Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
Chương 479: Kiến trúc không gian 5
Nguyệt Hạ Khuynh Ca
18/12/2017
"Đều đã thấy được, trong Tháp Thiên Ky có bao nhiêu nguy hiểm, các ngươi đều phải cẩn thận và cẩn thận cho ta!" Diệt trầm giọng nói, tiếng nói
chứa tức giận ẩn nhẫn.
Hồn nắm chặt quả đấm, hơi hơi phát run: "Vì sao phải tới nơi này? Chúng ta có thể đến kiến trúc khác..."
"Ngậm miệng!" Sát trợn mắt nhìn Hồn, không thấy sắc mặt Diệt càng khó nhìn sao?
Hồn cúi đầu, vẻ mặt phẫn nộ.
Diệt thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Chúng ta tới Thần Vực luôn luôn phải đạt được xuất sắc, còn phải giúp Điện Chủ diệt trừ toàn bộ uy hiếp, đây là ý nghĩa tồn tại của chúng ta. Ở trong Thần Vực, tất cả hành động của chúng ta, tất cả những gì nhận được đều sẽ được Thần Vực ghi lại, lúc ở Bách Bảo Lâu cũng đã thua Bạch Vũ, nếu còn không giết nàng ta, thì ngay cả xuất sắc cũng đều không lấy được."
Ba người yên lặng.
Sau một lúc lâu, Sát lạnh lùng mở miệng: "Hình như Bạch Vũ không ở đây, nếu Phách đã chết, liền dùng máu của hắn mở đường đi."
"Cái gì? Hắn đã chết, ngươi lại muốn dùng máu của hắn trải đường, ngươi còn có lương tâm không?" Hồn giận tím mặt, Sát run rẩy chửi ầm lên.
"Được rồi, Hồn. Ta biết tình cảm của ngươi và Phách rất tốt, nhưng hắn đã chết, không thể để cho hắn chết vô ích." Diệt trầm giọng nói.
Mấy người tiện tay lấy máu của Phách, vung ra bốn phía. Quả nhiên máu là công cụ phá giải sương mù, hễ là chỗ bị vẩy máu, sương mù liền biến mất.
Rất nhanh bọn họ đã phát hiện, một vòng bốn phía đều là các loại cơ quan, áp đao coi như là tốt, những mũi nhọn này tuyệt đối có thể xuyên người thành nhím ngay tại chỗ. Duy nhất một chỗ không có cơ quan đương nhiên chính là cửa ra thông huớng tiếp theo.Bọn họ quan sát chung quanh một vòng, xác định không thấy Bạch Vũ, cho rằng Bạch Vũ đã đi qua cửa này, bọn họ phải mất đi một đồng bạn mới tìm được cách qua cửa, không khỏi thở dài, buồn bực tiến vào cửa tiếp theo.
Bọn họ nào biết đâu rằng, Bạch Vũ khoác quần áo tàng hình mới lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ, đi vào cửa ra, nàng không làm bất cứ cái gì cũng nhặt được tiện nghi, dễ dàng liền xông qua một cửa.
Nếu bọn họ biết được, tuyệt đối sẽ tức giận hộc máu.
Sau khi qua cửa thứ nhất, trước mặt Bạch Vũ lại xuất hiện mấy chục lối rẽ! Bốn người Diệt sớm đã đi không thấy bóng dáng, cũng không biết là đi hướng nào, có lẽ bọn họ cũng sẽ không đi cùng một hướng.
Bạch Vũ đau đầu nhìn hơn trăm lối rẽ trước mắt, có rộng, có hẹp, có sáng, có âm u, nàng tùy tâm chọn một lối rẽ có vẻ rộng rãi, sáng sủa tiến vào, gần như lúc nàng đi vào, lối rẽ khác phía sau liền hoàn toàn biến mất.
Đường càng vào càng rộng, bốn phía giống như đại sảnh sáng ngời, mặt đất là đá cẩm thạch bóng loáng, hai bên là vách tường gỗ chân thật, đẹp đẽ quý giá, liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy điểm đầu.
Không biết Bạch Vũ đi bao lâu, đột nhiên dừng bước, đại sảnh trống trải phía trước vẫn sáng trưng như cũ, nhưng không hiểu sao nàng có một loại cảm giác, hình như phía trước có vài thứ, một vài thứ gì đó không nhìn thấy được, rất nguy hiểm.
Nàng cẩn thận bước chân, đột nhiên chân tê rần, một sợi tơ màu đỏ như lưỡi dao cắt rách da thịt của nàng, sợi tơ này cực nhỏ và mảnh, còn mảnh hơn sợi tóc, không đến gần nhìn kỹ, hoàn toàn không nhìn thấy.
Không nhìn thấy thì cũng thôi, sợi tơ sắc bén này càng khủng bố hơn lưỡi dao chém sắt như chém bùn, nếu bước chân của Bạch Vũ không chậm một chút, bước ra một bước, chỉ sợ sẽ chặt đứt hơn một nửa mắt cá chân, mà không phải chỉ cắt rách da giống như lúc này.
Bạch Vũ vội vàng dừng lại, nhưng sợi tơ rung động, cả thông đạo cũng bắt đầu rung động theo, cơ quan bị phát động rồi!
Hồn nắm chặt quả đấm, hơi hơi phát run: "Vì sao phải tới nơi này? Chúng ta có thể đến kiến trúc khác..."
"Ngậm miệng!" Sát trợn mắt nhìn Hồn, không thấy sắc mặt Diệt càng khó nhìn sao?
Hồn cúi đầu, vẻ mặt phẫn nộ.
Diệt thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Chúng ta tới Thần Vực luôn luôn phải đạt được xuất sắc, còn phải giúp Điện Chủ diệt trừ toàn bộ uy hiếp, đây là ý nghĩa tồn tại của chúng ta. Ở trong Thần Vực, tất cả hành động của chúng ta, tất cả những gì nhận được đều sẽ được Thần Vực ghi lại, lúc ở Bách Bảo Lâu cũng đã thua Bạch Vũ, nếu còn không giết nàng ta, thì ngay cả xuất sắc cũng đều không lấy được."
Ba người yên lặng.
Sau một lúc lâu, Sát lạnh lùng mở miệng: "Hình như Bạch Vũ không ở đây, nếu Phách đã chết, liền dùng máu của hắn mở đường đi."
"Cái gì? Hắn đã chết, ngươi lại muốn dùng máu của hắn trải đường, ngươi còn có lương tâm không?" Hồn giận tím mặt, Sát run rẩy chửi ầm lên.
"Được rồi, Hồn. Ta biết tình cảm của ngươi và Phách rất tốt, nhưng hắn đã chết, không thể để cho hắn chết vô ích." Diệt trầm giọng nói.
Mấy người tiện tay lấy máu của Phách, vung ra bốn phía. Quả nhiên máu là công cụ phá giải sương mù, hễ là chỗ bị vẩy máu, sương mù liền biến mất.
Rất nhanh bọn họ đã phát hiện, một vòng bốn phía đều là các loại cơ quan, áp đao coi như là tốt, những mũi nhọn này tuyệt đối có thể xuyên người thành nhím ngay tại chỗ. Duy nhất một chỗ không có cơ quan đương nhiên chính là cửa ra thông huớng tiếp theo.Bọn họ quan sát chung quanh một vòng, xác định không thấy Bạch Vũ, cho rằng Bạch Vũ đã đi qua cửa này, bọn họ phải mất đi một đồng bạn mới tìm được cách qua cửa, không khỏi thở dài, buồn bực tiến vào cửa tiếp theo.
Bọn họ nào biết đâu rằng, Bạch Vũ khoác quần áo tàng hình mới lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ, đi vào cửa ra, nàng không làm bất cứ cái gì cũng nhặt được tiện nghi, dễ dàng liền xông qua một cửa.
Nếu bọn họ biết được, tuyệt đối sẽ tức giận hộc máu.
Sau khi qua cửa thứ nhất, trước mặt Bạch Vũ lại xuất hiện mấy chục lối rẽ! Bốn người Diệt sớm đã đi không thấy bóng dáng, cũng không biết là đi hướng nào, có lẽ bọn họ cũng sẽ không đi cùng một hướng.
Bạch Vũ đau đầu nhìn hơn trăm lối rẽ trước mắt, có rộng, có hẹp, có sáng, có âm u, nàng tùy tâm chọn một lối rẽ có vẻ rộng rãi, sáng sủa tiến vào, gần như lúc nàng đi vào, lối rẽ khác phía sau liền hoàn toàn biến mất.
Đường càng vào càng rộng, bốn phía giống như đại sảnh sáng ngời, mặt đất là đá cẩm thạch bóng loáng, hai bên là vách tường gỗ chân thật, đẹp đẽ quý giá, liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy điểm đầu.
Không biết Bạch Vũ đi bao lâu, đột nhiên dừng bước, đại sảnh trống trải phía trước vẫn sáng trưng như cũ, nhưng không hiểu sao nàng có một loại cảm giác, hình như phía trước có vài thứ, một vài thứ gì đó không nhìn thấy được, rất nguy hiểm.
Nàng cẩn thận bước chân, đột nhiên chân tê rần, một sợi tơ màu đỏ như lưỡi dao cắt rách da thịt của nàng, sợi tơ này cực nhỏ và mảnh, còn mảnh hơn sợi tóc, không đến gần nhìn kỹ, hoàn toàn không nhìn thấy.
Không nhìn thấy thì cũng thôi, sợi tơ sắc bén này càng khủng bố hơn lưỡi dao chém sắt như chém bùn, nếu bước chân của Bạch Vũ không chậm một chút, bước ra một bước, chỉ sợ sẽ chặt đứt hơn một nửa mắt cá chân, mà không phải chỉ cắt rách da giống như lúc này.
Bạch Vũ vội vàng dừng lại, nhưng sợi tơ rung động, cả thông đạo cũng bắt đầu rung động theo, cơ quan bị phát động rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.