Chương 18: Lão gia, sao người lại ở đây?
Nguyệt Sơ Ảnh
04/06/2017
Liễu thị bỗng nhiên im lặng, hoảng loạn trên mặt cũng tiêu tán đi không ít, bà ta cố
làm ra vẻ lạnh lùng, liếc nhìn những vị tiểu thư đứng bên cạnh, nói lảng sang chuyện khác: “ Còn đứng đây làm gì? Không mau xuất phát đi! Các
ngươi muốn đến muộn sao?”
Bà ta đối với những việc vừa mới phát sinh coi như tai không nghe, mắt không thấy!
Mấy vị tiểu thư kia mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng không muốn để lỡ cơ hội đến phủ thái tử, liền rũ bỏ hết bất an trong lòng, lặng lẽ lên xe ngựa.
Chỉ còn Mạc Khanh Khanh ở lại, quay sang dặn dò Mạc Diệc Phong một số chuyện.
Mạc Diệc Phong nghe vậy, dù mặt lộ vẻ không vui, nhưng vẫn gật đầu.
Sau đó chàng liền đi đến Liễu thị đang nghiêm mặt ở phía trước, chắp tay hành lễ nói: “ Ta vừa rồi thất lễ, kính mong phu nhân thứ lỗi!”
Liễu thị quả thực là sợ ngây người.
Mạc Diệc Phong hận không thể quanh năm suốt tháng không nói chuyện cùng Liễu thị, đối với thân phận mẹ cả của bà ta không có một nửa tôn trọng!
Liễu thị tất nhiên cảm thấy vui mừng cùng thành công.
Bà ta nghi ngờ, hôm nay, tại sao Mạc Diệc Phong lại chủ động xin lỗi mình?
Là mặt trời mọc ở phía tây sao? Hay là Mạc Diệc Phong uống lộn thuốc rồi?
Bà ta phản ứng chậm nửa nhịp, lại bị Mạc Khanh Khanh lập tức bắt bẻ sai lầm: “ Phu nhân, Diệc Phong tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, lại không có cơ hội được ngày ngày phụng dưỡng người, người cũng không thể bởi vì như vậy mà trách tội nó được?”
“ Sao, làm sao có thể như vậy? Diệc Phong, con quá đa lễ rồi. Ta làm sao có thể trách con được!” Liễu thị vừa cười gượng vừa nói.
Mạc Khanh Khanh liếc nhìn Liễu thị, tiếp tục nói: “ Phu nhân là người đại nhân đại lượng, nhất định sẽ không trách tội Diệc Phong. Vậy... sau này mong phu nhân quan tâm đến Diệc Phong. Đứa nhỏ này vốn tính tình hướng nội, cho tới bây giờ cũng không có một người thầy thật sự dạy dỗ nó, cũng khó trách vì sao lại có những hành vi vô lễ như vừa rồi.”
Liễu thị nghe Mạc Khanh Khanh nói càng ngày càng hết nói nổi, trong lòng tức giận, nhưng lại không thể phát tiết, chỉ có thể nói: “ Con nhanh nhanh lên xe đi, các tỉ muội của con đều đang chờ con đấy.”
"Nữ nhi tuân mệnh." Mạc Khanh Khanh quả nhiên không dài dòng nữa, liếc nhìn Mạc Diệc Phong, dựa vào Hồng Tiêu bước lên xe ngựa.
Liễu thị đang muốn quay đầu rời đi, nhưng rồi lại nghe thấy Mạc Khanh Khanh ung dung hỏi: "Phu nhân, tại sao Lục muội không tham gia cùng chúng ta?"
Liễu thị lập tức ngẩn ngơ, một lúc lâu sau mới lên tiếng: " Nó dậy sớm nên có chút không thoải mái, cho nên không đi cùng các con.”
Mạc Khanh Khanh nghe vậy, khẽ mỉm cười, không hề nói năng rườm rà, lên xe ngựa.
Liễu thị ngầm bực mình vì Mạc Khanh Khanh lắm miệng, trong lòng suy nghĩ, không để ý vì sao Mạc Diệc Phong vẫn còn đang đứng đó, quay người trở về phủ.
Thế nhưng, vừa mới đi được hai bước, bà ta bỗng nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng đứng ở nơi đó, đang gắt gao trừng mắt nhìn bà ta.
"Lão gia!" Liễu thị vừa kinh vừa sợ, sau đó lúng ta lúng túng nói: "Lão gia... Chàng
tại sao lại ở chỗ này..."
Người này tuổi không đến bốn mươi, cơ thể vẫn như trước rất cân xứng, cũng không vì đến tuổi trung niên mà thân hình mập ra. Khuôn mặt tuấn tú, được chăm sóc tỉ mỉ thích hợp, trên người mang theo ba phần nho nhã, bảy phần uy nghiêm. Đây chính là thừa tướng nước Đại Thuận Mạc Trường Thanh!
