Chương 58: Thêm dầu vào lửa
Nguyệt Sơ Ảnh
04/06/2017
Mạc Trường Thanh vốn là đang ở chỗ Phùng di nương, cùng giai nhân bị thương chàng chàng thiếp thiếp, thế nhưng lại không ngờ lão phu nhân đột nhiên gọi hắn đến nơi ở của Mạc Diệc Phong. Hắn mới vừa vào cửa, đã nhìn thấy một nha hoàn xinh đẹp khóc đến lê hoa đái vũ quỳ gối trước mặt Lão phu
nhân.
Mạc Trường Thanh cảm thấy nha hoàn này có vài phần quen mặt, lại hỏi: "Đây không phải là nha hoàn của Diệc Phong sao? Này là thế nào, đây là ngươi chọc tức lão phu nhân?"
Lão phu nhân nghe thấy lời nói của Mạc Trường Thanh, càng nhận định là nha hoàn này có mưu đồ ** tâm tư làm chủ tử, nếu không nha hoàn trong phủ này trên trăm người, làm sao Mạc Trường Thanh nhớ rõ một mình nàng?
"Thật không biết là có ý đồ gì! Rõ ràng biết bây giờ Thiến Nhi là di nương, nha đầu kia lại có thể không biết kiêng kị, còn tự xưng Thiến Nhi, đây không phải là mạo phạm chủ tử sao?" Lão phu nhân nhặt xương trong trứng.
Liễu thị nghe vậy, thân thể lập tức run lên! Lúc nào thì, một người di nương lại trở thành chủ tử, còn cần phải kiêng kị tục danh? Liễu thị vốn định muốn tranh luận vài câu, thế nhưng Phương ma ma đứng bên cạnh giữ chặt bà lại.
"Chính là chuyện này? Lão phu nhân cần gì tức giận, để cho nàng sửa lại là được!" Mạc Trường Thanh nghe nói nha đầu kia lại dám cả gan mạo tên tục danh của ái thiếp mình, trong lòng cũng có vài phần bất mãn.
"Đây đều là chuyện nhỏ! Ngươi lại hỏi phu nhân của mình, rốt cuộc bình thường nàng chăm sóc Diêc Phong như thế nào! Hắn dầu gì cũng là cốt nhục của ngươi, vậy mà cuộc sống thường ngày ngay cả tiểu tử con nhà nghèo cũng không bằng?" Lão phu nhân cố ý đem chén trà đầy bụi kia làm đổ ở trên bàn.
Mạc Trường Thanh vừa thấy, nhíu mày, nơi đây như thế nào trở thành giản dị như vậy, cũng quá không ra thể thống gì rồi. Nhưnghắn nhớ rõ lần trước lúc hắn tới, hình như không có khoa trương như vậy, chẳng lẽ là hắn nhìn lầm rồi?
Thực ra, không phải là Mạc Trường Thanh có bệnh hay quên, chẳng qua lần trước hắn đến đúng lúc đụng phải Phùng Thiến Nhi, lòng dạ đều đặt ở trên người tiểu mỹ nhân, làm sao nhớ rõ những thứ nhỏ nhặt này. Còn nữa, hắn căn bản không quá mức quan tâm đến Mạc Diệc Phong!
Liễu thị được Phương ma ma nhắc nhở, lập tức cầm khăn, che lại khuôn mặt, mang theo tiếng khóc nói ra: "Lão gia, đều là lỗi của thiếp. Thời gian trước thiếp bị bệnh, nội vụ trong phủ giao cho Phùng di nương, hạ nhân trong viện này không có quy cũ, đắc tội Lão phu nhân."
Lông mày của Lão phu nhân lập tức dựng đứng: "Ngươi ngược lại không biết xấu hổ lại đẩy mọi chuyện lên người Thiến Nhi! Nàng quản gia mới có vài ngày, lại là bệnh nặng mới khỏi, ngươi cũng đừng nói đám nô tỳ này là mấy ngày nay mới không có quy củ như vậy!" nói xong, bà liếc mắt với Mạc Khanh Khanh, dường như kêu nàng đứng ra làm chứng.
Mạc Khanh Khanh có chút khó khăn nói: "Cài này... trong phủ có nhiều chuyện, phu nhân có chỗ sai sót cũng là lẽ thường. Chúng ta làm con cái cũng không thể thiếu lý."
