Chương 37: Trương di nương lật lọng
Nguyệt Sơ Ảnh
04/06/2017
“Nói! Hôm nay tóm lại là đã xảy ra
chuyện gì? Thể diện của ta mấy chục năm nay rốt cuộc bị các người làm
cho mất hết!” Sau khi Mạc Trường Thanh cung tiễn Võ Thịnh Đế, trực tiếp
cho người gọi Liễu thị, Mạc Khanh Khanh, Mạc Kiều Kiều thậm chí Mạc Diệc Phong cũng bị gọi đến.
Mạc Diệc Phong thấy tỷ tỷ bình yên vô sự, tâm tình thấp thỏm rốt cuộc cũng buông xuống.
Thế nhưng chưa kịp hỏi Mạc Khanh Khanh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì Liễu thị đã lên tiếng: “Lão gia, thật là oan uổn cho thiếp! Quy củ trong phủ, thiếu gia, tiểu thư không thể tùy tiện xuất phủ, vậy mà Nhị thiếu gia bất chấp thể diện, chạy ra bên ngoài còn đem Tam tiểu thư đang làm khách ở phủ Thái tử gọi trở về, chuyện như vậy, chẳng lẽ thiếp thân phải khoanh tay đứng nhìn sao? Đương nhiên phải trừng phạt nhỏ rồi!”
Mạc Trường Thanh nghe vậy liền nhìn về phía tỷ đệ Mạc Khanh Khanh.
Mạc Khanh Khanh kéo Mạc Diệc Phong lên phía trước, trực tiếp kéo lên đầu gối chưa xử lý vết thương cho Mạc Trường Thanh xem: “Phụ thân, người nhìn xem, chân Diệc Phong đã thành ra thế này, thế này gọi là trừng phạt nhỏ sao?” Nói xong nàng cũng đau lòng, vì để cho Mạc Trường Thanh thấy được Liễu thị ngoan độc, nàng cũng không băng bó vết thương cho Diệc Phong, để đệ ấy chịu đựng đau đớn.
Mạc Trường Thanh nhìn thấy đầu gối nhi tử dường như đang rướm máu, không khỏi cảm thấy phẫn nộ.
Mạc Diệc Phong tuy là thứ xuất, nhưng cũng là con của hắn, Liễu thị có thể đối xử như thế, ngày thường quả thật mình đã quá dung túng cho nàng rồi.
Liễu thị thấy thế, lập tức hoảng sợ: “Tại sao có thể như vậy? Ai ôiii, thật đáng thương. Lão gia, ngài biết đấy, ta sao có thể ngoan độc như vậy? Cái này nhất định là do bọn nô tài hiểu sai ý nghĩa của ta. Nhưng đây là Nhị thiếu gia vi phạm quy củ, nếu không, thiếp sao có thể phạt hắn?"
Ngụ ý là bà ta có lẽ trừng phạt quá nặng, nhưng là do Mạc Diệc Phong chính mình không tuân thủ quy củ trước!
Mạc Kiều Kiều lặng lẽ đứng một bên, nhịn không được cười nhạo: "Bất quá chỉ là một di nương, chẳng lẽ không thể kêu đại phu trong phủ, lại chạy đi mời thái y đến xem sao? Còn đặc biệt chạy ra ngoài? Thật là chuyện bé xé ra to!"
"Chuyện bé xé ra to?" Mạc Khanh Khanh đề cao thanh âm, nói ra: "Lục muội cũng biết, di nương bị sốt cao đến mơ hồ? Chúng ta nhiều lần đi tìm Phương ma ma, thế nhưng đại phu kia một lần cũng không đến! Thấy tình trạng di nương kém đi, Diệc Phong bất đắc dĩ mới xuất phủ! Vấn đề này cũng không phải chúng ta nói hưu nói vượn, Trương di nương cùng Vương di nương đều chứng kiến rõ ràng!"
Mạc Trường Thanh nghe xong lời này, thần nghĩ, vấn đề này phải làm cho rõ ràng, nếu Liễu thị biết rõ Tôn di nương bị bệnh cố ý làm chậm trễ, như vậy chuyện này không giải quyết đơn giản như thế!
"Trương thị, Vương thị, Tam tiểu thư nói các ngươi có thể chứng minh, nàng nhiều lần đi tìm Phương ma ma, nhưng đại phu từ đầu đến cuối đều không đến, Nhưng mà, theo ta được biết, cũng không có chuyện như vậy, không biết... ý kiến hai người các ngươi là thế nào?" Liễu thị lên tiếng trước.
Trương, Vương hai người nghe xong, trong nội tâm run lên một trận. Các nàng đều hiểu đây là uy hiếp trắng trợn!
Nhưng mà, quyết định này tuy là không có gì nhưng lại xích mích.
Liễu thị là đại phu nhân, tính mạng các nàng đều trong tay bà ta, đương nhiên phải vô điều kiện ủng hộ!
Về phần Tam tiểu thư*, tuy lão gia có yêu thương, nhưng dù sao cũng chỉ là thứ nữ được di nương sinh ra, làm sao có thể có tiền đồ gì?
Cho nên Vương di nương không chút do dự nói: "Vấn đề này, tỳ thiếp không biết nội tình bên trong đâu"
Trương di nương chính là y dạng họa hồ lô (ý chỉ theo khuôn có sẵn), lại đột nhiên nghe thấy Mạc Khanh Khanh bên cạnh thấp giọng nói một câu.
