Chương 65: Trúng liên hoàn kế 3
Nguyệt Sơ Ảnh
22/06/2017
Đi đến chỗ không người, Mạc Khanh Khanh lập tức bước nhanh hơn.
"Việc này còn có người nào biết rõ?"
"Chỉ có một mình Hồng Cẩm. Nàng cùng Hồng Lăng ở cùng một phòng, phát hiện bất thường, liền lập tức tới tìm nô tỳ." Hồng Tiêu nói ra.
"Bệnh gì đột nhiên như vậy? Sẽ không phải là bệnh truyền nhiễm gì chứ?" Mạc Khanh Khanh cau mày hỏi.
Hồng Tiêu cắn cắn môi dưới nói: "nghe Hồng Cẩm nói, hình như, hình như là bệnh sốt rét”!
Bệnh sốt rét? Bệnh này đúng là bệnh truyền nhiễm! Thái tử phi đang ở trong phủ, nếu là bị truyền nhiễm sang? Đây chính là chuyện có miệng cũng nói không rõ rồi!
Mạc Khanh Khanh trong lòng run sợ, bước chân vội vã đi về Lan Uyển. Đi vài bước, nàng lại đột nhiên dừng bước, hỏi: "Nha hoàn, ngươi nói bị bệnh là nha đầu nào?"
Hồng Tiêu trong lòng lo lắng, vừa đi vừa nói: "không phải chính là con ranh Hồng Lăng kia! Vốn là nô tỳ cảm thấy nàng thông minh lanh lợi, muốn cất nhắc nàng cùng Hồng Cẩm lên làm tam đẳng nha hoàn. . ."
Không đợi nàng nói xong, Mạc Khanh Khanh đột nhiên kinh sợ kêu một tiếng: "Không tốt!"
Hồng Tiêu hoảng sợ, vừa quay đầu lại chỉ thấy cô nương nhà nàng hướng một hướng khác chạy đi!
Hồng Lăng! Hồng Lăng!
Kia không phải là nha hoàn ngày hôm qua đưa điểm tâm cho Tôn di nương!
Từ lần trước bị sốt cao lại không có kịp thời chữa trị, Tôn di nương liền bị tổn thương nguyên khí, trước sau đều là * giường bệnh, có chút sơ xuất, sẽ phải uống thêm mấy ngày thuốc.
Mặc dù, Mạc Khanh Khanh dùng bạc tiêu hàng tháng để dành được, không ngừng đưa cho Tôn di nương mua đồ bổ thuốc bổ thân thể, ngay cả Lão phu nhân cũng cho hai cây nhân sâm, nhưng mà hiệu quả trước sau không rõ rệt.
Hồng Lăng kia tối hôm qua tiếp xúc với Tôn di nương, dựa vào sức khỏe Tôn di nương suy yếu như vậy, chỉ sợ là sẽ nhiễm bệnh!
Chẳng lẽ nói nàng sống lại lần nữa, vẫn không thể thay đổi vận mệnh của người thân, ngược lại còn gián tiếp hại mẹ ruột?
Trái tim Mạc Khanh Khanh như bị bóp nghẹn rất đau!
Nàng cắn chặt răng, cố chịu đựng sự choáng váng, tăng cường nhịp bước dưới chân.
Thế nhưng thời điểm nàng đi đến Phương Uyển, lại đột nhiên dừng bước, làm cho Hồng Tiêu theo ở phía sau, thiếu chút nữa đụng phải người nàng.
"Cô nương, làm sao vậy?"
Mặc dù là âm thanh của Hồng Tiêu không nhỏ, nhưng mà Phương Uyển này vẫn như cũ yên tĩnh không tiếng động!
Những nô tỳ kia phải là đang làm việc, vẩy nước quét nhà, sân trong ngay cả nha hoàn tán gẫu cũng không thấy đâu? Những di nương kia lúc nào cũng thì thầm với nhau sau khi nhìn thấy nàng xuất hiện, những di dương lộ ra nụ cười giả dối đâu?
Trong đại viện này tất cả lớn nhỏ vài chục người tại sao giống như đột nhiên đều biến mất?
Mạc Khanh Khanh tim đập càng lúc càng nhanh, nhưng mà bước chân lại càng ngày càng nhẹ!
Nàng gần như là rón rén đi vào sân viện nhỏ của Tôn di nương.
Nàng hơi dời tầm mắt, lại phát hiện Tiểu Hoàn không biết sống hay chết mà hai mắt nhắm nghiền nằm xụi lơ trên mặt đất!
Hồng Tiêu thấy thế, lập tức tim gan đều rung!
"A... Uhm..."
Tiếng kinh hô của Hồng Tiêu không đợi ra khỏi miệng, đã bị Mạc Khanh Khanh che lại rồi, tiếng thét kia đành nuốt xuống!
Mạc Khanh Khanh buông Hồng Tiêu ra, ra hiệu nàng giữ yên lặng, mà chính mình lại từng bước từng bước đi vào bên trong phòng ngủ của Tôn di nương.
Hồng Tiêu cố gắng bưng kín miệng của mình, chỉ sợ bản thân kinh hãi không cẩn thận sẽ kêu ra tiếng!
Nàng cố ý theo cô nương đi đến, nhưng khi nàng nhìn thấy Tiểu Hoàn kia sắc mặt giống như tro tàn, hai chân của nàng liền không ngừng run rẩy!
Ngay lúc này, Tôn di nương đang trải qua sinh tử trong nháy mắt!
Tôn di nương liều mạng muốn tránh khỏi hai bàn tay thô ráp mà có lực kia đang bóp trên cổ mình!
"Di nương, ta khuyên người vẫn là ngoan ngoãn đi đi! Vùng vẫy làm gì? Người phải cam chịu số phận!"
Ma ma với bộ mặt hung dữ kia đang gia tăng lực đạo trên tay.
Quả nhiên, sắc mặt Tôn di nương rất nhanh biến thành xanh mét, hai mắt cũng nhô ra, tròng mắt đỏ màu máu, há miệng giống như một con cá chết cố sức muốn hút vào một chút ít không khí để kéo dài sinh mạng của mình!
Không, bà không muốn chết!
Con trai của bà còn chưa có trưởng thành! Con gái của bà mới vừa trở lại bên cạnh bà! Bà còn muốn hưởng phúc con cháu!
Nghĩ tới đây, Tôn di nương cố lấy ra một chút sức lực cuối cùng của bản thân, cố gắng đẩy đi cánh tay có lực của ma ma kia!
Cánh tay ma ma bị móng tay của Tôn di nương khẩy đau nhói, buộc phải ra tay ác hơn!
"Tiện nhân! Ngươi đây mệnh ti tiện, sớm nên chết! Còn không chết đi! Miệng giếng cạn ở hậu viện kia mới là chỗ của ngươi đi... A!"
Vẻ tàn nhẫn trên gương mặt ma ma đột nhiên cứng lại, tiếp theo là cả người đột nhiên như con rối gỗ bị lấy đi sự sống toàn thân nhũn ra.
Đau đớn phía sau ót truyền đến toàn thân, chất lỏng ấm áp nhanh chóng chảy đến cổ của bà ta!
Bà ta còn không kịp xem vết thương, thân thể khỏe mạnh mập mạp như vậy liền ầm ầm ngã xuống đất!
Cho đến trước khi bà ta nhắm hai mắt lại, bà ta mới mơ hồ thấy một thân ảnh gầy yếu đi đến!
Bà ta đến chết cũng không hiểu được, tại sao nàng lại xuất hiện tại nơi này?
"Khụ khụ khụ..." Tôn di nương ôm lấy cổ lớn tiếng thở dốc!
"Di nương! Ngươi không sao chứ?" Mạc Khanh Khanh đem hòn đá nhuộm máu trong tay ném qua một bên!
Tôn di nương sau một hồi lâu mới hồi phục tâm trạng, nàng nhìn hòn đá trên mặt đất, lại nhìn một chút đầu tóc đã có chút lộn xộn của Mạc Khanh Khanh, lập tức kinh ngạc nói: "Khanh Khanh! Con. . ."
Đúng lúc này Hồng Tiêu cuối cùng cũng cắn răng đi vào, nàng vừa vén rèm, liền đã nhìn thấy cái thi thể máu chảy đầm đìa kia!
Lúc nãy nàng đã bị giáo huấn, mặc dù sắc mặt trắng bệch vì sợ, cũng không có lên tiếng.
"Cô, cô nương, Vương má má, chết, chết rồi?" Hồng Tiêu thanh âm run rẩy thấp giọng hỏi.
"Uhm!" Mạc Khanh Khanh thậm chí không quay đầu lại, "Bà ta muốn giết hại di nương, ta liền thay Lão phu nhân sắp xếp!"
Mạc Khanh Khanh tự mình cho rằng Tôn di nương chưa hết hoảng sợ, rót một chén trà, đưa tới!
Tôn di nương nhìn gian phòng hỗn loạn, vội vàng uống một ngụm trà lạnh. Nàng bình tĩnh một lát, nói: "Ma ma này chính là người đắc lực bên cạnh phu nhân! Lại không biết tại sao đột nhiên lại muốn giết ta!"
Mạc Khanh Khanh liên tưởng tới tình hình vừa rồi, nhíu mày.
Hồng Tiêu vừa tới nói trong viện có nha hoàn chết bất đắc kỳ tử, bên này đã có người tới giết Tôn di nương, không khỏi quá trùng hợp!
Nếu là vừa rồi nàng về sân viện trước, chậm nửa bước, chỉ sợ Tôn di nương sẽ thành một vong hồn!
