Chương 78: Lần này sẽ không để cho nàng chạy thoát! 3
Nguyệt Sơ Ảnh
01/11/2017
"Làm sao lại không thể đánh chủ ý? Cô nương này phong thái lại xinh đẹp,
nhìn cũng là xuất thân từ gia đình lớn, há không phải là lương phối của
bọn ta? Có câu là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!" Lý Học Nho rung
đùi đắc ý cố tình nói.
"Phanh" Tạ An Nhiên vỗ một cái lên bàn đá bên cạnh, muốn mắng cho Lý Học Nho một trận, nhưng mà cũng không biết lên tiếng như thế nào, lời tốt nhất ra đến khóe miệng liền biến thành: "Nàng là thứ xuất! Cùng ngươi không thích hợp!"
"Vậy cũng có thể cưới làm thiếp a!" Lý Học Nho không sợ chết nói.
Tạ An Nhiên làm sao để cho hắn bôi nhọ Mạc Khanh Khanh như vậy, lập tức một tay nắm lấy cổ áo Lý Học Nho, hung dữ nhìn hắn, lại giơ lên quả đấm của mình nói: "Ngươi lập lại lần nữa!"
Vị Tam hoàng tử từ đầu đến cuối "Chưa làm Điếu Ngư Đài” bên kia, rốt cục quay đầu lại: "An Nhiên! Ngươi lại mắc mưu hắn! Ngươi chẳng lẽ không biết hắn toàn là đức hạnh gì?"
Tam hoàng tử là một vị nam tử cường tráng tuổi quá ba mươi. Hắn thân cao tám thước, sức khỏe tráng kiện, nhìn qua thì giống như một mãng phu hơn là giống một hoàng tử. Nhưng mà từ biểu hiện của hắn thấy được, hắn dường như là một người rất là trầm ổn.
Tạ An Nhiên lại nhìn ánh mắt lưu động giống như là một hồ ly kia của Lý Học Nho, cũng biết mình bị hắn sắp xếp vào bẫy, chỉ sợ là lộ tẩy rồi!
Hắn đem Lý Học Nho ném qua một bên, liền có chút chán nản.
Ngay trước mặt hai vị bằng hữu tri kỷ, vẻ quần áo lụa là trên người Tạ An Nhiên cũng đã mất đi phân nửa, ngược lại càng giống như là một vị thiếu niên bình thường nhà bên.
"Làm sao? Mẫu thân kia của ngươi vẫn còn ép ngươi cưới tiểu thư Mạnh Như điêu ngoa kia?" Lý Học Nho thấy ánh mắt lúc này của Tạ An Nhiên có vẻ buồn rầu, liền thấp giọng hỏi.
Tạ An Nhiên gật đầu, nói ra: "Đúng vậy, bây giờ bà ta cố ý giống trống khua chiên để cho mọi người điều nghĩ như vậy! Chẳng qua ta làm sao có thể như ý nguyện của bà ta?"
"Ngươi phải cẩn thận! Mẫu thân này của ngươi cũng không phải là đèn cạn dầu! Ngươi suy nghĩ một chút phụ thân ngươi tiểu thiếp nhiều như vậy, đều bị bà ta làm cho không thể sinh con, cũng biết thủ đoạn của bà ta." Lý Học Nho giờ phút này vẻ mặt hài hước kia đã biến mất, ngược lại mang theo ba phần cảm giác khiến cho người khác tin cậy.
"Tình hình trong phủ lúc này đều là chuyện nhỏ. Hiện giờ thật sự quan trọng, vẫn là phải làm cho Hoàng Thượng nhanh chóng đem tước vị An Bình Hầu trả lại cho ngươi, nếu không tất cả đều là uổng công." Tam hoàng tử suy xét vấn đề hiển nhiên càng đặt nặng ở trong triều đình.
Tạ An Nhiên thở dài một hơi.
Mặc dù lúc này đây sau khi hắn sống lại, liền nhanh chóng trở lại Hầu phủ trước khi An Bình Hầu qua đời, thế nhưng sự việc cùng kiếp trước cũng không có thay đổi quá lớn.
