Chương 26: Hai nhân chứng
Nguyệt Sơ Ảnh
04/06/2017
Hồng Tiêu cùng nha đầu kia nghe tiếng khóc nức nở, càng hoảng sợ.
Hai người đều trừng mắt nhìn nhau, không hiểu sao Tam tiểu thư đột nhiên gào khóc.
Mạc Khanh Khanh tiến lên, sờ trán Tôn di nương, quả nhiên là nóng hổi.
Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Di nương! Di nương!”
Tôn di nương không có ý thức “Ân” một tiếng rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Mạc Khanh Khanh quan sát, trong lòng tuy lo lắng nhưng cũng biết Tôn di nương không nguy hiểm tính mạng.
Nàng cắn bờ môi, chính mình giặt khăn tay đắp lên trán Tôn di nương.
Cũng không biết Mạc Diệc Phong khi nào mới trở về!
Trong lòng Mạc Khanh Khanh cũng không hiểu tại sao tin rằng nam tử thần bí kia chắc chắn sẽ giúp Mạc Diệc Phong tìm được đại phu!
“Ngươi gọi là Tiểu Hoàn? Đến đây, chăm sóc thật kĩ cho di nương! Cần liên tục đổi khăn cho nàng! Còn có, đi tìm chút rượu đến đây!” Mạc Khanh Khanh nhìn tiểu nha đầu đang ngơ ngác đứng bên cạnh liền phân phó.
Tiểu nha đầu có chút kì quái hỏi: “Cần rượu để làm gì?”
Nội tâm Mạc Khanh Khanh thật bất đắc dĩ. Những kĩ năng này tiểu nhà đầu vốn dĩ sẽ không biết. Nàng năm đó cũng như thế? Nếu không phải về sau nàng nghe từ người khác mới biết được, thì ra dùng rượu lau người có thể hạ nhiệt độ sao?
Đúng rồi, rốt cuộc là từ người nào biết?
Sao nàng nghĩ không ra?
Mạc Khanh Khanh lắc đầu, không muốn nghĩ đến việc vô vị, để cho tiểu nha đầu kia đi lấy chút rượu trắng, một bên phân phó cho Hồng Tiêu: “Ngươi đi, đi tìm quản gia, nhất định phải đem bệnh tình của di nương nói cho rõ ràng!”
Hồng Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, vén rèm muốn đi ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Vương di nương và Trương di nương ở bên ngoài đang nhìn trộm vào trong!
Mạc Khanh Khanh cười lạnh, mình khóc lớn như vậy khiến cho những người làm bộ chuyện không liên quan đến mình, đến xem náo nhiệt đây!
Các nàng nghĩ thật tốt!
Nếu không để cho di nương sống dễ chịu, các nàng ai cũng đừng nghĩ mình sẽ được yên tĩnh!
Mạc Khanh Khanh lập tức đổi mặt khóc rống: “Hai vị di nương tới rồi! Con thật không biết làm thế nào cho phải đây! Tôn di nương hôm nay bỗng nhiên sốt cao không giảm, hai vị di nương có biện pháp vào không?”
Hai người Trương, Vương lúc nãy nghe trong hòng Tôn di nương truyền đến tiếng khóc thê thảm, không hẹn mà gặp cùng nhau đến xem xét, không nghĩ tới bị Mạc Khanh Khanh bắt được, còn bị hỏi một câu như vậy.
Hai người các nàng đương nhiên biết Tôn di nương bị bệnh, nhưng việc không liên quan đến mình, tự nhiên là cao hứng, huống chi Tôn di nương dung mạo xuất chúng, lại được Mạc Trường Thanh yêu thích, các nàng hận nàng ta không trực tiếp sốt đến chết đi!
Nhưng mà sự việc chỉ có thể nghĩ trong lòng, không thể nói ra ngoài được!
Hai người có chút ngượng ngùng nhìn nhau. Cuối cùng Vương di nương mở miệng trước: “Cái này… Người xem, Tam tiểu thư, chúng ta từ sớm đến giờ đều ở trong phòng, cũng không biết rõ bệnh tình của Tôn di nương!”
Trương di nương tiếp lời hỏi: “Tam tiểu thư chẳng phải cùng ba bị tiểu thư đến phủ Thái tử, sao lại trở về sớm như vậy?”
Mạc Khanh Khanh liếc nhìn, thầm nghĩ, quả nhiên chó không sủa là chó cắn người! Trương di nương này cùng Nhị tiểu thư đều cùng một loại người!
Mạc Khanh Khanh không trả lời câu hỏi của nàng: “Hôm nay trong lòng ta lo lắng không yên. Cũng không biết phải làm cái gì? Đã cho người đi tìm phu nhân, sao lại không thấy đại phu tới chứ?”
Hai người Trương Vương ai dám trả lời vấn đề này?
Hai người đều muốn tìm cơ hội ly khai, không ngờ Mạc Khanh Khanh cứ nhìn chằm chằm vào hai người, hỏi han, khóc lóc nỉ non.
“Tiểu thư, nô tài đã về!”
Nghe được giọng Hồng Tiêu, lông mày Mạc Khanh Khanh khẽ động, nói: “Nhanh! Ngươi mau tới đây đem tình hình vừa rồi nói rõ một lần cho hai vị di nương nghe!”
Nếu không nói rõ ràng cho hai nữ nhân này nghe, chỉ sợ khi nàng tìm Mạc Trường Khanh cáo trạng làm sao có chứng cứ! Ở đây có sẵn hai nhân chứng này!
