Chương 3: Một trận lửa lớn sáng rực cả bầu trời
Nguyệt Sơ Ảnh
04/06/2017
"Ngươi, sao ngươi lại tới đây? " Mạc Khanh Khanh chịu đựng đau nhức trên người , cố ý làm ra bộ mặt lãnh đạm.
Nhưng người đó lại lơ đễnh, tựa hồ đã sớm quen thuộc biểu hiện lạnh băng của nàng.
"Khanh Khanh, ta là sơn dã thôn phu, sống trong thôn, vốn không phải là công tử lớn lên ở kinh thành . Ta không biết thơ từ, không hiểu lễ nghi, ta không thể trở thành người trượng phu lý tưởng như nàng mong muốn.”
Mạc Khanh Khanh có thể nghe thấy được từng tia bi ai cùng thống khổ giữa lời nói bình thản kia.
Hôm nay trong thời điểm như vậy, ngàn vạn ánh mắt đều dõi theo hắn, nàng đã thành tâm xin lỗi hắn rồi, tại sao nàng có thể nhẫn tâm hại hắn cả đời?
Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, chỉ là không chịu ngẩng đầu nhìn hắn.
“ Tất cả là do ta. Biết rõ trong lòng nàng có ý trung nhân, vẫn ích kỉ cưới nàng. Bởi vì ta... Ta từ lần đầu tiên trông thấy nàng đã thích nàng. Ta vốn cho rằng chỉ cần ta thật lòng thật tâm đối xử tốt với nàng, dù cho nàng có là khối băng ngàn năm sẽ có một ngày nóng chảy. Đúng là ta sai rồi. Là ta hại nàng. Dưa hái xanh không ngọt, ta vốn không nên cưới nàng.”
"Ngươi... ngươi đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Kiếp này là ta gieo gió gặt bão, ta cùng ngươi không có quan hệ! Ngươi không có sai! Ngươi đi đi! Đừng để cho chính mình lưng mang tiếng xấu đã là điều tốt rồi!” Mạc Khanh Khanh không chịu nổi nữa, hai dòng nước mắt bất chợt lăn dài trên gò má.
Nàng không biết có phải hay không bởi vì thân thể bị dày xéo quá lâu nên lòng của nàng cũng thay đổi, chẳng thể cứng rắn được nữa.
Nàng chưa từng nhìn thấy hắn khóc, không nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy lại ở trong tình huống như vậy
Nam tử kia sững sờ, lập tức nở ra một nụ cười rực rỡ.
Mạc Khanh Khanh nhìn ở trong mắt, đột nhiên cảm thấy trận trận chua xót.
Thì ra hắn cũng rất anh tuấn , chỉ là từ trước tới nay nàng chưa từng một lần xem hắn.
Nam tử ngơ ngác nhìn Mạc Khanh Khanh nửa khác, sau đó mới lẩm bẩm nói: “ Khanh Khanh, nguyện cho kiếp sau nàng tái giá sẽ không phải gặp một trượng phu không hợp ý nàng như ta”
Mạc Khanh Khanh cảm thấy lời này có chút kỳ quái.
Không đợi nàng kịp phản ứng, đột nhiên trước mặt xuất hiện một hồi ánh lửa, thân thể nhanh chóng bỗng trở nên vô cùng nóng rực.
Nàng thế nhưng không hề hoảng sợ, mà trái lại an nhiên nhắm chặt hai mắt, bên môi tràn ra tiếng thở dài thoải mái.
Thôi, thôi
Cứ như vậy đem nàng đốt thành tro bụi, làm cho nàng có thể hóa thành một luồng khói xanh, sạch sẽ đi đến đi.
Nếu thật sự có kiếp sau, nàng tuyệt không bao giờ tham danh hoa phú quý, không màng hư vinh, chỉ mong có thể bảo vệ những người mà nàng thương yêu!
Nếu thật sự có kiếp sau, nàng tuyệt không kết thân với giặc, nhất định nàng phải bóc trần được bộ mặt dối trá của bọn họ, chính tay đâm chết chúng!
Nếu thật sự có kiếp sau, ai cũng đừng mơ tưởng có thể lợi dụng và thao túng cuộc đời nàng, nàng muống tự do tự tại quyết định vận mệnh chính mình!
Năm vua Cảnh Thái, buổi tối ngày mười lăm tháng tám, một trận hỏa lớn đốt cháy nửa bầu trời.
