Chương 72: Thật sự quá giống
Nguyệt Sơ Ảnh
01/11/2017
Mạc Khanh Khanh đột nhiên cảm thấy trên người có chút lạnh, không tự chủ
được rùng mình một cái. Nàng đột nhiên mở hai mắt ra, lại phát hiện bản
thân mình đang ở một nơi vô cùng hắc ám.
Trong lòng nàng cả kinh, không khỏi xem xét chung quanh. Nhưng mà bất luận nàng nỗ lực như thế nào, lại như cũ chỉ có thể cảm nhận được bóng tối vô biên.
Mạc Khanh Khanh nhớ rõ ràng vừa rồi chính mình trải qua nổi khổ bị lửa thêu đốt toàn thân, sao đột nhiên đến nơi mà đưa tay không thấy được năm ngón!
Tuy rằng nàng nghi ngờ nhưng một cảm giác nôn nóng đột nhiên ập đến, hơn nữa cảm giác đó đã sai khiến bước chân nàng tự động đi tới
Mạc Khanh Khanh mờ mịt không biết bản thân sắp sửa đi về nơi nào, thế nhưng hai chân lại giống như có ý chí của mình, chính là từng bước từng bước hướng về nơi không nhìn thấy điểm cuối kia mà đi. Đi không biết bao lâu, Mạc Khanh Khanh bỗng nhiên phát hiện phía trước xuất hiện một đóm ánh sáng nhẹ nhàng. Nói là bỗng nhiên, bởi vì ánh sáng kia vốn không tồn tại, nhưng cứ như vậy tự nhiên xuất hiện!
Nàng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, phảng phất như là cuối cùng cũng tìm được nơi quy y.
Quy y?
Mạc Khanh Khanh vì ý nghĩ bỗng nhiên phát sinh của mình mà cảm thấy không thể lý giải được.
"Nếu đã tới, còn không qua đây?" Một âm thanh lười biếng mà thanh lãnh vang lên.
Sau đó trong nháy mắt, bốn phía sáng lên giống như ban ngày, sáng đến mức hai mắt của Mạc Khanh Khanh cũng khó mà nhìn thấy vật.
Đợi đến khi nàng thích ứng với ánh sáng xung quanh, trước mắt liền xuất hiện một nữ tử mặc một bộ hồng y chói mắt đang nghiêng người tựa lên một gốc cây khô, đôi mắt sắc sáng lung linh hơi híp lại kia như cười như không nhìn nàng.
"Ngươi tên gì?" Nử tử kia lười biếng hỏi.
"Mạc Khanh Khanh."
"Thì ra là thiên hạ đệ nhất dâm phụ a!"
Mạc Khanh Khanh cười khổ nói: "Người cũng biết ta là thứ ngu xuẩn như vậy?"
Hai mắt nữ tử kia rốt cục nhìn thẳng vào Mạc Khanh Khanh: "Dâm phụ làm sao? Chẳng lẽ là nữ nhân tự mình muốn làm dâm phụ? Sao không thấy những tên cẩu vật giả bộ chính nhân quân tử đó đưa nữ nhân đi làm dâm phụ bị chửi dâm phu!"
Mạc Khanh Khanh thấy nữ tử kia một khi đôi mắt mở to lại có thể diễm quang tứ xạ*, xinh đẹp không gì sánh nổi, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Dù là Mạc Khanh Khanh tự xưng là dung mạo xinh đẹp, cũng không thể không thừa nhận, nàng đến trước mặt nữ tử này bất quá là đom đóm so với minh nguyệt, quả thực không có cách nào so sánh được.
(*) Diễm quang tứ xạ: sặc sỡ lóa mắt, thường dùng để tả mỹ nữ dung mạo xinh đẹp.
"Nơi này là chỗ nào?" Mạc Khanh Khanh đối với nữ tử đột nhiên lòng đầy căm phẫn cũng không có tiếp lời, ngược lại hiếu kỳ nơi mình đang ở.
