Độc Thê Trọng Sinh

Chương 2: Ta sao có thể cam lòng chịu chết?

Nguyệt Sơ Ảnh

04/06/2017

Vào đêm...

Bầu trời trăng sáng dị thường, khiến cho Mạc Khanh Khanh khó có thể mở mắt được.

Trên người của nàng mặc dù đau, nhưng là tâm tư vẫn luôn sáng tỏ như cũ.

Nàng suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ lại, hôm nay hẳn là ngày mười lăm tháng tám, ngày mà mọi người cùng trở về nhà để đoàn viên. Khó trách trăng sáng đến chói mắt như vậy, khó trách nàng không thấy một bóng dáng ai trên đường.

"Dâm phụ! Sao ngươi còn chưa chết thế?"

Tiếng chửi bới ác độc bỗng nhiên từ đâu vang lên.

Mạc Khanh Khanh một chút cũng không cảm thấy kỳ quái, ngược lại còn ngọt ngào nói một câu: "Muội muội, ngươi quả nhiên đến đây."

Thân thể của nàng mặc dù bị lăng trì, lóc xương róc thịt tàn nhẫn đã không còn nhìn rõ được hình hài, thế nhưng khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng lại chỉ có chút trắng bệch, trông giống như ánh trăng sáng trên kia, có vẻ càng nhìn càng chói mắt.

Nhìn xem nụ cười chướng mắt kia, Mạc Kiều Kiều thực hận không thể đi lên hung hăng đánh nàng một cái!

Tiện nhân đáng chết này , bây giờ là lúc nào mà nàng còn có thể bật cười?

Đáng hận nhất chính là, nàng ta rõ ràng vẫn còn xinh đẹp như vậy!

Dựa vào cái gì!

Dựa vào cái gì!

"Bộ dạng ngươi hôm nay thật đúng người không ra người quỷ không ra quỷ, cũng không biết xấu hổ mà vẫn cố sống! Thật sự là không biết tự lượng sức mình. Ta đến đây là để nói thiật cho ngươi biết, ngươi cũng không cần phải vọng tưởng vào bất cứ điều gì! Đệ đệ của ngươi đã chết hôm trước! Lão nương nhà ngươi cũng thắt cổ đi theo. Ngươi hôm nay thanh tàn danh tạ, bọn họ cũng không còn mặt mũi nào để sống sót!" Mạc Kiều Kiều từng chữ từng câu đều hận không thể đâm mạnh vào trong lòng Mạc Khanh Khanh.

Mạc Khanh Khanh hiểu rõ tại sao hôm may muội muội lại đến nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn làm cho nàng chết tâm!

Nàng Mạc Khanh Khanh cho dù vận mệnh thấp hèn, nhưng tâm nàng lại luôn luôn cứng rắn, nàng chỉ cười xáng lạn như hoa xuân: "Muội muội, ngươi đừng nên phí tổn tâm tư nữa. Ta sao có thể cam tâm tình nguyện chết chứ? Chỉ sợ ngươi muốn vào cung, còn phải đợi thêm nữa một đoạn thời gian dài!"

Mạc Kiều Kiều thầm thương trộm nhớ Nghiêm Minh Nghĩa đã nhiều năm như vậy, chỉ sợ nàng ta bây giờ đã sớm không thể chờ đợi được muốn vào cung làm phi. Mà hôm nay trăm việc đợi làm, Hà Tây Mạc Thị danh gia vọng tộc như vậy cũng tự nhiên để Nghiêm Minh Nghĩa lôi kéo.



Nhưng mà, dâm phụ như nàng đây không chết, Mạc gia như thế nào còn không biết xấu hổ đem con gái đưa vào hoàng cung để chịu cảnh bị người ta hành hạ?

Nàng không chết, mới chính là điểm nhơ của kẻ vong ân phụ nghĩa Cảnh Thái hoàng đế!

Nàng không chết, những kẻ xem nàng là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt cũng không thể làm gì, chỉ có thể cứ như vậy ấm ức mà sống.

Mạc Kiều Kiều nghe Mạc Khanh Khanh nói những lời này, tức giận đến nỗi tâm can tỳ phổi đều đau!

Phụ thân cùng mẫu thân hết lần này đến lần khác bảo nàng phải biết nhẫn nại, đợi cho ả tiện nhân này chết liền có thể quang minh chính đại, thuận lợi, vui vẻ mà tiến cung.

Nàng thật muốn một đao đâm chết Mạc Khanh Khanh.

