Chương 77: Lần này sẽ không để cho nàng chạy thoát! 2
Nguyệt Sơ Ảnh
01/11/2017
Đợi âm thanh của hai người dần dần đi xa, cho đến lúc không nghe thấy, Mạc
Khanh Khanh mới từ phía sau núi giả kia từ từ đi ra, nhìn theo hướng bọn họ rời đi, như có điều suy nghĩ.
Mà khi nàng muốn nâng bước rời đi, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn xuống dưới đất, chỉ thấy trên cỏ có hơi chút hỗn loạn, một khối mỹ ngọc óng ánh trong suốt đang lẳng lặng nằm ở đằng kia, phía trên còn gắn thêm Tùng hoa xanh kết hoa lạc tử*, rất dễ thấy.
(*) Kết hoa lạc tử: Tết dây thao đỏ thành một cái túi lưới hình hoa dùng để trang hoàng
Cặp mắt Mạc Khanh Khanh chuyển động, mơ hồ nhớ lại lần trước lúc gặp Tạ An Nhiên, trên người của hắn hình như mang theo chính là khối mỹ ngọc này.
Nàng khom người nhặt mỹ ngọc kia lên, óng ánh trong suốt, thế nước vô cùng tốt, vừa nhìn liền biết không phải là vật bình thường.
Mạc Khanh Khanh nhẹ nhàng thổi đi bụi đất dính phía trên kia. Nghiêng đầu suy đi nghĩ lại, giống như ma xui quỷ khiến liền đem mỹ ngọc kia cất vào trong ngực của mình.
Sau đó, có vẻ đăm chiêu chậm rãi rời khỏi.
Cũng bất quá là trong một thời gian ngắn, một thân y phục vẫn như cũ vô cùng nổi bật trường sam gấm tơ tằm màu tím thêu vạn chữ “Khách” (缂) liên tiếp làm hoa văn, bên hông thắt một cái đai lưng hòa điền ngọc, trên đầu An Bình Hầu Thế tử đội tử kim quan, vẻ mặt Tạ An Nhiên chính là mất hứng quay trở lại.
Hắn vừa đi, vừa chú ý những bụi cỏ ở dưới chân. Hắn dùng chân không ngừng lay động bụi cỏ, nhưng là trước sau không có tìm được vật mình muốn tìm.
Hắn từ từ đi đến núi giả bên cạnh. Thầm nghĩ, vừa rồi nhất định ở chỗ này cùng Mạnh Như đáng ghét dây dưa. Nếu không phải là nàng lôi lôi kéo kéo mình thì vật kia làm sao có thể bị rơi?
Nhưng mà tìm trên đoạn đường này sao lại không tìm thấy?
Không phải chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đã bị người khác nhặt được?
Nhưng mà vừa rồi nơi này không phải có người chứ?
Bỏ đi, vừa rồi hắn đều là một lòng muốn thoát khỏi Mạnh Như quả thực cũng không có để ý hoàn cảnh chung quanh.
Bỗng nhiên, hắn ngửi thấy một mùi hương Đỗ Nhược quen thuộc như có như không bay đến
Đây là?
Hắn tỉ mỉ phân biệt, càng chắc chắn đây chính là mùi hương của người đó.
Nàng rất thích sáp thơm bôi tóc mùi Đỗ Nhược, kiếp trước kiếp này đều giống nhau.
Mùi hương đó rất đặc biệt, song có rất ít nữ tử lại dùng mùi hương nhàn nhạt như vậy làm sáp thơm bôi tóc.
Nói như vậy, là nàng đã đến đây?
Như vậy... Nàng đã nhìn thấy mình và Mạnh Như rồi?
Tạ An Nhiên nghĩ tới đây, liền hối hận một hồi, thế nhưng ngay sau đó rõ ràng không biết tại sao lại có vài phần hưng phấn!
Hắn lộ ra một nụ cười giảo hoạt, chắp tay sau lưng, ung dung bước đi, hướng về nơi mọi người tụ tập vô cùng vui vẻ đi đến.
