Chương 25: Ta là Tạ An Nhiên!
Nguyệt Sơ Ảnh
04/06/2017
Một con ngựa đen bóng chạy băng băng trên phố.
Con tuấn mã màu đen thuần khiết, không có một tia tạp sắc, nhưng bốn móng lại trắng như tuyết, đúng là thần tuấn khó cầu – Tuyết Ô!
Con ngựa kia tốc độ cực nhanh, người cưỡi ngựa kĩ thuật thật tốt, hắn chỉ huy con ngựa tránh né linh hoạt người bán hàng hai bên đường.
Trên phố dân chúng kinh hô liên tục nhưng không có người nào bị thương.
Vị công tử áo đỏ ngồi sau là Mạc Diệc Phong, trong nội tâm hắn đối với kĩ thuật cưỡi ngựa của vị công tử này bội phục cực điểm!
Trong lòng hắn nghĩ, người xuất sắc như thế sao trước đây chưa từng nghe nói? Nếu có cơ hội cùng hắn kết giao, nhất định có thể bổ trợ cho võ công mình không ít.
Tỷ tỷ làm sao có thể quen biết với người như vậy?
Cũng không biết bên kia tỷ tỷ thế nào?
Hắn đang nghĩ ngợi lung tung, cảm giác ngựa chồm lên, người cưỡi ngựa siết dây cương khiến con ngựa hí một tiếng, sau đó bốn vó vững vàng rơi xuống, đứng trước phủ đệ nhà mình.
Vị công tử kia tiêu sái xuống ngựa đưa tay đỡ Mạc Diệc Phong.
Trước mặt người mình ngưỡng mộ Mạc Diệc Phong sao có thể chịu yếu thế, quật cường bỏ qua cái tay kia, chính mình có chút khó khăn nhảy xuống ngựa.
Công tử kia cảm thấy vui vẻ, dáng vẻ quật cường ngược lại có chút đáng yêu!
( làm tới đoạn này sao thấy giống 2 anh đang dỗi nhau như người yêu ))) )
Mạc Diệc Phong ngẩng đầu lên, phủ đệ này thật giản dị, thế nhưng hai chữ trên cửa thế nhưng khiến hắn vừa mừng vừa sợ.
“Hoắc phủ!”
“Huynh, huynh chẳng lẽ là người của Hoắc phủ?” Bờ môi Mạc Diệc Phong run rẩy nói.
Công tử kia cười nói: “Đúng vậy!”
Hoắc Phượng Quân! Viện trưởng thái y viện đương triều!
Đây là dệ nhất thần y chỉ bắt machh cho Hoàng Thượng và Thái Hậu!
Mạc Diệc Phong có chút lo lắng nhìn vị công tử kia, thấp giọng hỏi: “Huynh…Ân đức của huynh, tiểu đệ….thật không thể hổi đáp.”
“Không sao! Đệ về nói với tỷ tỷ đệ! Ta là Tạ An Nhiên!” Nói xong liền chắp tay sau lưng tiến vào cửa chính!
Tạ An Nhiên?
Mạc Diệc Phong nghi hoặc lẩm bẩm ba chữ kia.
Đột nhiên, hắn thông suốt.
Chẳng lẽ là hắn!
Hoa nở hai đóa, khác bề ngoài nhưng chung một cành.
Trong lúc Mạc Diệc Phong ở Hoắc phủ, Mạc Khanh Khanh dẫn Hồng Tiêu ngồi xe ngựa Tạ An Nhiên chuẩn bị thuận lợi về đến Mạc phủ.
Thủ vệ cùng hai bà tử trông cửa thấy chiếc xe ngựa lạ lẫm cõ chút nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy rèm xe được vén lên, vẻ mặt liền xanh mét, đột ngột kinh hãi!
Đó không phải là Tam tiểu thư sao?
Nàng chẳng phải đi phủ Thái tử sao? Làm sao không có báo trước đã quay về?
Bà tử trông coi cửa vội vàng chạy đến viện Liễu thị bẩm báo, tuy nhiên đucợ thông báo, phu nhân đang tiếp kiến một vị khách vô cùng quan trọng, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiểu!
Mạc Khanh Khanh vội vã đi đến Phương uyển.
“Tiểu thư, bên Thái tử phi?” Hồng Tiêu có chút lo lắng hỏi.
“Bên chỗ Thái tử phi có rất nhiều người nịnh nọt, thiếu ta cũng không sao” Mạc Khanh Khanh lạnh lùng nói “Nhưng mẹ ta chỉ có một đứa con gái!”
Chủ tớ hai người một đường đều im lặng
Vừa đến Phương uyển, Mạc Khanh Khanh vội vàng tiến vào tiểu viện của Tôn di nương.
Tôn di nương nằm trên giường, bị sốt đến hôn mê.
Nhưng bên cạnh nàng chỉ có một nha hoàn hoảng sợ, mặt đầy nướt mắt!
Ánh mắt Mạc Khanh Khanh sắc lạnh, lập tức nức nở: “Di nương! Mạng của người sao khổ như vậy? Bệnh nặng thế này, lại không có ai chăm sóc! Thật là không thể sống trong phủ này được mà!”
