Chương 3168: Uy chấn Lam Ưng vệ
Lê Thiên
09/05/2019
Cho nên, Giang Trần mới xuất thủ cứu giúp.
Cái này cũng cho Lam Ưng vệ cớ ra tay.
Kỳ thật Sở Tinh Hán cũng tràn đầy nghi hoặc, hắn ở Vạn Uyên đảo lăn lộn nhiều năm như vậy, biết rõ chỗ này nhân tình mỏng, biết rõ nước sâu bao nhiêu.
Trông cậy vào có người bênh vực kẻ yếu, vậy cơ hồ là sự tình không có khả năng.
Vừa rồi một khắc kia, Sở Tinh Hán đã làm xong chuẩn bị chịu chết, lại không nghĩ rằng, thậm chí có người đứng ra, lâm nguy cứu hắn một mạng.
Hơn nữa người kia, tựa hồ không e ngại Lam Ưng vệ. Đối mặt nhiều Lam Ưng vệ nhìn chằm chằm như vậy, người này như trước có thể chuyện trò vui vẻ.
Bởi vậy có thể thấy được, địa vị của người này tuyệt đối không nhỏ.
Thậm chí, trong nội tâm Sở Tinh Hán ẩn ẩn còn có chút ý niệm cổ quái, cảm thấy người trước mặt kia, có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết.
Nhìn kỹ tướng mạo người này, tựa hồ hắn chưa từng gặp qua. Mà người có thần thức cùng khí độ cường đại như thế, Sở Tinh Hán tự hỏi cũng chưa từng kết giao qua.
Như vậy, cảm giác quen thuộc này đến cùng từ đâu mà đến? Sở Tinh Hán không rõ.
Bên kia, Lam Ưng vệ đã dọn xong trận thế, bao bọc vây quanh Giang Trần. Tình hình giương cung bạt kiếm, hào khí hiện trường rất ngưng trọng, hết sức căng thẳng.
Yến thống lĩnh kia hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Các hạ, cuối cùng hỏi ngươi một lần, các hạ đến cùng là lai lịch thế nào?
Giang Trần nhịn không được cười lên:
- Còn hỏi cái gì chứ? Lam Ưng vệ các ngươi đã hạ quyết tâm, muốn làm cái gì thì làm cái đó, hỏi rõ ràng rồi, chẳng phải sẽ xấu hổ sao?
- Nói như vậy, các hạ là quyết tâm đối nghịch với Lam Ưng vệ ta?
Kỳ thật trong đầu Yến thống lĩnh cũng có nghi vấn, cảm thấy người trẻ tuổi này, có chút kỳ quặc.
Muốn nói đối mặt loại tràng diện này, thiên tài trẻ tuổi, dù có địa vị lớn, cũng khó tránh khỏi sẽ có chút khẩn trương.
Còn người trẻ tuổi kia, từ trên mặt của hắn hoàn toàn nhìn không tới nửa điểm khẩn trương. Loại thong dong này, để cho Yến thống lĩnh cũng có chút lo nghĩ.
Người trẻ tuổi kia, Lam Ưng Vệ có thể đắc tội sao?
Bất quá, ý niệm trong đầu Yến thống lĩnh khẽ động, trong nội tâm quét ngang:
- Quản không được nhiều như vậy rồi, tiểu tử này vô lễ như thế, dù có địa vị lớn, cũng trước cầm xuống nói sau. Nếu dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, trực tiếp tiêu diệt, lại có thể thế nào?
Yến thống lĩnh nộ từ trong lòng lên, ác hàn sinh ra.
- Bắt lấy hắn, nếu như ngoan cố chống lại, giết!
Yến thống lĩnh rốt cục hạ lệnh.
Yến thống lĩnh ra lệnh một tiếng, mấy tu sĩ Thiên Vị ở phía trước nhất, mỗi một cái đều lộ vẻ dữ tợn, điên cuồng hét lên, phân thành nhiều phương vị giết qua Giang Trần.
Ánh mắt Giang Trần sâu xa, tay ném đi, một tòa Đại Sơn Kim sắc vắt ngang trên hư không. Đại Sơn kia lập tức bắn ra vô số khí lưu, như là thác nước, bốn phương tám hướng bắn xuống.
Khí lưu Kim sắc này, lập tức bảo vệ Hoàng Nhi và Sở Tinh Hán ở bên trong.
Nguyên Từ Kim Sơn này, theo Giang Trần không ngừng tế luyện, uy lực cũng không ngừng đề thăng. Công phòng nhất thể, tu sĩ bình thường, căn bản phá không ra.
Mấy tu sĩ Thiên Vị, liên tục trùng kích, nhưng mà đối mặt Nguyên Từ Kim Sơn phòng ngự, lại thủy chung không cách nào đột phá.
Sắc mặt Giang Trần tự nhiên, trong lúc đó, hắn trừng mắt, Tà Ác Kim Nhãn đâm rách hư không, như mũi tên xuyên thẳng qua, phân biệt bắn về phía ba người trước nhất.
Ba người kia bị Tà Ác Kim Nhãn của Giang Trần quét qua, toàn thân giật mình, động tác lập tức chậm chạp xuống.
Sau một khắc, huyết dịch của bọn hắn, phảng phất như bị cái gì đó ngưng lại, tốc độ chảy bắt đầu chậm dần.
- Không tốt!
Ba người này lập tức phát giác được không ổn, bất quá, chờ bọn hắn phản ứng, thần trí của bọn hắn đã bắt đầu trở nên hỗn độn.
Bên ngoài, Yến thống lĩnh thấy một màn như vậy, cho là bọn họ bị Giang Trần ám toán, quát:
- Mấy người các ngươi, nhanh chóng lui ra phía sau!
Cách nghĩ của Yến thống lĩnh là đúng, rời xa khu vực nguy hiểm, đây là một loại bản năng.
Thế nhưng mà, hắn căn bản không biết ba người kia tao ngộ là vấn đề như thế nào. Yến thống lĩnh nhắc nhở, giờ phút này căn bản vu sự vô bổ.
Bởi vì, Tà Ác Kim Nhãn cường đại, đã thẩm thấu đến kinh mạch huyết dịch, lục phủ ngũ tạng, lại đến thần thức. . . của bọn hắn
Cơ hồ lấy tốc độ mắt thường có thể chứng kiến, động tác của ba người này càng ngày càng chậm, càng ngày càng cứng ngắc, mà biểu lộ trên mặt cũng càng ngày càng thống khổ, càng ngày càng tuyệt vọng.
Sau một lát, ba người này trực tiếp đứng tại chỗ, toàn thân cứng rắn, rốt cuộc không cách nào nhúc nhích, như pho tượng lạnh như băng.
Một màn này, làm cho những tu sĩ còn ý đồ trùng kích Nguyên Từ Kim Sơn phòng ngự kia, cả đám kinh hồn táng đảm, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Vô ý thức lui về phía sau vài bước.
Giang Trần dù bận vẫn ung dung nhìn qua những người kia, lại phát hiện, những tu sĩ này, thậm chí ngay cả dũng khí cùng hắn đối mặt cũng không có.
Giờ phút này, Yến thống lĩnh rốt cục nhìn ra trò, quát:
- Mọi người coi chừng, đừng nhìn ánh mắt của hắn, đồng thuật của tiểu tử này rất cao minh.
Chờ hắn hiểu được, đã có chút muộn.
Những người tâm chí không kiên kia, ánh mắt bị Giang Trần quét qua, lập tức đi theo gót. Bởi như vậy, vô số pho tượng, không ngừng xuất hiện ở trước mặt Giang Trần.
Lam Ưng vệ diễu võ dương oai, không ai bì nổi kia, trong nháy mắt, thì có mười mấy người biến thành pho tượng. Kể cả mấy tu sĩ Thiên Vị trước đó hung hãn nhất, cũng không có một cái nào may mắn thoát khỏi.
Bởi như vậy, mấy trợ thủ đắc lực bên người Yến thống lĩnh, cơ hồ là dưới tình huống không có bất kỳ dấu hiệu, liền gãy ở trong tay Giang Trần.
Yến thống lĩnh đau lòng không thôi, mấy trợ thủ kia, đều là Đại tướng dưới trướng của hắn. Không có những người này, chẳng khác nào Yến thống lĩnh hắn không có cánh chim, không có nanh vuốt.
Một quang can tư lệnh, lại có thể làm được cái gì?
Trong mắt Yến thống lĩnh, chảy ra vẻ cừu hận, nhưng trong cừu hận, lại có chút trốn tránh. Hiển nhiên, hắn đối với đồng thuật đáng sợ kia, cũng có chút kiêng kị.
Tuy nhiên, hắn nhìn ra được, cảnh giới Võ Đạo của đối phương, là kém hắn mấy cấp độ. Thế nhưng mà, đồng thuật của đối phương, cảnh giới thần thức của đối phương, tựa hồ hoàn toàn không kém hắn.
Nói cách khác, mặc dù là Yến thống lĩnh hắn, chống lại đối thủ như vậy, cũng phải chú ý cẩn thận, không dám cam đoan trăm phần trăm có thể phá giải đồng thuật của đối phương.
Mà những tán tu vây xem kia, thì triệt để choáng váng. Bọn hắn không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Lam Ưng vệ chấp pháp rồi.
Có thể nói, tại Lam Yên đảo vực, Lam Ưng vệ tuyệt đối là đánh đâu thắng đó. Lúc nào, Lam Ưng vệ nếm qua thiệt thòi như hôm nay?
Cái này để cho ánh mắt của bọn hắn nhìn về phía Giang Trần, cũng trở nên phức tạp. Người trẻ tuổi này rốt cuộc là địa vị gì? Khó trách hắn chẳng thèm ngó tới Lam Ưng vệ uy hiếp, nguyên lai người trẻ tuổi kia, tu vi cực mạnh, thủ đoạn lại cao minh!
Cái này cũng cho Lam Ưng vệ cớ ra tay.
Kỳ thật Sở Tinh Hán cũng tràn đầy nghi hoặc, hắn ở Vạn Uyên đảo lăn lộn nhiều năm như vậy, biết rõ chỗ này nhân tình mỏng, biết rõ nước sâu bao nhiêu.
Trông cậy vào có người bênh vực kẻ yếu, vậy cơ hồ là sự tình không có khả năng.
Vừa rồi một khắc kia, Sở Tinh Hán đã làm xong chuẩn bị chịu chết, lại không nghĩ rằng, thậm chí có người đứng ra, lâm nguy cứu hắn một mạng.
Hơn nữa người kia, tựa hồ không e ngại Lam Ưng vệ. Đối mặt nhiều Lam Ưng vệ nhìn chằm chằm như vậy, người này như trước có thể chuyện trò vui vẻ.
Bởi vậy có thể thấy được, địa vị của người này tuyệt đối không nhỏ.
Thậm chí, trong nội tâm Sở Tinh Hán ẩn ẩn còn có chút ý niệm cổ quái, cảm thấy người trước mặt kia, có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết.
Nhìn kỹ tướng mạo người này, tựa hồ hắn chưa từng gặp qua. Mà người có thần thức cùng khí độ cường đại như thế, Sở Tinh Hán tự hỏi cũng chưa từng kết giao qua.
Như vậy, cảm giác quen thuộc này đến cùng từ đâu mà đến? Sở Tinh Hán không rõ.
Bên kia, Lam Ưng vệ đã dọn xong trận thế, bao bọc vây quanh Giang Trần. Tình hình giương cung bạt kiếm, hào khí hiện trường rất ngưng trọng, hết sức căng thẳng.
Yến thống lĩnh kia hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Các hạ, cuối cùng hỏi ngươi một lần, các hạ đến cùng là lai lịch thế nào?