"Nơi này là Vong Xuyên!" tiếng nói của nữ tử kia vừa dứt, Mạc Khanh Khanh lại đột nhiên nghe được tiếng nước chảy róc rách.
"Vậy... Người lại là vị nào?" Mạc Khanh Khanh thử hỏi?
"Ngươi đã đến vong xuyên rồi, ta còn có thể là vị nào?" Nữ tử cười nhạo một tiếng, giống như Mạc Khanh Khanh hỏi chính là chuyện buồn cười nhất trên đời.
"Người, người là... Mạnh bà?" Mạc Khanh Khanh bỗng nhiên tỉnh ngộ tiếp theo lại là chấn động.
Thì ra nàng thật sự đã chết rồi!
Mạc Khanh Khanh không có bao nhiêu sợ hãi ngược lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh bà kia cười khinh miệt: "Cái này ngược lại là hiếm thấy, biết mình đã chết, giống như là một chút cũng không phiền não? Cũng không sợ?"
"Ta cả đời từ đầu tới cuối đều là sai, hại chính mình, cũng hại. . . Người khác. . ." Mạc Khanh Khanh cúi đầu.
Mạnh bà nghe xong những lời này, ngược lại nổi lên ba phần hiếu kỳ - bộ dáng này làm sao giống như một "dâm phụ" đại danh đỉnh đỉnh?
"Ngươi hại người nào?"
"Ta... Ta tự cho rằng là hắn yêu ta kỳ thật chính xác lại là thích hình dáng của ta, hắn thực ra chẳng qua là đang lợi dụng ta, đùa bỡn ta, mà ta vẫn không để trong lòng, tưởng rằng chính mình cản trở hắn. Đợi đến lúc ta ý thức được, tất cả đã không còn kịp rồi. Ta đời này, chưa từng có tỉnh táo hiểu rõ người bên cạnh. Ta mất đi người thân thật sự cùng trượng phu, lại đem tính mạng của mình dâng hiến cho ngụy quân tử cùng chân tiểu nhân! Ta là gieo gió gặt bão!" Mạc Khanh Khanh thấp giọng nói ra.
(Đoạn này là Mạc Khanh Khanh gặp Mạnh bà nên khi Mạnh bà tự xưng mình edit thành “nàng ta” để mọi người dễ hiểu)
Mạnh bà nghe xong những lời của Mạc Khanh Khanh, đột nhiên ánh mắt có chút sững sờ, những việc trải qua thế này cùng với quá khứ của nàng ta, lại có ba phần tương tự - Nàng ta cũng tự cho là vĩ đại bị đưa đến địch quốc, dùng sắc đẹp dẫn dụ * nam nhân mà bản thân không yêu, bị người mình yêu đích thân đưa đến cho nam nhân khác *, đến cuối cùng, người nam nhân kia vì nàng ta nước mất nhà tan.
Mà nàng ta ở đâu?
Mọi người đều nói nàng ta cùng người yêu chèo thuyền du ngoạn trên Lưỡng Hồ, rời xa triều đình, làm Đào Chu Công hào phú.
Nhưng mà bọn họ biết rõ chân tướng sao?
Bọn họ biết hắn cả đời không có chạm qua cái người yêu là nàng ta nữa!
Bọn họ biết hắn phải chịu đựng cơ thiếp của hắn châm chọc khiêu khích sao?
Bọn họ biết hắn cái loại hành động mang theo bố thí áy náy to lớn này làm cho nàng ta cảm thấy sỉ nhục cỡ nào sao?
Hết thảy tất cả vĩ đại, cuối cùng đổi lấy bất quá là cô độc sống quãng đời còn lại!
Nửa đời sau của nàng ta cũng là sống trong ký ức đối đãi của người nam nhân mà vì mình mất đi tất cả cùng sinh mạng!
Vì vậy, nàng ta từ từ già đi hai mắt nhắm lại sau đó liền đi tới bờ sông Vong Xuyên này.
"Ngươi không hận sao? Không hận bọn họ đùa bỡn, giày xéo ngươi? Thật sự là cam chịu *! Quả nhiên đủ *!" Mạnh bà đột nhiên mặt mũi tràn đầy mỉa mai nói! Nàng ta liếc nhìn, giống như từ trên người Mạc Khanh Khanh, thấy được quá khứ của chính mình.
"Ta hận! Ta đương nhiên hận! Nhưng mà ta có thể làm sao? Ta không nghĩ như vậy, lại có thể thế nào? Ta lúc còn sống vì trả thù thà rằng chịu đựng hình phạt lăng trì, thế nhưng ta dùng cả đời đau khổ ấy mà đổi lại đối phương chỉ nhất thời không vui! Cuộc đời của ta đã qua như vậy, ta phải làm sao mới có thể giải trừ nỗi đau đớn cùng nỗi hận cắt da trong lòng ta!" Mạc Khanh Khanh trước sau ẩn nhẫn cuối cùng bộc phát!
Hai tròng mắt của nàng bất ngờ đỏ ngầu, trên mặt rõ ràng nổi gân xanh, đôi môi khép chặt! Dần dần thậm chí có huyết lệ từ khóe mắt muốn nứt hốc mắt chảy ra!
Trong mắt nàng bắn ra khí thế khiếp người cùng hận ý to lớn ngược lại làm cho Mạnh bà phải kinh sợ ngẩn ngơ! Ngay sau đó nàng lại có thể thản nhiên cười.
Nụ cười này liên tục xuất hiện đủ loại quyến rũ, cơ hồ Thiên Địa biến sắc.
"Ha ha, Lúc này xem có vẻ cũng đến giờ rồi" Mạnh bà khẽ lật tay ngọc, một cái chén bích lục liền xuất hiện ở trước mặt Mạc Khanh Khanh.
Mạc Khanh Khanh lập tức liền hiểu, đây chính là dương thế nhân gian người người đều biết "Mạnh bà thang" !
Ngón tay thon dài kia của Mạnh bà khẽ động, nước canh trong suốt trong chén bích lục kia liền khẽ nổi lên gợn sóng, ngay sau đó một loạt những hình ảnh về cuộc đời của Mạc Khanh Khanh được xâu chuỗi lại chợt hiện lên ở trên nước canh kia.
Hai mắt Mạc Khanh Khanh cũng theo những hình ảnh thay đổi mà biến hóa thất thường.
Khi thì thương cảm, khi thì phẫn nộ, khi thì chết lặng, khi thì hận ý liên tục.
Cuối cùng, khi dừng hình ảnh ở giữa hai nam nhân thời điểm hình ảnh không ngừng thay đổi, Mạc Khanh Khanh rốt cục nhịn không được trực tiếp lấy tay hất đổ chén Mạnh bà thang kia.
"A! Cái này phải làm sao đây? Một người chỉ có một chén Mạnh bà thang! Ngươi hất đổ rồi, có thể sẽ không được uống rồi!" Mạnh bà ngạc nhiên nói.
Mạc Khanh Khanh sững sờ.
Nàng thật sự không nghe nói qua chuyện như vậy.
Bất quá, nàng lập tức cười một tiếng, nói ra: "Vốn là ta không có ý định quên đi thù hận kiếp trước!"
Đối xử với người thân như vậy, * hận ý của sự phản bội đã sớm theo một trận hỏa hoạn kia xâm nhập vào xương cốt của nàng, khắc thật sâu vào tâm can của nàng.
Nàng ngược lại không tin, dựa vào một chén canh, thì thật sự có thể làm cho con người tẩy sạch linh hồn dơ bẩn!
"Ngươi như vậy đầu thai, đúng là không sạch sẽ! Linh hồn của hài nhi là tinh khiết nhất! Như vậy xem ra, ngươi là không có cách nào chuyển thế đầu thai rồi!" Mạnh bà nhìn thẳng Mạc Khanh Khanh nói ra.
Mạc Khanh Khanh có chút hồ đồ. Nàng cũng không biết quy củ của âm tào địa phủ này, chỉ có thể kỳ quái nhìn Mạnh bà.
Nàng ta nói mình không thể chuyển thế đầu thai, là có ý gì?
Vậy mình sẽ trở thành cô hồn dã quỷ?
Cũng được!
Cho dù là làm quỷ, nàng cũng phải đi về tìm những người kia tính sổ!
Mạnh bà khẽ cười một tiếng, giống như nhìn thấu ý nghĩ trong đầu Mạc Khanh Khanh: "Đứa nhỏ ngốc! Báo thù nào có đơn giản như vậy! Ngươi đã biết mình làm sai rồi! Hãy trở về thời điểm ngươi bắt đầu sai lầm đi đi!"
Đôi mắt Mạc Khanh Khanh mở càng lớn, hai hàng huyết lệ nổi bật hiếm thấy kia còn lưu lại trên gương mặt trắng sáng, làm cho nàng trở nên xinh đẹp rung động lòng người.
"Người, ý của người là..."
Mạnh bà gật đầu, nói: "Trở về đi!" Có lẽ nàng có thể thay đổi vận mệnh, cũng không cần giống như chính mình ngày qua ngày đứng ở bờ sông Vong Xuyên này chờ đợi người yêu thật sự của mình như vậy.
Mạc Khanh Khanh ngạc nhiên vui mừng quả thực không biết nói như thế nào cho phải, cứ thế nghẹn ngào nói không ra được nửa chữ.
"Chỉ có điều, ngươi nếu đã đến nơi này, cũng không thể cứ như vậy rời đi. Dù sao cũng phải cùng linh hồn bình thường có chỗ phân biệt. Ta là Mạnh bà, ngươi cuối cùng phải biết ta mong muốn là cái gì!" Mạnh bà đưa ra điều kiện.
Mạc Khanh Khanh hiểu, Mạnh bà tồn tại mục đích chính là vì làm cho linh hồn quên hết toàn bộ kiếp trước, nhưng mà nàng không thể quên!
"Nếu đã không thể quên toàn bộ, vậy ngươi liền lựa chọn quên mất một phần trong đó đi!"
Mạc Khanh Khanh trầm ngâm một lát, nói: "Ta đời này đúng là có lỗi với phu quân của ta nhất! Hắn vì ta trả giá quá nhiều, ta lại không có cách nào hồi báo! Chỉ mong đời sau chúng ta vĩnh viễn không gặp nhau!" Không gặp nhau hiển nhiên sẽ không mến nhau, không quen biết hiển nhiên cũng sẽ không dây dưa.
Mạnh bà lại không nghĩ tới Mạc Khanh Khanh sẽ chọn quên đi phần ký ức này.
Càng là mong muốn ép buộc lẩn tránh, mới càng là không thể tự mình quên.
"Cũng được! Ta hiểu được. Ngươi yên tâm, những ký ức khác của ngươi đều là nguyên vẹn, chỉ bất quá về phần người này sẽ biến mất. Ngươi sẽ còn nhớ từng có trượng phu, nhưng sẽ không nhớ nổi trượng phu của ngươi là ai, mà còn toàn bộ về bối cảnh gia đình trượng phu của ngươi …, cũng sẽ ở trong trí nhớ của ngươi biến mất!" Mạnh bà giải thích.
"Ta, hiểu rồi!" Mạc Khanh Khanh nói.
"Còn nữa, ký ức ngươi đã từng đến chỗ này của ta, tự nhiên cũng sẽ không tồn tại!" Mạnh bà nói tiếp.
Mạc Khanh Khanh vừa muốn gật đầu, nhưng mà còn chưa kịp phản ứng, đã bị Mạnh bà đột nhiên đẩy một cái, cả người hướng phía vực sâu không đáy của Vong Xuyên té xuống!