----------------
Nếu như là ở kiếp trước, chắc hẳn Mạc Khanh Khanh nhất định sẽ tự mình tức giận bất bình bởi vì hành động này của Triệu Nghênh Xuân.
Nhưng mà Mạc Khanh Khanh hôm nay sẽ không như vậy.
Bản thân mỗi người có thân phận và lập trường của riêng mình, hơn nữa đích thứ có sự khác biệt này cũng không phải chính mình nỗ lực thì người khác có thể không nhớ và khoan dung .
Giống như nàng, mặc dù là kiếp trước trở thành phu nhân nhà quyền quý, cũng không phải vẫn như cũ trước mặt người nổi bật, sau lưng bị người nói xấu?
Cho nên khi nàng một mình tự đi đến nơi tụ họp của các vị cô nương cùng phu nhân, lúc nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Triệu Nghênh Xuân, nàng bất quá cũng là cười nhạt một cái.
Lúc này ngược lại là Triệu Nghênh Xuân chột dạ.
"Nghênh Xuân, đó là ai a? Thật là xinh đẹp? Nhìn còn đẹp hơn so với Ngọc Bảo Nhi ba phần." một vị cô nương bên cạnh Triệu Nghênh Xuân cảm thán nói.
Triệu Nghênh Xuân bĩu môi khinh thường nói ra: "Xinh đẹp hơn nữa có ích lợi gì? Bất quá là thứ nữ bò ra từ trong bụng của di nương! Có thể lên được mặt bàn gì?"
"Thứ nữ?" Vị cô nương kia thật sự là kinh ngạc, không nói đến Mạc Khanh Khanh dáng vẻ đoan trang, nhưng chỉ nói ở những nơi thế này, làm sao có thể cho phép một thứ nữ tham dự?
Triệu Nghênh Xuân thật sự là không muốn chủ động nói với người khác người thứ nữ này chính là nghĩa nữ trong tin đồn của Trưởng công chúa, vì vậy liền cố ý đổi chủ đề nói: "Mạnh Như đâu? Vừa rồi vẫn nhìn thấy nàng ở đây, không biết bây giờ đã đi đâu rồi?"
"Còn có thể đi đâu? Còn không phải là đuổi theo An Bình Hầu Thế tử đã đi!"
"Dừng, nàng thật sự là một người mắt bị mù lại không có kiến thức. Làm sao lại coi trọng đứa con riêng đến từ trong sơn cốc kia? Có bệnh!" Triệu Nghênh Xuân hôm nay chính là giận không có chỗ phát tiết, tự nhiên là lời nói cũng không tốt lành gì.
"Ngươi chớ nói nhảm! Ngay cả Hoàng Thượng cũng thừa nhận thân phận người thừa kế hợp pháp của An Bình Hầu Thế tử rồi. Ngươi coi chừng mẫu thân ngươi lại cấm túc ngươi! Đến lúc đó ngươi cũng đừng trách ta không giúp ngươi!" Nghe giọng điệu của vị cô nương này, giống như là cùng Triệu Nghênh Xuân có quan hệ rất thân thiết.
Triệu Nghênh Xuân vội vàng ngậm miệng, nịnh nọt nói: "Đường tỷ, ngươi tốt nhất, ngươi cũng biết, mẹ ta nghe lời ngươi nhất." Thì ra vị cô nương này chính là nữ nhi của nhà bá phụ Triệu Nghênh Xuân, Triệu Nghênh Nhụy.
Phụ thân của Triệu Nghênh Nhụy bất quá là một tứ phẩm Công bộ thị lang, làm sao có tư cách tham dự yến hội như vậy? Cho nên nàng đến đây cũng là với tư cách bồi khách của Triệu Nghênh Xuân.
Vị Triệu cô nương này cùng Triệu Nghênh Xuân không giống nhau, tính tình vô cùng trầm ổn ôn nhu, rất là được trên dưới Triệu gia yêu thích.
