Độc Thê Trọng Sinh

Chương 70: Tai tinh biến thành phúc tinh 2

Nguyệt Sơ Ảnh

01/11/2017

Hôm nay, Hồng Tiêu trở về nhà, Mạc Khanh Khanh cũng không có thói quen để cho những người khác trực đêm, liền bắt đầu tự mình rửa mặt, chính mình thu dọn đi ngủ.

Nằm ở * bên trên, trong lòng nàng còn đang suy nghĩ sự tình lúc nãy Mạc Trường Thanh nói cho nàng biết.

"Cao công công nói, Duệ Tâm công chúa nhìn thấy ngươi hết sức hài lòng, muốn nhận ngươi làm nghĩa nữ!"

Duệ Tâm Trưởng công chúa?

Mạc Khanh Khanh cẩn thận hồi tưởng, trong đầu vẫn không thể nào xuất hiện ra hình ảnh của người này.

Nàng có chút cười tự giễu.

Cũng đúng.

Đây chính là thân muội muội duy nhất của đương kim Hoàng Thượng! Tiền triều thiên kiều vạn * Duệ Tâm công chúa!

Bà lúc trước gả cho tiền triều Hộ quốc Đại tướng quân Mã Vĩnh Tân làm thê, ngày đó xuất giá là mười dặm trang phục và tư trang màu đỏ, dựa theo các lão nhân nói, của hồi môn của nàng được xếp dài từ phủ Tướng quân đến ngoài cửa cung.

Tổng cộng 256 gánh của hồi môn!

Có người đồn rằng, Duệ Tâm công chúa này xuất giá, giống như là dời hết hơn phân nửa hoàng cung!

Có thể thấy được lúc trước Duệ Tâm công chúa đoạt được ân * sâu!

Thế nhưng giai nhân bạc phước, phu quân của bà Hộ quốc Đại tướng quân tham dự vào cuộc tranh giành trữ vị của tiền triều, nhưng lại cố tình ủng hộ không phải đương kim Hoàng Thượng, thân huynh của thê tử, vì vậy phu thuê ly tâm, cữu huynh trở mặt.

Cuối cùng, đương nhiên là Hoàng Thượng đăng cơ, mà Hộ quốc Đại tướng quân kia lại là tự sát để bảo vệ vợ con.

Khi đó, Duệ Tâm Trưởng công chúa, cũng bất quá là ngoài ba mươi tuổi.

Hoàng Thượng thương tiếc bà tuổi tác còn trẻ, nhưng lại thủ tiết ở nhà, liền thay bà bên ngoài tìm vị hôn phu khác, chính là thân đệ của Hộ quốc Đại tướng quân kia - Mã Thừa Tân.

Nói ra thật buồn cười, em trai cưới chị dâu, chuyện như vậy ở dân gian, nhất định bị nói là đi ngược lại nhân luân, trái lại lẽ thường, nhưng mà đặt ở Hoàng gia, lại trở thành một chuyện tốt.

Bây giờ tuổi của Duệ Tâm Trưởng công chúa bất quá cũng là ngoài bốn mươi, nhưng mà dưới gối của bà chỉ có một nữ nhi, là vị Vạn Ninh quận chúa.

Đáng tiếc, vị quận chúa này cũng đồng dạng bạc mệnh, thế nhưng ở thời gian trước bị bệnh cấp tính đã mất rồi.

Dựa vào thân phận như vậy của Trưởng công chúa, muốn làm nghĩa nữ của bà, hầu hạ dưới gối chỉ sợ hàng trăm hàng ngàn, làm sao đến phiên nàng thứ nữ nho nhỏ này của Thừa tướng?

Mạc Khanh Khanh trong lòng suy nghĩ chuyện tốt như vậy làm sao lại từ trên trời rơi xuống, trong đầu lại đột nhiên hiện ra một gương mặt trắng như ngọc hiếm thấy, đôi mắt giống như hoa đào.

Vừa nghĩ tới chuyện đã xảy ra ở Hộ Quốc tự trước đây, hai gò má của Mạc Khanh Khanh liền so với vầng hồng ở chân trời còn xinh đẹp hơn

-----------

"Việc này đơn giản, thật ra xem Khanh Khanh có chịu làm hay không!"