Hoàng Thượng vẫn như cũ giữ lại tước vị An Bình Hầu chậm chạp không chịu cho hắn, để cho hắn làm một vị thế tử thế này đã mấy năm - mặc dù An Bình Hầu sớm đã qua đời, mặc dù hắn đã sớm đủ tư cách thừa kế tước vị.
"Được rồi, đều là ta lắm mồm rồi. Hôm nay nếu là được cô cô mời đến làm trò cười, chúng ta cũng đừng nghĩ nhiều về điều này có hay không đều được. Mà * khoái hoạt một ngày!" Tam hoàng tử Nghiêm Minh Nhân nói.
"Mạc cô nương?" Mạc Khanh Khanh nghe thấy có người gọi nàng. Nhưng mà ở đây cũng không có người quen của nàng, người nào lại chủ động cùng nàng bắt chuyện?
Nàng quay đầu lại, liền nhìn thấy một vị cô nương dáng người cao gầy, da thịt trắng mịn, khuôn mặt dài, mắt hạnh, xinh đẹp hào phóng đang nhìn mình.
Mạc Khanh Khanh giả vờ không biết, kỳ quái hỏi: "Xin hỏi vị tỷ tỷ này là..."
"Tiểu nữ Phương Ái Viện, chính là trưởng nử của An Định Hầu!"
"Thì ra là Phương cô nương, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt! Không biết cô nương tìm tiểu nữ có gì chỉ giáo?" Mạc Khanh Khanh biết rõ vị trước mắt này chính là một trong tứ đại tài nữ kinh thành.
Phương Ái Viện nhưng lại là rất hòa nhã, cười nói: "Cô nương, không bằng cùng ta qua bên kia uống chén trà?"
Mạc Khanh Khanh ánh mắt lóe lên, trong lòng khẽ động: "Phương cô nương đã mời, ta đương nhiên nghe theo!"
Phương Ái Viện?
Mạc Khanh Khanh đi theo sau lưng nàng, đột nhiên lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
"Các nàng đều nói ngươi là cố ý muốn làm náo động a!" Phương Ái Viện cố giải thích chuyện các cô nương kia đang thì thầm với nhau, cười nói.
"Là như vậy sao? Ta lần đầu tới nơi này, cũng không biết nên làm như thế nào! Chỉ sợ là thất lễ rồi." bộ dáng Mạc Khanh Khanh thật sợ hãi.
Phương Ái Viện cười càng thêm ấm áp: "Đừng sợ, các nàng cũng không có ý xấu, bất quá ghen tị ngươi xinh đẹp mà thôi."
Mạc Khanh Khanh thẹn thùng cúi đầu, lại phát hiện trên mặt bàn tựa hồ có một chút cực ít lượng bụi màu trắng.
Đáy lòng nàng hiểu rõ, bên môi hiện ra một nụ cười. Đợi đến lúc ngẩng đầu lên, nàng lại thay đổi vẻ mặt.
"Ta hình như không biết cô nương, cô nương biết ta?" Mạc Khanh Khanh nghiêng đầu hỏi.
Phương Ái Viện vừa nhấc ấm trà tay dừng một lát, nụ cười cũng cứng một chút. Vấn đề này rất trực tiếp, cũng rất thất lễ.
Nàng bất quá cũng dừng lại chỉ chốc lát, để ấm trà trong tay xuống: "Ta bất quá chỉ là có lòng tốt thôi."
"Thì ra như vậy. Ngài quả nhiên là một người tâm địa từ bi."Mạc Khanh Khanh gật đầu.
"Uống chén trà đi." Phương Ái Viện đem chén trà rót đầy, lại nhẹ nhàng đẩy đến.
Mạc Khanh Khanh nhìn thấy nước trà trong chén xanh biếc có chút dập dờn, từng gốc từng gốc châm trong trà dựng đứng, như một loạt gai gì sắc bén, không biết vì sao liền làm hỏng mùi nồng đậm của trà
"Là ngân châm sao? Quả nhiên là trân phẩm."Mạc Khanh Khanh cầm lấy chén trà, nhẹ nhàng lay động, nhưng lại là không uống.
