Chương 36: Làm bộ làm tịch
Nguyệt Sơ Ảnh
04/06/2017
Phía cửa sau của hoa viên không ai khác chính là, Hoàng đế đương triều – Võ Thịnh Đế Nghiêm Tĩnh An!
Hiện tại, ông đang tại vị, tuổi chỉ vừa qua năm mươi, đang là thời điểm khỏe mạnh. Khuôn mặt anh tuấn, nhìn bình dị gần gũi, nhưng là người có cá tính nham hiểm và đa nghi.
Nội tâm Mạc Khanh Khanh khẽ động, đột nhiên nhớ đến, kiếp trước thời điểm mình bị cấm túc, từng có tin tức truyền đến, phu nhân Liễu thị có đạo trị gia, hiền lương thục đức, là người mẫu mực, cho nên phá lệ tấn phong cáo mệnh phu nhân!
Sở dĩ nói là phá lệ, bởi vì bình thường trong một nhà chỉ có thể có một nhất phẩm cáo mệnh, mà vinh quang này ở Mạc phủ tự nhiên là mẫu thân của Mạc Trường Thanh, Mạc lão Thải phu nhân!
Chuyện này vốn dĩ khiến cho Liễu thị thất vọng, bởi vì bà ta thủy chung cũng chỉ là nhị phẩm cáo mệnh!
Hôm nay nghĩ lại, thời điểm này của kiếp trước, Hoàng đế cũng từng đến Mạc phủ, hơn nữa do Mạc Trường Thanh dẫn đi gặp Liễu thị. Có lẽ Mạc Trường Thanh muốn cho phu nhân nhiều năm vất vả một chút thể diện, mới cố ý dẫn Võ Thịnh Đế đến phủ, Hoàng đế từ trước đến nay đều coi trọng Mạc Trường Thanh là cánh tay phải đắc lực, đương nhiên cũng vui vẻ cho cái thể diện này!
Nghĩ đến hôm nay quả thật chó ngáp phải ruồi, làm hư chuyện tốt của Liễu thị!
Nội tâm Mạc Khanh Khanh quả thật muốn rống to, thật thống khoái!
-----------
“Mạc đại nhân quả nhiên có đạo trị gia! Trong phủ này đích thứ liền phân biệt!”
Một người mặc trường bào tím đột nhiên nói ra. Nếu như nhìn kĩ, có thể phát hiện, trong mắt hắn lóe lên tia phẫn nộ! Nắm đấm siết chặt, nổi gân xanh, trong lúc này vô tình để lộ tâm tình của hắn!
Vị kia là mỹ nam xinh đẹp Tạ An Nhiên!
“An Nhiên, ngươi cần gì kích động như thế? Cái này có lẽ chỉ là hiểu làm thôi, trong phủ nào không có tranh chấp?” Ngũ hoàng tử Nghiêm Minh Nghĩa đi phía sau Võ Thịnh Đế, lại giúp Mạc Trường Thanh giải vây.
Quả nhiên, Mạc Trường Thanh nhìn hắn cảm kích.
Nội tâm Nghiêm Minh Nghĩa tuy rằng thương hại cho tiểu mỹ nhân bị ức hiếp, nhưng nàng xinh đẹp cũng chỉ để ngắm nhìn, sao có thể trọng yếu so với thừa tướng Mạc Trường Thanh đây?
Võ Thịnh Đế gật nhẹ đầu nhưng trên mặt lại không mang nét cười.
Tâm tình Mạc Trường Thanh có chút buông lỏng, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Võ Thịnh Đế, lập tức tâm lại bị treo lên.
Đợi cả buổi, hắn mới nghe Hoàng đế buông một câu: “Ái khanh, thánh nhân nói rằng “Tề gia trị quốc bình thiên hạ” nếu gia đình cũng không trị thỏa đáng, làm sao có năng lực trị quốc đây?”
Ngữ khí của ông không nghiêm khắc, nhưng từng câu từng chữ đều mang ý trách phạt, toàn thân Mạc Trường Thanh nhịn không được liền run rẩy.
Hắn vừa muốn nói vài lời khách sáo như “chuộc tội” “tha mạng” , thế nhưng Võ Thịnh Đế lại nói tiếp khiến hắn trực tiếp tuyệt vọng.
“Hôm nay Trẫm thật mất hứng. Ái khanh ngày mai cũng không cần vào triều, trước tiên hãy dạy bảo tốt phu nhân rồi nói sau!”
Nói xong liền phẩy tay áo bỏ đi!
Tạ An Nhiên lạnh lùng nhìn Mạc Trường Thanh, trong lòng hận không thể xé xác lão già làm bộ làm tịch này.
Thế nhưng Nghiêm Minh Nghĩa lại đi qua, đỡ Mạc Khanh Khanh một mực quỳ dưới đất dậy, an ủi: “Mạc đại nhân, không cần kinh hoảng, có câu “hữu ái chi thâm, trách chi thiết” . Phụ hoàng là coi trọng ngài, nên mới đặc biệt nghiêm khắc. Người yên tâm, ta sẽ giúp khuyên can phụ hoàng!”
Mạc Trường Thanh có chút run run xoa đầu gối, cảm kích nói: “Đa tạ Ngũ hoàng tử! Đa tạ Ngũ hoàng tử!” Phía sau mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng áo!
Tạ An Nhiên liếc mắt thấy Nghiêm Minh Nghĩa giả mù sa mưa lôi kéo, ngoài cười lạnh vẫn là cười lạnh!
Xem xét một lúc, người này vẫn một bộ dạng như trước! Lúc trước chính là như vậy, một mặt cùng mình xưng huynh gọi đệ, một mặt lừa gạt vợ hắn!
