Chương 22: Kìm nén ý định muốn giết người!
Nguyệt Sơ Ảnh
04/06/2017
Mạc Khanh Khanh hung hăng nắm chặt quả đấm, đến mức móng tay cứa vào da thịt.
Giống như làm vậy chút đau đớn ấy có thể làm cho nàng tỉnh táo lại.
Hít một hơi bình ổn tâm tình, âm thầm cắn chặt môi dưới, cuối cùng vẫn nhịn được ý định muốn giết chết người kia!
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một ánh mắt đã từng khiến cho nàng thần hồn điên đảo.
Đôi mắt ấy tĩnh mịch làm người khác say mê.
Trong ấy chứa đựng những tình cảm chân thành.
Phía dưới sống mũi thẳng tắp là cặp môi mỏng, lúc đóng lúc mở, đã từng thốt ra bao lời điềm ngon mật ngữ, thề non hẹn biển.
Gương mặt như quan như ngọc không biết đã mê đảo biết bao thiếu nữ.
Mọi người đều nói, Ngũ hoàng tử có một sức hấp dẫn kì lạ, có thể làm cho thiếu nữ nhã nhặng lịch sự trở nên điên cuồng, làm bao nhiêu tức phụ theo đuổi.
Hắn không phải là người anh tuấn nhất cũng không phải người có địa vị cao, trái lại là luôn mang đến cảm giác bình dị gần gũi.
Cũng chính là cảm giác này sẽ khiến người khác tự cho rằng hắn đối với mình là đặc biệt!!
Nhìn xem, hắn chỉ cần tung tý xíu mị lực, các tiểu thư Mạc gia đều không thể rời mắt khỏi hắn!
Ánh mắt đầy mị lực nam tính của Ngũ hoàng tử Nghiêm Minh Nghĩa dừng lại trên người Mạc Khanh Khanh chỉ làm cho nàng cảm thấy dịch độc dính nhớp nháp trên người khiến người khác buồn nôn.
Nàng cảm nhận được ánh mắt hắn kín đáo lướt qua mọi người, cố ý muốn cùng nàng bốn mắt giao nhau. Thế nhưng nàng khéo léo nghiên đầu, cứ như vậy bỏ lỡ.
Nghiêm Minh Nghĩa nhướng mày, trong lòng có chút không vui.
Lần trước hắn vô tình gặp được Mạc Khanh Khanh thay Liễu thị đến tặng đồ cho Thái Tử Phi, lúc ấy hắn bị nhan sắc thanh lệ vô song của nàng làm kinh sợ.
Nhưng mà lúc đó hắn cảm thấy Tam tiểu thư này gương mặt kín đáo, thẹn thùng cười, bộ dáng đầy tình ý.
Thế nhưng hôm nay ngược lại thành dáng vẻ chậm chạp, ngây ngô không hiểu phong tình?
Thái tử phi ở một bên thờ ơ cũng nhìn thấy Mạc Khanh Khanh đang cố ý trốn phía sau nàng.
Trong nội tâm nàng có ba phần kinh ngạc, nha đầu kia rõ ràng cố chấp đến chết, thế nào thật sự gặp “quý nhân” lại chùn bước rồi?
“Ngũ hoàng tử, người hôm nay đến phủ Thái tử có chuyện gì thế?” Đôi mắt Mạc Băng Băng lấp lánh tự cho mình đã tìm đúng chủ đề.
Thế nhưng trong lòng Nghiêm Minh Nghĩa lại cho rằng nàng là một người không có đầu óc. Chính mình là khách nhân lại cố ý hỏi thăm người khác?
Thế nhưng hắn vẫn cười nói: “Hôm nay bổn Hoàng tử qua đây thăm Thái tử”
Mạc Băng Băng tự cho là mình đã hấp dẫn ánh mắt của Ngũ hoàng tử.
Nhìn sắc mặt lạnh lùng của Thái tử, Mạc Băng Băng không cầm lòng tiến tới gần Ngũ hoàng tử.
Thái tử phi thấy tình cảnh này, trong nội tâm cảm thấy rất phiền. Nàng đem Mạc Khanh Khanh kéo qua, cười nói: “Minh Nghĩa, đây là mấy muội muội nhà mẹ đẻ ta, bổn cung giới thiệu cho ngươi nhìn chút”
Mạc Khanh Khanh cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Đâu ra người đem muội muội trong nhà còn chưa gả lại lớn tuổi đi giới thiệu cho nam tử xa lạ?
Nàng muốn tìm có từ chối, bỗng trông thấy Tử Loan vội vàng chạy vào, nhẹ bên tai Thái tử phi nói gì đó.
Sắc mặt Thái tử phi đại biến.
