Chương 80: Chương 64.2
Cẩn Du
29/12/2018
Lập tức muốn theo
đường cũ trở về gặp mặt Văn mụ mụ, nhanh chóng trở lại Ỷ Tùng viện, về
phần chuyện sau này thì không nói được, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Lơ đãng nhìn thấy đằng trước bên trái cách đó không xa có một chút ánh sáng, minh minh diệt diệt (rõ ràng, (vì thấy hay nên xin phép giữ nguyên ạ ^o^)), nhưng lại không giống ánh mắt của mèo hoang, Chu Quân Uyển không khỏi có chút ngạc nhiên, do dự một chút, vẫn là nhịn không được từng bước từng bước đi đến nơi có ánh sáng. Lúc gần đến, mới phát hiện tước mắt là hai gian nhà ngói không lớn, ẩn sâu bên trong rừng trúc dày đặc, tràn ngập một cỗ hơi thở tiêu điều, ánh sáng này, chính là phát ra từ của sổ nhỏ của một gian bên trong căn phòng đó.
Khu rừng trúc này không phải là bởi vì có quỷ mà khiến ít người đặt chân tới đây, vì vậy đã sớm trở thành cấm địa trong phủ hay sao, như thế nào sẽ có hai gian phòng nhỏ ở nơi này, mà lại còn sáng đèn, xem ra căn bản là giống như có người ở nơi đây? Nhưng sẽ là ai ở nơi đây?
Chu Quân Uyển thật sự không nhịn được mà tò mò, vì vậy đi tới trước gian phòng có ánh đèn kia thử thăm dò, cũng khe khẽ đẩy cửa ra.
Trong phòng được bố trí rất đơn giản, đối diện là hai ghế trúc bành, ở giữa cũng là bàn trà làm bằng trúc, bên trong nữa là trường án, bên trên đăth nhang đèn cùng trái cây mới được thay, lên trên nữa, là một khối bài vị, trên bài vị viết ‘Vong mẫu Liên thị Tố Hinh linh vị’, trong không khí tràn ngập mùi vị của nhang đèn, rõ ràng thường có người tới đây thay đổi nhang đèn, vẩy nước quét phòng…..Cũng không biết là người nào bài trí linh đường ở một nơi như vậy? Người đã mất được gọi là Tố Hinh này là ai?
Ý nghĩ thoáng qua, Chu Quân Uyển bỗng nhiên ngây dại, ánh mắt cũng bất động ở khối bài vị kia, cũng không dời mắt một chút nào.
Chỉ vì ở bên cạnh hàng chữ to ‘Vong mẫu Liên thị Tố Hinh linh vị’ bỗng nhiên còn có một hang chữ nhỏ viết ‘Nhi tử bất hiếu Thiếu Diễn kính lập’!
Chu Quân Uyển chỉ cảm giác hai tai của mình vang lên on gong, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó chính là Tề Thiếu Diễn không phải là trưởng tử của Ninh phu nhân cùng Tề Hanh sao, hiện tại tại sao lại xuất hiện thêm một vong mẫu Tố Hinh? Đây…cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Ninh phu nhân không phải là thân mẫu (mẹ đẻ) của Tề Thiếu Diễn sao, chỉ có Tề Thiếu Du mới là thân sinh (con ruột)?
Khó trách lần đó ở Huyên thụy đường, mặc dù Ninh phu nhân đối với Tề Thiếu Diễn rất thân thiết cùng quan tâm, nhưng chung quy nàng lại cảm thấy có chút quái dị, rõ ràng là thân mẫu tử (mẹ con ruột) nhưng lại khách khí đến như vậy, phải cận thận với nhau như vậy sao? Nàng từng nghĩ đến dáng vẻ kia của Tề Thiếu Du, thì ra là bên trong có nguyên nhân!
Nhưng nếu như Ninh phu nhân không phải là thân mẫu của Tề Thiếu Diễn, vị Tố Hinh này mới đúng, vậy lấy tính tình của Ninh phu nhân, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhân khác sinh hài tử chiếm lấy vị trí trưởng tử của Tây Trữ hầu phủ? Cần phải biết nàng ta mới chính là chính thất phu nhân của Tề Hanh, là đương gia chủ mẫu của Tây Trữ hầu phủ, nàng ta làm sao dễ dàng tha thứ cho việc Tề Thiếu Du bị Tề Thiếu Diễn chèn ép, chỉ có thể uỷ uỷ khuất khuất làm con thứ dòng chính, không thể danh chính ngôn thuận ngồi trên vị trí thế tử?