Phương Ái Viện có chút nôn nóng: "Đúng là vậy, cô nương nếm thử đi"
Mạc Khanh Khanh bỗng nhiên cất cao giọng: " Cô nương vì sao nhất định bảo ta uống chén trà này?"
Thanh âm của nàng không thấp, các cô nương chung quanh cũng nhịn không được quay đầu nhìn xem.
Phương Ái Viện tức giận đến ngã ngửa, vội vàng hạ thấp giọng nói: " Cô nương làm cái gì vậy? Ta bất quá là có lòng tốt! Thật sự là không biết tốt xấu!"
"Phải không? Cô nương chắc rằng cô nương thật sự muốn cho ta uống chén trà này?" Mạc Khanh Khanh vẫn như cũ nâng chén trà, nhưng mà vẻ mặt lại rất cổ quái, cặp mắt trong suốt kia dường như có thể nhìn rõ tất cả.
Phương Ái Viện tâm khẽ run rẩy, không biết vì sao cũng có chút chột dạ, rõ ràng không dám cùng Mạc Khanh Khanh đối mặt.
"Phương cô nương, ngươi có biết ta hôm nay tại sao phải đến nơi đây?" Mạc Khanh Khanh lại hỏi một câu.
Phương Ái Viện đột nhiên ngẩng đầu. Chẳng lẽ nàng không phải đi theo Mạc Lục cô nương đến đây xem náo nhiệt?
"Thật không dám giấu diếm, mấy ngày hôm trước Hoàng Thượng hạ ý chỉ, để cho ta làm nghĩa nữ của Duệ Tâm Trưởng công chúa. Đa tạ trà của cô nương."
Nói xong, Mạc Khanh Khanh cung kính một cái, liền đem chén trà đưa đến bên miệng!
"Pằng" Phương Ái Viện không chút do dự lấy tay hất chén trà rơi xuống mặt đất!
Nước trà văng khắp nơi, rất nhiều cô nương chung quanh đều bị họa lây, những chiếc váy xinh đẹp sang quý đều bị nước trà văng lên!
"A" "Ôi" tiếng kinh hô nổi lên bốn phía! Còn có rất nhiều ánh mắt oán giận thậm chí căm ghét ào ào ném tới.
"Phương tỷ tỷ, ngươi làm cái gì vậy? Đang yên lành! Váy của ta đều bẩn rồi!" Một vị cô nương bên cạnh thấy rõ ràng, ngay lập tức mở miệng chỉ trích.
Phương Ái Viện khép đôi môi lại, nửa ngày mới cười gượng nói: "Ta, ta lỡ tay. Thật xin lỗi mọi người."
Người bị liên lụy xung quanh, mặt đều lộ vẻ không vui, bất quá bởi vì bình thường Phương Ái Viện đối với mọi người không tệ, lại là xuất thân cao quý, cho nên mọi người cũng chỉ có oán giận trong lòng, nhưng không có chỉ trích quá đáng.
"Phương cô nương, nếu đã không uống trà, tiểu nữ xin lỗi không tiếp được." Mạc Khanh Khanh nhìn Phương Ái Viện vẫn còn ngẩn người, trong lòng cười lạnh.
Phương Ái Viện thẫn thờ gật đầu, nhưng mà thật sự nhìn thấy Mạc Khanh Khanh bỏ đi, nàng lại có chút sợ hãi.
Nàng nhịn không được tiến lên vài bước, thấp thỏm nói: "Mạc Tam cô nương, ta... Ta là vô tâm, ngươi đừng, ngàn vạn chớ để ở trong lòng."
Mạc Khanh Khanh cũng không quay đầu: "Ta là người lòng dạ vô cùng hẹp hòi. Từ trước đến nay sẽ không dễ dàng tha thứ cho người khác!"
Phương Ái Viện trong lòng ảo não, không nên vì khiến cho Thái tử phi yêu mến liền hồ đồ làm chuyện ngu ngốc.
