Chương 27: Bộ dáng lạnh lùng lại có bản lĩnh!
Nguyệt Sơ Ảnh
04/06/2017
Hồng Tiêu không nghĩ tới tiểu thư
nhà mình ở trước mặt các di nương bảo mình kể rõ sự tình,
cảm thấy có chút đột ngột.
Mạc Khanh Khanh cho nàng một ánh mắt: “Ngươi mau nói, chẳng lẽ muốn ta sốt ruột chết sao?” Ngữ khí ngược lại có chút lo lắng.
Hồng Tiêu chỉ có thể thấp giọng nói ra: “Nô tỳ đi bẩm báo phu nhân, nhưng không gặp được người, chỉ thấy được Phương ma ma bên cạnh phu nhân”
“Ngươi có nói Tôn di nương phát bệnh tới mức hôn mê?” Mạc Khanh Khanh cố ý làm ra bộ dạng không thể tin được.
Hồng Tiêu thật có chút khó xử nói: “Phương ma ma nói, phu nhân đang gặp một vị khách quan trọng, không rãnh để ý những việc vớ vẩn này!”
Mạc Khanh Khanh nghe xong lời này, lập tức bày ra một bộ dáng suy yếu, thân thể mền nhũn, sắp té ngã.
“Tiểu thư!” Hồng Tiêu vội vàng tiến lên đỡ Mạc Khanh Khanh.
Hai người Trương Vương thấy cảnh này, một mặt cho rằng một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, Liễu thị quả thật đối với di nương các nàng tuyệt đối hung ác, một mặt khác lại có chút mừng thầm.
“Hai vị di nương, ta tuổi còn nhỏ chưa từng trải qua sự việc thế này bao giờ, không có cách nào khác, kính xin hai vị di nương giúp đỡ ta cầu xin phu nhân!” Mạc Khanh Khanh suy yếu dựa vào bờ vai Hồng Tiêu hướng các nàng khẩn cầu.
Hai vị di nương đang tìm cách ly khai khỏi địa phương này, nghe được lời này liền gật đầu vội vã ra ngoài.
Cuối cùng đến bóng dáng hai người nọ cũng không thấy.
Mạc Khanh Khanh không buông lỏng. Nàng ứng phó hai nữ nhân kia xong, lập tức vào trong phòng Tôn di nương.
Sau khi được Tiểu Hoàn chà lau thân thể, nhiệt độ trên người Tôn di nương đã hạ xuống không ít, nhưng thần trí vẫn còn có chút mơ hồ.
Trong lòng nàng vừa nghĩ Mạc Diệc Phong cũng nên trở về rồi.
“Tỷ! Ta đã về! Nhanh, thuốc đây, mau sắc cho nương uống!” Đầu Mạc Diệc Phong đầy mồ hôi cầm một bọc giấy chạy vào.
Mạc Khanh Khanh thấy rốt cuộc đệ đệ cũng trở lại, vội vàng nói: “Đệ đã về! Đại phu đâu?”
Nàng thấy Mạc Diệc Phong trở về một mình, sau lưng không có ai đi cùng, không khỏi cảm thấy kì quái.
Mạc Diệc Phong mỉn cười có chút kì lạ: “Không cần đại phu, tỷ yên tâm, thuốc này cam đoan có tác dụng! Đây là thuốc Hoắc lão tự mình kê đơn!”
“Hoắc Phượng Quân?” Mắt Mạc Khanh Khanh khẽ động, lập tức nghĩ đến Hoắc lão thần tiên có thể không cần nhìn thấy người bệnh cũng có thể bốc thuốc đúng bệnh!
Nam tử kia quả nhiên có bản lĩnh, lại có thể dẫn Mạc Diệc Phong đi tìm Hoắc Phượng Quân! Dáng vẻ có chút lạnh lùng, không nghĩ tới có thể quen biết một đại nhân vật như vậy!
Nghĩ lại cũng đúng, Hoắc Phượng Quân thân phận cao quý, làm sao có thể hạ thấp địa vị đến phủ Thừa tướng bắt mạch cho một vị di nương được chứ? Có đơn thuốc cũng là nể mặt rồi.
Mạc Diệc Phong cũng không nói nhiều, lập tức mang ấm sắc thuốc đến trước cửa phòng, ngồi xổm trước bếp lò nấu thuốc cho Tôn di nương.
Mạc Khanh Khanh lau thân thể Tôn di nương lần nữa. Lúc ra ngoài nhìn thấy trên mặt Mạc Diệc Phong dính than đen, một đầu đầy mồ hôi, cầm quạt thổi lửa nấu thuốc. Mạc Khanh Khanh kinh hô một tiếng: “Diệc Phong”
Mạc Diệc Phong quay đầu nhìn tỷ tỷ: “Tỷ mau vào nha đi, ở đây gió lớn, cẩn thận sặc đấy!”
Mạc Khanh Khanh tiến lên, ngồi xổm xuống dùng khăn tay lau bụi và mồ hôi trên mặt Mạc Diệc Phong.
Bắt đầu Mạc Diệc Phong có chút lúng túng, nhưng sau đó liền trấn định.
Tỷ đệ hai người mười mấy năm qua, lần đầu tiên thân mật như vậy.
“Tỷ, thuốc sắc xong, mau mang vào cho nương!”
Mạc Khanh Khanh vội vàng tiếp lấy chén thuốc Mạc Diệc Phong cẩn thận đưa đến, xoay người lại nghe Mạc Diệc Phong phía sau nói một câu: “Tỷ, huynh ấy để đệ nói lại với tỷ, huynh ấy gọi là Tạ An Nhiên!”
Trong nội tâm Mạc Khanh Khanh không hiểu vì sao bỗng chua xót một trận. Vị nam tử đấy nhắn lại thế để làm gì? Đơn giản “Ân” một tiếng sau đó liền chậm rãi cho Tôn di nương uống thuốc.
Uống một chén thuốc, Tôn di nương thoát mồ hôi, sau đó sắc mặt quả nhiên tốt hơn rất nhiều, hơn nữa cũng dần dần thanh tỉnh.
Nàng vừa mở mắt liền thấy Mạc Khanh Khanh dáng vẻ săn sóc ngồi kế bên.
“Khanh Khanh, ta, có việc gì vậy?” Mấy ngày này Tôn di nương cũng kéo gần lại quan hệ mẫu tử lạnh lùng với Mạc Khanh Khanh.
Mạc Khanh Khanh thở dài một hơi, may mắn, có chút trách cứ nói: “Mẫu thân, người sao lại hồ đồ như vậy? Ta nghe Tiểu Hoàn nói, hôm qua người tắm rửa bị nhiễm phong hàn mới phát sốt! Đây rốt cuộc là sao?”
Vẻ mặt Tôn di nương lúng túng, bộ dạng muốn nói lại thôi!
Mạc Khanh Khanh cho nàng một ánh mắt: “Ngươi mau nói, chẳng lẽ muốn ta sốt ruột chết sao?” Ngữ khí ngược lại có chút lo lắng.
Hồng Tiêu chỉ có thể thấp giọng nói ra: “Nô tỳ đi bẩm báo phu nhân, nhưng không gặp được người, chỉ thấy được Phương ma ma bên cạnh phu nhân”
“Ngươi có nói Tôn di nương phát bệnh tới mức hôn mê?” Mạc Khanh Khanh cố ý làm ra bộ dạng không thể tin được.
Hồng Tiêu thật có chút khó xử nói: “Phương ma ma nói, phu nhân đang gặp một vị khách quan trọng, không rãnh để ý những việc vớ vẩn này!”
Mạc Khanh Khanh nghe xong lời này, lập tức bày ra một bộ dáng suy yếu, thân thể mền nhũn, sắp té ngã.
“Tiểu thư!” Hồng Tiêu vội vàng tiến lên đỡ Mạc Khanh Khanh.
Hai người Trương Vương thấy cảnh này, một mặt cho rằng một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, Liễu thị quả thật đối với di nương các nàng tuyệt đối hung ác, một mặt khác lại có chút mừng thầm.
“Hai vị di nương, ta tuổi còn nhỏ chưa từng trải qua sự việc thế này bao giờ, không có cách nào khác, kính xin hai vị di nương giúp đỡ ta cầu xin phu nhân!” Mạc Khanh Khanh suy yếu dựa vào bờ vai Hồng Tiêu hướng các nàng khẩn cầu.
Hai vị di nương đang tìm cách ly khai khỏi địa phương này, nghe được lời này liền gật đầu vội vã ra ngoài.
Cuối cùng đến bóng dáng hai người nọ cũng không thấy.
Mạc Khanh Khanh không buông lỏng. Nàng ứng phó hai nữ nhân kia xong, lập tức vào trong phòng Tôn di nương.