"Rốt cuộc là chuyện gì, kính xin Thế tử nói rõ! Chỉ cần là tiểu nữ có thể làm được, đương nhiên là dốc hết toàn lực." Mạc Khanh Khanh không nghi ngờ gì, trực tiếp đáp ứng!

Tạ An Nhiên khẽ nhíu mày, trên mặt bỗng nhiên đỏ bừng, tuy rằng vỗ vỗ gương mặt để che dấu, sau đó mới ho một tiếng, nói: "Cái này nha... Ta nói ra, lại sợ nàng cảm thấy ta giậu đổ bìm leo, nhưng mà không nói nha, lại cảm thấy có lỗi với chính mình..."

Mạc Khanh Khanh quả thực bị hắn làm cho luẩn quẩn hồ đồ: "Thế tử! xin người không cần quanh co!" Tạ An Nhiên này cũng không giống như là người kín đáo nội liễm như vậy a, đây là thế nào? Hắn đỏ mặt là có ý vị gì a? Chẳng lẽ là đang xấu hổ?

Bắt được ý nghĩ này trong đầu, Mạc Khanh Khanh bất giác lắc đầu khó có thể tin.

Nhưng mà vị đối diện kia, còn đang cùng chính mình rối rắm!

"Nàng biết, ta không phải là loại tiểu nhân kia, sẽ không lợi dụng nàng, cho nên nói, ta đưa ra yêu cầu này, cũng là bởi vì trong lòng ta nghĩ như vậy. Nàng ngàn vạn không nên hiểu lầm! Việc này... Cũng không phải... Ta hình như là có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, bất quá đây cũng là bởi vì nàng không chịu cho ta cơ hội..."



Mạc Khanh Khanh bị hắn lẩm bẩm hoàn toàn không có kiên nhẫn, lớn tiếng nói: "Thế tử! Người rốt cuộc quyết định làm gì? Không cần phải lãng phí thời gian của tiểu nữ!" Được thì được, không được thì không được, đây là đang làm gì a?

Tạ An Nhiên bị tiếng "thét" này đánh thức !

Không xong! Mới vừa rồi vì quá mức khẩn trương nên lại bị “Tạ An Nhiên” vừa thẹn thùng vừa bối rối ở kiếp trước nhập vào nữa rồi!

Tạ thế tử vội vàng ưỡn cao lồng ngực, hít sâu một hơi, nhưng là bị không khí có chút lạnh trong địa đạo lúc này làm cho cả người liền ho khan.

Nhưng mà dù sao, hắn lại một lần nữa tìm trở về * tự tin lỗi lạc!

"Xoát" ! Hắn lại mở chiếc quạt nan của mình ra, sau đó cố làm ra vẻ tiêu sái nói: "Cũng không có gì khác, bản Thế tử chính là hi vọng Khanh Khanh có thể... nhẹ nhàng... nho nhỏ... như vậy hôn ta một cái!"

Mạc Khanh Khanh nghe xong lời nói không biết xấu hổ này, liền mở to hai mắt nhìn!

"Ngươi! Thật sự là không biết xấu hổ!" Mạc Khanh Khanh thầm nghĩ, ta kiếp trước bị người mắng thành dâm phụ, cũng chỉ là hôn qua một người nam nhân - mặc dù người nam nhân kia không phải là trượng phu của nàng!

Trượng phu của nàng... Trượng phu của nàng là ai ấy nhỉ ?

Đầu óc của Mạc Khanh Khanh nghĩ đến vấn đề này lại đột nhiên đau giống như bị kim châm.

Nàng chỉ có thể là lắc đầu, ép buộc quên đi vấn đề này.

Nàng nhẹ nhàng đỡ trán của mình, ác thanh ác khí* nói: "Ngươi quả nhiên là một kẻ lãng tử! Ngươi coi ta thành loại người nào! Đừng mơ tưởng!" Nói xong, quay đầu bước đi.

(*) Ác thanh ác khí: Giọng nói tức giận và lời lẽ nặng nề.

Tạ An Nhiên cũng không lo lắng.

Mạc Khanh Khanh đối với Nghiêm Minh Nghĩa kia đầy hận ý, cũng chỉ có người sống lại lần nữa như hắn đây mới có thể hiểu. Hắn không tin, Mạc Khanh Khanh sẽ dễ dàng bỏ qua một cơ hội có thể đả kích thật lớn Nghiêm Minh Nghĩa như vậy.

