Chương 3167: Lai giả bất thiện
Lê Thiên
09/05/2019
Hai mắt của Sở Tinh Hán bắn ra một tia không cam lòng, tính cách của hắn cực kỳ cương nghị, nếu không năm đó sẽ không bởi vì kiên trì nguyên tắc mà bị Tử Dương Tông vứt bỏ, thậm chí thiếu chút nữa bị người một nhà đánh chết.
Đã nhiều năm như vậy, Sở Tinh Hán vẫn là Sở Tinh Hán kia, sĩ khả sát bất khả nhục.
Giang Trần nhìn ánh mắt của Sở Tinh Hán, liền biết Sở Tinh Hán hiển nhiên không có ý tứ thỏa hiệp, ít nhất, hắn không có ý tứ thúc thủ chịu trói, ngoan ngoãn phối hợp.
Quả nhiên, Sở Tinh Hán ngóc đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên Lam Ưng vệ kia.
- Sở mỗ ta, mặc dù chỉ là một tán tu, nhưng lại không phải cẩu, không phải gia súc mà các ngươi đến kêu hét đi! Các ngươi muốn giết ta, có thể, nhưng muốn nhục ta, mơ tưởng.
Sở Tinh Hán nói trịch địa hữu thanh, khiến tên Lam Ưng vệ kia rất bất ngờ.
Bất quá, tên thủ hạ trước đó ra tay giết người kia, thần sắc lại phát lạnh, tiến lên một bước, tay áo hất lên, một đạo hàn quang đột nhiên bổ tới đầu Sở Tinh Hán.
Hiển nhiên, người này hung tàn thành tính, căn bản không muốn nói nhảm với Sở Tinh Hán.
Trực tiếp một đao, ý định chém Sở Tinh Hán thành hai khúc.
Người này, thực lực rõ ràng mạnh hơn Sở Tinh Hán rất nhiều, là Thiên Vị Trung giai, vừa ra tay, lập tức khóa chết Sở Tinh Hán.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Giang Trần ở trước khi Sở Tinh Hán mở miệng, liền biết rõ Sở Tinh Hán sẽ không phối hợp, cũng biết Sở Tinh Hán sẽ bị đối phương công kích.
Cho nên, Giang Trần chém ra một đạo Nguyên Từ Phong Bạo, ngăn cản người ra tay. Sau đó phất tay, kéo Sở Tinh Hán về bên cạnh mình.
Hành động này, nhìn như đơn giản, nhưng lại cử trọng nhược khinh, đem nội tình võ đạo của Giang Trần, hiển lộ không thể nghi ngờ.
Biến hóa bất thình lình, làm cho hiện trường lập tức rối loạn.
Tất cả Lam Ưng vệ, nhao nhao rút đao, nhìn chằm chằm vào Giang Trần. Chỉ chờ Yến thống lĩnh ra lệnh một tiếng, liền tiến lên sát nhân.
Mà bên tán tu kia, nhìn thấy có người xuất đầu, trong lòng liền cuồng hỉ. Nhất là mấy tu sĩ bị gọi lại, vốn đã tuyệt vọng, cảm thấy hôm nay hoặc là chịu nhục, hoặc là nhận lấy cái chết.
Lại không nghĩ rằng, rõ ràng có người sẽ ra tay, làm cho hiện trường nảy sinh biến cố.
Tên tu sĩ hung thần ác sát kia, bị Nguyên Từ Phong Bạo của Giang Trần đẩy, toàn thân lảo đảo, cơ hồ ngã xuống đất, bộ dáng chật vật không chịu nổi.
Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt, đều tập trung ở trên người Giang Trần. Giang Trần vốn đứng ở trong góc nhỏ, không có hiển sơn lộ thủy, nên tất cả mọi người không ai lưu ý đến hắn.
Giờ phút này, hắn vừa ra tay, người khác muốn không chú ý cũng khó.
Tên tán tu trước kia mời Giang Trần, cũng ở hiện trường, nhìn thấy Giang Trần, liền nghẹn họng nhìn trân trối. Trước kia hắn đến mời Giang Trần, Giang Trần không đi, hắn còn cảm thấy Giang Trần nhát gan sợ phiền phức.