Con tuấn mã màu đen thuần khiết, không có một tia tạp sắc, nhưng bốn móng lại trắng như tuyết, đúng là thần tuấn khó cầu – Tuyết Ô!
Con ngựa kia tốc độ cực nhanh, người cưỡi ngựa kĩ thuật thật tốt, hắn chỉ huy con ngựa tránh né linh hoạt người bán hàng hai bên đường.
Trên phố dân chúng kinh hô liên tục nhưng không có người nào bị thương.
Vị công tử áo đỏ ngồi sau là Mạc Diệc Phong, trong nội tâm hắn đối với kĩ thuật cưỡi ngựa của vị công tử này bội phục cực điểm!
Trong lòng hắn nghĩ, người xuất sắc như thế sao trước đây chưa từng nghe nói? Nếu có cơ hội cùng hắn kết giao, nhất định có thể bổ trợ cho võ công mình không ít.
Tỷ tỷ làm sao có thể quen biết với người như vậy?
Cũng không biết bên kia tỷ tỷ thế nào?
Hắn đang nghĩ ngợi lung tung, cảm giác ngựa chồm lên, người cưỡi ngựa siết dây cương khiến con ngựa hí một tiếng, sau đó bốn vó vững vàng rơi xuống, đứng trước phủ đệ nhà mình.
Vị công tử kia tiêu sái xuống ngựa đưa tay đỡ Mạc Diệc Phong.
Trước mặt người mình ngưỡng mộ Mạc Diệc Phong sao có thể chịu yếu thế, quật cường bỏ qua cái tay kia, chính mình có chút khó khăn nhảy xuống ngựa.
Công tử kia cảm thấy vui vẻ, dáng vẻ quật cường ngược lại có chút đáng yêu!
( làm tới đoạn này sao thấy giống 2 anh đang dỗi nhau như người yêu ))) )
Mạc Diệc Phong ngẩng đầu lên, phủ đệ này thật giản dị, thế nhưng hai chữ trên cửa thế nhưng khiến hắn vừa mừng vừa sợ.
“Hoắc phủ!”
“Huynh, huynh chẳng lẽ là người của Hoắc phủ?” Bờ môi Mạc Diệc Phong run rẩy nói.
Công tử kia cười nói: “Đúng vậy!”
Hoắc Phượng Quân! Viện trưởng thái y viện đương triều!
Đây là dệ nhất thần y chỉ bắt machh cho Hoàng Thượng và Thái Hậu!
Mạc Diệc Phong có chút lo lắng nhìn vị công tử kia, thấp giọng hỏi: “Huynh…Ân đức của huynh, tiểu đệ….thật không thể hổi đáp.”
“Không sao! Đệ về nói với tỷ tỷ đệ! Ta là Tạ An Nhiên!” Nói xong liền chắp tay sau lưng tiến vào cửa chính!
Tạ An Nhiên?
Mạc Diệc Phong nghi hoặc lẩm bẩm ba chữ kia.
Đột nhiên, hắn thông suốt.
Chẳng lẽ là hắn!
Hoa nở hai đóa, khác bề ngoài nhưng chung một cành.
Trong lúc Mạc Diệc Phong ở Hoắc phủ, Mạc Khanh Khanh dẫn Hồng Tiêu ngồi xe ngựa Tạ An Nhiên chuẩn bị thuận lợi về đến Mạc phủ.
Thủ vệ cùng hai bà tử trông cửa thấy chiếc xe ngựa lạ lẫm cõ chút nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy rèm xe được vén lên, vẻ mặt liền xanh mét, đột ngột kinh hãi!
Đó không phải là Tam tiểu thư sao?
Nàng chẳng phải đi phủ Thái tử sao? Làm sao không có báo trước đã quay về?
Bà tử trông coi cửa vội vàng chạy đến viện Liễu thị bẩm báo, tuy nhiên đucợ thông báo, phu nhân đang tiếp kiến một vị khách vô cùng quan trọng, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiểu!
Mạc Khanh Khanh vội vã đi đến Phương uyển.
“Tiểu thư, bên Thái tử phi?” Hồng Tiêu có chút lo lắng hỏi.
“Bên chỗ Thái tử phi có rất nhiều người nịnh nọt, thiếu ta cũng không sao” Mạc Khanh Khanh lạnh lùng nói “Nhưng mẹ ta chỉ có một đứa con gái!”
Chủ tớ hai người một đường đều im lặng
Vừa đến Phương uyển, Mạc Khanh Khanh vội vàng tiến vào tiểu viện của Tôn di nương.
Tôn di nương nằm trên giường, bị sốt đến hôn mê.
Nhưng bên cạnh nàng chỉ có một nha hoàn hoảng sợ, mặt đầy nướt mắt!
Ánh mắt Mạc Khanh Khanh sắc lạnh, lập tức nức nở: “Di nương! Mạng của người sao khổ như vậy? Bệnh nặng thế này, lại không có ai chăm sóc! Thật là không thể sống trong phủ này được mà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.