Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã
Chương 46: Ngàn Cân Treo Sợi Tóc!
Mộng Huyền Vũ
13/10/2016
-Thôi mà mẹ!
-Tụi con cũng là những người bị lừa mà!
Đi ăn trưa, Mai Chi và Ánh Nguyệt giận dỗi mọi người đi trước vì mình bị lừa, Mamako và Huyệt Anh thấy vậy liền đi giải thích với mẹ. Không may là hai cô bị mẹ mình giận luôn. Một phần là vì cũng đồng hành trong cái phi vụ này, hai nữa là…con gái con đứa dám chung phòng với con trai. Hỏi sao làm mẹ mà không bực được chứ!
-Thế mà hai đứa không ngăn mà cũng chịu để yên cho nó xảy ra nữa chứ!- Ánh Nguyệt đớp lại câu minh oan con gái bà khiến Huyệt Anh cứng họng.
-Đã vậy còn dám chung phòng với Phong và Kaishito qua đêm nữa!Mẹ phải tha với mấy đứa như thế nào hả?- Mai Chi cau mày gắt gỏng, ngảy cả bà Ánh Nguyệt vốn cũng dễ tính thế mà lần nà cũng rất bực, khuôn mặt thể hiện sự tức giận khiến Mamako và Huyệt Anh đứng hình, không dám nói gì luôn.
-Bọn con…cũng muốn ba mẹ hòa nhau thôi!-Huyệt Anh lí nhí nói, Ánh Nguyệt nghe được đáp lại.
-Bộ ba con gây không đủ tai họa cho nhà mình rồi sao ? Con vẫn tha cho ông ấy hả?Mẹ là không đời nào tha nổi đâu!
-Kìa mẹ và cô….ba đâu tệ vậy đâu!- Không ngờ phản ứng hai người mạnh mẽ kinh khủng, Mamako cũng phải năn nỉ theo nhỏ bạn cô.
-Cái gì mà không tệ chứ?Ba con hại mẹ xong rồi còn quay qua bỏ đi, hại cho con thiếu tình thương ba! Hỏi sao mẹ không điên lên chứ!
-Thôi mà hai em ! Có bực tức gì thì xõa vào bọn anh này, đừng la mấy đứa con gái ! Lỗi của bọn anh mà!- Trong lúc Huyệt Anh và Mamako chả biết trả lời sao, ông Chấn Hùng và Dosu đã đứng đằng sau , ý bảo vệ con gái mình và cũng muốn nói chuyện lại với vợ.
Ánh Nguyệt và Mai Chi thấy chồng mình xuất hiện, tuy khuôn mặt vẫn thể hiện sự giận dữ nhưng lại phần này pha thêm một chút đỏ mặt và xấu hổ. Tại đêm qua….
-Cho bọn anh xin lỗi! Việc bốn đứa ở chung cũng do bọn anh ra yêu cầu chứ không phải tụi nhỏ ! Hai em đừng quở trách !
-Với lại….bọn anh hối lỗi thiệt mà!Xin lỗi vì lừa hai em!
-Thôi đủ rồi! Xem như mẹ tha cho con đấy!- Ánh Nguyệt nghe chồng thanh minh mãi cũng mệt, bướng bỉnh nói lại.
-Nhưng tội của bọn anh , còn lâu tụi em mới tha!-Mai Chi hung dữ nói, Dosu cười nhẹ rồi chậm rãi bước đến bên bà. Mai Chi thấy chồng đột nhiên tiến lại gần khiến bà có hơi hoảng nên lùi lại chút. Nhưng trước sau cũng bị đẩy vào lòng ông.
-Được rồi! Lỗi của anh , anh sẽ sửa mà!- Dosu ôm Mai Chi vào lòng, nói dịu dàng bên tai. Bà xấu hổ nên thôi cũng đành im ru.
-Anh cũng xin lỗi em thật mà!- Chấn Hùng cũng nhanh chóng quay qua làm hòa với Ánh Nguyệt.
-Anh nghĩ xin lỗi là được sao?
-Vậy anh đền tội cho em mấy ngày tiếp theo nha!- Chấn Hùng cũng cười nhẹ nhưng hơi gian rồi xoa đầu bà Ánh Nguyệt.
-Thôi không cần!Em không dám nhận!- Ánh Nguyệt đỏ mặt la lên làm như bà không biết là cái gì ấy.Cái vụ đó thôi bà sợ lắm.
Ánh Nguyết đẩy nhẹ Chấn Hùng ra, định bỏ đi nhưng hồi mất sức té ngay lập tức xuống sàn.
-Trời mẹ! Mẹ có sao không?- HUyệt Anh thấy vậy liền la lên, tới đỡ mẹ mình.
-Cô có sao không?- Mamako cũng thế.
-…-Mặt Ánh Nguyệt tái mét lại .
Thôi chết rồi! Nãy bà giận quá nên quên, bây giờ nghe chồng và con van xin nên bà cũng nhẹ lòng.Nhẹ lòng rồi mới sực nhớ…cái cơn đau mà chồng bà ban cho.Ánh Nguyệt tái xanh mặt không dám nói cho hai đứa nhỏ biết nguyên nhân là gì .Bây giờ bà cũng vô cùng khó khăn để di chuyển mà đứng dậy.
-Mẹ con không sao đâu Huyệt Anh!Cô Ánh Nguyệt không sao đâu Mamako! Để anh đỡ em dậy nha!- Chấn Hùng tới giúp vợ mình . Ông quay qua an ủi với Mamako và Huyệt Anh .Sau đó quay qua cười dịu dàng vô (số) tội với Ánh Nguyệt. Ánh Nguyệt đứng hình nhưng cũng đành đồng ý thôi!Giờ người giúp đỡ được bà chỉ có chồng mình thôi chứ ai.
-Hai đứa với mấy người kia đi ăn trưa đi! Để ba dẫn mẹ đi sau!- Dosu nói thêm. Huyệt Anh và Mamako nhìn nhau rồi cũng gật đầu đồng ý. Dẫu sao cũng nên cho họ không gian riêng tư.
Hai cô nàng vừa đi, Dosu quay qua xoa đầu vợ mình nói.
-Có cần anh giúp em đi không?
Mai Chi đỏ mặt không nói gì, im ru gật đầu. Thật sự giờ bà cũng trong tình trạng như bạn thân bà mà chỉ may là có Dosu ôm nên cố định giúp bà đứng nãy giờ chứ không cũng bị ngã lăn ra như Ánh Nguyệt rồi.
Bên sáu người còn lại thì vẫn đừng chờ ở sẵn của khách sạn. Họ chờ cho nhóm người kia quay lại. Cũng tại Mai Chi và Ánh Nguyệt giận bỏ đi nên chồng con đuổi theo, giờ đi ăn mà không có họ thì sao được .Sẵn tiện lúc đó gia đình Kaishsito và Phong nói chuyên riêng với nhau.
-Các con tính chừng nào kết hôn?- Bà Tuệ Linh mở dầu.
-Kìa mẹ! Tụi con mới 17t tuổi mà? Tính có hơi sớm không?-Kaishsito đỏ mặt nói.
-Không sớm đâu con !Dù gì thì các con là nam nhi , nên tự mình có kế hoạch chứ?- Ông Daisuke giải thích giùm cho vợ mình.
-Các con tính chừng nào? 18t hay chờ Mamako và Huyệt Anh học xong đại học rồi kết hôn?
-Vả lại cũng phải tính thêm nên cho hai đứa đó học đại học ở đâu? –Hầu như là bản cho tương lai rạng sáng nhất cho hai cô công chúa.
Nói thật thì hai chàng hoàng tử không bị nhắc gì đến chuyện này. Cũng phải vì thật sự hai anh chả cần học đại học chi , hai anh cũng giỏi sẵn , cũng có thể kiếm ra tiền tỷ. Nhưng mà Mamako và Huyệt Anh thì nên.
-Còn phải xem lại ý muốn của hai em ấy nữa ba mẹ!- Phong.
-Dù bọn con muốn sớm nhưng hai em ấy không chịu cũng không được!
-Mẹ hiểu rồi! Nhưng mà trước mắt hôm nay mẹ và cô An Di phải dẫn tụi con đi mua đồ cái đã!- Bà Tuệ Linh nói một cách lém lỉnh.
-Hả? Mua đồ gì cơ mẹ? Bọn con tự mua cho mình được mà!- Làm như hai anh còn con nít ấy, dựa dẫm vào ba mẹ.
-Hai con đàn ông con trai làm sao mà chọn được chứ! Nghe lời mẹ đi!
-Nhưng mà là mua cái gì chứ?
-Một thứ đại diện cho đôi vợ chồng chứ gì!- An Di nói cách huyền bí khiến Kaishio và Phong nhìn nhau khó hiểu. Cơ mà cái gì đại diện cho đôi vợ chồng cũng khiến hai anh ngại ngùng , đỏ mặt rồi.
An Di vừa nói xong, đúng lúc Mamako và Huyệt Anh chạy về chỗ họ.
-Ba mẹ con sao rồi?- Hoàng Dương hỏi han.
-Dạ ! Họ cũng ổn rồi!
-Con nghĩ cứ cho họ thêm thời gian nói chuyện đi!
-Vậy thôi mình đi ăn nha!
Ăn trưa xong , đúng như lời nói , Kaishito và Phong bị mẹ mình kéo đi mua đồ mặc cho hai anh từ chối vì hai anh chả hiểu cái quái gì xảy ra. Ba mẹ của Mamako và Huyệt Anh cũng đã hòa nhau, cũng tại Chấn Hùng và Dosu “mặt dày” quá mà!
Riêng phần Huyệt Anh và Mamako có hơi bất ngờ vì đang ăn trưa với người yêu thì mẹ chồng kéo hai anh ấy đi. Có ba bàn, mỗi bàn bốn người: ba mẹ Mamako và Huyệt Anh, ba mẹ của Kaishito và Phong, cuối cùng là bốn nhân vật chính của chúng ta.
Daisuke và Hoàng Dương đi qua bàn ngồi với con dâu của mình.
-Chào…mấy chú!- Huyệt Anh thấy vậy có hơi bối rối.
-Dạ chào hai chú!-Mamako cũng thế , nói khá cứng họng.
-Đừng gọi vậy! Hãy gọi là ba ! Trước sau gì cũng là người nhà mà!
-Dạ…dạ vâng! Thưa ba!
-Hai đứa có hồi hộp không ? – Daisuke hỏi câu khiến hai cô có hơi khó hiểu. Hồi hộp gì chứ?
-Dạ thưa ba….Hồi hộp gì ạ?
-Nếu Kaishito và Phong cầu hôn hai con…hai con có vui không?- Hoàng Dương hỏi câu khiến hai cô lẫn mắt chữ A miệng chứ O , mặt đỏ ngất lên .
-Hai con không vui sao?
-Dạ không, bọn con vui lắm nhưng mà….có hơi nhanh quá ạ!
-Dạ tại tụi con cũng mới chỉ 17t thôi!
-Thế à? Vậy hai đứa chừng nào muốn kết hôn với con trai của ba?
-Con thì con nghĩ con với Kaishsito sẽ cưới nhau sau khi học xong đại học ạ ! Như vậy sẽ tốt hơn!
-Con cũng thế! Tốt nhất là nên học hành xong hết rồi tính đến chuyện thành hôn ạ!- Mamako cũng đồng ý theo ý kiến HUyệt Anh. Hoàng Dương và Daisuke gật đầu đồng ý, đúng là con gái của bạn thân họ, rất kiên trì và chăm chỉ cho dù không được mấy thong minh như ba họ mà là từ mẹ .
-Mẹ!!!Có quá sớm để chọn nhẫn không vậy?-Phong ngại ngùng la lên trong cửa hàng nhẫn.Thì ra là mẹ định dẫn anh mua nhẫn để cầu hôn với Mamako đây mà.
-Không sao đâu con! Với lại chỗ này là bán nhẫn cưới đẹp nhất rồi đấy!- Cái chỗ này đúng là phải nói là đẹp nhất nhưng cũng đắt nhất ấy.
Kaishsito cũng ngại không kém nhưng an him lặng, tất cả chỉ thể hiện ngay mặt. Làm mẹ, Tuệ Linh nhìn vào biết ngay nhưng bà vẫn xem như không có gì mà chọn nhẫn tiếp.
-Ở đây nhiều cái quá! Con thích cái nào?-Tuệ Linh hỏi Kaishsito .
-Con là con trai làm sao biết được! Với lại Huyệt Anh….có mà thích mấy cái này!- Ý anh là….tính cái con nhỏ đó cũng ột phần giống đàn ông mà, chả không có chuyện thích trang sức lấp la lấp lánh màu mè này đâu.
-Nhưng nếu là món quà con tặng cho Huyệt Anh để thành hôn thì chắc chắn con bé sẽ thích ! – Mẹ nói lại với giọng điệu ngọt ngào, mỉm cười thật tươi nhìn con mình. Kaishito nghe cũng có lý, anh đỏ mặt gật đầu.