Chỉ tiếc, lúc này, Tạ An Nhiên không bao giờ bị bộ dáng này của hắn lừa gạt nữa!
Hiện tại, ông đang tại vị, tuổi chỉ vừa qua năm mươi, đang là thời điểm khỏe mạnh. Khuôn mặt anh tuấn, nhìn bình dị gần gũi, nhưng là người có cá tính nham hiểm và đa nghi.
Nội tâm Mạc Khanh Khanh khẽ động, đột nhiên nhớ đến, kiếp trước thời điểm mình bị cấm túc, từng có tin tức truyền đến, phu nhân Liễu thị có đạo trị gia, hiền lương thục đức, là người mẫu mực, cho nên phá lệ tấn phong cáo mệnh phu nhân!
Sở dĩ nói là phá lệ, bởi vì bình thường trong một nhà chỉ có thể có một nhất phẩm cáo mệnh, mà vinh quang này ở Mạc phủ tự nhiên là mẫu thân của Mạc Trường Thanh, Mạc lão Thải phu nhân!
Chuyện này vốn dĩ khiến cho Liễu thị thất vọng, bởi vì bà ta thủy chung cũng chỉ là nhị phẩm cáo mệnh!
Hôm nay nghĩ lại, thời điểm này của kiếp trước, Hoàng đế cũng từng đến Mạc phủ, hơn nữa do Mạc Trường Thanh dẫn đi gặp Liễu thị. Có lẽ Mạc Trường Thanh muốn cho phu nhân nhiều năm vất vả một chút thể diện, mới cố ý dẫn Võ Thịnh Đế đến phủ, Hoàng đế từ trước đến nay đều coi trọng Mạc Trường Thanh là cánh tay phải đắc lực, đương nhiên cũng vui vẻ cho cái thể diện này!
Nghĩ đến hôm nay quả thật chó ngáp phải ruồi, làm hư chuyện tốt của Liễu thị!
Nội tâm Mạc Khanh Khanh quả thật muốn rống to, thật thống khoái!
-----------
“Mạc đại nhân quả nhiên có đạo trị gia! Trong phủ này đích thứ liền phân biệt!”
Một người mặc trường bào tím đột nhiên nói ra. Nếu như nhìn kĩ, có thể phát hiện, trong mắt hắn lóe lên tia phẫn nộ! Nắm đấm siết chặt, nổi gân xanh, trong lúc này vô tình để lộ tâm tình của hắn!
Vị kia là mỹ nam xinh đẹp Tạ An Nhiên!
“An Nhiên, ngươi cần gì kích động như thế? Cái này có lẽ chỉ là hiểu làm thôi, trong phủ nào không có tranh chấp?” Ngũ hoàng tử Nghiêm Minh Nghĩa đi phía sau Võ Thịnh Đế, lại giúp Mạc Trường Thanh giải vây.
Quả nhiên, Mạc Trường Thanh nhìn hắn cảm kích.
Nội tâm Nghiêm Minh Nghĩa tuy rằng thương hại cho tiểu mỹ nhân bị ức hiếp, nhưng nàng xinh đẹp cũng chỉ để ngắm nhìn, sao có thể trọng yếu so với thừa tướng Mạc Trường Thanh đây?
Võ Thịnh Đế gật nhẹ đầu nhưng trên mặt lại không mang nét cười.
Tâm tình Mạc Trường Thanh có chút buông lỏng, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Võ Thịnh Đế, lập tức tâm lại bị treo lên.
Đợi cả buổi, hắn mới nghe Hoàng đế buông một câu: “Ái khanh, thánh nhân nói rằng “Tề gia trị quốc bình thiên hạ” nếu gia đình cũng không trị thỏa đáng, làm sao có năng lực trị quốc đây?”
Ngữ khí của ông không nghiêm khắc, nhưng từng câu từng chữ đều mang ý trách phạt, toàn thân Mạc Trường Thanh nhịn không được liền run rẩy.
Hắn vừa muốn nói vài lời khách sáo như “chuộc tội” “tha mạng” , thế nhưng Võ Thịnh Đế lại nói tiếp khiến hắn trực tiếp tuyệt vọng.
“Hôm nay Trẫm thật mất hứng. Ái khanh ngày mai cũng không cần vào triều, trước tiên hãy dạy bảo tốt phu nhân rồi nói sau!”
Nói xong liền phẩy tay áo bỏ đi!
Tạ An Nhiên lạnh lùng nhìn Mạc Trường Thanh, trong lòng hận không thể xé xác lão già làm bộ làm tịch này.
Thế nhưng Nghiêm Minh Nghĩa lại đi qua, đỡ Mạc Khanh Khanh một mực quỳ dưới đất dậy, an ủi: “Mạc đại nhân, không cần kinh hoảng, có câu “hữu ái chi thâm, trách chi thiết” . Phụ hoàng là coi trọng ngài, nên mới đặc biệt nghiêm khắc. Người yên tâm, ta sẽ giúp khuyên can phụ hoàng!”
Mạc Trường Thanh có chút run run xoa đầu gối, cảm kích nói: “Đa tạ Ngũ hoàng tử! Đa tạ Ngũ hoàng tử!” Phía sau mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng áo!
Tạ An Nhiên liếc mắt thấy Nghiêm Minh Nghĩa giả mù sa mưa lôi kéo, ngoài cười lạnh vẫn là cười lạnh!
Xem xét một lúc, người này vẫn một bộ dạng như trước! Lúc trước chính là như vậy, một mặt cùng mình xưng huynh gọi đệ, một mặt lừa gạt vợ hắn!
Chỉ tiếc, lúc này, Tạ An Nhiên không bao giờ bị bộ dáng này của hắn lừa gạt nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.