"Ta cũng là bị người ta lừa ! Nếu biết sẽ không... Ta là thật tâm cảm thấy thật có lỗi."
"Không" Mạc Khanh Khanh cười ngọt ngào quay đầu lại
"Ngươi không có bị lừa, cũng sẽ không thật tâm xin lỗi. Ngươi bây giờ phiền muộn bất quá là đắc tội nghĩa nữ của Trưởng công chúa, mà không phải thiếu chút nữa hủy đi danh tiết của một nữ tử! Nếu ta không phải là nghĩa nữ của Trưởng công chúa, ngươi sẽ hối hận sao, sẽ ăn nói khép nép giống thế này sao?" Nói xong, cũng không đợi Phương Ái Viện phản ứng, liền cứ thế rời đi.
Phương Ái Viện lúc đầu vẫn còn cảm giác kinh ngạc, nhưng mà sau đó đôi mắt lại lộ ra vẻ hung tàn.
"Có gì đặc biệt hơn người! Bất quá là quạ đen mặc vào y phục rực rỡ, thật đúng là cho rằng mình biến thành Phượng Hoàng!"
----------
"Vừa rồi phát sinh cái gì?"
Mạc Khanh Khanh mới vừa đi tới chỗ không người, đã có người hỏi không đầu không đuôi.
Mạc Khanh Khanh liếc mắt, cũng không đứng lại, cũng không trả lời câu hỏi.
Lập tức một bàn tay to lớn lại đột nhiên giữ tay áo nàng lại.
"Buông tay! Ở nơi đông người, làm gì lôi lôi kéo kéo!" Mạc Khanh Khanh vừa quay đầu lại, quả nhiên là Tạ An Nhiên!
Mạc Khanh Khanh không biết làm sao, hôm nay vừa nhìn thấy gương mặt tuấn tú giống như yêu nghiệt kia của hắn không biết tại sao liền cảm thấy bực bội!
Tạ An Nhiên chính là bất chấp bên ngoài, thấy nàng rõ ràng bỏ mặc mình chạy trốn, liền bước nhanh đến trực tiếp đem người ôm vào trong ngực!
"Nàng còn dám chạy!"
Chạy trốn một lần, lúc này đây tuyệt đối sẽ không để cho nàng lại rời đi một khắc!
"Phanh" Tạ An Nhiên vỗ một cái lên bàn đá bên cạnh, muốn mắng cho Lý Học Nho một trận, nhưng mà cũng không biết lên tiếng như thế nào, lời tốt nhất ra đến khóe miệng liền biến thành: "Nàng là thứ xuất! Cùng ngươi không thích hợp!"
"Vậy cũng có thể cưới làm thiếp a!" Lý Học Nho không sợ chết nói.
Tạ An Nhiên làm sao để cho hắn bôi nhọ Mạc Khanh Khanh như vậy, lập tức một tay nắm lấy cổ áo Lý Học Nho, hung dữ nhìn hắn, lại giơ lên quả đấm của mình nói: "Ngươi lập lại lần nữa!"
Vị Tam hoàng tử từ đầu đến cuối "Chưa làm Điếu Ngư Đài” bên kia, rốt cục quay đầu lại: "An Nhiên! Ngươi lại mắc mưu hắn! Ngươi chẳng lẽ không biết hắn toàn là đức hạnh gì?"
Tam hoàng tử là một vị nam tử cường tráng tuổi quá ba mươi. Hắn thân cao tám thước, sức khỏe tráng kiện, nhìn qua thì giống như một mãng phu hơn là giống một hoàng tử. Nhưng mà từ biểu hiện của hắn thấy được, hắn dường như là một người rất là trầm ổn.
Tạ An Nhiên lại nhìn ánh mắt lưu động giống như là một hồ ly kia của Lý Học Nho, cũng biết mình bị hắn sắp xếp vào bẫy, chỉ sợ là lộ tẩy rồi!
Hắn đem Lý Học Nho ném qua một bên, liền có chút chán nản.