Bên Phong cũng mệt không kém , Phong cũng chả biết nên chọn cái nào. Anh vốn đâu có thích mấy cái dạng kim cương chói lóa dẫu nhà anh đầy ra nên không biết cái nào anh ưng nhất. Nhìn qua lại hồi, Kaishito và Phong nhìn nhau mệt mỏi rồi bất đắc dĩ gọi chị bán nhẫn.
-Chị ơi ! Chị chọn cho em cái nhẫn nào đẹp nhất trong mấy cái này được không chị?
-Em cũng vậy chị!
-Được! Của hai em đây! –Chị bán hàng đưa lên hai mẫu được ưng nhất trong cửa và cũng như là tốn tiền nhất. Hai anh nhìn qua cũng thấy ưng nên đồng ý.
Đang chuẩn bị tính tiền , thì đằng sau cửa của shop bị đập phá, tiếng sung nổ “đùng” “đùng” chói tai kinh khủng. Hai con người đeo mặt nạ màu đen bước vào với trên tay có cây súng đe dọa những người trong cửa hàng. Như thường lệ , nếu như theo mọi tình huống giống bây giờ thì một trong hai tên đeo mặt nạ đen che mặt la lên.
-CƯỚP ĐÂY! MỌI NGƯỜI QUỲ XUỐNG!-Nhanh chóng tất cả mọi người quỳ xuống ngay tức khắc. Tuệ Linh và An Di hoảng sợ, theo phản xạ thì trốn sau lưng con trai mình. Kaishsito và Phong cau mày, không biết hôm nay ngày gì mà gặp của nợ này vậy?
Hai anh ra thế để che chắn cho mẹ rồi từ từ ngồi xuống giơ hai tay lên giống như những người khác.Một tên chỉa súng vào mọi người đe dọa còn tên kìa thì đi vòng quanh để cướp số nhẫn . Nhìn xơ thì tên thân hình bình thường, tên thì thân hình gầy gò . Dễ dàng hạ gục được, hai anh chỉ sợ dọa tụi hắn chỉ có nước hắn bắn lung tung giết chết những người ở đây.
Kaishito! Đây là khẩu súng ngắn bình thường thôi! Không có gì ghê gớm lắm!-Phong nói nhỏ qua bên Kaishsito, anh liền hiểu ý thằng bạn thân.Anh vội nghía đầu xuống một chút nói nhỏ với mẹ.
-Mẹ và cô An Di mau truyền tai nhau nói rằng với mọi người mau nấp vào những chõ có thê che được phía trước, che được tất cả cơ thể!
-Con và Phong định làm gì ? Không được làm tầm bậy gì đó! – Tuệ Linh nghe con nói mà giật mình .Không phải bà làm không được nhưng mà….mỗi lần con bà và Phong có ý kiến này thì chắc chắn tiếp theo là tụi nó thực hành theo kế hoạch tụi nó bàn ra một cách tùy tiện.
-Mẹ đừng lo! Bọn con giữ chân được hai tên này mà! Nhằm nhò gì chứ?
-Phong! Mẹ không cho phép con làm gì đâu!- Bà An Di cũng không chấp nhận. Bà sợ chuyện gì xảy ra với con bà lắm.
-Mẹ! Không sao đâu ! Mẹ tin tụi con đi với lại…còn phải nhanh chân nhanh tay mang nhẫn cưới về với Mamako chứ! –Phong thể hiện một vầng trăng khuyết ngay mặt không mấy gì sợ và ý chí cương quyết của anh khiến bà An Di đành gật đầu đồng ý.
Sau đó Phong bỗng nhiên đứng dậy nói với chất giọng vô cùng thản nhiên. Hai tay xoa vào nhau phủi bụi làm thót tim mọi người ở đây.
-Ay chà! Ngồi mệt quá đi! Cho tôi đứng được không?
-Mày…NGỒI XUỐNG!-Tên cướp chỉa súng vào người Phong, anh nhếch miệng đành chiều ý đưa hai tay lên .
-Kìa kìa! Bình tĩnh ! Tôi không có cản trở công việc ăn cướp của anh đâu !
-Nhưng mà mày cũng phải ngồi xuống !-Tên đang ăn cắp cũng bất ngờ nhưng vì nỗi ham tiền quá lớn nên vẫn tiếp tục lấy , cứ kệ bên kia cho thằng kia xử được.
-Ay chà! Tôi hứa tôi không có cản trở mà! Chúng ta nói chuyện với nhau một chút được không?
-Mày muốn nói cái gì?
-Dĩ nhiên…về tiền !
-Tiền?-Tên cướp đang chỉa súng nhăn mặt khó hiểu.
Phong rút trong túi quần mình ra một cái bóp dày cộp . Vứt xuống đất trước mặt tên cướp, đút hai tay vào túi quần nói tự nhiên.
-Trong đó là trăm triệu yên ! Tôi cho anh số tiền đó đổi lại anh có thể giết những người này nhưng trừ tôi ra được không ? – Nói một câu khiến mọi người thót tim luôn. Ai cũng. nhìn Phong với ánh mắt đầy hận thù, nhìn đẹp trai, giàu có vậy ai dè ích kỷ và độc ác quá.
-Ha! Mất cái giống gì tao phải tin mày?
Phong nhếch miệng cười , lấy trong túi áo ra một cái thẻ hoàng kim , đung đưa nó nói với giọng vô cùng quyến rũ.
-Ông có thể giữ tôi cho tới khi ông cướp hết số tài sản này, tôi sẽ cho ông cái thể này …được không?
Tên cướp nhoẻn miệng cười . Thẻ hoàng kim đáng giá cả bạc tỷ, muốn mua đồ thì cứ mua thoải mái không sợ hết . Tên cướp gật đầu , nói.
-Được được! Vậy mày đứng đó mà chờ đi! Để tao lấy cái bóp !- Tên cướp ham lợi, cúi xuống lấy cái bóp .
Phong cười tà, cơ hội của anh đây rồi. Tuy cây súng cũng vẫn chĩa vào Phong với lại anh hành động gì thì tên cướp bắn ngay nhưng anh đố súng cũng nhanh bằng anh ấy. Anh giơ chân đá qua cây súng giả thử. Không thể đá thiệt được vì khoảng cách của anh với hắn rất xa. Tên cướp hốt hoảng liền bắn một tia ngay anh . Phong biết trước nên đã né từ rất lâu rồi chạy ngay vào tên cướp, nện cho hắn một cú ngay bụng . Tên cướp phun bọt ra miệng. Anh đá một cú từ dưới lên để đá văng khẩu súng khỏi hắn. Và dứt điểm bằng cái đá vòng vào ngay đầu đối phướng. Tên cướp nằm lăn ra ngất xỉu ngay lập tức.
