Chương 30: Thả cái rắm!
Nguyệt Sơ Ảnh
04/06/2017
Mạc Diệc Phong vừa ngẩn đầu, đã nhìn thấy bộ dáng sắp ngã của tỷ tỷ mình.
“Tỷ, người trở về đi. Đệ không sao, tỷ không cẩn để ý!”
Nói như thế nhưng cắn răng chịu đựng, dáng vẻ giống không có chuyện gì sao?
Mạc Khanh Khanh hung hăng lắc đầu, đem chính mình tỉnh táo lại!
Đệ đệ của nàng, rõ ràng bị trói, đang quỳ trên mảnh sứ vỡ!
Một hình phạt như vậy lại có thể dùng trên người hài tử mười hai tuổi!
Dù cố gắng kiềm chế, nhưng Mạc Khanh Khanh vẫn tức giận đến toàn thân phát run.
Liễu thị ác độc như vậy, muốn đem hủy đôi chân của Mạc Diệc Phong?
Hình phạt quỳ trên mảnh sứ vỡ cũng không đến mức huyết nhục mơ hồ, nhưng mảnh vỡ bén nhọn đâm vào thân thể, như thế có thể chịu đựng được hay sao?
“Ôiiii, Tam tiểu thư đến rồi sao?” Phương ma ma dẫn theo hai bà tử, nham hiểm nói.
Quả thật bà ta không nghĩ tới, Mạc Khanh Khanh nhanh như vậy tìm đến nơi này rồi.
“Tiểu thư, mời trở về. Nơi này không phải nơi nữ nhân nên đến!” Phương ma ma cố ý đứng giữa Mạc Khanh Khanh và Mạc Diệc Phong.
“Không phải nơi nữ nhân nên đến?” Mạc Khanh Khanh cười lạnh hỏi ngược lại: “Vậy các ngươi là nam nhân à?”
Phương ma ma nghẹn lời, sắc mặt liền chìm xuống. Nàng theo Liễu thị nhiều năm, trong phủ làm mưa làm gió, chưa từng chịu qua ức hiếp như vậy.
Bà cũng không nhịn được liền cười khinh thường: “Tam tiểu thư đây là cố ý chèn ép sao? Muốn làm nô tỳ khó xử? Cùng chúng ta tức giận cũng vô dụng! Đây là phân phó của phu nhân!”
“Cút! Ta chỉ nói một lần!” Mạc Khanh Khanh lạnh lùng nhìn Phương ma ma.
Hành động như vậy trong mắt Phương ma ma chỉ là mạnh miệng, nàng nào dám trực tiếp động thủ?
Mạc Khanh Khanh không nói hai lời, trực tiếp cho Phương ma ma một cái tát vang dội.
Các nàng từng người đều đem Mạc Khanh Khanh nàng trở thành quả hồng mềm, muốn khi dễ liền khi dễ?
Kiếp trước, nàng vì nịnh nọt Liễu thị, vì tiền đồ rực rỡ, liền nhẫn nhịn chịu đựng cơn giận của bà ta, thế nhưng kiếp này, nàng tuyệt đối không ủy khuất mình và người nhà.
Huống chi, nàng đi theo người kia nhiều năm, mạng người trong tay nàng cũng không ít, nô tài đem khí thế kiêu ngạo của nàng để nơi nào?
Nàng đánh vừa chuẩn vừa mạnh, trực tiếp đánh Phương ma ma đến hồ đồ, ngây ngốc đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Mạc Khanh Khanh vượt qua Phương ma ma, đến trước mặt Mạc Diệc Phong, đau lòng hỏi: “Đệ không sao chứ?”
Nói xong nàng liền dùng sức kéo dây thừng, muốn đem chúng tháo xuống. Không biết thế nào, Liễu thị kia quả thực ngoan độc, rõ ràng là dùng gân trâu làm dây thừng, mặc cho Mạc Khanh Khanh dùng sức thế nào, cắt cũng không đứt.
Trước tiên Mạc Khanh Khanh chỉ có thể đem Mạc Diệc Phong đỡ qua một bên ngồi xuống, muốn kiểm tra vết thương của hắn một chút.
“Trời ơi! Ta không sống được! Thể diện nhiều năm như vậy hôm nay liền mất hết!” Phương ma ma rốt cuộc cũng phản ứng, liền ngồi bệt xuống đất khóc rống.
Bà ta ở Mạc phủ nhiều năm như vậy, người duy nhất khiến bà ta sợ là Liễu phu nhân, những di nương, thứ xuất thiếu gia, tiểu thư, bà căn bản không để vào mắt.
