Chương 73: Thật sự quá giống 2
Nguyệt Sơ Ảnh
01/11/2017
"A!" Mạc Khanh Khanh cả người bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Nàng mở miệng thở hổn hển, ngực phập phồng không ổn định, ngay cả phía sau nội sam cũng đã ướt đẫm.
Nàng chỉ cảm thấy bản thân mơ một giấc mộng vô cùng dài, cảnh trong giấc mộng kia hiển nhiên là vô cùng rõ ràng, giống như là chân thật, nhưng mà đợi đến lúc nàng mở hai mắt ra, rồi lại như mộng ảo vỡ tan, đột nhiên tiêu tan không thấy nữa.
Nàng ra sức lắc đầu, muốn nhớ lại đôi câu vài lời trong giấc mộng, thế nhưng lại chỉ là nhớ tới một câu nói cuối cùng kia.
"Phù Sai?"
Mạc Khanh Khanh chính mình lẩm bẩm.
Phù Sai kia không phải là vua của nước Ngô bởi vì * ái Tây Thi nên mới vong quốc sao? Vì sao cái tên này lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở trong giấc mộng của mình?
"Cô nương? Gặp ác mộng phải không?" Hồng Tiêu khoác xiêm y, giơ nến đi đến.
"Ừ. Giờ gì rồi?" Mạc Khanh Khanh nhìn nàng ngáp dài còn buồn ngủ, liền biết bây giờ sắc trời hãy còn tối.
Hồng Tiêu nhìn thoáng qua đồng hồ cát đặt ở bên cạnh gương tráp: "Bất quá là vừa mới qua giờ sửu mà thôi."
"Ngươi đi đi, ta không sao, bất quá là nằm một hồi liền ngủ thôi." Mạc Khanh Khanh phân phó nói.
Hồng Tiêu gật đầu, nhìn Mạc Khanh Khanh quả thật trông vẻ không có việc gì lớn, liền thổi ngọn nến, đi ra gian ngoài ngủ.
Cũng bất quá là một lát sau, liền nghe thấy Hồng Tiêu hô hấp đều đều, hiển nhiên là đã ngủ rồi.
Lúc này Mạc Khanh Khanh mới tự mình đứng dậy, tìm một bộ trung y khô ráo, tự mình thay rồi sau đó từ từ nằm xuống.
Nàng trọng sinh cũng được một khoảng thời gian.
Chuyện đã xảy ra trong thời gian này, cùng kiếp trước có giống nhau, nhưng là không có hoàn toàn nhất trí, nhưng mà nàng cảm thấy, đại khái mạch lạc cùng hướng đi vẫn là giống nhau.
Nhưng mà biến số trong đó lúc này cũng không nhỏ.
Nói chẳng hạn như lần này Thái tử phi bỗng nhiên làm khó dễ, liền có thể cũng coi là một sự kiện đột phát.
Nàng mặc dù có trí nhớ của kiếp trước, có thể tính là một điều kiện thuận lợi tự nhiên, nhưng mà trên đời này khó khăn nhất vẫn là phỏng đoán lòng người cùng nhân tính.
Lòng người thay đổi trong nháy mắt.
Nhân tính thiện ác khó định.
Nàng muốn tự tay mình giết kẻ thù, tạo ra một con đường khác với kiếp trước, chỉ sợ là phải trải qua phải gánh vác và phải một mình đối mặt, còn có rất nhiều rất nhiều.
Nghĩ đi nghĩ lại, Mạc Khanh Khanh cảm thấy tâm lực quá mệt mỏi, liền từ từ nhắm mắt lại.
Trong lúc đó, nàng dường như nhìn thấy một người mặc hồng y, nữ tử tuyệt sắc thần sắc lạnh lẽo.
----------
Bởi vì buổi tối này một phen lăn qua lăn lại nên ngày thứ hai Mạc Khanh Khanh liền dậy trễ.
Mắt thấy thỉnh an với Lão phu nhân là rõ ràng không kịp rồi, Mạc Khanh Khanh dứt khoát liền để cho Hồng Tiêu phân phó một ma ma đi đến chỗ Lão phu nhân cáo bệnh.
Nàng cũng không muốn thức dậy, dứt khoát liền ỷ lại * bên trên, muốn vui vẻ tiếp tục ngủ sau khi bị thức giấc.