Hành động của Phong khiến mọi người ngỡ ngàng ngay khúc đó. Và tất cả hành động rất nhanh như chỉ trong vòng có 1 giây.
-Mày…mày…-Tên cướp còn lại thấy người phe mình bị hạ gục, hắn hoảng sợ liền đưa súng lên định bóp còi.
Nhưng rồi ấy nấy hầu như quên đi sự hiện diện của Kaishito. Anh đã sớm chạy qua tên còn lại , không cho hắn nổ súng , ngay lập tức anh chỉ gõ nhẹ ngay cổ tay mà hắn đã đau đớn buông ra. Anh đấm một cú dứt điểm từ dưới lên ngay cằm tên cướp khiến hắn phun máu tung tóe ra từ mũi .Và một cú dứt điểm là một đòn tống ngang mạnh đến nối hắn bay vào tường và ngất ngay lập tức.
Mọi người nở một nụ cười hân hoan khi thoát khỏi tay ăn cướp . Ai cũng vỗ tay ca ngợi tài năng và sự dũng cảm của hai anh chàng điển trai này. Phong cười nhẹ, Kaishsito cũng nở mội nụ cười đi đến bạn anh. An Di và Tuệ Linh mừng thầm may quá, không có chuyện gì ghê gớm xảy ra hết.
Bỗng nhiên sau đó trong phút chốc, nét mặt kinh hoàng lại thể hiện trên gương mặt tất cả. Bà An Di tái mét hỗn đỗn cực kì. Phong thì ngơ ngác không biết hành động gì hết. Một tiếng “ĐOÀNG” thật chói lại vang lên, viên đạn bay thẳng xuyên qua eo Phong . Anh liền ngã xuống ôm lấy vết thương ngay lập tức.
Phong ngã xuống lộ ra Kaishsito đi tới. Thấy bạn thân mình bị bắn liền đứng hình. Một viên đạn bay tới, trong khoảng khắc đó, anh chỉ né đi được một phần nên viên đạn đó xuyên qua da thịt trên bả vai phải của Kaishito. Còn đỡ hơn là lẽ ra xuyên qua tim anh. Chưa kịp làm gì hết, Kaishsito gục xuống vì anh bị ban thêm một cú ngay chân bên trái.
-PHONG!
-KAISHITO!- Bà An Di và Tuệ Linh la lên.
Hai anh gục ngã xuống sàn kế bên nhau không xa . Ai nấy cũng tỏ vẻ đau đớn không thể chống cự lại được. May cho Phong là chỉ bị bắn ngay eo chứ không bụng không là anh chết lâu rồi. Nhưng bên phía eo có hơi gần với phần bụng nên Phong cũng khó kháng cự lại . Bà An Di và Tuệ Linh chạy tới ben con ngay . Tuệ Linh ôm chặt lấy Kaishito khóc hỏi anh có sao không. An Di liền lấy trong người một tấm khăn nhỏ , gấp lại để đắp lên vết thương của Phong không cho máu chảy ra nữa. Bà run rẩy hỏi con.
-Phong….Phong! Nhìn mẹ nè!
-Không soa…con ổn mẹ!
-Ổn sao được?Con nằm im nha!
Viên đạn đó bay từ đâu ra chứ?Câu hỏi mọi người nãy giờ xoay quanh thì chưa kịp làm. Bốn con người đi vào với trang phục y như hai tên còn lại. Khẩu súng trên tay vẫn còn khói bay ra sau thành tích bắn hạ “hai anh hùng” của cửa hàng.
Tên mập mạp nhất nhoẻn miệng cười kinh khủng .
-Đánh hai lắm thưa hai anh bạn ! Nhưng chính vì lẽ đó tao sẽ cho hai đứa bây đi trước!
-Cũng may là cử hai tên này đi trước chứ không là không biết gì!- Một tên khác nói. Thì ra hai tên đó còn đồng bọn ở trong xe để xem tình hình.
Tên mập mạp chỉa súng vào hai , lên cò. Phong và Kaishsito nghiến răng , bất lực chả biết làm gì. Đúng là xúi quẩy mà. Định nổ súng nhưng chưa gì, một tên khác tới chặn lại. Tên này thấ y thân hình được nhất trong sáu đứa , cơ mà cái giộng ộp ộp như người già khiến hai anh không khó đoán ra, tên này cỡ tầm năm mươi .
-Này này! Khoan đã! Không lẽ mày định giết người đẹp luôn hả?- Tên đó nhìn mẹ Phong và mẹ Kaishito mà miệng nhóp nhép gớm ghiếc khiến An Di và Tuệ Linh rung mình. Ôm chặt lấy con hơn.
-Nhưng mà đại ca…-Thì ra hắn là thủ lĩnh của cái nhóm ăn cướp này.
-Để tao! Hai cô em đây là mẹ của hai tên nhóc phá phách này hả?- Hắn cũng cầm súng, đi đến kế bên bốn người. Hai bà hoảng , tái mét lại không nói được gì. Nghe cái giọng phát gớm đấy khiến Phong tức điên lên .
-Tránh xa mẹ tao ra!- Anh dung chân đá hắn ra , tên cướp liền lấy súng chỉa vào người Phong dọa.
-Mày nằm im! Coi chừng tao lấy mạng mày trước đây!
-Muốn lấy mạng nó thì lấy mạng tôi trước đi!-An Di lên tiếng bảo vệ con. Đúng là mỹ nhân khi tức giận thì càng xinh đẹp. Hắn nhệch miệng.
-Đẹp quá! Giết thì uống lắm! Xem như vì mày là con của mỹ nhân đây nên tao!
-Đại ca ơi! Người này cũng đẹp quá!- Tên thứ tư hình như cũng tầm tuổi nhưng nhỏ hơn tên đại ca. Thân hình thì đúng chất một ông già. Người gầy gò mà bụng phình to ra. Chỉ được cái mang khẩu sung theo để dọa chết mấy người khác.
Tên đó tới sờ mó người Tuệ Linh , Tuệ Linh liền hất tay ra. Kaishito bị ngay tay chân chỉ biết nằm im để hồi sức anh. Anh liếc qua bên tên xấu xí đó. Nói với chất giọng vo cùng ãm đãm.
-Bỏ bàn tay mày ra khỏi mẹ tao!- Tên cướp giật mình lùi lại, đưa súng chĩa vào Kaishito.
-Thôi nào! Chúng ta mau lấy hết trang sức rồi đi! Tao cũng chả muốn đổ máu với đứa nào đâu ! Bẩn lắm!- Tên dầu đàng ra lệnh , ba đứa còn lại lấy túi lấy hết số trang sức. Hắn quay qua nhìn hai tên bị đánh ngất, đá vào chân tên gần nhất.
-Đúng là hai đứa ăn hại!
Phong và Kaishsito hơi ngồi dậy một chút, An Di và Tuệ Linh cũng có giúp để dỡ hai anh ngồi. Mặt hai thể hiện sự tức giận pha lẫn bất lực pha lẫn câm hận . Trong cái vết thương thế này không phải hai anh không hành động được gì nhưng sẽ chậm chạp và khó khăn hơn. Chưa kể đây tới bốn tên và nhìn có vẻ khôn ngoan. Sợ rằng hành động dại dột thì trước khi cưới Mamako và Huyệt, hai anh đã đi gặp tổ tiên mình trước rồi.
Từ chỗ xa , lòng Mamako và Huyệt Anh nhói lên cực kì . Hai cô dự cảm không lành.
-Huyệt Anh…bà cũng có cảm giác giống tôi sao?
-Ừ…Tự nhiên có cái gì đó lạ lắm!
-Bốn người kia sao đi đâu mà lâu quá vậy? – Ánh Nguyệt chờ mãi liền buông miệng nói.Hoàng Dương trả lời.
-À! Đi mua nhẫn để thành sui gia ấy mà!
-Hai người này ghê thật!- Mai Chi bật cười.
-Mà có vẻ…đúng là lâu thật đấy!- Daisuke cũng đồng ý với Ánh Nguyệt. Tuệ Linh và An Di đi mua mấy cái này không lẽ lâu thế.
-Hai con bị sao thế?- Dosu nhìn qua hai cô nàng , hai đứa ai cũng đưa tay trước lồng ngưc, mặt mơ hồ.
-Tự nhiên bọn con…cảm thấy có gì đó không hay đã xảy ra!
-Không hay xảy ra?- Chấn Hùng nhăn mặt khó hiểu.
-Hình như có chuyện gì xảy ra với Kaishsito và Phong thì phải…-Huyệt Anh suy nghĩ qua lại rồi nói lên. Ai nẫy cũng nhìn nhau, đúng là họ đi có lâu chắc có lẽ là có chuyện gì.
-Con gọi cho hai đứa nó xem?- Ánh Nguyệt nhìn con gái bà mà cũng nghi ngờ . Mai Chi cũng thế. Không lẽ thần giao cách cảm? Vì khi xưa khi Dosu bị gì bà dù ở xa cũng cảm thấy lo lắng vô cùng.
Huyệt Anh lấy điện thoại ra kiếm số Kaishsito gọi cho anh.
Bên đằng kia, điện thoại trong túi quần Kaishsito reo lên, may mà anh để rung thôi nên mấy tên cướp không ai để ý.
-Mẹ…lấy điện thoại con ra trong túi quần con ấy ! Có gười gọi!-Kaishsito quay qua nói nhỏ với mẹ.
-Ai lại gọi cái giờ này nhỉ?- An Di buột miệng nói, bà căng thẳng quá.Phong do mệt quá nên đã thiếp đi . Bà vẫ ôm chặt lấy con mình.
-Là Huyệt Anh!-Tuệ Linh bất ngờ.
-Đưa cho con!
-Alo?- Huyệt Anh nghe Kaishsito nhấc máy nên cũng mừng thầm.
-Huyệt Anh hả em?-Kaishito nở nụ cười nhẹ và hạnh phúc vô cùng. Dẫu cho phút cuối có chết…anh cũng được nói chuyện với cô.
-Tụi con cũng là những người bị lừa mà!
Đi ăn trưa, Mai Chi và Ánh Nguyệt giận dỗi mọi người đi trước vì mình bị lừa, Mamako và Huyệt Anh thấy vậy liền đi giải thích với mẹ. Không may là hai cô bị mẹ mình giận luôn. Một phần là vì cũng đồng hành trong cái phi vụ này, hai nữa là…con gái con đứa dám chung phòng với con trai. Hỏi sao làm mẹ mà không bực được chứ!
-Thế mà hai đứa không ngăn mà cũng chịu để yên cho nó xảy ra nữa chứ!- Ánh Nguyệt đớp lại câu minh oan con gái bà khiến Huyệt Anh cứng họng.
-Đã vậy còn dám chung phòng với Phong và Kaishito qua đêm nữa!Mẹ phải tha với mấy đứa như thế nào hả?- Mai Chi cau mày gắt gỏng, ngảy cả bà Ánh Nguyệt vốn cũng dễ tính thế mà lần nà cũng rất bực, khuôn mặt thể hiện sự tức giận khiến Mamako và Huyệt Anh đứng hình, không dám nói gì luôn.
-Bọn con…cũng muốn ba mẹ hòa nhau thôi!-Huyệt Anh lí nhí nói, Ánh Nguyệt nghe được đáp lại.
-Bộ ba con gây không đủ tai họa cho nhà mình rồi sao ? Con vẫn tha cho ông ấy hả?Mẹ là không đời nào tha nổi đâu!
-Kìa mẹ và cô….ba đâu tệ vậy đâu!- Không ngờ phản ứng hai người mạnh mẽ kinh khủng, Mamako cũng phải năn nỉ theo nhỏ bạn cô.
-Cái gì mà không tệ chứ?Ba con hại mẹ xong rồi còn quay qua bỏ đi, hại cho con thiếu tình thương ba! Hỏi sao mẹ không điên lên chứ!
-Thôi mà hai em ! Có bực tức gì thì xõa vào bọn anh này, đừng la mấy đứa con gái ! Lỗi của bọn anh mà!- Trong lúc Huyệt Anh và Mamako chả biết trả lời sao, ông Chấn Hùng và Dosu đã đứng đằng sau , ý bảo vệ con gái mình và cũng muốn nói chuyện lại với vợ.
Ánh Nguyệt và Mai Chi thấy chồng mình xuất hiện, tuy khuôn mặt vẫn thể hiện sự giận dữ nhưng lại phần này pha thêm một chút đỏ mặt và xấu hổ. Tại đêm qua….
-Cho bọn anh xin lỗi! Việc bốn đứa ở chung cũng do bọn anh ra yêu cầu chứ không phải tụi nhỏ ! Hai em đừng quở trách !
-Với lại….bọn anh hối lỗi thiệt mà!Xin lỗi vì lừa hai em!
-Thôi đủ rồi! Xem như mẹ tha cho con đấy!- Ánh Nguyệt nghe chồng thanh minh mãi cũng mệt, bướng bỉnh nói lại.
-Nhưng tội của bọn anh , còn lâu tụi em mới tha!-Mai Chi hung dữ nói, Dosu cười nhẹ rồi chậm rãi bước đến bên bà. Mai Chi thấy chồng đột nhiên tiến lại gần khiến bà có hơi hoảng nên lùi lại chút. Nhưng trước sau cũng bị đẩy vào lòng ông.
-Được rồi! Lỗi của anh , anh sẽ sửa mà!- Dosu ôm Mai Chi vào lòng, nói dịu dàng bên tai. Bà xấu hổ nên thôi cũng đành im ru.
-Anh cũng xin lỗi em thật mà!- Chấn Hùng cũng nhanh chóng quay qua làm hòa với Ánh Nguyệt.
-Anh nghĩ xin lỗi là được sao?
-Vậy anh đền tội cho em mấy ngày tiếp theo nha!- Chấn Hùng cũng cười nhẹ nhưng hơi gian rồi xoa đầu bà Ánh Nguyệt.
-Thôi không cần!Em không dám nhận!- Ánh Nguyệt đỏ mặt la lên làm như bà không biết là cái gì ấy.Cái vụ đó thôi bà sợ lắm.
Ánh Nguyết đẩy nhẹ Chấn Hùng ra, định bỏ đi nhưng hồi mất sức té ngay lập tức xuống sàn.
-Trời mẹ! Mẹ có sao không?- HUyệt Anh thấy vậy liền la lên, tới đỡ mẹ mình.
-Cô có sao không?- Mamako cũng thế.
-…-Mặt Ánh Nguyệt tái mét lại .
Thôi chết rồi! Nãy bà giận quá nên quên, bây giờ nghe chồng và con van xin nên bà cũng nhẹ lòng.Nhẹ lòng rồi mới sực nhớ…cái cơn đau mà chồng bà ban cho.Ánh Nguyệt tái xanh mặt không dám nói cho hai đứa nhỏ biết nguyên nhân là gì .Bây giờ bà cũng vô cùng khó khăn để di chuyển mà đứng dậy.
-Mẹ con không sao đâu Huyệt Anh!Cô Ánh Nguyệt không sao đâu Mamako! Để anh đỡ em dậy nha!- Chấn Hùng tới giúp vợ mình . Ông quay qua an ủi với Mamako và Huyệt Anh .Sau đó quay qua cười dịu dàng vô (số) tội với Ánh Nguyệt. Ánh Nguyệt đứng hình nhưng cũng đành đồng ý thôi!Giờ người giúp đỡ được bà chỉ có chồng mình thôi chứ ai.
-Hai đứa với mấy người kia đi ăn trưa đi! Để ba dẫn mẹ đi sau!- Dosu nói thêm. Huyệt Anh và Mamako nhìn nhau rồi cũng gật đầu đồng ý. Dẫu sao cũng nên cho họ không gian riêng tư.
Hai cô nàng vừa đi, Dosu quay qua xoa đầu vợ mình nói.
-Có cần anh giúp em đi không?
Mai Chi đỏ mặt không nói gì, im ru gật đầu. Thật sự giờ bà cũng trong tình trạng như bạn thân bà mà chỉ may là có Dosu ôm nên cố định giúp bà đứng nãy giờ chứ không cũng bị ngã lăn ra như Ánh Nguyệt rồi.
Bên sáu người còn lại thì vẫn đừng chờ ở sẵn của khách sạn. Họ chờ cho nhóm người kia quay lại. Cũng tại Mai Chi và Ánh Nguyệt giận bỏ đi nên chồng con đuổi theo, giờ đi ăn mà không có họ thì sao được .Sẵn tiện lúc đó gia đình Kaishsito và Phong nói chuyên riêng với nhau.
-Các con tính chừng nào kết hôn?- Bà Tuệ Linh mở dầu.
-Kìa mẹ! Tụi con mới 17t tuổi mà? Tính có hơi sớm không?-Kaishsito đỏ mặt nói.
-Không sớm đâu con !Dù gì thì các con là nam nhi , nên tự mình có kế hoạch chứ?- Ông Daisuke giải thích giùm cho vợ mình.
-Các con tính chừng nào? 18t hay chờ Mamako và Huyệt Anh học xong đại học rồi kết hôn?
-Vả lại cũng phải tính thêm nên cho hai đứa đó học đại học ở đâu? –Hầu như là bản cho tương lai rạng sáng nhất cho hai cô công chúa.
Nói thật thì hai chàng hoàng tử không bị nhắc gì đến chuyện này. Cũng phải vì thật sự hai anh chả cần học đại học chi , hai anh cũng giỏi sẵn , cũng có thể kiếm ra tiền tỷ. Nhưng mà Mamako và Huyệt Anh thì nên.
-Còn phải xem lại ý muốn của hai em ấy nữa ba mẹ!- Phong.
-Dù bọn con muốn sớm nhưng hai em ấy không chịu cũng không được!
-Mẹ hiểu rồi! Nhưng mà trước mắt hôm nay mẹ và cô An Di phải dẫn tụi con đi mua đồ cái đã!- Bà Tuệ Linh nói một cách lém lỉnh.
-Hả? Mua đồ gì cơ mẹ? Bọn con tự mua cho mình được mà!- Làm như hai anh còn con nít ấy, dựa dẫm vào ba mẹ.
-Hai con đàn ông con trai làm sao mà chọn được chứ! Nghe lời mẹ đi!
-Nhưng mà là mua cái gì chứ?
-Một thứ đại diện cho đôi vợ chồng chứ gì!- An Di nói cách huyền bí khiến Kaishio và Phong nhìn nhau khó hiểu. Cơ mà cái gì đại diện cho đôi vợ chồng cũng khiến hai anh ngại ngùng , đỏ mặt rồi.
An Di vừa nói xong, đúng lúc Mamako và Huyệt Anh chạy về chỗ họ.
-Ba mẹ con sao rồi?- Hoàng Dương hỏi han.
-Dạ ! Họ cũng ổn rồi!
-Con nghĩ cứ cho họ thêm thời gian nói chuyện đi!
-Vậy thôi mình đi ăn nha!
Ăn trưa xong , đúng như lời nói , Kaishito và Phong bị mẹ mình kéo đi mua đồ mặc cho hai anh từ chối vì hai anh chả hiểu cái quái gì xảy ra. Ba mẹ của Mamako và Huyệt Anh cũng đã hòa nhau, cũng tại Chấn Hùng và Dosu “mặt dày” quá mà!
Riêng phần Huyệt Anh và Mamako có hơi bất ngờ vì đang ăn trưa với người yêu thì mẹ chồng kéo hai anh ấy đi. Có ba bàn, mỗi bàn bốn người: ba mẹ Mamako và Huyệt Anh, ba mẹ của Kaishito và Phong, cuối cùng là bốn nhân vật chính của chúng ta.
Daisuke và Hoàng Dương đi qua bàn ngồi với con dâu của mình.
-Chào…mấy chú!- Huyệt Anh thấy vậy có hơi bối rối.
-Dạ chào hai chú!-Mamako cũng thế , nói khá cứng họng.
-Đừng gọi vậy! Hãy gọi là ba ! Trước sau gì cũng là người nhà mà!
-Dạ…dạ vâng! Thưa ba!
-Hai đứa có hồi hộp không ? – Daisuke hỏi câu khiến hai cô có hơi khó hiểu. Hồi hộp gì chứ?
-Dạ thưa ba….Hồi hộp gì ạ?
-Nếu Kaishito và Phong cầu hôn hai con…hai con có vui không?- Hoàng Dương hỏi câu khiến hai cô lẫn mắt chữ A miệng chứ O , mặt đỏ ngất lên .
-Hai con không vui sao?
-Dạ không, bọn con vui lắm nhưng mà….có hơi nhanh quá ạ!
-Dạ tại tụi con cũng mới chỉ 17t thôi!
-Thế à? Vậy hai đứa chừng nào muốn kết hôn với con trai của ba?
-Con thì con nghĩ con với Kaishsito sẽ cưới nhau sau khi học xong đại học ạ ! Như vậy sẽ tốt hơn!
-Con cũng thế! Tốt nhất là nên học hành xong hết rồi tính đến chuyện thành hôn ạ!- Mamako cũng đồng ý theo ý kiến HUyệt Anh. Hoàng Dương và Daisuke gật đầu đồng ý, đúng là con gái của bạn thân họ, rất kiên trì và chăm chỉ cho dù không được mấy thong minh như ba họ mà là từ mẹ .
-Mẹ!!!Có quá sớm để chọn nhẫn không vậy?-Phong ngại ngùng la lên trong cửa hàng nhẫn.Thì ra là mẹ định dẫn anh mua nhẫn để cầu hôn với Mamako đây mà.
-Không sao đâu con! Với lại chỗ này là bán nhẫn cưới đẹp nhất rồi đấy!- Cái chỗ này đúng là phải nói là đẹp nhất nhưng cũng đắt nhất ấy.
Kaishsito cũng ngại không kém nhưng an him lặng, tất cả chỉ thể hiện ngay mặt. Làm mẹ, Tuệ Linh nhìn vào biết ngay nhưng bà vẫn xem như không có gì mà chọn nhẫn tiếp.
-Ở đây nhiều cái quá! Con thích cái nào?-Tuệ Linh hỏi Kaishsito .
-Con là con trai làm sao biết được! Với lại Huyệt Anh….có mà thích mấy cái này!- Ý anh là….tính cái con nhỏ đó cũng ột phần giống đàn ông mà, chả không có chuyện thích trang sức lấp la lấp lánh màu mè này đâu.
-Nhưng nếu là món quà con tặng cho Huyệt Anh để thành hôn thì chắc chắn con bé sẽ thích ! – Mẹ nói lại với giọng điệu ngọt ngào, mỉm cười thật tươi nhìn con mình. Kaishito nghe cũng có lý, anh đỏ mặt gật đầu.
Bên Phong cũng mệt không kém , Phong cũng chả biết nên chọn cái nào. Anh vốn đâu có thích mấy cái dạng kim cương chói lóa dẫu nhà anh đầy ra nên không biết cái nào anh ưng nhất. Nhìn qua lại hồi, Kaishito và Phong nhìn nhau mệt mỏi rồi bất đắc dĩ gọi chị bán nhẫn.
-Chị ơi ! Chị chọn cho em cái nhẫn nào đẹp nhất trong mấy cái này được không chị?
-Em cũng vậy chị!
-Được! Của hai em đây! –Chị bán hàng đưa lên hai mẫu được ưng nhất trong cửa và cũng như là tốn tiền nhất. Hai anh nhìn qua cũng thấy ưng nên đồng ý.
Đang chuẩn bị tính tiền , thì đằng sau cửa của shop bị đập phá, tiếng sung nổ “đùng” “đùng” chói tai kinh khủng. Hai con người đeo mặt nạ màu đen bước vào với trên tay có cây súng đe dọa những người trong cửa hàng. Như thường lệ , nếu như theo mọi tình huống giống bây giờ thì một trong hai tên đeo mặt nạ đen che mặt la lên.
-CƯỚP ĐÂY! MỌI NGƯỜI QUỲ XUỐNG!-Nhanh chóng tất cả mọi người quỳ xuống ngay tức khắc. Tuệ Linh và An Di hoảng sợ, theo phản xạ thì trốn sau lưng con trai mình. Kaishsito và Phong cau mày, không biết hôm nay ngày gì mà gặp của nợ này vậy?
Hai anh ra thế để che chắn cho mẹ rồi từ từ ngồi xuống giơ hai tay lên giống như những người khác.Một tên chỉa súng vào mọi người đe dọa còn tên kìa thì đi vòng quanh để cướp số nhẫn . Nhìn xơ thì tên thân hình bình thường, tên thì thân hình gầy gò . Dễ dàng hạ gục được, hai anh chỉ sợ dọa tụi hắn chỉ có nước hắn bắn lung tung giết chết những người ở đây.
Kaishito! Đây là khẩu súng ngắn bình thường thôi! Không có gì ghê gớm lắm!-Phong nói nhỏ qua bên Kaishsito, anh liền hiểu ý thằng bạn thân.Anh vội nghía đầu xuống một chút nói nhỏ với mẹ.
-Mẹ và cô An Di mau truyền tai nhau nói rằng với mọi người mau nấp vào những chõ có thê che được phía trước, che được tất cả cơ thể!
-Con và Phong định làm gì ? Không được làm tầm bậy gì đó! – Tuệ Linh nghe con nói mà giật mình .Không phải bà làm không được nhưng mà….mỗi lần con bà và Phong có ý kiến này thì chắc chắn tiếp theo là tụi nó thực hành theo kế hoạch tụi nó bàn ra một cách tùy tiện.
-Mẹ đừng lo! Bọn con giữ chân được hai tên này mà! Nhằm nhò gì chứ?
-Phong! Mẹ không cho phép con làm gì đâu!- Bà An Di cũng không chấp nhận. Bà sợ chuyện gì xảy ra với con bà lắm.
-Mẹ! Không sao đâu ! Mẹ tin tụi con đi với lại…còn phải nhanh chân nhanh tay mang nhẫn cưới về với Mamako chứ! –Phong thể hiện một vầng trăng khuyết ngay mặt không mấy gì sợ và ý chí cương quyết của anh khiến bà An Di đành gật đầu đồng ý.