Triệu Nghênh Nhụy chỉ vào trán Triệu Nghênh Xuân một cái, vừa cười vừa nói: "Ngươi chính là ỷ vào Trưởng công chúa * ái, nếu không thẩm thẩm nhất định là đánh ngươi một ngày ba trận! Đi thôi, chúng ta cũng đi đến bên kia đi, ta thấy các cô nương bên kia đều đang đánh cờ, câu cá. Mạnh Như đi lâu như vậy còn chưa trở về, tại sao chúng ta lại phải ở đây đợi?"
Triệu Nghênh Xuân gật đầu, liền nghe theo lời Triệu Nghênh Nhụy đi về phía đám người bên kia.
Mạc Khanh Khanh bất quá là một thứ nữ, cho dù là kiếp trước làm người, làm thê cũng chưa từng tham gia qua yến hội như vậy. Mặc dù trong đám người thật có vài gương mặt quen thuộc, thế nhưng bây giờ vào khoảng thời gian này mà nói, nàng cùng người ta hẳn là không quen biết.
Nàng ngược lại cũng không xấu hổ, một mình đứng thẳng dựa vào lan can, đón gió nhẹ, một mình thưởng thức những thứ đóa hoa sen tươi đẹp đang nở kia.
Nàng vốn có khí chất đặc biệt, dung mạo lại xinh đẹp, lúc này ống tay áo làn váy theo gió phất phơ lay động, biểu cảm trên mặt không biết giận hay vui, lại kết hợp với cảnh đẹp này, lại giống như tiên nữ đứng trước gió, lỗi lạc không lệ thuộc.
Các cô nương phía bên này thấy cảnh tượng như thế đương nhiên là vừa ao ước vừa đố kị, còn đối với nhóm khách nam ở phía bên kia Hách hồ thì càng là vô cùng xinh đẹp.
"Ôi! Đây là vị nào? Làm sao chưa từng gặp qua? Trong nhà giàu có, thế gia vọng tộc ở kinh thành chưa từng thấy qua nhân vật xuất sắc như vậy?" Một vị nam tử mặc quần áo màu xanh nhạt, tướng mạo có chút tuấn mỹ nói ra.
Nam tử ngồi ở bên cạnh hắn nhìn thoáng qua "Cảnh đẹp" ở bờ bên kia, nhưng cũng chỉ là ừ một tiếng, sau đó liền tiếp tục đem toàn bộ sự chú ý đặt ở trên cần câu trong tay.
"Ta nói Tam hoàng tử, ngươi không phải luôn nói muốn tìm một vị tiểu mỹ nhân đệ nhất thiên hạ để kết duyên với mình sao? Ta làm sao cảm thấy vị đối diện này cũng đã không sai biệt lắm? Nhìn dáng vẻ kia, phong thái kia!" Vị nam tử kia vẫn thưởng thức, đồng thời tấm tắc tán thưởng.
"Lý Học Nho, nước miếng của ngươi đều muốn chảy ra ngoài rồi!" Đột nhiên có người ở sau lưng châm chọc.
Nam tử được gọi là Lý Học Nho vốn là muốn mắng ầm lên, nhưng mà vừa quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đào hoa của người đến kia, lập tức liền biến sắc: "Ai ôi, thì ra là An Nhiên a. Mau tới, mau tới!"
Tạ An Nhiên mới vừa trở lại, liền nhìn thấy vô số nam nhân đều nhìn chằm chằm Mạc Khanh Khanh ở bờ bên kia chảy nước miếng, hắn đây là trong lòng giận không chỗ phát tiết.
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Dựa vào cái gì mà đám háo sắc này có thể tự do nhìn nương tử của hắn?
Thế nhưng ở những trường hợp thế này, hắn lại không được phép quá mức làm càn, hắn cũng chỉ có thể làm khó dễ người bạn xấu Lý Học Nho này để trút giận.
