Độc Thê Trọng Sinh

Chương 76: Lần này sẽ không để cho nàng chạy thoát!

Nguyệt Sơ Ảnh

01/11/2017

Ánh mắt Mạc Khanh Khanh cho dù là không có nhìn thẳng gương mặt của Trưởng công chúa, nhưng là vẫn nhạy bén như cũ đã nhận ra sự biến hóa của đối phương.

Đôi mắt của Duệ Tâm Trưởng công chúa nhất thời phủ đầy hơi nước, bà dường như thấy được nữ nhi số khổ mà chết yểu kia của mình từ trên khuôn mặt rất giống của Mạc Khanh Khanh.

Mặc dù con gái của bà không thể so với thiếu nữ trước mặt về sự xinh đẹp khỏe mạnh, đúng là hai người nhưng lại có đôi mắt trong suốt cùng cái mũi thanh tú giống nhau, điều này đã đủ để cho Trưởng công chúa khó nén nổi tình cảm.

"Ngươi gọi..." Trưởng công chúa cuối cùng kiềm chế lại cảm xúc, có chút run rẩy hỏi.

Mạc Khanh Khanh ngoan ngoãn trả lời: "Khởi bẩm Trưởng công chúa, tiểu nữ tên là Khanh Khanh."

"Khanh Khanh? Thanh Thanh?" Thậm chí ngay cả tên cũng là tương tự giống như.

Đây thật là không thể không nói là một loại duyên phận .

"Cái gì? Người như ngươi làm sao cũng thích hợp tên gọi giống với Quận chúa? Thật sự là làm càn không hiểu lễ nghi!" Mạc Khanh Khanh đã sớm chú ý tới, trong phòng ngoại trừ nàng ra còn có một vị thiếu nữ tướng mạo có chút xinh đẹp, ăn mặc đặc biệt lộng lẫy đang ngồi.

Nàng một đôi lông mày mỏng cong, đôi mắt xếch, làn da hơi đen, thế nhưng cả người đều tỏa ra một loại cảm giác vênh váo hung hăng, tựa hồ mắt cao hơn đầu, rất là chướng mắt Mạc Khanh Khanh.

Mạc Khanh Khanh cảm thấy hết cách đối với đối phương không biết tại sao lại coi mình là kẻ thù, nhưng mà Trưởng công chúa cũng không có chủ động giới thiệu thân phận của đối phương, nàng vốn là là "khách", tuyệt đối không tùy tiện chủ động nói đạo lý.

Kết quả là, nàng chỉ là liếc mắt nhìn Trưởng công chúa thăm dò, sau đó ngay cả tư thế cũng không thay đổi, không nhúc nhích, lại càng không nói tiếng nào.

Vị cô nương kia hiển nhiên không phải là một người có thể nhịn, nàng ngẩng đầu đi đến chỗ Mạc Khanh Khanh nói: "Ngươi thật sự là không có giáo dưỡng! Chẳng lẽ ngươi không biết lúc người khác cùng ngươi nói chuyện, ngươi cần phải trả lời sao?"

Mạc Khanh Khanh thấy đối phương lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích, Trưởng công chúa lại không có ý muốn nói, cũng không muốn khách khí.

"Vị cô nương này, ta và ngươi chưa từng gặp mặt, ta làm sao biết ngươi là đang cùng ta nói chuyện?"

"Ta không phải nói chuyện với ngươi vậy thì nói chuyện với ai?" Cô nương kia quả thực là không nói đạo lý.

Mạc Khanh Khanh khẽ cười một tiếng: "Ta ngược lại không có cảm thấy như vậy, chẳng lẽ một con chó nhỏ bên cạnh sủa hai tiếng "oẳng oẳng", ta cũng cho rằng là đang cùng ta nói chuyện đó chứ?"

Cô nương kia vừa nghe lời này, đầu tiên là sững sờ: "Chó sủa đương nhiên là không phải cùng ngươi nói chuyện, nhưng mà ta... A! Ngươi thật to gan, lại dám mắng ta là chó! Ta làm sao có thể là chó!"

Mạc Khanh Khanh thật sự là phải nhẫn nhịn không được đỡ trán.

Kẻ ngu xuẩn này là từ nơi nào chạy đến, lại có thể phản ứng chậm chạp như vậy.