"Ta tại sao lại không nên ở chỗ này?" Mạc Trường Thanh hỏi ngược lại, sau đó là một tiếng cười lạnh.
Liễu thị càng thêm hoảng loạn, bà ta luôn ở trước mặc Mạc Trường Thanh thể hiện mình là một người mẹ mẫu mực, đối xử với vợ lẽ, thứ nữ đều cực kì khoan dung, cũng chính vì vậy, mới khiến cho Mạc Trường Thanh dễ dàng mang tất cả mọi việc trong nhà cho bà ta xử lí, cũng không có nghi ngờ hỏi qua.
Nhưng không biết bởi vì điều gì, hôm nay bà ta cảm thấy rất hoảng hốt, giống như... điều mà mình che dấu bấy lâu nay cứ như vậy phơi bày rõ trước mặt người khác.
Mạc Trường Thanh ý vị thâm sâu liếc nhìn Liễu thị. Bà ta càng lo sợ càng khiến cho Mạc Trường Thanh không ngừng âm thầm suy đoán.
Phương Ma Ma cảm thấy tình hình có chút không ổn,vội vàng lên tiếng nhắc nhở Liễu thị: “Phu nhân, lát nữa bên kia sẽ phái người đến, chúng ta có thể sẽ phải chuẩn bị một chút”
Liễu thị hiểu ý, vội vàng vòng vo đề tài, nói ra chuyện quan trọng tối nay.
Quả nhiên, Mạc Trường Thanh nghe vậy, sắc mặt đã khá hơn rất nhiều, gạt chuyện vừa rồi sang một bên, không thèm đề cập đến nữa, ngược lại nói: “ Rốt cuộc đều là phu nhân suy nghĩ chu đáo. Nếu đã như vậy, lão phu trước hết nên tránh đi đã.” Nói xong liền thản nhiên rời đi.
Liễu thị thở phào nhẹ nhõm, dùng ánh mắt tán thưởng liếc nhìn Phương Ma Ma. Chủ tớ hai người cũng không nhiều lời nữa, liền dẫn nha hoàn vội vã rời đi.
Đợi đến lúc Mạc Trường Thanh cùng Liễu thị rời khỏi, Mạc Diệc Phong mới lặng lẽ đi ra khỏi nơi ẩn nấp. Chàng thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ tỷ tỷ lần này cố ý muốn để cho phụ thân nhìn thấy một chút bộ mặt thật của phu nhân? Nếu không như thế nào lại cố ý nói hắn tìm người mang phụ thân đến đây.
Bà ta đối với những việc vừa mới phát sinh coi như tai không nghe, mắt không thấy!
Mấy vị tiểu thư kia mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng không muốn để lỡ cơ hội đến phủ thái tử, liền rũ bỏ hết bất an trong lòng, lặng lẽ lên xe ngựa.
Chỉ còn Mạc Khanh Khanh ở lại, quay sang dặn dò Mạc Diệc Phong một số chuyện.
Mạc Diệc Phong nghe vậy, dù mặt lộ vẻ không vui, nhưng vẫn gật đầu.
Sau đó chàng liền đi đến Liễu thị đang nghiêm mặt ở phía trước, chắp tay hành lễ nói: “ Ta vừa rồi thất lễ, kính mong phu nhân thứ lỗi!”
Liễu thị quả thực là sợ ngây người.
Mạc Diệc Phong hận không thể quanh năm suốt tháng không nói chuyện cùng Liễu thị, đối với thân phận mẹ cả của bà ta không có một nửa tôn trọng!
Liễu thị tất nhiên cảm thấy vui mừng cùng thành công.
Bà ta nghi ngờ, hôm nay, tại sao Mạc Diệc Phong lại chủ động xin lỗi mình?
Là mặt trời mọc ở phía tây sao? Hay là Mạc Diệc Phong uống lộn thuốc rồi?
Bà ta phản ứng chậm nửa nhịp, lại bị Mạc Khanh Khanh lập tức bắt bẻ sai lầm: “ Phu nhân, Diệc Phong tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, lại không có cơ hội được ngày ngày phụng dưỡng người, người cũng không thể bởi vì như vậy mà trách tội nó được?”
“ Sao, làm sao có thể như vậy? Diệc Phong, con quá đa lễ rồi. Ta làm sao có thể trách con được!” Liễu thị vừa cười gượng vừa nói.
Mạc Khanh Khanh liếc nhìn Liễu thị, tiếp tục nói: “ Phu nhân là người đại nhân đại lượng, nhất định sẽ không trách tội Diệc Phong. Vậy... sau này mong phu nhân quan tâm đến Diệc Phong. Đứa nhỏ này vốn tính tình hướng nội, cho tới bây giờ cũng không có một người thầy thật sự dạy dỗ nó, cũng khó trách vì sao lại có những hành vi vô lễ như vừa rồi.”