Quả nhiên, chỉ là không lâu sau, bản thân Mạc Khanh Khanh lại ủ rũ cúi đầu đi trở lại.

Nàng đứng cách chỗ Tạ An Nhiên khoảng chừng một thước, có chút cầu xin nói: "Thế tử, ngươi nhất định là người có lòng tốt! sao lại không giúp đỡ ta?"

"Ta là người tâm địa độc nhất!"

"Ngươi và Diệc Phong là hảo bằng hữu, ta chính là thân tỷ tỷ của hắn!"

"Ta cùng hắn là bằng hữu, cùng nàng... cũng không có quan hệ gì!"

"Ta..." Mạc Khanh Khanh đối với đối phương dầu muối không vào, cảm thấy vô lực và chán nản!

Nàng đắn đo suy nghĩ.

Một bên là danh tiết, một bên là báo thù.

Cán cân đi lên đi xuống, rốt cuộc vẫn là báo thù thắng lợi!

Nàng cắn răng thuyết phục chính mình - danh tiết có ích lợi gì? Đến cuối cùng còn không phải liên lụy nữ nhân, là phương tiện hãm hại nữ nhân!

Kiếp trước bản thân quả thật có thể vì Nghiêm Minh Nghĩa gọi là thủ thân như ngọc, mà ngay cả đêm tân hôn cũng không có để cho trượng phu lên giường, nhưng mà cuối cùng còn không phải là được một "mỹ danh" dâm phụ!

Cả đời này...

Danh tiết là vô dụng!

Nghĩ đến đây, nàng hừ một tiếng, bắt đắc dĩ nói: "Thế tử nên giữ đúng lời nói!"

Sau đó cũng không để ý phương hướng có đúng hay không, nàng liền nhắm mắt lại hướng về phía trước mặt chu cái miệng nhỏ nhắn, hướng tới.

Thôi được, coi như là ta hôn thân mẫu!



Nàng vốn muốn chạm vào mặt đối phương một cái liền vội vàng chạy đi.

Ai ngờ nhưng lại đón nhận một vật thể ấm áp mà mềm mại, ẩm ướt, trơn trơn...

Mạc Khanh Khanh trong lòng kinh hãi, vội vàng mở mắt, quả nhiên liền nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh kia của Tạ An Nhiên đang nhìn mình chằm chằm hưởng thụ!

Mạc Khanh Khanh lập tức giãy dụa muốn buông ra, nhưng mà đối phương hôn lại chặt chẽ, lúc này nàng liền dùng lực, lập tức đôi môi liền bị rách!

Một ít quệt máu trong nháy mắt liền rỉ ra, nhưng cũng khiến cho sắc môi Mạc Khanh Khanh càng thêm diễm lệ, cả người đều mang theo một chút cảm giác quyến rũ.

Tạ An Nhiên vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm đôi môi của mình, cười nói: "Khanh Khanh quả nhiên là một người thực tế a. Đại lễ như vậy, Bản thế tử liền xin vui lòng nhận!"

Mạc Khanh Khanh nghe xong lời trêu đùa không có hổ thẹn không có xấu hổ này, cũng thật sự là không sống nổi rồi!

Nàng che mặt, xoay người liền chạy ra ngoài.

Nàng đi ra ngoài thật xa, còn nghe thấy Tạ An Nhiên lớn tiếng nói: "Khanh Khanh yên tâm, hết thảy có ta! Ta sẽ an bài thỏa đáng !"

----------

An bài thỏa đáng!

Trong lòng Mạc Khanh Khanh âm thầm phỉ nhổ một chút!

Nàng uống hết một bát lớn trà lạnh, mới xem như đem nhiệt ý không cầm được trên mặt kia cũng liên tiếp ép xuống

Đoán chừng cái gì đó ở phía sau núi của Hộ Quốc tự lún chính là bút tích của Tạ An Nhiên nhỉ?

Đáng lẽ đây coi như là một biện pháp tốt vẹn cả đôi đường, vừa dùng thiên tai che giấu địa đạo bí mật, nhưng cũng khiến cho Hộ Quốc tự chú ý, làm cho Nghiêm Minh Nghĩa không có cách nào đi đến cẩn thận điều tra.

Thế nhưng cũng là không nghĩ tới, một chuyện như vậy lại có thể bị Thái tử phi lợi dụng đến vu cáo Mạc Khanh Khanh là tai tinh!

Nghĩ tới đây, Mạc Khanh Khanh không thể không cảm thấy, thì ra một phen giày vò hôm nay, người khởi xướng chỉ sợ là vị Tạ An Nhiên đây!

Nàng chậm rãi trở lại nằm * bên trên, một mặt suy nghĩ, Tạ An Nhiên sẽ đem một số lớn của cải như vậy giấu ở nơi nào mới có thể tránh tai mắt của người, một mặt suy nghĩ Võ Thịnh đế tại sao phải quan tâm mình thế này, lại có thể nghĩ tới tìm Duệ Tâm Trưởng công chúa làm chỗ dựa vững chắc cho mình.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cũng dần dần tâm sức mệt mỏi, liền ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, Mạc Khanh Khanh thừa dịp trước khi đi đến chỗ Lão phu nhân thỉnh an, lén lúc tránh né người đi đến nơi ở của Tôn di nương.

Tôn di nương vừa thấy Mạc Khanh Khanh, thiếu chút nữa thì rơi lệ.

"Sao con lại tới đây? Cũng không sợ người khác trông thấy!" Tôn di nương vén rèm lên nhìn nhìn ngoài cửa, lúc này mới hạ thấp giọng nói.

"Không sợ! Cho dù là bị người khác thấy được, bây giờ cũng sẽ không có người dám đi nói xấu người khác! Đám người này bây giờ nhìn thấy hai mẫu tử chúng ta đều chột dạ! Ngày hôm qua mới vừa oan uổng chúng ta như vậy, bây giờ cũng không biết xấu hổ đi nói ra?" Mạc Khanh Khanh vẫn một bộ dáng bình thản.

Tôn di nương vừa nghĩ tới tình hình ngày hôm qua, trog lòng vẫn còn sợ hãi như cũ.

Bà tối hôm qua * đều ngủ không ngon, chỉ cần chợp mắt lại giống như có thể trông thấy vẻ mặt tro tàn, dữ tợn của Vương ma ma kia hiện ra.

Mạc Khanh Khanh nhìn Tôn di nương trước mắt xanh xao, liền biết bà buổi tối nhất định không có ngủ, nàng vội vàng hỏi: "Di nương là sợ hãi? Không sao, con bây giờ liền đi tìm Lão phu nhân, để cho bà nhanh chóng kêu người đưa một nha đầu đến."

"Ai… Mà thôi... Nếu không phải là bởi vì ta, chỉ sợ Tiểu Hoàn... Cũng không cần... Cần gì lại đưa một người đến? Ta chỉ sợ... Ai..." Tôn di nương nhất thời có chút nghẹn ngào.

Mạc Khanh Khanh an ủi: "Di nương, người nghĩ sai rồi. Những kẻ kia không phải là vì người mới hại Tiểu Hoàn, là vì ta! Người cũng nhìn rõ ràng! Các nàng đâu có quan tâm nhân mạng? Người hiện giờ thân thể yếu nhiều bệnh, nếu như bên cạnh không có người hầu hạ, muốn con làm sao an tâm?" Đám con cháu kia thật sự muốn làm cho Lão phu nhân chán ghét nàng, lựa chọn đầu tiên hẳn là muốn hại tính mạng Mạc Diệc Phong, chẳng qua bởi vì từ lần thanh trừng sân viện đó, sân viện của Mạc Diệc Phong bị Lão phu nhân trông coi giống như thùng sắt, căn bản không cách nào xuống tay, cho nên mới hủy bỏ mà tìm lựa chọn thứ hai là Tôn di nương.

Tôn di nương nghe đến đó, vội vàng lau nước mắt nói: "Con nói rất đúng, là ta nghĩ sai rồi." Bà cũng không thể sống do dự thiếu quyết đoán, làm cho nữ nhi thêm phiền toái.

"Thi thể trong giếng cạn con sẽ xin Lão phu nhân cho vớt lên, sau đó sẽ lắp miệng giếng lại, như vậy chắc chắn người cũng sẽ không suy nghĩ nhiều nữa." Thật ra trong lòng Mạc Khanh Khanh vẫn là cảm ơn Tôn di nương, càng cảm ơn ông trời cho nàng một cơ hội sống lại này, làm cho nàng có thể cùng kiếp trước không giống nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Thê Trọng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook