Chương 15: Xiêm y này chỉ riêng ta có?
Nguyệt Sơ Ảnh
04/06/2017
Mẹ con Liễu thị còn đang suy đoán về Mạc
Khanh Khanh, thì cùng lúc đó, Mạc Khanh Khanh cũng đối với chuyện ở kiếp trước mà cảm thấy có chút nghi hoặc.
Lần này là do nàng biết trước mình sẽ bị Hồng Trù ám hại, cho nên mới có thể may mắn qua cơn hoạn nạn. Nhưng nếu là kiếp trước, nàng có thể sẽ bị gã Liễu Mộng Sinh kia vấy bẩn thanh danh, hơn nữa còn cùng hắn dây dưa rất lâu.
Sau đó, nếu nàng không liều mạng vứt bỏ thể diện mà đem mọi chuyện vỡ lở ra, thắt cổ haai lần cũng không chịu gả cho Liễu Mộng Sinh, chỉ sợ mọi chuyện cũng không dễ dàng giải quyết như vậy.
Cũng chính bởi vì chuyện này, nàng khiến cho Liễu thị ngoài mặt không vui, bà ta cũng đối với chuyện hôn nhân đại sự của nàng không thèm hỏi đến. Đương nhiên những chuyện này đều là do chủ ý của nàng, trên thực tế Liễu thị vốn sẽ không để tâm đến chúng.
Thà rằng như thế, nhưng lúc trước nàng vẫn bị cấm túc suốt một tháng trời.
Nàng rõ ràng còn nhớ rõ, lúc trước thái tử phi cũng không vào thời điểm này mà cho tổ chức yến hội, vì lí do gì mà lại có chuyện như thế này đây?
Hơn nữa nàng liên tục đau đầu không hiểu, vì sao thanh danh của mình đã hư hỏng như vậy, thái tử phi lại muốn cùng mình giao hảo?
Chẳng lẽ quả thật lúc đó... nàng ta đã bắt đầu tính kế với mình?
" Tiểu thư, người bảo nô tì đi tìm tơ lụa, nô tì đã mang đến nha.” Hồng Tiêu cầm lấy bốn năm cuộn tơ lụa thượng hạng, khó nhọc đi đến.
Nàng mặc dù muốn tìm những người khác đến hỗ trợ, nhưng tiểu thư đã dặn dò, không cho phép những người khác bước chân vào đây, nàng sao có thể làm trái?
Tận mắt nhìn thấy kết cục thê thảm của Hồng Trù, không chỉ là nàng, trong sân viện này tất cả mọi nha hoàn lớn nhỏ hay ma ma đều biết ý hơn rất nhiều.
"Ừ, để ở chỗ này đi, ta muốn xem xét thật kĩ." Mạc Khanh Khanh tỉ mỉ tra xét, rồi so sánh từng màu sắc một, sau đó quyết định chọn một tấm màu trắng trong , khẽ mỉm cười .
Hồng Tiêu thấy màu này quá trắng trong thuần khiết, nhìn như thế nào cũng không giống là cho tiểu thư mặc, liền có chút kì quái hỏi: “ Tiểu thư, màu sắc này... Người cũng nên nghĩ cho mình một chút, không cần phải làm như vậy. Nếu là làm cho phu nhân, cũng không thể dùng những màu sắc này.” Liễu Thị luôn luôn thích những màu sắc sặc sỡ, cho nên các tiểu thư trong phủ cũng vô cùng hợp ý, luôn mặc những bộ đồ kiều diễm, mới mẻ.
Mạc Khanh Khanh khẽ mỉm cười, nói ra: “ Ta muốn may cho Nhị thiếu gia một bộ xiêm y, những màu sắc này chẳng phải rất phù hơp sao?”
Kiếp trước nàng chính là không hiểu. Liễu thị bên cạnh có rất nhiều tú nương, tại sao lại cần mấy lời nịnh nọt của nàng?
Mẹ ruột cùng em trai mình bây giờ chắc hẳn là đang mặc những bộ xiêm y cũ kĩ, nàng chỉ muốn chăm sóc tốt cho người thân của mình.
Hồng Tiêu vốn cho rằng mình sẽ nghĩ kinh ngạc khi nghe đến điều này, nhưng những chuyện kinh ngạc đã xảy ra quá nhiều, nên ngược lại nàng khá bình thản tự nhiên.
Chủ tớ hai người mượn ánh nến, cùng nhau nghiên cứu rốt cuộc nên thêu như thế nào mới đẹp, kiểu dáng độc đáo, thế nhưng đúng vào lúc này, lại nghe thấy có người ở bên ngoài hồi bẩm: "Tiểu thư, Phương Ma Ma đến đây!"
Mạc Khanh Khanh ánh mắt lạnh lẽo. Phương Ma Ma là nô tì thân cận nhất bên cạnh Liễu thị, nanh vuốt bà ta cực kì hiểm độc, bà ta đến nhất định không có chuyện tốt đẹp gì!