Giờ phút này chứng kiến Giang Trần ra tay, hắn mới biết được, nguyên lai mình hiểu lầm người ta.
Ánh mắt của Yến thống lĩnh, ý vị thâm trường đánh giá Giang Trần, thản nhiên nói:
- Ta đã chú ý ngươi lâu rồi. Các hạ ở thời điểm này ra tay, rốt cuộc là chặn ngang một gạch? Hay là nói, ngươi chính là tội phạm quan trọng mà chúng ta muốn tìm?
Giang Trần cười lạnh nói:
- Ta vào Nam ra Bắc, cũng coi như đi qua rất nhiều địa phương. Thập đại Thần Quốc, cũng không phải là không có đi qua. Chấp pháp kiêu ngạo như Lam Ưng vệ các ngươi, thật đúng là lần đầu tiên gặp.
Yến thống lĩnh u ám cười cười:
- Rất nhiều sự tình, luôn phải có lần đầu. Các hạ ra tay, chắc là đã làm tốt hết thảy giác ngộ a?
Giang Trần hời hợt nói:
- Cái giác ngộ gì? Không biết ngươi nói cái gì, ta cũng không có hứng thú biết rõ.
Giang Trần thật đúng là không thèm để ý đối phương đánh chủ ý gì.
- Đối kháng Lam Ưng vệ ta chấp pháp, đó chính là đối địch với Lam Ưng vệ ta.
Ngữ khí của Yến thống lĩnh phát lạnh, hư không bốn phía, nhiệt độ bỗng nhiên hạ thấp rất nhiều.
Loại tiểu xiếc này, lại dọa không đến Giang Trần.
Quả thật, thần thông của Yến thống lĩnh này rất mạnh, thần thức cường hoành. Nhưng mà, muốn dùng thần thức áp bách Giang Trần, cái kia lại tự cho là thông minh rồi.
Tu vi của Giang Trần, còn kém một bước mới tiến vào Thiên Vị Cao giai. Nhưng mà luận cường độ thần thức, dù là nửa bước Thần Cảnh, Giang Trần cũng không thấy mình thua đối phương.
Cho nên, thần thức mới vào Thiên Vị cửu trọng của Yến thống lĩnh, ở trong mắt Giang Trần, thật đúng là không phải cái gì. Thần thức của đối phương áp bách, với hắn mà nói, chỉ là gió nhẹ quất vào mặt, cơ hồ không có ảnh hưởng gì.
Khóe miệng của Giang Trần tràn ra một tia trào phúng:
- Yến thống lĩnh đúng không? Ta ngược lại hiếu kỳ, nếu như chỉ là bắt một tội phạm, Lam Ưng vệ cũng đủ rồi. Yến thống lĩnh ngươi tự thân xuất mã, chỉ sợ không chỉ là đuổi bắt tội phạm đơn giản như vậy? Người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, ngươi có tính toán gì, cứ nói thẳng a?
Giang Trần căn cứ rất nhiều chi tiết suy đoán, Yến thống lĩnh kia tự mình tọa trấn, chỉ sợ là có ý nhằm vào hắn. Mà nguyên nhân nhằm vào, rất có khả năng, là vì lúc trước hắn bạo lộ qua Cổ Ngọc.
Có lẽ, đối phương thật sự có tội phạm gì đó phải bắt, nhưng mà, đuổi bắt tội phạm quan trọng, có lẽ chỉ là một mánh lới mà thôi.
Sắc mặt của Yến thống lĩnh phát lạnh, trong nội tâm hơi có chút ảo não, đồng thời cũng tràn ngập hồ nghi, người trẻ tuổi này đến cùng có địa vị gì? Phảng phất như có thể hiểu rõ hết thảy.
Yến thống lĩnh không thể không thừa nhận, hắn rất không thích người trẻ tuổi trước mặt này, không thích nụ cười của hắn, không thích phương thức nói chuyện của hắn, không thích ánh mắt phảng phất có thể khám phá hết thảy kia.
- Các hạ, Yến mỗ không có hứng thú nói nhảm với ngươi. Những ngày này, Lam Yên đảo vực chúng ta, nhiều lần xuất hiện đạo tặc trộm Lam Nhan Cổ Ngọc. Gần đây chúng ta nhận được mật báo, nói đạo tặc này, đang qua lại ở Kỳ Tích Chi Thành. Hơn nữa khách sạn này, rất có khả năng là điểm dừng chân của đạo tặc. Cho nên, các hạ muốn làm sáng tỏ, thì ngoan ngoãn phối hợp chúng ta điều tra. Nếu không, mặc ngươi có chút tiểu thông minh, tiểu bổn sự, ở Lam Yên đảo vực, Bổn thống lĩnh muốn ngươi tròn ngươi liền tròn, muốn ngươi dẹp, ngươi phải dẹp!
Giang Trần nghe vậy, cũng nở nụ cười.
- Như thế nói đến, ta ngược lại không cần tự biện. Cổ Ngọc nha, trên người của ta ngược lại là có một đám. Chắc hẳn dùng trình độ xử án của các ngươi, ta khẳng định chính là đạo tặc trộm Cổ Ngọc rồi. Đúng không? Ta ngược lại hiếu kỳ, đến cùng ta là đạo tặc, hay các ngươi là đạo tặc?
Mặc cho ai cũng nghe ra được, giọng điệu của Giang Trần, rõ ràng tràn đầy trào phúng, ám chỉ Lam Ưng vệ bọn hắn dùng danh tiếng phá án, làm sự tình cướp bóc.
Lời vừa nói ra, sắc mặt của Yến thống lĩnh triệt để chìm xuống.
Trên thực tế, Yến thống lĩnh bắt đạo tặc là thực, nhưng mà, nhìn chằm chằm vào Giang Trần, đó cũng là thật. Bởi vì, hắn từ chỗ Liễu tỷ nhận được mật báo, biết được người này có rất nhiều Cổ Ngọc, là một số tài phú giá trên trời. Cái này để cho Yến thống lĩnh tim đập thình thịch.
Tuy Liễu tỷ nói những Cổ Ngọc kia không phải mới khai thác, nhưng Yến thống lĩnh căn bản không thèm để ý những chuyện này, hắn cũng mặc kệ đối phương có phải đạo tặc hay không, cái này không trọng yếu.
Quan trọng là, trên người đối phương, có đồ vật hắn muốn!
Mà Giang Trần thông minh tài trí, tự nhiên suy đoán đến điểm này, cũng nhìn ra điểm này.
Cho nên giờ khắc này, bọn họ là ngầm hiểu lẫn nhau.
Đã nhiều năm như vậy, Sở Tinh Hán vẫn là Sở Tinh Hán kia, sĩ khả sát bất khả nhục.
Giang Trần nhìn ánh mắt của Sở Tinh Hán, liền biết Sở Tinh Hán hiển nhiên không có ý tứ thỏa hiệp, ít nhất, hắn không có ý tứ thúc thủ chịu trói, ngoan ngoãn phối hợp.
Quả nhiên, Sở Tinh Hán ngóc đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên Lam Ưng vệ kia.
- Sở mỗ ta, mặc dù chỉ là một tán tu, nhưng lại không phải cẩu, không phải gia súc mà các ngươi đến kêu hét đi! Các ngươi muốn giết ta, có thể, nhưng muốn nhục ta, mơ tưởng.
Sở Tinh Hán nói trịch địa hữu thanh, khiến tên Lam Ưng vệ kia rất bất ngờ.
Bất quá, tên thủ hạ trước đó ra tay giết người kia, thần sắc lại phát lạnh, tiến lên một bước, tay áo hất lên, một đạo hàn quang đột nhiên bổ tới đầu Sở Tinh Hán.
Hiển nhiên, người này hung tàn thành tính, căn bản không muốn nói nhảm với Sở Tinh Hán.
Trực tiếp một đao, ý định chém Sở Tinh Hán thành hai khúc.
Người này, thực lực rõ ràng mạnh hơn Sở Tinh Hán rất nhiều, là Thiên Vị Trung giai, vừa ra tay, lập tức khóa chết Sở Tinh Hán.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Giang Trần ở trước khi Sở Tinh Hán mở miệng, liền biết rõ Sở Tinh Hán sẽ không phối hợp, cũng biết Sở Tinh Hán sẽ bị đối phương công kích.
Cho nên, Giang Trần chém ra một đạo Nguyên Từ Phong Bạo, ngăn cản người ra tay. Sau đó phất tay, kéo Sở Tinh Hán về bên cạnh mình.