"Ai ôi, An Nhiên, ngươi làm sao vậy? Làm sao giống như bị ủy khuất? Nhanh, nhanh nói cho ca ca nghe, ca ca nhất định để cho Tam hoàng tử giúp ngươi báo thù!" Lý Học Nho âm dương quái khí nói ra.
"Cút ngay! Phải dùng tới ngươi giúp ta! Ngươi cũng không đi hỏi một chút, kinh thành có mấy người dám trêu tiểu gia!" Tạ An Nhiên không tự chủ được nhìn Mạc Khanh Khanh kia vẫn như cũ không biết chính mình khiêu khích bao nhiêu sóng gió lớn, tiếp tục thưởng thức hoa sen xinh đẹp, thật hận không thể lấy xiêm y của chính mình đem nàng từ đầu đến chân bọc lại, để cho ai cũng không được nhìn.
Lý Học Nho thấy Tạ An Nhiên cũng là nhìn chằm chú không rời mắt bờ bên kia, ánh mắt liền tỏa sáng: "Như thế nào? Ta mới vừa rồi còn đang cùng điện hạ nói đấy. Nữ nhân như vậy đại khái mới có thể được coi là tuyệt sắc. Ngươi nói có thể xứng đôi với Tam hoàng tử hay không?"
Ánh mắt Tạ An Nhiên giống như dao găm cắm lên mặt Lý Học Nho, làm cho gương mặt tuấn tú của Lý Học Nho đau đớn.
"Nàng không thích hợp! Ngươi cũng đừng đánh chủ ý lên nàng!" Tạ An Nhiên trầm giọng nói ra.
Nương tử của ta ai dám đoạt!
Hoàng tử cũng không được!
Lý Học Nho lại không nghĩ tới Tạ An Nhiên sẽ nói ra một lời như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Đây là ý gì?
Nữ nhân này vốn cũng không phải là của hắn, hắn dựa vào cái gì...
Chẳng lẽ nói?
Lý Học Nho vừa nghĩ tới tự nhiên lại nóng nảy thế này, lập tức vô cùng hưng phấn.
Nữ tử có thể làm cho kinh thành nổi tiếng * quần áo lụa là Tạ An Nhiên động tâm rốt cuộc là kiểu người như thế nào?
Mà khi nàng muốn nâng bước rời đi, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn xuống dưới đất, chỉ thấy trên cỏ có hơi chút hỗn loạn, một khối mỹ ngọc óng ánh trong suốt đang lẳng lặng nằm ở đằng kia, phía trên còn gắn thêm Tùng hoa xanh kết hoa lạc tử*, rất dễ thấy.
(*) Kết hoa lạc tử: Tết dây thao đỏ thành một cái túi lưới hình hoa dùng để trang hoàng
Cặp mắt Mạc Khanh Khanh chuyển động, mơ hồ nhớ lại lần trước lúc gặp Tạ An Nhiên, trên người của hắn hình như mang theo chính là khối mỹ ngọc này.
Nàng khom người nhặt mỹ ngọc kia lên, óng ánh trong suốt, thế nước vô cùng tốt, vừa nhìn liền biết không phải là vật bình thường.
Mạc Khanh Khanh nhẹ nhàng thổi đi bụi đất dính phía trên kia. Nghiêng đầu suy đi nghĩ lại, giống như ma xui quỷ khiến liền đem mỹ ngọc kia cất vào trong ngực của mình.
Sau đó, có vẻ đăm chiêu chậm rãi rời khỏi.
Cũng bất quá là trong một thời gian ngắn, một thân y phục vẫn như cũ vô cùng nổi bật trường sam gấm tơ tằm màu tím thêu vạn chữ “Khách” (缂) liên tiếp làm hoa văn, bên hông thắt một cái đai lưng hòa điền ngọc, trên đầu An Bình Hầu Thế tử đội tử kim quan, vẻ mặt Tạ An Nhiên chính là mất hứng quay trở lại.