Thời điểm nàng té xuống, chỉ mơ hồ nghe thấy Mạnh bà còn đang lẩm bẩm nói: "Phù Sai... Khi nào thì mới có thể đợi được người..."
Trong lòng nàng cả kinh, không khỏi xem xét chung quanh. Nhưng mà bất luận nàng nỗ lực như thế nào, lại như cũ chỉ có thể cảm nhận được bóng tối vô biên.
Mạc Khanh Khanh nhớ rõ ràng vừa rồi chính mình trải qua nổi khổ bị lửa thêu đốt toàn thân, sao đột nhiên đến nơi mà đưa tay không thấy được năm ngón!
Tuy rằng nàng nghi ngờ nhưng một cảm giác nôn nóng đột nhiên ập đến, hơn nữa cảm giác đó đã sai khiến bước chân nàng tự động đi tới
Mạc Khanh Khanh mờ mịt không biết bản thân sắp sửa đi về nơi nào, thế nhưng hai chân lại giống như có ý chí của mình, chính là từng bước từng bước hướng về nơi không nhìn thấy điểm cuối kia mà đi. Đi không biết bao lâu, Mạc Khanh Khanh bỗng nhiên phát hiện phía trước xuất hiện một đóm ánh sáng nhẹ nhàng. Nói là bỗng nhiên, bởi vì ánh sáng kia vốn không tồn tại, nhưng cứ như vậy tự nhiên xuất hiện!
Nàng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, phảng phất như là cuối cùng cũng tìm được nơi quy y.
Quy y?
Mạc Khanh Khanh vì ý nghĩ bỗng nhiên phát sinh của mình mà cảm thấy không thể lý giải được.
"Nếu đã tới, còn không qua đây?" Một âm thanh lười biếng mà thanh lãnh vang lên.
Sau đó trong nháy mắt, bốn phía sáng lên giống như ban ngày, sáng đến mức hai mắt của Mạc Khanh Khanh cũng khó mà nhìn thấy vật.
Đợi đến khi nàng thích ứng với ánh sáng xung quanh, trước mắt liền xuất hiện một nữ tử mặc một bộ hồng y chói mắt đang nghiêng người tựa lên một gốc cây khô, đôi mắt sắc sáng lung linh hơi híp lại kia như cười như không nhìn nàng.
"Ngươi tên gì?" Nử tử kia lười biếng hỏi.
"Mạc Khanh Khanh."
"Thì ra là thiên hạ đệ nhất dâm phụ a!"
Mạc Khanh Khanh cười khổ nói: "Người cũng biết ta là thứ ngu xuẩn như vậy?"
Hai mắt nữ tử kia rốt cục nhìn thẳng vào Mạc Khanh Khanh: "Dâm phụ làm sao? Chẳng lẽ là nữ nhân tự mình muốn làm dâm phụ? Sao không thấy những tên cẩu vật giả bộ chính nhân quân tử đó đưa nữ nhân đi làm dâm phụ bị chửi dâm phu!"
Mạc Khanh Khanh thấy nữ tử kia một khi đôi mắt mở to lại có thể diễm quang tứ xạ*, xinh đẹp không gì sánh nổi, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Dù là Mạc Khanh Khanh tự xưng là dung mạo xinh đẹp, cũng không thể không thừa nhận, nàng đến trước mặt nữ tử này bất quá là đom đóm so với minh nguyệt, quả thực không có cách nào so sánh được.
(*) Diễm quang tứ xạ: sặc sỡ lóa mắt, thường dùng để tả mỹ nữ dung mạo xinh đẹp.
"Nơi này là chỗ nào?" Mạc Khanh Khanh đối với nữ tử đột nhiên lòng đầy căm phẫn cũng không có tiếp lời, ngược lại hiếu kỳ nơi mình đang ở.
"Nơi này là Vong Xuyên!" tiếng nói của nữ tử kia vừa dứt, Mạc Khanh Khanh lại đột nhiên nghe được tiếng nước chảy róc rách.
