Chương 21: Là hắn!
Nguyệt Sơ Ảnh
04/06/2017
Kiếp trước Mạc Khanh Khanh đi đến
phủ Thái tử không biết bao nhiêu lần, hiển nhiên ngựa quen đường cũ, rất thuận lời tìm được chỗ của Thái tử phi.
Đây là một hoa viên có hồ nước trong phủ Thái tử, tuy rằng khí trời hôm nay nóng bức, nhưng những cơn gió nhẹ thổi qua mang đến từng trận mát mẻ. Nơi này vừa đặc biệt vừa yên tĩnh trong phủ đệ.
Mạc Khanh Khanh dừng bước, sửa sang lại y phục, lấy lại tâm tình, lúc này mới chậm rãi đi đến phòng khách.
Trong sân có không ít nha hoàn bà tử, mỗi người đều hết sức quy cũ cúi đầu, có thể thấy Mạc Quân Quân là người trị gia cực kì nghiêm khắc.
Tử Loan là nha hoàn hồi môn của Mạc Quân Quân, liền nhận ra Mạc Khanh Khanh vội vàng vén rèm, cười nói: “Tam tiểu thư đã đến, Thái tử phi vừa mới nhắc đến người phái mấy bà tử đi tìm người đấy!”
“Để cho Thái tử phi lo lắng rồi. Ta thấy phong cảnh xung quanh thật đẹp, liền chậm trễ. Phủ thái tử quả thật rất lớn cho nên bị lạc đường, thật xấu hổ!” Mạc Khanh Khanh áy náy.
Tử Loan làm sao có thể tin lời Mạc Khanh Khanh? Nàng cho rằng Tam tiểu thư là người luôn nịnh bợ cố ý đi nơi nào lấy lòng rồi lại làm ra vẻ vô tội, thật là buồn cười.
Nàng gật nhẹ đầu, không đáp lại lời nói của Mạc Khanh Khanh, chỉ đưa tay nhấc rèm cửa thêu bách điệp xuyên hoa lên.
Mạc Khanh Khanh không lưu tâm, cúi đầu vào trong.
Phòng khách tuy không lớn, nhưng là nơi Thái tử phi dùng để xử lý cung vụ hằng ngày, nên thiết kế có chút tinh xảo.
Đối diện là một bình phong đính đá cẩm thạch điêu khắc Bát Tiên Quá Hải, hai bên đặc biệt sắp xếp nhiều loại trân bảo, từ hai bên đi vào mới thật sự là phòng khách nhỏ.
Bởi vậy, tuy không thể nhìn thấy, nhưng người bên trong cũng không dễ dàng phát hiện người bên ngoài tiến vào.
Mạc Khanh Khanh nhẹ bước, vừa vặn nghe được người bên trong đang thảo luận về mình.
“Tam tỷ tính khí cao ngạo, đương nhiên khinh thường đi cùng chúng ta” Lời nói đầy chua chát nhất định là Tứ tiểu thư Mạc Băng Băng.
“Tứ muội, ngươi đừng nói bậy. Tam muội chắc là không cẩn thận đi lạc, lúc này chắc gặp phải chuyện gì, cho nên mới không kịp đến đây!” Lời này trong bông có kim, nhìn như là đang giúp đỡ kì thực là mang hàm ý khác là của Nhị tiểu thư Mạc Diễm Diễm.
“Các ngươi thật là buồn cười, chỉ là chậm trễ chốc lát, thế nào lại bàn luận khó nghe như vậy?”
Mạc Khanh Khanh không ngờ Mạc Linh Linh lạnh lùng lại có thể nói đỡ cho nàng.
Nàng đợi đến lúc tiếng nói bên trong trầm xuống, mới cố ý giương giọng: “Muội muội đến chậm, kính xin Thái tử phi tỷ tỷ thứ tội!”
Nói xong Mạc Khanh Khanh liền tiến vào.
Thái tử phi đnag cảm thấy đau đầu, người nàng tính toán không thấy tung tích, ngược lại những người trước mắt líu ríu làm nàng đau đầu.
Trong nội tâm liền hiểu rõ, những tỷ muội này cũng không phải đèn cạn dầu, nhất là hai vị kia, căn bản chính là hướng đến vị trí thiếp thất của phủ Thái tử.