Hắn vừa đi, vừa chú ý những bụi cỏ ở dưới chân. Hắn dùng chân không ngừng lay động bụi cỏ, nhưng là trước sau không có tìm được vật mình muốn tìm.
Hắn từ từ đi đến núi giả bên cạnh. Thầm nghĩ, vừa rồi nhất định ở chỗ này cùng Mạnh Như đáng ghét dây dưa. Nếu không phải là nàng lôi lôi kéo kéo mình thì vật kia làm sao có thể bị rơi?
Nhưng mà tìm trên đoạn đường này sao lại không tìm thấy?
Không phải chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đã bị người khác nhặt được?
Nhưng mà vừa rồi nơi này không phải có người chứ?
Bỏ đi, vừa rồi hắn đều là một lòng muốn thoát khỏi Mạnh Như quả thực cũng không có để ý hoàn cảnh chung quanh.
Bỗng nhiên, hắn ngửi thấy một mùi hương Đỗ Nhược quen thuộc như có như không bay đến
Đây là?
Hắn tỉ mỉ phân biệt, càng chắc chắn đây chính là mùi hương của người đó.
Nàng rất thích sáp thơm bôi tóc mùi Đỗ Nhược, kiếp trước kiếp này đều giống nhau.
Mùi hương đó rất đặc biệt, song có rất ít nữ tử lại dùng mùi hương nhàn nhạt như vậy làm sáp thơm bôi tóc.
Nói như vậy, là nàng đã đến đây?
Như vậy... Nàng đã nhìn thấy mình và Mạnh Như rồi?
Tạ An Nhiên nghĩ tới đây, liền hối hận một hồi, thế nhưng ngay sau đó rõ ràng không biết tại sao lại có vài phần hưng phấn!
Hắn lộ ra một nụ cười giảo hoạt, chắp tay sau lưng, ung dung bước đi, hướng về nơi mọi người tụ tập vô cùng vui vẻ đi đến.
----------------
Nếu như là ở kiếp trước, chắc hẳn Mạc Khanh Khanh nhất định sẽ tự mình tức giận bất bình bởi vì hành động này của Triệu Nghênh Xuân.
Nhưng mà Mạc Khanh Khanh hôm nay sẽ không như vậy.
Bản thân mỗi người có thân phận và lập trường của riêng mình, hơn nữa đích thứ có sự khác biệt này cũng không phải chính mình nỗ lực thì người khác có thể không nhớ và khoan dung .
Giống như nàng, mặc dù là kiếp trước trở thành phu nhân nhà quyền quý, cũng không phải vẫn như cũ trước mặt người nổi bật, sau lưng bị người nói xấu?
Cho nên khi nàng một mình tự đi đến nơi tụ họp của các vị cô nương cùng phu nhân, lúc nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Triệu Nghênh Xuân, nàng bất quá cũng là cười nhạt một cái.
Lúc này ngược lại là Triệu Nghênh Xuân chột dạ.
"Nghênh Xuân, đó là ai a? Thật là xinh đẹp? Nhìn còn đẹp hơn so với Ngọc Bảo Nhi ba phần." một vị cô nương bên cạnh Triệu Nghênh Xuân cảm thán nói.
Triệu Nghênh Xuân bĩu môi khinh thường nói ra: "Xinh đẹp hơn nữa có ích lợi gì? Bất quá là thứ nữ bò ra từ trong bụng của di nương! Có thể lên được mặt bàn gì?"
"Thứ nữ?" Vị cô nương kia thật sự là kinh ngạc, không nói đến Mạc Khanh Khanh dáng vẻ đoan trang, nhưng chỉ nói ở những nơi thế này, làm sao có thể cho phép một thứ nữ tham dự?
Triệu Nghênh Xuân thật sự là không muốn chủ động nói với người khác người thứ nữ này chính là nghĩa nữ trong tin đồn của Trưởng công chúa, vì vậy liền cố ý đổi chủ đề nói: "Mạnh Như đâu? Vừa rồi vẫn nhìn thấy nàng ở đây, không biết bây giờ đã đi đâu rồi?"
"Còn có thể đi đâu? Còn không phải là đuổi theo An Bình Hầu Thế tử đã đi!"
"Dừng, nàng thật sự là một người mắt bị mù lại không có kiến thức. Làm sao lại coi trọng đứa con riêng đến từ trong sơn cốc kia? Có bệnh!" Triệu Nghênh Xuân hôm nay chính là giận không có chỗ phát tiết, tự nhiên là lời nói cũng không tốt lành gì.
"Ngươi chớ nói nhảm! Ngay cả Hoàng Thượng cũng thừa nhận thân phận người thừa kế hợp pháp của An Bình Hầu Thế tử rồi. Ngươi coi chừng mẫu thân ngươi lại cấm túc ngươi! Đến lúc đó ngươi cũng đừng trách ta không giúp ngươi!" Nghe giọng điệu của vị cô nương này, giống như là cùng Triệu Nghênh Xuân có quan hệ rất thân thiết.
Triệu Nghênh Xuân vội vàng ngậm miệng, nịnh nọt nói: "Đường tỷ, ngươi tốt nhất, ngươi cũng biết, mẹ ta nghe lời ngươi nhất." Thì ra vị cô nương này chính là nữ nhi của nhà bá phụ Triệu Nghênh Xuân, Triệu Nghênh Nhụy.
Phụ thân của Triệu Nghênh Nhụy bất quá là một tứ phẩm Công bộ thị lang, làm sao có tư cách tham dự yến hội như vậy? Cho nên nàng đến đây cũng là với tư cách bồi khách của Triệu Nghênh Xuân.
Vị Triệu cô nương này cùng Triệu Nghênh Xuân không giống nhau, tính tình vô cùng trầm ổn ôn nhu, rất là được trên dưới Triệu gia yêu thích.
Triệu Nghênh Nhụy chỉ vào trán Triệu Nghênh Xuân một cái, vừa cười vừa nói: "Ngươi chính là ỷ vào Trưởng công chúa * ái, nếu không thẩm thẩm nhất định là đánh ngươi một ngày ba trận! Đi thôi, chúng ta cũng đi đến bên kia đi, ta thấy các cô nương bên kia đều đang đánh cờ, câu cá. Mạnh Như đi lâu như vậy còn chưa trở về, tại sao chúng ta lại phải ở đây đợi?"
Triệu Nghênh Xuân gật đầu, liền nghe theo lời Triệu Nghênh Nhụy đi về phía đám người bên kia.
Mạc Khanh Khanh bất quá là một thứ nữ, cho dù là kiếp trước làm người, làm thê cũng chưa từng tham gia qua yến hội như vậy. Mặc dù trong đám người thật có vài gương mặt quen thuộc, thế nhưng bây giờ vào khoảng thời gian này mà nói, nàng cùng người ta hẳn là không quen biết.
Nàng ngược lại cũng không xấu hổ, một mình đứng thẳng dựa vào lan can, đón gió nhẹ, một mình thưởng thức những thứ đóa hoa sen tươi đẹp đang nở kia.
Nàng vốn có khí chất đặc biệt, dung mạo lại xinh đẹp, lúc này ống tay áo làn váy theo gió phất phơ lay động, biểu cảm trên mặt không biết giận hay vui, lại kết hợp với cảnh đẹp này, lại giống như tiên nữ đứng trước gió, lỗi lạc không lệ thuộc.
Các cô nương phía bên này thấy cảnh tượng như thế đương nhiên là vừa ao ước vừa đố kị, còn đối với nhóm khách nam ở phía bên kia Hách hồ thì càng là vô cùng xinh đẹp.
"Ôi! Đây là vị nào? Làm sao chưa từng gặp qua? Trong nhà giàu có, thế gia vọng tộc ở kinh thành chưa từng thấy qua nhân vật xuất sắc như vậy?" Một vị nam tử mặc quần áo màu xanh nhạt, tướng mạo có chút tuấn mỹ nói ra.
Nam tử ngồi ở bên cạnh hắn nhìn thoáng qua "Cảnh đẹp" ở bờ bên kia, nhưng cũng chỉ là ừ một tiếng, sau đó liền tiếp tục đem toàn bộ sự chú ý đặt ở trên cần câu trong tay.
"Ta nói Tam hoàng tử, ngươi không phải luôn nói muốn tìm một vị tiểu mỹ nhân đệ nhất thiên hạ để kết duyên với mình sao? Ta làm sao cảm thấy vị đối diện này cũng đã không sai biệt lắm? Nhìn dáng vẻ kia, phong thái kia!" Vị nam tử kia vẫn thưởng thức, đồng thời tấm tắc tán thưởng.
"Lý Học Nho, nước miếng của ngươi đều muốn chảy ra ngoài rồi!" Đột nhiên có người ở sau lưng châm chọc.
Nam tử được gọi là Lý Học Nho vốn là muốn mắng ầm lên, nhưng mà vừa quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đào hoa của người đến kia, lập tức liền biến sắc: "Ai ôi, thì ra là An Nhiên a. Mau tới, mau tới!"
Tạ An Nhiên mới vừa trở lại, liền nhìn thấy vô số nam nhân đều nhìn chằm chằm Mạc Khanh Khanh ở bờ bên kia chảy nước miếng, hắn đây là trong lòng giận không chỗ phát tiết.
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Dựa vào cái gì mà đám háo sắc này có thể tự do nhìn nương tử của hắn?
Thế nhưng ở những trường hợp thế này, hắn lại không được phép quá mức làm càn, hắn cũng chỉ có thể làm khó dễ người bạn xấu Lý Học Nho này để trút giận.
"Ai ôi, An Nhiên, ngươi làm sao vậy? Làm sao giống như bị ủy khuất? Nhanh, nhanh nói cho ca ca nghe, ca ca nhất định để cho Tam hoàng tử giúp ngươi báo thù!" Lý Học Nho âm dương quái khí nói ra.
"Cút ngay! Phải dùng tới ngươi giúp ta! Ngươi cũng không đi hỏi một chút, kinh thành có mấy người dám trêu tiểu gia!" Tạ An Nhiên không tự chủ được nhìn Mạc Khanh Khanh kia vẫn như cũ không biết chính mình khiêu khích bao nhiêu sóng gió lớn, tiếp tục thưởng thức hoa sen xinh đẹp, thật hận không thể lấy xiêm y của chính mình đem nàng từ đầu đến chân bọc lại, để cho ai cũng không được nhìn.
Lý Học Nho thấy Tạ An Nhiên cũng là nhìn chằm chú không rời mắt bờ bên kia, ánh mắt liền tỏa sáng: "Như thế nào? Ta mới vừa rồi còn đang cùng điện hạ nói đấy. Nữ nhân như vậy đại khái mới có thể được coi là tuyệt sắc. Ngươi nói có thể xứng đôi với Tam hoàng tử hay không?"
Ánh mắt Tạ An Nhiên giống như dao găm cắm lên mặt Lý Học Nho, làm cho gương mặt tuấn tú của Lý Học Nho đau đớn.
"Nàng không thích hợp! Ngươi cũng đừng đánh chủ ý lên nàng!" Tạ An Nhiên trầm giọng nói ra.
Nương tử của ta ai dám đoạt!
Hoàng tử cũng không được!
Lý Học Nho lại không nghĩ tới Tạ An Nhiên sẽ nói ra một lời như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Đây là ý gì?
Nữ nhân này vốn cũng không phải là của hắn, hắn dựa vào cái gì...
Chẳng lẽ nói?
Lý Học Nho vừa nghĩ tới tự nhiên lại nóng nảy thế này, lập tức vô cùng hưng phấn.
Nữ tử có thể làm cho kinh thành nổi tiếng * quần áo lụa là Tạ An Nhiên động tâm rốt cuộc là kiểu người như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.