Nhưng mà Trưởng công chúa ở đây, Mạc Khanh Khanh cũng không dám làm càn, ngược lại vừa cười vừa nói: "Cô nương đương nhiên không phải là chó! Người yên tâm đi! Ta tuyệt đối sẽ không hiểu lầm ."

Lời này chọc cho Loan ma ma bên cạnh cũng nhịn không được cười khẽ.

Cô nương kia bị tức giận tới mức giậm chân, làm nũng để cho Trưởng công chúa phân xử: "Mợ! Nàng khi dễ con!"

Trưởng công chúa thấy Mạc Khanh Khanh tự nhiên phóng khoáng, mà lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói mấy câu liền khiến cho người khác tức giận đến ngã ngửa, nhưng lại không thể làm gì, trong lòng càng thêm thích.

Nàng lạnh khuôn mặt nói: "Xuân nhi, không được vô lễ! Vị này là nghĩa nữ ta mới thu, cũng chính là biểu tỷ của ngươi! Còn không nhanh gọi biểu tỷ!"

"Khanh Khanh, vị này là con gái độc nhất của muội muội trong nhà phu quân ta, Triệu Nghênh Xuân. Theo lý, ngươi cũng nên kêu một tiếng biểu muội ."



Mạc Khanh Khanh không nghĩ tới Trưởng công chúa nhanh như vậy liền chấp nhận mình, trong lòng ngược lại có một chút bất ngờ.

Nàng cũng chưa từng gặp qua vị Vạn Ninh quận chúa vừa ra đời thì thân thể suy nhược nhiều bệnh kia, cho nên cũng không biết dung mạo của mình đúng lúc này cùng vị Quận chúa kia có năm phần tương tự.

Mà dựa vào năm phần tương tự này, cũng đủ để cho Duệ Tâm Trưởng công chúa đối đãi với nàng có chút khác biệt.

"Nếu Trưởng công chúa đã phân phó, ta liền mặt dày kêu Triệu cô nương một tiếng biểu muội" Mạc Khanh Khanh hướng về Triệu Nghênh Xuân hành một cái lễ cùng vai vế tiêu chuẩn.

Triệu Nghênh Xuân mặc dù chán ghét Mạc Khanh Khanh tu hú chiếm tổ chim khách, đoạt đi sủng ái vốn thuộc về mình, nhưng mà bây giờ ngay trước mặt Trưởng công chúa, nàng là không có gan đi khiêu khích, nàng chỉ có thể miễn cưỡng bĩu môi nói ra: "Không dám nhận, biểu tỷ."

Trưởng công chúa giờ đây đã hoàn toàn đang đắm chìm trong nỗi thương nhớ đối với ái nữ, đôi mắt đã có chút buồn bã.

Nàng một mặt lại muốn nhìn chính là gương mặt tương tự Vạn Ninh quận chúa của Mạc Khanh Khanh, một mặt lại cho rằng đã thấy thì làm sao? Ái nữ trước sau không thể chết đi mà sống lại!

Nàng rối ren suy nghĩ, rốt cuộc vẫn là xua tay áo nói: "Đi đi! Các ngươi đều là cô nương trẻ tuổi, hà tất phải bồi một bà già cổ hủ như ta đây? Đi dạo trong vườn đi! Xuân nhi, ngươi dẫn theo biểu tỷ ngươi đi khắp nơi một chuyến đi!"

Loan ma ma thấy thế, lập tức hiểu ý của Trưởng công chúa, cũng không để ý hai vị cô nương rốt cuộc là có mưu tính gì, liền nửa đẩy nửa tiễn đem hai người đưa đến cạnh cửa.

"Biểu cô nương, kính xin người nhất định chiếu cố ổn thỏa vị Mạc cô nương này, nếu không Trưởng công chúa chỉ sợ là sẽ mất hứng."

Loan ma ma biết rõ Triệu Nghênh Xuân là một người lòng dạ hẹp hòi, sợ nàng cố tình làm khó dễ Mạc Khanh Khanh, cố ý nói thêm một câu.

