Chương 64: Trúng liên hoàn kế 2
Nguyệt Sơ Ảnh
16/06/2017
"Ôi! Đây là lang quân tuấn tú nhà nào, thật sự là giống như tiên nhân hạ phàm thế kia!"
"Ai nha, này hình như là An Bình Hầu Thế tử đấy! Đã sớm nghe nói hắn tuấn mỹ vô cùng, hôm nay vừa thấy quả nhiên là không giống người thường a!"
"Ngươi không phải là vẫn luôn ngưỡng mộ hắn sao? Như thế nào không đi qua!"
"Ngươi muốn chết! Ai lại thích hắn như vậy * quỷ!"
Thế nhưng đôi mắt đẹp kia lại là không nhịn được từ từ đem ánh mắt quyến rũ nhìn qua.
Thậm chí còn có người to gan, liền trực tiếp đem túi thơm, ngọc bội đeo trên người mình đưa tới!
Thế nhưng người mà gây ra xôn xao lúc này lại không chút bận lòng, dường như tình cảnh có phần xôn xao này, là hắn sớm đã nhìn quen .
Hắn chỉ là chăm chú nhìn mui xe màu đỏ của xe ngựa kia từ từ lăn bánh đi xa
Hắn từ từ vươn lưỡi ra, khẽ liếm liếm khóe môi, tựa hồ nơi đó vẫn còn tồn tại dư vị nụ hôn vừa rồi làm cho hắn ý loạn tình mê
"Bây giờ, thì bỏ qua cho nàng, chỉ là tiếp theo... Ha ha, chỉ sợ không có đơn giản như vậy!"
Nói xong, hắn tà mị cười một tiếng, dung mạo trong lúc đó liền mang theo ba phần mị thái, lập tức lại dẫn tới kinh hô liên tục. Hắn nhưng lại ngẩng đầu ưỡn ngực, nghênh ngang rời đi!
----------
Thời điểm Mạc Khanh Khanh hồi phủ, đã bỏ lỡ thời gian bữa trưa trong phủ.
Nàng dẫn Hồng Tiêu vội vã trở về sân viện thay đổi xiêm y, liền vội vàng đi đến Thọ Hi Đường, ai ngờ không để ý bị đá lát đã bám rêu xanh trên đường làm cho trượt chân!
Hồng Tiêu theo ở phía sau, mắt thấy muốn giúp đỡ, nhưng không kịp rồi.
Nàng vội vàng nhắm mắt lại, nhưng lại không có nghe thấy tiếng kêu đau trong dự đoán.
Nàng vội vàng mở mắt nhìn, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Ah! Hồng Cẩm, thật may là có ngươi, nếu không cô nương chỉ sợ là đã bị ngã!" Đá lát này rất cứng chắc, nếu là té ngã trên đó, chỉ sợ là phải tổn thương gân cốt!
Phía bên kia, Mạc Khanh Khanh vừa rồi sắp té ngã bây giờ đang yên lành đứng ở nơi đó, bên cạnh còn có một nha hoàn diện mạo bình thường, dáng người giống như Hồng Tiêu đỡ lấy.
Mạc Khanh Khanh sâu sắc nhìn nha hoàn kia một cái, sau đó cười kéo tay của nàng, nói: "Đúng vậy là nhờ có ngươi, nếu không chỉ sợ ta sẽ lành ít dữ nhiều rồi!"
Tay nha hoàn kia đặc biệt rộng lớn, cũng rất thô ráp, hơn nữa dường như còn có không ít nốt chai.
Nha hoàn kia giống như sợ hãi rút tay về, ngoan ngoãn nói: "Đây đều là nô tỳ cần phải làm, cô nương cẩn thận."
Nụ cười trên mặt Mạc Khanh Khanh càng sâu, gật gật đầu nói: "Ngươi, rất tốt!"
Cũng không trì hoãn liền cùng Hồng Tiêu, tiếp tục đi ra ngoài.
"Nàng gọi là Hồng Cẩm? Là người trong viện chúng ta?" Mạc Khanh Khanh vừa đi vừa hỏi.
Hồng Tiêu nghe xong, vội vàng giải thích: "Cô nương là nghi ngờ nàng... Người yên tâm, từ lần trước sau chuyện của Hồng Trù, người trong viện điều biết tính cách của cô nương, thu liễm rất nhiều. Còn nữa, gần đây đuổi đã đuổi, đi đã đi, bên trong bên ngoài viện chúng ta cũng bất quá là còn lại ba tiểu nha hoàn, hai người ma ma, tính cả nô tỳ mới có sáu người! Bọn họ đều là cô nhi, ngoài tiền công mỗi tháng các nàng còn được thưởng hai mươi lượng nên hết lòng trung thành. Vì thế hẳn là không có vấn đề gì."
"Ta bất quá tùy ý hỏi một câu, Ngươi trái lại chuẩn bị một xe lời nói đến cho ta! Ta làm sao suy nghĩ nhiều như vậy? Ta bất quá là nhìn thấy nha hoàn kia tốt, muốn để cho ngươi cất nhắc nàng mà thôi." Mạc Khanh Khanh dở khóc dở cười nói.
Hồng Tiêu chợt hiểu ra, vừa cười vừa nói: "Nô tỳ cũng nhìn thấy nàng tốt, thường ngày trong viện là người ít nói, cũng không nhiều chuyện tán gẫu. Với lại nàng mới đến mấy ngày hôm trước, nói là phụ mẫu trong nhà đã mất, chủ động đến đây ký khế ước bán thân. Quản sự nhìn nơi này của chúng ta ít người nói không hợp lý, liền đưa qua đây."
Mạc Khanh Khanh khẽ mỉm cười, cũng không nói nữa.
Quả nhiên, đợi đến lúc nàng đi tới Thọ Hi Đường, các vị tỷ muội đã sớm mang theo nụ cười châm chọc, để trống chỗ chờ nàng.
"Ai ôi, Tam muội trở về hơi trễ. Có phải đói rồi không? Có mệt hay không a!" Nhị cô nương Mạc Diễm Diễm vẻ mặt quan tâm nói.
"Đa tạ Nhị tỷ quan tâm, vì tổ mẫu xử lý công việc, Khanh Khanh không sợ mệt mỏi." Mạc Khanh Khanh nhàn nhạt trả lời.
"Chỉ sợ là chính mình ham chơi cho nên mới bị chậm trễ đến giờ bây giờ? Quang minh chính đại!" Tứ cô nương Mạc Băng Băng vẫn là bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào không thể bỏ qua cơ hội châm chọc Mạc Khanh Khanh.
"Tam tỷ nhất định là có chuyện gì làm cho chậm trễ, nếu không làm sao có thể không đem phân phó của tổ mẫu để ở trong lòng? Đúng không?"
Mạc Khanh Khanh khóe mắt đảo qua, phát hiện người nói chuyện lại là Mạc Kiều Kiều.
Từ sau việc xấu của Liễu thị, Mạc Kiều Kiều trái lại đột nhiên giống như thông suốt, lại có thể mỗi ngày đều đến nơi này của Lão phu nhân nịnh hót. Hơn nữa mềm giọng nhẹ lời, những câu đều là lấy lòng, mặc dù Lão phu nhân chán ghét Liễu thị, nhưng mà nhìn thấy cháu gái nhỏ nhu thuận như vậy, cũng không thể không cho ba phần hoà nhã .
Mạc Khanh Khanh nghe những lời này của Mạc Kiều Kiều bên ngoài giống như là bênh vực nàng, kỳ thật lại là đang nói nàng không biết nguyên tắc, không đem lời nói của Lão phu nhân để ở trong lòng.
Mạc Khanh Khanh tâm tư khẽ động, liền vừa cười vừa nói: "Lục muội ngược lại nói đúng rồi. Ta thật đúng là vì làm một chút việc mà chậm trễ."
Mạc Kiều Kiều sững sờ, nàng không nghĩ tới Mạc Khanh Khanh lại có thể thừa nhận!
Sắc mặt Lão phu nhân lập tức có chút âm trầm. Từ sau khi Liễu thị đi rồi, những đứa cháu gái này cũng * trong lúc đó thấy rõ tình thế, mỗi ngày thay đổi phương thức đến nơi này của bà chọc cho bà vui vẻ. Thế nhưng trong lòng bà cuối cùng vẫn là nhớ kỹ tình nghĩa trước kia của Mạc Khanh Khanh, cho nên đối với nàng đặc biệt coi trọng hơn một chút. Nếu không cũng sẽ không phái nàng một mình thay bà đi dâng hương .
Như thế nào nàng lại dám chậm trễ? Chẳng lẽ hai tác phong xấu được nuông chiều và kiêu ngạo kia của nàng còn chưa có sửa?
Mạc Khanh Khanh vừa cười vừa nói: "Cháu gái là muốn thay Lão phu nhân đi bái kiến Diệu Tâm thiền sư kia! Cho nên mới chậm trễ!"
Vừa nhắc tới bốn chữ "Diệu Tâm thiền sư", hai mắt Lão phu nhân liền sáng lên!
"Thế nào? Con có được bái kiến đại sư không?" Lão phu nhân không thể chờ đợi được hỏi.
"Ai... Rốt cuộc là cháu gái tu hành không đủ, không có thể nhìn thấy mặt đại sư. Con suy nghĩ, Lão phu nhân là ăn chay niệm Phật nhiều năm, nếu như có cơ hội đích thân đi, chắc là sẽ có thể bái kiến Diệu Tâm thiền sư !" Mạc Khanh Khanh vừa tiếc nuối, lại vừa lấy lòng, làm cho tâm tư Lão phu nhân rốt cuộc hoàn toàn chuyển đến Diệu Tâm thiền sư.
