Chương 51: Tâm Sự Của Hai Người Đàn Ông
Py Pà Cố Nội
08/08/2020
Cải biên: Mạch Lạc Khê
Buổi tối Lý Ân Hạo đến phòng tìm Lý Ân Vỹ, cửa không khóa, anh đi vào.
Lý Ân Vỹ một mình ngồi ở sofa thưởng thức rượu, chỉ cần ngửi qua Lý Ân Hạo thừa biết đó là loại rượu nào, huống hồ tâm trạng của em trai không tốt, người làm anh cả như anh càng phải có trách nhiệm.
Lý Ân Hạo đưa tay khép cửa lại, đi qua sofa, đến trước Lý Ân Vỹ ngồi xuống.
Lý Ân Vỹ đặt ly rượu xuống bàn bóng loáng, đồng tử nhuộm màu xám khói ngẩng lên nhìn anh trai, chốc lát đã bày ra một khuôn mặt đau khổ.
- Mặc dù em chưa từng thật lòng, nhưng mà cá nhân của em chưa từng muốn cuộc sống của em trở nên quá vô vị như vậy. Từ nhỏ em đã rất hiếu thắng, chỉ cần là thứ mà Lý Ân Vỹ em muốn, em đều sẽ làm mọi cách để có được, tương tự trong tình yêu cũng vậy, em chưa từng muốn bị ai vượt mặt.
Lý Ân Hạo ừ một tiếng, thái độ bên ngoài càng thể hiện nghiêm túc.
- Lý Ân Vỹ, vậy anh hỏi em, rốt cuộc ngày hôm nay em buồn vì điều gì? Bởi vì em thật sự không thống nhất được cách sống của em, hay là vì lòng tự tôn của em không cho phép người khác lừa dối, phản bội em?
- Cả hai, bởi vì với em nó đều không khác biệt. Từ khi hiểu chuyện em đã rất cố gắng, rất cố gắng để có được những thứ mà mình mong muốn, hy vọng sẽ có được một cuộc sống tốt đẹp. Anh hai, nhưng mà rốt cuộc thì vẫn là trở về con số 0, em vẫn là một đứa không ra gì, khiến mọi người luôn luôn thấy chán ghét.
Đến đây, Lý Ân Hạo cười khẩy.
- Khờ quá! Không ai thấy chán ghét em cả, là do em không chấp nhận thay đổi được cuộc sống của chính em mà thôi. Lý Ân Vỹ, anh hy vọng đây là lần cuối anh nhìn thấy em thất trí như vậy, bởi vì với anh mà nói, chỉ cần là em trai của anh, cho dù em ấy có thế nào anh cũng không chán ghét em ấy, em có hiểu điều này không?
Lý Ân Vỹ hơi sửng người, tuy nhiên sau đó cũng nhận ra lời lẽ Lý Ân Hạo vừa nói, sắc mặt căng thẳng liền giãn ra hoàn toàn.
Anh nhìn thẳng Lý Ân Hạo, vui vẻ cười một tiếng.
- Quả nhiên là anh cả có khác, thảo nào sự nghiệp của anh lại thành đạt như vậy. Anh hai, anh quả nhiên là nhân tài hiếm có khó tìm, người làm em trai này thật sự rất bội phục.
- Thật vậy sao?
Lý Ân Hạo nghi hoặc, Lý Ân Vỹ gật đầu:
- Đương nhiên rồi, cả nhị ca cũng vậy. Anh ấy lạnh lùng, hơn nữa lại là người làm việc rất dứt khoát, chả trách lại có được sự tín nhiệm của daddy, đúng là quá xuất chúng!
Nhắc đến Lý Ân Tinh, lập tức Lý Ân Hạo thở dài.
Lý Ân Hạo hơi cúi đầu, mặt mũi anh phức tạp.
- Cũng phải, em ấy quả thật rất xuất chúng, kể cả trong tình yêu, cũng là một người rất có vị trí trong lòng của con bé!
Lý Ân Vỹ dường như cũng tỉnh rượu, nhận ra người Lý Ân Hạo ám chỉ là Tiểu Như, nghi hoặc trong lòng càng trỗi dậy.
“Lẽ nào bọn họ vẫn chưa thổ lộ tình cảm trong lòng mình với Tiểu Như? Thậm chí là chơi mèo vờn chuột với con bé? Không đúng, mình thừa biết trong lòng của bọn họ nghĩ gì, bọn họ càng muốn nhanh chóng lại không thấy trực tiếp ép Tiểu Như, xem ra bọn họ ít nhiều cũng không hề nhẹ nhõm. Anh hai, nhị ca, hai người vất vả rồi.”
Lý Ân Vỹ phục hồi lại tinh thần, thở hắt một hơi, vô cùng thả lỏng nói:
- Thật ra em đều biết anh và nhị ca yêu Tiểu Như, nhưng mà hai người đều ưu tú như vậy, không biết con bé sẽ nghiêng về ai nhỉ? Vướng vào tình cảm chính là luôn đau lòng như vậy, em thật sự không muốn trải qua cảm giác này chút nào!