Nàng buông lỏng tay Mạc Khanh Khanh, mặt lạnh nói: “Người gác cổng báo lại, Diệc Phong đến! Đang ở cửa ra vào tranh luận ầm ĩ muốn gặp ngươi!”
Giống như làm vậy chút đau đớn ấy có thể làm cho nàng tỉnh táo lại.
Hít một hơi bình ổn tâm tình, âm thầm cắn chặt môi dưới, cuối cùng vẫn nhịn được ý định muốn giết chết người kia!
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một ánh mắt đã từng khiến cho nàng thần hồn điên đảo.
Đôi mắt ấy tĩnh mịch làm người khác say mê.
Trong ấy chứa đựng những tình cảm chân thành.
Phía dưới sống mũi thẳng tắp là cặp môi mỏng, lúc đóng lúc mở, đã từng thốt ra bao lời điềm ngon mật ngữ, thề non hẹn biển.
Gương mặt như quan như ngọc không biết đã mê đảo biết bao thiếu nữ.
Mọi người đều nói, Ngũ hoàng tử có một sức hấp dẫn kì lạ, có thể làm cho thiếu nữ nhã nhặng lịch sự trở nên điên cuồng, làm bao nhiêu tức phụ theo đuổi.
Hắn không phải là người anh tuấn nhất cũng không phải người có địa vị cao, trái lại là luôn mang đến cảm giác bình dị gần gũi.
Cũng chính là cảm giác này sẽ khiến người khác tự cho rằng hắn đối với mình là đặc biệt!!
Nhìn xem, hắn chỉ cần tung tý xíu mị lực, các tiểu thư Mạc gia đều không thể rời mắt khỏi hắn!
Ánh mắt đầy mị lực nam tính của Ngũ hoàng tử Nghiêm Minh Nghĩa dừng lại trên người Mạc Khanh Khanh chỉ làm cho nàng cảm thấy dịch độc dính nhớp nháp trên người khiến người khác buồn nôn.
Nàng cảm nhận được ánh mắt hắn kín đáo lướt qua mọi người, cố ý muốn cùng nàng bốn mắt giao nhau. Thế nhưng nàng khéo léo nghiên đầu, cứ như vậy bỏ lỡ.
Nghiêm Minh Nghĩa nhướng mày, trong lòng có chút không vui.
Lần trước hắn vô tình gặp được Mạc Khanh Khanh thay Liễu thị đến tặng đồ cho Thái Tử Phi, lúc ấy hắn bị nhan sắc thanh lệ vô song của nàng làm kinh sợ.
Nhưng mà lúc đó hắn cảm thấy Tam tiểu thư này gương mặt kín đáo, thẹn thùng cười, bộ dáng đầy tình ý.
Thế nhưng hôm nay ngược lại thành dáng vẻ chậm chạp, ngây ngô không hiểu phong tình?
Thái tử phi ở một bên thờ ơ cũng nhìn thấy Mạc Khanh Khanh đang cố ý trốn phía sau nàng.
Trong nội tâm nàng có ba phần kinh ngạc, nha đầu kia rõ ràng cố chấp đến chết, thế nào thật sự gặp “quý nhân” lại chùn bước rồi?
“Ngũ hoàng tử, người hôm nay đến phủ Thái tử có chuyện gì thế?” Đôi mắt Mạc Băng Băng lấp lánh tự cho mình đã tìm đúng chủ đề.
Thế nhưng trong lòng Nghiêm Minh Nghĩa lại cho rằng nàng là một người không có đầu óc. Chính mình là khách nhân lại cố ý hỏi thăm người khác?
Thế nhưng hắn vẫn cười nói: “Hôm nay bổn Hoàng tử qua đây thăm Thái tử”
Mạc Băng Băng tự cho là mình đã hấp dẫn ánh mắt của Ngũ hoàng tử.
Nhìn sắc mặt lạnh lùng của Thái tử, Mạc Băng Băng không cầm lòng tiến tới gần Ngũ hoàng tử.
Thái tử phi thấy tình cảnh này, trong nội tâm cảm thấy rất phiền. Nàng đem Mạc Khanh Khanh kéo qua, cười nói: “Minh Nghĩa, đây là mấy muội muội nhà mẹ đẻ ta, bổn cung giới thiệu cho ngươi nhìn chút”
Mạc Khanh Khanh cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Đâu ra người đem muội muội trong nhà còn chưa gả lại lớn tuổi đi giới thiệu cho nam tử xa lạ?
Nàng muốn tìm có từ chối, bỗng trông thấy Tử Loan vội vàng chạy vào, nhẹ bên tai Thái tử phi nói gì đó.
Sắc mặt Thái tử phi đại biến.
Nàng buông lỏng tay Mạc Khanh Khanh, mặt lạnh nói: “Người gác cổng báo lại, Diệc Phong đến! Đang ở cửa ra vào tranh luận ầm ĩ muốn gặp ngươi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.