Còn có vị Tố Hinh này là thần thánh phương nào, tại sao thường ngày nghe Văn mụ mụ nói chuyện, dường như là không nghe đến người này? Nàng ấy là thiếp thất của Tề Hanh sao? Vấn đề là nếu như nàng ấy là thiếp thất của Tề Hanh, vậy nàng ấy tồn tại cũng không phải là chuyện không ai lại không biết, vậy tại sao trong phủ người người cũng không biết đến sự tồn tại của nàng ấy?
Nhưng mà Tề Thiếu Diễn lớn tuổi hơn Tề Thiếu Du, có thể hay không là trước khi Ninh phu nhân qua cửa, Tố Hinh đã mang thai, nhưng cứ như vậy, Tề gia rõ ràng không báo cho Ninh gia biết, vì thế chỉ có thể trừ khủ Tố Hinh, nhưng lại không thể trừ bỏ Tề Thiếu Diễn, cho nên lưu hắn lại?
Nhưng cái này cũng không đúng , cả Kinh thành này đều biết Tề Thiếu Diễn là trưởng tử của Tây Trữ hầu phủ, nếu hắn là do thiếp thất sanh ra trước khi chính thất qua cửa, lấy tính tình của Ninh phu nhân, sẽ coi hắn như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, thời thời khắc khắc cũng hận không thể trừ khử hắn, làm sao lại có thể rộng lượng đến mức nhận hắn dưới danh nghĩa của mình, mặc nhiên chiếm lấy vị trí trưởng tử!
Trừ phi chỉ có một khả năng, đó chính là trước khi Ninh phu nhân qua cửa, Tề Hanh đã có chính thê, Tề Thiếu Diễn chính là do vị chính thê kia sinh ra, nhưng bởi vì có rất nhiều nguyên nhân, Ninh phu nhân không có biện pháp kéo Tề Thiếu Diễn ra khỏi vị trí trưởng tử, cho nên không thể làm khác hơn là để chon hi tử thân sinh của mình đứng dưới Tề Thiếu Diễn, đồng thời nói dối với bên ngoài Tề Thiếu Diễn là do nàng ta sở sanh, dù sao Tề Thiếu Diễn cũng không đi lại được, ngay cả thê thất cũng không thể lấy được, nếu như làm thế tử, chưa chắc đã khiến cho người khác tín phục.
Nhưng nếu sự thật là như vậy, vấn đề khác lại tới. Nếu thật thân mẫu của Tề Thiếu Diễn là nguyên phối chính thê của Tề Hanh, như vậy Ninh phu nhân chỉ có thể nói là tái giá làm vợ kế, nếu phu nhân đã chết rồi, bài vị của nàng cũng nên để ở từ đường của Tề gia mà không phải chỉ là đặt đặt trong một căn phòng hoang vu như vậy mới đúng, còn có dấu vết của nàng ấy, cũng không thể bị xoá bỏ một cách triệt để như vậy.
Trừ khi, nàng ấy không phải tử vong một cách bình thường, mà là chết oan chết uổng, vả lại chuyện này chẳng những Ninh phu nhân biết, Tề Hanh cùng Chu Thái phu nhân cũng biết, bọn họ cùng chung lựa chọn giấu giếm chân tướng của chuyện này!
Chu Quân Uyển đang nghĩ đến thất thần, một trận gió từ ngoài cửa sổ bỗng nhiên thổi tới, còn kèm theo vào giọt mưa phùn, lạnh lẽo rơi trên y phục khiến nàng không nhịn được mà rùng mình một cái. Ngay sau đó ánh nến trên trường án lung lay mấy cái, chợt dập tắt, trong thoáng chốc không gian trong phòng tối đen, chỉ còn lại tiếng gió bên tai thổi vù vù.
Chính mình vừa nãy suy nghĩ lung tung cái gì rồi, Tề Thiếu Diễn có phải thân sinh của Ninh phu nhân thì có liên quan gì đến nàng đâu? Nơi đây không nên ở lâu…..Những suy nghĩ lung tung vừa rồi cũng được Chu Quân Uyển ném ra ngoài, xoay người muốn rời khỏi gian phòng nhỏ này, quay trở lại gặp mặt Văn mụ mụ, mau chóng trở về tiểu viện của nàng.