Giang Trần nhịn không được cười lên:
- Còn hỏi cái gì chứ? Lam Ưng vệ các ngươi đã hạ quyết tâm, muốn làm cái gì thì làm cái đó, hỏi rõ ràng rồi, chẳng phải sẽ xấu hổ sao?
- Nói như vậy, các hạ là quyết tâm đối nghịch với Lam Ưng vệ ta?
Kỳ thật trong đầu Yến thống lĩnh cũng có nghi vấn, cảm thấy người trẻ tuổi này, có chút kỳ quặc.
Muốn nói đối mặt loại tràng diện này, thiên tài trẻ tuổi, dù có địa vị lớn, cũng khó tránh khỏi sẽ có chút khẩn trương.
Còn người trẻ tuổi kia, từ trên mặt của hắn hoàn toàn nhìn không tới nửa điểm khẩn trương. Loại thong dong này, để cho Yến thống lĩnh cũng có chút lo nghĩ.
Người trẻ tuổi kia, Lam Ưng Vệ có thể đắc tội sao?
Bất quá, ý niệm trong đầu Yến thống lĩnh khẽ động, trong nội tâm quét ngang:
- Quản không được nhiều như vậy rồi, tiểu tử này vô lễ như thế, dù có địa vị lớn, cũng trước cầm xuống nói sau. Nếu dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, trực tiếp tiêu diệt, lại có thể thế nào?
Yến thống lĩnh nộ từ trong lòng lên, ác hàn sinh ra.
- Bắt lấy hắn, nếu như ngoan cố chống lại, giết!
Yến thống lĩnh rốt cục hạ lệnh.
Yến thống lĩnh ra lệnh một tiếng, mấy tu sĩ Thiên Vị ở phía trước nhất, mỗi một cái đều lộ vẻ dữ tợn, điên cuồng hét lên, phân thành nhiều phương vị giết qua Giang Trần.
Ánh mắt Giang Trần sâu xa, tay ném đi, một tòa Đại Sơn Kim sắc vắt ngang trên hư không. Đại Sơn kia lập tức bắn ra vô số khí lưu, như là thác nước, bốn phương tám hướng bắn xuống.
Khí lưu Kim sắc này, lập tức bảo vệ Hoàng Nhi và Sở Tinh Hán ở bên trong.
Nguyên Từ Kim Sơn này, theo Giang Trần không ngừng tế luyện, uy lực cũng không ngừng đề thăng. Công phòng nhất thể, tu sĩ bình thường, căn bản phá không ra.
Mấy tu sĩ Thiên Vị, liên tục trùng kích, nhưng mà đối mặt Nguyên Từ Kim Sơn phòng ngự, lại thủy chung không cách nào đột phá.
Sắc mặt Giang Trần tự nhiên, trong lúc đó, hắn trừng mắt, Tà Ác Kim Nhãn đâm rách hư không, như mũi tên xuyên thẳng qua, phân biệt bắn về phía ba người trước nhất.
Ba người kia bị Tà Ác Kim Nhãn của Giang Trần quét qua, toàn thân giật mình, động tác lập tức chậm chạp xuống.
Sau một khắc, huyết dịch của bọn hắn, phảng phất như bị cái gì đó ngưng lại, tốc độ chảy bắt đầu chậm dần.
- Không tốt!
Ba người này lập tức phát giác được không ổn, bất quá, chờ bọn hắn phản ứng, thần trí của bọn hắn đã bắt đầu trở nên hỗn độn.
Bên ngoài, Yến thống lĩnh thấy một màn như vậy, cho là bọn họ bị Giang Trần ám toán, quát:
- Mấy người các ngươi, nhanh chóng lui ra phía sau!
Cách nghĩ của Yến thống lĩnh là đúng, rời xa khu vực nguy hiểm, đây là một loại bản năng.
Thế nhưng mà, hắn căn bản không biết ba người kia tao ngộ là vấn đề như thế nào. Yến thống lĩnh nhắc nhở, giờ phút này căn bản vu sự vô bổ.