Nhưng hôm nay, chính người mà bà hết lần này tới lần khác xem thường liền tát nàng một bạt tai, bà ta làm sao có thể từ bỏ ý đồ?
Mạc Khanh Khanh hoàn toàn không để ý tới Phương ma ma, một mực hỏi Mạc Diệc Phong: “Đệ thấy thế nào? Trên đùi có đau hay không?” Nàng cũng không dám tùy tiện kiểm tra chân đệ đệ đã nhuộm đỏ quần áo. Nàng sợ quần kia dính vào da thịt, bản thân chạm vào, ngược lại sẽ làm đau đệ ấy.
Mạc Diệc Phong nghe Phương ma ma gào khóc, biết rõ sự việc đã gây ra động tĩnh lớn, liền vội vã nói: “Tỷ tỷ, người đi mau, đừng quản ta!”
“Đệ đệ ngốc, đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây ai cũng không dám động tới ngươi!” Nói xong, nàng liền đảo mắt nhìn Phương ma ma cùng hai bà tử đi sau.
Phương ma ma bị ánh mắt âm trầm kia dọa sợ, lập tức nín khóc, nội tâm đột nhiên nảy một cái.
“Phương ma ma, thế nào ngừng khóc rồi? Ngươi khóc một lát nữa đem những người trong phủ đều chạy tới” Mạc Khanh Khanh cười chế giễu.
Nội tâm Phương ma ma cả kinh, dường như lúc này mới nhớ lại, Liễu thị hôm nay có “khách quý”, lần này mình gào khóc nếu là quấy nhiễu đến khách nhân, chỉ sợ mạng mình khó giữ.
Nghĩ tới đây, nàng lau nước mắt đứng lên nói: “Tam tiểu thư, phu nhân là mẹ cả của ngươi, ngươi vi phạm ý mệnh mẹ cả, chính là đại nghịch bất đạo!”
“Thả cái rắm!” Mạc Khanh Khanh trực tiếp mắng một câu.
“Ta đại nghịch bất đạo cũng không tới lượt nô tài ngươi nói! Ngươi là gì? Bất quá chỉ là một con chó bên người phu nhân! Xứng cùng ta nói cái gì là đại nghịch bất đạo sao?”
Phương ma ma tức giận tới ngã ngữa, một câu cũng không nói nên lời.
“Tỷ, người trở về đi. Đệ không sao, tỷ không cẩn để ý!”
Nói như thế nhưng cắn răng chịu đựng, dáng vẻ giống không có chuyện gì sao?
Mạc Khanh Khanh hung hăng lắc đầu, đem chính mình tỉnh táo lại!
Đệ đệ của nàng, rõ ràng bị trói, đang quỳ trên mảnh sứ vỡ!
Một hình phạt như vậy lại có thể dùng trên người hài tử mười hai tuổi!
Dù cố gắng kiềm chế, nhưng Mạc Khanh Khanh vẫn tức giận đến toàn thân phát run.
Liễu thị ác độc như vậy, muốn đem hủy đôi chân của Mạc Diệc Phong?
Hình phạt quỳ trên mảnh sứ vỡ cũng không đến mức huyết nhục mơ hồ, nhưng mảnh vỡ bén nhọn đâm vào thân thể, như thế có thể chịu đựng được hay sao?
“Ôiiii, Tam tiểu thư đến rồi sao?” Phương ma ma dẫn theo hai bà tử, nham hiểm nói.
Quả thật bà ta không nghĩ tới, Mạc Khanh Khanh nhanh như vậy tìm đến nơi này rồi.
“Tiểu thư, mời trở về. Nơi này không phải nơi nữ nhân nên đến!” Phương ma ma cố ý đứng giữa Mạc Khanh Khanh và Mạc Diệc Phong.
“Không phải nơi nữ nhân nên đến?” Mạc Khanh Khanh cười lạnh hỏi ngược lại: “Vậy các ngươi là nam nhân à?”
Phương ma ma nghẹn lời, sắc mặt liền chìm xuống. Nàng theo Liễu thị nhiều năm, trong phủ làm mưa làm gió, chưa từng chịu qua ức hiếp như vậy.
Bà cũng không nhịn được liền cười khinh thường: “Tam tiểu thư đây là cố ý chèn ép sao? Muốn làm nô tỳ khó xử? Cùng chúng ta tức giận cũng vô dụng! Đây là phân phó của phu nhân!”
