Chương 46: Có nên làm di nương không?
Nguyệt Sơ Ảnh
04/06/2017
Phùng Thiến Nhi nghe được người đối diện là Mạc Trường Thanh —— vị thừa tướng từ khi khai quốc đến nay được xem là trẻ tuổi nhất, đôi mắt xinh đẹp
của nàng càng không khống chế được khẽ liếc trộm đánh giá đối phương, ý
tứ hâm mộ rất rõ ràng.
"Biếu ca, Thiến nhi thỉnh an huynh." Một tiếng "biểu ca" này tựa như tiếng hoàng anh, mềm dẻo đi vào lòng người. Mạc Trường Thanh cảm giác cả người như muốn say.
Nửa ngày Mạc Trường Thanh mới tỉnh ngộ, che dấu lúng túng ho một tiếng, sau đó mới hướng Mạc Khanh Khanh nói: "Ngươi...ngươi, tại sao cũng đến đây."
"Biểu cô cùng con sang thăm Diệc Phong. Đúng rồi, phụ thân, người tiếp theo cũng đến chỗ Lão phu nhân sao?" Mạc Khanh Khanh tiếp lời thập phần tự nhiên.
"Đúng vậy." Mạc Trường Thanh một bên nói chuyện, một bên nhịn không được liền liếc trộm đánh giá Phùng Thiến Nhi.
Vui vẻ trên mặt Mạc Khanh Khanh càng sâu: " Vậy thì thật tốt, liền làm phiền phụ thân đưa biểu cô đến chỗ Lão phu nhân được không. Con sợ nàng một mình không biết đường liền đi lạc! Người thấy được không?"
Mặt Mạc Trường Thanh đỏ lên một cách khả nghi. Không khỏi ho nhẹ một tiếng, rồi lên tiếng: "Cũng tốt, biểu muội mời." Lấy một tư thế dẫn đường bước ra ngoài.
Phùng Thiến Nhi sớm đã quên mất bản thân phải đi thăm Mạc Diệc Phong, vội vàng đi theo phía sau lưng Mạc Trường Thanh.
Mạc Khanh Khanh nhìn hai bóng người càng lúc càng gần, bên môi cười một tiếng châm chọc.
Liễu thị, tiếp theo ngươi lại có việc phải làm! Mấy ngày tiếp theo, Mạc Trường Thanh thường không thỉnh an sớm như vậy, lại chạy đến chỗ Lão phu nhân.
Mà vị Phùng Thiến Nhi kia mỗi lần đều cùng Mạc Trường Thanh "vô tình chạm mặt".
Hai người đều gọi "biểu muội" "biểu ca" thân mật.
Lão phu nhân sống đến từng tuổi này, tự nhiên không ngốc. Thường xuyên qua lại đương nhiên nhìn được ý tứ con mình.
"Trần ma ma, ngươi xem, Thiến Nhi làm sao thế?" Lão phu nhân thừa dịp Phùng Thiến Nhi không có ở đây, muốn thăm dò ý kiến của nô tài bên người.
Trần ma ma là nha hoàn hồi môn của Lão phu nhân, đi theo bên người Lão phu nhân đã được bốn mươi năm, trước mắt là chủ tớ, nhưng cũng có ba phần tình nghĩa tỷ muội.
Trần ma ma cũng sớm nhìn được ý tứ của Mạc Trường Thanh, vừa đúng lúc Lão phu nhân hỏi tới, thuận tiện nói ra: "Khuê nữ Phùng gia chúng ta, đương nhiên vô cùng tốt, phẩm chất cùng tướng mạo trưởng thành có chỗ nào không phải?
"Ân, ngươi nói không sai. Phùng gia tiểu thư đương nhiên mọi thứ đều tốt. Chung quy vẫn tốt hơn những người khá giả tự cho mình là đúng, bằng mặt không bằng lòng." Lão phu nhân ám chỉ Liễu thị.
Bởi vì bà phát hiện, Liễu thị mấy hôm trước còn hướng mình cung kính, nhưng là bây giờ lại chứng nào tật nấy rồi. Vấn đề là Lão phu nhân cũng đã lớn tuổi, một là tinh lực không đủ, hai là đối với tình hình trong Kinh thành cũng không nắm chắc, rất nhiều chuyện đều không thể không để Liễu thị lo liệu.
Bà là nhất phẩm cáo mệnh, cũng không thể không nể mặt cùng tiểu bọn tiểu bối tranh đoạt quyền lợi, ngược lại tiện nghi cho Liễu thị rồi.
Hôm nay, không bằng, tìm người áp chế kiêu ngạo của Liễu thị!
Huống chi, Mạc Trường Thanh có thân phận cùng địa vị như vậy, dù cho lấy mười hay tám di nương thì thế nào?
Hôm nay chỉ có bốn cái di nương, trong có lại có ba người xuất thân nha hoàn, một người là ca cơ được đồng liêu tặng. Một người xuất thân đàng hoàng đều không có, nói ra chẳng ra thể thống gì.
Lão phu nhân cũng không phải người có tâm tư quanh co. Bà muốn gì đều liền làm lấy.
Bà nghĩ là làm, gọi Phùng Thiến Nhi qua, rồi nói rõ ý tưởng.
Phùng Thiến Nhi là người thông minh, lập tức sẽ hiểu được tâm tư Lão phu nhân.
Thế nhưng nàng có chút do dự, Mạc phủ phú quý cũng làm nàng hâm hộ, nhưng là người có xuất thân đàng hoàng, lại phải gả cho người khác làm thiếp, cha mẹ dưới suối vàng có biết, chỉ sợ sẽ tức giận. Thế nhưng nếu để cho nàng gả cho những thiếu gia ăn chơi hay ma ốm bệnh liên tục làm chính thế, nàng không thể tự chà đạp chính mình. Còn gả cho người bình thường? Nàng sao có thể chịu được mệnh khổ đây?
Trong nội tâm lo lắng một trận, chỉ có thể giả bộ ngượng ngùng, tìm cớ muốn cân nhắc liền lui ra ngoài.
Trong lòng có tâm sự, lơ đãng đi không có mục đích.
"Biểu cô! Biểu cô cô!"
Phùng Thiến Nhi cả buổi mới tỉnh lại, quay đầu liền nhìn thấy Mạc Khanh Khanh dẫn theo Hồng Tiêu cười vui vẻ nhìn mình.
"Biếu ca, Thiến nhi thỉnh an huynh." Một tiếng "biểu ca" này tựa như tiếng hoàng anh, mềm dẻo đi vào lòng người. Mạc Trường Thanh cảm giác cả người như muốn say.
Nửa ngày Mạc Trường Thanh mới tỉnh ngộ, che dấu lúng túng ho một tiếng, sau đó mới hướng Mạc Khanh Khanh nói: "Ngươi...ngươi, tại sao cũng đến đây."
"Biểu cô cùng con sang thăm Diệc Phong. Đúng rồi, phụ thân, người tiếp theo cũng đến chỗ Lão phu nhân sao?" Mạc Khanh Khanh tiếp lời thập phần tự nhiên.
"Đúng vậy." Mạc Trường Thanh một bên nói chuyện, một bên nhịn không được liền liếc trộm đánh giá Phùng Thiến Nhi.
Vui vẻ trên mặt Mạc Khanh Khanh càng sâu: " Vậy thì thật tốt, liền làm phiền phụ thân đưa biểu cô đến chỗ Lão phu nhân được không. Con sợ nàng một mình không biết đường liền đi lạc! Người thấy được không?"
Mặt Mạc Trường Thanh đỏ lên một cách khả nghi. Không khỏi ho nhẹ một tiếng, rồi lên tiếng: "Cũng tốt, biểu muội mời." Lấy một tư thế dẫn đường bước ra ngoài.
Phùng Thiến Nhi sớm đã quên mất bản thân phải đi thăm Mạc Diệc Phong, vội vàng đi theo phía sau lưng Mạc Trường Thanh.
Mạc Khanh Khanh nhìn hai bóng người càng lúc càng gần, bên môi cười một tiếng châm chọc.
Liễu thị, tiếp theo ngươi lại có việc phải làm! Mấy ngày tiếp theo, Mạc Trường Thanh thường không thỉnh an sớm như vậy, lại chạy đến chỗ Lão phu nhân.
Mà vị Phùng Thiến Nhi kia mỗi lần đều cùng Mạc Trường Thanh "vô tình chạm mặt".
Hai người đều gọi "biểu muội" "biểu ca" thân mật.
Lão phu nhân sống đến từng tuổi này, tự nhiên không ngốc. Thường xuyên qua lại đương nhiên nhìn được ý tứ con mình.
"Trần ma ma, ngươi xem, Thiến Nhi làm sao thế?" Lão phu nhân thừa dịp Phùng Thiến Nhi không có ở đây, muốn thăm dò ý kiến của nô tài bên người.
Trần ma ma là nha hoàn hồi môn của Lão phu nhân, đi theo bên người Lão phu nhân đã được bốn mươi năm, trước mắt là chủ tớ, nhưng cũng có ba phần tình nghĩa tỷ muội.
Trần ma ma cũng sớm nhìn được ý tứ của Mạc Trường Thanh, vừa đúng lúc Lão phu nhân hỏi tới, thuận tiện nói ra: "Khuê nữ Phùng gia chúng ta, đương nhiên vô cùng tốt, phẩm chất cùng tướng mạo trưởng thành có chỗ nào không phải?
"Ân, ngươi nói không sai. Phùng gia tiểu thư đương nhiên mọi thứ đều tốt. Chung quy vẫn tốt hơn những người khá giả tự cho mình là đúng, bằng mặt không bằng lòng." Lão phu nhân ám chỉ Liễu thị.
Bởi vì bà phát hiện, Liễu thị mấy hôm trước còn hướng mình cung kính, nhưng là bây giờ lại chứng nào tật nấy rồi. Vấn đề là Lão phu nhân cũng đã lớn tuổi, một là tinh lực không đủ, hai là đối với tình hình trong Kinh thành cũng không nắm chắc, rất nhiều chuyện đều không thể không để Liễu thị lo liệu.
Bà là nhất phẩm cáo mệnh, cũng không thể không nể mặt cùng tiểu bọn tiểu bối tranh đoạt quyền lợi, ngược lại tiện nghi cho Liễu thị rồi.
Hôm nay, không bằng, tìm người áp chế kiêu ngạo của Liễu thị!
Huống chi, Mạc Trường Thanh có thân phận cùng địa vị như vậy, dù cho lấy mười hay tám di nương thì thế nào?
Hôm nay chỉ có bốn cái di nương, trong có lại có ba người xuất thân nha hoàn, một người là ca cơ được đồng liêu tặng. Một người xuất thân đàng hoàng đều không có, nói ra chẳng ra thể thống gì.
Lão phu nhân cũng không phải người có tâm tư quanh co. Bà muốn gì đều liền làm lấy.
Bà nghĩ là làm, gọi Phùng Thiến Nhi qua, rồi nói rõ ý tưởng.
Phùng Thiến Nhi là người thông minh, lập tức sẽ hiểu được tâm tư Lão phu nhân.
Thế nhưng nàng có chút do dự, Mạc phủ phú quý cũng làm nàng hâm hộ, nhưng là người có xuất thân đàng hoàng, lại phải gả cho người khác làm thiếp, cha mẹ dưới suối vàng có biết, chỉ sợ sẽ tức giận. Thế nhưng nếu để cho nàng gả cho những thiếu gia ăn chơi hay ma ốm bệnh liên tục làm chính thế, nàng không thể tự chà đạp chính mình. Còn gả cho người bình thường? Nàng sao có thể chịu được mệnh khổ đây?
Trong nội tâm lo lắng một trận, chỉ có thể giả bộ ngượng ngùng, tìm cớ muốn cân nhắc liền lui ra ngoài.
Trong lòng có tâm sự, lơ đãng đi không có mục đích.
"Biểu cô! Biểu cô cô!"
Phùng Thiến Nhi cả buổi mới tỉnh lại, quay đầu liền nhìn thấy Mạc Khanh Khanh dẫn theo Hồng Tiêu cười vui vẻ nhìn mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.