Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã
Chương 47: Cầu Hôn
Mộng Huyền Vũ
17/10/2016
-Cái gì? Chỗ mua nhẫn đang bị ăn cướp hả? – HUyệt Anh la lên khi
nghe mẹ Kaishsito tường thuật lại tất cả. Anh hiện giờ đang trong tình
trạng khá xấu nên không đủ sức để kể hết cho cô nghe nên nhờ vào mẹ.
-Phải con! Kaishsito lẫn Phong đều bị thương do bị sung bắn! Hai đứa nó đang nằm bất tỉnh ngay đây nè! – Mở speaker, lời nói của Tuệ Linh khiến cả nhóm người còn lại xanh mặt.
Mặt Huyệt Anh tối sầm lại, hoảng loạn vô cùng không thể bình tĩnh được. Mamako như muốn rơi lệ ngay lập tức, mặt tái xanh và nỗi sợ hãi đến tột độ vì không kiếm được phương hướng. Nhưng người lớn còn lại cũng không khỏi ngạc nhiên. Bà Mai Chi và Ánh Nguyệt run rẩy một cách sợ hãi . Đau buồn nhất là Daisuke và Hoàng Dương vì lẫn con và vợ họ đang trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc đó.
-Mau đi tới chỗ đó ngay!- Chấn Hùng ra lệnh. Khỏi nói , cả đám người liền chạy tới xe hơi để tới đó ngay . HUyệt Anh và Mamako cũng chả phiền lòng gì chạy theo nhưng Dosu cản lại.
-Hai đứa ở lại với mẹ đi! Ba và mấy chú đi được rồi!- Bốn người đàn ông trụ cột vào xe chuẩn bị tay lái. Ánh Nguyệt và Mai Chi bị cho ở lại để trông giữ HUyệt Anh và Mamako. Nhưng hai cô nàng vẫn bướng bỉnh đòi đi theo.
-Ba ! Cho tụi con đi với! Bọn con không thể ngồi yên được khi nghe tin họ bị vậy!- Mamako ra sức van xin!
-Cho con đi với! Con biết võ mà! Con không sợ!
-Không được! Hai đứa đi càng nguy hiểm hơn! Ở lại với mẹ đi!- Chấn Hùng cũng ngăn cản , ông sợ có chuyện gì xảy ra với cô con gái nhỏ của ông lắm.
Cứ bỏ qua yêu cầu của hai cô nàng, chiếc xe của bốn người đó vút đi . Ánh Nguyệt và Mai Chi chạy lại tới ôm con mình. Hai cô nàng đâu dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Van xin ba không được thì quay qua mẹ . Dẫu sao mẹ cũng dễ tính hơn ba nhiều.
-Mẹ! Cho tụi con đi đi!
-Không được Mamako! Mẹ cũng không cho phép!
-Làm ơn đi! Con sợ lắm! Lỡ con không được gặp Kaishsito nữa thì sao?
-Vậy sao con không nghĩ rằng mẹ sẽ sợ khi mất con hả HUyệt Anh?
Dẫu cho bị từ chối thẳng chừng. Hai cô cũng không ngừng lại. Nghe tin người yêu mình bị sung bắn khi cố gắng cứu tất cả mọi người bây giờ đang nằm soài xuống mặt đất thở hổn hển. Một anh hung vậy mà chết dưới tay nhưng tên vô lại đó sao? Cứ nghĩ sẽ không được thấy khuôn mặt Kaishito và Phong lần nữa! Hai cô lòng không yên mà cứ bấn loạn lên. Huyệt Anh và Mamako cố gắng van xin lần nữa một cách hối hả đễn nỗi khóc nấc lên.
-Mẹ! Con xin mẹ! Con xin mẹ hãy cho con đi!Hic hic!
-Con van mẹ đấy! Làm ơn hãy cho tụi con tới chỗ cửa hàng đi! Hức!
Mai Chi và Ánh Nguyệt thấy cảnh này đau lòng nên cũng mềm ra. Thấy con gái vậy có bà mẹ nào không can tâm chứ.
-Được! Mẹ sẽ cho hai đứa đi nhưng mẹ cũng sẽ phải đi theo!
-Mẹ cũng không thể yên được khi hai đứa tự xông và chỗ đó!
Hai cô mừng rỡ ôm chặt lấy mẹ cảm ơn . Còn chiếc xe của bên nhà hai bà. Mai Chi và Ánh Nguyệt thật ra cũng biết lái xe hơi nhưng chỉ là không có cơ hội để trổ tài. Kì này người lái là Mai Chi vì bà vững hơn bạn mình nhiều. Huyệt Anh và Mamako ngồi đằng sau yên xe, bà Ánh Nguyệt quay xuống nói.
-Con thử gọi Kaishito lại một lần nữa đi! Hỏi xem nó đang ở đâu?
Huyệt Anh lấy ngay cái điện thoại ra gọi lại. Cầu trời không có chuyện gì xảy ra. May mắn bên đầu dây bên kia, Kaishito nhấc máy với giọng yếu ớt hơn nữa khiến Huyệt Anh càng hoảng.
-Kaishito ! Anh có sao không? Bọn chúng có làm gì anh không?- Huyệt Anh vừa nói vừa khóc.
-Không sao đâu HUyệt Anh! Tạm thời bọn chúng tha cho hai anh và mẹ!
-Anh Phong sao rồi anh Kaishsito? Hức!- Mamako kề sát miệng khóc lóc hỏi. Bên kia chỉ nghe tiếng bật cười nhẹ của Kaishito hồi lại.
-Ha! Nó đang dưỡng sức em ! Không sao đâu Mamako !- Phong vẫn còn đnag nằm bất tỉnh trong lòng AN Di. Anh nói giảm nói tránh chứ không tâm trí Mamako còn tệ hơn nữa.
-Bọn anh đang ở đâu vậy? - Huyệt Anh hỏi với lòng vô cùng nôn nóng.
-Đang ở của hàng ZZZ!
-Mẹ biết chỗ đó!- Mai Chi reo lên. Sau đó bà đạp xe đi ngay lập tức. Trên quãng đường đi, HUyệt Anh vẫn giữ kết nối với Kaishito mong giữ dài lâu khoảnh khắc giữa cô và anh.
-Anh và ba người rang chút đi nha! Mọi người đang tới giải cứu đấy!
-Thế sao?Không cần đâu em!
-Cái gì mà không cần chứ! Anh bị thương vậy….sao em yên được chứ…Hic hic!-Cô không giấu nỗi cảm xúc , khóc thút thít.
-Huyệt Anh ngoan của anh! Đừng khóc nữa! Em đâu phải con nít đâu!
-Huhu! Nhưng giờ em chả biết làm gì hơn! Em sợ lắm….em sợ mất anh lắm!
-…Huyệt Anh….
-Dạ!
-Đồng ý lấy anh không?- Năm chữ trong một câu thôi nhưng nó làm cô cảm động vô cùng. Tuy thanh giọng có yếu ớt thể hiện sự mất sưc và trầm lặng nhưng lại vô cùng ngọt ngào và đáng yêu đến nỗi kì diệu. Huyệt Anh đưa tay che mặt rang kìm nén nước mắt lại. Nhưng câu nói đó quá đỗi hạnh phúc khiến cô không thể điều khiển tâm trí mình được nữa. Cô nơ nụ cười vô cùng hạnh phúc nói.
-Em đồng ý! Em đồng ý lấy anh!
-Tốt quá! Vậy em muốn chừng nào chúng ta cưới?- Kaishsito mỉm cười nhẹ nhàng vui tươi. Bà Tuệ Linh và An Di bên kia cũng cười theo với biểu hiện đáng yêu của đôi nhỏ trược mặt hai bà.
-Ngay bây giờ…ngay bây giờ luôn cũng được!
-Ngốc quá!Chưa đủ tuổi sao cưới? – Kaishsito bất cười.
- Vậy thì năm sau nhé! Năm sau em và anh đủ 18t …chúng sẽ kết hôn với nhau nhé!-Cô giờ không còn nghĩ đến chuyện học xong đại rồi đến lập gia đình. Bây giờ chỉ cần…anh bên cô là đủ rồi!
-Có quá sớm không em?
-Không anh! Chỉ cần anh là của em…là được rồi!-Cô tha thiết nói.
Bên đầu bên kia , cô nghe tiếng Kaishsito cười lại, cô cũng cười ngốc nghếch theo . Nhưng không may vào đúng lúc đó, lien lạc giữa hai người đã bị cắt. Huyệt Anh hoảng loạn gọi lại ngay lập tức nhưng không nghe hồi âm. Tại sao? Tại sao chứ? Có chuyện gì khong hay xảy ra rồi sao? Tại sao không trả lời điệnt hoại của cô.
Huyệt Anh khóc nức nở đưa khuôn mặt tái lại nhìn Mamako. Mamako liền hiểu ra cũng tái mép theo luôn , cô run rẩy sợ hãi. Bà Ánh Nguyệt và bà Mai Chi nhìn càng đau lòng nên cho xe chạy nhanh hơn. Hai bà mong không có chuyện gì quá ghê gớm xảy ra.
-Lát nữa tới nơi! Để mẹ và cô Mai Chi vô trước xem sao rồi tới luọt tụi con nha! – Ánh Nguyệt quay xuống nói. Cũng chỉ để an toàn cho hai đứa con gái nhỏ của hai bà thôi.
Kaishsito nhìn qua điện thoại. Chết tiệt thật, điện thoại hết pin rồi. Nhưng anh vui lắm, vì Huyệt Anh đồng ý lời cầu hôn của anh rồi.Anh không cần phải suy nghĩ nên cầu hôn như thế nào nữa. Nếu anh thoát được cái khúc kinh hoàng này thì anh và Huyệt Anh sẽ….
-Khụ khụ!- Phong ho khan khiến anh lim dim mở con mắt. Kaishsito quay qua xem tình hình bạn anh, may rằng không quá xấu.
An Di ôm chặt lấy con , xoa dịu dàng cho con. Làm ơn…thần chết đừng lấy Phong từ bà , anh đã mất khá nhiều máu rồi. Phong rang gượng dậy một chút , nói nhỏ cho ba người nghe.
-Cái….cái súng…của hai tên cướp khi nãy!
-Sao chứ ? Con tính lấy bắn tụi nó à?
-Có còn hơn không mẹ! Chúng ta cần cái gì đó để tự vệ và bảo vệ mọi người ở đây!
-Hai đứa ngồi yên đi! Để mẹ đi lấy! – Bà Tuệ Linh tình nguyện. An Di nhìn bạn mình lo sợ, Kaishsito cũng nghi ngờ nhìn theo mẹ nhưng chỉ thấy nụ cười duyên dáng trên đôi môi bà , anh đành để bà đi.
Đỡ Kaishsito nhè nhẹ xuống sàn , bà mon men đi tới chỗ cây sung gần nhất. Để muốn tới chỗ cây sung, bà cần phải bước qua tên thủ lĩnh vẫn đang tập trung nhìn đám đàn em lấy trang sức. Vậy bà chỉ cần cúi thấp người xuống , vừa đi vừa ngồi một cách thật nhẹ nhàng và yên lặng là được.
Tuệ Linh nuốt trọn nước bọt trong miệng. Cơ thể có hơi run rẩy nhưng vì con và mọi người, bà cố gắng nén lại bước đi. Khoảng khắc đi qua tên đại ca mà không bị phát hiện khiến tim đập trong lòng ngực của bà đạp lien hồi như trốn, bà sợ bà chết vì vỡ tim mất.
Nhẹ nhàng bước qua đằng sau tên đại ca, bà mon men tới gần tên gầy nhôm bị con trai bạn bà đánh ngất đi, trên tay hắn vẫ còn cẩm khẩu sung. Bà căng thẳng vươn tay ra để mau tóm lấy cái khẩu sung. Nhưng vừa kịp tới gần thì đằng sau có tiếng vang lên.
-Ay chà! Cô em đang làm gì đó?-Tuệ Linh giật mình liền phiều một phên nhảy bổ chỗ tên cướp gầy gò, cướp khẩu sung trong tay mình rồi quay qua chỉa thẳng vào chủ nhân câu nói đó, chính là tên đại ca.
-Ấy bình tĩnh nào cô em! Xem chừng tôi cho đứa con trai của em lên đường đấy! –Tên đại ca nhoẻn miệng cười chỉa sung vào Kaishsito vẫn còn nằm trên sàn. BàTuệ Linh run rẩy không dám bắn nhưng bà vẫn chỉa sung vào tên đáng ghết trước mặt bà. Ôi bà bực mình cái tên đáng ghét này quá! Bà phải làm sao đây?
Đoàng!
Một phát súng nổ vô cùng mạnh xuyên ngang qua cửa kính cửa hàng làm vụn kính rơi vung vẫy . Viên đạn trong phút chót chạm ào đúng mục tiêu là cái vòng bạc mà tên đại ca đang đeo . Hắn hú hồn vì vết chạm quá đâu và quá nhanh khiến cây súng trong tay hắn bị bật ra khỏi hắn.
Vận tốc viên đạn và sực mạnh của nó gấp nhiều lần với viên đạn của những tên cướp. Vậy nghĩa là người bắn nó sở hữu một cây súng cao cấp hơn. Tên cướp chưa bang hoàng lại , ôm lấy vết đâu ở cổ tay thì một bóng người xuất hiện.
-Ba? – Kaishito thốt lên.
-Nhưng trước khi đó thì tôi sẽ tiễn anh xuống địa ngục đấy anh bạn!-Tuệ Linh và An Di ngẩn người. Daisuke xuất hiện dưới hình bóng là một anh hung, là tia hy vọng cho những người trong cửa hàng vì sắp được giải cứu.
-BỎ SÚNG XUỐNG!- Ba tên còn lại hốt hoảng liền la lên, đưa ba khẩu chĩa vào ngay Daisuke.
Đoàng
Đoàng
Đoàng
Ba phát cùng một lúc, ba cây súng trong tay ba tên cướp rơi xuống sàn còn chúng thì giật mình ôm lấy cánh tay đãm máu vì viên đạn đã bắn xuyên qua da thịt. Cùng lúc đó, đằng sau lưng Daisuke là Hoàng Dương , Dosu và Chấn Hùng xuất hiện .
-Mày….mày là thằng nào?- Tên cướp la lên.
-Tôi là ba của đứa con trai nằm trên sàn và là chồng của người phụ nữ mà vừa nãy chỉa súng vào anh đấy!
-Còn tôi là ba của đứa còn lại và người đang ôm con trai tôi là vợ!-Hoàng Dương nhếch miệng cười.
-Đúng là cha nào con nấy ! Phá phách như nhau!- Tên cướp buột miệng nói.
An Di và Tuệ Linh mừng rỡ vô cùng , Tuệ Linh cầm cây súng qua bên Kaishito để giúp con mìn. Hai anh cũng mỉm cười an tâm . Quên nói rằng là ba của hai anh và hai chú khi xưa từng trong câu lạc bộ bắn súng và họ là những tay thiện xạ trong club.
-Bây giờ mấy người! Giơ hai tay lên!-Chấn Hùng ra lệnh.
Ba tên cướp còn lại hoảng quá đưa tay lên ngay , còn tên đại ca vẫn ôm lấy cổ tay , nghiến răng kèn kẹt như không muốn chịu khuất phục . Nhưng hắn có giơ tay hay không thì bốn người đàn ông cũng chả quan tâm vì giờ nhóm tên cướp này đang nằm trong vòng tay của họ.
Dosu bỏ xuống vào ngay bên hông, điềm tĩnh bước đến ba tên đang đứng như bức tượng tịch thu ba cây súng bị rớt . Ông quay qua trừng mắt ba tên, nói với giọng lãnh lẽo.
-Tụi bây…đứa nào khiến hai đứa cháu của tôi bị thương?-Dosu cầm một khẩu súng. Dùng tay bóp chặt và…nó vỡ ra thành mảnh vụn. Ba tên cướp liền mặt tái xanh .
-Tên…là tên mập đó thưa ngài!- Tên ăn cướp đáng tuổi ông già la lên . Tên mập nhất trong nhóm run rẩy vì hiện giờ Dosu dã đứng trước mặt hắn , ánh mắt như hình viên đạn thực thụ với khuôn mặt vô cảm càng tăng sự đáng sợ.
Bốp!
Tuy có tuổi nhưng sự dẻo dai và sức mạnh còn đó như khi là thanh niên . Dosu vung chân nghịch hướng nửa vòng tròn ngay thẳng đầu tên mập và hắn nằm lăn ra bất tỉnh, đó là đòn có điểm chạm là gót chân. Chỉ cần một cú của cao thủ thôi thì cho dù người đó khỏe tới đâu cũng phải ngất ngay lập tức.
Kaishito và Phong nhìn có phần hơi giật mình một chút vì hiếm khi thấy chú như vậy.
-Mẹ….cô Mai Chi có biết chú như thế không?-Phong quay qua hỏi nhỏ.
-Ồ không đâu con! Binh thường chú hiền lành nhất là khi có cô bên cạnh ! Nhưng có chuyện gì là…chú như thế đấy!
-Ngay cả chú Chấn Hùng cũng thế Kaishito! Trước mặt cô Ánh Nguyệt thì cứ im lặng nhưng hễ có chuyện gì là mẹ không biết.
-Nghe giống như sói đội lốt cừu vậy? – Kaishito bật cười.
Dosu nhẹ nhàng thu chân mình lại. Trên tay cầm ba cây súng quay lại nhóm của ông. Vừa quay lại ông liền ngỡ ngàng ngay lập tức. Đằng sau lưng những người bạn của anh …là Mai Chi. Bà đang há hốc mồm , lấy tay che lại . Mắt bà trừng lên nhìn phía trước thì cũng phải…vì có bao giừ bà thấy chồng bà bạo lực vậy đâu.
-Mai Chi?-Dosu thốt lên.
-Sao? Mai Chi? Em đang làm gì ở đây vậy?- Hoàng Dương nghe thế liền quay qua đằng sau.
-Còn có cả Ánh Nguyệt…-Daisuske cũng thế.
-Hai em đang làm cái quái gì ở đây? Chả phải anh bảo ở nhà sao?- Chấn Hùng gắt gỏng la lên .
Trông lúc mọi người không chú ý vì sự xuất hiện của hai nhân vật . Thì tên đại ca nhanh chóng tóm lấy khẩu súng nãy bị bắn rơi. Hắn chạy tọt qua ba người và núm lấy cổ áo của Ánh Nguyệt. Hắn quàng tay ngay cổ và chĩa súng vào đầu bà. Khuôn mặt điên dại đe dọa.
-Tụi bây ! Bỏ súng xuống không tao giết con nhỏ này!
Thấy đại ca đã thoát khỏi vùng bao vây, hai tên còn lại tính xong lên nhưng rồi Dosu nhanh người quay lại chĩa vào hai tên khiến chúng vẫn phải đứng im.Tên đại ca lẫn nữa đe dọa .
-MÀY CŨNG BỎ SÚNG XUỐNG LUÔN! KHÔNG TAO BẮN CON NÀY!
-Oái!-Ánh Nguyệt bị run mấy lần tại tên cướp nên sợ hãi. Bà nhìn chồng bà với ánh mắt run rẩy như sắp khóc. Chấn Hùng nhìn thương xót, bực mình vì ông chả làm được gì bây giờ. Ông nghiến răng, nắm chắt quyền.
-BỎ SÚNG XUỐNG! –Tên cướp la lên khi cả bốn người đều khó xử.
Bên trong Tuệ Linh và An Di nhìn Ánh Nguyệt mà lòng hốt hoảng. Kaishito và Phong cũng níu chặt lại mà nắm thành quyền. Chết tiệt! Tại sao hai anh không thể làm được gì chứ?
Bốn người đàn ông nhìn nhau rồi đành phải bỏ vũ khí xuống. Nhưng chưa kịp bỏ xuống , từ xa , một giọng nói bực mình hét lên.
-CÁI TÊN KHỐN KHIẾP KIA! THẢ MẸ TAO RA!!!-Nhanh như chớp , Huyệt Anh nhảy dựng lên tặng cho hắn một cú đá Karate ngay đầu .
Tên cướp vì quá bất ngờ không phản ứng gì kịp nên bị đá phăng ra khỏi người bà Ánh Nguyệt. Lăn đùng xuống đất.Mọi người giật mình và bất ngờ bởi sự xuất hiện mạnh liệt và vô cùng ấn tượng của cô nàng mái tóc nâu đen.
-Huyệt…Huyệt Anh?-Kaishitotừ trong nhìn vào không khỏi ngỡ ngàng.
-Mamako nữa…-Phong giật mình nói . Huyệt Anh ra tay xong là đằng sau Mamako xuất hiện . Nguyên gia đình bốn bên đồng đủ có mặt và họ là anh hung giải cứu mọi người.
Tên đại ca máu chảy ra miệng vẫn sức đứng dậy cầm cây súng. Nhưng tay vừa chạm tới là tayhắn đã bị dẫm nát một cách đau đớn rồi, hắn bất lực la lên. Ngước đầu nhìn chủ nhân của đôi chân ấy. Bóng dáng của Chấn Hùng xuất hiện kèm với ánh mắt lựu đạn kinh khủng.
-Tên khốn nạn!- Dứt xong, ông dẫm thêm một cú ngay xường của hắn . Hắn đau đớn la lên vô cùng tội nghiệp nhưng ông vẫn cho thêm mấy cái xương gãy nữa.
Ánh Nguyệt vội chạy tới ôm chồng mình, ngăn cản ông lại.
-Đủ rồi anh!
-Hắn dám chỉa súng vào em! Anh không thể tha thứ được!
-Đủ rồi mà! Anh đừng làm hành động này trước mặt con nữa!
Chấn Hùng khựng lại , ông quay qua nhìn Huyệt Anh . Cô đang sững sờ nhìn ba mình. Mà bà Ánh Nguyệt cungx không kém. Bên Mamako cũng thế, nãy cô cũng chứng kiến ba đánh bất tỉnh tên cướp như thế nào mà.
-Tại sao bốn người…-Daisuke ôm trán nói.
-Nè! Không có con gái của em là chúng ta cũng thua rồi đó!- Ánh Nguyệt quất lại câu bênh phe bà.
Thì thôi đành! Dẫu sao mọi chuyện cũng tốt đẹp rồi.
Huyệt Anh và Mamako thấy Kaishito và Phong liền chạy tới ôm họ . Tuệ Linh và An Di cũng nhường chỗ cho con dâu tương lai mình. Hai cô ôm chặt lấy hai anh không ngừng khóc khi thấy người yêu mình tàn tạ vậy.
-Anh…không sao chứ? Có đau lắm không?- Huyệt Anh e dè hỏi.
-Hơi hơi thôi! Anh bị ngay vai và chân ! Không nặng lắm đâu em!- Kaishito mỉm cười vui tươi. Anh dựa người anh vào Huyệt Anh.
-Ráng đi! Để năm sau lấy em !
-Ừ!
-Phong ! Phong! Anh rang chút nha! Em sẽ đưa anh tới bệnh viện! Hic!- Mamako khóc nức nở, ôm chặt lấy Phong. Anh chỉ bật nhẹ cười , vồ lấy má cô.
-Kìa Mamako! Nín đi! Em lớn rồi mà!
-Nhưng mà anh bị vậy…em….huhu!
-Anh không sao! Mamako à!
-Dạ!
-Em…đồng ý lấy anh nha !- Mamako ngẩn người rồi vô cùng hạnh phúc cười tươi. Cô cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi của Phong, dịu dàng nói.
-Em đồng ý!-Phong cũng cười trả lại với Mamako. Anh vui quá! Vậy là cô đồng ý rồi! Vậy là từ nay không ai có thể dành Mamako của anh nữa rồi. Cô chỉ là riêng của anh thôi!
-Em muốn học hết Đại học rồi cưới đúng không?
-Không! Năm sau nhé! Khi chúng ta tròn 18t!
-Có…quá sớm không em?- Phong bất ngờ hỏi.
-Không! Càng sớm càng tốt! Em sợ…anh vụt ra khỏi tay em mất ! Hic !- Mamako ôm càng chặt lấy Phong. Khóc nức nở, anh ấp người vào lòng cô.
-Ngốc! Nhưng mà…anh vui lắm!
Khoảng mười lăm phút sau, cảnh sát tới bắt giữ sáu tên cướp nguy hiểm. Để cảm ơn lòng tốt vì đã cứu cửa hàng, chủ cửa hàng tặng hai cặp chiếc nhẫn đẹp nhất cho họ. Đúng hai chiếc mà Phong và Kaishsito ưng ý. Vì chủ cửa hàng biết việc thành hôn của hai anh chàng vì cứu cứa hàng mà bị thương nên mới tặng nhẫn đôi.
Kaishsito và Phong cũng nhanh chóng được đưa đến bạnh viện để băng bó vết thương và phải nằm viện suốt một tháng tròi. Trong thời gian đó, Huyệt Anh và Mamako không ngừng nghỉ tới thăm và chăm sóc hai anh. Bốn bên nhà thấy đứa nhỏ vậy vui lắm, có khi cho hai cô ở lại ngủ chung phòng với hai anh chàng nữa: Hai anh ngủ trên giường bệnh nhân còn hai cô thì trên ghế sofa.
Không lâu thì bốn người họ phải quay lại Việt Nam để học tiếp lớp mười hai. Lần này có thêm ba mẹ của bốn người về chung. Cả đại gia đình. Vì còn phải lo trước nhà ở cho mấy đứa nhỏ sau này và công việc trong tương lai nữa nên thuận tiện là đi về chung luôn.
Một năm trôi qua mau chóng cho tới khi hè mà bốn nhân vật chính của chúng ta đã tròn 18t . Và lễ thành hôn đã được phát thiệp cưới! Muốn rõ thì chương sau nhé! Chương sau, chúng ta sẽ được gặp lại cái nhân vật cũ của chúng ta là nhóm Quốc Lê và nhóm Hưng đấy nhé!
-Phải con! Kaishsito lẫn Phong đều bị thương do bị sung bắn! Hai đứa nó đang nằm bất tỉnh ngay đây nè! – Mở speaker, lời nói của Tuệ Linh khiến cả nhóm người còn lại xanh mặt.
Mặt Huyệt Anh tối sầm lại, hoảng loạn vô cùng không thể bình tĩnh được. Mamako như muốn rơi lệ ngay lập tức, mặt tái xanh và nỗi sợ hãi đến tột độ vì không kiếm được phương hướng. Nhưng người lớn còn lại cũng không khỏi ngạc nhiên. Bà Mai Chi và Ánh Nguyệt run rẩy một cách sợ hãi . Đau buồn nhất là Daisuke và Hoàng Dương vì lẫn con và vợ họ đang trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc đó.
-Mau đi tới chỗ đó ngay!- Chấn Hùng ra lệnh. Khỏi nói , cả đám người liền chạy tới xe hơi để tới đó ngay . HUyệt Anh và Mamako cũng chả phiền lòng gì chạy theo nhưng Dosu cản lại.
-Hai đứa ở lại với mẹ đi! Ba và mấy chú đi được rồi!- Bốn người đàn ông trụ cột vào xe chuẩn bị tay lái. Ánh Nguyệt và Mai Chi bị cho ở lại để trông giữ HUyệt Anh và Mamako. Nhưng hai cô nàng vẫn bướng bỉnh đòi đi theo.
-Ba ! Cho tụi con đi với! Bọn con không thể ngồi yên được khi nghe tin họ bị vậy!- Mamako ra sức van xin!
-Cho con đi với! Con biết võ mà! Con không sợ!
-Không được! Hai đứa đi càng nguy hiểm hơn! Ở lại với mẹ đi!- Chấn Hùng cũng ngăn cản , ông sợ có chuyện gì xảy ra với cô con gái nhỏ của ông lắm.
Cứ bỏ qua yêu cầu của hai cô nàng, chiếc xe của bốn người đó vút đi . Ánh Nguyệt và Mai Chi chạy lại tới ôm con mình. Hai cô nàng đâu dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Van xin ba không được thì quay qua mẹ . Dẫu sao mẹ cũng dễ tính hơn ba nhiều.
-Mẹ! Cho tụi con đi đi!
-Không được Mamako! Mẹ cũng không cho phép!
-Làm ơn đi! Con sợ lắm! Lỡ con không được gặp Kaishsito nữa thì sao?
-Vậy sao con không nghĩ rằng mẹ sẽ sợ khi mất con hả HUyệt Anh?
Dẫu cho bị từ chối thẳng chừng. Hai cô cũng không ngừng lại. Nghe tin người yêu mình bị sung bắn khi cố gắng cứu tất cả mọi người bây giờ đang nằm soài xuống mặt đất thở hổn hển. Một anh hung vậy mà chết dưới tay nhưng tên vô lại đó sao? Cứ nghĩ sẽ không được thấy khuôn mặt Kaishito và Phong lần nữa! Hai cô lòng không yên mà cứ bấn loạn lên. Huyệt Anh và Mamako cố gắng van xin lần nữa một cách hối hả đễn nỗi khóc nấc lên.
-Mẹ! Con xin mẹ! Con xin mẹ hãy cho con đi!Hic hic!
-Con van mẹ đấy! Làm ơn hãy cho tụi con tới chỗ cửa hàng đi! Hức!
Mai Chi và Ánh Nguyệt thấy cảnh này đau lòng nên cũng mềm ra. Thấy con gái vậy có bà mẹ nào không can tâm chứ.
-Được! Mẹ sẽ cho hai đứa đi nhưng mẹ cũng sẽ phải đi theo!
-Mẹ cũng không thể yên được khi hai đứa tự xông và chỗ đó!
Hai cô mừng rỡ ôm chặt lấy mẹ cảm ơn . Còn chiếc xe của bên nhà hai bà. Mai Chi và Ánh Nguyệt thật ra cũng biết lái xe hơi nhưng chỉ là không có cơ hội để trổ tài. Kì này người lái là Mai Chi vì bà vững hơn bạn mình nhiều. Huyệt Anh và Mamako ngồi đằng sau yên xe, bà Ánh Nguyệt quay xuống nói.
-Con thử gọi Kaishito lại một lần nữa đi! Hỏi xem nó đang ở đâu?
Huyệt Anh lấy ngay cái điện thoại ra gọi lại. Cầu trời không có chuyện gì xảy ra. May mắn bên đầu dây bên kia, Kaishito nhấc máy với giọng yếu ớt hơn nữa khiến Huyệt Anh càng hoảng.
-Kaishito ! Anh có sao không? Bọn chúng có làm gì anh không?- Huyệt Anh vừa nói vừa khóc.
-Không sao đâu HUyệt Anh! Tạm thời bọn chúng tha cho hai anh và mẹ!
-Anh Phong sao rồi anh Kaishsito? Hức!- Mamako kề sát miệng khóc lóc hỏi. Bên kia chỉ nghe tiếng bật cười nhẹ của Kaishito hồi lại.
-Ha! Nó đang dưỡng sức em ! Không sao đâu Mamako !- Phong vẫn còn đnag nằm bất tỉnh trong lòng AN Di. Anh nói giảm nói tránh chứ không tâm trí Mamako còn tệ hơn nữa.
-Bọn anh đang ở đâu vậy? - Huyệt Anh hỏi với lòng vô cùng nôn nóng.
-Đang ở của hàng ZZZ!
-Mẹ biết chỗ đó!- Mai Chi reo lên. Sau đó bà đạp xe đi ngay lập tức. Trên quãng đường đi, HUyệt Anh vẫn giữ kết nối với Kaishito mong giữ dài lâu khoảnh khắc giữa cô và anh.
-Anh và ba người rang chút đi nha! Mọi người đang tới giải cứu đấy!
-Thế sao?Không cần đâu em!
-Cái gì mà không cần chứ! Anh bị thương vậy….sao em yên được chứ…Hic hic!-Cô không giấu nỗi cảm xúc , khóc thút thít.
-Huyệt Anh ngoan của anh! Đừng khóc nữa! Em đâu phải con nít đâu!
-Huhu! Nhưng giờ em chả biết làm gì hơn! Em sợ lắm….em sợ mất anh lắm!
-…Huyệt Anh….
-Dạ!
-Đồng ý lấy anh không?- Năm chữ trong một câu thôi nhưng nó làm cô cảm động vô cùng. Tuy thanh giọng có yếu ớt thể hiện sự mất sưc và trầm lặng nhưng lại vô cùng ngọt ngào và đáng yêu đến nỗi kì diệu. Huyệt Anh đưa tay che mặt rang kìm nén nước mắt lại. Nhưng câu nói đó quá đỗi hạnh phúc khiến cô không thể điều khiển tâm trí mình được nữa. Cô nơ nụ cười vô cùng hạnh phúc nói.
-Em đồng ý! Em đồng ý lấy anh!
-Tốt quá! Vậy em muốn chừng nào chúng ta cưới?- Kaishsito mỉm cười nhẹ nhàng vui tươi. Bà Tuệ Linh và An Di bên kia cũng cười theo với biểu hiện đáng yêu của đôi nhỏ trược mặt hai bà.
-Ngay bây giờ…ngay bây giờ luôn cũng được!
-Ngốc quá!Chưa đủ tuổi sao cưới? – Kaishsito bất cười.
- Vậy thì năm sau nhé! Năm sau em và anh đủ 18t …chúng sẽ kết hôn với nhau nhé!-Cô giờ không còn nghĩ đến chuyện học xong đại rồi đến lập gia đình. Bây giờ chỉ cần…anh bên cô là đủ rồi!
-Có quá sớm không em?
-Không anh! Chỉ cần anh là của em…là được rồi!-Cô tha thiết nói.
Bên đầu bên kia , cô nghe tiếng Kaishsito cười lại, cô cũng cười ngốc nghếch theo . Nhưng không may vào đúng lúc đó, lien lạc giữa hai người đã bị cắt. Huyệt Anh hoảng loạn gọi lại ngay lập tức nhưng không nghe hồi âm. Tại sao? Tại sao chứ? Có chuyện gì khong hay xảy ra rồi sao? Tại sao không trả lời điệnt hoại của cô.
Huyệt Anh khóc nức nở đưa khuôn mặt tái lại nhìn Mamako. Mamako liền hiểu ra cũng tái mép theo luôn , cô run rẩy sợ hãi. Bà Ánh Nguyệt và bà Mai Chi nhìn càng đau lòng nên cho xe chạy nhanh hơn. Hai bà mong không có chuyện gì quá ghê gớm xảy ra.
-Lát nữa tới nơi! Để mẹ và cô Mai Chi vô trước xem sao rồi tới luọt tụi con nha! – Ánh Nguyệt quay xuống nói. Cũng chỉ để an toàn cho hai đứa con gái nhỏ của hai bà thôi.
Kaishsito nhìn qua điện thoại. Chết tiệt thật, điện thoại hết pin rồi. Nhưng anh vui lắm, vì Huyệt Anh đồng ý lời cầu hôn của anh rồi.Anh không cần phải suy nghĩ nên cầu hôn như thế nào nữa. Nếu anh thoát được cái khúc kinh hoàng này thì anh và Huyệt Anh sẽ….
-Khụ khụ!- Phong ho khan khiến anh lim dim mở con mắt. Kaishsito quay qua xem tình hình bạn anh, may rằng không quá xấu.
An Di ôm chặt lấy con , xoa dịu dàng cho con. Làm ơn…thần chết đừng lấy Phong từ bà , anh đã mất khá nhiều máu rồi. Phong rang gượng dậy một chút , nói nhỏ cho ba người nghe.
-Cái….cái súng…của hai tên cướp khi nãy!
-Sao chứ ? Con tính lấy bắn tụi nó à?
-Có còn hơn không mẹ! Chúng ta cần cái gì đó để tự vệ và bảo vệ mọi người ở đây!
-Hai đứa ngồi yên đi! Để mẹ đi lấy! – Bà Tuệ Linh tình nguyện. An Di nhìn bạn mình lo sợ, Kaishsito cũng nghi ngờ nhìn theo mẹ nhưng chỉ thấy nụ cười duyên dáng trên đôi môi bà , anh đành để bà đi.
Đỡ Kaishsito nhè nhẹ xuống sàn , bà mon men đi tới chỗ cây sung gần nhất. Để muốn tới chỗ cây sung, bà cần phải bước qua tên thủ lĩnh vẫn đang tập trung nhìn đám đàn em lấy trang sức. Vậy bà chỉ cần cúi thấp người xuống , vừa đi vừa ngồi một cách thật nhẹ nhàng và yên lặng là được.
Tuệ Linh nuốt trọn nước bọt trong miệng. Cơ thể có hơi run rẩy nhưng vì con và mọi người, bà cố gắng nén lại bước đi. Khoảng khắc đi qua tên đại ca mà không bị phát hiện khiến tim đập trong lòng ngực của bà đạp lien hồi như trốn, bà sợ bà chết vì vỡ tim mất.
Nhẹ nhàng bước qua đằng sau tên đại ca, bà mon men tới gần tên gầy nhôm bị con trai bạn bà đánh ngất đi, trên tay hắn vẫ còn cẩm khẩu sung. Bà căng thẳng vươn tay ra để mau tóm lấy cái khẩu sung. Nhưng vừa kịp tới gần thì đằng sau có tiếng vang lên.
-Ay chà! Cô em đang làm gì đó?-Tuệ Linh giật mình liền phiều một phên nhảy bổ chỗ tên cướp gầy gò, cướp khẩu sung trong tay mình rồi quay qua chỉa thẳng vào chủ nhân câu nói đó, chính là tên đại ca.
-Ấy bình tĩnh nào cô em! Xem chừng tôi cho đứa con trai của em lên đường đấy! –Tên đại ca nhoẻn miệng cười chỉa sung vào Kaishsito vẫn còn nằm trên sàn. BàTuệ Linh run rẩy không dám bắn nhưng bà vẫn chỉa sung vào tên đáng ghết trước mặt bà. Ôi bà bực mình cái tên đáng ghét này quá! Bà phải làm sao đây?
Đoàng!
Một phát súng nổ vô cùng mạnh xuyên ngang qua cửa kính cửa hàng làm vụn kính rơi vung vẫy . Viên đạn trong phút chót chạm ào đúng mục tiêu là cái vòng bạc mà tên đại ca đang đeo . Hắn hú hồn vì vết chạm quá đâu và quá nhanh khiến cây súng trong tay hắn bị bật ra khỏi hắn.
Vận tốc viên đạn và sực mạnh của nó gấp nhiều lần với viên đạn của những tên cướp. Vậy nghĩa là người bắn nó sở hữu một cây súng cao cấp hơn. Tên cướp chưa bang hoàng lại , ôm lấy vết đâu ở cổ tay thì một bóng người xuất hiện.
-Ba? – Kaishito thốt lên.
-Nhưng trước khi đó thì tôi sẽ tiễn anh xuống địa ngục đấy anh bạn!-Tuệ Linh và An Di ngẩn người. Daisuke xuất hiện dưới hình bóng là một anh hung, là tia hy vọng cho những người trong cửa hàng vì sắp được giải cứu.
-BỎ SÚNG XUỐNG!- Ba tên còn lại hốt hoảng liền la lên, đưa ba khẩu chĩa vào ngay Daisuke.
Đoàng
Đoàng
Đoàng
Ba phát cùng một lúc, ba cây súng trong tay ba tên cướp rơi xuống sàn còn chúng thì giật mình ôm lấy cánh tay đãm máu vì viên đạn đã bắn xuyên qua da thịt. Cùng lúc đó, đằng sau lưng Daisuke là Hoàng Dương , Dosu và Chấn Hùng xuất hiện .
-Mày….mày là thằng nào?- Tên cướp la lên.
-Tôi là ba của đứa con trai nằm trên sàn và là chồng của người phụ nữ mà vừa nãy chỉa súng vào anh đấy!
-Còn tôi là ba của đứa còn lại và người đang ôm con trai tôi là vợ!-Hoàng Dương nhếch miệng cười.
-Đúng là cha nào con nấy ! Phá phách như nhau!- Tên cướp buột miệng nói.
An Di và Tuệ Linh mừng rỡ vô cùng , Tuệ Linh cầm cây súng qua bên Kaishito để giúp con mìn. Hai anh cũng mỉm cười an tâm . Quên nói rằng là ba của hai anh và hai chú khi xưa từng trong câu lạc bộ bắn súng và họ là những tay thiện xạ trong club.
-Bây giờ mấy người! Giơ hai tay lên!-Chấn Hùng ra lệnh.
Ba tên cướp còn lại hoảng quá đưa tay lên ngay , còn tên đại ca vẫn ôm lấy cổ tay , nghiến răng kèn kẹt như không muốn chịu khuất phục . Nhưng hắn có giơ tay hay không thì bốn người đàn ông cũng chả quan tâm vì giờ nhóm tên cướp này đang nằm trong vòng tay của họ.
Dosu bỏ xuống vào ngay bên hông, điềm tĩnh bước đến ba tên đang đứng như bức tượng tịch thu ba cây súng bị rớt . Ông quay qua trừng mắt ba tên, nói với giọng lãnh lẽo.
-Tụi bây…đứa nào khiến hai đứa cháu của tôi bị thương?-Dosu cầm một khẩu súng. Dùng tay bóp chặt và…nó vỡ ra thành mảnh vụn. Ba tên cướp liền mặt tái xanh .
-Tên…là tên mập đó thưa ngài!- Tên ăn cướp đáng tuổi ông già la lên . Tên mập nhất trong nhóm run rẩy vì hiện giờ Dosu dã đứng trước mặt hắn , ánh mắt như hình viên đạn thực thụ với khuôn mặt vô cảm càng tăng sự đáng sợ.
Bốp!
Tuy có tuổi nhưng sự dẻo dai và sức mạnh còn đó như khi là thanh niên . Dosu vung chân nghịch hướng nửa vòng tròn ngay thẳng đầu tên mập và hắn nằm lăn ra bất tỉnh, đó là đòn có điểm chạm là gót chân. Chỉ cần một cú của cao thủ thôi thì cho dù người đó khỏe tới đâu cũng phải ngất ngay lập tức.
Kaishito và Phong nhìn có phần hơi giật mình một chút vì hiếm khi thấy chú như vậy.
-Mẹ….cô Mai Chi có biết chú như thế không?-Phong quay qua hỏi nhỏ.
-Ồ không đâu con! Binh thường chú hiền lành nhất là khi có cô bên cạnh ! Nhưng có chuyện gì là…chú như thế đấy!
-Ngay cả chú Chấn Hùng cũng thế Kaishito! Trước mặt cô Ánh Nguyệt thì cứ im lặng nhưng hễ có chuyện gì là mẹ không biết.
-Nghe giống như sói đội lốt cừu vậy? – Kaishito bật cười.
Dosu nhẹ nhàng thu chân mình lại. Trên tay cầm ba cây súng quay lại nhóm của ông. Vừa quay lại ông liền ngỡ ngàng ngay lập tức. Đằng sau lưng những người bạn của anh …là Mai Chi. Bà đang há hốc mồm , lấy tay che lại . Mắt bà trừng lên nhìn phía trước thì cũng phải…vì có bao giừ bà thấy chồng bà bạo lực vậy đâu.
-Mai Chi?-Dosu thốt lên.
-Sao? Mai Chi? Em đang làm gì ở đây vậy?- Hoàng Dương nghe thế liền quay qua đằng sau.
-Còn có cả Ánh Nguyệt…-Daisuske cũng thế.
-Hai em đang làm cái quái gì ở đây? Chả phải anh bảo ở nhà sao?- Chấn Hùng gắt gỏng la lên .
Trông lúc mọi người không chú ý vì sự xuất hiện của hai nhân vật . Thì tên đại ca nhanh chóng tóm lấy khẩu súng nãy bị bắn rơi. Hắn chạy tọt qua ba người và núm lấy cổ áo của Ánh Nguyệt. Hắn quàng tay ngay cổ và chĩa súng vào đầu bà. Khuôn mặt điên dại đe dọa.
-Tụi bây ! Bỏ súng xuống không tao giết con nhỏ này!
Thấy đại ca đã thoát khỏi vùng bao vây, hai tên còn lại tính xong lên nhưng rồi Dosu nhanh người quay lại chĩa vào hai tên khiến chúng vẫn phải đứng im.Tên đại ca lẫn nữa đe dọa .
-MÀY CŨNG BỎ SÚNG XUỐNG LUÔN! KHÔNG TAO BẮN CON NÀY!
-Oái!-Ánh Nguyệt bị run mấy lần tại tên cướp nên sợ hãi. Bà nhìn chồng bà với ánh mắt run rẩy như sắp khóc. Chấn Hùng nhìn thương xót, bực mình vì ông chả làm được gì bây giờ. Ông nghiến răng, nắm chắt quyền.
-BỎ SÚNG XUỐNG! –Tên cướp la lên khi cả bốn người đều khó xử.
Bên trong Tuệ Linh và An Di nhìn Ánh Nguyệt mà lòng hốt hoảng. Kaishito và Phong cũng níu chặt lại mà nắm thành quyền. Chết tiệt! Tại sao hai anh không thể làm được gì chứ?
Bốn người đàn ông nhìn nhau rồi đành phải bỏ vũ khí xuống. Nhưng chưa kịp bỏ xuống , từ xa , một giọng nói bực mình hét lên.
-CÁI TÊN KHỐN KHIẾP KIA! THẢ MẸ TAO RA!!!-Nhanh như chớp , Huyệt Anh nhảy dựng lên tặng cho hắn một cú đá Karate ngay đầu .
Tên cướp vì quá bất ngờ không phản ứng gì kịp nên bị đá phăng ra khỏi người bà Ánh Nguyệt. Lăn đùng xuống đất.Mọi người giật mình và bất ngờ bởi sự xuất hiện mạnh liệt và vô cùng ấn tượng của cô nàng mái tóc nâu đen.
-Huyệt…Huyệt Anh?-Kaishitotừ trong nhìn vào không khỏi ngỡ ngàng.
-Mamako nữa…-Phong giật mình nói . Huyệt Anh ra tay xong là đằng sau Mamako xuất hiện . Nguyên gia đình bốn bên đồng đủ có mặt và họ là anh hung giải cứu mọi người.
Tên đại ca máu chảy ra miệng vẫn sức đứng dậy cầm cây súng. Nhưng tay vừa chạm tới là tayhắn đã bị dẫm nát một cách đau đớn rồi, hắn bất lực la lên. Ngước đầu nhìn chủ nhân của đôi chân ấy. Bóng dáng của Chấn Hùng xuất hiện kèm với ánh mắt lựu đạn kinh khủng.
-Tên khốn nạn!- Dứt xong, ông dẫm thêm một cú ngay xường của hắn . Hắn đau đớn la lên vô cùng tội nghiệp nhưng ông vẫn cho thêm mấy cái xương gãy nữa.
Ánh Nguyệt vội chạy tới ôm chồng mình, ngăn cản ông lại.
-Đủ rồi anh!
-Hắn dám chỉa súng vào em! Anh không thể tha thứ được!
-Đủ rồi mà! Anh đừng làm hành động này trước mặt con nữa!
Chấn Hùng khựng lại , ông quay qua nhìn Huyệt Anh . Cô đang sững sờ nhìn ba mình. Mà bà Ánh Nguyệt cungx không kém. Bên Mamako cũng thế, nãy cô cũng chứng kiến ba đánh bất tỉnh tên cướp như thế nào mà.
-Tại sao bốn người…-Daisuke ôm trán nói.
-Nè! Không có con gái của em là chúng ta cũng thua rồi đó!- Ánh Nguyệt quất lại câu bênh phe bà.
Thì thôi đành! Dẫu sao mọi chuyện cũng tốt đẹp rồi.
Huyệt Anh và Mamako thấy Kaishito và Phong liền chạy tới ôm họ . Tuệ Linh và An Di cũng nhường chỗ cho con dâu tương lai mình. Hai cô ôm chặt lấy hai anh không ngừng khóc khi thấy người yêu mình tàn tạ vậy.
-Anh…không sao chứ? Có đau lắm không?- Huyệt Anh e dè hỏi.
-Hơi hơi thôi! Anh bị ngay vai và chân ! Không nặng lắm đâu em!- Kaishito mỉm cười vui tươi. Anh dựa người anh vào Huyệt Anh.
-Ráng đi! Để năm sau lấy em !
-Ừ!
-Phong ! Phong! Anh rang chút nha! Em sẽ đưa anh tới bệnh viện! Hic!- Mamako khóc nức nở, ôm chặt lấy Phong. Anh chỉ bật nhẹ cười , vồ lấy má cô.
-Kìa Mamako! Nín đi! Em lớn rồi mà!
-Nhưng mà anh bị vậy…em….huhu!
-Anh không sao! Mamako à!
-Dạ!
-Em…đồng ý lấy anh nha !- Mamako ngẩn người rồi vô cùng hạnh phúc cười tươi. Cô cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi của Phong, dịu dàng nói.
-Em đồng ý!-Phong cũng cười trả lại với Mamako. Anh vui quá! Vậy là cô đồng ý rồi! Vậy là từ nay không ai có thể dành Mamako của anh nữa rồi. Cô chỉ là riêng của anh thôi!
-Em muốn học hết Đại học rồi cưới đúng không?
-Không! Năm sau nhé! Khi chúng ta tròn 18t!
-Có…quá sớm không em?- Phong bất ngờ hỏi.
-Không! Càng sớm càng tốt! Em sợ…anh vụt ra khỏi tay em mất ! Hic !- Mamako ôm càng chặt lấy Phong. Khóc nức nở, anh ấp người vào lòng cô.
-Ngốc! Nhưng mà…anh vui lắm!
Khoảng mười lăm phút sau, cảnh sát tới bắt giữ sáu tên cướp nguy hiểm. Để cảm ơn lòng tốt vì đã cứu cửa hàng, chủ cửa hàng tặng hai cặp chiếc nhẫn đẹp nhất cho họ. Đúng hai chiếc mà Phong và Kaishsito ưng ý. Vì chủ cửa hàng biết việc thành hôn của hai anh chàng vì cứu cứa hàng mà bị thương nên mới tặng nhẫn đôi.
Kaishsito và Phong cũng nhanh chóng được đưa đến bạnh viện để băng bó vết thương và phải nằm viện suốt một tháng tròi. Trong thời gian đó, Huyệt Anh và Mamako không ngừng nghỉ tới thăm và chăm sóc hai anh. Bốn bên nhà thấy đứa nhỏ vậy vui lắm, có khi cho hai cô ở lại ngủ chung phòng với hai anh chàng nữa: Hai anh ngủ trên giường bệnh nhân còn hai cô thì trên ghế sofa.
Không lâu thì bốn người họ phải quay lại Việt Nam để học tiếp lớp mười hai. Lần này có thêm ba mẹ của bốn người về chung. Cả đại gia đình. Vì còn phải lo trước nhà ở cho mấy đứa nhỏ sau này và công việc trong tương lai nữa nên thuận tiện là đi về chung luôn.
Một năm trôi qua mau chóng cho tới khi hè mà bốn nhân vật chính của chúng ta đã tròn 18t . Và lễ thành hôn đã được phát thiệp cưới! Muốn rõ thì chương sau nhé! Chương sau, chúng ta sẽ được gặp lại cái nhân vật cũ của chúng ta là nhóm Quốc Lê và nhóm Hưng đấy nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.