Chương 16: Một bộ y phục đẹp như vậy lại dễ dàng bị phá huỷ
Nguyệt Sơ Ảnh
04/06/2017
Phương Ma Ma sững sờ, bà ta hiển nhiên không nghĩ tới Tam tiểu thư đột nhiên lại hỏi một câu như vậy.
Ý của Mạc Khanh Khanh " những tỉ muội khác" là chỉ những vị tiểu thư khác trong phủ Tướng quân.
Bình thường nàng đều ước mình cùng với những người khác đặc biệt hơn, tại sao hôm nay lại hỏi một vấn đề khó giải thích như vậy?
Phương Ma Ma bỗng nhiên cảm thấy rất tức cười.
Mạc Khanh Khanh tất nhiên hiểu rõ, tất cả y phục này là do Liễu Thị vì mình mà " đặc biệt" chuẩn bị.
Nàng cũng sẽ không làm khó Phương Ma Ma, liền vừa cười vừa nói: " nếu ma ma đã không muốn giải thích, vậy thì thôi, mong Ma Ma giúp ta cảm ơn ý tốt của phu nhân! "
Phương Ma Ma thấy nàng không có tiếp tục hỏi nhiều, ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Bà ta cũng không muốn tiếp tục ở lại đây lâu, liền dẫn tiểu nha đầu của mình rời đi.
Chỉ là ... trong lòng bà ta càng lúc càng cảm thấy Tam Tiểu thư có nhiều điểm kì lạ cổ quái, nghĩ nghĩ một chút, mình nhất định phải mang chuyện này bẩm báo lại cho phu nhân.
" Tiểu thư, quần áo này thật sự rất đẹp, nô tì giúp người mặc thử, có được không?" Hồng Tiêu vừa khẽ vuốt nhẹ bộ y phục tinh xảo, vừa cười vừa nói.
" Thật vậy sao? Vậy để ta nhìn qua một chút!" Mạc Khanh Khanh cầm lấy cây nến ở bên cạnh, nhanh chóng đi tới, như muốn nhìn xem thật kĩ trang phục lấp lánh đắt tiền kia.
Ai ngờ, tay nàng nghiêng nghiêng, sáp dầu của cây nến cứ như vậy nhỏ giọt xuống bộ quần áo xinh đẹp đỏ thẫm thượng hạng.
Trong nháy mắt, sáp dầu liền khiến cho bông hoa mẫu đơn được thêu bằng tơ vàng bị cháy xém, thậm chí bởi vì quá nóng, ngay cả tơ vàng cũng có chút hoà tan biến dạng.
Một bộ y phục tốt như vậy cứ thế mà bị phá huỷ!
" A... Không!!! Tại sao lại có thể như thế này được?" Hồng Tiêu sợ hết hồn, hét lên kinh hãi.
Mạc Khanh Khanh cũng là vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Bộ quần áo này chỉ sợ đã bị phá huỷ rồi."
"Cái đó... Nô tỳ vội vàng đi báo cho Phương Ma Ma, bảo nàng ta làm thêm một bộ y phục khác rồi mang đến đây cho tiểu thư" Hồng Tiêu vội vội vàng vàng cầm lấy bộ quần áo, chuẩn bị rời đi.
Mạc Khanh Khanh thế nhưng chau mày lại, nói: "Ngươi thật hồ đồ. Nếu để chuyện này truyền đến tai Liễu Phu Nhân, chẳng phải ta sẽ bị nghi ngờ không biết coi trọng đồ phu nhân ban tặng hay sao?"
Hồng Tiêu vừa nghĩ, quả nhiên là như thế, cũng không dám nói thêm nữa, chỉ mờ mịt nhìn Mạc Khanh Khanh.
Mạc Khanh Khanh để nến trong tay xuống, thản nhiên nói:" Ngươi mang quần áo này thu dọn thật sạch sẽ, những cái khác không cần quan tâm." Nói xong, nàng ngáp một cái, nói tiếp: " Hôm nay thật mệt mỏi, ngày mai sẽ suy nghĩ một chút nên thêu hoa văn trúc mây hay hoa văn chim phượng cho Nhị thiếu gia nha."
Hồng Tiêu nghe vậy chỉ có thể ngoan ngoãn hầu hạ Mạc Khanh Khanh nghỉ ngơi.
Mấy ngày kế tiếp, Mạc Khanh Khanh ngoại trừ đi ra ngoài thỉnh an Liễu thị, còn lại đều ở trong viên phòng tập trung tinh thần may xiêm y cho Mạc Diệc Phong. sau đó chuẩn bị đến phủ thái tử tham gia yến hội.
Đến phủ thái tử làm khách ngày hôm đó, từ lúc sáng sớm, Hồng Tiêu liền thấp thỏm không thôi. Bộ xiêm y phu nhân mang tới đã bị phá huỷ, vậy tiểu thư sẽ mặc cái gì đi phủ thái tử đây?
Mạc Khanh Khanh gọi nàng lại phân phó, nói: " Quần áo này ngươi nhớ rõ phải tìm người mang đến cho Nhị thiếu gia, còn ngươi theo ta đến phủ thái tử."
" Tiểu... Tiểu thư... Chúng ta mặc cái gì đi a?" Hồng tiêu cầm lấy bộ xiêm y được Mạc Khanh Khanh tỉ mỉ, cẩn thận làm ra, hốc mắt bỗng chốc phiếm hồng.
Mạc Khanh Khanh lườm nàng một cái, xem thường nói: " tất nhiên là mặc quần áo đi rồi! Ngươi cứ mặc kệ ta, ta tự có tính toán."
Rốt cuộc, Mạc Khanh Khanh mặc một thân y phục màu hồng cánh sen, điểm thêm vài bông hoa vàng nhạt ở đuôi váy. Mặc dù xiêm y này tú công tinh diệu, cũng rất nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng ngược lại khiến cho người ta có cảm giác thanh lệ thoát tục.
Hồng Tiêu bỗng chốc cảm thấy, Tam tiểu thư nhất định sẽ bị các vị tiểu thư khác coi thường, cũng sẽ bị phu nhân trách mắng.
Ngay cả phu nhân Minh Lam Hiên, chỉ thoáng nhìn qua một chút thôi, cũng đều thấy toàn thân đều là vòng ngọc trâm vàng, quanh thân được quấn bằng một dải lụa thượng hạng.
Tứ tiểu thư thì càng không phải nói tới, cách ăn mặc tràn đầy châu ngọc nhưng nhìn không phô trương, lại có vẻ rất tự nhiên, thoáng như thần tiên. Ngay cả Ngũ tiểu thư Mạc Linh Linh ngày thường kiêu căng ngạo mạn cũng cố ý chọn trang phục lộng lẫy nhất, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo quả thật không chê vào đâu được.
Còn Nhị tiểu thư không xinh đẹp như những vị tiểu thư khác, thân mình nàng mảnh mai như cành liễu trước gió, còn cố ý đeo lên món trang sức làm bằng vàng ròng hồng bảo.
Nhìn các vị tiểu thư xinh đẹp thoát tục, ngược lại cảm thấy Mạc Khanh Khanh có chút quá đơn giản, thậm chí keo kiệt bủn xỉn. Trên đầu của nàng chỉ có một cái trâm ngọc đơn bạc, còn lại không có một thứ gì khác.
Mạc Băng Băng thấy thế, nhịn không được phủi miệng, cười nói: "Tam tỷ quả nhiên không giống người bình thường, hôm nay có sự kiện quan trọng như vậy, ngươi rõ ràng cố tình ăn mặc thanh lịch như thế, thật không biết là mục đích gì?"