Chẳng lẽ tốn sức sắp xếp chu đáo như thế, thất sự chính là vì muốn giết Tôn di nương!
Mạc Khanh Khanh trong lòng xoay chuyển suy nghĩ tính toán, quay đầu nói với Hồng Tiêu: "Bên ngoài Tiểu Hoàn đúng là đã chết rồi?"
Hồng Tiêu mặt tái nhợt nhẹ gật đầu.
Tôn di nương nghe vậy, thân thể lập tức mềm nhũn, Tiểu Hoàn đi theo bà rất nhiều năm, ít nhiều có chút tình cảm.
"Di nương? Người chắc chắn là không có gì đáng ngại chứ?" Mạc Khanh Khanh lại hỏi một lần.
Tôn di nương cắn răng gật gật đầu.
"Tốt lắm, di nương, người bây giờ liền đi tìm một chỗ trong vườn, trốn hơn nửa canh giờ, nhất định không được để cho người khác nhìn thấy! Làm cho các nàng tưởng rằng ngươi đã bị Vương ma ma này bóp chết ."
Tôn di nương mặc dù không rõ chuyện gì, thế nhưng lời nói của nữ nhi tự nhiên là có đạo lý, bà chỉ có thể là giống như gà con mổ thóc gật đầu.
Nếu đối phương muốn làm một con rắn cỏ màu xám, nàng cứ nhân tiện dụ rắn ra khỏi hang, xem một chút các nàng rốt cuộc muốn làm gì!
"Hồng Tiêu, ngươi đi theo ta trở về sân viện, ta có chuyện phân phó ngươi cùng Hồng Cẩm đi làm!"
----------
"Lão phu nhân, có thể ngươi đã nghe nói, hôm trước thổ địa miếu ở phía sau núi của Hộ Quốc tự đột nhiên lún! Làm cho phương trượng trong chùa cùng Diệu Tâm thiền sư đều bị hoảng sợ!" Mạc Quân Quân chợt chuyển đề tài câu chuyện nói.
Lão phu nhân là một người sùng đạo, bà dù sao cũng cho rằng chỉ có chính mình ăn chay niệm phật, mới có thể bảo vệ con cháu bình an. Đúng vào lúc bà mới vừa ăn chay không lâu, Mạc Trường Thanh thi đậu thám hoa, Lão phu nhân đối với quan điểm này thì càng thêm tin tưởng không nghi ngờ. Mấy năm nay bà hiến vàng bạc cho chùa miếu thì càng là vô số!
Bây giờ nghe nói Hộ Quốc tự xảy ra vấn đề, bà liền hai tay hợp thành chữ thập: "A di đà Phật! Lời này nói như thế nào! Hộ Quốc tự kia tập trung rất nhiều cao tăng, lẽ ra có Phật tổ phù hộ! Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?"
"Cháu gái nghe Khâm Thiên Giám nói là có tai tinh quá bộ đến Hộ Quốc tự, cho nên mới xảy ra thiên tai!" Mạc Quân Quân nói như có thật.
Vài vị cô nương nghe xong lời này đều không tránh khỏi rối rít nghị luận.
"Tam tỷ, hôm trước ngươi không phải là đúng lúc đi Hộ Quốc tự? Có phát hiện manh mối gì không?" Mạc Kiều Kiều liếc mắt một cái nhìn Mạc Khanh Khanh vừa mới ngồi xuống không lâu, đột nhiên đặt câu hỏi.
Mạc Khanh Khanh vẻ mặt có chút sợ hãi, có chút lắp bắp nói: "Này... Ta, ta không có chú ý!"
"Ôi, Tam muội đây là thế nào? Làm sao sắc mặt tái nhợt như vậy?"Mạc Quân Quân cố ý lớn tiếng hỏi.
"Không sao, không sao, làm phiền Thái tử phi quan tâm rồi!" Mạc Khanh Khanh thấy Lão phu nhân cùng các tỷ muội khác đều nhìn về phía nàng nghi ngờ, nàng có chút bối rối vội vàng giải thích.
Mạc Quân Quân cũng không cắn không tha, ngược lại cười đến càng rực rỡ: "Tổ mẫu, hôm kia Thái tử vừa có được một con chim anh vũ rất lớn đến từ Nam Dương, rất là thông minh lanh lợi. Thái tử cố ý để cho cháu gái đưa tới hiếu kính người!"
Lão phu nhân hai mắt sáng lên, nếp nhăn trên khuôn mặt đều hiện ra, giống như một đóa nở rộ kết hoa. Bà vẻ mặt phấn khởi nói: "Thật sự? Thật sự là Thái tử tặng ?"
Mạc Quân Quân nhìn bộ dáng vội vàng kia của Lão phu nhân, đáy mắt lộ ra ba phần xem thường.
