Chương 45: Phụ thân, vị này là biểu cô!
Nguyệt Sơ Ảnh
04/06/2017
Nội tâm Phùng Thiến Nhi cả kinh, thầm
nghĩ, Hộ bộ thị lang mặc dù là con vợ kế, nhưng tốt xấu gì cũng là tam
phẩm thế gia, mà Ngự y của Thái y viên kia tuy rằng chỉ là bát phẩm,
nhưng tương lai lại có thể kế thừa gia nghiệp vì là con trai trưởng.
Người như vậy nếu không phải dựa trên mặt mũi phủ Thừa tướng, làm sao có thể đến cầu hôn, vì sao nha đầu Hồng Tiêu kia nói không thể gả?
Nàng vội vàng hỏi: "Lời này là có ý gì?"
"Đây là Hồng Tiêu nói bậy. Tục ngữ bảo thà ràng hủy đi mười cái miếu, cũng không hủy một mối lương duyên. Con tuổi còn nhỏ, người đừng hỏi nữa." Mạc Khanh Khanh thật khó xử.
"Tam tiểu thư, ngươi nếu thật lòng đối xử tốt với ta, nên nói thật cho ta biết! Ta tuyệt đối không trách ngươi!" Phùng Thiến Nhi càng nghe càng cảm thấy không đúng.
Mạc Khanh Khanh nghe vậy liền liếc mắt nhìn Hồng Tiêu, ý bảo nàng nói tiếp.
"Trong kinh hành người nào không biết, vị thiếu gia nhà kia là một người què, tâm tính lại tầm hoa vấn liễu, là một công tử vô cùng phóng đãng! Tuy rằng không thể so sánh với thế tử Tạ An Nhiên của An Bình hầu phủ, thế nhưng đó là bởi vì dung mạo tuấn tú không bằng người ta! Về Trần thiếu gia, căn bản là một con ma ốm, đoán chừng có thể sống qua năm không cũng không biết!" Hồng Tiêu có chút khoa trương nói.
Phùng Thiến Nhi sắc mặt trăng bệch! Trách không được!
Trách không được chị dâu vô cùng hào hứng nói đến hai cửa đến cầu hôn!
Phùng Thiến Nhi còn cho rằng Liễu thị đột nhiên nổi lên thiện tâm, giúp đỡ nàng tìm được hai gia đình trong sạch!
Đáng tiếc Lão phu nhân ly khai kinh thành đã lâu, dĩ nhiên không biết được những bí mật này, còn giúp nàng cảm tạ Liễu thị kia cả một buổi!
Thật sự rất đáng giận!
Thật sự rất tức giận!
"Biểu cô, người đừng nóng giận. Ta xem chừng phu nhân cũng không biết rõ nội tình, cho nên mới không cẩn thận suy nghĩ thấu đáo." Mạc Khanh Khanh lên tiếng an ủi.
Không biết? Không cẩn thận? Nha đầu bên cạnh Mạc Khanh Khanh đều biết rõ sự tình, bà ta là một đương gia phu nhân thấu tình đạt lý thế nhưng không biết? Cái này rõ ràng là muốn chà đạp chính mình!
Nhưng mà Phùng Thiến Nhi vẫn kiên cường cười nói:"Ngươi nói có lý. Hẳn là như vậy."
Hai người nhất thời im lặng.
Mạc Khanh Khanh âm thầm nghĩ, bỗng nhiên nghe Hồng Tiêu nhắc đến Tạ An Nhiên, không biết tại sao nội tâm khẽ động. Trong đầu liền hiện lên ánh mắt hoa đào sáng như sao kia.
Nàng lắc đầu, vứt bỏ tạp niệm, trong nội tâm tính toán một chút, liền cười nói:" Biểu cô, nếu không người cùng ta đi thăm Diệc Phong? Người đến đây lâu như vậy, đệ ấy còn chưa đến vấn an người đấy. Tuy rằng nam nữ khác biệt, nhưng đệ ấy chỉ mới mười hai tuổi, thân cận hơn cũng không sao đâu."
Phùng Thiến Nhi tuy rằng không có tâm tình, nhưng gần đây Lão phu nhân dều nhắc đến Mạc Diệc Phong, hiển nhiên là thập phần yêu thương hắn. Nàng không ngại qua xem hắn một chút.
Nghĩ vậy, Phùng Thiến Nhi gật nhẹ đầu.
Hai người liền dắt tay nhau mang theo Hồng Tiêu hướng viện Thanh Phong đi.
Thời điểm đến cửa viện Thanh Phong, đi trước Phùng Thiến Nhi không để ý liền đập đầu vào ngực một người!
Phùng Thiến Nhi thông suốt liền lập tức đỏ mặt!
Nơi này là nói tiếp giáp với ngoại viện, mà người này thân hình cao lớn, hiển nhiên là nam tử.
Nàng khẽ nâng đầu, nhìn thấy một vị cực kì anh tuấn đang nhìn mình kỳ quái.
Tuổi hắn ước chừng bốn mươi, da trắng dáng cao, phong độ nhẹ nhàng, mà dung mạo phong độ lại mang ba phần nho nhã.
Không ai khác chính là Mạc Trường Thanh mới từ viện Tranh Phong đi ra.
Nội tâm Mạc Khanh Khanh vỗ tay liên hồi, quả nhiên thời gian thật chuẩn xác.
Mỗi khi đến thời điểm này trong ngày, Mạc Trường Thanh canh giờ này đều kháo sát học vấn của Mạc Diệc Sâm cùng Mạc Diệc Phong!
Thường ngày, ông ta đều không xem trọng Mạc Diệc Phong, nhưng hôm nay có Lão phu nhân đốc thúc, hắn nhất định sẽ đến!
Mạc Khanh Khanh thấy Mạc Trường Thanh ánh mắt không tệ đang nhìn Phùng Thiến Nhi nũng nịu, càng vui vẻ.
Nàng mỉm cười:"Thật trùng hợp, vậy mà chạm mặt phụ thân rồi. Phụ thân, vị này là biểu cô. Người chắc chưa biết đâu."
Nàng vội vàng hỏi: "Lời này là có ý gì?"
"Đây là Hồng Tiêu nói bậy. Tục ngữ bảo thà ràng hủy đi mười cái miếu, cũng không hủy một mối lương duyên. Con tuổi còn nhỏ, người đừng hỏi nữa." Mạc Khanh Khanh thật khó xử.
"Tam tiểu thư, ngươi nếu thật lòng đối xử tốt với ta, nên nói thật cho ta biết! Ta tuyệt đối không trách ngươi!" Phùng Thiến Nhi càng nghe càng cảm thấy không đúng.
Mạc Khanh Khanh nghe vậy liền liếc mắt nhìn Hồng Tiêu, ý bảo nàng nói tiếp.
"Trong kinh hành người nào không biết, vị thiếu gia nhà kia là một người què, tâm tính lại tầm hoa vấn liễu, là một công tử vô cùng phóng đãng! Tuy rằng không thể so sánh với thế tử Tạ An Nhiên của An Bình hầu phủ, thế nhưng đó là bởi vì dung mạo tuấn tú không bằng người ta! Về Trần thiếu gia, căn bản là một con ma ốm, đoán chừng có thể sống qua năm không cũng không biết!" Hồng Tiêu có chút khoa trương nói.
Phùng Thiến Nhi sắc mặt trăng bệch! Trách không được!
Trách không được chị dâu vô cùng hào hứng nói đến hai cửa đến cầu hôn!
Phùng Thiến Nhi còn cho rằng Liễu thị đột nhiên nổi lên thiện tâm, giúp đỡ nàng tìm được hai gia đình trong sạch!
Đáng tiếc Lão phu nhân ly khai kinh thành đã lâu, dĩ nhiên không biết được những bí mật này, còn giúp nàng cảm tạ Liễu thị kia cả một buổi!
Thật sự rất đáng giận!
Thật sự rất tức giận!
"Biểu cô, người đừng nóng giận. Ta xem chừng phu nhân cũng không biết rõ nội tình, cho nên mới không cẩn thận suy nghĩ thấu đáo." Mạc Khanh Khanh lên tiếng an ủi.
Không biết? Không cẩn thận? Nha đầu bên cạnh Mạc Khanh Khanh đều biết rõ sự tình, bà ta là một đương gia phu nhân thấu tình đạt lý thế nhưng không biết? Cái này rõ ràng là muốn chà đạp chính mình!
Nhưng mà Phùng Thiến Nhi vẫn kiên cường cười nói:"Ngươi nói có lý. Hẳn là như vậy."
Hai người nhất thời im lặng.
Mạc Khanh Khanh âm thầm nghĩ, bỗng nhiên nghe Hồng Tiêu nhắc đến Tạ An Nhiên, không biết tại sao nội tâm khẽ động. Trong đầu liền hiện lên ánh mắt hoa đào sáng như sao kia.
Nàng lắc đầu, vứt bỏ tạp niệm, trong nội tâm tính toán một chút, liền cười nói:" Biểu cô, nếu không người cùng ta đi thăm Diệc Phong? Người đến đây lâu như vậy, đệ ấy còn chưa đến vấn an người đấy. Tuy rằng nam nữ khác biệt, nhưng đệ ấy chỉ mới mười hai tuổi, thân cận hơn cũng không sao đâu."
Phùng Thiến Nhi tuy rằng không có tâm tình, nhưng gần đây Lão phu nhân dều nhắc đến Mạc Diệc Phong, hiển nhiên là thập phần yêu thương hắn. Nàng không ngại qua xem hắn một chút.
Nghĩ vậy, Phùng Thiến Nhi gật nhẹ đầu.
Hai người liền dắt tay nhau mang theo Hồng Tiêu hướng viện Thanh Phong đi.
Thời điểm đến cửa viện Thanh Phong, đi trước Phùng Thiến Nhi không để ý liền đập đầu vào ngực một người!
Phùng Thiến Nhi thông suốt liền lập tức đỏ mặt!
Nơi này là nói tiếp giáp với ngoại viện, mà người này thân hình cao lớn, hiển nhiên là nam tử.
Nàng khẽ nâng đầu, nhìn thấy một vị cực kì anh tuấn đang nhìn mình kỳ quái.
Tuổi hắn ước chừng bốn mươi, da trắng dáng cao, phong độ nhẹ nhàng, mà dung mạo phong độ lại mang ba phần nho nhã.
Không ai khác chính là Mạc Trường Thanh mới từ viện Tranh Phong đi ra.
Nội tâm Mạc Khanh Khanh vỗ tay liên hồi, quả nhiên thời gian thật chuẩn xác.
Mỗi khi đến thời điểm này trong ngày, Mạc Trường Thanh canh giờ này đều kháo sát học vấn của Mạc Diệc Sâm cùng Mạc Diệc Phong!
Thường ngày, ông ta đều không xem trọng Mạc Diệc Phong, nhưng hôm nay có Lão phu nhân đốc thúc, hắn nhất định sẽ đến!
Mạc Khanh Khanh thấy Mạc Trường Thanh ánh mắt không tệ đang nhìn Phùng Thiến Nhi nũng nịu, càng vui vẻ.
Nàng mỉm cười:"Thật trùng hợp, vậy mà chạm mặt phụ thân rồi. Phụ thân, vị này là biểu cô. Người chắc chưa biết đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.