Ngay trước mặt hai vị bằng hữu tri kỷ, vẻ quần áo lụa là trên người Tạ An Nhiên cũng đã mất đi phân nửa, ngược lại càng giống như là một vị thiếu niên bình thường nhà bên.
"Làm sao? Mẫu thân kia của ngươi vẫn còn ép ngươi cưới tiểu thư Mạnh Như điêu ngoa kia?" Lý Học Nho thấy ánh mắt lúc này của Tạ An Nhiên có vẻ buồn rầu, liền thấp giọng hỏi.
Tạ An Nhiên gật đầu, nói ra: "Đúng vậy, bây giờ bà ta cố ý giống trống khua chiên để cho mọi người điều nghĩ như vậy! Chẳng qua ta làm sao có thể như ý nguyện của bà ta?"
"Ngươi phải cẩn thận! Mẫu thân này của ngươi cũng không phải là đèn cạn dầu! Ngươi suy nghĩ một chút phụ thân ngươi tiểu thiếp nhiều như vậy, đều bị bà ta làm cho không thể sinh con, cũng biết thủ đoạn của bà ta." Lý Học Nho giờ phút này vẻ mặt hài hước kia đã biến mất, ngược lại mang theo ba phần cảm giác khiến cho người khác tin cậy.
"Tình hình trong phủ lúc này đều là chuyện nhỏ. Hiện giờ thật sự quan trọng, vẫn là phải làm cho Hoàng Thượng nhanh chóng đem tước vị An Bình Hầu trả lại cho ngươi, nếu không tất cả đều là uổng công." Tam hoàng tử suy xét vấn đề hiển nhiên càng đặt nặng ở trong triều đình.
Tạ An Nhiên thở dài một hơi.
Mặc dù lúc này đây sau khi hắn sống lại, liền nhanh chóng trở lại Hầu phủ trước khi An Bình Hầu qua đời, thế nhưng sự việc cùng kiếp trước cũng không có thay đổi quá lớn.
Hoàng Thượng vẫn như cũ giữ lại tước vị An Bình Hầu chậm chạp không chịu cho hắn, để cho hắn làm một vị thế tử thế này đã mấy năm - mặc dù An Bình Hầu sớm đã qua đời, mặc dù hắn đã sớm đủ tư cách thừa kế tước vị.
"Được rồi, đều là ta lắm mồm rồi. Hôm nay nếu là được cô cô mời đến làm trò cười, chúng ta cũng đừng nghĩ nhiều về điều này có hay không đều được. Mà * khoái hoạt một ngày!" Tam hoàng tử Nghiêm Minh Nhân nói.
"Mạc cô nương?" Mạc Khanh Khanh nghe thấy có người gọi nàng. Nhưng mà ở đây cũng không có người quen của nàng, người nào lại chủ động cùng nàng bắt chuyện?
Nàng quay đầu lại, liền nhìn thấy một vị cô nương dáng người cao gầy, da thịt trắng mịn, khuôn mặt dài, mắt hạnh, xinh đẹp hào phóng đang nhìn mình.
Mạc Khanh Khanh giả vờ không biết, kỳ quái hỏi: "Xin hỏi vị tỷ tỷ này là..."
"Tiểu nữ Phương Ái Viện, chính là trưởng nử của An Định Hầu!"
"Thì ra là Phương cô nương, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt! Không biết cô nương tìm tiểu nữ có gì chỉ giáo?" Mạc Khanh Khanh biết rõ vị trước mắt này chính là một trong tứ đại tài nữ kinh thành.
Phương Ái Viện nhưng lại là rất hòa nhã, cười nói: "Cô nương, không bằng cùng ta qua bên kia uống chén trà?"
Mạc Khanh Khanh ánh mắt lóe lên, trong lòng khẽ động: "Phương cô nương đã mời, ta đương nhiên nghe theo!"
Phương Ái Viện?
Mạc Khanh Khanh đi theo sau lưng nàng, đột nhiên lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
"Các nàng đều nói ngươi là cố ý muốn làm náo động a!" Phương Ái Viện cố giải thích chuyện các cô nương kia đang thì thầm với nhau, cười nói.