Mẫu thân nói quả nhiên không sai, Lão phu nhân này chính là tầm mắt hạn hẹp, không có kiến thức!
Nhưng mà Mạc Quân Quân không có đem loại tâm tình này bày ở trên mặt chút nào.
"Tử Loan, vào đây! Mau đem chim anh vũ kia dâng lên, cho Lão phu nhân xem một chút!"
Tử Loan trên người đeo kim ngân lên tiếng tiến vào, trong tay mang theo một cái cái khung bằng bạc nguyên chất được chế tạo cho chim anh vũ, đứng trên cái khung kia là một con chim anh vũ hình dáng to lớn.
Lông của chim anh vũ này khác với chim anh vũ bình thường là vàng hoặc xanh, ngược lại là màu lam tươi đẹp. Mỏ chim kia cong hình lưỡi câu màu đen bóng.
Hình dáng của nó lộng lẫy đẹp mắt, mang theo một cỗ thái độ vương giả bễ nghễ khắp nơi.
"Lão phu nhân, Chim anh vũ này tên gọi là Tử Lan Kim Cang, trong kinh thành là độc nhất vô nhị đấy! Chính là cống phẩm tiến cống của Nam Dương!" Mạc Quân Quân nháy mắt một cái với Tử Loan, Tử Loan lập tức ném một khối thức ăn chim cho chim anh vũ kia.
Chim anh vũ kia linh hoạt ngẩng đầu, trực tiếp đón lấy thức ăn chim, chậm rãi nhai nuốt.
Sau đó nó thỏa mãn run run đôi cánh màu sắc đẹp đẽ, âm thanh trong suốt nói: "Lão phu nhân sống lâu trăm tuổi! Lão phu nhân sống lâu trăm tuổi!"
Lão phu nhân mừng rỡ, vui vẻ nói: "Ngoan! Ngoan! Quả nhiên là lanh lợi !"
Tử Loan lập tức đem cái khung chim đưa cho Trần ma ma bên cạnh Lão phu nhân.
"Lão phu nhân cát tường!"
"Lão phu nhân vạn phúc!"
Chim anh vũ kia trong miệng liên tục nói ra những lời nịnh hót, đem Lão phu nhân dụ dỗ đến mặt mày hớn hở, cười đến miệng không khép lại được.
Mạc Quân Quân mặt không biến sắc ra hiệu bằng mắt cho Mạc Kiều Kiều.
Mạc Kiều Kiều hiểu ý, lập tức tiến lên nói: "Quả nhiên là một bảo bối! Cũng làm cho cháu gái mở mang tầm mắt!"
Mạc Diễm Diễm nghe vậy, cùng Mạc Băng Băng không hẹn mà cùng nhau tiến lên trước.
Một người nói: "Lão phu nhân thật là có phúc, bảo bối như vậy chỉ sợ là vương phủ cũng không có!"
Một người khác cũng không cam chịu rớt lại phía sau: "Vẫn là Thái tử phi thuần hiếu, có thứ gì tốt, người đầu tiên nghĩ đến là tổ mẫu!"
Mạc Linh Linh mắt lạnh nhìn hai vị tỷ tỷ đi tới ra vẻ nịnh bợ, trong lòng mặc dù khinh thường, thế nhưng đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cũng không thể ngoại lệ, đi lên phía trước cũng nói vài câu góp vui.
Chỉ còn lại Mạc Khanh Khanh cúi đầu ngồi một mình, vững như bàn thạch, nghiêm mặt bất động.
Mạc Kiều Kiều trao đổi ánh mắt với Mạc Quân Quân. Mạc Kiều Kiều lập tức cười: "Tam tỷ cũng tới xem một chút, có thể cũng sẽ yêu thích."
Lão phu nhân cũng mím môi nói: "Đúng vậy! Khanh Khanh cũng tới xem một chút!" nói xong còn cố ý vẫy vẫy tay.
Mạc Khanh Khanh vốn không nguyện đi tới, nhưng mà, Lão phu nhân đích thân vẫy gọi, nàng cũng không thể không biết tốt xấu, đành phải chậm rãi đi tới!
Mạc Kiều Kiều thấy Mạc Khanh Khanh cuối cùng đã đi đến, trong lòng vui mừng, liền dùng cánh tay như có như không đem những tỷ muội khác đang đứng trước mặt Lão phu nhân cùng chim anh vũ ngăn lại.
Mạc Khanh Khanh nhìn thoáng qua chim anh vũ, khen một câu: "Quả nhiên xinh đẹp, nhưng lại là một con chim!"
Con chim kia dường như nghe hiểu lời khen ngợi, phẩy phẩy đôi cánh!
Mạc Khanh Khanh khen ngợi một tiếng liền lui qua một bên, ai ngờ chân nàng chưa đứng lại, liền nghe thấy Mạc Kiều Kiều thét một tiếng chói tai: "Ah! Chim anh vũ này làm sao vậy?"