Mạc Kiều Kiều thấy Mạc Khanh Khanh nói mấy câu khéo léo như rót mật, làm cho Lão phu nhân không còn giận nàng, nhịn không được cắn cắn cánh môi.
Tiện nhân này quả nhiên không đơn giản!
Chẳng trách mẫu thân ngàn dặn vạn dặn bảo nàng nhất định phải ẩn nhẫn, không được tùy tiện ra tay!
"Tổ mẫu! Mấy ngày hôm trước đại tỷ gởi thư, nói là thật nhớ người, muốn tới thăm người đây!" Mạc Kiều Kiều chuyển đề tài câu chuyện.
Lão phu nhân vừa nghe nói đến Thái tử phi, lập tức mặt mày hớn hở.
Liễu thị mặc dù không biết đối nhân xử thế, thế nhưng nàng sinh đứa con gái lớn này lại rất tốt, nếu không cũng sẽ không gả cho Thái tử làm chính phi rồi
Đây cũng tính là phần mộ tổ tiên Mạc gia bọn họ bốc khói xanh rồi!
Năm đó trong kinh thành mọi người đều tránh xa người sa cơ thất thế, hôm nay chẳng những thành nhất phẩm thừa tướng đương triều, hơn nữa còn có thể trở thành thông gia của đương kim Hoàng đế!
Đây là vinh dự bực nào!
"Thật sự là làm phiền Thái tử phi nương nương nhớ mong rồi. Thái tử phi trăm công ngàn việc, vẫn còn rảnh rỗi nhớ tới Lão tổ mẫu này, trong lòng lão già ta coi như cũng an ủi!"
Lão phu nhân chắp tay trước ngực, gẩy gẩy tràng hạt bằng ngọc bích trong tay.
Mạc Kiều Kiều rèn sắt khi còn nóng: "Đã như vậy, con đây liền thay mặt tổ mẫu mời đại tỷ ngay hôm đó trở về thăm phụ mẫu, chúng ta cũng được một nhà đoàn tụ a!"
Lão phu nhân nghe được bốn chữ "một nhà đoàn tụ" thì ánh mắt tối sầm, nhưng dù sao cũng không xụ mặt xuống: "Ừ, cũng tốt, ta đã lâu không gặp Thái tử phi rồi, ta cũng rất là nhớ. Gặp một lần cũng tốt." tránh không đề cập tới lời đoàn tụ vừa nói.
Mạc Kiều Kiều thấy thế, trong lòng lo lắng, nhưng cũng hiểu được, chuyện này chỉ có chờ đến lúc Thái tử phi trở về mới có thể bàn bạc kỹ hơn!
Mạc Khanh Khanh thấy Mạc Kiều Kiều nhất mực thuyết phục Lão phu nhân mời Thái tử phi trở về thăm phụ mẫu, trong lòng nổi lên cảnh giác.
Ba ngày sau, Mạc phủ chính thức nghênh đón Thái tử phi Mạc Quân Quân trở về nhà thăm phụ mẫu.
Mạc Quân Quân vẫn như vậy một bộ mặt cao quý trang nhã, bộ dáng đoan trang đúng mực, nàng cố ý mặc cung trang màu xanh ngọc thắt eo, rõ ràng càng lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, thế nhưng trên mặt của nàng lại cố ý mang khí chất nghiêm nghị bất khả xâm phạm, thật là làm cho người ta nhìn mà thấy sợ.
Thế nhưng nàng lại hoàn toàn hạ thấp thân phận của mình
Đầu tiên là nàng hành gia lễ với Lão phu nhân, tự nhiên là làm cho Lão phu nhân tự cho mình rất cao trong lòng đắc ý.
Sau đó nàng gặp qua từng người tỷ muội của mình. Những người khác thì không có gì, đợi đến thời điểm nàng nhìn thấy Mạc Khanh Khanh, cố ý nói một câu: "Tam muội nhìn càng ngày càng trưởng thành rồi. Quả nhiên là sĩ biệt tam nhật*, cũng làm ta thay đổi cách nhìn cùng đối đãi!"
(*) Sĩ biệt tam nhật: nhìn bằng cặp mắt khác – ý là khen ngợi người xa cách không lâu mà có tiến bộ rõ rệt.
Mạc Khanh Khanh nghe nàng nói thoại lý hữu thoại*, cũng không giải thích, chỉ nhàn nhạt nói: "Thái tử phi quá khen. Chúng tỷ muội được Lão phu nhân hết lòng dạy dỗ bồi dưỡng, đương nhiên là đức hạnh và phẩm hạnh đều có tiến bộ vượt bậc, đây cũng là nỗi khổ tâm của Lão phu nhân."