Thiêu chết đệ nhất dâm phụ Mạc Khanh Khanh, cũng đổi lấy hai tháng tới trời mưa như trút nước.
----------
Đêm tối như mực, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu.
Một cô gái với khuôn mặt vô cùng tinh xảo, trong tay yếu ớt cầm một chiếc kim may, ngón tay thon dài thêu nên bức tranh đẹp tựa như hồ điệp tung bay.
Cặp mắt của nàng sáng ngời, bây giờ tuy đã qua canh ba nhưng trong ánh mắt nàng lại không có chút nào mang vẻ mỏi mệt
Ngày mai tỷ tỷ nàng là thái tử phi sẽ trở về thăm nhà, nàng nhất định phải hoàn thành xong bức tranh Phượng xuyên mẫu đơn này, nàng phải dựa vào cái này để chứng tỏ nàng xuất sắc trong việc nữ công gia chánh. Như thế mới có thể mưu cầu một tiền đồ tốt hơn. Nếu không chẳng phải sẽ uổng phí bộ dạng xinh đẹp này hay sao?
Nàng dù chỉ là Tam tiểu thư của phủ thừa tướng, lại là con của vợ lẽ, nhưng lại là nữ nhân xinh đẹp nhất, tính tình nhu thuận, khí chất thanh tao, cho nên lão gia cùng lão phu nhân cũng liếc nhìn nàng một cái, không coi nàng đơn thuần chỉ là thứ nữ tầm thường. Nhưng mà dù sao phu nhân cũng đối với nàng dụng tâm. Cho dù nàng có nịnh nịnh nọt nọt hay cầu xin thế nào, phu nhân cũng nhất định muốn sắp xếp hôn sự cho nàng. Nàng không muốn kết hôn với hắn ta a ~~~
Nàng cắn răng, lần nữa kiên định niềm tin, nhất định không thể bỏ qua đại thời cơ tốt vào ngày mai!
Trong lòng nàng suy nghĩ bao “kế hoạch, mưu lược vĩ đại, sự nghiệp to lớn” , không để ý kim may liền đâm vào ngón tay trái, một giọt máu tươi cư như vậy nhuốm đỏ vải tuyết trắng thượng hạng
Ánh mắt của nàng đang đau đớn bỗng đột nhiên biến đổi, làm cho người ta tưởng rằng một người có hai cảm xúc!
Nhưng người đó lại lơ đễnh, tựa hồ đã sớm quen thuộc biểu hiện lạnh băng của nàng.
"Khanh Khanh, ta là sơn dã thôn phu, sống trong thôn, vốn không phải là công tử lớn lên ở kinh thành . Ta không biết thơ từ, không hiểu lễ nghi, ta không thể trở thành người trượng phu lý tưởng như nàng mong muốn.”
Mạc Khanh Khanh có thể nghe thấy được từng tia bi ai cùng thống khổ giữa lời nói bình thản kia.
Hôm nay trong thời điểm như vậy, ngàn vạn ánh mắt đều dõi theo hắn, nàng đã thành tâm xin lỗi hắn rồi, tại sao nàng có thể nhẫn tâm hại hắn cả đời?
Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, chỉ là không chịu ngẩng đầu nhìn hắn.
“ Tất cả là do ta. Biết rõ trong lòng nàng có ý trung nhân, vẫn ích kỉ cưới nàng. Bởi vì ta... Ta từ lần đầu tiên trông thấy nàng đã thích nàng. Ta vốn cho rằng chỉ cần ta thật lòng thật tâm đối xử tốt với nàng, dù cho nàng có là khối băng ngàn năm sẽ có một ngày nóng chảy. Đúng là ta sai rồi. Là ta hại nàng. Dưa hái xanh không ngọt, ta vốn không nên cưới nàng.”
"Ngươi... ngươi đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Kiếp này là ta gieo gió gặt bão, ta cùng ngươi không có quan hệ! Ngươi không có sai! Ngươi đi đi! Đừng để cho chính mình lưng mang tiếng xấu đã là điều tốt rồi!” Mạc Khanh Khanh không chịu nổi nữa, hai dòng nước mắt bất chợt lăn dài trên gò má.
Nàng không biết có phải hay không bởi vì thân thể bị dày xéo quá lâu nên lòng của nàng cũng thay đổi, chẳng thể cứng rắn được nữa.