"Việc này còn có người nào biết rõ?"
"Chỉ có một mình Hồng Cẩm. Nàng cùng Hồng Lăng ở cùng một phòng, phát hiện bất thường, liền lập tức tới tìm nô tỳ." Hồng Tiêu nói ra.
"Bệnh gì đột nhiên như vậy? Sẽ không phải là bệnh truyền nhiễm gì chứ?" Mạc Khanh Khanh cau mày hỏi.
Hồng Tiêu cắn cắn môi dưới nói: "nghe Hồng Cẩm nói, hình như, hình như là bệnh sốt rét”!
Bệnh sốt rét? Bệnh này đúng là bệnh truyền nhiễm! Thái tử phi đang ở trong phủ, nếu là bị truyền nhiễm sang? Đây chính là chuyện có miệng cũng nói không rõ rồi!
Mạc Khanh Khanh trong lòng run sợ, bước chân vội vã đi về Lan Uyển. Đi vài bước, nàng lại đột nhiên dừng bước, hỏi: "Nha hoàn, ngươi nói bị bệnh là nha đầu nào?"
Hồng Tiêu trong lòng lo lắng, vừa đi vừa nói: "không phải chính là con ranh Hồng Lăng kia! Vốn là nô tỳ cảm thấy nàng thông minh lanh lợi, muốn cất nhắc nàng cùng Hồng Cẩm lên làm tam đẳng nha hoàn. . ."
Không đợi nàng nói xong, Mạc Khanh Khanh đột nhiên kinh sợ kêu một tiếng: "Không tốt!"
Hồng Tiêu hoảng sợ, vừa quay đầu lại chỉ thấy cô nương nhà nàng hướng một hướng khác chạy đi!
Hồng Lăng! Hồng Lăng!
Kia không phải là nha hoàn ngày hôm qua đưa điểm tâm cho Tôn di nương!
Từ lần trước bị sốt cao lại không có kịp thời chữa trị, Tôn di nương liền bị tổn thương nguyên khí, trước sau đều là * giường bệnh, có chút sơ xuất, sẽ phải uống thêm mấy ngày thuốc.
Mặc dù, Mạc Khanh Khanh dùng bạc tiêu hàng tháng để dành được, không ngừng đưa cho Tôn di nương mua đồ bổ thuốc bổ thân thể, ngay cả Lão phu nhân cũng cho hai cây nhân sâm, nhưng mà hiệu quả trước sau không rõ rệt.
Hồng Lăng kia tối hôm qua tiếp xúc với Tôn di nương, dựa vào sức khỏe Tôn di nương suy yếu như vậy, chỉ sợ là sẽ nhiễm bệnh!
Chẳng lẽ nói nàng sống lại lần nữa, vẫn không thể thay đổi vận mệnh của người thân, ngược lại còn gián tiếp hại mẹ ruột?
Trái tim Mạc Khanh Khanh như bị bóp nghẹn rất đau!
Nàng cắn chặt răng, cố chịu đựng sự choáng váng, tăng cường nhịp bước dưới chân.
Thế nhưng thời điểm nàng đi đến Phương Uyển, lại đột nhiên dừng bước, làm cho Hồng Tiêu theo ở phía sau, thiếu chút nữa đụng phải người nàng.
"Cô nương, làm sao vậy?"
Mặc dù là âm thanh của Hồng Tiêu không nhỏ, nhưng mà Phương Uyển này vẫn như cũ yên tĩnh không tiếng động!
Những nô tỳ kia phải là đang làm việc, vẩy nước quét nhà, sân trong ngay cả nha hoàn tán gẫu cũng không thấy đâu? Những di nương kia lúc nào cũng thì thầm với nhau sau khi nhìn thấy nàng xuất hiện, những di dương lộ ra nụ cười giả dối đâu?
Trong đại viện này tất cả lớn nhỏ vài chục người tại sao giống như đột nhiên đều biến mất?
Mạc Khanh Khanh tim đập càng lúc càng nhanh, nhưng mà bước chân lại càng ngày càng nhẹ!
Nàng gần như là rón rén đi vào sân viện nhỏ của Tôn di nương.
Nàng hơi dời tầm mắt, lại phát hiện Tiểu Hoàn không biết sống hay chết mà hai mắt nhắm nghiền nằm xụi lơ trên mặt đất!
Hồng Tiêu thấy thế, lập tức tim gan đều rung!
"A... Uhm..."
Tiếng kinh hô của Hồng Tiêu không đợi ra khỏi miệng, đã bị Mạc Khanh Khanh che lại rồi, tiếng thét kia đành nuốt xuống!
Mạc Khanh Khanh buông Hồng Tiêu ra, ra hiệu nàng giữ yên lặng, mà chính mình lại từng bước từng bước đi vào bên trong phòng ngủ của Tôn di nương.
Hồng Tiêu cố gắng bưng kín miệng của mình, chỉ sợ bản thân kinh hãi không cẩn thận sẽ kêu ra tiếng!
Nàng cố ý theo cô nương đi đến, nhưng khi nàng nhìn thấy Tiểu Hoàn kia sắc mặt giống như tro tàn, hai chân của nàng liền không ngừng run rẩy!
Ngay lúc này, Tôn di nương đang trải qua sinh tử trong nháy mắt!
Tôn di nương liều mạng muốn tránh khỏi hai bàn tay thô ráp mà có lực kia đang bóp trên cổ mình!
"Di nương, ta khuyên người vẫn là ngoan ngoãn đi đi! Vùng vẫy làm gì? Người phải cam chịu số phận!"
Ma ma với bộ mặt hung dữ kia đang gia tăng lực đạo trên tay.
Quả nhiên, sắc mặt Tôn di nương rất nhanh biến thành xanh mét, hai mắt cũng nhô ra, tròng mắt đỏ màu máu, há miệng giống như một con cá chết cố sức muốn hút vào một chút ít không khí để kéo dài sinh mạng của mình!
Không, bà không muốn chết!
Con trai của bà còn chưa có trưởng thành! Con gái của bà mới vừa trở lại bên cạnh bà! Bà còn muốn hưởng phúc con cháu!
Nghĩ tới đây, Tôn di nương cố lấy ra một chút sức lực cuối cùng của bản thân, cố gắng đẩy đi cánh tay có lực của ma ma kia!
Cánh tay ma ma bị móng tay của Tôn di nương khẩy đau nhói, buộc phải ra tay ác hơn!
"Tiện nhân! Ngươi đây mệnh ti tiện, sớm nên chết! Còn không chết đi! Miệng giếng cạn ở hậu viện kia mới là chỗ của ngươi đi... A!"
Vẻ tàn nhẫn trên gương mặt ma ma đột nhiên cứng lại, tiếp theo là cả người đột nhiên như con rối gỗ bị lấy đi sự sống toàn thân nhũn ra.
Đau đớn phía sau ót truyền đến toàn thân, chất lỏng ấm áp nhanh chóng chảy đến cổ của bà ta!
Bà ta còn không kịp xem vết thương, thân thể khỏe mạnh mập mạp như vậy liền ầm ầm ngã xuống đất!
Cho đến trước khi bà ta nhắm hai mắt lại, bà ta mới mơ hồ thấy một thân ảnh gầy yếu đi đến!
Bà ta đến chết cũng không hiểu được, tại sao nàng lại xuất hiện tại nơi này?
"Khụ khụ khụ..." Tôn di nương ôm lấy cổ lớn tiếng thở dốc!
"Di nương! Ngươi không sao chứ?" Mạc Khanh Khanh đem hòn đá nhuộm máu trong tay ném qua một bên!
Tôn di nương sau một hồi lâu mới hồi phục tâm trạng, nàng nhìn hòn đá trên mặt đất, lại nhìn một chút đầu tóc đã có chút lộn xộn của Mạc Khanh Khanh, lập tức kinh ngạc nói: "Khanh Khanh! Con. . ."
Đúng lúc này Hồng Tiêu cuối cùng cũng cắn răng đi vào, nàng vừa vén rèm, liền đã nhìn thấy cái thi thể máu chảy đầm đìa kia!
Lúc nãy nàng đã bị giáo huấn, mặc dù sắc mặt trắng bệch vì sợ, cũng không có lên tiếng.
"Cô, cô nương, Vương má má, chết, chết rồi?" Hồng Tiêu thanh âm run rẩy thấp giọng hỏi.
"Uhm!" Mạc Khanh Khanh thậm chí không quay đầu lại, "Bà ta muốn giết hại di nương, ta liền thay Lão phu nhân sắp xếp!"
Mạc Khanh Khanh tự mình cho rằng Tôn di nương chưa hết hoảng sợ, rót một chén trà, đưa tới!
Tôn di nương nhìn gian phòng hỗn loạn, vội vàng uống một ngụm trà lạnh. Nàng bình tĩnh một lát, nói: "Ma ma này chính là người đắc lực bên cạnh phu nhân! Lại không biết tại sao đột nhiên lại muốn giết ta!"
Mạc Khanh Khanh liên tưởng tới tình hình vừa rồi, nhíu mày.
Hồng Tiêu vừa tới nói trong viện có nha hoàn chết bất đắc kỳ tử, bên này đã có người tới giết Tôn di nương, không khỏi quá trùng hợp!
Nếu là vừa rồi nàng về sân viện trước, chậm nửa bước, chỉ sợ Tôn di nương sẽ thành một vong hồn!
Chẳng lẽ tốn sức sắp xếp chu đáo như thế, thất sự chính là vì muốn giết Tôn di nương!
Mạc Khanh Khanh trong lòng xoay chuyển suy nghĩ tính toán, quay đầu nói với Hồng Tiêu: "Bên ngoài Tiểu Hoàn đúng là đã chết rồi?"
Hồng Tiêu mặt tái nhợt nhẹ gật đầu.
Tôn di nương nghe vậy, thân thể lập tức mềm nhũn, Tiểu Hoàn đi theo bà rất nhiều năm, ít nhiều có chút tình cảm.
"Di nương? Người chắc chắn là không có gì đáng ngại chứ?" Mạc Khanh Khanh lại hỏi một lần.
Tôn di nương cắn răng gật gật đầu.
"Tốt lắm, di nương, người bây giờ liền đi tìm một chỗ trong vườn, trốn hơn nửa canh giờ, nhất định không được để cho người khác nhìn thấy! Làm cho các nàng tưởng rằng ngươi đã bị Vương ma ma này bóp chết ."
Tôn di nương mặc dù không rõ chuyện gì, thế nhưng lời nói của nữ nhi tự nhiên là có đạo lý, bà chỉ có thể là giống như gà con mổ thóc gật đầu.
Nếu đối phương muốn làm một con rắn cỏ màu xám, nàng cứ nhân tiện dụ rắn ra khỏi hang, xem một chút các nàng rốt cuộc muốn làm gì!
"Hồng Tiêu, ngươi đi theo ta trở về sân viện, ta có chuyện phân phó ngươi cùng Hồng Cẩm đi làm!"
----------
"Lão phu nhân, có thể ngươi đã nghe nói, hôm trước thổ địa miếu ở phía sau núi của Hộ Quốc tự đột nhiên lún! Làm cho phương trượng trong chùa cùng Diệu Tâm thiền sư đều bị hoảng sợ!" Mạc Quân Quân chợt chuyển đề tài câu chuyện nói.
Lão phu nhân là một người sùng đạo, bà dù sao cũng cho rằng chỉ có chính mình ăn chay niệm phật, mới có thể bảo vệ con cháu bình an. Đúng vào lúc bà mới vừa ăn chay không lâu, Mạc Trường Thanh thi đậu thám hoa, Lão phu nhân đối với quan điểm này thì càng thêm tin tưởng không nghi ngờ. Mấy năm nay bà hiến vàng bạc cho chùa miếu thì càng là vô số!
Bây giờ nghe nói Hộ Quốc tự xảy ra vấn đề, bà liền hai tay hợp thành chữ thập: "A di đà Phật! Lời này nói như thế nào! Hộ Quốc tự kia tập trung rất nhiều cao tăng, lẽ ra có Phật tổ phù hộ! Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?"
"Cháu gái nghe Khâm Thiên Giám nói là có tai tinh quá bộ đến Hộ Quốc tự, cho nên mới xảy ra thiên tai!" Mạc Quân Quân nói như có thật.
Vài vị cô nương nghe xong lời này đều không tránh khỏi rối rít nghị luận.
"Tam tỷ, hôm trước ngươi không phải là đúng lúc đi Hộ Quốc tự? Có phát hiện manh mối gì không?" Mạc Kiều Kiều liếc mắt một cái nhìn Mạc Khanh Khanh vừa mới ngồi xuống không lâu, đột nhiên đặt câu hỏi.
Mạc Khanh Khanh vẻ mặt có chút sợ hãi, có chút lắp bắp nói: "Này... Ta, ta không có chú ý!"
"Ôi, Tam muội đây là thế nào? Làm sao sắc mặt tái nhợt như vậy?"Mạc Quân Quân cố ý lớn tiếng hỏi.
"Không sao, không sao, làm phiền Thái tử phi quan tâm rồi!" Mạc Khanh Khanh thấy Lão phu nhân cùng các tỷ muội khác đều nhìn về phía nàng nghi ngờ, nàng có chút bối rối vội vàng giải thích.
Mạc Quân Quân cũng không cắn không tha, ngược lại cười đến càng rực rỡ: "Tổ mẫu, hôm kia Thái tử vừa có được một con chim anh vũ rất lớn đến từ Nam Dương, rất là thông minh lanh lợi. Thái tử cố ý để cho cháu gái đưa tới hiếu kính người!"
Lão phu nhân hai mắt sáng lên, nếp nhăn trên khuôn mặt đều hiện ra, giống như một đóa nở rộ kết hoa. Bà vẻ mặt phấn khởi nói: "Thật sự? Thật sự là Thái tử tặng ?"
Mạc Quân Quân nhìn bộ dáng vội vàng kia của Lão phu nhân, đáy mắt lộ ra ba phần xem thường.
Mẫu thân nói quả nhiên không sai, Lão phu nhân này chính là tầm mắt hạn hẹp, không có kiến thức!
Nhưng mà Mạc Quân Quân không có đem loại tâm tình này bày ở trên mặt chút nào.
"Tử Loan, vào đây! Mau đem chim anh vũ kia dâng lên, cho Lão phu nhân xem một chút!"
Tử Loan trên người đeo kim ngân lên tiếng tiến vào, trong tay mang theo một cái cái khung bằng bạc nguyên chất được chế tạo cho chim anh vũ, đứng trên cái khung kia là một con chim anh vũ hình dáng to lớn.
Lông của chim anh vũ này khác với chim anh vũ bình thường là vàng hoặc xanh, ngược lại là màu lam tươi đẹp. Mỏ chim kia cong hình lưỡi câu màu đen bóng.
Hình dáng của nó lộng lẫy đẹp mắt, mang theo một cỗ thái độ vương giả bễ nghễ khắp nơi.
"Lão phu nhân, Chim anh vũ này tên gọi là Tử Lan Kim Cang, trong kinh thành là độc nhất vô nhị đấy! Chính là cống phẩm tiến cống của Nam Dương!" Mạc Quân Quân nháy mắt một cái với Tử Loan, Tử Loan lập tức ném một khối thức ăn chim cho chim anh vũ kia.
Chim anh vũ kia linh hoạt ngẩng đầu, trực tiếp đón lấy thức ăn chim, chậm rãi nhai nuốt.
Sau đó nó thỏa mãn run run đôi cánh màu sắc đẹp đẽ, âm thanh trong suốt nói: "Lão phu nhân sống lâu trăm tuổi! Lão phu nhân sống lâu trăm tuổi!"
Lão phu nhân mừng rỡ, vui vẻ nói: "Ngoan! Ngoan! Quả nhiên là lanh lợi !"
Tử Loan lập tức đem cái khung chim đưa cho Trần ma ma bên cạnh Lão phu nhân.
"Lão phu nhân cát tường!"
"Lão phu nhân vạn phúc!"
Chim anh vũ kia trong miệng liên tục nói ra những lời nịnh hót, đem Lão phu nhân dụ dỗ đến mặt mày hớn hở, cười đến miệng không khép lại được.
Mạc Quân Quân mặt không biến sắc ra hiệu bằng mắt cho Mạc Kiều Kiều.
Mạc Kiều Kiều hiểu ý, lập tức tiến lên nói: "Quả nhiên là một bảo bối! Cũng làm cho cháu gái mở mang tầm mắt!"
Mạc Diễm Diễm nghe vậy, cùng Mạc Băng Băng không hẹn mà cùng nhau tiến lên trước.
Một người nói: "Lão phu nhân thật là có phúc, bảo bối như vậy chỉ sợ là vương phủ cũng không có!"
Một người khác cũng không cam chịu rớt lại phía sau: "Vẫn là Thái tử phi thuần hiếu, có thứ gì tốt, người đầu tiên nghĩ đến là tổ mẫu!"
Mạc Linh Linh mắt lạnh nhìn hai vị tỷ tỷ đi tới ra vẻ nịnh bợ, trong lòng mặc dù khinh thường, thế nhưng đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cũng không thể ngoại lệ, đi lên phía trước cũng nói vài câu góp vui.
Chỉ còn lại Mạc Khanh Khanh cúi đầu ngồi một mình, vững như bàn thạch, nghiêm mặt bất động.
Mạc Kiều Kiều trao đổi ánh mắt với Mạc Quân Quân. Mạc Kiều Kiều lập tức cười: "Tam tỷ cũng tới xem một chút, có thể cũng sẽ yêu thích."
Lão phu nhân cũng mím môi nói: "Đúng vậy! Khanh Khanh cũng tới xem một chút!" nói xong còn cố ý vẫy vẫy tay.
Mạc Khanh Khanh vốn không nguyện đi tới, nhưng mà, Lão phu nhân đích thân vẫy gọi, nàng cũng không thể không biết tốt xấu, đành phải chậm rãi đi tới!
Mạc Kiều Kiều thấy Mạc Khanh Khanh cuối cùng đã đi đến, trong lòng vui mừng, liền dùng cánh tay như có như không đem những tỷ muội khác đang đứng trước mặt Lão phu nhân cùng chim anh vũ ngăn lại.
Mạc Khanh Khanh nhìn thoáng qua chim anh vũ, khen một câu: "Quả nhiên xinh đẹp, nhưng lại là một con chim!"
Con chim kia dường như nghe hiểu lời khen ngợi, phẩy phẩy đôi cánh!
Mạc Khanh Khanh khen ngợi một tiếng liền lui qua một bên, ai ngờ chân nàng chưa đứng lại, liền nghe thấy Mạc Kiều Kiều thét một tiếng chói tai: "Ah! Chim anh vũ này làm sao vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.