Mạc Quân Quân âm thầm cười lạnh một tiếng, cho rằng nàng là người chết sao? Ăn mặc trang điểm xinh đẹp, có phần thái quá, quả thực mất mặt!
Lúc này, nàng thấy Mạc Khanh Khanh một bộ dáng trang nhã càng nhìn càng thuận mắt vội vã đứng dậy.
“Khanh Khanh đến rồi, mau ngồi. Trong phủ quả thật rộng lớn, đừng nói là muội, bổn cung chính mình đi cũng sẽ rối loạn!”
Không giống như đang trách tội Mạc Khanh Khanh, Thái tử phi rõ ràng chủ động giải vậy cho nàng.
Mạc Khanh Khanh giật mình, lôi kéo như thế, có chút không bình thường.
Mạc Băng Băng nghe lời này, quyệt miệng nói ra: “Thái tử phi bất công, chỉ đau lòng Tam tỷ!”
Thái tử phi không thèm để ý, vừa cười vừa nói: “Ngươi lại nói bậy, đều là muội muội, bổn cung đều đau lòng như nhau.”
“Đều là lỗi của ta, để cho tỷ muội đợi lâu, ta đây phải tạ tội với các ngươi rồi” Mạc Khanh Khanh nửa nghiêm túc nửa vui đùa nói.
Mạc Băng Băng thấy thế cũng chỉ hừ một tiếng liền không dây dưa.
Mấy người các nàng vừa nói vài câu, liền nghe nha hoàn bên ngoài bẩm báo: “Khởi bẩm nương nương, Thái tử đến!”
Mấy vị tiểu thư nghe xong liền kinh hỉ, nhao nhao đứng dậy muốn lên phía trước, Mạc Linh Linh bình thường cao quý yên tĩnh cũng vuốt nhẹ tóc mình.
Chỉ có ánh mắt Mạc Khanh Khanh buông xuống, cố gắng giảm sự tồn tại chính mình.
“Thái tử, sao người lại tới đây? Ngũ đệ cũng đi theo hả? Thật là hiếm thấy!!”
“Tham kiến thái tử phi! Thần đệ đã lâu không gặp, đặc biệt tới đây thăm hỏi!”
Mạc Khanh Khanh nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc, trong lòng tựa như ai bóp một phát!
Là hắn!
Chính là hắn!
Đây là một hoa viên có hồ nước trong phủ Thái tử, tuy rằng khí trời hôm nay nóng bức, nhưng những cơn gió nhẹ thổi qua mang đến từng trận mát mẻ. Nơi này vừa đặc biệt vừa yên tĩnh trong phủ đệ.
Mạc Khanh Khanh dừng bước, sửa sang lại y phục, lấy lại tâm tình, lúc này mới chậm rãi đi đến phòng khách.
Trong sân có không ít nha hoàn bà tử, mỗi người đều hết sức quy cũ cúi đầu, có thể thấy Mạc Quân Quân là người trị gia cực kì nghiêm khắc.
Tử Loan là nha hoàn hồi môn của Mạc Quân Quân, liền nhận ra Mạc Khanh Khanh vội vàng vén rèm, cười nói: “Tam tiểu thư đã đến, Thái tử phi vừa mới nhắc đến người phái mấy bà tử đi tìm người đấy!”
“Để cho Thái tử phi lo lắng rồi. Ta thấy phong cảnh xung quanh thật đẹp, liền chậm trễ. Phủ thái tử quả thật rất lớn cho nên bị lạc đường, thật xấu hổ!” Mạc Khanh Khanh áy náy.
Tử Loan làm sao có thể tin lời Mạc Khanh Khanh? Nàng cho rằng Tam tiểu thư là người luôn nịnh bợ cố ý đi nơi nào lấy lòng rồi lại làm ra vẻ vô tội, thật là buồn cười.
Nàng gật nhẹ đầu, không đáp lại lời nói của Mạc Khanh Khanh, chỉ đưa tay nhấc rèm cửa thêu bách điệp xuyên hoa lên.
Mạc Khanh Khanh không lưu tâm, cúi đầu vào trong.
Phòng khách tuy không lớn, nhưng là nơi Thái tử phi dùng để xử lý cung vụ hằng ngày, nên thiết kế có chút tinh xảo.
Đối diện là một bình phong đính đá cẩm thạch điêu khắc Bát Tiên Quá Hải, hai bên đặc biệt sắp xếp nhiều loại trân bảo, từ hai bên đi vào mới thật sự là phòng khách nhỏ.
Bởi vậy, tuy không thể nhìn thấy, nhưng người bên trong cũng không dễ dàng phát hiện người bên ngoài tiến vào.
Mạc Khanh Khanh nhẹ bước, vừa vặn nghe được người bên trong đang thảo luận về mình.
“Tam tỷ tính khí cao ngạo, đương nhiên khinh thường đi cùng chúng ta” Lời nói đầy chua chát nhất định là Tứ tiểu thư Mạc Băng Băng.
“Tứ muội, ngươi đừng nói bậy. Tam muội chắc là không cẩn thận đi lạc, lúc này chắc gặp phải chuyện gì, cho nên mới không kịp đến đây!” Lời này trong bông có kim, nhìn như là đang giúp đỡ kì thực là mang hàm ý khác là của Nhị tiểu thư Mạc Diễm Diễm.
“Các ngươi thật là buồn cười, chỉ là chậm trễ chốc lát, thế nào lại bàn luận khó nghe như vậy?”
Mạc Khanh Khanh không ngờ Mạc Linh Linh lạnh lùng lại có thể nói đỡ cho nàng.
Nàng đợi đến lúc tiếng nói bên trong trầm xuống, mới cố ý giương giọng: “Muội muội đến chậm, kính xin Thái tử phi tỷ tỷ thứ tội!”
Nói xong Mạc Khanh Khanh liền tiến vào.
Thái tử phi đnag cảm thấy đau đầu, người nàng tính toán không thấy tung tích, ngược lại những người trước mắt líu ríu làm nàng đau đầu.
Trong nội tâm liền hiểu rõ, những tỷ muội này cũng không phải đèn cạn dầu, nhất là hai vị kia, căn bản chính là hướng đến vị trí thiếp thất của phủ Thái tử.
Mạc Quân Quân âm thầm cười lạnh một tiếng, cho rằng nàng là người chết sao? Ăn mặc trang điểm xinh đẹp, có phần thái quá, quả thực mất mặt!
Lúc này, nàng thấy Mạc Khanh Khanh một bộ dáng trang nhã càng nhìn càng thuận mắt vội vã đứng dậy.
“Khanh Khanh đến rồi, mau ngồi. Trong phủ quả thật rộng lớn, đừng nói là muội, bổn cung chính mình đi cũng sẽ rối loạn!”
Không giống như đang trách tội Mạc Khanh Khanh, Thái tử phi rõ ràng chủ động giải vậy cho nàng.
Mạc Khanh Khanh giật mình, lôi kéo như thế, có chút không bình thường.
Mạc Băng Băng nghe lời này, quyệt miệng nói ra: “Thái tử phi bất công, chỉ đau lòng Tam tỷ!”
Thái tử phi không thèm để ý, vừa cười vừa nói: “Ngươi lại nói bậy, đều là muội muội, bổn cung đều đau lòng như nhau.”
“Đều là lỗi của ta, để cho tỷ muội đợi lâu, ta đây phải tạ tội với các ngươi rồi” Mạc Khanh Khanh nửa nghiêm túc nửa vui đùa nói.
Mạc Băng Băng thấy thế cũng chỉ hừ một tiếng liền không dây dưa.
Mấy người các nàng vừa nói vài câu, liền nghe nha hoàn bên ngoài bẩm báo: “Khởi bẩm nương nương, Thái tử đến!”
Mấy vị tiểu thư nghe xong liền kinh hỉ, nhao nhao đứng dậy muốn lên phía trước, Mạc Linh Linh bình thường cao quý yên tĩnh cũng vuốt nhẹ tóc mình.
Chỉ có ánh mắt Mạc Khanh Khanh buông xuống, cố gắng giảm sự tồn tại chính mình.
“Thái tử, sao người lại tới đây? Ngũ đệ cũng đi theo hả? Thật là hiếm thấy!!”
“Tham kiến thái tử phi! Thần đệ đã lâu không gặp, đặc biệt tới đây thăm hỏi!”
Mạc Khanh Khanh nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc, trong lòng tựa như ai bóp một phát!
Là hắn!
Chính là hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.