Nàng chưa từng nhìn thấy hắn khóc, không nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy lại ở trong tình huống như vậy
Nam tử kia sững sờ, lập tức nở ra một nụ cười rực rỡ.
Mạc Khanh Khanh nhìn ở trong mắt, đột nhiên cảm thấy trận trận chua xót.
Thì ra hắn cũng rất anh tuấn , chỉ là từ trước tới nay nàng chưa từng một lần xem hắn.
Nam tử ngơ ngác nhìn Mạc Khanh Khanh nửa khác, sau đó mới lẩm bẩm nói: “ Khanh Khanh, nguyện cho kiếp sau nàng tái giá sẽ không phải gặp một trượng phu không hợp ý nàng như ta”
Mạc Khanh Khanh cảm thấy lời này có chút kỳ quái.
Không đợi nàng kịp phản ứng, đột nhiên trước mặt xuất hiện một hồi ánh lửa, thân thể nhanh chóng bỗng trở nên vô cùng nóng rực.
Nàng thế nhưng không hề hoảng sợ, mà trái lại an nhiên nhắm chặt hai mắt, bên môi tràn ra tiếng thở dài thoải mái.
Thôi, thôi
Cứ như vậy đem nàng đốt thành tro bụi, làm cho nàng có thể hóa thành một luồng khói xanh, sạch sẽ đi đến đi.
Nếu thật sự có kiếp sau, nàng tuyệt không bao giờ tham danh hoa phú quý, không màng hư vinh, chỉ mong có thể bảo vệ những người mà nàng thương yêu!
Nếu thật sự có kiếp sau, nàng tuyệt không kết thân với giặc, nhất định nàng phải bóc trần được bộ mặt dối trá của bọn họ, chính tay đâm chết chúng!
Nếu thật sự có kiếp sau, ai cũng đừng mơ tưởng có thể lợi dụng và thao túng cuộc đời nàng, nàng muống tự do tự tại quyết định vận mệnh chính mình!
Năm vua Cảnh Thái, buổi tối ngày mười lăm tháng tám, một trận hỏa lớn đốt cháy nửa bầu trời.
Thiêu chết đệ nhất dâm phụ Mạc Khanh Khanh, cũng đổi lấy hai tháng tới trời mưa như trút nước.
----------
Đêm tối như mực, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu.
Một cô gái với khuôn mặt vô cùng tinh xảo, trong tay yếu ớt cầm một chiếc kim may, ngón tay thon dài thêu nên bức tranh đẹp tựa như hồ điệp tung bay.
Cặp mắt của nàng sáng ngời, bây giờ tuy đã qua canh ba nhưng trong ánh mắt nàng lại không có chút nào mang vẻ mỏi mệt
Ngày mai tỷ tỷ nàng là thái tử phi sẽ trở về thăm nhà, nàng nhất định phải hoàn thành xong bức tranh Phượng xuyên mẫu đơn này, nàng phải dựa vào cái này để chứng tỏ nàng xuất sắc trong việc nữ công gia chánh. Như thế mới có thể mưu cầu một tiền đồ tốt hơn. Nếu không chẳng phải sẽ uổng phí bộ dạng xinh đẹp này hay sao?
Nàng dù chỉ là Tam tiểu thư của phủ thừa tướng, lại là con của vợ lẽ, nhưng lại là nữ nhân xinh đẹp nhất, tính tình nhu thuận, khí chất thanh tao, cho nên lão gia cùng lão phu nhân cũng liếc nhìn nàng một cái, không coi nàng đơn thuần chỉ là thứ nữ tầm thường. Nhưng mà dù sao phu nhân cũng đối với nàng dụng tâm. Cho dù nàng có nịnh nịnh nọt nọt hay cầu xin thế nào, phu nhân cũng nhất định muốn sắp xếp hôn sự cho nàng. Nàng không muốn kết hôn với hắn ta a ~~~
Nàng cắn răng, lần nữa kiên định niềm tin, nhất định không thể bỏ qua đại thời cơ tốt vào ngày mai!
Trong lòng nàng suy nghĩ bao “kế hoạch, mưu lược vĩ đại, sự nghiệp to lớn” , không để ý kim may liền đâm vào ngón tay trái, một giọt máu tươi cư như vậy nhuốm đỏ vải tuyết trắng thượng hạng
Ánh mắt của nàng đang đau đớn bỗng đột nhiên biến đổi, làm cho người ta tưởng rằng một người có hai cảm xúc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.