Mạc Khanh Khanh còn chưa kịp trả lời, liền nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng chất vấn lạnh như băng: "Làm càn! Ta cho người mang y phục tới cho ngươi, vì cái gì không mặc?"
Ý của Mạc Khanh Khanh " những tỉ muội khác" là chỉ những vị tiểu thư khác trong phủ Tướng quân.
Bình thường nàng đều ước mình cùng với những người khác đặc biệt hơn, tại sao hôm nay lại hỏi một vấn đề khó giải thích như vậy?
Phương Ma Ma bỗng nhiên cảm thấy rất tức cười.
Mạc Khanh Khanh tất nhiên hiểu rõ, tất cả y phục này là do Liễu Thị vì mình mà " đặc biệt" chuẩn bị.
Nàng cũng sẽ không làm khó Phương Ma Ma, liền vừa cười vừa nói: " nếu ma ma đã không muốn giải thích, vậy thì thôi, mong Ma Ma giúp ta cảm ơn ý tốt của phu nhân! "
Phương Ma Ma thấy nàng không có tiếp tục hỏi nhiều, ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Bà ta cũng không muốn tiếp tục ở lại đây lâu, liền dẫn tiểu nha đầu của mình rời đi.
Chỉ là ... trong lòng bà ta càng lúc càng cảm thấy Tam Tiểu thư có nhiều điểm kì lạ cổ quái, nghĩ nghĩ một chút, mình nhất định phải mang chuyện này bẩm báo lại cho phu nhân.
" Tiểu thư, quần áo này thật sự rất đẹp, nô tì giúp người mặc thử, có được không?" Hồng Tiêu vừa khẽ vuốt nhẹ bộ y phục tinh xảo, vừa cười vừa nói.
" Thật vậy sao? Vậy để ta nhìn qua một chút!" Mạc Khanh Khanh cầm lấy cây nến ở bên cạnh, nhanh chóng đi tới, như muốn nhìn xem thật kĩ trang phục lấp lánh đắt tiền kia.
Ai ngờ, tay nàng nghiêng nghiêng, sáp dầu của cây nến cứ như vậy nhỏ giọt xuống bộ quần áo xinh đẹp đỏ thẫm thượng hạng.
Trong nháy mắt, sáp dầu liền khiến cho bông hoa mẫu đơn được thêu bằng tơ vàng bị cháy xém, thậm chí bởi vì quá nóng, ngay cả tơ vàng cũng có chút hoà tan biến dạng.
Một bộ y phục tốt như vậy cứ thế mà bị phá huỷ!
" A... Không!!! Tại sao lại có thể như thế này được?" Hồng Tiêu sợ hết hồn, hét lên kinh hãi.
Mạc Khanh Khanh cũng là vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Bộ quần áo này chỉ sợ đã bị phá huỷ rồi."
"Cái đó... Nô tỳ vội vàng đi báo cho Phương Ma Ma, bảo nàng ta làm thêm một bộ y phục khác rồi mang đến đây cho tiểu thư" Hồng Tiêu vội vội vàng vàng cầm lấy bộ quần áo, chuẩn bị rời đi.
Mạc Khanh Khanh thế nhưng chau mày lại, nói: "Ngươi thật hồ đồ. Nếu để chuyện này truyền đến tai Liễu Phu Nhân, chẳng phải ta sẽ bị nghi ngờ không biết coi trọng đồ phu nhân ban tặng hay sao?"
Hồng Tiêu vừa nghĩ, quả nhiên là như thế, cũng không dám nói thêm nữa, chỉ mờ mịt nhìn Mạc Khanh Khanh.
Mạc Khanh Khanh để nến trong tay xuống, thản nhiên nói:" Ngươi mang quần áo này thu dọn thật sạch sẽ, những cái khác không cần quan tâm." Nói xong, nàng ngáp một cái, nói tiếp: " Hôm nay thật mệt mỏi, ngày mai sẽ suy nghĩ một chút nên thêu hoa văn trúc mây hay hoa văn chim phượng cho Nhị thiếu gia nha."
Hồng Tiêu nghe vậy chỉ có thể ngoan ngoãn hầu hạ Mạc Khanh Khanh nghỉ ngơi.
Mấy ngày kế tiếp, Mạc Khanh Khanh ngoại trừ đi ra ngoài thỉnh an Liễu thị, còn lại đều ở trong viên phòng tập trung tinh thần may xiêm y cho Mạc Diệc Phong. sau đó chuẩn bị đến phủ thái tử tham gia yến hội.
Đến phủ thái tử làm khách ngày hôm đó, từ lúc sáng sớm, Hồng Tiêu liền thấp thỏm không thôi. Bộ xiêm y phu nhân mang tới đã bị phá huỷ, vậy tiểu thư sẽ mặc cái gì đi phủ thái tử đây?
Mạc Khanh Khanh gọi nàng lại phân phó, nói: " Quần áo này ngươi nhớ rõ phải tìm người mang đến cho Nhị thiếu gia, còn ngươi theo ta đến phủ thái tử."
" Tiểu... Tiểu thư... Chúng ta mặc cái gì đi a?" Hồng tiêu cầm lấy bộ xiêm y được Mạc Khanh Khanh tỉ mỉ, cẩn thận làm ra, hốc mắt bỗng chốc phiếm hồng.
Mạc Khanh Khanh lườm nàng một cái, xem thường nói: " tất nhiên là mặc quần áo đi rồi! Ngươi cứ mặc kệ ta, ta tự có tính toán."
Rốt cuộc, Mạc Khanh Khanh mặc một thân y phục màu hồng cánh sen, điểm thêm vài bông hoa vàng nhạt ở đuôi váy. Mặc dù xiêm y này tú công tinh diệu, cũng rất nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng ngược lại khiến cho người ta có cảm giác thanh lệ thoát tục.
Hồng Tiêu bỗng chốc cảm thấy, Tam tiểu thư nhất định sẽ bị các vị tiểu thư khác coi thường, cũng sẽ bị phu nhân trách mắng.
Ngay cả phu nhân Minh Lam Hiên, chỉ thoáng nhìn qua một chút thôi, cũng đều thấy toàn thân đều là vòng ngọc trâm vàng, quanh thân được quấn bằng một dải lụa thượng hạng.
Tứ tiểu thư thì càng không phải nói tới, cách ăn mặc tràn đầy châu ngọc nhưng nhìn không phô trương, lại có vẻ rất tự nhiên, thoáng như thần tiên. Ngay cả Ngũ tiểu thư Mạc Linh Linh ngày thường kiêu căng ngạo mạn cũng cố ý chọn trang phục lộng lẫy nhất, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo quả thật không chê vào đâu được.
Còn Nhị tiểu thư không xinh đẹp như những vị tiểu thư khác, thân mình nàng mảnh mai như cành liễu trước gió, còn cố ý đeo lên món trang sức làm bằng vàng ròng hồng bảo.
Nhìn các vị tiểu thư xinh đẹp thoát tục, ngược lại cảm thấy Mạc Khanh Khanh có chút quá đơn giản, thậm chí keo kiệt bủn xỉn. Trên đầu của nàng chỉ có một cái trâm ngọc đơn bạc, còn lại không có một thứ gì khác.
Mạc Băng Băng thấy thế, nhịn không được phủi miệng, cười nói: "Tam tỷ quả nhiên không giống người bình thường, hôm nay có sự kiện quan trọng như vậy, ngươi rõ ràng cố tình ăn mặc thanh lịch như thế, thật không biết là mục đích gì?"
Mạc Khanh Khanh còn chưa kịp trả lời, liền nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng chất vấn lạnh như băng: "Làm càn! Ta cho người mang y phục tới cho ngươi, vì cái gì không mặc?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.