Ai ngờ, hai mắt vừa mới muốn nhắm lại, liền nghe thấy bên ngoài đột nhiên có một trận thanh âm gào khóc, rung trời nổi lên - -
"Cháu của ta a, ngươi làm sao?"
Mạc Khanh Khanh cả kinh đột nhiên đứng dậy.
Đây là con cái nhà ai chết? sớm như vậy chạy đến trong sân viện của nàng khóc tang?
Những người trông giữ sân viện kia đều đi đâu rồi?
Hồng Tiêu cùng Hồng Cẩm lại chạy đi nơi nào rồi?
Thời gian nghỉ ngơi thật tốt của nàng bị biến thành tan tành, đương nhiên là không có giọng nói tốt, nàng vừa muốn mở miệng mắng to, lại phát hiện có tiếng bước chân lộn xộn vang lên.
Trực giác của nàng đã cảm thấy kia căn bản chính là Hồng Tiêu hoặc là Hồng Cẩm, bởi vì hai người đều là người bước đi nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng mà những người này, cũng không biết là vô tình hay cố ý, đều là cố ý đem tiếng bước chân đi phải ầm ầm!
Nàng không nghĩ cái khác, liền trực tiếp nằm xuống!
"Ngài chậm một chút! Tam cô nương không có việc gì! Ngài yên tâm đi! Ai... Ngài chậm một chút!"
Mạc Khanh Khanh xoay thân thể, con mắt thay đổi chuyển động, thanh âm này không phải là Hồng Tiêu sao? Làm sao cảm thấy bất đắc dĩ như vậy?
Đây là ai đến đây a?
"Tâm can của ta a! Cháu rốt cuộc là làm sao vậy?" không đợi Mạc Khanh Khanh hiểu rõ ràng, liền cảm thấy có một vật thể nặng nề đập mạnh tới trên người của mình!
Cả người nàng đều bị chấn động, lồng ngực bị đau không tự chủ được phát ra một tiếng ho khan.
Mạc Khanh Khanh cảm thấy mồ hôi lạnh của mình chảy ròng.
Đây là làm cho nàng muốn giả bộ đều không có cách nào giả bộ a!
Nàng chỉ có thể là làm bộ dáng như vừa mới thức tỉnh, cố gắng xoay mình lại, nhưng phát hiện nằm sấp trên người mình lại là...
"Lão phu nhân! Người làm sao đến đây?" Mạc Khanh Khanh thật sự là hoảng sợ.
Trên thế gian này tuyệt đối không có một đạo lý nào lại có thể làm phiền Tổ mẫu đích thân lại đến thăm một người cháu gái thứ xuất không có rời khỏi *!
Hơn nữa nàng cũng không phải thật sự bị bệnh gì nặng, bất quá chỉ là thân thể hơi không khỏe thôi? Chẳng lẽ nói Hồng Tiêu vì sợ Lão phu nhân trách tội đặt điều nào là nói dối?
Nàng rốt cuộc liếc mắt nhìn Hồng Tiêu thăm dò, thế nhưng Hồng Tiêu lập tức mãnh mẽ lắc đầu, hiển nhiên là đối với tất cả những việc này phát sinh cũng bất ngờ.
"Đứa nhỏ ngoan của ta a! Cháu không sao chớ! Cháu hôm nay không đến, Tổ mẫu thật là lo lắng gần chết! Hãy là tìm một đại phu thật tốt đến xem cho cháu một chút đi, nếu không ta thật sự là không yên tâm." Lão phu nhân tiếp tục khóc thút thít.
"Tổ mẫu, Tổ mẫu, người trước đừng khóc, cháu vẫn tốt mà!" Mạc Khanh Khanh nghe giống như Lão phu nhân đang khóc tang cho mình vậy, liền trong lòng không thoải mái, vội vàng giải thích.
Lão phu nhân cũng là khóc mệt, liền vịn tay Trần ma ma đứng lên, thở phì phò nói ra: "Cháu không có việc gì là tốt rồi! Mau đến rót cho ta chén trà!"
Đây là Hồng Tiêu đã sớm chuẩn bị trước rồi, lập tức liền đưa đến!
Lão phu nhân cầm chén trà "ừng ực ừng ực" uống vào hai ngụm lớn, lúc này mới xem như là nuốt xuống khẩu khí này.
“Ta còn tưởng rằng cháu bị bệnh nặng nguy cấp gì đó không thể chấp nhận được, vì vây sợ hãi. Lại sợ nha đầu kia trở về báo lại mơ hồ không rõ ràng, làm chậm trễ việc chữa trị bệnh tình của cháu thì phải làm sao!" Nói xong vẫn trừng mắt liếc nhìn Hồng Tiêu đứng ở một bên chờ thu hồi chén trà.
Hồng Tiêu chỉ có thể là ngượng ngùng cười, tiếp nhận chén trà, nhưng sau đó lui ra ngoài.
Mạc Khanh Khanh có chút không rõ Lão phu nhân vì sao đột nhiên đối với mình coi trọng như vậy, lại huy động lực lượng của bà chạy tới xem bệnh nàngcó tốt hay không?
Nàng cũng bất quá là mê muội chốc lát, liền hiểu, chỉ sợ là Mạc Trường Thanh đem chuyện nàng đã trở thành nghĩa nữ của Duệ Tâm Trưởng công chúa nói cho Lão phu nhân.
Kết quả là, chính người này mấy ngày hôm trước còn bị bà chỉ vào mũi của nàngmắng thành "tai tinh", bây giờ lại thành "tâm can" trong miệng bà rồi?
Bất quá, nàng rõ ràng còn đánh giá thấp mức độ mặt dày củaLão phu nhân.
"Khanh Khanh a, cháu không biết a. Cháu bên này vừa mới nói bị bệnh, theo sau đóDuệ Tâm Trưởng công chúa quý phủ liền đưa thiệp mời qua đây"
"Trưởng công chúa quý phủ? Thiệp mời?" Mạc Khanh Khanh kỳ quái hỏi.
"Nói là qua mấy ngày, Trưởng công chúa muốn mở một bữa yến hội, muốn mời một mình cháu đi dự. Ta suy nghĩ..." Lão phu nhân nói vài câu, lại đột nhiên dừng lại.
Mạc Khanh Khanh tính toán một hồi, trong lòng khẽ động, liền biết rõý tứ của Lão phu nhân: "Ý của Tổ mẫu là để cho ta mang theo những tỷ muội khác cùng đi?"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Lão phu nhân càng thích Mạc Khanh Khanh thông minh lanh lợi, "Chính ngươi cũng là lần đầu tiên đi tham dự, cũng không quen thuộc, như thế nào cũng cần tìm người phối hợp một chút. Đương nhiên tốt nhất là chính tỷ muội của mình!"
"Tổ mẫu nói có lý. Cho nên, ta cũng xác thực là chỉ có thể mang một người đi tham dự!" Mạc Khanh Khanh vừa cười vừa nói.
Lão phu nhân lập tức sững sờ, lời nói vừa rồi của bà cũng không phải là ý này, bà không biết Mạc Khanh Khanh là thật sự không rõ, hay là đang giả bộ hồ đồ.
"Tổ mẫu, người cũng hiểu. Cháu kỳ thật cũng chưa từng gặp qua Duệ Tâm Trưởng công chúa. Công chúa điện hạ rốt cuộc là bản tính tính khí thế nào, cháu cũng không biết. Tùy tiện mang tất cả tỷ muội trong nhà tham dự, như vậy thật là thất lễ, mà còn làm cho người khác nói rằng Mạc phủ chúng ta không biết lễ nghi, không có quy củ. Mang một người theo tham dự, còn có thể nói là theo bầu bạn với cháu, mang bốn năm người tỷ muội chỉ sợ lại không thể tự viên kỳ thuyết* thôi? Người xem, cháu nói có lý không?"
(*) Tự viên kỳ thuyết: viên ở đây là viên mãn, chu toàn, chỉ người nói có khả năng đưa ra luận điểm, hoặc lời nói hoang đường của mình mà không có lỗ hổng, tự hoàn chỉnh lập luận của mình.
Nói xong, Mạc Khanh Khanh cười mĩm nhìn Lão phu nhân.
Lão phu nhân thật không nghĩ tới Mạc Khanh Khanh lại nói ra một phen đạo lý lớn đến như vậy, bà nhất thời lại nghĩ không ra bất kỳ lời nào phản bác.