Ánh mắt Liễu thị như dao trực tiếp phóng đến! Mạc Khanh Khanh đáng chết, nói như vậy chi bằng không nói! Bà thật muốn một cái bóp chết nàng!
Thế nhưng Mạc Khanh Khanh lại không để ý tới những thứ này, ngược lại nhíu mày nói ra: "Trong viện này nhị đẳng nha hoàn Lục Trúc ngược lại là một người hiểu chuyện, Lão phu nhân không ngại gọi tới hỏi một chút, cũng có thể hiểu rõ tình hình."
Liễu thị thầm nghĩ, nếu Lục Trúc hiểu chuyện, vì sao lúc nãy lại kêu Thiến Nhi đi đến dâng trà? Nha đầu đáng chết này thật sự là càng ngày càng giảo hoạt!
Lục Trúc người này tính tình rất ngay thẳng, đã sớm không quen nhìn người trong viện lừa trên gạt dưới, nàng sau khi đi vào, giống như triệt để, nói không ngừng: "Hồi bẩm Lão phu nhân! Các nàng ngày thường chính là lười biếng như vậy, chỉ biết ăn uống chơi đùa, hoàn toàn mặc kệ Nhị thiếu gia. Nô tỳ thấy quá đáng nên nói các nàng vài câu, các nàng... Các nàng..." Nói tới chỗ này, Lục Trúc đột nhiên có chút đỏ mặt.
Lão phu nhân làm sao có tính nhẫn nại, lập tức quát lớn: "Nói mau!"
Lục Trúc cắn răng, chịu đựng ngượng ngùng nói ra: "Các nàng ngược lại nói, các nàng lúc vào đây, đều là có người hứa cho các nàng làm di nương! Đương nhiên là không thể làm những việc nặng này!"
Lão phu nhân tức giận đến toàn thân phát run. Bà một lòng muốn bồi dưỡng, tiểu tôn tử coi như chỗ dựa, cư nhiên bị người tính toán làm hỏng như vậy?
"Ngươi xem đi! Đây là phu nhân của ngươi! Đây là phủ thừa tướng của ngươi!" Lão phu nhân nhìn chằm chằm vào Mạc Trường Thanh!
Mạc Trường Thanh cũng không nghĩ tới lại có chuyện hoang đường như vậy, hắn lạnh lùng nhìn Liễu thị: "Ngươi chính là như vậy quản lý phủ đệ ? Ta cho là ngươi bất quá dạy không tốt con gái của ta, thì ra là ngươi ngay cả con trai của ta cũng muốn làm hư!"
Mạc Trường Thanh cảm thấy nha hoàn này có vài phần quen mặt, lại hỏi: "Đây không phải là nha hoàn của Diệc Phong sao? Này là thế nào, đây là ngươi chọc tức lão phu nhân?"
Lão phu nhân nghe thấy lời nói của Mạc Trường Thanh, càng nhận định là nha hoàn này có mưu đồ ** tâm tư làm chủ tử, nếu không nha hoàn trong phủ này trên trăm người, làm sao Mạc Trường Thanh nhớ rõ một mình nàng?
"Thật không biết là có ý đồ gì! Rõ ràng biết bây giờ Thiến Nhi là di nương, nha đầu kia lại có thể không biết kiêng kị, còn tự xưng Thiến Nhi, đây không phải là mạo phạm chủ tử sao?" Lão phu nhân nhặt xương trong trứng.
Liễu thị nghe vậy, thân thể lập tức run lên! Lúc nào thì, một người di nương lại trở thành chủ tử, còn cần phải kiêng kị tục danh? Liễu thị vốn định muốn tranh luận vài câu, thế nhưng Phương ma ma đứng bên cạnh giữ chặt bà lại.
"Chính là chuyện này? Lão phu nhân cần gì tức giận, để cho nàng sửa lại là được!" Mạc Trường Thanh nghe nói nha đầu kia lại dám cả gan mạo tên tục danh của ái thiếp mình, trong lòng cũng có vài phần bất mãn.
"Đây đều là chuyện nhỏ! Ngươi lại hỏi phu nhân của mình, rốt cuộc bình thường nàng chăm sóc Diêc Phong như thế nào! Hắn dầu gì cũng là cốt nhục của ngươi, vậy mà cuộc sống thường ngày ngay cả tiểu tử con nhà nghèo cũng không bằng?" Lão phu nhân cố ý đem chén trà đầy bụi kia làm đổ ở trên bàn.