Triệu Nghênh Xuân ghét nhất cái người Loan ma ma này, rõ ràng là một hạ nhân, cả ngày lại muốn bày ra một bộ mặt trưởng bối. Nàng nghe xong lời này, chỉ có thể là qua loa lấy lệ nói: "Được rồi được rồi, ngươi làm sao lại nói nhảm nhiều như vậy. Đi thôi!" Nói xong cũng không để ý Mạc Khanh Khanh, quay đầu bước đi.

"Mạc cô nương, quả thật kính xin ngài tha thứ. Đều tại ta suy nghĩ không chu đáo, không có mang một nha hoàn nào đến đây. Người biết rõ, Công chúa kể từ khi Quận chúa đi rồi, bên cạnh liền không thích huyên náo! Người đi đi, chút nữa công chúa tự có sắp xếp." Loan ma ma có chút áy náy nói.

Mạc Khanh Khanh gật đầu, nhìn thoáng qua Triệu Nghênh Xuân càng đi càng xa: "Triệu cô nương... cũng thôi, người không cần bận tâm. Trong phủ tuy lớn, dầu sao ta còn có miệng, có chân, tự nhiên là có thể tìm tới vườn" Nói xong cũng vội vã đi theo.

"Nàng quả nhiên là một đứa nhỏ hiểu chuyện." Trưởng công chúa ở bên trong, đều nghe rõ ràng rành mạch.

"Công chúa, người phải hiểu nỗi khổ tâm của Hoàng Thượng" Loan ma ma đóng cửa lại, nhịn không được an ủi.

"Ta làm sao không hiểu? Nhưng mà mối thù giết phu, há là nói quên liền quên? Năm đó nếu không phải hắn buộc Vĩnh Tân tự sát, ta cần gì phải chịu đau khổ nhiều năm như vậy?" Mặc dù đã cách nhiều năm nhưng mỗi lần nói đến chuyện này, Trưởng công chúa rõ ràng vẫn còn rất hận.

Loan ma ma xúc động sâu sắc không biết làm sao: "Ngươi cùng Phò mã thành thân cũng gần hai mươi năm! Chẳng lẽ hai mươi năm phu thê vẫn không bằng vài năm trước kia? Công chúa!"

Trưởng công chúa nhất thời trầm mặc.

Mã Thừa Tân rất tốt, nhưng mà dù cho tốt hơn cũng không phải là Mã Vĩnh Tân!

Trong lòng của nàng vĩnh viễn cũng chỉ có một mình Mã Vĩnh Tân!

----------

Mạc Khanh Khanh cũng bất quá là đi chậm thời gian khoảng một chung trà, thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Triệu Nghênh Xuân rồi.

Nàng biết rõ Triệu Nghênh Xuân nhất định là cố ý.



Nghe khẩu khí của nàng, nàng chắc cũng là được Trưởng công chúa yêu thích sâu sắc. Chắc chắn nàng cho rằng là Mạc Khanh Khanh đến sẽ ảnh hưởng đến địa vị của nàng!

Cũng là, Trưởng công chúa ở Đại Thuận quốc có thể nói là một người thật sự đặc biệt.

Nàng gần như có thể dễ dàng ảnh hưởng quyết định của Hoàng Thượng.

Đã từng có mấy lần, Hoàng Thượng tức giận, muốn lập tức chém giết một số Quan Ngự Sử, cuối cùng đều là Duệ Tâm Trưởng công chúa liều chết khuyên can, mới làm cho Hoàng Thượng thu hồi thanh danh!

Cho nên, các đại thần trong triều đều là đào môn trộm động, thông qua đủ loại con đường muốn cùng Trưởng công chúa kết giao - có thể có được niềm vui cùng coi trọng của Trưởng công chúa, chắc chắn đã tương đương với nhiều hơn một tấm "Kim bài miễn tử" !

Lúc này đã gần đến giữa trưa, ánh mặt trời mùa hè hiện ra một chút lười biếng, núi đá cây cỏ trong vườn đều được phủ lên một lớp nhàn nhạt chói chang.

Dù sao đã là lạc đường, Mạc Khanh Khanh dứt khoát chậm rãi đi. Một khu vườn lớn như vậy, một mình đi trong đó, cho dù là ánh mặt trời chiếu xuống cũng không làm ấm được không khí, mang theo mùi thơm ngát cỏ cây xung quanh, xông đến trong mũi, nhưng lại làm cho người ta nghe thấy có vài phần mùi vị vắng vẻ. Mạc Khanh Khanh thầm nghĩ, thật chẳng lẽ là cảm thời hoa tiễn lệ, hận biệt điểu kinh tâm*? Cái chết của nữ nhi kia làm cho Trưởng công chúa đau xót sâu tận xương tủy, cũng khiến cho toàn bộ Công chúa phủ đều trở nên bi thương?