Hai người đều trừng mắt nhìn nhau, không hiểu sao Tam tiểu thư đột nhiên gào khóc.
Mạc Khanh Khanh tiến lên, sờ trán Tôn di nương, quả nhiên là nóng hổi.
Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Di nương! Di nương!”
Tôn di nương không có ý thức “Ân” một tiếng rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Mạc Khanh Khanh quan sát, trong lòng tuy lo lắng nhưng cũng biết Tôn di nương không nguy hiểm tính mạng.
Nàng cắn bờ môi, chính mình giặt khăn tay đắp lên trán Tôn di nương.
Cũng không biết Mạc Diệc Phong khi nào mới trở về!
Trong lòng Mạc Khanh Khanh cũng không hiểu tại sao tin rằng nam tử thần bí kia chắc chắn sẽ giúp Mạc Diệc Phong tìm được đại phu!
“Ngươi gọi là Tiểu Hoàn? Đến đây, chăm sóc thật kĩ cho di nương! Cần liên tục đổi khăn cho nàng! Còn có, đi tìm chút rượu đến đây!” Mạc Khanh Khanh nhìn tiểu nha đầu đang ngơ ngác đứng bên cạnh liền phân phó.
Tiểu nha đầu có chút kì quái hỏi: “Cần rượu để làm gì?”
Nội tâm Mạc Khanh Khanh thật bất đắc dĩ. Những kĩ năng này tiểu nhà đầu vốn dĩ sẽ không biết. Nàng năm đó cũng như thế? Nếu không phải về sau nàng nghe từ người khác mới biết được, thì ra dùng rượu lau người có thể hạ nhiệt độ sao?
Đúng rồi, rốt cuộc là từ người nào biết?
Sao nàng nghĩ không ra?
Mạc Khanh Khanh lắc đầu, không muốn nghĩ đến việc vô vị, để cho tiểu nha đầu kia đi lấy chút rượu trắng, một bên phân phó cho Hồng Tiêu: “Ngươi đi, đi tìm quản gia, nhất định phải đem bệnh tình của di nương nói cho rõ ràng!”
Hồng Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, vén rèm muốn đi ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Vương di nương và Trương di nương ở bên ngoài đang nhìn trộm vào trong!
Mạc Khanh Khanh cười lạnh, mình khóc lớn như vậy khiến cho những người làm bộ chuyện không liên quan đến mình, đến xem náo nhiệt đây!
Các nàng nghĩ thật tốt!
Nếu không để cho di nương sống dễ chịu, các nàng ai cũng đừng nghĩ mình sẽ được yên tĩnh!
Mạc Khanh Khanh lập tức đổi mặt khóc rống: “Hai vị di nương tới rồi! Con thật không biết làm thế nào cho phải đây! Tôn di nương hôm nay bỗng nhiên sốt cao không giảm, hai vị di nương có biện pháp vào không?”
Hai người Trương, Vương lúc nãy nghe trong hòng Tôn di nương truyền đến tiếng khóc thê thảm, không hẹn mà gặp cùng nhau đến xem xét, không nghĩ tới bị Mạc Khanh Khanh bắt được, còn bị hỏi một câu như vậy.
Hai người các nàng đương nhiên biết Tôn di nương bị bệnh, nhưng việc không liên quan đến mình, tự nhiên là cao hứng, huống chi Tôn di nương dung mạo xuất chúng, lại được Mạc Trường Thanh yêu thích, các nàng hận nàng ta không trực tiếp sốt đến chết đi!
Nhưng mà sự việc chỉ có thể nghĩ trong lòng, không thể nói ra ngoài được!
Hai người có chút ngượng ngùng nhìn nhau. Cuối cùng Vương di nương mở miệng trước: “Cái này… Người xem, Tam tiểu thư, chúng ta từ sớm đến giờ đều ở trong phòng, cũng không biết rõ bệnh tình của Tôn di nương!”
Trương di nương tiếp lời hỏi: “Tam tiểu thư chẳng phải cùng ba bị tiểu thư đến phủ Thái tử, sao lại trở về sớm như vậy?”
Mạc Khanh Khanh liếc nhìn, thầm nghĩ, quả nhiên chó không sủa là chó cắn người! Trương di nương này cùng Nhị tiểu thư đều cùng một loại người!
Mạc Khanh Khanh không trả lời câu hỏi của nàng: “Hôm nay trong lòng ta lo lắng không yên. Cũng không biết phải làm cái gì? Đã cho người đi tìm phu nhân, sao lại không thấy đại phu tới chứ?”
Hai người Trương Vương ai dám trả lời vấn đề này?
Hai người đều muốn tìm cơ hội ly khai, không ngờ Mạc Khanh Khanh cứ nhìn chằm chằm vào hai người, hỏi han, khóc lóc nỉ non.
“Tiểu thư, nô tài đã về!”
Nghe được giọng Hồng Tiêu, lông mày Mạc Khanh Khanh khẽ động, nói: “Nhanh! Ngươi mau tới đây đem tình hình vừa rồi nói rõ một lần cho hai vị di nương nghe!”
Nếu không nói rõ ràng cho hai nữ nhân này nghe, chỉ sợ khi nàng tìm Mạc Trường Khanh cáo trạng làm sao có chứng cứ! Ở đây có sẵn hai nhân chứng này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.