"Là như vậy sao? Ta lần đầu tới nơi này, cũng không biết nên làm như thế nào! Chỉ sợ là thất lễ rồi." bộ dáng Mạc Khanh Khanh thật sợ hãi.
Phương Ái Viện cười càng thêm ấm áp: "Đừng sợ, các nàng cũng không có ý xấu, bất quá ghen tị ngươi xinh đẹp mà thôi."
Mạc Khanh Khanh thẹn thùng cúi đầu, lại phát hiện trên mặt bàn tựa hồ có một chút cực ít lượng bụi màu trắng.
Đáy lòng nàng hiểu rõ, bên môi hiện ra một nụ cười. Đợi đến lúc ngẩng đầu lên, nàng lại thay đổi vẻ mặt.
"Ta hình như không biết cô nương, cô nương biết ta?" Mạc Khanh Khanh nghiêng đầu hỏi.
Phương Ái Viện vừa nhấc ấm trà tay dừng một lát, nụ cười cũng cứng một chút. Vấn đề này rất trực tiếp, cũng rất thất lễ.
Nàng bất quá cũng dừng lại chỉ chốc lát, để ấm trà trong tay xuống: "Ta bất quá chỉ là có lòng tốt thôi."
"Thì ra như vậy. Ngài quả nhiên là một người tâm địa từ bi."Mạc Khanh Khanh gật đầu.
"Uống chén trà đi." Phương Ái Viện đem chén trà rót đầy, lại nhẹ nhàng đẩy đến.
Mạc Khanh Khanh nhìn thấy nước trà trong chén xanh biếc có chút dập dờn, từng gốc từng gốc châm trong trà dựng đứng, như một loạt gai gì sắc bén, không biết vì sao liền làm hỏng mùi nồng đậm của trà
"Là ngân châm sao? Quả nhiên là trân phẩm."Mạc Khanh Khanh cầm lấy chén trà, nhẹ nhàng lay động, nhưng lại là không uống.
Phương Ái Viện có chút nôn nóng: "Đúng là vậy, cô nương nếm thử đi"
Mạc Khanh Khanh bỗng nhiên cất cao giọng: " Cô nương vì sao nhất định bảo ta uống chén trà này?"
Thanh âm của nàng không thấp, các cô nương chung quanh cũng nhịn không được quay đầu nhìn xem.
Phương Ái Viện tức giận đến ngã ngửa, vội vàng hạ thấp giọng nói: " Cô nương làm cái gì vậy? Ta bất quá là có lòng tốt! Thật sự là không biết tốt xấu!"
"Phải không? Cô nương chắc rằng cô nương thật sự muốn cho ta uống chén trà này?" Mạc Khanh Khanh vẫn như cũ nâng chén trà, nhưng mà vẻ mặt lại rất cổ quái, cặp mắt trong suốt kia dường như có thể nhìn rõ tất cả.
Phương Ái Viện tâm khẽ run rẩy, không biết vì sao cũng có chút chột dạ, rõ ràng không dám cùng Mạc Khanh Khanh đối mặt.
"Phương cô nương, ngươi có biết ta hôm nay tại sao phải đến nơi đây?" Mạc Khanh Khanh lại hỏi một câu.
Phương Ái Viện đột nhiên ngẩng đầu. Chẳng lẽ nàng không phải đi theo Mạc Lục cô nương đến đây xem náo nhiệt?
"Thật không dám giấu diếm, mấy ngày hôm trước Hoàng Thượng hạ ý chỉ, để cho ta làm nghĩa nữ của Duệ Tâm Trưởng công chúa. Đa tạ trà của cô nương."
Nói xong, Mạc Khanh Khanh cung kính một cái, liền đem chén trà đưa đến bên miệng!
"Pằng" Phương Ái Viện không chút do dự lấy tay hất chén trà rơi xuống mặt đất!
Nước trà văng khắp nơi, rất nhiều cô nương chung quanh đều bị họa lây, những chiếc váy xinh đẹp sang quý đều bị nước trà văng lên!
"A" "Ôi" tiếng kinh hô nổi lên bốn phía! Còn có rất nhiều ánh mắt oán giận thậm chí căm ghét ào ào ném tới.
