Chương 713: Xu thế nghiền áp
Lê Thiên
01/11/2016
Nói xong, Vũ Thần này ngồi xếp bằng ở giữa sân, trong miệng cười lạnh:
- Nếu cả đám đều nhát như chuột, ta ngồi ở chỗ nầy chờ, chờ gan của các ngươi lớn lên, lại đến đánh thức ta.
Nói xong, Vũ Thần này liền khép hai mắt lại, dứt khoát minh tưởng.
Động tác này, thoáng cái liền xúc động tới thần kinh của các Võ Giả, đây tuyệt đối là vũ nhục.
Võ Giả luận bàn, Vũ Thần này dùng thái độ như vậy, không thể nghi ngờ là miệt thị đối với ba đại tông môn, nhục nhã không lưu tình.
Trên mặt Tả Lam treo nụ cười thản nhiên, đối với cử động của Vũ Thần, chẳng những không cho là đúng, ngược lại có chút hân thưởng.
Đả kích như vậy, trên khí thế cùng sĩ khí, đối với ba đại tông môn mà nói là một loại suy yếu.
Bên ba đại tông môn kia, lúc này mấy lão tổ cũng bất chấp giá đỡ hay thể diện gì, tụ cùng một chỗ, khẩn trương thương nghị.
- Lai giả bất thiện, Vũ Thần này, thực lực không đơn giản. Tam tông chúng ta nên phái ra Võ Giả Cửu Trọng mạnh nhất, dù một cái không thắng, xa luân chiến cũng có thể thắng hắn một trận. Nếu như Vũ Thần này cũng không thắng, vậy trận tiếp theo, đến Tiên cảnh đỉnh phong, thậm chí Linh Vương, sẽ càng không có hi vọng.
Tiên cảnh đỉnh phong, ba đại tông môn đều có.
Nhưng mà có thể vững vàng đạt được danh xưng Linh Vương, kém nửa bước liền tiến vào Nguyên cảnh, ba đại tông môn thật đúng là không có.
Năm đó có Diệp Trọng Lâu, hiện tại cũng đã đột phá đến Nguyên cảnh rồi.
Nói cách khác, hy vọng duy nhất của ba đại tông môn, là tranh thủ thắng một trận ở Tiên cảnh cửu trọng cùng Tiên cảnh đỉnh phong.
Như nếu không, bọn hắn liền không có bất kỳ phần thắng.
- Lão tổ, ta nguyện xuất chiến.
Sau lưng tông chủ Tạ Thiên Thụ, một gã Tiên cảnh cửu trọng mở miệng, người này, rõ ràng là phó tông chủ Lý Viễn.
Ở trong Tiên cảnh cửu trọng, Lý Viễn này cũng coi là sức chiến đấu mạnh nhất của Bảo Thụ Tông rồi.
Bên Lưu Vân Tông kia, Thủ tịch trưởng lão cũng đứng dậy:
- Ta cũng nguyện ý xuất chiến.
Vạn Linh Tông đồng dạng có một phó tông chủ, cũng nghĩa bất dung từ xin chiến.
Ba người này, đều là Tiên cảnh cửu trọng, ở trong tông môn mình là chiến lực mạnh nhất.
Nếu như ba người này không được, đổi những người khác lên, thì càng thêm không được.
Đây là địa bàn của Bảo Thụ Tông, Lý Viễn làm phó tông chủ của Bảo Thụ Tông, đương nhiên phải xung phong, ôm quyền hướng những người khác:
- Chư vị, lợi ích tông môn chí thượng, trận chiến này của Lý mỗ, đã quyết tử chiến. Nếu như bất hạnh vẫn lạc, xin thay chiếu cố người nhà Lý mỗ.
Hiển nhiên, Lý Viễn này cũng biết, đối phương đến từ địa phương lớn, lại cuồng như vậy, khẳng định có tiền vốn cuồng. Hắn có dự cảm, trận chiến này mình khẳng định không thắng được.
Nhưng dù vậy, Lý Viễn cũng không muốn thối lui. Trận chiến này, chỉ cần có thể tiêu hao đối thủ, kéo đối thủ, vậy liền không uổng.
- Vũ Thần, không nên càn rỡ, ta là Lý Viễn, cùng ngươi chiến một trận.
Đột nhiên hai mắt Vũ Thần mở lớn, bắn ra hào quang rực rỡ, cười một tiếng, vươn người đứng dậy.
- Đã chọn sao?
Vũ Thần vươn tay, ánh mắt quét nhìn Lý Viễn, lộ ra một tia giễu cợt, duỗi ra một ngón tay:
- Mười chiêu, ta chỉ cần mười chiêu. Mười chiêu không đánh ngươi gục xuống, tính toán ta thua.
Cuồng vọng, bá đạo, nhưng hết lần này tới lần khác lại tự tin mười phần.
Lý Viễn ở liên minh 16 nước, ngoại trừ lão tổ, cũng coi như là nhân vật đỉnh tiêm.
Giờ phút này, lại bị một người trẻ tuổi nhục nhã như vậy, dù lòng dạ của hắn sâu hơn, thoáng cái cũng có chút cảm giác sung huyết.
- Cuồng đồ, thực coi ba đại tông môn ta không người sao?
Lý Viễn trợn mắt, trong tay trảo một cái, một thanh đồng giản xuất hiện trong tay.
Chuôi đồng giản này của Lý Viễn, so với đồng giản bình thường thì dài hơn một ít, chính là dùng Long Cốt của hung thú luyện chế, uy lực không phải chuyện đùa, là Linh khí chín luyện.
Đồng giản điểm ra, một đạo hoàng mang đâm rách hư không, hình thành một vòng xoáy, cấp tốc khuếch trương.
Một đâm tầm đó, như lấp lánh vô số ánh sao, bốn phía đều là bóng dáng đồng giản của Lý Viễn, phảng phất như có vô số kim tiêm không ngừng đâm tới, cực kỳ chói mắt.
Vũ Thần cười ha ha:
- Chút tài mọn.
Đang khi nói chuyện, vậy mà không lùi còn tiến tới, ngay cả vũ khí cũng không cần. Hai tay chà xát, bàn tay lập lòe, như là tự động đeo lên một cặp bao tay.
Hai tay trảo một cái, như nanh vuốt của Ngũ Trảo Kim Long, trảo ảnh vô số, phảng phất có vô số bàn tay lớn, hướng đồng giản kia chộp tới.
Két sát…
Thân ảnh tiến nhanh tầm đó, tay phải của Vũ Thần vươn ra hai ngón tay, vậy mà chuẩn xác không sai bắt được đồng giản của Lý Viễn.
Vũ Thần cười ha ha, vung tay trái, duỗi ngón bắn ra.
Hỏa tinh văng khắp nơi, chỉ lực này, hóa thành kim quang, trực tiếp đâm vào đồng giản.
Két sát…
Một âm thanh đứt gãy vang lên.
Lý Viễn vội vàng lui về, nhưng đã trễ, đồng giản trong tay bị đạn thành hai đoạn.
Hai chỉ tay phải của Vũ Thần kẹp lấy nửa phần đứt gãy, ánh mắt khinh miệt, như nhìn đồng nát sắt vụn, ném qua một bên.
- Cái gọi là bốn đại tông môn, đều là phế vật như vậy sao?
Vũ Thần nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt tràn đầy khinh thường:
- Loại Tiên cảnh cửu trọng thật giả lẫn lộn này, cũng đừng có đi ra mất mặt xấu hổ.
Nói xong, thân thể Vũ Thần xông tới, bàn tay lóng lánh lấy kim quang nhàn nhạt, không ngừng có các loại đồ đằng ảo ảnh, theo thủ quyết của hắn không ngừng biến hóa.
Trong lúc nhất thời, kim quang tràn đầy, ngưng tụ thành hình dạng một con Thái Cổ hung thú, nuốt trôi mà lên, đánh về phía Lý Viễn.
- Không tốt.
Mấy lão tổ đang xem cuộc chiến dưới đài, nhìn thấy loại khí thế này, trong nội tâm đều nhấc lên sóng to gió lớn.
Bọn hắn biết rõ những người kia tu vi khẳng định bất phàm, thực lực cường đại. Nhưng vừa ra tay, mới biết được Võ Giả cùng cấp bậc, chênh lệch vậy mà có thể lớn như vậy.
Lý Viễn ở Bảo Thụ Tông, thực lực ngoại trừ lão tổ ra, chỉ có Tạ Thiên Thụ và Thiết Long mới dám nói áp hắn một đầu, thế nhưng mà hai người kia đều là Tiên cảnh đỉnh phong.
Nhưng bây giờ, Lý Viễn mới ra một chiêu, đã bị đối thủ phá hủy Linh khí chín luyện. Sau đó đối thủ ra một chiêu, liền đẩy Lý Viễn vào tuyệt cảnh.
Chênh lệch này, quả thực không phải luận bàn cùng cấp bậc, mà là nghiền áp.
Đừng nói Lý Viễn, giờ khắc này, mấy lão tổ cũng dâng lên ý niệm tuyệt vọng… dù phái Tiên cảnh đỉnh phong lên, chống lại Vũ Thần kia, sẽ có phần thắng sao?
Mà Vũ Thần này, chỉ là người tu vi yếu nhất, đẳng cấp thấp nhất, tư lịch kém nhất của đối phương.
Nếu đổi lại hai người khác lên, chẳng lẽ không phải dưới Nguyên cảnh, toàn bộ nghiền áp sao?
Lý Viễn bị kim quang bao phủ, liên tục thối lui, lại phát hiện lui không thể lui, trong lòng sợ hãi có thể nghĩ. Hắn cũng không ngờ, mình trong một chiêu bị phá hủy Linh khí chín luyện, hai chiêu đã bị đối thủ đẩy vào tuyệt cảnh.
Lý Viễn tuyệt vọng, trong lúc nhất thời cảm thấy mọi sự đều khó tin. Căn bản không thể tưởng được, mình sẽ bại thảm như vậy. Bị bại triệt để như vậy.
Trước khi xuất chiến, hắn đã làm xong chuẩn bị bại, cũng đã làm xong chuẩn bị tử chiến.
- Nếu cả đám đều nhát như chuột, ta ngồi ở chỗ nầy chờ, chờ gan của các ngươi lớn lên, lại đến đánh thức ta.
Nói xong, Vũ Thần này liền khép hai mắt lại, dứt khoát minh tưởng.
Động tác này, thoáng cái liền xúc động tới thần kinh của các Võ Giả, đây tuyệt đối là vũ nhục.
Võ Giả luận bàn, Vũ Thần này dùng thái độ như vậy, không thể nghi ngờ là miệt thị đối với ba đại tông môn, nhục nhã không lưu tình.
Trên mặt Tả Lam treo nụ cười thản nhiên, đối với cử động của Vũ Thần, chẳng những không cho là đúng, ngược lại có chút hân thưởng.
Đả kích như vậy, trên khí thế cùng sĩ khí, đối với ba đại tông môn mà nói là một loại suy yếu.
Bên ba đại tông môn kia, lúc này mấy lão tổ cũng bất chấp giá đỡ hay thể diện gì, tụ cùng một chỗ, khẩn trương thương nghị.
- Lai giả bất thiện, Vũ Thần này, thực lực không đơn giản. Tam tông chúng ta nên phái ra Võ Giả Cửu Trọng mạnh nhất, dù một cái không thắng, xa luân chiến cũng có thể thắng hắn một trận. Nếu như Vũ Thần này cũng không thắng, vậy trận tiếp theo, đến Tiên cảnh đỉnh phong, thậm chí Linh Vương, sẽ càng không có hi vọng.
Tiên cảnh đỉnh phong, ba đại tông môn đều có.
Nhưng mà có thể vững vàng đạt được danh xưng Linh Vương, kém nửa bước liền tiến vào Nguyên cảnh, ba đại tông môn thật đúng là không có.
Năm đó có Diệp Trọng Lâu, hiện tại cũng đã đột phá đến Nguyên cảnh rồi.
Nói cách khác, hy vọng duy nhất của ba đại tông môn, là tranh thủ thắng một trận ở Tiên cảnh cửu trọng cùng Tiên cảnh đỉnh phong.
Như nếu không, bọn hắn liền không có bất kỳ phần thắng.
- Lão tổ, ta nguyện xuất chiến.
Sau lưng tông chủ Tạ Thiên Thụ, một gã Tiên cảnh cửu trọng mở miệng, người này, rõ ràng là phó tông chủ Lý Viễn.
Ở trong Tiên cảnh cửu trọng, Lý Viễn này cũng coi là sức chiến đấu mạnh nhất của Bảo Thụ Tông rồi.
Bên Lưu Vân Tông kia, Thủ tịch trưởng lão cũng đứng dậy:
- Ta cũng nguyện ý xuất chiến.
Vạn Linh Tông đồng dạng có một phó tông chủ, cũng nghĩa bất dung từ xin chiến.
Ba người này, đều là Tiên cảnh cửu trọng, ở trong tông môn mình là chiến lực mạnh nhất.
Nếu như ba người này không được, đổi những người khác lên, thì càng thêm không được.
Đây là địa bàn của Bảo Thụ Tông, Lý Viễn làm phó tông chủ của Bảo Thụ Tông, đương nhiên phải xung phong, ôm quyền hướng những người khác:
- Chư vị, lợi ích tông môn chí thượng, trận chiến này của Lý mỗ, đã quyết tử chiến. Nếu như bất hạnh vẫn lạc, xin thay chiếu cố người nhà Lý mỗ.
Hiển nhiên, Lý Viễn này cũng biết, đối phương đến từ địa phương lớn, lại cuồng như vậy, khẳng định có tiền vốn cuồng. Hắn có dự cảm, trận chiến này mình khẳng định không thắng được.
Nhưng dù vậy, Lý Viễn cũng không muốn thối lui. Trận chiến này, chỉ cần có thể tiêu hao đối thủ, kéo đối thủ, vậy liền không uổng.
- Vũ Thần, không nên càn rỡ, ta là Lý Viễn, cùng ngươi chiến một trận.
Đột nhiên hai mắt Vũ Thần mở lớn, bắn ra hào quang rực rỡ, cười một tiếng, vươn người đứng dậy.
- Đã chọn sao?
Vũ Thần vươn tay, ánh mắt quét nhìn Lý Viễn, lộ ra một tia giễu cợt, duỗi ra một ngón tay:
- Mười chiêu, ta chỉ cần mười chiêu. Mười chiêu không đánh ngươi gục xuống, tính toán ta thua.
Cuồng vọng, bá đạo, nhưng hết lần này tới lần khác lại tự tin mười phần.
Lý Viễn ở liên minh 16 nước, ngoại trừ lão tổ, cũng coi như là nhân vật đỉnh tiêm.
Giờ phút này, lại bị một người trẻ tuổi nhục nhã như vậy, dù lòng dạ của hắn sâu hơn, thoáng cái cũng có chút cảm giác sung huyết.
- Cuồng đồ, thực coi ba đại tông môn ta không người sao?
Lý Viễn trợn mắt, trong tay trảo một cái, một thanh đồng giản xuất hiện trong tay.
Chuôi đồng giản này của Lý Viễn, so với đồng giản bình thường thì dài hơn một ít, chính là dùng Long Cốt của hung thú luyện chế, uy lực không phải chuyện đùa, là Linh khí chín luyện.
Đồng giản điểm ra, một đạo hoàng mang đâm rách hư không, hình thành một vòng xoáy, cấp tốc khuếch trương.
Một đâm tầm đó, như lấp lánh vô số ánh sao, bốn phía đều là bóng dáng đồng giản của Lý Viễn, phảng phất như có vô số kim tiêm không ngừng đâm tới, cực kỳ chói mắt.
Vũ Thần cười ha ha:
- Chút tài mọn.
Đang khi nói chuyện, vậy mà không lùi còn tiến tới, ngay cả vũ khí cũng không cần. Hai tay chà xát, bàn tay lập lòe, như là tự động đeo lên một cặp bao tay.
Hai tay trảo một cái, như nanh vuốt của Ngũ Trảo Kim Long, trảo ảnh vô số, phảng phất có vô số bàn tay lớn, hướng đồng giản kia chộp tới.
Két sát…
Thân ảnh tiến nhanh tầm đó, tay phải của Vũ Thần vươn ra hai ngón tay, vậy mà chuẩn xác không sai bắt được đồng giản của Lý Viễn.
Vũ Thần cười ha ha, vung tay trái, duỗi ngón bắn ra.
Hỏa tinh văng khắp nơi, chỉ lực này, hóa thành kim quang, trực tiếp đâm vào đồng giản.
Két sát…
Một âm thanh đứt gãy vang lên.
Lý Viễn vội vàng lui về, nhưng đã trễ, đồng giản trong tay bị đạn thành hai đoạn.
Hai chỉ tay phải của Vũ Thần kẹp lấy nửa phần đứt gãy, ánh mắt khinh miệt, như nhìn đồng nát sắt vụn, ném qua một bên.
- Cái gọi là bốn đại tông môn, đều là phế vật như vậy sao?
Vũ Thần nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt tràn đầy khinh thường:
- Loại Tiên cảnh cửu trọng thật giả lẫn lộn này, cũng đừng có đi ra mất mặt xấu hổ.
Nói xong, thân thể Vũ Thần xông tới, bàn tay lóng lánh lấy kim quang nhàn nhạt, không ngừng có các loại đồ đằng ảo ảnh, theo thủ quyết của hắn không ngừng biến hóa.
Trong lúc nhất thời, kim quang tràn đầy, ngưng tụ thành hình dạng một con Thái Cổ hung thú, nuốt trôi mà lên, đánh về phía Lý Viễn.
- Không tốt.
Mấy lão tổ đang xem cuộc chiến dưới đài, nhìn thấy loại khí thế này, trong nội tâm đều nhấc lên sóng to gió lớn.
Bọn hắn biết rõ những người kia tu vi khẳng định bất phàm, thực lực cường đại. Nhưng vừa ra tay, mới biết được Võ Giả cùng cấp bậc, chênh lệch vậy mà có thể lớn như vậy.
Lý Viễn ở Bảo Thụ Tông, thực lực ngoại trừ lão tổ ra, chỉ có Tạ Thiên Thụ và Thiết Long mới dám nói áp hắn một đầu, thế nhưng mà hai người kia đều là Tiên cảnh đỉnh phong.
Nhưng bây giờ, Lý Viễn mới ra một chiêu, đã bị đối thủ phá hủy Linh khí chín luyện. Sau đó đối thủ ra một chiêu, liền đẩy Lý Viễn vào tuyệt cảnh.
Chênh lệch này, quả thực không phải luận bàn cùng cấp bậc, mà là nghiền áp.
Đừng nói Lý Viễn, giờ khắc này, mấy lão tổ cũng dâng lên ý niệm tuyệt vọng… dù phái Tiên cảnh đỉnh phong lên, chống lại Vũ Thần kia, sẽ có phần thắng sao?
Mà Vũ Thần này, chỉ là người tu vi yếu nhất, đẳng cấp thấp nhất, tư lịch kém nhất của đối phương.
Nếu đổi lại hai người khác lên, chẳng lẽ không phải dưới Nguyên cảnh, toàn bộ nghiền áp sao?
Lý Viễn bị kim quang bao phủ, liên tục thối lui, lại phát hiện lui không thể lui, trong lòng sợ hãi có thể nghĩ. Hắn cũng không ngờ, mình trong một chiêu bị phá hủy Linh khí chín luyện, hai chiêu đã bị đối thủ đẩy vào tuyệt cảnh.
Lý Viễn tuyệt vọng, trong lúc nhất thời cảm thấy mọi sự đều khó tin. Căn bản không thể tưởng được, mình sẽ bại thảm như vậy. Bị bại triệt để như vậy.
Trước khi xuất chiến, hắn đã làm xong chuẩn bị bại, cũng đã làm xong chuẩn bị tử chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.