Trương di nương lập tức sững sờ, lời nói ra biến thành: "Không, ta quả thật cùng Vương di nương đồng thời chứng kiến, nha hoàn Tam tiểu thư đi tìm Phương ma ma, nhưng bị đuổi trở về!"
Mạc Diệc Phong thấy tỷ tỷ bình yên vô sự, tâm tình thấp thỏm rốt cuộc cũng buông xuống.
Thế nhưng chưa kịp hỏi Mạc Khanh Khanh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì Liễu thị đã lên tiếng: “Lão gia, thật là oan uổn cho thiếp! Quy củ trong phủ, thiếu gia, tiểu thư không thể tùy tiện xuất phủ, vậy mà Nhị thiếu gia bất chấp thể diện, chạy ra bên ngoài còn đem Tam tiểu thư đang làm khách ở phủ Thái tử gọi trở về, chuyện như vậy, chẳng lẽ thiếp thân phải khoanh tay đứng nhìn sao? Đương nhiên phải trừng phạt nhỏ rồi!”
Mạc Trường Thanh nghe vậy liền nhìn về phía tỷ đệ Mạc Khanh Khanh.
Mạc Khanh Khanh kéo Mạc Diệc Phong lên phía trước, trực tiếp kéo lên đầu gối chưa xử lý vết thương cho Mạc Trường Thanh xem: “Phụ thân, người nhìn xem, chân Diệc Phong đã thành ra thế này, thế này gọi là trừng phạt nhỏ sao?” Nói xong nàng cũng đau lòng, vì để cho Mạc Trường Thanh thấy được Liễu thị ngoan độc, nàng cũng không băng bó vết thương cho Diệc Phong, để đệ ấy chịu đựng đau đớn.
Mạc Trường Thanh nhìn thấy đầu gối nhi tử dường như đang rướm máu, không khỏi cảm thấy phẫn nộ.
Mạc Diệc Phong tuy là thứ xuất, nhưng cũng là con của hắn, Liễu thị có thể đối xử như thế, ngày thường quả thật mình đã quá dung túng cho nàng rồi.
Liễu thị thấy thế, lập tức hoảng sợ: “Tại sao có thể như vậy? Ai ôiii, thật đáng thương. Lão gia, ngài biết đấy, ta sao có thể ngoan độc như vậy? Cái này nhất định là do bọn nô tài hiểu sai ý nghĩa của ta. Nhưng đây là Nhị thiếu gia vi phạm quy củ, nếu không, thiếp sao có thể phạt hắn?"
Ngụ ý là bà ta có lẽ trừng phạt quá nặng, nhưng là do Mạc Diệc Phong chính mình không tuân thủ quy củ trước!
Mạc Kiều Kiều lặng lẽ đứng một bên, nhịn không được cười nhạo: "Bất quá chỉ là một di nương, chẳng lẽ không thể kêu đại phu trong phủ, lại chạy đi mời thái y đến xem sao? Còn đặc biệt chạy ra ngoài? Thật là chuyện bé xé ra to!"
"Chuyện bé xé ra to?" Mạc Khanh Khanh đề cao thanh âm, nói ra: "Lục muội cũng biết, di nương bị sốt cao đến mơ hồ? Chúng ta nhiều lần đi tìm Phương ma ma, thế nhưng đại phu kia một lần cũng không đến! Thấy tình trạng di nương kém đi, Diệc Phong bất đắc dĩ mới xuất phủ! Vấn đề này cũng không phải chúng ta nói hưu nói vượn, Trương di nương cùng Vương di nương đều chứng kiến rõ ràng!"
Mạc Trường Thanh nghe xong lời này, thần nghĩ, vấn đề này phải làm cho rõ ràng, nếu Liễu thị biết rõ Tôn di nương bị bệnh cố ý làm chậm trễ, như vậy chuyện này không giải quyết đơn giản như thế!
"Trương thị, Vương thị, Tam tiểu thư nói các ngươi có thể chứng minh, nàng nhiều lần đi tìm Phương ma ma, nhưng đại phu từ đầu đến cuối đều không đến, Nhưng mà, theo ta được biết, cũng không có chuyện như vậy, không biết... ý kiến hai người các ngươi là thế nào?" Liễu thị lên tiếng trước.
Trương, Vương hai người nghe xong, trong nội tâm run lên một trận. Các nàng đều hiểu đây là uy hiếp trắng trợn!
Nhưng mà, quyết định này tuy là không có gì nhưng lại xích mích.
Liễu thị là đại phu nhân, tính mạng các nàng đều trong tay bà ta, đương nhiên phải vô điều kiện ủng hộ!
Về phần Tam tiểu thư*, tuy lão gia có yêu thương, nhưng dù sao cũng chỉ là thứ nữ được di nương sinh ra, làm sao có thể có tiền đồ gì?
Cho nên Vương di nương không chút do dự nói: "Vấn đề này, tỳ thiếp không biết nội tình bên trong đâu"
Trương di nương chính là y dạng họa hồ lô (ý chỉ theo khuôn có sẵn), lại đột nhiên nghe thấy Mạc Khanh Khanh bên cạnh thấp giọng nói một câu.
Trương di nương lập tức sững sờ, lời nói ra biến thành: "Không, ta quả thật cùng Vương di nương đồng thời chứng kiến, nha hoàn Tam tiểu thư đi tìm Phương ma ma, nhưng bị đuổi trở về!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.