Chương 57: Sân viện không bình thường
Nguyệt Sơ Ảnh
04/06/2017
"Ta muốn gửi lòng theo trăng sáng, thế nhưng trăng sáng chiếu xuống hồ!" một thân ảnh yêu kiều, người con gái khuôn mặt kiều mị, dáng người mềm
mại không xương đứng dưới mái hiên, tràn đầy buồn bã ngâm thơ.
Lão phu nhân vừa vào cửa Thanh Phong trai, liền nhìn thấy cảnh tượng hoang đường thế này!
Trông thấy nha hoàn bà tử trong sân viện nhàn rỗi không phải cắn hạt dưa thì tán gẫu, Lão phu nhân lập tức tức giận đến ngã ngửa!
"To gan! Hạ nhân của viện này làm người hầu như thế nào? Chủ tử đến cửa cũng không có người ra mở cửa, cũng không có ai đi đến thỉnh an?" giọng nói của Lão phu nhân âm run rẩy.
"Ngươi quả nhiên là đương gia chủ mẫu tốt, ** nô tài thật tốt!" Lão phu nhân hướng đến Liễu thị nói một câu, nhân tiện cho Trần ma ma một ánh mắt.
Trần ma ma trong lòng cười lạnh, bà vừa rồi đến đây, chính là bị đám người này lạnh nhạt! Bà thừa nhận bản thân đã nhiều năm không ở trong phủ, quyền thế trước kia đã sớm không còn. Thế nhưng cũng không nghĩ đến một nơi nhỏ như Thanh Phong trai, nói cả nửa ngày, cũng không có người để ý tới!Bà dầu gì cũng là người đắc ý bên cạnh Lão phu nhân, làm sao chịu nổi bị xem thường như vậy, đương nhiên là muốn thêu dệt thêm tố cáo với Lão phu nhân!
Trần ma ma cũng bất chấp bản thân mình đã lớn tuổi, đi tới trước một bước liền đạp vào bụng bà tử giữ cửa một cái, nghiêm nghị quát lớn: "Những kẻ hỗn trướng không có mắt này! Lão phu nhân đến đây, lại còn dám làm càn như thế! Là không muốn sống nữa sao?"
Mạc Khanh Khanh trong lòng cười thầm, Trần ma ma đã lâu không có ở trong phủ, nô tài trong viện này đều do Liễu thị sau khi lên nắm quyền từ từ đưa vào đây, làm sao biết được?
Bọn họ lại được Liễu thị dung túng, hết sức lười biếng qua quýt, không có quy cũ, ngay cả đối với Mạc Diệc Phong cũng thờ ơ cắn xén, làm sao lại đem một lão bà không quen biết để vào mắt?Xem ra, vừa rồi Trần ma ma quả nhiên là chịu không ít ức uất.
Những nha hoàn bà tử kia mắt đã sớm choáng váng.Có kẻ thông minh, mặc dù không quen biết Lão phu nhân rời phủ đã lâu này, thế nhưng lại nhận ra Liễu thị, lập tức liền quỳ xuống, run rẩy nói: "Nô tỳ, nô tỳ..."
Liễu thị thấy thế, thầm nghĩ không tốt. Thường ngày Lão phu nhân cùng Lão gia cũng không đặc biệt đi đến nơi đây, nào biết đâu rằng trong viện này có "cảnh đặc sắc" ? Hôm nay đều phải trách con nha đầu chết tiệt Mạc Khanh Khanh kia, nếu không...
Liễu thị vẫn đang nguyền rủa Mạc Khanh Khanh đáng chết, lại nghe thấy Mạc Khanh Khanh nhẹ giọng hô: "Ai u! Đây không phải là Phương ma ma sao? Ngươi vừa rồi đi nơi nào? Như thế nào lại xuất hiện ở nơi này!"
Lão phu nhân nghe vậy đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên đã nhìn thấy Phương ma ma lén lén lút lút vẻ mặt ngượng ngùng đứng ở đó, tiến cũng không được, lui cũng không xong.
Lão phu nhân cắn răng trầm giọng nói: "Có kỳ chủ tất có kỳ phó!" nói xong liền cất bước đi vào trong viện.
Lão phu nhân cũng không hỏi gì khác, trực tiếp đi xem cuộc sống hằng ngày của Mạc Diệc Phong trong thư phòng, vừa thấy được tình cảnh bên trong, nhất thời lại tức đến thiếu chút nữa không thở nổi!