Bởi vì, Tà Ác Kim Nhãn cường đại, đã thẩm thấu đến kinh mạch huyết dịch, lục phủ ngũ tạng, lại đến thần thức. . . của bọn hắn
Cơ hồ lấy tốc độ mắt thường có thể chứng kiến, động tác của ba người này càng ngày càng chậm, càng ngày càng cứng ngắc, mà biểu lộ trên mặt cũng càng ngày càng thống khổ, càng ngày càng tuyệt vọng.
Sau một lát, ba người này trực tiếp đứng tại chỗ, toàn thân cứng rắn, rốt cuộc không cách nào nhúc nhích, như pho tượng lạnh như băng.
Một màn này, làm cho những tu sĩ còn ý đồ trùng kích Nguyên Từ Kim Sơn phòng ngự kia, cả đám kinh hồn táng đảm, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Vô ý thức lui về phía sau vài bước.
Giang Trần dù bận vẫn ung dung nhìn qua những người kia, lại phát hiện, những tu sĩ này, thậm chí ngay cả dũng khí cùng hắn đối mặt cũng không có.
Giờ phút này, Yến thống lĩnh rốt cục nhìn ra trò, quát:
- Mọi người coi chừng, đừng nhìn ánh mắt của hắn, đồng thuật của tiểu tử này rất cao minh.
Chờ hắn hiểu được, đã có chút muộn.
Những người tâm chí không kiên kia, ánh mắt bị Giang Trần quét qua, lập tức đi theo gót. Bởi như vậy, vô số pho tượng, không ngừng xuất hiện ở trước mặt Giang Trần.
Lam Ưng vệ diễu võ dương oai, không ai bì nổi kia, trong nháy mắt, thì có mười mấy người biến thành pho tượng. Kể cả mấy tu sĩ Thiên Vị trước đó hung hãn nhất, cũng không có một cái nào may mắn thoát khỏi.
Bởi như vậy, mấy trợ thủ đắc lực bên người Yến thống lĩnh, cơ hồ là dưới tình huống không có bất kỳ dấu hiệu, liền gãy ở trong tay Giang Trần.
Yến thống lĩnh đau lòng không thôi, mấy trợ thủ kia, đều là Đại tướng dưới trướng của hắn. Không có những người này, chẳng khác nào Yến thống lĩnh hắn không có cánh chim, không có nanh vuốt.
Một quang can tư lệnh, lại có thể làm được cái gì?
Trong mắt Yến thống lĩnh, chảy ra vẻ cừu hận, nhưng trong cừu hận, lại có chút trốn tránh. Hiển nhiên, hắn đối với đồng thuật đáng sợ kia, cũng có chút kiêng kị.
Tuy nhiên, hắn nhìn ra được, cảnh giới Võ Đạo của đối phương, là kém hắn mấy cấp độ. Thế nhưng mà, đồng thuật của đối phương, cảnh giới thần thức của đối phương, tựa hồ hoàn toàn không kém hắn.
Nói cách khác, mặc dù là Yến thống lĩnh hắn, chống lại đối thủ như vậy, cũng phải chú ý cẩn thận, không dám cam đoan trăm phần trăm có thể phá giải đồng thuật của đối phương.
Mà những tán tu vây xem kia, thì triệt để choáng váng. Bọn hắn không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Lam Ưng vệ chấp pháp rồi.
Có thể nói, tại Lam Yên đảo vực, Lam Ưng vệ tuyệt đối là đánh đâu thắng đó. Lúc nào, Lam Ưng vệ nếm qua thiệt thòi như hôm nay?
Cái này để cho ánh mắt của bọn hắn nhìn về phía Giang Trần, cũng trở nên phức tạp. Người trẻ tuổi này rốt cuộc là địa vị gì? Khó trách hắn chẳng thèm ngó tới Lam Ưng vệ uy hiếp, nguyên lai người trẻ tuổi kia, tu vi cực mạnh, thủ đoạn lại cao minh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.