Chương 31: Cứ nhìn ngươi chạy như vậy?
Nguyệt Sơ Ảnh
04/06/2017
Mạc Khanh Khanh cùng Hồng Tiêu mỗi người một bên đỡ Mạc Diệc Phong đứng lên.
“Tiểu thư, người muốn đưa nhị thiếu gia đi đâu?” Phương ma ma thấy vậy, quên luôn cả khóc, vội vàng hỏi.
“Đi! Tỷ tỷ dẫn đệ đi tìm phụ thân, ta quả thật muốn hỏi người, đệ rốt cuộc phạm phải tội gì mà ra tay ác độc như vậy!” Mạc Khanh Khanh không thèm nhìn Phương ma ma, đỡ Mạc Diệc Phong rời đi.
Phương ma ma nghe vậy, bà ta liền nóng nảy sao có thể Mạc Khanh Khanh đi tìm lão gia.
Chuyện này bà làm là trên danh nghĩa của lão gia, hôm nay phu nhân lại đang gặp khách quý, không thể nói đỡ giúp bà ta, nếu để lão gia biết, chỉ sợ mạng bà khó giữ rồi.
Phương ma ma quăng một ánh mắt, hai bà tử to lớn lập tức tiến lên ngăn cản Mạc Khanh Khanh cùng Mạc Diệc Phong.
Mạc Khanh Khanh nổi giận. Hôm nay nàng quả thật hiểu rõ, những hạ nhân trong phủ này vốn không để chủ tử như nàng cùng đệ đệ ở trong mắt!
Nàng đang đỡ Diệc Phong không thể cùng hai bà tử thô xử này xuống tay một cách thô bạo được, nhịn lại cơn tức nàng lạnh băng nói: “Phương ma ma càng ngày càng hiểu quy củ! Phu nhân quả nhiên là luôn che chở cho ngươi! Ngươi làm mưa làm gió trong phủ vậy mà cũng dám đánh chủ ý lên đầu chủ tử!”
Phương ma ma có chút chột dạ. Hai vị trước mắt tuy là thứ xuất nhưng cũng là tiểu thư và thiếu gia, trong tay bà quyền hành có lớn hơn nữa, cũng chỉ là nô bộc.
“Tiểu thư người hiểu lầm rồi. Người xem nhị thiếu gia bị thương đi đứng không tiện, người lại đỡ thiếu gia đi khắp nơi, chỉ sợ không tốt cho vết thương” Phương ma ma biện minh nói.
Mạc Khanh Khanh nghe thế, không giận ngược lại cười lớn. Nàng muốn đem Mạc Diệc Phong trở về.
“Đệ đệ ngoan, tương lai nếu đệ muốn làm việc lớn, đừng nên động thủ với loại người hạ tiện này” Mạc Khanh Khanh đứng thẳng người, giọng nói phát ra càng ngày càng âm lãnh.
“Đệ yên tâm, tỷ tỷ tuyệt đối không để đệ chịu thiệt. Bọn họ khong xem ai ra gì chỉ vì chủ tử bọn họ không có ở đây!”
Phương ma ma nghe lời này, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Không đợi bà phản ứng, Mạc Khanh Khanh nhanh như chớp chạy về phía phòng khách!
Phương ma ma cùng hai bà tử kia còn đang đề phòng nàng hoặc muốn tiến lên động thủ cho nàng một bạt tai, nào nghĩ tới người tự dưng bỏ chạy?
Phương ma ma tay chân già yếu làm sao so với Mạc Khanh Khanh trẻ tuổi khỏe mạnh, bước chân nhẹ nhàng, đợi đến khi nàng chạy đến cửa, mới nhìn thấy hai hạ nhân giữ cửa kia đứng ngây ngốc.
Phương ma ma hít ngụm khí, tức giận tiến lên cho kẻ giữ cửa kia một bạt tai: “Phế vật! Ngươi vậy cứ tro mắt để người chạy thoát? Các người là lũ bất tài sao?”
Hạ nhân giữ cửa kia một bụng uy khuất nhưng chỉ có thể cật lực chịu đựng.
Bọn họ nào dám nói, Tam tiểu thư khi tiến vào liền động thủ xé xiêm y uy hiếp họ! Cho bọn họ ăn gan hùm mật gấu cũng không dám đụng vào nàng dù chỉ một chút!
Hôm nay Mạc Khanh Khanh dò la được Liễu thị đang ở trong vườn hoa trong viện bà tiếp đãi “Khách quý”
Quả thật không phải nàng đa nghi, chỉ là hôm nay nhiều việc xảy ra quá mức khả nghi.
Theo lý thuyết, Liễu thị tuyệt đối không buông tha cơ hội tốt như vậy —— dù sao Mạc Diệc Phong một mình xuất phủ —— lý do đường hoàng nhưu vậy quả thật rất tốt.
Xảy ra chuyện như vậy, mà Liễu thị đều không xuất đầu lộ diện, chỉ để nô tài như Phương ma ma xử lý.
Có thể thấy được vị khách mà Liễu thị gặp, cực kì trọng yếu!
Liễu thị quý trọng nhất là danh dự, để ý danh tiếng, bình thường thích nhất là ở trước mặt người khác bày ra bộ dạng hiền thê lương mẫu, mặt mũi hiền lành.