Liễu thị nghe Mạc Khanh Khanh nói càng ngày càng hết nói nổi, trong lòng tức giận, nhưng lại không thể phát tiết, chỉ có thể nói: “ Con nhanh nhanh lên xe đi, các tỉ muội của con đều đang chờ con đấy.”
"Nữ nhi tuân mệnh." Mạc Khanh Khanh quả nhiên không dài dòng nữa, liếc nhìn Mạc Diệc Phong, dựa vào Hồng Tiêu bước lên xe ngựa.
Liễu thị đang muốn quay đầu rời đi, nhưng rồi lại nghe thấy Mạc Khanh Khanh ung dung hỏi: "Phu nhân, tại sao Lục muội không tham gia cùng chúng ta?"
Liễu thị lập tức ngẩn ngơ, một lúc lâu sau mới lên tiếng: " Nó dậy sớm nên có chút không thoải mái, cho nên không đi cùng các con.”
Mạc Khanh Khanh nghe vậy, khẽ mỉm cười, không hề nói năng rườm rà, lên xe ngựa.
Liễu thị ngầm bực mình vì Mạc Khanh Khanh lắm miệng, trong lòng suy nghĩ, không để ý vì sao Mạc Diệc Phong vẫn còn đang đứng đó, quay người trở về phủ.
Thế nhưng, vừa mới đi được hai bước, bà ta bỗng nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng đứng ở nơi đó, đang gắt gao trừng mắt nhìn bà ta.
"Lão gia!" Liễu thị vừa kinh vừa sợ, sau đó lúng ta lúng túng nói: "Lão gia... Chàng
tại sao lại ở chỗ này..."
Người này tuổi không đến bốn mươi, cơ thể vẫn như trước rất cân xứng, cũng không vì đến tuổi trung niên mà thân hình mập ra. Khuôn mặt tuấn tú, được chăm sóc tỉ mỉ thích hợp, trên người mang theo ba phần nho nhã, bảy phần uy nghiêm. Đây chính là thừa tướng nước Đại Thuận Mạc Trường Thanh!
"Ta tại sao lại không nên ở chỗ này?" Mạc Trường Thanh hỏi ngược lại, sau đó là một tiếng cười lạnh.
Liễu thị càng thêm hoảng loạn, bà ta luôn ở trước mặc Mạc Trường Thanh thể hiện mình là một người mẹ mẫu mực, đối xử với vợ lẽ, thứ nữ đều cực kì khoan dung, cũng chính vì vậy, mới khiến cho Mạc Trường Thanh dễ dàng mang tất cả mọi việc trong nhà cho bà ta xử lí, cũng không có nghi ngờ hỏi qua.
Nhưng không biết bởi vì điều gì, hôm nay bà ta cảm thấy rất hoảng hốt, giống như... điều mà mình che dấu bấy lâu nay cứ như vậy phơi bày rõ trước mặt người khác.
Mạc Trường Thanh ý vị thâm sâu liếc nhìn Liễu thị. Bà ta càng lo sợ càng khiến cho Mạc Trường Thanh không ngừng âm thầm suy đoán.
Phương Ma Ma cảm thấy tình hình có chút không ổn,vội vàng lên tiếng nhắc nhở Liễu thị: “Phu nhân, lát nữa bên kia sẽ phái người đến, chúng ta có thể sẽ phải chuẩn bị một chút”
Liễu thị hiểu ý, vội vàng vòng vo đề tài, nói ra chuyện quan trọng tối nay.
Quả nhiên, Mạc Trường Thanh nghe vậy, sắc mặt đã khá hơn rất nhiều, gạt chuyện vừa rồi sang một bên, không thèm đề cập đến nữa, ngược lại nói: “ Rốt cuộc đều là phu nhân suy nghĩ chu đáo. Nếu đã như vậy, lão phu trước hết nên tránh đi đã.” Nói xong liền thản nhiên rời đi.
Liễu thị thở phào nhẹ nhõm, dùng ánh mắt tán thưởng liếc nhìn Phương Ma Ma. Chủ tớ hai người cũng không nhiều lời nữa, liền dẫn nha hoàn vội vã rời đi.
Đợi đến lúc Mạc Trường Thanh cùng Liễu thị rời khỏi, Mạc Diệc Phong mới lặng lẽ đi ra khỏi nơi ẩn nấp. Chàng thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ tỷ tỷ lần này cố ý muốn để cho phụ thân nhìn thấy một chút bộ mặt thật của phu nhân? Nếu không như thế nào lại cố ý nói hắn tìm người mang phụ thân đến đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.