(*) Thoại lý hữu thoại: câu nói có hàm ý khác
Mạc Quân Quân nghẹn lời, lại không nghĩ tới, Mạc Khanh Khanh nói ra một lời như vậy.
Lời này bên ngoài nghe như là đang nịnh nọt Lão phu nhân, nhưng mà tỉ mỉ suy nghĩ, rõ ràng chính là đang nói Liễu thị ngày trước không biết dạy dỗ nữ nhi!
Như vậy là, ngược lại trở thành Mạc Quân Quân thân làm nữ nhi, để cho Mạc Khanh Khanh có cơ hội chửi bới mẫu thân của mình!
Mạc Quân Quân trong lòng thầm hận.
Chả trách mẫu thân gởi thư, nói là con tiểu tiện nhân này hại bà bị giam cầm ở từ đường, lại mất đi phụ thân ân *. Nàng lúc đầu còn chưa tin.
Trong ấn tượng của nàng Mạc Khanh Khanh rõ ràng chính là một người tranh danh trục lợi, vì vinh hoa phú quý không cần tôn nghiêm của nữ tử, làm sao có thể không tiếc đắc tội mẹ cả, phá hủy tiền đồ tốt đẹp của chính mình?
Đúng là hôm nay vừa thấy, quả nhiên là không giống bình thường!
Những lời này giáp thương đái bổng*, không kiêu ngạo không siểm nịnh, rõ ràng là làm cho nàng một chút tiện nghi cũng chưa được hưởng, còn làm cho bản thân rối loạn!
(*) Giáp thương đái bổng: Kẹp thương mang gậy - trong lời nói ẩn ý châm chọc, mỉa mai
Mạc Quân Quân không hổ là Thái tử phi, lập tức liền khôi phục dáng vẻ: "Muội muội nói đúng lắm, Lão phu nhân khéo nhất là * dáng mạo"
Lão phu nhân vừa cười vừa nói: "Thái tử phi quá khen rồi."
"Tổ mẫu!" Mạc Quân Quân nói một cách nũng nịu, "Người sao lại xa cách như vậy? Nơi này cũng không có người ngoài, chi bằng người gọi con là Quân Quân!" Mạc Quân Quân ngược lại bỏ xuống dáng vẻ kiêu ngạo!
Lão phu nhân không khỏi càng thêm cao hứng, chỉ kéo tay Mạc Quân Quân nói không ngừng.
Những tỷ muội khác tự nhiên cũng đi theo góp vui, một đám người lưỡi nhả hoa sen, lời may mắn cùng nịnh nọt nói không ngừng!
Mạc Khanh Khanh nhìn thấy bộ dáng của mọi người, trong lòng ít nhiều có chút nhàm chán, liền không nhịn được dời đi tầm mắt. Nhưng là lúc vừa quay đầu, lại trông thấy Hồng Tiêu vẻ mặt lo lắng đứng ở cửa nhìn nàng.
Mạc Khanh Khanh trong lòng khó hiểu, thấy mọi người đang vui mừng nói chuyện, nàng liền lặng lẽ đứng dậy, đi ra ngoài, dẫn Hồng Tiêu qua một bên: "Ngươi tại sao tới đây?"
"Việc lớn không tốt!" Hồng Tiêu thấp giọng nói.
"Đã xảy ra chuyện gì?" trực giác của Mạc Khanh Khanh nghĩ có chuyện gì không bình thường.
"Cô nương, việc lớn không tốt! tiểu nha hoàn trong sân viện của chúng ta đột nhiên chết bất đắc kỳ tử!"
"Cái gì? Sao lại như vậy?" Chết bất đắc kỳ tử? Mạc Khanh Khanh cau chặt lông mày, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
"Cô nương, việc này phải làm thế nào?"
Thái tử phi về nhà thăm phụ mẫu một ngày tốt như vậy lại truyền ra có nha hoàn tự dưng chết bất đắc kỳ tử, nhìn thế nào đều là không may mắn.
Giương mắt nhìn thoáng qua những nha hoàn thiếp thân bên kia của các cô nương khác, lại tiếp tục cất giọng nói "Ngươi bây giờ càng ngày càng to gan, cha ngươi bị bệnh liền phải quay về?"
Hồng Tiêu đầu tiên là sững sờ, sau đó kịp phản ứng, theo câu chuyện nói: "Cô nương, nô tỳ ở đây cầu xin người."
"Ngươi đi rồi, sân viện này ai sẽ trông nom? Ngươi chẳng lẽ không biết sân viện này chỉ còn lại một vài người già yếu? tạm thời không thích hợp còn muốn ta đích thân trở về an bài!" Mạc Khanh Khanh có chút tức giận vung tay, quay đầu đi ra khỏi viện.
Hồng Tiêu chỉ có thể ủ rũ cúi đầu theo ở phía sau, nàng khẽ liếc mắt, cũng nhìn thấy nơi đứng của những nha hoàn kia đang cùng nhau chỉ chỉ trỏ trỏ vui sướng khi người gặp họa.
"Ai nha, này hình như là An Bình Hầu Thế tử đấy! Đã sớm nghe nói hắn tuấn mỹ vô cùng, hôm nay vừa thấy quả nhiên là không giống người thường a!"
"Ngươi không phải là vẫn luôn ngưỡng mộ hắn sao? Như thế nào không đi qua!"
"Ngươi muốn chết! Ai lại thích hắn như vậy * quỷ!"
Thế nhưng đôi mắt đẹp kia lại là không nhịn được từ từ đem ánh mắt quyến rũ nhìn qua.
Thậm chí còn có người to gan, liền trực tiếp đem túi thơm, ngọc bội đeo trên người mình đưa tới!
Thế nhưng người mà gây ra xôn xao lúc này lại không chút bận lòng, dường như tình cảnh có phần xôn xao này, là hắn sớm đã nhìn quen .
Hắn chỉ là chăm chú nhìn mui xe màu đỏ của xe ngựa kia từ từ lăn bánh đi xa
Hắn từ từ vươn lưỡi ra, khẽ liếm liếm khóe môi, tựa hồ nơi đó vẫn còn tồn tại dư vị nụ hôn vừa rồi làm cho hắn ý loạn tình mê
"Bây giờ, thì bỏ qua cho nàng, chỉ là tiếp theo... Ha ha, chỉ sợ không có đơn giản như vậy!"
Nói xong, hắn tà mị cười một tiếng, dung mạo trong lúc đó liền mang theo ba phần mị thái, lập tức lại dẫn tới kinh hô liên tục. Hắn nhưng lại ngẩng đầu ưỡn ngực, nghênh ngang rời đi!
----------
Thời điểm Mạc Khanh Khanh hồi phủ, đã bỏ lỡ thời gian bữa trưa trong phủ.
Nàng dẫn Hồng Tiêu vội vã trở về sân viện thay đổi xiêm y, liền vội vàng đi đến Thọ Hi Đường, ai ngờ không để ý bị đá lát đã bám rêu xanh trên đường làm cho trượt chân!
Hồng Tiêu theo ở phía sau, mắt thấy muốn giúp đỡ, nhưng không kịp rồi.
Nàng vội vàng nhắm mắt lại, nhưng lại không có nghe thấy tiếng kêu đau trong dự đoán.
Nàng vội vàng mở mắt nhìn, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Ah! Hồng Cẩm, thật may là có ngươi, nếu không cô nương chỉ sợ là đã bị ngã!" Đá lát này rất cứng chắc, nếu là té ngã trên đó, chỉ sợ là phải tổn thương gân cốt!
Phía bên kia, Mạc Khanh Khanh vừa rồi sắp té ngã bây giờ đang yên lành đứng ở nơi đó, bên cạnh còn có một nha hoàn diện mạo bình thường, dáng người giống như Hồng Tiêu đỡ lấy.
Mạc Khanh Khanh sâu sắc nhìn nha hoàn kia một cái, sau đó cười kéo tay của nàng, nói: "Đúng vậy là nhờ có ngươi, nếu không chỉ sợ ta sẽ lành ít dữ nhiều rồi!"
Tay nha hoàn kia đặc biệt rộng lớn, cũng rất thô ráp, hơn nữa dường như còn có không ít nốt chai.
Nha hoàn kia giống như sợ hãi rút tay về, ngoan ngoãn nói: "Đây đều là nô tỳ cần phải làm, cô nương cẩn thận."
Nụ cười trên mặt Mạc Khanh Khanh càng sâu, gật gật đầu nói: "Ngươi, rất tốt!"
Cũng không trì hoãn liền cùng Hồng Tiêu, tiếp tục đi ra ngoài.
"Nàng gọi là Hồng Cẩm? Là người trong viện chúng ta?" Mạc Khanh Khanh vừa đi vừa hỏi.
Hồng Tiêu nghe xong, vội vàng giải thích: "Cô nương là nghi ngờ nàng... Người yên tâm, từ lần trước sau chuyện của Hồng Trù, người trong viện điều biết tính cách của cô nương, thu liễm rất nhiều. Còn nữa, gần đây đuổi đã đuổi, đi đã đi, bên trong bên ngoài viện chúng ta cũng bất quá là còn lại ba tiểu nha hoàn, hai người ma ma, tính cả nô tỳ mới có sáu người! Bọn họ đều là cô nhi, ngoài tiền công mỗi tháng các nàng còn được thưởng hai mươi lượng nên hết lòng trung thành. Vì thế hẳn là không có vấn đề gì."
"Ta bất quá tùy ý hỏi một câu, Ngươi trái lại chuẩn bị một xe lời nói đến cho ta! Ta làm sao suy nghĩ nhiều như vậy? Ta bất quá là nhìn thấy nha hoàn kia tốt, muốn để cho ngươi cất nhắc nàng mà thôi." Mạc Khanh Khanh dở khóc dở cười nói.
Hồng Tiêu chợt hiểu ra, vừa cười vừa nói: "Nô tỳ cũng nhìn thấy nàng tốt, thường ngày trong viện là người ít nói, cũng không nhiều chuyện tán gẫu. Với lại nàng mới đến mấy ngày hôm trước, nói là phụ mẫu trong nhà đã mất, chủ động đến đây ký khế ước bán thân. Quản sự nhìn nơi này của chúng ta ít người nói không hợp lý, liền đưa qua đây."
Mạc Khanh Khanh khẽ mỉm cười, cũng không nói nữa.
Quả nhiên, đợi đến lúc nàng đi tới Thọ Hi Đường, các vị tỷ muội đã sớm mang theo nụ cười châm chọc, để trống chỗ chờ nàng.
"Ai ôi, Tam muội trở về hơi trễ. Có phải đói rồi không? Có mệt hay không a!" Nhị cô nương Mạc Diễm Diễm vẻ mặt quan tâm nói.
"Đa tạ Nhị tỷ quan tâm, vì tổ mẫu xử lý công việc, Khanh Khanh không sợ mệt mỏi." Mạc Khanh Khanh nhàn nhạt trả lời.
"Chỉ sợ là chính mình ham chơi cho nên mới bị chậm trễ đến giờ bây giờ? Quang minh chính đại!" Tứ cô nương Mạc Băng Băng vẫn là bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào không thể bỏ qua cơ hội châm chọc Mạc Khanh Khanh.
"Tam tỷ nhất định là có chuyện gì làm cho chậm trễ, nếu không làm sao có thể không đem phân phó của tổ mẫu để ở trong lòng? Đúng không?"
Mạc Khanh Khanh khóe mắt đảo qua, phát hiện người nói chuyện lại là Mạc Kiều Kiều.
Từ sau việc xấu của Liễu thị, Mạc Kiều Kiều trái lại đột nhiên giống như thông suốt, lại có thể mỗi ngày đều đến nơi này của Lão phu nhân nịnh hót. Hơn nữa mềm giọng nhẹ lời, những câu đều là lấy lòng, mặc dù Lão phu nhân chán ghét Liễu thị, nhưng mà nhìn thấy cháu gái nhỏ nhu thuận như vậy, cũng không thể không cho ba phần hoà nhã .
Mạc Khanh Khanh nghe những lời này của Mạc Kiều Kiều bên ngoài giống như là bênh vực nàng, kỳ thật lại là đang nói nàng không biết nguyên tắc, không đem lời nói của Lão phu nhân để ở trong lòng.
Mạc Khanh Khanh tâm tư khẽ động, liền vừa cười vừa nói: "Lục muội ngược lại nói đúng rồi. Ta thật đúng là vì làm một chút việc mà chậm trễ."
Mạc Kiều Kiều sững sờ, nàng không nghĩ tới Mạc Khanh Khanh lại có thể thừa nhận!
Sắc mặt Lão phu nhân lập tức có chút âm trầm. Từ sau khi Liễu thị đi rồi, những đứa cháu gái này cũng * trong lúc đó thấy rõ tình thế, mỗi ngày thay đổi phương thức đến nơi này của bà chọc cho bà vui vẻ. Thế nhưng trong lòng bà cuối cùng vẫn là nhớ kỹ tình nghĩa trước kia của Mạc Khanh Khanh, cho nên đối với nàng đặc biệt coi trọng hơn một chút. Nếu không cũng sẽ không phái nàng một mình thay bà đi dâng hương .
Như thế nào nàng lại dám chậm trễ? Chẳng lẽ hai tác phong xấu được nuông chiều và kiêu ngạo kia của nàng còn chưa có sửa?
Mạc Khanh Khanh vừa cười vừa nói: "Cháu gái là muốn thay Lão phu nhân đi bái kiến Diệu Tâm thiền sư kia! Cho nên mới chậm trễ!"
Vừa nhắc tới bốn chữ "Diệu Tâm thiền sư", hai mắt Lão phu nhân liền sáng lên!
"Thế nào? Con có được bái kiến đại sư không?" Lão phu nhân không thể chờ đợi được hỏi.
"Ai... Rốt cuộc là cháu gái tu hành không đủ, không có thể nhìn thấy mặt đại sư. Con suy nghĩ, Lão phu nhân là ăn chay niệm Phật nhiều năm, nếu như có cơ hội đích thân đi, chắc là sẽ có thể bái kiến Diệu Tâm thiền sư !" Mạc Khanh Khanh vừa tiếc nuối, lại vừa lấy lòng, làm cho tâm tư Lão phu nhân rốt cuộc hoàn toàn chuyển đến Diệu Tâm thiền sư.
Mạc Kiều Kiều thấy Mạc Khanh Khanh nói mấy câu khéo léo như rót mật, làm cho Lão phu nhân không còn giận nàng, nhịn không được cắn cắn cánh môi.
Tiện nhân này quả nhiên không đơn giản!
Chẳng trách mẫu thân ngàn dặn vạn dặn bảo nàng nhất định phải ẩn nhẫn, không được tùy tiện ra tay!
"Tổ mẫu! Mấy ngày hôm trước đại tỷ gởi thư, nói là thật nhớ người, muốn tới thăm người đây!" Mạc Kiều Kiều chuyển đề tài câu chuyện.
Lão phu nhân vừa nghe nói đến Thái tử phi, lập tức mặt mày hớn hở.
Liễu thị mặc dù không biết đối nhân xử thế, thế nhưng nàng sinh đứa con gái lớn này lại rất tốt, nếu không cũng sẽ không gả cho Thái tử làm chính phi rồi
Đây cũng tính là phần mộ tổ tiên Mạc gia bọn họ bốc khói xanh rồi!
Năm đó trong kinh thành mọi người đều tránh xa người sa cơ thất thế, hôm nay chẳng những thành nhất phẩm thừa tướng đương triều, hơn nữa còn có thể trở thành thông gia của đương kim Hoàng đế!
Đây là vinh dự bực nào!
"Thật sự là làm phiền Thái tử phi nương nương nhớ mong rồi. Thái tử phi trăm công ngàn việc, vẫn còn rảnh rỗi nhớ tới Lão tổ mẫu này, trong lòng lão già ta coi như cũng an ủi!"
Lão phu nhân chắp tay trước ngực, gẩy gẩy tràng hạt bằng ngọc bích trong tay.
Mạc Kiều Kiều rèn sắt khi còn nóng: "Đã như vậy, con đây liền thay mặt tổ mẫu mời đại tỷ ngay hôm đó trở về thăm phụ mẫu, chúng ta cũng được một nhà đoàn tụ a!"
Lão phu nhân nghe được bốn chữ "một nhà đoàn tụ" thì ánh mắt tối sầm, nhưng dù sao cũng không xụ mặt xuống: "Ừ, cũng tốt, ta đã lâu không gặp Thái tử phi rồi, ta cũng rất là nhớ. Gặp một lần cũng tốt." tránh không đề cập tới lời đoàn tụ vừa nói.
Mạc Kiều Kiều thấy thế, trong lòng lo lắng, nhưng cũng hiểu được, chuyện này chỉ có chờ đến lúc Thái tử phi trở về mới có thể bàn bạc kỹ hơn!
Mạc Khanh Khanh thấy Mạc Kiều Kiều nhất mực thuyết phục Lão phu nhân mời Thái tử phi trở về thăm phụ mẫu, trong lòng nổi lên cảnh giác.
Ba ngày sau, Mạc phủ chính thức nghênh đón Thái tử phi Mạc Quân Quân trở về nhà thăm phụ mẫu.
Mạc Quân Quân vẫn như vậy một bộ mặt cao quý trang nhã, bộ dáng đoan trang đúng mực, nàng cố ý mặc cung trang màu xanh ngọc thắt eo, rõ ràng càng lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, thế nhưng trên mặt của nàng lại cố ý mang khí chất nghiêm nghị bất khả xâm phạm, thật là làm cho người ta nhìn mà thấy sợ.
Thế nhưng nàng lại hoàn toàn hạ thấp thân phận của mình
Đầu tiên là nàng hành gia lễ với Lão phu nhân, tự nhiên là làm cho Lão phu nhân tự cho mình rất cao trong lòng đắc ý.
Sau đó nàng gặp qua từng người tỷ muội của mình. Những người khác thì không có gì, đợi đến thời điểm nàng nhìn thấy Mạc Khanh Khanh, cố ý nói một câu: "Tam muội nhìn càng ngày càng trưởng thành rồi. Quả nhiên là sĩ biệt tam nhật*, cũng làm ta thay đổi cách nhìn cùng đối đãi!"
(*) Sĩ biệt tam nhật: nhìn bằng cặp mắt khác – ý là khen ngợi người xa cách không lâu mà có tiến bộ rõ rệt.
Mạc Khanh Khanh nghe nàng nói thoại lý hữu thoại*, cũng không giải thích, chỉ nhàn nhạt nói: "Thái tử phi quá khen. Chúng tỷ muội được Lão phu nhân hết lòng dạy dỗ bồi dưỡng, đương nhiên là đức hạnh và phẩm hạnh đều có tiến bộ vượt bậc, đây cũng là nỗi khổ tâm của Lão phu nhân."
(*) Thoại lý hữu thoại: câu nói có hàm ý khác
Mạc Quân Quân nghẹn lời, lại không nghĩ tới, Mạc Khanh Khanh nói ra một lời như vậy.
Lời này bên ngoài nghe như là đang nịnh nọt Lão phu nhân, nhưng mà tỉ mỉ suy nghĩ, rõ ràng chính là đang nói Liễu thị ngày trước không biết dạy dỗ nữ nhi!
Như vậy là, ngược lại trở thành Mạc Quân Quân thân làm nữ nhi, để cho Mạc Khanh Khanh có cơ hội chửi bới mẫu thân của mình!
Mạc Quân Quân trong lòng thầm hận.
Chả trách mẫu thân gởi thư, nói là con tiểu tiện nhân này hại bà bị giam cầm ở từ đường, lại mất đi phụ thân ân *. Nàng lúc đầu còn chưa tin.
Trong ấn tượng của nàng Mạc Khanh Khanh rõ ràng chính là một người tranh danh trục lợi, vì vinh hoa phú quý không cần tôn nghiêm của nữ tử, làm sao có thể không tiếc đắc tội mẹ cả, phá hủy tiền đồ tốt đẹp của chính mình?
Đúng là hôm nay vừa thấy, quả nhiên là không giống bình thường!
Những lời này giáp thương đái bổng*, không kiêu ngạo không siểm nịnh, rõ ràng là làm cho nàng một chút tiện nghi cũng chưa được hưởng, còn làm cho bản thân rối loạn!
(*) Giáp thương đái bổng: Kẹp thương mang gậy - trong lời nói ẩn ý châm chọc, mỉa mai
Mạc Quân Quân không hổ là Thái tử phi, lập tức liền khôi phục dáng vẻ: "Muội muội nói đúng lắm, Lão phu nhân khéo nhất là * dáng mạo"
Lão phu nhân vừa cười vừa nói: "Thái tử phi quá khen rồi."
"Tổ mẫu!" Mạc Quân Quân nói một cách nũng nịu, "Người sao lại xa cách như vậy? Nơi này cũng không có người ngoài, chi bằng người gọi con là Quân Quân!" Mạc Quân Quân ngược lại bỏ xuống dáng vẻ kiêu ngạo!
Lão phu nhân không khỏi càng thêm cao hứng, chỉ kéo tay Mạc Quân Quân nói không ngừng.
Những tỷ muội khác tự nhiên cũng đi theo góp vui, một đám người lưỡi nhả hoa sen, lời may mắn cùng nịnh nọt nói không ngừng!
Mạc Khanh Khanh nhìn thấy bộ dáng của mọi người, trong lòng ít nhiều có chút nhàm chán, liền không nhịn được dời đi tầm mắt. Nhưng là lúc vừa quay đầu, lại trông thấy Hồng Tiêu vẻ mặt lo lắng đứng ở cửa nhìn nàng.
Mạc Khanh Khanh trong lòng khó hiểu, thấy mọi người đang vui mừng nói chuyện, nàng liền lặng lẽ đứng dậy, đi ra ngoài, dẫn Hồng Tiêu qua một bên: "Ngươi tại sao tới đây?"
"Việc lớn không tốt!" Hồng Tiêu thấp giọng nói.
"Đã xảy ra chuyện gì?" trực giác của Mạc Khanh Khanh nghĩ có chuyện gì không bình thường.
"Cô nương, việc lớn không tốt! tiểu nha hoàn trong sân viện của chúng ta đột nhiên chết bất đắc kỳ tử!"
"Cái gì? Sao lại như vậy?" Chết bất đắc kỳ tử? Mạc Khanh Khanh cau chặt lông mày, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
"Cô nương, việc này phải làm thế nào?"
Thái tử phi về nhà thăm phụ mẫu một ngày tốt như vậy lại truyền ra có nha hoàn tự dưng chết bất đắc kỳ tử, nhìn thế nào đều là không may mắn.
Giương mắt nhìn thoáng qua những nha hoàn thiếp thân bên kia của các cô nương khác, lại tiếp tục cất giọng nói "Ngươi bây giờ càng ngày càng to gan, cha ngươi bị bệnh liền phải quay về?"
Hồng Tiêu đầu tiên là sững sờ, sau đó kịp phản ứng, theo câu chuyện nói: "Cô nương, nô tỳ ở đây cầu xin người."
"Ngươi đi rồi, sân viện này ai sẽ trông nom? Ngươi chẳng lẽ không biết sân viện này chỉ còn lại một vài người già yếu? tạm thời không thích hợp còn muốn ta đích thân trở về an bài!" Mạc Khanh Khanh có chút tức giận vung tay, quay đầu đi ra khỏi viện.
Hồng Tiêu chỉ có thể ủ rũ cúi đầu theo ở phía sau, nàng khẽ liếc mắt, cũng nhìn thấy nơi đứng của những nha hoàn kia đang cùng nhau chỉ chỉ trỏ trỏ vui sướng khi người gặp họa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.