Chương 81: Chương 64.3
Cẩn Du
29/12/2018
Điều khiến cho nàng
khiếp sợ chính là, không phải là Tề Thiếu Diễn không thể nào đi lại
được, chỉ có thể ngồi xe lăn hay sao? Nhưng người trước mắt này rõ ràng
hai chân rất tốt, ước chừng còn cao hơn nàng một cái đầu!
Còn có ngón tay của hắn đang bóp lấy cổ của nàng,da thịt chạm lẫn vào nhau khiến cho nàng cảm thấy làn da có vết chai mỏng, mà theo như nàng biết, quý công tử giống như hắn đây, đến tám chín phần mười là trên bàn tay sẽ không có khả năng có vết chai như vậy.
Bình thường trên bàn tay có vết chai sẽ chia ra làm ba loại. Một loại là khổ cực hoặc dân nghèo, bởi vì hàng năm phải chuyên làm những công việc chân tay mà hình thành. Một loại là tinh thông những việc dùng bằng tay, ví dụ như trước kia nàng phải thường xuyên chiết các loại cây hoa, cho nên trên tay sẽ có rất nhiều vết chai và vết thương. Còn một loại người nữa, chính là giỏi về cưỡi ngựa bắn cung…..Tề Thiếu Diễn sẽ không thể nào thuộc về hai loại trước, như vậy bàn tay hắn có vết chai, chỉ có thể là vì quanh năm cầm dao kiếm mà hình thành.
Nếu như là vậy, vậy chủ nhân của tiếng bước chân ở rùng trúc lúc nãy, có phải là Tề Thiếu Diễn hay không? Nếu đúng thật sự là hắn, vậy hắn đã nghe được nhiều hay ít những lời của nàng và Văn mụ mụ? Còn có hắn không thể chờ đợi mà muốn giết nàng diệt khẩu, có phải có nghĩa là sự tồn tại của thân mẫu hắn ở trong phủ này chính là một điều cấm kỵ? Chẳng lẽ thân mẫu hắn chết đi, thật ra có quan hệ với Ninh phu nhân cùng Chu Thái phu nhân, thậm chí bọn họ chính là kẻ thù giết mẫu thân hắn, bọn họ chẳng những giết chết nàng ấy, còn huỷ đi dấu vết tồn tại của nàng ấy, khiến cho người đời cũng không biết trên thế giới này còn có một người như nàng ấy, chỉ ngoại trừ Tề Thiếu Diễn, nhi tử mà nàng cực nhọc vất vả sinh ra?
Những ý nghĩ này như ánh sáng chợt loé lên, trên thực tế, từ lúc Tề Thiếu Diễn bắt đầu bóp cổ Chu Quân Uyển đến lúc buông lỏng tay, chẳng qua chỉ ngắn ngủi trong giây lát, đến nỗi nàng có cảm giác choáng váng, hô hấp càng ngày càng khó khắn, mí mắt cũng càng ngày càng nặng.
Lại mạnh mẽ chống đỡ thêm một lúc, cuối cùng nàng không chịu được nữa, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, cứ như vậy đi, sống thật sự là khổ cực, cứ như vậy mà chết đi thôi, chỉ cần chết rồi, lập tức có thể được giải thoát hoàn toàn!
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, nàng lại mạnh mẽ chống đỡ, gian nan mở mắt, nàng không thể chết được, nàng đã chết qua một lần rồi, bây giờ còn có thể sống thêm một lần nữa vậy đó là trời ban ân, như vậy làm gì có chuyện được ban an lần thứ hai nữa? Cho nên nói cái gì thì nói nàng không thể chết, nàng nhất định phải sống, nhất định phải sống sót!
Chu Quân Uyển gian nan mở miệng cầu xin Tề Thiếu Diễn: “Ta cái…cái gì cũng chưa…..chưa phát hiện, ta sẽ không làm loạn…..không nói lung tung, van cầu ngươi tha cho….tha ta…..van ngươi…..”
Nàng tự cho là mình đã nói rất lớn tiếng cũng rất rõ ràng, lại không biết khi tới tai Tề Thiếu Diễn, lại giống như tiếng muỗi kêu, không khác tí nào, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, nét mặt Tề Thiếu Diễn vẫn không thay đổi, nhưng cuối cùng bàn tay đang bóp lấy cổ nàng cũng buông lỏng ra, sau đó nhìn nàng giống người chết, trong thoáng chốc tê liệt té trên mặt đất, kịch kiệt ho khan.
Mới vừa rồi Chu Quân Uyển suy đoán không sai, tiếng bước chân mà nàng và Văn mụ mụ nghe được ở trong rừng trúc chính là do Tề Thiếu Diễn phát ra.
Mặc dù Tề Thiếu Diễn phân phó Lục Ý thời thời khắc khắc đều chú ý đến tiểu viện của Chu Quân Uyển, nhưng dù sao người của bọn họ cũng không thể tiến tới quá gần, để tránh để lại dấu vết, mà việc Chu Quân Uyển cùng Văn mụ mụ bàn bạc muốn đi tế điện đến khi Văn mụ mụ chuẩn bị nhang đèn đều cực kỳ bí mật, vì vậy khi Tề Thiếu Diễn biết được chủ tớ hai người các nàng muốn tới rùng trúc bên này để tế điện thì hai người các nàng đã mò mẫn tiến vào bên trong hoa viên rồi.
Rừng trúc bên này có cái gì quan trọng, đương nhiên Tề Thiếu Diễn rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào, cho nên hắn tuyệt đối không cho phép người nào quấy rầy thanh tịnh nơi đây, lại càng không cho phép có người phá hư đại sự (chuyện lớn, trọng đại) của hắn!
Vì vậy mặc dù hắn quyết định tự thân đến Rừng trúc một chuyến, dù dùng bất cứ phương pháp gì, đều phải doạ chủ tớ hai người Chu Quân Uyển phải lui ra ngoài mới đúng. Đồng thời hắn cũng rất tò mò, những nữ tử bình thường đều không phải là rất nhát gan, vừa nghe đến ma quỷ lập tức hoảng sợ hay sao? Thế vì sao đêm hôm khuya khoắt tiểu Chu thị cùng bà vú cùng đi tới đây? Chẳng lẽ nàng lại không biết chuyện trong rừng trúc này có quỷ nháo, nhưng không phải trong phủ này ai cũng biết hay sao? Cứ xem như nàng tiến vào Tây Trữ hầu phủ vào năm năm trước, nhưng hắn không tin nàng không có nghe nói qua!
Nhưng hắn cũng tuyệt đối không ngờ rằng, tiểu Chu thị này đã sớm không phải là tiểu Chu thị nữa rồi, mặc dù vẫn là dung mạo giống như trước kia, mặc dù bề ngoài vẫn là bộ dáng trước kia, nhưng lại sớm đổi một quả tim khác, sớm không phải là nàng mà là một người gánh lấy huyết hải thâm cừu của nàng (CQU chính) rồi!
Tề Thiếu Diễn khiếp sợ đến nỗi không thể quên được khi chính tai hắn nghe Chu Quân Uyển tự xưng ‘Ta, Thẩm Lương’, dù là chính tai hắn nghe cũng như cũ khó có thể tưởng tượng nổi, khó có thể tin được. Từ xưa đến nay chuyện mượn xác hoàn hồn không phải là chỉ có trong các câu chuyện tưởng tượng thôi ư, ai có thể nghĩ đến một ngày kia, câu chuyện chỉ có trong tưởng tượng lại có thể xảy ra trong thực tế như vậy đây?
Khó trách nàng lại bỗng nhiên hiểu về sự tương sinh tương khắc của hoa cỏ, khó trách nàng bỗng nhiên tàn nhẫn với Tề Thiếu Du, khó trách nàng bỗng nhiên như biến thành người khác như vậy, khó trách nàng không sợ lời đồn đãi chuyện ma quỷ bên trong rừng trúc như vậy…..Nàng không phải là biến thành người khác, mà chính xác là nàng đã trở thành một con người khác!
Chân tướng thật sự tới quá mức đột nhiên, dù tỉnh táo giống như Tề Thiếu Diễn, cũng không nhịn được mà sững sờ tại chỗ, đến nỗi không biết lúc nào lại phát ra tiếng bước chân nhỏ như vậy, làm cho Văn mụ mụ cùng Chu Quân Uyển phát hiện sự hiện diện của hắn. Vốn là lấy bản lĩnh của hắn, mặc dù không dám nói có thể nhẹ nhàng như thỏ chạy, muốn khiến người ta không thể phát hiện ra hành tung của mình là một chuyện rất dễ dàng, lại không nghĩ đến buổi tối hôm nay lại thất bại.
Hắn cũng nói không rõ lúc ấy có tâm trạng gì, cũng không muốn rời khỏi nơi đó, chờ đến khi hắn phục hồi lại tinh thần thì đã bất tri bất giác trốn đi thật xa, lúc này hắn mới không nhịn được mà tự hỏi lòng, có cái gì mà phải trốn, cứ coi như chủ tớ tiểu Chu thị phát hiện ra hắn thì như thế nào, sợ hãi chột dạ chỉ có thể là bọn họ mà tuyệt đối không phải là hắn, quyền chủ động chỉ có thể do hắn nắm giữ trong lòng bàn tay, thậm chí hắn có thể coi đây như là một sự uy hiếp, để chủ tớ các nàng do hắn sử dụng!
Ngay sau đó trong lòng Tề Thiếu Diễn có một giọng nói cực nhỏ vang lên, ngươi là vì thấy cảnh ngộ của tiểu Chu thị, đối với nàng nổi lên vài phần đồng bệnh tương liên, cho nên mới không chút nghĩ ngợi rời khỏi nơi đó, chính là vì sợ nàng phát hiện gần đó có người sẽ khẩn trương mà lo lắng, sẽ càng trông gà hoá cuốc, chỉ vì ngươi cũng giống như nàng, người làm ngươi tổn thương nhiều nhất, cũng là người thân cận với ngươi nhất!
Tề Thiếu Diễn cũng không biết là bản thân mình suy nghĩ có giống như giọng nói kia hay không, là bởi vì đồng bệnh tương liên với Chu Quân Uyển mà sinh lòng trắc ẩn? Hắn đã từng cho rằng, trái tim của mình đã sớm nguội lạnh như sắt, coi như trước mắt hắn xảy ra bi kịch gì, hắn cũng sẽ không chút mảy may nhíu mày.
Hắn chỉ biết bởi vì cảnh ngộ của Chu Quân Uyển, vết thương mà hắn vẫn cố gắng giấu kín chỗ sâu nhất, đã phủ bụi theo năm tháng lập tức bị mở ra, để cho hắn cảm thấy trong một thoáng chốc ngay cả hô hấp đều cảm thấy thật khó khăn, cho nên quyết định đi tới nơi mà trong ngày thường nếu hắn có việc phiền lòng, hắn sẽ tới nơi hắn thích nhất – cũng chính là căn phỏng nhỏ mà Chu Quân Uyển vô ý phát hiện ra.
Lại không nghĩ rằng, hắn mới vừa đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy người mà vốn phải trở về Ỷ Tùng Viện, Chu Quân Uyển, đang ngẩn ngơ nhìn linh vị trên trường án, rõ ràng là dáng vẻ như đang có điều suy nghĩ.
Tề Thiếu Diễn lúc này lập tức nổi giận. Hắn khó được có một lần động lòng trắc ẩn, không nghĩ người nọ không có một chút nào cảm kích, mà không cảm kích thì cũng thôi đi, lại không biết điều mà xâm nhập cấm địa của hắn, phát hiện bí mật của hắn…..Bất luận người này là ai, cũng không thể giữ lại được!
Vì vậy hắn vươn bàn tay đã sớm ngày quen cầm lấy cung nỏ, hung hăng bóp chiếc cổ mảnh khảnh, chỉ cần hắn thoáng dùng lực thêm một chút đã có thể vặn gãy cổ của nàng.
Đúng là nàng vẫn nằm trong dự liệu của hắn, không hề có năng lực chống cự, coi như dùng hết toàn lực để giãy giụa, nhưng theo hắn nghĩ, cũng chỉ là kiến càng lay cây mà thôi (cũng như câu lấy trứng chọi đá), căn bản không lay động hắn được một chút nào.
Nàng yếu ớt như muỗi, lên tiếng cầu xin tha thứ cũng thế, căn bản không thể làm mềm trái tim của hắn được nửa phần, nhưng cuối cùng hắn vẫn buông lỏng tay, chỉ vì hắn nhìn thấy trong mắt nàng, thấy được hắn cùng mẫu thân của hắn trước kia rất giống nhau, coi như biết rõ mình đã không sống nổi, lại vẫn kiên quyết không buông tha, bất luận như thế nào cũng muốn tiếp tục sống tiếp, quyết tâm mãnh liệt muốn sống sót.
Tim của hắn lập tức mềm nhũn, chờ hắn ý thức được mình lại mềm lòng thì hắn đã không tự chủ buông bàn tay đang bóp lấy cổ của nàng ra, phá lệ tha cho nàng một con đường sống!
Không có bàn tay của Tề Thiếu Diễn, trong nháy mắt cả người Chu Quân Uyển giống như là bị rút đi tất cả hơi sức, lập tức ngã trên mặt đất, vừa ho kịch liệt, vừa mở to miệng thở hổn hển.
Ho khan thở dốc, cái cảm giác mới vừa rồi hít thở không thông vẫn còn đây, khiến cho nàng mặc dù vẫn còn sợ hãi nhưng trong lòng lại không nhịn được dâng lên một cỗ tức giận, vì vậy mạnh mẽ vùng vẫy đứng lên, ngẩng đầu nhìn lại gương mặt Tề Thiếu Diễn vẫn không chút thay đổi, khan giọng tức giận mắng: “Chỉ biết khi dễ một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt thì có bản lĩnh gì chứ, nếu có bản lĩnh, ngươi đi đối phó với phu nhân, đối phó với Hầu gia cùng Chu Thái phu nhân, vì thân mẫu của ngươi mà báo thù, vì để xứng đáng với nàng ấy, vì nàng ấy mà lấy lại công đạo đi……”
Chỉ là nàng còn chưa nói hết lời, đã hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình, ông trời ơi, nàng đây là đang làm cái gì vậy, mới vừa rồi chỉ còn một chút nữa là hắn đã bóp chết nàng rồi, chẳng lẽ còn đi chọc giận hắn, để hắn thật sự bóp chết mình hay sao? Coi như có thật sự tức giận đi chăng nữa, cũng nên cố gắng nhịn xuống, đợi sau khi trở về sẽ tìm biện pháp mà phát tiết, phóng túng nhất thời cũng chỉ có sảng khoái nhất thời, trái lại lại vô cùng có khả năng ngay đến tính mạng cũng phải liên luỵ, đó cũng là mất nhiều hơn được!
Huống chi, chính nàng dường như thật khéo dẫm lên vết thương của hắn…..Mắt thấy Tề Thiếu Diễn nheo mắt đầy nguy hiểm, lập tức tim của Chu Quân Uyển nhảy vọt lên cổ họng, chẳng lẽ hắn lại bị nàng chọc giận, muốn bóp cổ nàng một lần nữa sao?
Ý nghĩ vừa thoáng qua, Chu Quân Uyển chỉ hận thời gian không thể quay trở lại, để cho nàng không cần phải nói những lời đó trước mặt hắn, phải ngay lập tức lấy kim tới may miệng của chính mình lại.
Còn có ngón tay của hắn đang bóp lấy cổ của nàng,da thịt chạm lẫn vào nhau khiến cho nàng cảm thấy làn da có vết chai mỏng, mà theo như nàng biết, quý công tử giống như hắn đây, đến tám chín phần mười là trên bàn tay sẽ không có khả năng có vết chai như vậy.
Bình thường trên bàn tay có vết chai sẽ chia ra làm ba loại. Một loại là khổ cực hoặc dân nghèo, bởi vì hàng năm phải chuyên làm những công việc chân tay mà hình thành. Một loại là tinh thông những việc dùng bằng tay, ví dụ như trước kia nàng phải thường xuyên chiết các loại cây hoa, cho nên trên tay sẽ có rất nhiều vết chai và vết thương. Còn một loại người nữa, chính là giỏi về cưỡi ngựa bắn cung…..Tề Thiếu Diễn sẽ không thể nào thuộc về hai loại trước, như vậy bàn tay hắn có vết chai, chỉ có thể là vì quanh năm cầm dao kiếm mà hình thành.
Nếu như là vậy, vậy chủ nhân của tiếng bước chân ở rùng trúc lúc nãy, có phải là Tề Thiếu Diễn hay không? Nếu đúng thật sự là hắn, vậy hắn đã nghe được nhiều hay ít những lời của nàng và Văn mụ mụ? Còn có hắn không thể chờ đợi mà muốn giết nàng diệt khẩu, có phải có nghĩa là sự tồn tại của thân mẫu hắn ở trong phủ này chính là một điều cấm kỵ? Chẳng lẽ thân mẫu hắn chết đi, thật ra có quan hệ với Ninh phu nhân cùng Chu Thái phu nhân, thậm chí bọn họ chính là kẻ thù giết mẫu thân hắn, bọn họ chẳng những giết chết nàng ấy, còn huỷ đi dấu vết tồn tại của nàng ấy, khiến cho người đời cũng không biết trên thế giới này còn có một người như nàng ấy, chỉ ngoại trừ Tề Thiếu Diễn, nhi tử mà nàng cực nhọc vất vả sinh ra?
Những ý nghĩ này như ánh sáng chợt loé lên, trên thực tế, từ lúc Tề Thiếu Diễn bắt đầu bóp cổ Chu Quân Uyển đến lúc buông lỏng tay, chẳng qua chỉ ngắn ngủi trong giây lát, đến nỗi nàng có cảm giác choáng váng, hô hấp càng ngày càng khó khắn, mí mắt cũng càng ngày càng nặng.
Lại mạnh mẽ chống đỡ thêm một lúc, cuối cùng nàng không chịu được nữa, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, cứ như vậy đi, sống thật sự là khổ cực, cứ như vậy mà chết đi thôi, chỉ cần chết rồi, lập tức có thể được giải thoát hoàn toàn!
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, nàng lại mạnh mẽ chống đỡ, gian nan mở mắt, nàng không thể chết được, nàng đã chết qua một lần rồi, bây giờ còn có thể sống thêm một lần nữa vậy đó là trời ban ân, như vậy làm gì có chuyện được ban an lần thứ hai nữa? Cho nên nói cái gì thì nói nàng không thể chết, nàng nhất định phải sống, nhất định phải sống sót!
Chu Quân Uyển gian nan mở miệng cầu xin Tề Thiếu Diễn: “Ta cái…cái gì cũng chưa…..chưa phát hiện, ta sẽ không làm loạn…..không nói lung tung, van cầu ngươi tha cho….tha ta…..van ngươi…..”
Nàng tự cho là mình đã nói rất lớn tiếng cũng rất rõ ràng, lại không biết khi tới tai Tề Thiếu Diễn, lại giống như tiếng muỗi kêu, không khác tí nào, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, nét mặt Tề Thiếu Diễn vẫn không thay đổi, nhưng cuối cùng bàn tay đang bóp lấy cổ nàng cũng buông lỏng ra, sau đó nhìn nàng giống người chết, trong thoáng chốc tê liệt té trên mặt đất, kịch kiệt ho khan.
Mới vừa rồi Chu Quân Uyển suy đoán không sai, tiếng bước chân mà nàng và Văn mụ mụ nghe được ở trong rừng trúc chính là do Tề Thiếu Diễn phát ra.
Mặc dù Tề Thiếu Diễn phân phó Lục Ý thời thời khắc khắc đều chú ý đến tiểu viện của Chu Quân Uyển, nhưng dù sao người của bọn họ cũng không thể tiến tới quá gần, để tránh để lại dấu vết, mà việc Chu Quân Uyển cùng Văn mụ mụ bàn bạc muốn đi tế điện đến khi Văn mụ mụ chuẩn bị nhang đèn đều cực kỳ bí mật, vì vậy khi Tề Thiếu Diễn biết được chủ tớ hai người các nàng muốn tới rùng trúc bên này để tế điện thì hai người các nàng đã mò mẫn tiến vào bên trong hoa viên rồi.
Rừng trúc bên này có cái gì quan trọng, đương nhiên Tề Thiếu Diễn rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào, cho nên hắn tuyệt đối không cho phép người nào quấy rầy thanh tịnh nơi đây, lại càng không cho phép có người phá hư đại sự (chuyện lớn, trọng đại) của hắn!
Vì vậy mặc dù hắn quyết định tự thân đến Rừng trúc một chuyến, dù dùng bất cứ phương pháp gì, đều phải doạ chủ tớ hai người Chu Quân Uyển phải lui ra ngoài mới đúng. Đồng thời hắn cũng rất tò mò, những nữ tử bình thường đều không phải là rất nhát gan, vừa nghe đến ma quỷ lập tức hoảng sợ hay sao? Thế vì sao đêm hôm khuya khoắt tiểu Chu thị cùng bà vú cùng đi tới đây? Chẳng lẽ nàng lại không biết chuyện trong rừng trúc này có quỷ nháo, nhưng không phải trong phủ này ai cũng biết hay sao? Cứ xem như nàng tiến vào Tây Trữ hầu phủ vào năm năm trước, nhưng hắn không tin nàng không có nghe nói qua!
Nhưng hắn cũng tuyệt đối không ngờ rằng, tiểu Chu thị này đã sớm không phải là tiểu Chu thị nữa rồi, mặc dù vẫn là dung mạo giống như trước kia, mặc dù bề ngoài vẫn là bộ dáng trước kia, nhưng lại sớm đổi một quả tim khác, sớm không phải là nàng mà là một người gánh lấy huyết hải thâm cừu của nàng (CQU chính) rồi!
Tề Thiếu Diễn khiếp sợ đến nỗi không thể quên được khi chính tai hắn nghe Chu Quân Uyển tự xưng ‘Ta, Thẩm Lương’, dù là chính tai hắn nghe cũng như cũ khó có thể tưởng tượng nổi, khó có thể tin được. Từ xưa đến nay chuyện mượn xác hoàn hồn không phải là chỉ có trong các câu chuyện tưởng tượng thôi ư, ai có thể nghĩ đến một ngày kia, câu chuyện chỉ có trong tưởng tượng lại có thể xảy ra trong thực tế như vậy đây?
Khó trách nàng lại bỗng nhiên hiểu về sự tương sinh tương khắc của hoa cỏ, khó trách nàng bỗng nhiên tàn nhẫn với Tề Thiếu Du, khó trách nàng bỗng nhiên như biến thành người khác như vậy, khó trách nàng không sợ lời đồn đãi chuyện ma quỷ bên trong rừng trúc như vậy…..Nàng không phải là biến thành người khác, mà chính xác là nàng đã trở thành một con người khác!
Chân tướng thật sự tới quá mức đột nhiên, dù tỉnh táo giống như Tề Thiếu Diễn, cũng không nhịn được mà sững sờ tại chỗ, đến nỗi không biết lúc nào lại phát ra tiếng bước chân nhỏ như vậy, làm cho Văn mụ mụ cùng Chu Quân Uyển phát hiện sự hiện diện của hắn. Vốn là lấy bản lĩnh của hắn, mặc dù không dám nói có thể nhẹ nhàng như thỏ chạy, muốn khiến người ta không thể phát hiện ra hành tung của mình là một chuyện rất dễ dàng, lại không nghĩ đến buổi tối hôm nay lại thất bại.
Hắn cũng nói không rõ lúc ấy có tâm trạng gì, cũng không muốn rời khỏi nơi đó, chờ đến khi hắn phục hồi lại tinh thần thì đã bất tri bất giác trốn đi thật xa, lúc này hắn mới không nhịn được mà tự hỏi lòng, có cái gì mà phải trốn, cứ coi như chủ tớ tiểu Chu thị phát hiện ra hắn thì như thế nào, sợ hãi chột dạ chỉ có thể là bọn họ mà tuyệt đối không phải là hắn, quyền chủ động chỉ có thể do hắn nắm giữ trong lòng bàn tay, thậm chí hắn có thể coi đây như là một sự uy hiếp, để chủ tớ các nàng do hắn sử dụng!
Ngay sau đó trong lòng Tề Thiếu Diễn có một giọng nói cực nhỏ vang lên, ngươi là vì thấy cảnh ngộ của tiểu Chu thị, đối với nàng nổi lên vài phần đồng bệnh tương liên, cho nên mới không chút nghĩ ngợi rời khỏi nơi đó, chính là vì sợ nàng phát hiện gần đó có người sẽ khẩn trương mà lo lắng, sẽ càng trông gà hoá cuốc, chỉ vì ngươi cũng giống như nàng, người làm ngươi tổn thương nhiều nhất, cũng là người thân cận với ngươi nhất!
Tề Thiếu Diễn cũng không biết là bản thân mình suy nghĩ có giống như giọng nói kia hay không, là bởi vì đồng bệnh tương liên với Chu Quân Uyển mà sinh lòng trắc ẩn? Hắn đã từng cho rằng, trái tim của mình đã sớm nguội lạnh như sắt, coi như trước mắt hắn xảy ra bi kịch gì, hắn cũng sẽ không chút mảy may nhíu mày.
Hắn chỉ biết bởi vì cảnh ngộ của Chu Quân Uyển, vết thương mà hắn vẫn cố gắng giấu kín chỗ sâu nhất, đã phủ bụi theo năm tháng lập tức bị mở ra, để cho hắn cảm thấy trong một thoáng chốc ngay cả hô hấp đều cảm thấy thật khó khăn, cho nên quyết định đi tới nơi mà trong ngày thường nếu hắn có việc phiền lòng, hắn sẽ tới nơi hắn thích nhất – cũng chính là căn phỏng nhỏ mà Chu Quân Uyển vô ý phát hiện ra.
Lại không nghĩ rằng, hắn mới vừa đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy người mà vốn phải trở về Ỷ Tùng Viện, Chu Quân Uyển, đang ngẩn ngơ nhìn linh vị trên trường án, rõ ràng là dáng vẻ như đang có điều suy nghĩ.
Tề Thiếu Diễn lúc này lập tức nổi giận. Hắn khó được có một lần động lòng trắc ẩn, không nghĩ người nọ không có một chút nào cảm kích, mà không cảm kích thì cũng thôi đi, lại không biết điều mà xâm nhập cấm địa của hắn, phát hiện bí mật của hắn…..Bất luận người này là ai, cũng không thể giữ lại được!
Vì vậy hắn vươn bàn tay đã sớm ngày quen cầm lấy cung nỏ, hung hăng bóp chiếc cổ mảnh khảnh, chỉ cần hắn thoáng dùng lực thêm một chút đã có thể vặn gãy cổ của nàng.
Đúng là nàng vẫn nằm trong dự liệu của hắn, không hề có năng lực chống cự, coi như dùng hết toàn lực để giãy giụa, nhưng theo hắn nghĩ, cũng chỉ là kiến càng lay cây mà thôi (cũng như câu lấy trứng chọi đá), căn bản không lay động hắn được một chút nào.
Nàng yếu ớt như muỗi, lên tiếng cầu xin tha thứ cũng thế, căn bản không thể làm mềm trái tim của hắn được nửa phần, nhưng cuối cùng hắn vẫn buông lỏng tay, chỉ vì hắn nhìn thấy trong mắt nàng, thấy được hắn cùng mẫu thân của hắn trước kia rất giống nhau, coi như biết rõ mình đã không sống nổi, lại vẫn kiên quyết không buông tha, bất luận như thế nào cũng muốn tiếp tục sống tiếp, quyết tâm mãnh liệt muốn sống sót.
Tim của hắn lập tức mềm nhũn, chờ hắn ý thức được mình lại mềm lòng thì hắn đã không tự chủ buông bàn tay đang bóp lấy cổ của nàng ra, phá lệ tha cho nàng một con đường sống!
Không có bàn tay của Tề Thiếu Diễn, trong nháy mắt cả người Chu Quân Uyển giống như là bị rút đi tất cả hơi sức, lập tức ngã trên mặt đất, vừa ho kịch liệt, vừa mở to miệng thở hổn hển.
Ho khan thở dốc, cái cảm giác mới vừa rồi hít thở không thông vẫn còn đây, khiến cho nàng mặc dù vẫn còn sợ hãi nhưng trong lòng lại không nhịn được dâng lên một cỗ tức giận, vì vậy mạnh mẽ vùng vẫy đứng lên, ngẩng đầu nhìn lại gương mặt Tề Thiếu Diễn vẫn không chút thay đổi, khan giọng tức giận mắng: “Chỉ biết khi dễ một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt thì có bản lĩnh gì chứ, nếu có bản lĩnh, ngươi đi đối phó với phu nhân, đối phó với Hầu gia cùng Chu Thái phu nhân, vì thân mẫu của ngươi mà báo thù, vì để xứng đáng với nàng ấy, vì nàng ấy mà lấy lại công đạo đi……”
Chỉ là nàng còn chưa nói hết lời, đã hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình, ông trời ơi, nàng đây là đang làm cái gì vậy, mới vừa rồi chỉ còn một chút nữa là hắn đã bóp chết nàng rồi, chẳng lẽ còn đi chọc giận hắn, để hắn thật sự bóp chết mình hay sao? Coi như có thật sự tức giận đi chăng nữa, cũng nên cố gắng nhịn xuống, đợi sau khi trở về sẽ tìm biện pháp mà phát tiết, phóng túng nhất thời cũng chỉ có sảng khoái nhất thời, trái lại lại vô cùng có khả năng ngay đến tính mạng cũng phải liên luỵ, đó cũng là mất nhiều hơn được!
Huống chi, chính nàng dường như thật khéo dẫm lên vết thương của hắn…..Mắt thấy Tề Thiếu Diễn nheo mắt đầy nguy hiểm, lập tức tim của Chu Quân Uyển nhảy vọt lên cổ họng, chẳng lẽ hắn lại bị nàng chọc giận, muốn bóp cổ nàng một lần nữa sao?
Ý nghĩ vừa thoáng qua, Chu Quân Uyển chỉ hận thời gian không thể quay trở lại, để cho nàng không cần phải nói những lời đó trước mặt hắn, phải ngay lập tức lấy kim tới may miệng của chính mình lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.