“Cút! Ta chỉ nói một lần!” Mạc Khanh Khanh lạnh lùng nhìn Phương ma ma.
Hành động như vậy trong mắt Phương ma ma chỉ là mạnh miệng, nàng nào dám trực tiếp động thủ?
Mạc Khanh Khanh không nói hai lời, trực tiếp cho Phương ma ma một cái tát vang dội.
Các nàng từng người đều đem Mạc Khanh Khanh nàng trở thành quả hồng mềm, muốn khi dễ liền khi dễ?
Kiếp trước, nàng vì nịnh nọt Liễu thị, vì tiền đồ rực rỡ, liền nhẫn nhịn chịu đựng cơn giận của bà ta, thế nhưng kiếp này, nàng tuyệt đối không ủy khuất mình và người nhà.
Huống chi, nàng đi theo người kia nhiều năm, mạng người trong tay nàng cũng không ít, nô tài đem khí thế kiêu ngạo của nàng để nơi nào?
Nàng đánh vừa chuẩn vừa mạnh, trực tiếp đánh Phương ma ma đến hồ đồ, ngây ngốc đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Mạc Khanh Khanh vượt qua Phương ma ma, đến trước mặt Mạc Diệc Phong, đau lòng hỏi: “Đệ không sao chứ?”
Nói xong nàng liền dùng sức kéo dây thừng, muốn đem chúng tháo xuống. Không biết thế nào, Liễu thị kia quả thực ngoan độc, rõ ràng là dùng gân trâu làm dây thừng, mặc cho Mạc Khanh Khanh dùng sức thế nào, cắt cũng không đứt.
Trước tiên Mạc Khanh Khanh chỉ có thể đem Mạc Diệc Phong đỡ qua một bên ngồi xuống, muốn kiểm tra vết thương của hắn một chút.
“Trời ơi! Ta không sống được! Thể diện nhiều năm như vậy hôm nay liền mất hết!” Phương ma ma rốt cuộc cũng phản ứng, liền ngồi bệt xuống đất khóc rống.
Bà ta ở Mạc phủ nhiều năm như vậy, người duy nhất khiến bà ta sợ là Liễu phu nhân, những di nương, thứ xuất thiếu gia, tiểu thư, bà căn bản không để vào mắt.
Nhưng hôm nay, chính người mà bà hết lần này tới lần khác xem thường liền tát nàng một bạt tai, bà ta làm sao có thể từ bỏ ý đồ?
Mạc Khanh Khanh hoàn toàn không để ý tới Phương ma ma, một mực hỏi Mạc Diệc Phong: “Đệ thấy thế nào? Trên đùi có đau hay không?” Nàng cũng không dám tùy tiện kiểm tra chân đệ đệ đã nhuộm đỏ quần áo. Nàng sợ quần kia dính vào da thịt, bản thân chạm vào, ngược lại sẽ làm đau đệ ấy.
Mạc Diệc Phong nghe Phương ma ma gào khóc, biết rõ sự việc đã gây ra động tĩnh lớn, liền vội vã nói: “Tỷ tỷ, người đi mau, đừng quản ta!”
“Đệ đệ ngốc, đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây ai cũng không dám động tới ngươi!” Nói xong, nàng liền đảo mắt nhìn Phương ma ma cùng hai bà tử đi sau.
Phương ma ma bị ánh mắt âm trầm kia dọa sợ, lập tức nín khóc, nội tâm đột nhiên nảy một cái.
“Phương ma ma, thế nào ngừng khóc rồi? Ngươi khóc một lát nữa đem những người trong phủ đều chạy tới” Mạc Khanh Khanh cười chế giễu.
Nội tâm Phương ma ma cả kinh, dường như lúc này mới nhớ lại, Liễu thị hôm nay có “khách quý”, lần này mình gào khóc nếu là quấy nhiễu đến khách nhân, chỉ sợ mạng mình khó giữ.
Nghĩ tới đây, nàng lau nước mắt đứng lên nói: “Tam tiểu thư, phu nhân là mẹ cả của ngươi, ngươi vi phạm ý mệnh mẹ cả, chính là đại nghịch bất đạo!”
“Thả cái rắm!” Mạc Khanh Khanh trực tiếp mắng một câu.
“Ta đại nghịch bất đạo cũng không tới lượt nô tài ngươi nói! Ngươi là gì? Bất quá chỉ là một con chó bên người phu nhân! Xứng cùng ta nói cái gì là đại nghịch bất đạo sao?”
Phương ma ma tức giận tới ngã ngữa, một câu cũng không nói nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.