Buổi tối Lý Ân Hạo đến phòng tìm Lý Ân Vỹ, cửa không khóa, anh đi vào.
Lý Ân Vỹ một mình ngồi ở sofa thưởng thức rượu, chỉ cần ngửi qua Lý Ân Hạo thừa biết đó là loại rượu nào, huống hồ tâm trạng của em trai không tốt, người làm anh cả như anh càng phải có trách nhiệm.
Lý Ân Hạo đưa tay khép cửa lại, đi qua sofa, đến trước Lý Ân Vỹ ngồi xuống.
Lý Ân Vỹ đặt ly rượu xuống bàn bóng loáng, đồng tử nhuộm màu xám khói ngẩng lên nhìn anh trai, chốc lát đã bày ra một khuôn mặt đau khổ.
- Mặc dù em chưa từng thật lòng, nhưng mà cá nhân của em chưa từng muốn cuộc sống của em trở nên quá vô vị như vậy. Từ nhỏ em đã rất hiếu thắng, chỉ cần là thứ mà Lý Ân Vỹ em muốn, em đều sẽ làm mọi cách để có được, tương tự trong tình yêu cũng vậy, em chưa từng muốn bị ai vượt mặt.
Lý Ân Hạo ừ một tiếng, thái độ bên ngoài càng thể hiện nghiêm túc.
- Lý Ân Vỹ, vậy anh hỏi em, rốt cuộc ngày hôm nay em buồn vì điều gì? Bởi vì em thật sự không thống nhất được cách sống của em, hay là vì lòng tự tôn của em không cho phép người khác lừa dối, phản bội em?
- Cả hai, bởi vì với em nó đều không khác biệt. Từ khi hiểu chuyện em đã rất cố gắng, rất cố gắng để có được những thứ mà mình mong muốn, hy vọng sẽ có được một cuộc sống tốt đẹp. Anh hai, nhưng mà rốt cuộc thì vẫn là trở về con số 0, em vẫn là một đứa không ra gì, khiến mọi người luôn luôn thấy chán ghét.
Đến đây, Lý Ân Hạo cười khẩy.
- Khờ quá! Không ai thấy chán ghét em cả, là do em không chấp nhận thay đổi được cuộc sống của chính em mà thôi. Lý Ân Vỹ, anh hy vọng đây là lần cuối anh nhìn thấy em thất trí như vậy, bởi vì với anh mà nói, chỉ cần là em trai của anh, cho dù em ấy có thế nào anh cũng không chán ghét em ấy, em có hiểu điều này không?
Lý Ân Vỹ hơi sửng người, tuy nhiên sau đó cũng nhận ra lời lẽ Lý Ân Hạo vừa nói, sắc mặt căng thẳng liền giãn ra hoàn toàn.
Anh nhìn thẳng Lý Ân Hạo, vui vẻ cười một tiếng.
- Quả nhiên là anh cả có khác, thảo nào sự nghiệp của anh lại thành đạt như vậy. Anh hai, anh quả nhiên là nhân tài hiếm có khó tìm, người làm em trai này thật sự rất bội phục.
- Thật vậy sao?
Lý Ân Hạo nghi hoặc, Lý Ân Vỹ gật đầu:
- Đương nhiên rồi, cả nhị ca cũng vậy. Anh ấy lạnh lùng, hơn nữa lại là người làm việc rất dứt khoát, chả trách lại có được sự tín nhiệm của daddy, đúng là quá xuất chúng!
Nhắc đến Lý Ân Tinh, lập tức Lý Ân Hạo thở dài.
Lý Ân Hạo hơi cúi đầu, mặt mũi anh phức tạp.
- Cũng phải, em ấy quả thật rất xuất chúng, kể cả trong tình yêu, cũng là một người rất có vị trí trong lòng của con bé!
Lý Ân Vỹ dường như cũng tỉnh rượu, nhận ra người Lý Ân Hạo ám chỉ là Tiểu Như, nghi hoặc trong lòng càng trỗi dậy.
“Lẽ nào bọn họ vẫn chưa thổ lộ tình cảm trong lòng mình với Tiểu Như? Thậm chí là chơi mèo vờn chuột với con bé? Không đúng, mình thừa biết trong lòng của bọn họ nghĩ gì, bọn họ càng muốn nhanh chóng lại không thấy trực tiếp ép Tiểu Như, xem ra bọn họ ít nhiều cũng không hề nhẹ nhõm. Anh hai, nhị ca, hai người vất vả rồi.”
Lý Ân Vỹ phục hồi lại tinh thần, thở hắt một hơi, vô cùng thả lỏng nói:
- Thật ra em đều biết anh và nhị ca yêu Tiểu Như, nhưng mà hai người đều ưu tú như vậy, không biết con bé sẽ nghiêng về ai nhỉ? Vướng vào tình cảm chính là luôn đau lòng như vậy, em thật sự không muốn trải qua cảm giác này chút nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.