Giấy dán trên cửa sổ này đều đã rách nát, trên bàn đặt tách trà dính đầy bụi, bên kia trên án thư nơi để bút lông có vài cây đầu bút đã bị trụi đầu!
Nơi này làm sao giống là thư phòng của Thiếu gia phủ Thừa tướng? Đây quả thực so với nhà thư sinh nghèo còn không bằng! Tình cảnh như vậy nếu như bị người ngoài biết, chỉ sợ là thanh danh Mạc phủ của bà đều phải mất hết!
Mạc Khanh Khanh trong lòng nghẹn cười, cảm thấy Mạc Diệc Phong làm việc có chút hơi quá, cũng không biết những thứ đồ hư hỏng này rốt cuộc là tìm thấy ở đâu!
Nàng chuyển động cặp mắt, cất giọng nói: "Thiến Nhi còn không mau lại đây dâng trà!"
Thân thể nha hoàn đó liền lay động, nhẹ như tơ liễu từ bên trong đám nha hoàn đi đến, lập tức đem trà dâng tới trước mặt lão phu.
"Lão phu nhân, mời uống trà!" Thanh âm này thật sự là vô cùng kiều mị dịu dàng, làm cho lòng người ngứa ngáy.
Thế nhưng nghe vào tai Lão phu nhân, lại thành chói tai hung hãn!
Không có phẩm hạnh như thế, vừa nhìn là biết một nha hoàn tùy tiện lại có thể an bài ở bên cạnh Mạc Diệc Phong một hài tử mười hai tuổi? Đây là trong lòng Liễu thị rốt cuộc muốn sắp đặt chuyện gì?
"Thiến Nhi, ngươi lại hồ đồ rồi, bình thường dâng trà cho lão gia cũng là không có quy củ như vậy? Còn không bưng trà đưa cho Trần ma ma" Mạc Khanh Khanh nhẹ giọng trách cứ.
Cái gì? Thứ lẳng lơ này lại còn gặp qua Trường Thanh?
Lão phu nhân vừa nghe lời này, thiếu chút nữa nhảy dựng lên! Liễu thị này quá ác độc, để một kẻ lẳng lơ như vậy ở trong phòng Diệc Phong, không phải là gieo họa cho cháu của bà, chính là ** con trai của bà. Liễu thị là thật lòng muốn làm cho con cháu bà không yên?
"Đi! Lập tức mời Lão gia đến đây cho ta!"
Lão phu nhân vừa vào cửa Thanh Phong trai, liền nhìn thấy cảnh tượng hoang đường thế này!
Trông thấy nha hoàn bà tử trong sân viện nhàn rỗi không phải cắn hạt dưa thì tán gẫu, Lão phu nhân lập tức tức giận đến ngã ngửa!
"To gan! Hạ nhân của viện này làm người hầu như thế nào? Chủ tử đến cửa cũng không có người ra mở cửa, cũng không có ai đi đến thỉnh an?" giọng nói của Lão phu nhân âm run rẩy.
"Ngươi quả nhiên là đương gia chủ mẫu tốt, ** nô tài thật tốt!" Lão phu nhân hướng đến Liễu thị nói một câu, nhân tiện cho Trần ma ma một ánh mắt.
Trần ma ma trong lòng cười lạnh, bà vừa rồi đến đây, chính là bị đám người này lạnh nhạt! Bà thừa nhận bản thân đã nhiều năm không ở trong phủ, quyền thế trước kia đã sớm không còn. Thế nhưng cũng không nghĩ đến một nơi nhỏ như Thanh Phong trai, nói cả nửa ngày, cũng không có người để ý tới!Bà dầu gì cũng là người đắc ý bên cạnh Lão phu nhân, làm sao chịu nổi bị xem thường như vậy, đương nhiên là muốn thêu dệt thêm tố cáo với Lão phu nhân!
Trần ma ma cũng bất chấp bản thân mình đã lớn tuổi, đi tới trước một bước liền đạp vào bụng bà tử giữ cửa một cái, nghiêm nghị quát lớn: "Những kẻ hỗn trướng không có mắt này! Lão phu nhân đến đây, lại còn dám làm càn như thế! Là không muốn sống nữa sao?"
Mạc Khanh Khanh trong lòng cười thầm, Trần ma ma đã lâu không có ở trong phủ, nô tài trong viện này đều do Liễu thị sau khi lên nắm quyền từ từ đưa vào đây, làm sao biết được?
Bọn họ lại được Liễu thị dung túng, hết sức lười biếng qua quýt, không có quy cũ, ngay cả đối với Mạc Diệc Phong cũng thờ ơ cắn xén, làm sao lại đem một lão bà không quen biết để vào mắt?Xem ra, vừa rồi Trần ma ma quả nhiên là chịu không ít ức uất.
Những nha hoàn bà tử kia mắt đã sớm choáng váng.Có kẻ thông minh, mặc dù không quen biết Lão phu nhân rời phủ đã lâu này, thế nhưng lại nhận ra Liễu thị, lập tức liền quỳ xuống, run rẩy nói: "Nô tỳ, nô tỳ..."
Liễu thị thấy thế, thầm nghĩ không tốt. Thường ngày Lão phu nhân cùng Lão gia cũng không đặc biệt đi đến nơi đây, nào biết đâu rằng trong viện này có "cảnh đặc sắc" ? Hôm nay đều phải trách con nha đầu chết tiệt Mạc Khanh Khanh kia, nếu không...
Liễu thị vẫn đang nguyền rủa Mạc Khanh Khanh đáng chết, lại nghe thấy Mạc Khanh Khanh nhẹ giọng hô: "Ai u! Đây không phải là Phương ma ma sao? Ngươi vừa rồi đi nơi nào? Như thế nào lại xuất hiện ở nơi này!"
Lão phu nhân nghe vậy đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên đã nhìn thấy Phương ma ma lén lén lút lút vẻ mặt ngượng ngùng đứng ở đó, tiến cũng không được, lui cũng không xong.
Lão phu nhân cắn răng trầm giọng nói: "Có kỳ chủ tất có kỳ phó!" nói xong liền cất bước đi vào trong viện.
Lão phu nhân cũng không hỏi gì khác, trực tiếp đi xem cuộc sống hằng ngày của Mạc Diệc Phong trong thư phòng, vừa thấy được tình cảnh bên trong, nhất thời lại tức đến thiếu chút nữa không thở nổi!
Giấy dán trên cửa sổ này đều đã rách nát, trên bàn đặt tách trà dính đầy bụi, bên kia trên án thư nơi để bút lông có vài cây đầu bút đã bị trụi đầu!
Nơi này làm sao giống là thư phòng của Thiếu gia phủ Thừa tướng? Đây quả thực so với nhà thư sinh nghèo còn không bằng! Tình cảnh như vậy nếu như bị người ngoài biết, chỉ sợ là thanh danh Mạc phủ của bà đều phải mất hết!
Mạc Khanh Khanh trong lòng nghẹn cười, cảm thấy Mạc Diệc Phong làm việc có chút hơi quá, cũng không biết những thứ đồ hư hỏng này rốt cuộc là tìm thấy ở đâu!
Nàng chuyển động cặp mắt, cất giọng nói: "Thiến Nhi còn không mau lại đây dâng trà!"
Thân thể nha hoàn đó liền lay động, nhẹ như tơ liễu từ bên trong đám nha hoàn đi đến, lập tức đem trà dâng tới trước mặt lão phu.
"Lão phu nhân, mời uống trà!" Thanh âm này thật sự là vô cùng kiều mị dịu dàng, làm cho lòng người ngứa ngáy.
Thế nhưng nghe vào tai Lão phu nhân, lại thành chói tai hung hãn!
Không có phẩm hạnh như thế, vừa nhìn là biết một nha hoàn tùy tiện lại có thể an bài ở bên cạnh Mạc Diệc Phong một hài tử mười hai tuổi? Đây là trong lòng Liễu thị rốt cuộc muốn sắp đặt chuyện gì?
"Thiến Nhi, ngươi lại hồ đồ rồi, bình thường dâng trà cho lão gia cũng là không có quy củ như vậy? Còn không bưng trà đưa cho Trần ma ma" Mạc Khanh Khanh nhẹ giọng trách cứ.
Cái gì? Thứ lẳng lơ này lại còn gặp qua Trường Thanh?
Lão phu nhân vừa nghe lời này, thiếu chút nữa nhảy dựng lên! Liễu thị này quá ác độc, để một kẻ lẳng lơ như vậy ở trong phòng Diệc Phong, không phải là gieo họa cho cháu của bà, chính là ** con trai của bà. Liễu thị là thật lòng muốn làm cho con cháu bà không yên?
"Đi! Lập tức mời Lão gia đến đây cho ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.