Mạc Trường Thanh vừa thấy, nhíu mày, nơi đây như thế nào trở thành giản dị như vậy, cũng quá không ra thể thống gì rồi. Nhưnghắn nhớ rõ lần trước lúc hắn tới, hình như không có khoa trương như vậy, chẳng lẽ là hắn nhìn lầm rồi?
Thực ra, không phải là Mạc Trường Thanh có bệnh hay quên, chẳng qua lần trước hắn đến đúng lúc đụng phải Phùng Thiến Nhi, lòng dạ đều đặt ở trên người tiểu mỹ nhân, làm sao nhớ rõ những thứ nhỏ nhặt này. Còn nữa, hắn căn bản không quá mức quan tâm đến Mạc Diệc Phong!
Liễu thị được Phương ma ma nhắc nhở, lập tức cầm khăn, che lại khuôn mặt, mang theo tiếng khóc nói ra: "Lão gia, đều là lỗi của thiếp. Thời gian trước thiếp bị bệnh, nội vụ trong phủ giao cho Phùng di nương, hạ nhân trong viện này không có quy cũ, đắc tội Lão phu nhân."
Lông mày của Lão phu nhân lập tức dựng đứng: "Ngươi ngược lại không biết xấu hổ lại đẩy mọi chuyện lên người Thiến Nhi! Nàng quản gia mới có vài ngày, lại là bệnh nặng mới khỏi, ngươi cũng đừng nói đám nô tỳ này là mấy ngày nay mới không có quy củ như vậy!" nói xong, bà liếc mắt với Mạc Khanh Khanh, dường như kêu nàng đứng ra làm chứng.
Mạc Khanh Khanh có chút khó khăn nói: "Cài này... trong phủ có nhiều chuyện, phu nhân có chỗ sai sót cũng là lẽ thường. Chúng ta làm con cái cũng không thể thiếu lý."
Ánh mắt Liễu thị như dao trực tiếp phóng đến! Mạc Khanh Khanh đáng chết, nói như vậy chi bằng không nói! Bà thật muốn một cái bóp chết nàng!
Thế nhưng Mạc Khanh Khanh lại không để ý tới những thứ này, ngược lại nhíu mày nói ra: "Trong viện này nhị đẳng nha hoàn Lục Trúc ngược lại là một người hiểu chuyện, Lão phu nhân không ngại gọi tới hỏi một chút, cũng có thể hiểu rõ tình hình."
Liễu thị thầm nghĩ, nếu Lục Trúc hiểu chuyện, vì sao lúc nãy lại kêu Thiến Nhi đi đến dâng trà? Nha đầu đáng chết này thật sự là càng ngày càng giảo hoạt!
Lục Trúc người này tính tình rất ngay thẳng, đã sớm không quen nhìn người trong viện lừa trên gạt dưới, nàng sau khi đi vào, giống như triệt để, nói không ngừng: "Hồi bẩm Lão phu nhân! Các nàng ngày thường chính là lười biếng như vậy, chỉ biết ăn uống chơi đùa, hoàn toàn mặc kệ Nhị thiếu gia. Nô tỳ thấy quá đáng nên nói các nàng vài câu, các nàng... Các nàng..." Nói tới chỗ này, Lục Trúc đột nhiên có chút đỏ mặt.
Lão phu nhân làm sao có tính nhẫn nại, lập tức quát lớn: "Nói mau!"
Lục Trúc cắn răng, chịu đựng ngượng ngùng nói ra: "Các nàng ngược lại nói, các nàng lúc vào đây, đều là có người hứa cho các nàng làm di nương! Đương nhiên là không thể làm những việc nặng này!"
Lão phu nhân tức giận đến toàn thân phát run. Bà một lòng muốn bồi dưỡng, tiểu tôn tử coi như chỗ dựa, cư nhiên bị người tính toán làm hỏng như vậy?
"Ngươi xem đi! Đây là phu nhân của ngươi! Đây là phủ thừa tướng của ngươi!" Lão phu nhân nhìn chằm chằm vào Mạc Trường Thanh!
Mạc Trường Thanh cũng không nghĩ tới lại có chuyện hoang đường như vậy, hắn lạnh lùng nhìn Liễu thị: "Ngươi chính là như vậy quản lý phủ đệ ? Ta cho là ngươi bất quá dạy không tốt con gái của ta, thì ra là ngươi ngay cả con trai của ta cũng muốn làm hư!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.