Nhưng nàng không thể!

Các triều đại dù có đổi thay đều có quy củ như vậy, những kẻ phải chịu hình phạt lăng trì, nếu như không chết thì không cần phải chấp hành những loại hình phạt khác.

Nàng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi cầm lấy vải thô trong túi, nắm một thứ gì đó trực tiếp ném về phía Mạc Khanh Khanh.

Mạc Khanh Khanh cảm thấy có thật nhiều thật nhiều viên bi nhỏ lập tức đổ ập xuống, lập tức trên người của nàng chính là từng đợt toàn tâm đau đớn!

Có một viên bi ném tới bên miệng của nàng, nàng khẽ liếm đôi môi đã khô nứt.

Muối!

Lại là muối!

Mạc Khanh Khanh trên mặt nhất thời lộ ra vẻ mặt thống khổ.

Mạc Kiều Kiều thấy thế, lúc này mới vừa lòng cười thỏa mãn , lại khinh bỉ gắt một cái, sau đó bỏ đi.

Một bả muối mang đau đớn đến khoan tim thấu xương, nhưng cũng cho nàng thanh tỉnh để nhớ lại về cuộc đời của mình.

--------



Nàng yêu Lục hoàng tử Nghiêm Minh Nghĩa, nhưng lại phải gả cho hắn, một người từ vùng đất hoang vắng mới về kinh. Tất cả tội nghiệt bắt đầu từ lúc chính nàng liền cảm thấy không cam tâm tình nguyện, đơn giản vì nàng là thứ nữ, cho nên tỷ tỷ nàng dung mạo bình thường cũng có thể làm thái tử phi, nàng mặc dù xinh đẹp, thanh tao lại chỉ có thể gả cho một kẻ thô bỉ không biết xuất hiện từ nơi khỉ ho cò gáy nào.

"Ta cùng phụ thân đã khuất của con chính là bạn tri kỉ, hôm nay vừa thấy con chợt cảm thấy thân thiết, tự nhiên muốn đem một nữ nhân trong nhà gả cho con, hai phủ kết duyên làm thông gia."

Cha của nàng vì lôi kéo người nọ, câu nói đầu tiên quyết định số phận Mạc Khanh Khanh.

Lúc ấy nàng cảm thấy buồn cười, hôm nay nghĩ đến chỉ thấy thật đáng buồn.

Lục hoàng tử Nghiêm Minh Nghĩa tuấn mỹ phiêu dật, văn võ song toàn thì như thế nào?

Bao nhiêu lời dỗ ngon dỗ ngọt,ước hẹn trước hoa dưới trăng, cuối cùng có bao nhiêu câu là thành thực?

Nàng đem tâm móc ra cho hắn, giúp hắn bày mưu tính kế, giup hắn khắp nơi câu liên, giúp hắn trộm binh phù trong tay trượng phu, giúp hắn thuận lợi nắm giữ quân quyền, làm cho những hoàng tử khác cúi đầu xưng thần, làm cho hắn trở thành chủ nhân thiên hạ!

Nhưng mà kết cục thì như thế nào? Hậu cung giai nhân ba nghìn người, cũng không có một nửa vị trí dành cho nàng.

Hắn Nghiêm Minh Nghĩa là quân vương nổi danh thiên hạ, mà nàng Mạc Khanh Khanh lại là kẻ làm loạn triều cương, vạn ác dâm phụ! .

Trượng phu trời sinh tính chất phác, không hiểu phong tình thì như thế nào? Hôm nay nghĩ đến, kỳ thật chỉ có người nam nhân này đối với nàng thành tâm thật lòng.

Nàng lắc đầu một cái, chỉ cầu hắn vĩnh viễn đã quên nàng, tiếp tục sống thật tốt là được rồi. Hắn nhất định còn có thể tìm được một cô nương đối với hắn thật tốt, xứng đôi với hắn!

Nàng cả đời này dĩ nhiên là một sai lầm lớn. Gieo gió gặt bão, cùng người không càng.

Đột nhiên nàng cảm giác trước mặt bỗng tối sầm, có như vậy một giọt nước đã rơi vào trên trán của mình.

Chẳng lẽ là trời mưa?

"Khanh Khanh, có phải ta đã làm sai không? Có phải không nên cưới nàng, đúng không?"

Mạc Khanh Khanh nghe thấy âm thanh vừa xa lạ lại quen thuộc, đột nhiên có chút luống cuống.

Sao hắn lại tới đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Thê Trọng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook