Chương 712: Bá đạo hung hăng càn quấy, chín cục ước hẹn 2
Lê Thiên
01/11/2016
Tiên cảnh đối Tiên cảnh, yêu cầu này, cũng không tính quá phận.
Nếu như ba đại tông môn cảm thấy chống lại Địa Nguyên cảnh Tả Lam, có chút không công bình, như vậy trong ba đại tông môn, cường giả Tiên cảnh đỉnh phong lại rất nhiều, Linh Vương cũng có.
Mấy Nguyên Cảnh Tôn Giả nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy cực kỳ áp lực. Tình huống bây giờ đã rất rõ ràng, đối phương không phải chỉ hướng về phía Bảo Thụ Tông mà đến.
Mà là nhắm cả ba đại tông môn.
Tuy bọn hắn không biết Cửu Dương Thiên Tông gì, nhưng mà rất rõ ràng, bọn hắn đều không muốn làm hạ nhân, chôn vùi cơ nghiệp tông môn, gia nhập vào Tử Quang phân đà gì đó, làm thủ hạ của Truy Dương lão quái.
Cái này đối với ba đại tông môn mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã. Bọn hắn thà chết trận, cũng không muốn vào dưới trướng Truy Dương lão quái.
Trong lúc nhất thời, tam tông rất ăn ý tạo thành trận doanh thống nhất.
Bất quá, nhìn khí thế kia của đối phương, hiển nhiên cũng không lo lắng bọn hắn kết thành đồng minh, tựa hồ đã đoán chừng bọn hắn.
Nguyên cảnh đối Nguyên cảnh, hay là Tiên cảnh đối Tiên cảnh, tùy bọn hắn chọn.
Hoặc là chiến, hoặc là khuất phục.
Lưu cho bọn hắn, chỉ có hai lựa chọn này.
Khuất phục, liền ý nghĩa bọn hắn chấp nhận mất đi truyền thừa tông môn, trở thành thủ hạ của Truy Dương lão quái.
Chiến, một khi thất bại, vẫn khó tránh khỏi vận mệnh trở thành phụ thuộc.
Chỉ là, thế giới võ đạo, không chiến mà khuất là người nhu nhược. Mặc kệ đối thủ cường đại cỡ nào, đáng sợ cỡ nào, chỉ có chiến, mới có thể nắm giữ vận mệnh của mình.
- Đệ tử Thang Hồng, nguyện ý xuất chiến.
Thang Hồng đã sớm nhịn không được.
Thân thể Thang Hồng khổng lồ, rầm rầm rầm chạy ra khỏi trận, trong tay nắm một đại côn, đúng là Long Cốt mà Giang Trần tặng cho hắn.
Nhìn thấy đại côn này, ánh mắt của Truy Dương lão quái có chút nhíu lại, cảm thấy rất quen mắt.
Thang Hồng quát:
- Các ngươi ai lên?
Trong đó một người áo bào tro, trên ngực vẽ lấy một ngôi sao, cười lạnh nói:
- Loại người như ngươi, cũng tới mất mặt xấu hổ sao? Cút xuống đi.
Nói xong, đi lên đài, một quyền đánh tới Thang Hồng.
Người này ở trong các sứ giả Thiên Tông, địa vị thấp nhất, thực lực yếu nhất. Nhưng thanh thế một quyền này, lại ẩn ẩn có tiếng sấm nổ mạnh, khí thế hiển nhiên không kém, tu vi đạt đến Tiên cảnh cửu trọng.
Một quyền này, khí thế bài sơn đảo hải, ở đâu là Thang Hồng còn chưa vào Thiên Linh cảnh có thể ngăn cản?
Trong lúc đó, Thang Hồng cảm thấy trước mắt đều là quyền ảnh, không gian đã bị đối phương phong kín.
- Không tốt.
- Thang Hồng mau lui lại.
Bên Bảo Thụ Tông, nhao nhao truyền ra thanh âm kinh hô, cảnh cáo.
- Ha ha, không biết tự lượng sức mình.
Bên Tử Dương Tông, lại trào phúng liên tục.
- Thang Hồng này không dùng được đầu óc, chỉ là Địa Linh cảnh, lại dám ra xấu mặt.
- Một quyền này, khẳng định sẽ nện chết hắn.
Thang Hồng dưới tình thế cấp bách, trường côn trong tay đập một cái, sử dụng khí lực toàn thân, hét lớn một tiếng:
- Ngăn cản cho ta, ngăn cản ngăn cản ngăn cản…
Oanh…
Đại côn ném ra khí thế cường đại, cùng quyền cương kia đụng nhau, một đạo xích mang hiện lên, thân hình Thang Hồng đột nhiên bay ngược, vụt vụt vụt liền lùi lại vài chục bước, lúc này mới đứng vững.
- Ân?
Người áo bào tro kia tựa hồ cảm thấy có chút ngoài ý muốn, một quyền này của hắn, dù là Tiên cảnh tám chín trọng, cũng chưa chắc gánh được. Ngốc đại hán này mới là Địa Linh cảnh, vậy mà phá vỡ hơn nửa quyền cương của mình, thật có chút tà môn.
- Tiểu tử, coi như ngươi may mắn. Một quyền này, tất sát ngươi.
Khí huyết của Thang Hồng trở mình, tuy không có bị thương nặng, nhưng sau khi thân thể tiếp nhận một quyền này, khí lực toàn thân cơ hồ hết sạch.
Ngay lúc này, Thiên Diệp lão tổ hất tay áo lên, quét đối phương ra:
- Ván này chúng ta nhận thua.
Bây giờ Thiên Diệp lão tổ rất coi trọng Thang Hồng, gần với Giang Trần, tự nhiên không cho phép Thang Hồng gặp chuyện không may. Hắn cũng biết Thang Hồng ở trên tu vi kém đối phương quá xa. Trận chiến này, căn bản không thể đánh.
Vừa rồi một côn kia, Thiên Diệp lão tổ phỏng đoán, hơn phân nửa là trường côn thần kỳ này trợ giúp, mới để Thang Hồng may mắn không có bị thương nặng.
Tả Lam cười nhạt một tiếng:
- Ta chỉ cho các ngươi chín cục. Ba thủ hạ của ta, một người xuất chiến ba lượt. Cùng cấp bậc chiến đấu, nếu như các ngươi có thể thắng được dù là một ván, các ngươi sẽ có tư cách đàm phán với ta. Nếu một ván cũng không thắng nổi, vậy chính là phế vật. Phế vật phải có giác ngộ của phế vật, ngoan ngoãn phục tùng, an tâm làm thuộc hạ. Nếu như chấp mê bất ngộ, ta không ngại để tam tông các ngươi biến mất khỏi thế giới này.
Tả Lam bá đạo, lại bất đồng Truy Dương lão quái.
Truy Dương lão quái bá đạo, chỉ dùng phương thức nói ngoan thoại diễn tả, có đôi khi không thể hù dọa người.
Mà Tả Lam này bá đạo, là dung hợp khí chất bản thân, phảng phất hắn trời sinh liền có vốn liếng bá đạo như vậy, để cho người không thể không tin.
Chín cục, chỉ cần thắng một ván, thì có tư cách đàm phán.
Nếu như một ván cũng không thắng nổi, vậy chờ đợi tam tông, là ra roi cho người, thành thuộc hạ, triệt để mất đi truyền thừa cùng tôn nghiêm.
Không thể không nói, tuy đối phương bá đạo, nhưng lại cho bọn hắn cơ hội.
Nếu như chín cục, một trận cũng không thắng, vậy bọn họ còn có tư cách gì cò kè mặc cả?
Ba người áo bào tro, đứng thành một hàng. Trên ngực bọn hắn, phân biệt thêu một ngôi sao, hai ngôi sao cùng ba ngôi sao, xếp thành một hàng, cho thấy địa vị của bọn hắn bất đồng, đẳng cấp bất đồng.
Tả Lam thì ôm ngực đứng ở trước bọn hắn, cảm giác ưu việt mười phần:
- Ba thủ hạ này của ta, niên kỷ chẳng qua mới 30, theo thứ tự là Tiên cảnh cửu trọng, Tiên cảnh cửu trọng đỉnh phong cùng Linh Vương. Mỗi người xuất chiến ba cục, tam tông các ngươi có thể thương lượng một chút, phái ra người mà các ngươi cho là có nắm chắc nhất.
Người áo bào tro trên ngực vẽ lấy một ngôi sao kia, là người vừa vặn đả bại Thang Hồng.
Niên kỷ của người này trẻ nhất, ước chừng hai mươi tuổi, đôi lông mi như kiếm, bờ môi hơi mỏng mang theo vài phần lãnh ngạo cùng lông bông.
- Ta tên Vũ Thần, Tiên cảnh cửu trọng, ai dám đến chiến ta?
Ánh mắt Vũ Thần này ngạo mạn, quét nhẹ toàn trường, trong giọng nói có chê cười không thèm che dấu:
- Ba đại tông môn, chẳng lẽ mỗi cái đều là rùa đen rút đầu sao?
Trong ba đại tông môn, Tiên cảnh cửu trọng cũng có một nhóm. Nhưng trong lúc mấu chốt này, ai cũng không dám qua loa xuất kích.
Bởi vì, trong nội tâm mọi người đều có kiêng kị, việc này liên quan tới tiền đồ của ba đại tông môn, tùy tiện xuất kích, vạn nhất bị thua, không thể nghi ngờ sẽ gia tăng áp lực, thậm chí trở thành tội nhân thiên cổ.
Ánh mắt của Vũ Thần dương dương đắc ý, lại quét một vòng, cười ha ha nói:
- Cái gọi là ba đại tông môn, ngay cả dũng khí chiến một trận cũng không có sao? Người nhu nhược như vậy, cũng xứng tập võ?
Nếu như ba đại tông môn cảm thấy chống lại Địa Nguyên cảnh Tả Lam, có chút không công bình, như vậy trong ba đại tông môn, cường giả Tiên cảnh đỉnh phong lại rất nhiều, Linh Vương cũng có.
Mấy Nguyên Cảnh Tôn Giả nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy cực kỳ áp lực. Tình huống bây giờ đã rất rõ ràng, đối phương không phải chỉ hướng về phía Bảo Thụ Tông mà đến.
Mà là nhắm cả ba đại tông môn.
Tuy bọn hắn không biết Cửu Dương Thiên Tông gì, nhưng mà rất rõ ràng, bọn hắn đều không muốn làm hạ nhân, chôn vùi cơ nghiệp tông môn, gia nhập vào Tử Quang phân đà gì đó, làm thủ hạ của Truy Dương lão quái.
Cái này đối với ba đại tông môn mà nói, quả thực là vô cùng nhục nhã. Bọn hắn thà chết trận, cũng không muốn vào dưới trướng Truy Dương lão quái.
Trong lúc nhất thời, tam tông rất ăn ý tạo thành trận doanh thống nhất.
Bất quá, nhìn khí thế kia của đối phương, hiển nhiên cũng không lo lắng bọn hắn kết thành đồng minh, tựa hồ đã đoán chừng bọn hắn.
Nguyên cảnh đối Nguyên cảnh, hay là Tiên cảnh đối Tiên cảnh, tùy bọn hắn chọn.
Hoặc là chiến, hoặc là khuất phục.
Lưu cho bọn hắn, chỉ có hai lựa chọn này.
Khuất phục, liền ý nghĩa bọn hắn chấp nhận mất đi truyền thừa tông môn, trở thành thủ hạ của Truy Dương lão quái.
Chiến, một khi thất bại, vẫn khó tránh khỏi vận mệnh trở thành phụ thuộc.
Chỉ là, thế giới võ đạo, không chiến mà khuất là người nhu nhược. Mặc kệ đối thủ cường đại cỡ nào, đáng sợ cỡ nào, chỉ có chiến, mới có thể nắm giữ vận mệnh của mình.
- Đệ tử Thang Hồng, nguyện ý xuất chiến.
Thang Hồng đã sớm nhịn không được.
Thân thể Thang Hồng khổng lồ, rầm rầm rầm chạy ra khỏi trận, trong tay nắm một đại côn, đúng là Long Cốt mà Giang Trần tặng cho hắn.
Nhìn thấy đại côn này, ánh mắt của Truy Dương lão quái có chút nhíu lại, cảm thấy rất quen mắt.
Thang Hồng quát:
- Các ngươi ai lên?
Trong đó một người áo bào tro, trên ngực vẽ lấy một ngôi sao, cười lạnh nói:
- Loại người như ngươi, cũng tới mất mặt xấu hổ sao? Cút xuống đi.
Nói xong, đi lên đài, một quyền đánh tới Thang Hồng.
Người này ở trong các sứ giả Thiên Tông, địa vị thấp nhất, thực lực yếu nhất. Nhưng thanh thế một quyền này, lại ẩn ẩn có tiếng sấm nổ mạnh, khí thế hiển nhiên không kém, tu vi đạt đến Tiên cảnh cửu trọng.
Một quyền này, khí thế bài sơn đảo hải, ở đâu là Thang Hồng còn chưa vào Thiên Linh cảnh có thể ngăn cản?
Trong lúc đó, Thang Hồng cảm thấy trước mắt đều là quyền ảnh, không gian đã bị đối phương phong kín.
- Không tốt.
- Thang Hồng mau lui lại.
Bên Bảo Thụ Tông, nhao nhao truyền ra thanh âm kinh hô, cảnh cáo.
- Ha ha, không biết tự lượng sức mình.
Bên Tử Dương Tông, lại trào phúng liên tục.
- Thang Hồng này không dùng được đầu óc, chỉ là Địa Linh cảnh, lại dám ra xấu mặt.
- Một quyền này, khẳng định sẽ nện chết hắn.
Thang Hồng dưới tình thế cấp bách, trường côn trong tay đập một cái, sử dụng khí lực toàn thân, hét lớn một tiếng:
- Ngăn cản cho ta, ngăn cản ngăn cản ngăn cản…
Oanh…
Đại côn ném ra khí thế cường đại, cùng quyền cương kia đụng nhau, một đạo xích mang hiện lên, thân hình Thang Hồng đột nhiên bay ngược, vụt vụt vụt liền lùi lại vài chục bước, lúc này mới đứng vững.
- Ân?
Người áo bào tro kia tựa hồ cảm thấy có chút ngoài ý muốn, một quyền này của hắn, dù là Tiên cảnh tám chín trọng, cũng chưa chắc gánh được. Ngốc đại hán này mới là Địa Linh cảnh, vậy mà phá vỡ hơn nửa quyền cương của mình, thật có chút tà môn.
- Tiểu tử, coi như ngươi may mắn. Một quyền này, tất sát ngươi.
Khí huyết của Thang Hồng trở mình, tuy không có bị thương nặng, nhưng sau khi thân thể tiếp nhận một quyền này, khí lực toàn thân cơ hồ hết sạch.
Ngay lúc này, Thiên Diệp lão tổ hất tay áo lên, quét đối phương ra:
- Ván này chúng ta nhận thua.
Bây giờ Thiên Diệp lão tổ rất coi trọng Thang Hồng, gần với Giang Trần, tự nhiên không cho phép Thang Hồng gặp chuyện không may. Hắn cũng biết Thang Hồng ở trên tu vi kém đối phương quá xa. Trận chiến này, căn bản không thể đánh.
Vừa rồi một côn kia, Thiên Diệp lão tổ phỏng đoán, hơn phân nửa là trường côn thần kỳ này trợ giúp, mới để Thang Hồng may mắn không có bị thương nặng.
Tả Lam cười nhạt một tiếng:
- Ta chỉ cho các ngươi chín cục. Ba thủ hạ của ta, một người xuất chiến ba lượt. Cùng cấp bậc chiến đấu, nếu như các ngươi có thể thắng được dù là một ván, các ngươi sẽ có tư cách đàm phán với ta. Nếu một ván cũng không thắng nổi, vậy chính là phế vật. Phế vật phải có giác ngộ của phế vật, ngoan ngoãn phục tùng, an tâm làm thuộc hạ. Nếu như chấp mê bất ngộ, ta không ngại để tam tông các ngươi biến mất khỏi thế giới này.
Tả Lam bá đạo, lại bất đồng Truy Dương lão quái.
Truy Dương lão quái bá đạo, chỉ dùng phương thức nói ngoan thoại diễn tả, có đôi khi không thể hù dọa người.
Mà Tả Lam này bá đạo, là dung hợp khí chất bản thân, phảng phất hắn trời sinh liền có vốn liếng bá đạo như vậy, để cho người không thể không tin.
Chín cục, chỉ cần thắng một ván, thì có tư cách đàm phán.
Nếu như một ván cũng không thắng nổi, vậy chờ đợi tam tông, là ra roi cho người, thành thuộc hạ, triệt để mất đi truyền thừa cùng tôn nghiêm.
Không thể không nói, tuy đối phương bá đạo, nhưng lại cho bọn hắn cơ hội.
Nếu như chín cục, một trận cũng không thắng, vậy bọn họ còn có tư cách gì cò kè mặc cả?
Ba người áo bào tro, đứng thành một hàng. Trên ngực bọn hắn, phân biệt thêu một ngôi sao, hai ngôi sao cùng ba ngôi sao, xếp thành một hàng, cho thấy địa vị của bọn hắn bất đồng, đẳng cấp bất đồng.
Tả Lam thì ôm ngực đứng ở trước bọn hắn, cảm giác ưu việt mười phần:
- Ba thủ hạ này của ta, niên kỷ chẳng qua mới 30, theo thứ tự là Tiên cảnh cửu trọng, Tiên cảnh cửu trọng đỉnh phong cùng Linh Vương. Mỗi người xuất chiến ba cục, tam tông các ngươi có thể thương lượng một chút, phái ra người mà các ngươi cho là có nắm chắc nhất.
Người áo bào tro trên ngực vẽ lấy một ngôi sao kia, là người vừa vặn đả bại Thang Hồng.
Niên kỷ của người này trẻ nhất, ước chừng hai mươi tuổi, đôi lông mi như kiếm, bờ môi hơi mỏng mang theo vài phần lãnh ngạo cùng lông bông.
- Ta tên Vũ Thần, Tiên cảnh cửu trọng, ai dám đến chiến ta?
Ánh mắt Vũ Thần này ngạo mạn, quét nhẹ toàn trường, trong giọng nói có chê cười không thèm che dấu:
- Ba đại tông môn, chẳng lẽ mỗi cái đều là rùa đen rút đầu sao?
Trong ba đại tông môn, Tiên cảnh cửu trọng cũng có một nhóm. Nhưng trong lúc mấu chốt này, ai cũng không dám qua loa xuất kích.
Bởi vì, trong nội tâm mọi người đều có kiêng kị, việc này liên quan tới tiền đồ của ba đại tông môn, tùy tiện xuất kích, vạn nhất bị thua, không thể nghi ngờ sẽ gia tăng áp lực, thậm chí trở thành tội nhân thiên cổ.
Ánh mắt của Vũ Thần dương dương đắc ý, lại quét một vòng, cười ha ha nói:
- Cái gọi là ba đại tông môn, ngay cả dũng khí chiến một trận cũng không có sao? Người nhu nhược như vậy, cũng xứng tập võ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.