Chương 17: Chỉ với mấy câu nói đã khiến cho mọi người bất mãn!
Nguyệt Sơ Ảnh
04/06/2017
Mạc Khanh Khanh không cần quay đầu lại cũng biết, nhất định là Liễu thị đến.
Nàng yêu kiều xoay người lại, hành lễ: "Phu nhân."
"Phương Ma Ma! Đi! Thay ta thưởng cho nàng ta một cái bạt tai, để cho nàng ta hiểu, trong nhà này tất cả mọi chuyện là do người nào định đoạt.” Liễu thị hoàn toàn không thèm hỏi nguyên nhân vì sao Mạc Khanh Khanh không mặc bộ quần áo mà Phương Ma Ma đưa đến, mục đích của bà ta bất quá chỉ muốn làm cho những thứ nữ này kinh sợ mình, hơn nữa nàng muốn cho Mạc Khanh Khanh gần đây biểu hiện khác thường một bài học thật đau đớn!
Phương Ma Ma nghe phu nhân ra lệnh, trên mặt mang theo vẻ xem thường, đi đến trước mặt Mạc Khanh Khanh, giả bộ cung kính, nói: “ Tam tiểu thư, lão nô đắc tội rồi!”
Nói xong, bà ta nhanh chóng giơ cao bàn tay, liền hướng phía Mạc Khanh Khanh đánh tới!
Phương Ma Ma vốn cho là mình như vậy giống như sét đánh không kịp bưng tai, nhất định có thể hung hăng đánh Tam tiểu thư một cái, lại không nghĩ tới, tay của mình lại bị cái gì đó ngăn lại, không thể nhúc nhích .
Bà ta định thần nhìn lại, lại phát hiện hóa ra là Nhị thiếu gia Mạc Diệc Phong dùng đôi tay như kìm sắt kẹp lấy mình, hơn nữa còn dùng đôi mắt sắc bén như chim ưng gắt gao nhìn mình.
Phương Ma Ma cả kinh, trên cánh tay truyền đến đau đớn lập tức làm cho bà ta thay đổi sắc mặt.
Bà ta muốn kéo tay trở về, thế nhưng Nhị thiếu gia lại nhất định không buông tay, ngược lại không yếu đi mà còn ra sức bóp chặt tay bà, khiến cho bà đau đớn mà kêu lên.
Bà ta chỉ có thể quay về phía Liễu thị cầu xin.
Liễu thị híp lại hai mắt, không nghĩ tới bây giờ đứa con hoang Mạc Diệc Phong lại chạy đến đây!
Mạc Khanh Khanh tránh được một cái tát của Phương Ma Ma, lại nhận ra Mạc Diệc Phong giúp mình, lập tức trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.
Nàng chợt thấy được ánh mắt Liễu thị càng ngày càng âm độc nhìn về phía nàng, lập tức vỗ vỗ bả vai Mạc Diệc Phong, ra hiệu bảo hắn buông tay.
Mạc Diệc Phong hiểu ý, lúc này mới tâm không cam tình không nguyện hất cánh tay Phương Ma Ma ra.
Phương Ma Ma ôm lấy cánh tay đau nhức của mình, nhanh chóng chạy đến trốn sau lưng Liễu thị.
Liễu thị lạnh lùng nói: "Ta thế nhưng lại không biết, tỷ đệ các người tính khí lại nóng nảy như vậy. Xem ra nhiều năm nay, là ta quá dung túng các ngươi rồi.”
Những vị tiểu thư khác nghe được âm thanh rét lạnh tận xương tủy của Liễu thị, đều bất giác co rúm lại, không tự chủ được lui về phía sau vài bước. Thế nhưng lại khiến cho tỉ đệ Mạc Khanh Khanh càng khiến cho người ta chú ý.
Mạc Khanh Khanh cười đầy dịu dàng: “ Phu nhân nói quá lời rồi, Diệc Phong chẳng qua vì sốt ruột cứu con, nên mới động thủ với hạ nhân như vậy. Chắc hẳn phu nhân sẽ không bởi vì một tiện tì trong phủ mà trừng phạt thiếu gia, đúng không? Đương kim hoàng thượng là người cực kì xem trọng luân lý, nếu như chuyện hoang đường này mà truyền ra ngoài, chỉ sợ.... Lập tức sẽ có kẻ muốn buộc tội phụ thân không biết phân biệt phải trái, không quản được chuyện nhà, làm ảnh hưởng thanh danh!”
Liễu thị nghẹn lời, lửa giận trong lòng càng ngày càng bùng cháy hơn, Trong lòng nàng cho dù coi trọng Phương Ma Ma thế nào đi chăng nữa thì Phương Ma Ma chẳng qua cũng chỉ là một nô tì. Mạc Diệc Phong và Mạc Khanh Khanh cho dù là cái gai trong mắt nàng nhưng lại là thiếu gia, tiểu thư trong phủ. Nếu như nàng đường đường là thừa tướng phu nhân, bởi vì một nô tì mà đi trách phạt thiếu gia, để chuyện này truyền đi, chỉ sợ người khác sẽ cười rơi cả răng hàm!
Liễu thị không ngờ rằng Mạc Khanh Khanh lại đưa ra lí do chính đáng như vậy, khiến cho nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nàng lập tức vòng vo đổi sang chuyện khác: "Chuyện này không nhắc tới nữa, ta chỉ hỏi ngươi, vì sao ngươi không mặc quần áo ta tặng ngươi, ngươi quả thật là không hề biết kính trọng mẹ cả!”
Lời này quả thật rất nghiêm trọng! Nếu để Liễu thị nắm được sơ hở, cái tội bất kính với mẹ cả kia sẽ làm cho Mạc Khanh Khanh không thể nào thoát tội được.
Mạc Khanh Khanh nhẹ nhàng cười một tiếng: “ Phu nhân, người đang nói đùa đúng không? Người tặng cho con quần áo bằng tơ vàng gấm vóc, trân quý như vậy, con làm sao dám bỏ đi? Người là đang thử xem con có hiểu rõ lễ nghi đúng không?”
Liễu thị liễn sững sờ, nàng đang muốn tiếp tục buộc tội Mạc Khanh Khanh, lại nghe thấy nàng ấy nói tiếp: “ Phu nhân tặng con, chẳng qua con cũng chỉ dám ngắm nhìn, Sao có thể thật sự bắt ép con mặc bộ xiêm y đó
hứ? Đại Thuận quốc chẳng phải đã quy định chỉ có nữ nhi của chính thất mới có tư cách mặc xiêm y màu đỏ thẫm hay sao...?” Nàng nhìn thoáng qua thấy Liễu thị đang bắt đầu đổ mồ hôi, lại nói thêm một câu: “ Chỉ sợ... ở trong cung, Trần phi nương nương cũng không dám công khai mặc xiêm y màu đỏ đi khắp nơi rêu rao .!”
Nàng vừa dứt lời, mồ hôi lạnh trên mặt Liễu thị rốt cục không nhịn được mà chảy xuống.
Đám người Mạc Băng Băng cũng không nhịn được nhìn những món đồ diễm lệ, tinh xảo trên người mình, trong lòng liền cảm thấy chột dạ.
Các nàng kì thật cũng không phải là không biết Đại Thuận quốc đối với việc chính thống hay thứ nữ vô cùng nghiêm khắc, nhưng do Liễu thị tận lực sắp xếp cùng hướng dẫn, nên các nàng cũng mừng rỡ xem những quy định này không hề tồn tại.
Mạc Khanh Khanh không nặng không nhẹ mà nhắc nhở các nàng, thân phận của tất cả các nàng chính là thứ nữ!
Không chỉ thế, trong lòng các vị tiểu thư cũng sinh ra vài phần nghi hoặc, tại sao ai cũng biết rõ những hành vi này không đúng với pháp luật, nhưng Liễu thị lại thủy chung, nhất mực dung túng cho các nàng thế?
Liễu thị nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt liếc nhìn tư thái cung kính của Mạc Khanh Khanh.
Con tiểu tiện nhân này, hóa ra lại giảo hoạt như thế, chỉ với mấy câu nói liền thành công tạo ra sự bất mãn của các thứ nữ đối với nàng!
Nàng yêu kiều xoay người lại, hành lễ: "Phu nhân."
"Phương Ma Ma! Đi! Thay ta thưởng cho nàng ta một cái bạt tai, để cho nàng ta hiểu, trong nhà này tất cả mọi chuyện là do người nào định đoạt.” Liễu thị hoàn toàn không thèm hỏi nguyên nhân vì sao Mạc Khanh Khanh không mặc bộ quần áo mà Phương Ma Ma đưa đến, mục đích của bà ta bất quá chỉ muốn làm cho những thứ nữ này kinh sợ mình, hơn nữa nàng muốn cho Mạc Khanh Khanh gần đây biểu hiện khác thường một bài học thật đau đớn!
Phương Ma Ma nghe phu nhân ra lệnh, trên mặt mang theo vẻ xem thường, đi đến trước mặt Mạc Khanh Khanh, giả bộ cung kính, nói: “ Tam tiểu thư, lão nô đắc tội rồi!”
Nói xong, bà ta nhanh chóng giơ cao bàn tay, liền hướng phía Mạc Khanh Khanh đánh tới!
Phương Ma Ma vốn cho là mình như vậy giống như sét đánh không kịp bưng tai, nhất định có thể hung hăng đánh Tam tiểu thư một cái, lại không nghĩ tới, tay của mình lại bị cái gì đó ngăn lại, không thể nhúc nhích .
Bà ta định thần nhìn lại, lại phát hiện hóa ra là Nhị thiếu gia Mạc Diệc Phong dùng đôi tay như kìm sắt kẹp lấy mình, hơn nữa còn dùng đôi mắt sắc bén như chim ưng gắt gao nhìn mình.
Phương Ma Ma cả kinh, trên cánh tay truyền đến đau đớn lập tức làm cho bà ta thay đổi sắc mặt.
Bà ta muốn kéo tay trở về, thế nhưng Nhị thiếu gia lại nhất định không buông tay, ngược lại không yếu đi mà còn ra sức bóp chặt tay bà, khiến cho bà đau đớn mà kêu lên.
Bà ta chỉ có thể quay về phía Liễu thị cầu xin.
Liễu thị híp lại hai mắt, không nghĩ tới bây giờ đứa con hoang Mạc Diệc Phong lại chạy đến đây!
Mạc Khanh Khanh tránh được một cái tát của Phương Ma Ma, lại nhận ra Mạc Diệc Phong giúp mình, lập tức trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.
Nàng chợt thấy được ánh mắt Liễu thị càng ngày càng âm độc nhìn về phía nàng, lập tức vỗ vỗ bả vai Mạc Diệc Phong, ra hiệu bảo hắn buông tay.
Mạc Diệc Phong hiểu ý, lúc này mới tâm không cam tình không nguyện hất cánh tay Phương Ma Ma ra.
Phương Ma Ma ôm lấy cánh tay đau nhức của mình, nhanh chóng chạy đến trốn sau lưng Liễu thị.
Liễu thị lạnh lùng nói: "Ta thế nhưng lại không biết, tỷ đệ các người tính khí lại nóng nảy như vậy. Xem ra nhiều năm nay, là ta quá dung túng các ngươi rồi.”
Những vị tiểu thư khác nghe được âm thanh rét lạnh tận xương tủy của Liễu thị, đều bất giác co rúm lại, không tự chủ được lui về phía sau vài bước. Thế nhưng lại khiến cho tỉ đệ Mạc Khanh Khanh càng khiến cho người ta chú ý.
Mạc Khanh Khanh cười đầy dịu dàng: “ Phu nhân nói quá lời rồi, Diệc Phong chẳng qua vì sốt ruột cứu con, nên mới động thủ với hạ nhân như vậy. Chắc hẳn phu nhân sẽ không bởi vì một tiện tì trong phủ mà trừng phạt thiếu gia, đúng không? Đương kim hoàng thượng là người cực kì xem trọng luân lý, nếu như chuyện hoang đường này mà truyền ra ngoài, chỉ sợ.... Lập tức sẽ có kẻ muốn buộc tội phụ thân không biết phân biệt phải trái, không quản được chuyện nhà, làm ảnh hưởng thanh danh!”
Liễu thị nghẹn lời, lửa giận trong lòng càng ngày càng bùng cháy hơn, Trong lòng nàng cho dù coi trọng Phương Ma Ma thế nào đi chăng nữa thì Phương Ma Ma chẳng qua cũng chỉ là một nô tì. Mạc Diệc Phong và Mạc Khanh Khanh cho dù là cái gai trong mắt nàng nhưng lại là thiếu gia, tiểu thư trong phủ. Nếu như nàng đường đường là thừa tướng phu nhân, bởi vì một nô tì mà đi trách phạt thiếu gia, để chuyện này truyền đi, chỉ sợ người khác sẽ cười rơi cả răng hàm!
Liễu thị không ngờ rằng Mạc Khanh Khanh lại đưa ra lí do chính đáng như vậy, khiến cho nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nàng lập tức vòng vo đổi sang chuyện khác: "Chuyện này không nhắc tới nữa, ta chỉ hỏi ngươi, vì sao ngươi không mặc quần áo ta tặng ngươi, ngươi quả thật là không hề biết kính trọng mẹ cả!”
Lời này quả thật rất nghiêm trọng! Nếu để Liễu thị nắm được sơ hở, cái tội bất kính với mẹ cả kia sẽ làm cho Mạc Khanh Khanh không thể nào thoát tội được.
Mạc Khanh Khanh nhẹ nhàng cười một tiếng: “ Phu nhân, người đang nói đùa đúng không? Người tặng cho con quần áo bằng tơ vàng gấm vóc, trân quý như vậy, con làm sao dám bỏ đi? Người là đang thử xem con có hiểu rõ lễ nghi đúng không?”
Liễu thị liễn sững sờ, nàng đang muốn tiếp tục buộc tội Mạc Khanh Khanh, lại nghe thấy nàng ấy nói tiếp: “ Phu nhân tặng con, chẳng qua con cũng chỉ dám ngắm nhìn, Sao có thể thật sự bắt ép con mặc bộ xiêm y đó
hứ? Đại Thuận quốc chẳng phải đã quy định chỉ có nữ nhi của chính thất mới có tư cách mặc xiêm y màu đỏ thẫm hay sao...?” Nàng nhìn thoáng qua thấy Liễu thị đang bắt đầu đổ mồ hôi, lại nói thêm một câu: “ Chỉ sợ... ở trong cung, Trần phi nương nương cũng không dám công khai mặc xiêm y màu đỏ đi khắp nơi rêu rao .!”
Nàng vừa dứt lời, mồ hôi lạnh trên mặt Liễu thị rốt cục không nhịn được mà chảy xuống.
Đám người Mạc Băng Băng cũng không nhịn được nhìn những món đồ diễm lệ, tinh xảo trên người mình, trong lòng liền cảm thấy chột dạ.
Các nàng kì thật cũng không phải là không biết Đại Thuận quốc đối với việc chính thống hay thứ nữ vô cùng nghiêm khắc, nhưng do Liễu thị tận lực sắp xếp cùng hướng dẫn, nên các nàng cũng mừng rỡ xem những quy định này không hề tồn tại.
Mạc Khanh Khanh không nặng không nhẹ mà nhắc nhở các nàng, thân phận của tất cả các nàng chính là thứ nữ!
Không chỉ thế, trong lòng các vị tiểu thư cũng sinh ra vài phần nghi hoặc, tại sao ai cũng biết rõ những hành vi này không đúng với pháp luật, nhưng Liễu thị lại thủy chung, nhất mực dung túng cho các nàng thế?
Liễu thị nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt liếc nhìn tư thái cung kính của Mạc Khanh Khanh.
Con tiểu tiện nhân này, hóa ra lại giảo hoạt như thế, chỉ với mấy câu nói liền thành công tạo ra sự bất mãn của các thứ nữ đối với nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.