(*) Đây là hai câu thơ trích trong bài thơ Xuân Vọng – Đỗ Phủ

Cảm thời hoa tiễn lệ, hận biệt điểu kinh tâm: Nghĩa là buồn thời cuộc hoa rơi lệ, Sợ xa rời con chim khắc khoải

Nàng vừa đi, vừa phân biệt phương hướng, muốn cố gắng tìm đường lớn đi. Lúc này nhìn thấy dọc theo núi giả bên kia đi qua, hình như có một con đường lớn có thể đi ra khỏi cánh rừng nhỏ này. Lại không nghĩ, vừa mới bước lên hai bước, liền nghe được phía trước có người đi về phía bên này, hình như là đang cãi vả.

Nàng bỗng nhiên, liền dừng bước, muốn chờ bọn họ đi qua, bản thân lại tiếp tục đi đến đường lớn, chỉ là hai người kia cố tình ở vùng lân cận chỗ này dừng lại.

"An Nhiên ca ca, chàng làm sao luôn trốn tránh ta!" Người đến lại là một vị thiếu nữ, chỉ nghe tiếng nói nơi đó bên trong còn mang theo một chút ủy khuất cùng bất mãn.

"Mạnh cô nương nói quá lời, ta làm sao có thể trốn tránh cô nương" Là một giọng nam trong sáng, trong lễ độ mang theo cảm giác xa cách rõ ràng.

Mạc Khanh Khanh nghe được hai chữ "An Nhiên", trong lòng khẽ động, nhịn không được liền vểnh tai, muốn nghe được càng rõ ràng.

"Vậy ta vừa mới đi vào tìm chàng, chàng lập tức liền từ cửa sau chạy ra ngoài, không phải trốn ta là cái gì?"

"Mạnh cô nương hiểu lầm rồi, ta bất quá là ở bên kia đợi đến có chút phiền muộn, muốn đi dạo trong vườn để giải sầu thôi. Nếu biết rõ Mạnh cô nương tìm ta, ta há có đạo lý không cao hứng."

"Chàng nói bậy, vậy hôm trước ta rõ ràng nói với gã sai vặt bên cạnh chàng đi tìm chàng đánh cờ kia mà, kết quả khi ta đến chàng lại đi ra ngoài!"

"Đó là gã sai vặt hồ đồ, đã quên nói với ta rồi, hơn nữa ngày đó ta phải đi bái phỏng Chu Thành An tiên sinh trước đây đã nói qua rồi, nào dám sai hẹn."

"Nói như vậy, chàng thật sự không phải là đang trốn ta?"

"Mạnh cô nương nói đùa, ta trốn cô làm cái gì?"

"Vậy ta hỏi chàng, hôm qua có phải chàng nói với dì của ta là về sau nếu không có việc gì thì kêu ta đừng đi đến phủ của các ngươi."

"Trước cô nương là vừa mới đến kinh thành, mẫu thân cùng dì lại là thân tỷ muội, đương nhiên là phải lui tới nhiều. Thế nhưng chúng ta mặc dù trên danh nghĩa là biểu huynh muội, nhưng mà cũng không có quan hệ huyết thống, cho nên kỳ thật là không tiện tiếp xúc nhiều!"

"Cái gì không có đạo lý, vốn chính là thân thích, ta đi gặp chàng còn cần gì lý do! Ta chính là muốn đi gặp chàng!"

"Mạnh cô nương, cô nương bây giờ cũng không còn nhỏ, làm sao còn nói những lời giận dỗi như hài tử thế này" Người kia nói đến lúc này, trong giọng nói mang theo một chút lãnh đạm không kiên nhẫn, đồng thời cũng bước đi.

"Chàng vẫn còn coi ta là tiểu hài tử, ta... Chờ một chút, chàng đừng đi nhanh như vậy, ta còn chưa nói hết lời đấy!" Vị Mạnh cô nương kia nói xong liền đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Thê Trọng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook