Độc Thê Trọng Sinh

Chương 69: Tai tinh biến thành phúc tinh

Nguyệt Sơ Ảnh

01/11/2017

Mạc Trường Thanh mặc dù là Thừa tướng địa vị cao quý, thế nhưng lại được xưng tụng là một vị sủng thần - dùng mười mấy năm ngắn ngủi liền từ một kẻ áo vải lắc mình một cái trở thành nhất phẩm Thừa tướng đương triều, đây là chuyện mà triều đình Đại Thuận từ lúc khai quốc đến nay chưa từng có!

Cũng vì việc này, trên thực tế thái độ của chúng triều thần đối với hắn cũng không thể diễn đạt thích hợp trên một chữ "tốt". Trạng Nguyên cùng năm cùng Bảng nhãn với Mạc Trường Thanh lúc đó bây giờ bất quá là Tri phủ tam phẩm và Hình bộ thị lang, bởi vì bọn họ không có căn cơ không có gốc rễ nên hắn liền có thể leo lên địa vị Thừa tướng?

Mọi người vẫn ngầm chỉ trích sau lưng, hắn thăng quan chẳng qua là bởi vì nhà mẹ đẻ của nương tử hắn là Thái Phó, hắn nhận được tín nhiệm cũng là bởi vì nữ nhi của hắn làm Thái tử phi

Ngày tháng dài lâu, Mạc Trường Thanh cũng nghe được tin đồn, khó tránh khỏi càng thêm cử bộ duy gian*, ở trên triều đình cũng khúm núm, chỉ tuân theo mệnh lệnh của Võ Thịnh đế, rất ít phát biểu ý kiến, chỉ lo những người khác nghị luận bản thân tiểu nhân đắc chí!

(*)Cử bộ duy gian: Mỗi bước khó khăn / Gian nan đủ điều

Thế nhưng, triều thần chẳng những không có thay đổi thái độ đối xử với hắn, ngược lại còn tặng hắn một biệt hiệu "tuân mệnh Thừa tướng"! Châm chọc hắn chỉ biết nói một câu đối với Võ Thịnh đế "Vi thần tuân chỉ"!

Điều này cũng làm cho Mạc Trường Thanh biến hình trở thành "cô thần", hắn không có bè cánh, không có đồng liêu, chỉ có toàn tâm toàn ý dựa vào Hoàng đế!

Mạc Trường Thanh thật hận không thể đem mỗi chữ mà Võ Thịnh đế nói đều tách ra rồi phân tích, lại tỉ mỉ nghiền ngẫm, bởi vì phỏng đoán đúng tâm ý của Hoàng đế hắn hoàn toàn có thể sống yên phận!

Tâm phúc của Võ Thịnh đế Cao công công cùng một đạo thánh chỉ đột nhiên đi đến như vậy, mà Mạc Khanh Khanh còn cố tình nói ra một phen khó hiểu, lời lẽ ba phải, Mạc Trường Thanh trong nháy mắt cảm thấy phiền muộn.

Hắn muốn tìm một người thương lượng, nhưng mà Liễu thị có chút hiểu biết đã bị hắn đưa đi rồi. Về phần Lão phu nhân... Mạc Trường Thanh cũng chỉ có thể là ha ha cười khổ một tiếng.

Mẫu thân của hắn, hắn rõ ràng nhất, có lẽ ở hậu trạch còn có thể cùng Liễu thị phân cao thấp, gây ra chút sóng gió, nhưng mà muốn nói đến chuyện chính đáng - nói hoàn toàn không biết gì cũng là không sai biệt bao nhiêu!

Nghĩ tới nghĩ lui, Mạc Trường Thanh chỉ có thể đi tìm Phùng di nương !

Bởi vì Phùng Thiến Nhi chính là xuất thân gia đình tử tế, dù sao cùng các di nương khác thân phận có khác biệt, cho nên Lão phu nhân liền coi đây là cái cớ, đặc biệt an bài cho nàng một mình ở trong một cái sân viện nhỏ.

Mặc dù sân viện không lớn, nhưng mà Phùng di nương lại khéo léo biết cách trang trí, phẩm vị cũng không kém, cho nên sân viện nho nhỏ có vẻ vô cùng ấm áp an nhàn.

Mạc Trường Thanh vừa tiến vào bên trong, Phùng di nương đi đứng còn chưa linh hoạt liền tự mình đi lại đưa y phục nhẹ nhàng mặc ở nhà cho hắn thay đổi. Hắn mới vừa ngồi vững, một ly trà thơm vẫn còn bốc hơi nóng liền đưa tới.

Mạc Trường Thanh nhẹ nhàng hớp một ngụm, lập tức thở ra một hơi dài – Vù vù! Lạnh nóng vừa phải, mùi thơm nồng đậm, trà ngon!

"Ân, là trà Long Tĩnh mới hái năm nay? Nàng nơi này ngược lại có không ít thứ tốt!" Mạc Trường Thanh khen một câu.

Phùng di nương vội vàng tiếp nhận chén trà, vừa cười nói: "Biểu ca nói đùa rồi. Thiếp làm sao có đồ tốt như vậy? Đều là Lão phu nhân ban thưởng tới, tiện để cho thiếp hầu hạ chàng! Bản thân thiếp thực là chưa động vào chút nào!" Mặc dù hai người làm phu thê, nàng vẫn gọi hắn "biểu ca", nàng cảm thấy như vậy có thể làm cho nàng và hắn càng thêm thân mật! Nàng nói dứt lời, bộ dáng xinh đẹp quyến rũ liếc mắt nhìn Mạc Trường Thanh.

Mạc Trường Thanh trong lòng khẽ động, nhưng dù sao cũng không quên chuyện đứng đắn, đè xuống xúc động trong lòng, trước tiên đem chuyện phát sinh trước đó ngắt đầu bỏ đuôi nói ra.

Phùng di nương mặc dù là một tiểu gia bích ngọc*, cũng có ba phần kiến thức. Mặc dù Mạc Trường Thanh nói rời rạc lộn xộn, nhưng nàng vẫn là tìm kiếm điểm mấu chốt.

(*) Tiểu gia bích ngọc: nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê các”. (Nguồn: greyphan.com)



"Biểu ca, thiếp là người không có hiểu biết, nhưng mà thiếp suy nghĩ đây hẳn không phải là chuyện xấu!"

"Nàng hãy nói ta nghe một chút, không cần cố kỵ nhiều như vậy."Mạc Trường Thanh thản nhiên nói.

Phùng di nương cân nhắc vài điều, mới cẩn thận nói: "Biểu ca, bất kể Tam cô nương rốt cuộc làm cái gì, lại vào thời điển nào, chỗ nào biết vị Cao công công kia, từ thái độ đối phương mà nói, hẳn đều không phải là chuyện xấu, thậm chí có thể là một chuyện rất tốt! Đã như vậy, chàng cần gì phải lo lắng quá mức hàm ý phía sau việc này? Tóm lại, không có chỗ nào hại đến trong phủ chúng ta, chàng cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy?"

Mạc Trường Thanh nghe xong lời của Phùng di nương ngược lại thật có cảm giác bỗng nhiên hiểu rõ, chẳng lẽ lần này thật sự là hắn nghĩ sai rồi? Thật ra cũng không phải giấu diếm mình làm việc gì không thể cho ai biết?

Nhưng mà chứng kiến Cao Đức Phúc cùng Mạc Khanh Khanh vô cùng thân thiết, cảm thấy quan hệ này của hai người dĩ nhiên không tầm thường. Hơn nữa Cao công công luôn mắt cao hơn đầu kia lại có thể chính vì hai rương châu báu ban thưởng cho Mạc Khanh Khanh còn cố ý dặn dò một câu!

Lúc nghĩ đến thái độ của chính mình và Liễu thị, thậm chí Lão phu nhân đối đãi với ba mẹ con Mạc Khanh Khanh, Mạc Trường Thanh không dằn được liền có chút chột dạ.

Phùng di nương giỏi nhất là suy đoán thăm dò ý nghĩ của người khác, nếu không thì cũng sẽ không khiến cho Lão phu nhân hết sức bắt bẻ lại có thể vui vẻ trong lòng, nàng lập tức phát hiện ra tâm tư của Mạc Trường Thanh.

"Biểu ca, nếu như chàng lo lắng Tam cô nương... Chàng không cần lo lắng! Nàng là người rất khiêm tốn nhã nhặn không có kiêu ngạo. Chàng cũng biết, thời điểm thiếp vào phủ... Phu nhân và... Những cô nương khác điều không có cho thiếp sắc mặt gì tốt. Ngoại trừ chỉ có Tam cô nương đối với thiếp vô cùng hữu hảo. Hơn nữa, nếu như không có Tam cô nương, chàng và thiếp... Cũng sẽ không..." Phùng di nương lại lén lút thẹn thùng liếc mắt nhìn Mạc Trường Thanh, sau đó mới nói tiếp: "Chỉ cần chàng bây giờ bắt đầu đối xử với nàng thật tốt, nàng nhất định sẽ không để tâm!"

Mạc Trường Thanh nhìn thấy ánh mắt nhỏ kia của Phùng di nương, con trùng thèm thuồng trong lòng lại rục rịch, nhưng mà vừa muốn hành động, lại nghe thấy Phùng di nương kinh hô một tiếng: "Việc lớn không tốt!"

Mạc Trường Thanh nhất thời bị kinh động tâm tư gì cũng bị mất, nghiêm mặt nói ra: "Chuyện gì kinh ngạc như vậy!"

"Thiếp mặc dù ở trong phòng tĩnh dưỡng, nhưng mà tin tức trong phủ ít nhiều cũng biết một chút, hôm nay... Chỉ sợ là toàn bộ chủ tử trong phủ cùng nhau làm cho Tam cô nương không còn mặt mũi!" Nói xong, nàng liền đem chuyện xảy ra hôm nay sơ lược nói một lần.

Mạc Trường Thanh nghe xong lời này, chẳng những không còn buồn ngủ, lại lâp tức đứng dậy, không để ý gì liền xông ra ngoài, thừa dịp bóng đêm liền trực tiếp đi đến sân viện Lão phu nhân!

---------

"Hồng Cẩm, hôm nay ngươi làm rất khá! Ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi!" Mạc Khanh Khanh khen ngợi xuất phát từ nội tâm, nàng nhìn Hồng Cẩm vẫn như cũ ngoan ngoãn đứng ở trước mặt mình.

Sự việc ngày hôm nay nếu như không có Hồng Cẩm, chỉ sợ sẽ không giải quyết thuận lợi như thế.

Nàng hôm đó đã cảm thấy nha đầu Hồng Cẩm kia không tầm thường, có thể phản ứng nhanh như vậy, đồng thời đỡ lấy nàng sắp ngã xuống, đó cũng không phải một cô nương mười mấy tuổi bình thường có thể làm được!

Nàng có ý muốn tra cặn kẽ lai lịch nha đầu kia một chút rồi sẽ trọng dụng nàng, thế nhưng chuyện xảy ra cấp bách, mọi thứ vô cùng khẩn cấp, nàng cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng nha đầu kia !

Cũng may nha đầu kia không để cho nàng thất vọng!

Để thật sự che dấu tai mắt người, hôm đó nàng thật sự trở lại sân viện giả bộ an bài sơ qua sau đó liền để cho Hồng Tiêu liền đi về nhà. Sau đó tất cả đều là dựa vào Hồng Cẩm tiến hành!

Đầu tiên là nàng để cho Hồng Cẩm đi đến trong viện của Tôn di nương thu dọn tàn cuộc, sau đó lại đem thi thể Vương ma ma quăng xuống giếng cạn, đồng thời cố ý để lại một đôi hài ở bên cạnh giếng.



Sau đó, nàng để cho Hồng Cẩm thay Hồng Tiêu mặc trang phục màu hồng phấn của nhị đẳng nha hoàn thường mặc, cố ý cõng thi thể Hồng Lăng đi một vòng ở chỗ dễ nhìn thấy trong vườn.

Quả nhiên những người kia lập tức mắc lừa.

Mạc Khanh Khanh mặc dù cũng không biết rốt cuộc Thái tử phi muốn đối với nàng làm gì. Nhưng mà trực giác kiếp trước cùng với kiếp này nói cho nàng biết, nhất định không phải là chuyện tốt gì!

Mà nàng cần phải làm chính là để cho tất cả tính toán của các nàng ở mặt ngoài luôn là hoàn mỹ vô khuyết, trên thực tế lại là tràn đầy chỗ sơ suất.

Mục đích chính là làm cho lúc các nàng đang tự cho là kế hoạch giết người được như ý lại cho các nàng một kích trí mạng!

"Đây đều là cô nương mưu kế hay, ta... Nô tỳ bất quá là thực hiện mà thôi." Hồng Cẩm vẫn là hết sức yên lặng.

"Ta ngược lại thật không có nghĩ đến, sức lực của ngươi thật sự có chút thế này, có thể cõng nổi Hồng Lăng!" Mạc Khanh Khanh tự tiếu phi tiếu* nói.

(*) Tự tiếu phi tiếu: cười mà như không cười

Hồng Cẩm kia lúc đầu sóng gió trước mặt vẫn không hoảng sợ, cuối cùng không ngờ hiện ra một chút dao động, nàng có chút yên lặng, nhưng mà cuối cùng vẫn giải thích: "Nô tỳ là người thô kệch, không có gì khác, đúng là còn lại một chút sức lực."

Mạc Khanh Khanh cũng không có ép buộc nàng, ngược lại nói: "Ngày mai, ta liền đi bẩm báo Lão phu nhân, đề bạt ngươi làm tam đẳng nha hoàn. Ngươi giúp ta đem hai cái rương kia dời qua đây."

Hồng Cẩm gật đầu, không có lên tiếng, chỉ là thành thật đi tới mang hai cái rương nhỏ kia đến.

Hai người tiểu thái giám trẻ tuổi sức lực khỏe mạnh phải cố sức mới di chuyển được rương nhỏ, còn Hồng Cẩm mỗi tay nâng một cái rương trực tiếp đem đến.

Mạc Khanh Khanh cố ý ngay trước mặt Hồng Cẩm mở cái rương kia ra.

Không ngoài dự đoán của nàng, bên trong đúng là phục trang đẹp đẽ, nhiều loại trân châu, kim khí, ngọc thạch vật trang trí, quả thực là làm người ta không kịp nhìn!

Nàng tùy ý từ bên trong cầm một cái vòng bằng vàng đặt vào trong tay Hồng Cẩm, vừa cười vừa nói: "Ngươi hôm nay vất vả, đây là thưởng cho ngươi!"

Hồng Cẩm cũng không có liếc mắt nhìn cái vòng bằng vàng trong tay, liền cúi đầu nói: "Đa tạ cô nương ban thưởng."

"Đúng rồi, hôm nay ngươi thừa dịp buổi tối, bóng đêm bên ngoài đi làm một việc!" Mạc Khanh Khanh thấp giọng phân phó.

Hồng Cẩm vừa nghe, một bên trên mặt biểu lộ vừa là khâm phục vừa là vẻ mặt kinh ngạc.

Mạc Khanh Khanh khẽ nheo mắt, nói ra: "Ngươi đi xuống. Khoảng chừng quá giờ Tý, ngươi lại đi làm chuyện này!"

Hồng Cẩm không có nhiều lời, liền lui ra ngoài.

Mạc Khanh Khanh nhìn thấy bóng dáng Hồng Cẩm kia có vẻ vô cùng nhỏ nhắn và yếu ớt, như có điều suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Thê Trọng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook