Chương 22: Kẻ Đánh Cắp
Py Pà Cố Nội
01/08/2020
Cải biên: Mạch Lạc Khê
- Cậu nói cái gì? Nhậm Phong và Nhậm Huân là anh trai Tiểu Như? Chuyện này sao có thể như vậy?
Chính Huỳnh Vũ Hy cũng không tin chuyện này, sau khi nghe Chu Viễn nói lại liền không khỏi kích động.
Huỳnh Vũ Hy đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, khẩn trương đi đến chỗ Chu Viễn, mặt mũi nhăn nhúm hệt như uống thuốc độc.
- Tiểu Như con bé bây giờ thế nào rồi? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Con bé có bị Nhậm Huân làm tổn thương hay không?
Chu Viễn nhìn tổng tài thở hắt ra một hơi, lời lẽ tất thảy không hoàn chỉnh.
- Tôi cũng là đúng lúc đến bệnh viện nghe được, cụ thể Nhậm Huân suýt nữa thì đã làm chuyện không nên làm với Tiểu Như, cũng may Lý Ân Tinh và Nhậm Phong đến kịp, sau đó thì…
- Sau đó thì thế nào? Có phải trong lúc tức giận bọn họ công khai sự thật không? Chu Viễn, bây giờ Tiểu Như thế nào rồi? Con bé có phải rất đau lòng hay không?
- Không sai, thưa tổng tài.
Huỳnh Vũ Hy lùi lại sau một bước, hơi thở có phần không ổn định.
Chu Viễn phỏng đoán tổng tài nhớ đến chuyện lúc trước, cho rằng bản thân khi đó rất giống hành vi hôm nay của Nhậm Huân, sắc mặt Chu Viễn liền thay đổi.
- Tổng tài, có phải anh...
- Đừng nói gì hết, tôi muốn mình yên tĩnh một lúc, cậu mau ra ngoài đi.
Chu Viễn còn chưa kịp nói hết, Huỳnh Vũ Hy đã giơ tay chặn anh lại, có ý muốn anh giữ im lặng.
Chu Viễn hiểu ý, anh gật đầu:
- Tổng tài, vậy thì tôi xin phép rời khỏi, có thông tin gì về con bé tôi sẽ thông báo lại cho anh.
Nói xong Chu Viễn liền xoay người rời khỏi phòng tổng tài, khép cửa lại.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, Huỳnh Vũ Hy thở dài.
Huỳnh Vũ Hy quay lại vươn tay cầm lấy bức ảnh đặt trên bàn, càng nhìn ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng tựa hồ có tảng đá đè nặng.
Huỳnh Vũ Hy di chuyển các đầu ngón tay chạm đến khuôn mặt trắng như tuyết, hai mắt anh chuyển màu.
Cuối cùng, Huỳnh Vũ Hy đau lòng nói:
- Tiểu Như, đều là anh không tốt, nếu như không phải anh không biết kiểm soát chính mình, em chắc chắn bây giờ vẫn ở bên cạnh anh. Tiểu Như, chờ anh, anh Vũ Hy sẽ nhanh chóng mang em quay trở về.
***
Tiểu Như uống thuốc cuối cùng cũng đã ngủ, những người có mặt ở đây lần lượt đều rời khỏi phòng bệnh ngay sau đó, trừ hắn.
Lý Ân Hạo bước ra ngoài hành lang, khuôn mặt anh tuấn phủ đầy đau khổ nói:
- Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Thử hỏi Tiểu Như sau này làm sao đối mặt với chuyện xảy ra ngày hôm nay bây giờ?
Từ Chính Huy từ phía sau quan sát Lý Ân Hạo, bất ngờ vỗ vai trấn an anh một cái.
- Bình tĩnh đi mà Young, nhất định mọi chuyện rồi sẽ có hướng giải quyết. Huống hồ gì chuyện này cũng đã xảy ra rồi, cho dù mày không muốn nó cũng đã quá muộn, quan trọng chúng ta phải nghĩ cách giúp cho Tiểu Như, đừng khiến con bé đau lòng nữa.
- Bây giờ tao cảm thấy rất rối, bởi vì Nhậm Phong luôn do dự, tao mới không đem chuyện này nói lại với Tiểu Như. Không ngờ Nhậm Huân lại manh động như vậy, tại sao anh ấy có thể làm chuyện không suy nghĩ như vậy? Tao thật sự không hiểu được trong lòng anh ấy đang suy nghĩ gì nữa.
Từ Chính Huy thu tay về, di chuyển vào trong túi áo blouse, hơi thở có phần không ổn định.
Bọn họ đều yêu Huỳnh Tiểu Như như vậy, cho dù không nghĩ cũng sẽ không kiểm soát được chính mình!
Lại nói bọn họ còn là đàn ông, đừng nói Nhậm Huân, cho dù là bất kỳ một người nào khác cũng sẽ phạm sai lầm!
Bây giờ Huỳnh Tiểu Như đột nhiên biết được sự thật, chắc chắn con bé sẽ không thể chấp nhận được, Lý Ân Hạo lo lắng càng không phải dư thừa.
Từ Chính Huy cười nhạt, anh gật đầu:
- Thật ra tao hiểu được tại sao Nhậm Huân lại làm vậy, nếu đổi lại là tao ở trong hoàn cảnh của anh ấy ngày hôm nay, tao cũng sẽ hy vọng người con gái tao yêu thuộc về một mình tao mãi mãi, tao càng hy vọng có thể thể hiện tình cảm với con bé. Young, mày từng trải qua chuyện này rồi, mày còn không biết rõ hay sao?
Lập tức, Lý Ân Hạo quay đầu, mày đen anh co lại:
- Mày...
- Phải, Nhậm Huân yêu Tiểu Như, mày cũng yêu con bé, mày dám nói mày không vượt quyền với Tiểu Như hay không? Chỉ khác Nhậm Huân là anh trai Tiểu Như, tình cảm mà anh ấy dành cho con bé là sai trái. Nhưng mà yêu một người không có tội, tao chỉ hy vọng mọi người đừng vì chuyện của mà xâu xé nhau nữa, đó là cách tốt nhất trong lúc này.
- Cậu nói cái gì? Nhậm Phong và Nhậm Huân là anh trai Tiểu Như? Chuyện này sao có thể như vậy?
Chính Huỳnh Vũ Hy cũng không tin chuyện này, sau khi nghe Chu Viễn nói lại liền không khỏi kích động.
Huỳnh Vũ Hy đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, khẩn trương đi đến chỗ Chu Viễn, mặt mũi nhăn nhúm hệt như uống thuốc độc.
- Tiểu Như con bé bây giờ thế nào rồi? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Con bé có bị Nhậm Huân làm tổn thương hay không?
Chu Viễn nhìn tổng tài thở hắt ra một hơi, lời lẽ tất thảy không hoàn chỉnh.
- Tôi cũng là đúng lúc đến bệnh viện nghe được, cụ thể Nhậm Huân suýt nữa thì đã làm chuyện không nên làm với Tiểu Như, cũng may Lý Ân Tinh và Nhậm Phong đến kịp, sau đó thì…
- Sau đó thì thế nào? Có phải trong lúc tức giận bọn họ công khai sự thật không? Chu Viễn, bây giờ Tiểu Như thế nào rồi? Con bé có phải rất đau lòng hay không?
- Không sai, thưa tổng tài.
Huỳnh Vũ Hy lùi lại sau một bước, hơi thở có phần không ổn định.
Chu Viễn phỏng đoán tổng tài nhớ đến chuyện lúc trước, cho rằng bản thân khi đó rất giống hành vi hôm nay của Nhậm Huân, sắc mặt Chu Viễn liền thay đổi.
- Tổng tài, có phải anh...
- Đừng nói gì hết, tôi muốn mình yên tĩnh một lúc, cậu mau ra ngoài đi.
Chu Viễn còn chưa kịp nói hết, Huỳnh Vũ Hy đã giơ tay chặn anh lại, có ý muốn anh giữ im lặng.
Chu Viễn hiểu ý, anh gật đầu:
- Tổng tài, vậy thì tôi xin phép rời khỏi, có thông tin gì về con bé tôi sẽ thông báo lại cho anh.
Nói xong Chu Viễn liền xoay người rời khỏi phòng tổng tài, khép cửa lại.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, Huỳnh Vũ Hy thở dài.
Huỳnh Vũ Hy quay lại vươn tay cầm lấy bức ảnh đặt trên bàn, càng nhìn ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng tựa hồ có tảng đá đè nặng.
Huỳnh Vũ Hy di chuyển các đầu ngón tay chạm đến khuôn mặt trắng như tuyết, hai mắt anh chuyển màu.
Cuối cùng, Huỳnh Vũ Hy đau lòng nói:
- Tiểu Như, đều là anh không tốt, nếu như không phải anh không biết kiểm soát chính mình, em chắc chắn bây giờ vẫn ở bên cạnh anh. Tiểu Như, chờ anh, anh Vũ Hy sẽ nhanh chóng mang em quay trở về.
***
Tiểu Như uống thuốc cuối cùng cũng đã ngủ, những người có mặt ở đây lần lượt đều rời khỏi phòng bệnh ngay sau đó, trừ hắn.
Lý Ân Hạo bước ra ngoài hành lang, khuôn mặt anh tuấn phủ đầy đau khổ nói:
- Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Thử hỏi Tiểu Như sau này làm sao đối mặt với chuyện xảy ra ngày hôm nay bây giờ?
Từ Chính Huy từ phía sau quan sát Lý Ân Hạo, bất ngờ vỗ vai trấn an anh một cái.
- Bình tĩnh đi mà Young, nhất định mọi chuyện rồi sẽ có hướng giải quyết. Huống hồ gì chuyện này cũng đã xảy ra rồi, cho dù mày không muốn nó cũng đã quá muộn, quan trọng chúng ta phải nghĩ cách giúp cho Tiểu Như, đừng khiến con bé đau lòng nữa.
- Bây giờ tao cảm thấy rất rối, bởi vì Nhậm Phong luôn do dự, tao mới không đem chuyện này nói lại với Tiểu Như. Không ngờ Nhậm Huân lại manh động như vậy, tại sao anh ấy có thể làm chuyện không suy nghĩ như vậy? Tao thật sự không hiểu được trong lòng anh ấy đang suy nghĩ gì nữa.
Từ Chính Huy thu tay về, di chuyển vào trong túi áo blouse, hơi thở có phần không ổn định.
Bọn họ đều yêu Huỳnh Tiểu Như như vậy, cho dù không nghĩ cũng sẽ không kiểm soát được chính mình!
Lại nói bọn họ còn là đàn ông, đừng nói Nhậm Huân, cho dù là bất kỳ một người nào khác cũng sẽ phạm sai lầm!
Bây giờ Huỳnh Tiểu Như đột nhiên biết được sự thật, chắc chắn con bé sẽ không thể chấp nhận được, Lý Ân Hạo lo lắng càng không phải dư thừa.
Từ Chính Huy cười nhạt, anh gật đầu:
- Thật ra tao hiểu được tại sao Nhậm Huân lại làm vậy, nếu đổi lại là tao ở trong hoàn cảnh của anh ấy ngày hôm nay, tao cũng sẽ hy vọng người con gái tao yêu thuộc về một mình tao mãi mãi, tao càng hy vọng có thể thể hiện tình cảm với con bé. Young, mày từng trải qua chuyện này rồi, mày còn không biết rõ hay sao?
Lập tức, Lý Ân Hạo quay đầu, mày đen anh co lại:
- Mày...
- Phải, Nhậm Huân yêu Tiểu Như, mày cũng yêu con bé, mày dám nói mày không vượt quyền với Tiểu Như hay không? Chỉ khác Nhậm Huân là anh trai Tiểu Như, tình cảm mà anh ấy dành cho con bé là sai trái. Nhưng mà yêu một người không có tội, tao chỉ hy vọng mọi người đừng vì chuyện của mà xâu xé nhau nữa, đó là cách tốt nhất trong lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.