"Vậy... Người lại là vị nào?" Mạc Khanh Khanh thử hỏi?
"Ngươi đã đến vong xuyên rồi, ta còn có thể là vị nào?" Nữ tử cười nhạo một tiếng, giống như Mạc Khanh Khanh hỏi chính là chuyện buồn cười nhất trên đời.
"Người, người là... Mạnh bà?" Mạc Khanh Khanh bỗng nhiên tỉnh ngộ tiếp theo lại là chấn động.
Thì ra nàng thật sự đã chết rồi!
Mạc Khanh Khanh không có bao nhiêu sợ hãi ngược lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh bà kia cười khinh miệt: "Cái này ngược lại là hiếm thấy, biết mình đã chết, giống như là một chút cũng không phiền não? Cũng không sợ?"
"Ta cả đời từ đầu tới cuối đều là sai, hại chính mình, cũng hại. . . Người khác. . ." Mạc Khanh Khanh cúi đầu.
Mạnh bà nghe xong những lời này, ngược lại nổi lên ba phần hiếu kỳ - bộ dáng này làm sao giống như một "dâm phụ" đại danh đỉnh đỉnh?
"Ngươi hại người nào?"
"Ta... Ta tự cho rằng là hắn yêu ta kỳ thật chính xác lại là thích hình dáng của ta, hắn thực ra chẳng qua là đang lợi dụng ta, đùa bỡn ta, mà ta vẫn không để trong lòng, tưởng rằng chính mình cản trở hắn. Đợi đến lúc ta ý thức được, tất cả đã không còn kịp rồi. Ta đời này, chưa từng có tỉnh táo hiểu rõ người bên cạnh. Ta mất đi người thân thật sự cùng trượng phu, lại đem tính mạng của mình dâng hiến cho ngụy quân tử cùng chân tiểu nhân! Ta là gieo gió gặt bão!" Mạc Khanh Khanh thấp giọng nói ra.
(Đoạn này là Mạc Khanh Khanh gặp Mạnh bà nên khi Mạnh bà tự xưng mình edit thành “nàng ta” để mọi người dễ hiểu)
Mạnh bà nghe xong những lời của Mạc Khanh Khanh, đột nhiên ánh mắt có chút sững sờ, những việc trải qua thế này cùng với quá khứ của nàng ta, lại có ba phần tương tự - Nàng ta cũng tự cho là vĩ đại bị đưa đến địch quốc, dùng sắc đẹp dẫn dụ * nam nhân mà bản thân không yêu, bị người mình yêu đích thân đưa đến cho nam nhân khác *, đến cuối cùng, người nam nhân kia vì nàng ta nước mất nhà tan.
Mà nàng ta ở đâu?
Mọi người đều nói nàng ta cùng người yêu chèo thuyền du ngoạn trên Lưỡng Hồ, rời xa triều đình, làm Đào Chu Công hào phú.
Nhưng mà bọn họ biết rõ chân tướng sao?
Bọn họ biết hắn cả đời không có chạm qua cái người yêu là nàng ta nữa!
Bọn họ biết hắn phải chịu đựng cơ thiếp của hắn châm chọc khiêu khích sao?
Bọn họ biết hắn cái loại hành động mang theo bố thí áy náy to lớn này làm cho nàng ta cảm thấy sỉ nhục cỡ nào sao?
Hết thảy tất cả vĩ đại, cuối cùng đổi lấy bất quá là cô độc sống quãng đời còn lại!
Nửa đời sau của nàng ta cũng là sống trong ký ức đối đãi của người nam nhân mà vì mình mất đi tất cả cùng sinh mạng!
Vì vậy, nàng ta từ từ già đi hai mắt nhắm lại sau đó liền đi tới bờ sông Vong Xuyên này.
"Ngươi không hận sao? Không hận bọn họ đùa bỡn, giày xéo ngươi? Thật sự là cam chịu *! Quả nhiên đủ *!" Mạnh bà đột nhiên mặt mũi tràn đầy mỉa mai nói! Nàng ta liếc nhìn, giống như từ trên người Mạc Khanh Khanh, thấy được quá khứ của chính mình.
"Ta hận! Ta đương nhiên hận! Nhưng mà ta có thể làm sao? Ta không nghĩ như vậy, lại có thể thế nào? Ta lúc còn sống vì trả thù thà rằng chịu đựng hình phạt lăng trì, thế nhưng ta dùng cả đời đau khổ ấy mà đổi lại đối phương chỉ nhất thời không vui! Cuộc đời của ta đã qua như vậy, ta phải làm sao mới có thể giải trừ nỗi đau đớn cùng nỗi hận cắt da trong lòng ta!" Mạc Khanh Khanh trước sau ẩn nhẫn cuối cùng bộc phát!
Hai tròng mắt của nàng bất ngờ đỏ ngầu, trên mặt rõ ràng nổi gân xanh, đôi môi khép chặt! Dần dần thậm chí có huyết lệ từ khóe mắt muốn nứt hốc mắt chảy ra!
Trong mắt nàng bắn ra khí thế khiếp người cùng hận ý to lớn ngược lại làm cho Mạnh bà phải kinh sợ ngẩn ngơ! Ngay sau đó nàng lại có thể thản nhiên cười.
Nụ cười này liên tục xuất hiện đủ loại quyến rũ, cơ hồ Thiên Địa biến sắc.
"Ha ha, Lúc này xem có vẻ cũng đến giờ rồi" Mạnh bà khẽ lật tay ngọc, một cái chén bích lục liền xuất hiện ở trước mặt Mạc Khanh Khanh.
Mạc Khanh Khanh lập tức liền hiểu, đây chính là dương thế nhân gian người người đều biết "Mạnh bà thang" !
Ngón tay thon dài kia của Mạnh bà khẽ động, nước canh trong suốt trong chén bích lục kia liền khẽ nổi lên gợn sóng, ngay sau đó một loạt những hình ảnh về cuộc đời của Mạc Khanh Khanh được xâu chuỗi lại chợt hiện lên ở trên nước canh kia.
Hai mắt Mạc Khanh Khanh cũng theo những hình ảnh thay đổi mà biến hóa thất thường.
Khi thì thương cảm, khi thì phẫn nộ, khi thì chết lặng, khi thì hận ý liên tục.
Cuối cùng, khi dừng hình ảnh ở giữa hai nam nhân thời điểm hình ảnh không ngừng thay đổi, Mạc Khanh Khanh rốt cục nhịn không được trực tiếp lấy tay hất đổ chén Mạnh bà thang kia.
"A! Cái này phải làm sao đây? Một người chỉ có một chén Mạnh bà thang! Ngươi hất đổ rồi, có thể sẽ không được uống rồi!" Mạnh bà ngạc nhiên nói.
Mạc Khanh Khanh sững sờ.
Nàng thật sự không nghe nói qua chuyện như vậy.
Bất quá, nàng lập tức cười một tiếng, nói ra: "Vốn là ta không có ý định quên đi thù hận kiếp trước!"
Đối xử với người thân như vậy, * hận ý của sự phản bội đã sớm theo một trận hỏa hoạn kia xâm nhập vào xương cốt của nàng, khắc thật sâu vào tâm can của nàng.
Nàng ngược lại không tin, dựa vào một chén canh, thì thật sự có thể làm cho con người tẩy sạch linh hồn dơ bẩn!
"Ngươi như vậy đầu thai, đúng là không sạch sẽ! Linh hồn của hài nhi là tinh khiết nhất! Như vậy xem ra, ngươi là không có cách nào chuyển thế đầu thai rồi!" Mạnh bà nhìn thẳng Mạc Khanh Khanh nói ra.
Mạc Khanh Khanh có chút hồ đồ. Nàng cũng không biết quy củ của âm tào địa phủ này, chỉ có thể kỳ quái nhìn Mạnh bà.
Nàng ta nói mình không thể chuyển thế đầu thai, là có ý gì?
Vậy mình sẽ trở thành cô hồn dã quỷ?
Cũng được!
Cho dù là làm quỷ, nàng cũng phải đi về tìm những người kia tính sổ!
Mạnh bà khẽ cười một tiếng, giống như nhìn thấu ý nghĩ trong đầu Mạc Khanh Khanh: "Đứa nhỏ ngốc! Báo thù nào có đơn giản như vậy! Ngươi đã biết mình làm sai rồi! Hãy trở về thời điểm ngươi bắt đầu sai lầm đi đi!"
Đôi mắt Mạc Khanh Khanh mở càng lớn, hai hàng huyết lệ nổi bật hiếm thấy kia còn lưu lại trên gương mặt trắng sáng, làm cho nàng trở nên xinh đẹp rung động lòng người.
"Người, ý của người là..."
Mạnh bà gật đầu, nói: "Trở về đi!" Có lẽ nàng có thể thay đổi vận mệnh, cũng không cần giống như chính mình ngày qua ngày đứng ở bờ sông Vong Xuyên này chờ đợi người yêu thật sự của mình như vậy.
Mạc Khanh Khanh ngạc nhiên vui mừng quả thực không biết nói như thế nào cho phải, cứ thế nghẹn ngào nói không ra được nửa chữ.
"Chỉ có điều, ngươi nếu đã đến nơi này, cũng không thể cứ như vậy rời đi. Dù sao cũng phải cùng linh hồn bình thường có chỗ phân biệt. Ta là Mạnh bà, ngươi cuối cùng phải biết ta mong muốn là cái gì!" Mạnh bà đưa ra điều kiện.
Mạc Khanh Khanh hiểu, Mạnh bà tồn tại mục đích chính là vì làm cho linh hồn quên hết toàn bộ kiếp trước, nhưng mà nàng không thể quên!
"Nếu đã không thể quên toàn bộ, vậy ngươi liền lựa chọn quên mất một phần trong đó đi!"
Mạc Khanh Khanh trầm ngâm một lát, nói: "Ta đời này đúng là có lỗi với phu quân của ta nhất! Hắn vì ta trả giá quá nhiều, ta lại không có cách nào hồi báo! Chỉ mong đời sau chúng ta vĩnh viễn không gặp nhau!" Không gặp nhau hiển nhiên sẽ không mến nhau, không quen biết hiển nhiên cũng sẽ không dây dưa.
Mạnh bà lại không nghĩ tới Mạc Khanh Khanh sẽ chọn quên đi phần ký ức này.
Càng là mong muốn ép buộc lẩn tránh, mới càng là không thể tự mình quên.
"Cũng được! Ta hiểu được. Ngươi yên tâm, những ký ức khác của ngươi đều là nguyên vẹn, chỉ bất quá về phần người này sẽ biến mất. Ngươi sẽ còn nhớ từng có trượng phu, nhưng sẽ không nhớ nổi trượng phu của ngươi là ai, mà còn toàn bộ về bối cảnh gia đình trượng phu của ngươi …, cũng sẽ ở trong trí nhớ của ngươi biến mất!" Mạnh bà giải thích.
"Ta, hiểu rồi!" Mạc Khanh Khanh nói.
"Còn nữa, ký ức ngươi đã từng đến chỗ này của ta, tự nhiên cũng sẽ không tồn tại!" Mạnh bà nói tiếp.
Mạc Khanh Khanh vừa muốn gật đầu, nhưng mà còn chưa kịp phản ứng, đã bị Mạnh bà đột nhiên đẩy một cái, cả người hướng phía vực sâu không đáy của Vong Xuyên té xuống!
Thời điểm nàng té xuống, chỉ mơ hồ nghe thấy Mạnh bà còn đang lẩm bẩm nói: "Phù Sai... Khi nào thì mới có thể đợi được người..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.