Lão phu nhân chỉ có thể cười gượng nói: "Cháu nói đương nhiên có lý. Vậy, vậy lần này cứ nghe theo lời cháu nói mà làm."
Duệ Tâm Trưởng công chúa kia chính là muội muội ruột của Hoàng Thượng, ở Đại Thuận triều đều là địa vị cao cả, vô cùng được kính trọng.
Ngọc nhan những vị Công chúa này chỉ có những mệnh phụ ở thời điểm năm mới đại triều lễ mới có thể nhìn thấy.
Hơn nữa Trưởng công chúa gần như chưa bao giờ cùng nội quyến của triều thần kết giao, có thể tham gia yến hội của Trưởng công chúa phần lớn là người trong hoàng thất hoặc là con cháu quý tộc có tước vị!
Những người đó cùng những gia đình quan lại bọn họ vẫn là thứ bậc khác biệt, vậy căn bản chính là như trời với đất rồi
Cho nên, bà luôn nghĩ, nếu như có thể để cho cháu gái của mình cũng đi mở mang kiến thức một chút, có lẽ có thể biết cái gì trẻ tuổi anh tuấn tài giỏi hoặc là Vương gia thế tử, vậy cũng thật sự là chuyện vui trọng đại!
Nhưng mà rõ ràng, lời nói của Mạc Khanh Khanh cũng thật sự có ba phần đạo lý như vậy, cho nên bà mới không có phản bác, thế nhưng bà ít nhiều có chút không cam tâm, liền lại nói thêm một câu: "Lần này thì thôi, nếu như lần sau còn có cơ hội như vậy, cháu cũng đừng quên những tỷ muội khác!"
Mạc Khanh Khanh cười đến vô cùng ngọt ngào: "Đó là hiển nhiên rồi! Cháu gái đương nhiên hiểu được đạo lý có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!"
Lão phu nhân lúc này mới yên tâm dẫn Trần ma ma quay đầu rời đi, cũng hoàn toàn quên mất lúc nãy nói cho mời một đai phu tài giỏi đến xem thật kỹ bệnh tình của Mạc Khanh Khanh.
Nụ cười của Mạc Khanh Khanh không thay đổi, nhưng mà sắc mặt cũng là càng ngày càng lạnh.
Nàng mở miệng thở hổn hển, ngực phập phồng không ổn định, ngay cả phía sau nội sam cũng đã ướt đẫm.
Nàng chỉ cảm thấy bản thân mơ một giấc mộng vô cùng dài, cảnh trong giấc mộng kia hiển nhiên là vô cùng rõ ràng, giống như là chân thật, nhưng mà đợi đến lúc nàng mở hai mắt ra, rồi lại như mộng ảo vỡ tan, đột nhiên tiêu tan không thấy nữa.
Nàng ra sức lắc đầu, muốn nhớ lại đôi câu vài lời trong giấc mộng, thế nhưng lại chỉ là nhớ tới một câu nói cuối cùng kia.
"Phù Sai?"
Mạc Khanh Khanh chính mình lẩm bẩm.
Phù Sai kia không phải là vua của nước Ngô bởi vì * ái Tây Thi nên mới vong quốc sao? Vì sao cái tên này lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở trong giấc mộng của mình?
"Cô nương? Gặp ác mộng phải không?" Hồng Tiêu khoác xiêm y, giơ nến đi đến.
"Ừ. Giờ gì rồi?" Mạc Khanh Khanh nhìn nàng ngáp dài còn buồn ngủ, liền biết bây giờ sắc trời hãy còn tối.
Hồng Tiêu nhìn thoáng qua đồng hồ cát đặt ở bên cạnh gương tráp: "Bất quá là vừa mới qua giờ sửu mà thôi."
"Ngươi đi đi, ta không sao, bất quá là nằm một hồi liền ngủ thôi." Mạc Khanh Khanh phân phó nói.
Hồng Tiêu gật đầu, nhìn Mạc Khanh Khanh quả thật trông vẻ không có việc gì lớn, liền thổi ngọn nến, đi ra gian ngoài ngủ.
Cũng bất quá là một lát sau, liền nghe thấy Hồng Tiêu hô hấp đều đều, hiển nhiên là đã ngủ rồi.
Lúc này Mạc Khanh Khanh mới tự mình đứng dậy, tìm một bộ trung y khô ráo, tự mình thay rồi sau đó từ từ nằm xuống.
Nàng trọng sinh cũng được một khoảng thời gian.
Chuyện đã xảy ra trong thời gian này, cùng kiếp trước có giống nhau, nhưng là không có hoàn toàn nhất trí, nhưng mà nàng cảm thấy, đại khái mạch lạc cùng hướng đi vẫn là giống nhau.
Nhưng mà biến số trong đó lúc này cũng không nhỏ.
Nói chẳng hạn như lần này Thái tử phi bỗng nhiên làm khó dễ, liền có thể cũng coi là một sự kiện đột phát.
Nàng mặc dù có trí nhớ của kiếp trước, có thể tính là một điều kiện thuận lợi tự nhiên, nhưng mà trên đời này khó khăn nhất vẫn là phỏng đoán lòng người cùng nhân tính.
Lòng người thay đổi trong nháy mắt.
Nhân tính thiện ác khó định.
Nàng muốn tự tay mình giết kẻ thù, tạo ra một con đường khác với kiếp trước, chỉ sợ là phải trải qua phải gánh vác và phải một mình đối mặt, còn có rất nhiều rất nhiều.
Nghĩ đi nghĩ lại, Mạc Khanh Khanh cảm thấy tâm lực quá mệt mỏi, liền từ từ nhắm mắt lại.
Trong lúc đó, nàng dường như nhìn thấy một người mặc hồng y, nữ tử tuyệt sắc thần sắc lạnh lẽo.
----------
Bởi vì buổi tối này một phen lăn qua lăn lại nên ngày thứ hai Mạc Khanh Khanh liền dậy trễ.
Mắt thấy thỉnh an với Lão phu nhân là rõ ràng không kịp rồi, Mạc Khanh Khanh dứt khoát liền để cho Hồng Tiêu phân phó một ma ma đi đến chỗ Lão phu nhân cáo bệnh.
Nàng cũng không muốn thức dậy, dứt khoát liền ỷ lại * bên trên, muốn vui vẻ tiếp tục ngủ sau khi bị thức giấc.
Ai ngờ, hai mắt vừa mới muốn nhắm lại, liền nghe thấy bên ngoài đột nhiên có một trận thanh âm gào khóc, rung trời nổi lên - -
"Cháu của ta a, ngươi làm sao?"
Mạc Khanh Khanh cả kinh đột nhiên đứng dậy.
Đây là con cái nhà ai chết? sớm như vậy chạy đến trong sân viện của nàng khóc tang?
Những người trông giữ sân viện kia đều đi đâu rồi?
Hồng Tiêu cùng Hồng Cẩm lại chạy đi nơi nào rồi?
Thời gian nghỉ ngơi thật tốt của nàng bị biến thành tan tành, đương nhiên là không có giọng nói tốt, nàng vừa muốn mở miệng mắng to, lại phát hiện có tiếng bước chân lộn xộn vang lên.
Trực giác của nàng đã cảm thấy kia căn bản chính là Hồng Tiêu hoặc là Hồng Cẩm, bởi vì hai người đều là người bước đi nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng mà những người này, cũng không biết là vô tình hay cố ý, đều là cố ý đem tiếng bước chân đi phải ầm ầm!
Nàng không nghĩ cái khác, liền trực tiếp nằm xuống!
"Ngài chậm một chút! Tam cô nương không có việc gì! Ngài yên tâm đi! Ai... Ngài chậm một chút!"
Mạc Khanh Khanh xoay thân thể, con mắt thay đổi chuyển động, thanh âm này không phải là Hồng Tiêu sao? Làm sao cảm thấy bất đắc dĩ như vậy?
Đây là ai đến đây a?
"Tâm can của ta a! Cháu rốt cuộc là làm sao vậy?" không đợi Mạc Khanh Khanh hiểu rõ ràng, liền cảm thấy có một vật thể nặng nề đập mạnh tới trên người của mình!
Cả người nàng đều bị chấn động, lồng ngực bị đau không tự chủ được phát ra một tiếng ho khan.
Mạc Khanh Khanh cảm thấy mồ hôi lạnh của mình chảy ròng.
Đây là làm cho nàng muốn giả bộ đều không có cách nào giả bộ a!
Nàng chỉ có thể là làm bộ dáng như vừa mới thức tỉnh, cố gắng xoay mình lại, nhưng phát hiện nằm sấp trên người mình lại là...
"Lão phu nhân! Người làm sao đến đây?" Mạc Khanh Khanh thật sự là hoảng sợ.
Trên thế gian này tuyệt đối không có một đạo lý nào lại có thể làm phiền Tổ mẫu đích thân lại đến thăm một người cháu gái thứ xuất không có rời khỏi *!
Hơn nữa nàng cũng không phải thật sự bị bệnh gì nặng, bất quá chỉ là thân thể hơi không khỏe thôi? Chẳng lẽ nói Hồng Tiêu vì sợ Lão phu nhân trách tội đặt điều nào là nói dối?
Nàng rốt cuộc liếc mắt nhìn Hồng Tiêu thăm dò, thế nhưng Hồng Tiêu lập tức mãnh mẽ lắc đầu, hiển nhiên là đối với tất cả những việc này phát sinh cũng bất ngờ.
"Đứa nhỏ ngoan của ta a! Cháu không sao chớ! Cháu hôm nay không đến, Tổ mẫu thật là lo lắng gần chết! Hãy là tìm một đại phu thật tốt đến xem cho cháu một chút đi, nếu không ta thật sự là không yên tâm." Lão phu nhân tiếp tục khóc thút thít.
"Tổ mẫu, Tổ mẫu, người trước đừng khóc, cháu vẫn tốt mà!" Mạc Khanh Khanh nghe giống như Lão phu nhân đang khóc tang cho mình vậy, liền trong lòng không thoải mái, vội vàng giải thích.
Lão phu nhân cũng là khóc mệt, liền vịn tay Trần ma ma đứng lên, thở phì phò nói ra: "Cháu không có việc gì là tốt rồi! Mau đến rót cho ta chén trà!"
Đây là Hồng Tiêu đã sớm chuẩn bị trước rồi, lập tức liền đưa đến!
Lão phu nhân cầm chén trà "ừng ực ừng ực" uống vào hai ngụm lớn, lúc này mới xem như là nuốt xuống khẩu khí này.
“Ta còn tưởng rằng cháu bị bệnh nặng nguy cấp gì đó không thể chấp nhận được, vì vây sợ hãi. Lại sợ nha đầu kia trở về báo lại mơ hồ không rõ ràng, làm chậm trễ việc chữa trị bệnh tình của cháu thì phải làm sao!" Nói xong vẫn trừng mắt liếc nhìn Hồng Tiêu đứng ở một bên chờ thu hồi chén trà.
Hồng Tiêu chỉ có thể là ngượng ngùng cười, tiếp nhận chén trà, nhưng sau đó lui ra ngoài.
Mạc Khanh Khanh có chút không rõ Lão phu nhân vì sao đột nhiên đối với mình coi trọng như vậy, lại huy động lực lượng của bà chạy tới xem bệnh nàngcó tốt hay không?
Nàng cũng bất quá là mê muội chốc lát, liền hiểu, chỉ sợ là Mạc Trường Thanh đem chuyện nàng đã trở thành nghĩa nữ của Duệ Tâm Trưởng công chúa nói cho Lão phu nhân.
Kết quả là, chính người này mấy ngày hôm trước còn bị bà chỉ vào mũi của nàngmắng thành "tai tinh", bây giờ lại thành "tâm can" trong miệng bà rồi?
Bất quá, nàng rõ ràng còn đánh giá thấp mức độ mặt dày củaLão phu nhân.
"Khanh Khanh a, cháu không biết a. Cháu bên này vừa mới nói bị bệnh, theo sau đóDuệ Tâm Trưởng công chúa quý phủ liền đưa thiệp mời qua đây"
"Trưởng công chúa quý phủ? Thiệp mời?" Mạc Khanh Khanh kỳ quái hỏi.
"Nói là qua mấy ngày, Trưởng công chúa muốn mở một bữa yến hội, muốn mời một mình cháu đi dự. Ta suy nghĩ..." Lão phu nhân nói vài câu, lại đột nhiên dừng lại.
Mạc Khanh Khanh tính toán một hồi, trong lòng khẽ động, liền biết rõý tứ của Lão phu nhân: "Ý của Tổ mẫu là để cho ta mang theo những tỷ muội khác cùng đi?"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Lão phu nhân càng thích Mạc Khanh Khanh thông minh lanh lợi, "Chính ngươi cũng là lần đầu tiên đi tham dự, cũng không quen thuộc, như thế nào cũng cần tìm người phối hợp một chút. Đương nhiên tốt nhất là chính tỷ muội của mình!"
"Tổ mẫu nói có lý. Cho nên, ta cũng xác thực là chỉ có thể mang một người đi tham dự!" Mạc Khanh Khanh vừa cười vừa nói.
Lão phu nhân lập tức sững sờ, lời nói vừa rồi của bà cũng không phải là ý này, bà không biết Mạc Khanh Khanh là thật sự không rõ, hay là đang giả bộ hồ đồ.
"Tổ mẫu, người cũng hiểu. Cháu kỳ thật cũng chưa từng gặp qua Duệ Tâm Trưởng công chúa. Công chúa điện hạ rốt cuộc là bản tính tính khí thế nào, cháu cũng không biết. Tùy tiện mang tất cả tỷ muội trong nhà tham dự, như vậy thật là thất lễ, mà còn làm cho người khác nói rằng Mạc phủ chúng ta không biết lễ nghi, không có quy củ. Mang một người theo tham dự, còn có thể nói là theo bầu bạn với cháu, mang bốn năm người tỷ muội chỉ sợ lại không thể tự viên kỳ thuyết* thôi? Người xem, cháu nói có lý không?"
(*) Tự viên kỳ thuyết: viên ở đây là viên mãn, chu toàn, chỉ người nói có khả năng đưa ra luận điểm, hoặc lời nói hoang đường của mình mà không có lỗ hổng, tự hoàn chỉnh lập luận của mình.
Nói xong, Mạc Khanh Khanh cười mĩm nhìn Lão phu nhân.
Lão phu nhân thật không nghĩ tới Mạc Khanh Khanh lại nói ra một phen đạo lý lớn đến như vậy, bà nhất thời lại nghĩ không ra bất kỳ lời nào phản bác.
Lão phu nhân chỉ có thể cười gượng nói: "Cháu nói đương nhiên có lý. Vậy, vậy lần này cứ nghe theo lời cháu nói mà làm."
Duệ Tâm Trưởng công chúa kia chính là muội muội ruột của Hoàng Thượng, ở Đại Thuận triều đều là địa vị cao cả, vô cùng được kính trọng.
Ngọc nhan những vị Công chúa này chỉ có những mệnh phụ ở thời điểm năm mới đại triều lễ mới có thể nhìn thấy.
Hơn nữa Trưởng công chúa gần như chưa bao giờ cùng nội quyến của triều thần kết giao, có thể tham gia yến hội của Trưởng công chúa phần lớn là người trong hoàng thất hoặc là con cháu quý tộc có tước vị!
Những người đó cùng những gia đình quan lại bọn họ vẫn là thứ bậc khác biệt, vậy căn bản chính là như trời với đất rồi
Cho nên, bà luôn nghĩ, nếu như có thể để cho cháu gái của mình cũng đi mở mang kiến thức một chút, có lẽ có thể biết cái gì trẻ tuổi anh tuấn tài giỏi hoặc là Vương gia thế tử, vậy cũng thật sự là chuyện vui trọng đại!
Nhưng mà rõ ràng, lời nói của Mạc Khanh Khanh cũng thật sự có ba phần đạo lý như vậy, cho nên bà mới không có phản bác, thế nhưng bà ít nhiều có chút không cam tâm, liền lại nói thêm một câu: "Lần này thì thôi, nếu như lần sau còn có cơ hội như vậy, cháu cũng đừng quên những tỷ muội khác!"
Mạc Khanh Khanh cười đến vô cùng ngọt ngào: "Đó là hiển nhiên rồi! Cháu gái đương nhiên hiểu được đạo lý có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!"
Lão phu nhân lúc này mới yên tâm dẫn Trần ma ma quay đầu rời đi, cũng hoàn toàn quên mất lúc nãy nói cho mời một đai phu tài giỏi đến xem thật kỹ bệnh tình của Mạc Khanh Khanh.
Nụ cười của Mạc Khanh Khanh không thay đổi, nhưng mà sắc mặt cũng là càng ngày càng lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.