"Tam tiểu thư, nô tì đến đây." Phương Ma Ma mang theo khuôn mặt tươicười giả tạo đi đến.
Bà ta vừa nhìn thấy Mạc Khanh Khanh bộ dạng cười như không cười kia, trong lòng đột nhiên cũng có chút sợ hãi. Nhưng rồi bà ta lại nghênh khuôn mặt chữ điền của mình lên, cao cao tại thượng, kiêu căng bước vào.
"Tam tiểu thư, phu nhân nói, ba ngày sau, thái tử phi nương nương muốn mời các vị tiểu thư trong phủ chúng ta tụ họp. Cho nên cố ý bảo nô tì mang cho người một bộ xiêm y mới!" Phương Ma Ma cố gắng đè nén cảm giác cổ quái trong lòng, ra hiệu cho nha hoàn đi theo sau mang ra một bộ xiêm y được may cắt rất hoàn mỹ.
Hoa văn bằng tơ vàng được thêu trêu gấm Đại Hồng Cẩm, mép váy là từng bông mẫu đơn xinh đẹp. Bộ y phục này quả thật rất tráng lệ!
Mạc Khanh Khanh híp hai mắt lại, nhìn xem bộ y phục này màu sắc thật chói mắt, trong lòng ngoại trừ cười lạnh đều là cười lạnh!
Liễu thị quả thật không lúc nào là không tìm cách tính kế nàng!
Quần đỏ này nhìn như bình thường, nhưng lại được làm nên từ tơ vàng, có biết bao nhiêu quý báu! Nàng chỉ là một thứ nữ trong phủ thừa tướng, mặc hoa phục như vậy, ngoại trừ làm cho người đời dị nghị không biết lễ nghi, vượt qua bổn phận, còn có thể có ích lợi gì?
Huống chi, trong phủ cũng không phải là chỉ có mình nàng là thứ nữ, những người khác trông thấy nàng có được món đồ tốt như vậy, có thể không ghen ghét, không đau hận sao?
Đáng tiếc kiếp trước nàng còn tưởng rằng đây là do Liễu thị coi trọng nàng, mỗi ngày vô cùng cao hứng mặc những loại xiêm y này đi khắp nơi rêu rao. Tự nhiên là sẽ dẫn tới vô số người để ý.
Nếu không nàng chỉ là một nữ nhi thứ nữ sống trong khuê phòng, tại sao ở bên ngoài lại lưu truyền biết bao điều " tốt đẹp " như vậy?
Trên mặt của nàng thế nhưng lại mang theo nụ cười ôn nhu, nói ra: "Ma Ma, vất vả cho ngươi rồi! Thế nhưng xiêm y này chỉ riêng ta có hay tất cả các tỉ muội khác đều có?"
Lần này là do nàng biết trước mình sẽ bị Hồng Trù ám hại, cho nên mới có thể may mắn qua cơn hoạn nạn. Nhưng nếu là kiếp trước, nàng có thể sẽ bị gã Liễu Mộng Sinh kia vấy bẩn thanh danh, hơn nữa còn cùng hắn dây dưa rất lâu.
Sau đó, nếu nàng không liều mạng vứt bỏ thể diện mà đem mọi chuyện vỡ lở ra, thắt cổ haai lần cũng không chịu gả cho Liễu Mộng Sinh, chỉ sợ mọi chuyện cũng không dễ dàng giải quyết như vậy.
Cũng chính bởi vì chuyện này, nàng khiến cho Liễu thị ngoài mặt không vui, bà ta cũng đối với chuyện hôn nhân đại sự của nàng không thèm hỏi đến. Đương nhiên những chuyện này đều là do chủ ý của nàng, trên thực tế Liễu thị vốn sẽ không để tâm đến chúng.
Thà rằng như thế, nhưng lúc trước nàng vẫn bị cấm túc suốt một tháng trời.
Nàng rõ ràng còn nhớ rõ, lúc trước thái tử phi cũng không vào thời điểm này mà cho tổ chức yến hội, vì lí do gì mà lại có chuyện như thế này đây?
Hơn nữa nàng liên tục đau đầu không hiểu, vì sao thanh danh của mình đã hư hỏng như vậy, thái tử phi lại muốn cùng mình giao hảo?
Chẳng lẽ quả thật lúc đó... nàng ta đã bắt đầu tính kế với mình?
" Tiểu thư, người bảo nô tì đi tìm tơ lụa, nô tì đã mang đến nha.” Hồng Tiêu cầm lấy bốn năm cuộn tơ lụa thượng hạng, khó nhọc đi đến.
Nàng mặc dù muốn tìm những người khác đến hỗ trợ, nhưng tiểu thư đã dặn dò, không cho phép những người khác bước chân vào đây, nàng sao có thể làm trái?
Tận mắt nhìn thấy kết cục thê thảm của Hồng Trù, không chỉ là nàng, trong sân viện này tất cả mọi nha hoàn lớn nhỏ hay ma ma đều biết ý hơn rất nhiều.
"Ừ, để ở chỗ này đi, ta muốn xem xét thật kĩ." Mạc Khanh Khanh tỉ mỉ tra xét, rồi so sánh từng màu sắc một, sau đó quyết định chọn một tấm màu trắng trong , khẽ mỉm cười .
Hồng Tiêu thấy màu này quá trắng trong thuần khiết, nhìn như thế nào cũng không giống là cho tiểu thư mặc, liền có chút kì quái hỏi: “ Tiểu thư, màu sắc này... Người cũng nên nghĩ cho mình một chút, không cần phải làm như vậy. Nếu là làm cho phu nhân, cũng không thể dùng những màu sắc này.” Liễu Thị luôn luôn thích những màu sắc sặc sỡ, cho nên các tiểu thư trong phủ cũng vô cùng hợp ý, luôn mặc những bộ đồ kiều diễm, mới mẻ.
Mạc Khanh Khanh khẽ mỉm cười, nói ra: “ Ta muốn may cho Nhị thiếu gia một bộ xiêm y, những màu sắc này chẳng phải rất phù hơp sao?”
Kiếp trước nàng chính là không hiểu. Liễu thị bên cạnh có rất nhiều tú nương, tại sao lại cần mấy lời nịnh nọt của nàng?
Mẹ ruột cùng em trai mình bây giờ chắc hẳn là đang mặc những bộ xiêm y cũ kĩ, nàng chỉ muốn chăm sóc tốt cho người thân của mình.
Hồng Tiêu vốn cho rằng mình sẽ nghĩ kinh ngạc khi nghe đến điều này, nhưng những chuyện kinh ngạc đã xảy ra quá nhiều, nên ngược lại nàng khá bình thản tự nhiên.
Chủ tớ hai người mượn ánh nến, cùng nhau nghiên cứu rốt cuộc nên thêu như thế nào mới đẹp, kiểu dáng độc đáo, thế nhưng đúng vào lúc này, lại nghe thấy có người ở bên ngoài hồi bẩm: "Tiểu thư, Phương Ma Ma đến đây!"
Mạc Khanh Khanh ánh mắt lạnh lẽo. Phương Ma Ma là nô tì thân cận nhất bên cạnh Liễu thị, nanh vuốt bà ta cực kì hiểm độc, bà ta đến nhất định không có chuyện tốt đẹp gì!
"Tam tiểu thư, nô tì đến đây." Phương Ma Ma mang theo khuôn mặt tươicười giả tạo đi đến.
Bà ta vừa nhìn thấy Mạc Khanh Khanh bộ dạng cười như không cười kia, trong lòng đột nhiên cũng có chút sợ hãi. Nhưng rồi bà ta lại nghênh khuôn mặt chữ điền của mình lên, cao cao tại thượng, kiêu căng bước vào.
"Tam tiểu thư, phu nhân nói, ba ngày sau, thái tử phi nương nương muốn mời các vị tiểu thư trong phủ chúng ta tụ họp. Cho nên cố ý bảo nô tì mang cho người một bộ xiêm y mới!" Phương Ma Ma cố gắng đè nén cảm giác cổ quái trong lòng, ra hiệu cho nha hoàn đi theo sau mang ra một bộ xiêm y được may cắt rất hoàn mỹ.
Hoa văn bằng tơ vàng được thêu trêu gấm Đại Hồng Cẩm, mép váy là từng bông mẫu đơn xinh đẹp. Bộ y phục này quả thật rất tráng lệ!
Mạc Khanh Khanh híp hai mắt lại, nhìn xem bộ y phục này màu sắc thật chói mắt, trong lòng ngoại trừ cười lạnh đều là cười lạnh!
Liễu thị quả thật không lúc nào là không tìm cách tính kế nàng!
Quần đỏ này nhìn như bình thường, nhưng lại được làm nên từ tơ vàng, có biết bao nhiêu quý báu! Nàng chỉ là một thứ nữ trong phủ thừa tướng, mặc hoa phục như vậy, ngoại trừ làm cho người đời dị nghị không biết lễ nghi, vượt qua bổn phận, còn có thể có ích lợi gì?
Huống chi, trong phủ cũng không phải là chỉ có mình nàng là thứ nữ, những người khác trông thấy nàng có được món đồ tốt như vậy, có thể không ghen ghét, không đau hận sao?
Đáng tiếc kiếp trước nàng còn tưởng rằng đây là do Liễu thị coi trọng nàng, mỗi ngày vô cùng cao hứng mặc những loại xiêm y này đi khắp nơi rêu rao. Tự nhiên là sẽ dẫn tới vô số người để ý.
Nếu không nàng chỉ là một nữ nhi thứ nữ sống trong khuê phòng, tại sao ở bên ngoài lại lưu truyền biết bao điều " tốt đẹp " như vậy?
Trên mặt của nàng thế nhưng lại mang theo nụ cười ôn nhu, nói ra: "Ma Ma, vất vả cho ngươi rồi! Thế nhưng xiêm y này chỉ riêng ta có hay tất cả các tỉ muội khác đều có?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.