Hành động này, nhìn như đơn giản, nhưng lại cử trọng nhược khinh, đem nội tình võ đạo của Giang Trần, hiển lộ không thể nghi ngờ.
Biến hóa bất thình lình, làm cho hiện trường lập tức rối loạn.
Tất cả Lam Ưng vệ, nhao nhao rút đao, nhìn chằm chằm vào Giang Trần. Chỉ chờ Yến thống lĩnh ra lệnh một tiếng, liền tiến lên sát nhân.
Mà bên tán tu kia, nhìn thấy có người xuất đầu, trong lòng liền cuồng hỉ. Nhất là mấy tu sĩ bị gọi lại, vốn đã tuyệt vọng, cảm thấy hôm nay hoặc là chịu nhục, hoặc là nhận lấy cái chết.
Lại không nghĩ rằng, rõ ràng có người sẽ ra tay, làm cho hiện trường nảy sinh biến cố.
Tên tu sĩ hung thần ác sát kia, bị Nguyên Từ Phong Bạo của Giang Trần đẩy, toàn thân lảo đảo, cơ hồ ngã xuống đất, bộ dáng chật vật không chịu nổi.
Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt, đều tập trung ở trên người Giang Trần. Giang Trần vốn đứng ở trong góc nhỏ, không có hiển sơn lộ thủy, nên tất cả mọi người không ai lưu ý đến hắn.
Giờ phút này, hắn vừa ra tay, người khác muốn không chú ý cũng khó.
Tên tán tu trước kia mời Giang Trần, cũng ở hiện trường, nhìn thấy Giang Trần, liền nghẹn họng nhìn trân trối. Trước kia hắn đến mời Giang Trần, Giang Trần không đi, hắn còn cảm thấy Giang Trần nhát gan sợ phiền phức.
Giờ phút này chứng kiến Giang Trần ra tay, hắn mới biết được, nguyên lai mình hiểu lầm người ta.
Ánh mắt của Yến thống lĩnh, ý vị thâm trường đánh giá Giang Trần, thản nhiên nói:
- Ta đã chú ý ngươi lâu rồi. Các hạ ở thời điểm này ra tay, rốt cuộc là chặn ngang một gạch? Hay là nói, ngươi chính là tội phạm quan trọng mà chúng ta muốn tìm?
Giang Trần cười lạnh nói:
- Ta vào Nam ra Bắc, cũng coi như đi qua rất nhiều địa phương. Thập đại Thần Quốc, cũng không phải là không có đi qua. Chấp pháp kiêu ngạo như Lam Ưng vệ các ngươi, thật đúng là lần đầu tiên gặp.
Yến thống lĩnh u ám cười cười:
- Rất nhiều sự tình, luôn phải có lần đầu. Các hạ ra tay, chắc là đã làm tốt hết thảy giác ngộ a?
Giang Trần hời hợt nói:
- Cái giác ngộ gì? Không biết ngươi nói cái gì, ta cũng không có hứng thú biết rõ.
Giang Trần thật đúng là không thèm để ý đối phương đánh chủ ý gì.
- Đối kháng Lam Ưng vệ ta chấp pháp, đó chính là đối địch với Lam Ưng vệ ta.
Ngữ khí của Yến thống lĩnh phát lạnh, hư không bốn phía, nhiệt độ bỗng nhiên hạ thấp rất nhiều.
Loại tiểu xiếc này, lại dọa không đến Giang Trần.
Quả thật, thần thông của Yến thống lĩnh này rất mạnh, thần thức cường hoành. Nhưng mà, muốn dùng thần thức áp bách Giang Trần, cái kia lại tự cho là thông minh rồi.
Tu vi của Giang Trần, còn kém một bước mới tiến vào Thiên Vị Cao giai. Nhưng mà luận cường độ thần thức, dù là nửa bước Thần Cảnh, Giang Trần cũng không thấy mình thua đối phương.
Cho nên, thần thức mới vào Thiên Vị cửu trọng của Yến thống lĩnh, ở trong mắt Giang Trần, thật đúng là không phải cái gì. Thần thức của đối phương áp bách, với hắn mà nói, chỉ là gió nhẹ quất vào mặt, cơ hồ không có ảnh hưởng gì.
Khóe miệng của Giang Trần tràn ra một tia trào phúng:
- Yến thống lĩnh đúng không? Ta ngược lại hiếu kỳ, nếu như chỉ là bắt một tội phạm, Lam Ưng vệ cũng đủ rồi. Yến thống lĩnh ngươi tự thân xuất mã, chỉ sợ không chỉ là đuổi bắt tội phạm đơn giản như vậy? Người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, ngươi có tính toán gì, cứ nói thẳng a?
Giang Trần căn cứ rất nhiều chi tiết suy đoán, Yến thống lĩnh kia tự mình tọa trấn, chỉ sợ là có ý nhằm vào hắn. Mà nguyên nhân nhằm vào, rất có khả năng, là vì lúc trước hắn bạo lộ qua Cổ Ngọc.
Có lẽ, đối phương thật sự có tội phạm gì đó phải bắt, nhưng mà, đuổi bắt tội phạm quan trọng, có lẽ chỉ là một mánh lới mà thôi.
Sắc mặt của Yến thống lĩnh phát lạnh, trong nội tâm hơi có chút ảo não, đồng thời cũng tràn ngập hồ nghi, người trẻ tuổi này đến cùng có địa vị gì? Phảng phất như có thể hiểu rõ hết thảy.
Yến thống lĩnh không thể không thừa nhận, hắn rất không thích người trẻ tuổi trước mặt này, không thích nụ cười của hắn, không thích phương thức nói chuyện của hắn, không thích ánh mắt phảng phất có thể khám phá hết thảy kia.
- Các hạ, Yến mỗ không có hứng thú nói nhảm với ngươi. Những ngày này, Lam Yên đảo vực chúng ta, nhiều lần xuất hiện đạo tặc trộm Lam Nhan Cổ Ngọc. Gần đây chúng ta nhận được mật báo, nói đạo tặc này, đang qua lại ở Kỳ Tích Chi Thành. Hơn nữa khách sạn này, rất có khả năng là điểm dừng chân của đạo tặc. Cho nên, các hạ muốn làm sáng tỏ, thì ngoan ngoãn phối hợp chúng ta điều tra. Nếu không, mặc ngươi có chút tiểu thông minh, tiểu bổn sự, ở Lam Yên đảo vực, Bổn thống lĩnh muốn ngươi tròn ngươi liền tròn, muốn ngươi dẹp, ngươi phải dẹp!
Giang Trần nghe vậy, cũng nở nụ cười.
- Như thế nói đến, ta ngược lại không cần tự biện. Cổ Ngọc nha, trên người của ta ngược lại là có một đám. Chắc hẳn dùng trình độ xử án của các ngươi, ta khẳng định chính là đạo tặc trộm Cổ Ngọc rồi. Đúng không? Ta ngược lại hiếu kỳ, đến cùng ta là đạo tặc, hay các ngươi là đạo tặc?
Mặc cho ai cũng nghe ra được, giọng điệu của Giang Trần, rõ ràng tràn đầy trào phúng, ám chỉ Lam Ưng vệ bọn hắn dùng danh tiếng phá án, làm sự tình cướp bóc.
Lời vừa nói ra, sắc mặt của Yến thống lĩnh triệt để chìm xuống.
Trên thực tế, Yến thống lĩnh bắt đạo tặc là thực, nhưng mà, nhìn chằm chằm vào Giang Trần, đó cũng là thật. Bởi vì, hắn từ chỗ Liễu tỷ nhận được mật báo, biết được người này có rất nhiều Cổ Ngọc, là một số tài phú giá trên trời. Cái này để cho Yến thống lĩnh tim đập thình thịch.
Tuy Liễu tỷ nói những Cổ Ngọc kia không phải mới khai thác, nhưng Yến thống lĩnh căn bản không thèm để ý những chuyện này, hắn cũng mặc kệ đối phương có phải đạo tặc hay không, cái này không trọng yếu.
Quan trọng là, trên người đối phương, có đồ vật hắn muốn!
Mà Giang Trần thông minh tài trí, tự nhiên suy đoán đến điểm này, cũng nhìn ra điểm này.
Cho nên giờ khắc này, bọn họ là ngầm hiểu lẫn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.