Cùng lúc nàng xoay người, phát hiện cách mình một khoảng cách nhỏ lại có một bóng đen cao lớn, mượn ánh sáng nhạt ngoài cửa sổ xuyên thấu vào, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt xanh trắng.
“A. . . . . .” Chu Quân Uyển theo bản năng hét rầm lên, nhưng mà tiếng hét chói tai còn chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng, đã mạnh mẽ bị chặn lại.
—— Bỗng nhiên bóng đen vươn tay, bóp cổ nàng lại khiến cho nàng không thể nào phát ra tiếng, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn.
Chỉ sững sờ trong một cái chớp mắt, cũng sợ hãi trong một cái chớp mắt, căn bản Chu Quân Uyển đã dùng hết sức để giằng co. Nàng có có rất nhiều chuyện cần phải làm, còn có huyết hải thâm cừu còn chưa kịp náo, nàng không thể nào chết ở chỗ này, nàng…không thể chết ngay lúc này!
Cũng không biết là do nàng giãy giụa có tác dụng hay không, bàn tay đang bóp cổ của nàng cũng buông lỏng ra một chút, Chu Quân Uyển vội vàng nắm lấy cơ hội này để hít thở, gần như mở to miệng tham lam hít thở.
Hít thở dồn dập, lúc đầu ánh mắt của nàng còn chưa thích ứng được với bóng tối, lúc này mới thấy được rõ ràng, chủ nhân của bàn tay to lớn bóp lấy cổ của nàng, cũng không phải là người nào khác, chính là người lúc nãy nàng nghĩ đến – Tề Thiếu Diễn!
Chu Quân Uyển vừa tiếp tục giãy giụa, vừa không nhịn được mà suy nghĩ miên man, Tề Thiếu Diễn xuất hiện tại nơi này nàng đã không còn cảm thấy kỳ quái, nếu nơi này thờ phụng linh vị thân mẫu của hắn, lại vẩy nước quét nhà nơi này sạch sẽ, có thể thấy được hắn thường xuyên đến đây, không chừng sự kiến quỷ nháo ở rừng trúc này là do hắn ở sau lưng bày trò, mục đích chính là để che giấu tai mắt của người khác.
Lơ đãng nhìn thấy đằng trước bên trái cách đó không xa có một chút ánh sáng, minh minh diệt diệt (rõ ràng, (vì thấy hay nên xin phép giữ nguyên ạ ^o^)), nhưng lại không giống ánh mắt của mèo hoang, Chu Quân Uyển không khỏi có chút ngạc nhiên, do dự một chút, vẫn là nhịn không được từng bước từng bước đi đến nơi có ánh sáng. Lúc gần đến, mới phát hiện tước mắt là hai gian nhà ngói không lớn, ẩn sâu bên trong rừng trúc dày đặc, tràn ngập một cỗ hơi thở tiêu điều, ánh sáng này, chính là phát ra từ của sổ nhỏ của một gian bên trong căn phòng đó.
Khu rừng trúc này không phải là bởi vì có quỷ mà khiến ít người đặt chân tới đây, vì vậy đã sớm trở thành cấm địa trong phủ hay sao, như thế nào sẽ có hai gian phòng nhỏ ở nơi này, mà lại còn sáng đèn, xem ra căn bản là giống như có người ở nơi đây? Nhưng sẽ là ai ở nơi đây?
Chu Quân Uyển thật sự không nhịn được mà tò mò, vì vậy đi tới trước gian phòng có ánh đèn kia thử thăm dò, cũng khe khẽ đẩy cửa ra.
Trong phòng được bố trí rất đơn giản, đối diện là hai ghế trúc bành, ở giữa cũng là bàn trà làm bằng trúc, bên trong nữa là trường án, bên trên đăth nhang đèn cùng trái cây mới được thay, lên trên nữa, là một khối bài vị, trên bài vị viết ‘Vong mẫu Liên thị Tố Hinh linh vị’, trong không khí tràn ngập mùi vị của nhang đèn, rõ ràng thường có người tới đây thay đổi nhang đèn, vẩy nước quét phòng…..Cũng không biết là người nào bài trí linh đường ở một nơi như vậy? Người đã mất được gọi là Tố Hinh này là ai?
Ý nghĩ thoáng qua, Chu Quân Uyển bỗng nhiên ngây dại, ánh mắt cũng bất động ở khối bài vị kia, cũng không dời mắt một chút nào.
Chỉ vì ở bên cạnh hàng chữ to ‘Vong mẫu Liên thị Tố Hinh linh vị’ bỗng nhiên còn có một hang chữ nhỏ viết ‘Nhi tử bất hiếu Thiếu Diễn kính lập’!
Chu Quân Uyển chỉ cảm giác hai tai của mình vang lên on gong, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó chính là Tề Thiếu Diễn không phải là trưởng tử của Ninh phu nhân cùng Tề Hanh sao, hiện tại tại sao lại xuất hiện thêm một vong mẫu Tố Hinh? Đây…cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Ninh phu nhân không phải là thân mẫu (mẹ đẻ) của Tề Thiếu Diễn sao, chỉ có Tề Thiếu Du mới là thân sinh (con ruột)?
Khó trách lần đó ở Huyên thụy đường, mặc dù Ninh phu nhân đối với Tề Thiếu Diễn rất thân thiết cùng quan tâm, nhưng chung quy nàng lại cảm thấy có chút quái dị, rõ ràng là thân mẫu tử (mẹ con ruột) nhưng lại khách khí đến như vậy, phải cận thận với nhau như vậy sao? Nàng từng nghĩ đến dáng vẻ kia của Tề Thiếu Du, thì ra là bên trong có nguyên nhân!
Nhưng nếu như Ninh phu nhân không phải là thân mẫu của Tề Thiếu Diễn, vị Tố Hinh này mới đúng, vậy lấy tính tình của Ninh phu nhân, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhân khác sinh hài tử chiếm lấy vị trí trưởng tử của Tây Trữ hầu phủ? Cần phải biết nàng ta mới chính là chính thất phu nhân của Tề Hanh, là đương gia chủ mẫu của Tây Trữ hầu phủ, nàng ta làm sao dễ dàng tha thứ cho việc Tề Thiếu Du bị Tề Thiếu Diễn chèn ép, chỉ có thể uỷ uỷ khuất khuất làm con thứ dòng chính, không thể danh chính ngôn thuận ngồi trên vị trí thế tử?
Còn có vị Tố Hinh này là thần thánh phương nào, tại sao thường ngày nghe Văn mụ mụ nói chuyện, dường như là không nghe đến người này? Nàng ấy là thiếp thất của Tề Hanh sao? Vấn đề là nếu như nàng ấy là thiếp thất của Tề Hanh, vậy nàng ấy tồn tại cũng không phải là chuyện không ai lại không biết, vậy tại sao trong phủ người người cũng không biết đến sự tồn tại của nàng ấy?
Nhưng mà Tề Thiếu Diễn lớn tuổi hơn Tề Thiếu Du, có thể hay không là trước khi Ninh phu nhân qua cửa, Tố Hinh đã mang thai, nhưng cứ như vậy, Tề gia rõ ràng không báo cho Ninh gia biết, vì thế chỉ có thể trừ khủ Tố Hinh, nhưng lại không thể trừ bỏ Tề Thiếu Diễn, cho nên lưu hắn lại?
Nhưng cái này cũng không đúng , cả Kinh thành này đều biết Tề Thiếu Diễn là trưởng tử của Tây Trữ hầu phủ, nếu hắn là do thiếp thất sanh ra trước khi chính thất qua cửa, lấy tính tình của Ninh phu nhân, sẽ coi hắn như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, thời thời khắc khắc cũng hận không thể trừ khử hắn, làm sao lại có thể rộng lượng đến mức nhận hắn dưới danh nghĩa của mình, mặc nhiên chiếm lấy vị trí trưởng tử!
Trừ phi chỉ có một khả năng, đó chính là trước khi Ninh phu nhân qua cửa, Tề Hanh đã có chính thê, Tề Thiếu Diễn chính là do vị chính thê kia sinh ra, nhưng bởi vì có rất nhiều nguyên nhân, Ninh phu nhân không có biện pháp kéo Tề Thiếu Diễn ra khỏi vị trí trưởng tử, cho nên không thể làm khác hơn là để chon hi tử thân sinh của mình đứng dưới Tề Thiếu Diễn, đồng thời nói dối với bên ngoài Tề Thiếu Diễn là do nàng ta sở sanh, dù sao Tề Thiếu Diễn cũng không đi lại được, ngay cả thê thất cũng không thể lấy được, nếu như làm thế tử, chưa chắc đã khiến cho người khác tín phục.
Nhưng nếu sự thật là như vậy, vấn đề khác lại tới. Nếu thật thân mẫu của Tề Thiếu Diễn là nguyên phối chính thê của Tề Hanh, như vậy Ninh phu nhân chỉ có thể nói là tái giá làm vợ kế, nếu phu nhân đã chết rồi, bài vị của nàng cũng nên để ở từ đường của Tề gia mà không phải chỉ là đặt đặt trong một căn phòng hoang vu như vậy mới đúng, còn có dấu vết của nàng ấy, cũng không thể bị xoá bỏ một cách triệt để như vậy.
Trừ khi, nàng ấy không phải tử vong một cách bình thường, mà là chết oan chết uổng, vả lại chuyện này chẳng những Ninh phu nhân biết, Tề Hanh cùng Chu Thái phu nhân cũng biết, bọn họ cùng chung lựa chọn giấu giếm chân tướng của chuyện này!
Chu Quân Uyển đang nghĩ đến thất thần, một trận gió từ ngoài cửa sổ bỗng nhiên thổi tới, còn kèm theo vào giọt mưa phùn, lạnh lẽo rơi trên y phục khiến nàng không nhịn được mà rùng mình một cái. Ngay sau đó ánh nến trên trường án lung lay mấy cái, chợt dập tắt, trong thoáng chốc không gian trong phòng tối đen, chỉ còn lại tiếng gió bên tai thổi vù vù.
Chính mình vừa nãy suy nghĩ lung tung cái gì rồi, Tề Thiếu Diễn có phải thân sinh của Ninh phu nhân thì có liên quan gì đến nàng đâu? Nơi đây không nên ở lâu…..Những suy nghĩ lung tung vừa rồi cũng được Chu Quân Uyển ném ra ngoài, xoay người muốn rời khỏi gian phòng nhỏ này, quay trở lại gặp mặt Văn mụ mụ, mau chóng trở về tiểu viện của nàng.
Cùng lúc nàng xoay người, phát hiện cách mình một khoảng cách nhỏ lại có một bóng đen cao lớn, mượn ánh sáng nhạt ngoài cửa sổ xuyên thấu vào, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt xanh trắng.
“A. . . . . .” Chu Quân Uyển theo bản năng hét rầm lên, nhưng mà tiếng hét chói tai còn chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng, đã mạnh mẽ bị chặn lại.
—— Bỗng nhiên bóng đen vươn tay, bóp cổ nàng lại khiến cho nàng không thể nào phát ra tiếng, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn.
Chỉ sững sờ trong một cái chớp mắt, cũng sợ hãi trong một cái chớp mắt, căn bản Chu Quân Uyển đã dùng hết sức để giằng co. Nàng có có rất nhiều chuyện cần phải làm, còn có huyết hải thâm cừu còn chưa kịp náo, nàng không thể nào chết ở chỗ này, nàng…không thể chết ngay lúc này!
Cũng không biết là do nàng giãy giụa có tác dụng hay không, bàn tay đang bóp cổ của nàng cũng buông lỏng ra một chút, Chu Quân Uyển vội vàng nắm lấy cơ hội này để hít thở, gần như mở to miệng tham lam hít thở.
Hít thở dồn dập, lúc đầu ánh mắt của nàng còn chưa thích ứng được với bóng tối, lúc này mới thấy được rõ ràng, chủ nhân của bàn tay to lớn bóp lấy cổ của nàng, cũng không phải là người nào khác, chính là người lúc nãy nàng nghĩ đến – Tề Thiếu Diễn!
Chu Quân Uyển vừa tiếp tục giãy giụa, vừa không nhịn được mà suy nghĩ miên man, Tề Thiếu Diễn xuất hiện tại nơi này nàng đã không còn cảm thấy kỳ quái, nếu nơi này thờ phụng linh vị thân mẫu của hắn, lại vẩy nước quét nhà nơi này sạch sẽ, có thể thấy được hắn thường xuyên đến đây, không chừng sự kiến quỷ nháo ở rừng trúc này là do hắn ở sau lưng bày trò, mục đích chính là để che giấu tai mắt của người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.