Sau khi được Tiểu Hoàn chà lau thân thể, nhiệt độ trên người Tôn di nương đã hạ xuống không ít, nhưng thần trí vẫn còn có chút mơ hồ.
Trong lòng nàng vừa nghĩ Mạc Diệc Phong cũng nên trở về rồi.
“Tỷ! Ta đã về! Nhanh, thuốc đây, mau sắc cho nương uống!” Đầu Mạc Diệc Phong đầy mồ hôi cầm một bọc giấy chạy vào.
Mạc Khanh Khanh thấy rốt cuộc đệ đệ cũng trở lại, vội vàng nói: “Đệ đã về! Đại phu đâu?”
Nàng thấy Mạc Diệc Phong trở về một mình, sau lưng không có ai đi cùng, không khỏi cảm thấy kì quái.
Mạc Diệc Phong mỉn cười có chút kì lạ: “Không cần đại phu, tỷ yên tâm, thuốc này cam đoan có tác dụng! Đây là thuốc Hoắc lão tự mình kê đơn!”
“Hoắc Phượng Quân?” Mắt Mạc Khanh Khanh khẽ động, lập tức nghĩ đến Hoắc lão thần tiên có thể không cần nhìn thấy người bệnh cũng có thể bốc thuốc đúng bệnh!
Nam tử kia quả nhiên có bản lĩnh, lại có thể dẫn Mạc Diệc Phong đi tìm Hoắc Phượng Quân! Dáng vẻ có chút lạnh lùng, không nghĩ tới có thể quen biết một đại nhân vật như vậy!
Nghĩ lại cũng đúng, Hoắc Phượng Quân thân phận cao quý, làm sao có thể hạ thấp địa vị đến phủ Thừa tướng bắt mạch cho một vị di nương được chứ? Có đơn thuốc cũng là nể mặt rồi.
Mạc Diệc Phong cũng không nói nhiều, lập tức mang ấm sắc thuốc đến trước cửa phòng, ngồi xổm trước bếp lò nấu thuốc cho Tôn di nương.
Mạc Khanh Khanh lau thân thể Tôn di nương lần nữa. Lúc ra ngoài nhìn thấy trên mặt Mạc Diệc Phong dính than đen, một đầu đầy mồ hôi, cầm quạt thổi lửa nấu thuốc. Mạc Khanh Khanh kinh hô một tiếng: “Diệc Phong”
Mạc Diệc Phong quay đầu nhìn tỷ tỷ: “Tỷ mau vào nha đi, ở đây gió lớn, cẩn thận sặc đấy!”
Mạc Khanh Khanh tiến lên, ngồi xổm xuống dùng khăn tay lau bụi và mồ hôi trên mặt Mạc Diệc Phong.
Bắt đầu Mạc Diệc Phong có chút lúng túng, nhưng sau đó liền trấn định.
Tỷ đệ hai người mười mấy năm qua, lần đầu tiên thân mật như vậy.
“Tỷ, thuốc sắc xong, mau mang vào cho nương!”
Mạc Khanh Khanh vội vàng tiếp lấy chén thuốc Mạc Diệc Phong cẩn thận đưa đến, xoay người lại nghe Mạc Diệc Phong phía sau nói một câu: “Tỷ, huynh ấy để đệ nói lại với tỷ, huynh ấy gọi là Tạ An Nhiên!”
Trong nội tâm Mạc Khanh Khanh không hiểu vì sao bỗng chua xót một trận. Vị nam tử đấy nhắn lại thế để làm gì? Đơn giản “Ân” một tiếng sau đó liền chậm rãi cho Tôn di nương uống thuốc.
Uống một chén thuốc, Tôn di nương thoát mồ hôi, sau đó sắc mặt quả nhiên tốt hơn rất nhiều, hơn nữa cũng dần dần thanh tỉnh.
Nàng vừa mở mắt liền thấy Mạc Khanh Khanh dáng vẻ săn sóc ngồi kế bên.
“Khanh Khanh, ta, có việc gì vậy?” Mấy ngày này Tôn di nương cũng kéo gần lại quan hệ mẫu tử lạnh lùng với Mạc Khanh Khanh.
Mạc Khanh Khanh thở dài một hơi, may mắn, có chút trách cứ nói: “Mẫu thân, người sao lại hồ đồ như vậy? Ta nghe Tiểu Hoàn nói, hôm qua người tắm rửa bị nhiễm phong hàn mới phát sốt! Đây rốt cuộc là sao?”
Vẻ mặt Tôn di nương lúng túng, bộ dạng muốn nói lại thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.