"Phương tỷ tỷ, ngươi làm cái gì vậy? Đang yên lành! Váy của ta đều bẩn rồi!" Một vị cô nương bên cạnh thấy rõ ràng, ngay lập tức mở miệng chỉ trích.
Phương Ái Viện khép đôi môi lại, nửa ngày mới cười gượng nói: "Ta, ta lỡ tay. Thật xin lỗi mọi người."
Người bị liên lụy xung quanh, mặt đều lộ vẻ không vui, bất quá bởi vì bình thường Phương Ái Viện đối với mọi người không tệ, lại là xuất thân cao quý, cho nên mọi người cũng chỉ có oán giận trong lòng, nhưng không có chỉ trích quá đáng.
"Phương cô nương, nếu đã không uống trà, tiểu nữ xin lỗi không tiếp được." Mạc Khanh Khanh nhìn Phương Ái Viện vẫn còn ngẩn người, trong lòng cười lạnh.
Phương Ái Viện thẫn thờ gật đầu, nhưng mà thật sự nhìn thấy Mạc Khanh Khanh bỏ đi, nàng lại có chút sợ hãi.
Nàng nhịn không được tiến lên vài bước, thấp thỏm nói: "Mạc Tam cô nương, ta... Ta là vô tâm, ngươi đừng, ngàn vạn chớ để ở trong lòng."
Mạc Khanh Khanh cũng không quay đầu: "Ta là người lòng dạ vô cùng hẹp hòi. Từ trước đến nay sẽ không dễ dàng tha thứ cho người khác!"
Phương Ái Viện trong lòng ảo não, không nên vì khiến cho Thái tử phi yêu mến liền hồ đồ làm chuyện ngu ngốc.
"Ta cũng là bị người ta lừa ! Nếu biết sẽ không... Ta là thật tâm cảm thấy thật có lỗi."
"Không" Mạc Khanh Khanh cười ngọt ngào quay đầu lại
"Ngươi không có bị lừa, cũng sẽ không thật tâm xin lỗi. Ngươi bây giờ phiền muộn bất quá là đắc tội nghĩa nữ của Trưởng công chúa, mà không phải thiếu chút nữa hủy đi danh tiết của một nữ tử! Nếu ta không phải là nghĩa nữ của Trưởng công chúa, ngươi sẽ hối hận sao, sẽ ăn nói khép nép giống thế này sao?" Nói xong, cũng không đợi Phương Ái Viện phản ứng, liền cứ thế rời đi.
Phương Ái Viện lúc đầu vẫn còn cảm giác kinh ngạc, nhưng mà sau đó đôi mắt lại lộ ra vẻ hung tàn.
"Có gì đặc biệt hơn người! Bất quá là quạ đen mặc vào y phục rực rỡ, thật đúng là cho rằng mình biến thành Phượng Hoàng!"
----------
"Vừa rồi phát sinh cái gì?"
Mạc Khanh Khanh mới vừa đi tới chỗ không người, đã có người hỏi không đầu không đuôi.
Mạc Khanh Khanh liếc mắt, cũng không đứng lại, cũng không trả lời câu hỏi.
Lập tức một bàn tay to lớn lại đột nhiên giữ tay áo nàng lại.
"Buông tay! Ở nơi đông người, làm gì lôi lôi kéo kéo!" Mạc Khanh Khanh vừa quay đầu lại, quả nhiên là Tạ An Nhiên!
Mạc Khanh Khanh không biết làm sao, hôm nay vừa nhìn thấy gương mặt tuấn tú giống như yêu nghiệt kia của hắn không biết tại sao liền cảm thấy bực bội!
Tạ An Nhiên chính là bất chấp bên ngoài, thấy nàng rõ ràng bỏ mặc mình chạy trốn, liền bước nhanh đến trực tiếp đem người ôm vào trong ngực!
"Nàng còn dám chạy!"
Chạy trốn một lần, lúc này đây tuyệt đối sẽ không để cho nàng lại rời đi một khắc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.