Hôm nay Mạc Khanh Khanh muốn nhìn xem, trước mặt “Khách quý” nàng xé rách bộ mặt giả dối của Liễu thị, sau này và ta sẽ thu xếp thế nào!
“Tiểu thư, người muốn đưa nhị thiếu gia đi đâu?” Phương ma ma thấy vậy, quên luôn cả khóc, vội vàng hỏi.
“Đi! Tỷ tỷ dẫn đệ đi tìm phụ thân, ta quả thật muốn hỏi người, đệ rốt cuộc phạm phải tội gì mà ra tay ác độc như vậy!” Mạc Khanh Khanh không thèm nhìn Phương ma ma, đỡ Mạc Diệc Phong rời đi.
Phương ma ma nghe vậy, bà ta liền nóng nảy sao có thể Mạc Khanh Khanh đi tìm lão gia.
Chuyện này bà làm là trên danh nghĩa của lão gia, hôm nay phu nhân lại đang gặp khách quý, không thể nói đỡ giúp bà ta, nếu để lão gia biết, chỉ sợ mạng bà khó giữ rồi.
Phương ma ma quăng một ánh mắt, hai bà tử to lớn lập tức tiến lên ngăn cản Mạc Khanh Khanh cùng Mạc Diệc Phong.
Mạc Khanh Khanh nổi giận. Hôm nay nàng quả thật hiểu rõ, những hạ nhân trong phủ này vốn không để chủ tử như nàng cùng đệ đệ ở trong mắt!
Nàng đang đỡ Diệc Phong không thể cùng hai bà tử thô xử này xuống tay một cách thô bạo được, nhịn lại cơn tức nàng lạnh băng nói: “Phương ma ma càng ngày càng hiểu quy củ! Phu nhân quả nhiên là luôn che chở cho ngươi! Ngươi làm mưa làm gió trong phủ vậy mà cũng dám đánh chủ ý lên đầu chủ tử!”
Phương ma ma có chút chột dạ. Hai vị trước mắt tuy là thứ xuất nhưng cũng là tiểu thư và thiếu gia, trong tay bà quyền hành có lớn hơn nữa, cũng chỉ là nô bộc.
“Tiểu thư người hiểu lầm rồi. Người xem nhị thiếu gia bị thương đi đứng không tiện, người lại đỡ thiếu gia đi khắp nơi, chỉ sợ không tốt cho vết thương” Phương ma ma biện minh nói.
Mạc Khanh Khanh nghe thế, không giận ngược lại cười lớn. Nàng muốn đem Mạc Diệc Phong trở về.
“Đệ đệ ngoan, tương lai nếu đệ muốn làm việc lớn, đừng nên động thủ với loại người hạ tiện này” Mạc Khanh Khanh đứng thẳng người, giọng nói phát ra càng ngày càng âm lãnh.
“Đệ yên tâm, tỷ tỷ tuyệt đối không để đệ chịu thiệt. Bọn họ khong xem ai ra gì chỉ vì chủ tử bọn họ không có ở đây!”
Phương ma ma nghe lời này, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Không đợi bà phản ứng, Mạc Khanh Khanh nhanh như chớp chạy về phía phòng khách!
Phương ma ma cùng hai bà tử kia còn đang đề phòng nàng hoặc muốn tiến lên động thủ cho nàng một bạt tai, nào nghĩ tới người tự dưng bỏ chạy?
Phương ma ma tay chân già yếu làm sao so với Mạc Khanh Khanh trẻ tuổi khỏe mạnh, bước chân nhẹ nhàng, đợi đến khi nàng chạy đến cửa, mới nhìn thấy hai hạ nhân giữ cửa kia đứng ngây ngốc.
Phương ma ma hít ngụm khí, tức giận tiến lên cho kẻ giữ cửa kia một bạt tai: “Phế vật! Ngươi vậy cứ tro mắt để người chạy thoát? Các người là lũ bất tài sao?”
Hạ nhân giữ cửa kia một bụng uy khuất nhưng chỉ có thể cật lực chịu đựng.
Bọn họ nào dám nói, Tam tiểu thư khi tiến vào liền động thủ xé xiêm y uy hiếp họ! Cho bọn họ ăn gan hùm mật gấu cũng không dám đụng vào nàng dù chỉ một chút!
Hôm nay Mạc Khanh Khanh dò la được Liễu thị đang ở trong vườn hoa trong viện bà tiếp đãi “Khách quý”
Quả thật không phải nàng đa nghi, chỉ là hôm nay nhiều việc xảy ra quá mức khả nghi.
Theo lý thuyết, Liễu thị tuyệt đối không buông tha cơ hội tốt như vậy —— dù sao Mạc Diệc Phong một mình xuất phủ —— lý do đường hoàng nhưu vậy quả thật rất tốt.
Xảy ra chuyện như vậy, mà Liễu thị đều không xuất đầu lộ diện, chỉ để nô tài như Phương ma ma xử lý.
Có thể thấy được vị khách mà Liễu thị gặp, cực kì trọng yếu!
Liễu thị quý trọng nhất là danh dự, để ý danh tiếng, bình thường thích nhất là ở trước mặt người khác bày ra bộ dạng hiền thê lương mẫu, mặt mũi hiền lành.
Hôm nay Mạc Khanh Khanh muốn nhìn xem, trước mặt “Khách quý” nàng xé rách bộ mặt giả dối của Liễu thị, sau này và ta sẽ thu xếp thế nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.