Sau đó Phong bỗng nhiên đứng dậy nói với chất giọng vô cùng thản nhiên. Hai tay xoa vào nhau phủi bụi làm thót tim mọi người ở đây.
-Ay chà! Ngồi mệt quá đi! Cho tôi đứng được không?
-Mày…NGỒI XUỐNG!-Tên cướp chỉa súng vào người Phong, anh nhếch miệng đành chiều ý đưa hai tay lên .
-Kìa kìa! Bình tĩnh ! Tôi không có cản trở công việc ăn cướp của anh đâu !
-Nhưng mà mày cũng phải ngồi xuống !-Tên đang ăn cắp cũng bất ngờ nhưng vì nỗi ham tiền quá lớn nên vẫn tiếp tục lấy , cứ kệ bên kia cho thằng kia xử được.
-Ay chà! Tôi hứa tôi không có cản trở mà! Chúng ta nói chuyện với nhau một chút được không?
-Mày muốn nói cái gì?
-Dĩ nhiên…về tiền !
-Tiền?-Tên cướp đang chỉa súng nhăn mặt khó hiểu.
Phong rút trong túi quần mình ra một cái bóp dày cộp . Vứt xuống đất trước mặt tên cướp, đút hai tay vào túi quần nói tự nhiên.
-Trong đó là trăm triệu yên ! Tôi cho anh số tiền đó đổi lại anh có thể giết những người này nhưng trừ tôi ra được không ? – Nói một câu khiến mọi người thót tim luôn. Ai cũng. nhìn Phong với ánh mắt đầy hận thù, nhìn đẹp trai, giàu có vậy ai dè ích kỷ và độc ác quá.
-Ha! Mất cái giống gì tao phải tin mày?
Phong nhếch miệng cười , lấy trong túi áo ra một cái thẻ hoàng kim , đung đưa nó nói với giọng vô cùng quyến rũ.
-Ông có thể giữ tôi cho tới khi ông cướp hết số tài sản này, tôi sẽ cho ông cái thể này …được không?
Tên cướp nhoẻn miệng cười . Thẻ hoàng kim đáng giá cả bạc tỷ, muốn mua đồ thì cứ mua thoải mái không sợ hết . Tên cướp gật đầu , nói.
-Được được! Vậy mày đứng đó mà chờ đi! Để tao lấy cái bóp !- Tên cướp ham lợi, cúi xuống lấy cái bóp .
Phong cười tà, cơ hội của anh đây rồi. Tuy cây súng cũng vẫn chĩa vào Phong với lại anh hành động gì thì tên cướp bắn ngay nhưng anh đố súng cũng nhanh bằng anh ấy. Anh giơ chân đá qua cây súng giả thử. Không thể đá thiệt được vì khoảng cách của anh với hắn rất xa. Tên cướp hốt hoảng liền bắn một tia ngay anh . Phong biết trước nên đã né từ rất lâu rồi chạy ngay vào tên cướp, nện cho hắn một cú ngay bụng . Tên cướp phun bọt ra miệng. Anh đá một cú từ dưới lên để đá văng khẩu súng khỏi hắn. Và dứt điểm bằng cái đá vòng vào ngay đầu đối phướng. Tên cướp nằm lăn ra ngất xỉu ngay lập tức.
Hành động của Phong khiến mọi người ngỡ ngàng ngay khúc đó. Và tất cả hành động rất nhanh như chỉ trong vòng có 1 giây.
-Mày…mày…-Tên cướp còn lại thấy người phe mình bị hạ gục, hắn hoảng sợ liền đưa súng lên định bóp còi.
Nhưng rồi ấy nấy hầu như quên đi sự hiện diện của Kaishito. Anh đã sớm chạy qua tên còn lại , không cho hắn nổ súng , ngay lập tức anh chỉ gõ nhẹ ngay cổ tay mà hắn đã đau đớn buông ra. Anh đấm một cú dứt điểm từ dưới lên ngay cằm tên cướp khiến hắn phun máu tung tóe ra từ mũi .Và một cú dứt điểm là một đòn tống ngang mạnh đến nối hắn bay vào tường và ngất ngay lập tức.
Mọi người nở một nụ cười hân hoan khi thoát khỏi tay ăn cướp . Ai cũng vỗ tay ca ngợi tài năng và sự dũng cảm của hai anh chàng điển trai này. Phong cười nhẹ, Kaishsito cũng nở mội nụ cười đi đến bạn anh. An Di và Tuệ Linh mừng thầm may quá, không có chuyện gì ghê gớm xảy ra hết.
Bỗng nhiên sau đó trong phút chốc, nét mặt kinh hoàng lại thể hiện trên gương mặt tất cả. Bà An Di tái mét hỗn đỗn cực kì. Phong thì ngơ ngác không biết hành động gì hết. Một tiếng “ĐOÀNG” thật chói lại vang lên, viên đạn bay thẳng xuyên qua eo Phong . Anh liền ngã xuống ôm lấy vết thương ngay lập tức.
Phong ngã xuống lộ ra Kaishsito đi tới. Thấy bạn thân mình bị bắn liền đứng hình. Một viên đạn bay tới, trong khoảng khắc đó, anh chỉ né đi được một phần nên viên đạn đó xuyên qua da thịt trên bả vai phải của Kaishito. Còn đỡ hơn là lẽ ra xuyên qua tim anh. Chưa kịp làm gì hết, Kaishsito gục xuống vì anh bị ban thêm một cú ngay chân bên trái.
-PHONG!
-KAISHITO!- Bà An Di và Tuệ Linh la lên.
Hai anh gục ngã xuống sàn kế bên nhau không xa . Ai nấy cũng tỏ vẻ đau đớn không thể chống cự lại được. May cho Phong là chỉ bị bắn ngay eo chứ không bụng không là anh chết lâu rồi. Nhưng bên phía eo có hơi gần với phần bụng nên Phong cũng khó kháng cự lại . Bà An Di và Tuệ Linh chạy tới ben con ngay . Tuệ Linh ôm chặt lấy Kaishito khóc hỏi anh có sao không. An Di liền lấy trong người một tấm khăn nhỏ , gấp lại để đắp lên vết thương của Phong không cho máu chảy ra nữa. Bà run rẩy hỏi con.
-Phong….Phong! Nhìn mẹ nè!
-Không soa…con ổn mẹ!
-Ổn sao được?Con nằm im nha!
Viên đạn đó bay từ đâu ra chứ?Câu hỏi mọi người nãy giờ xoay quanh thì chưa kịp làm. Bốn con người đi vào với trang phục y như hai tên còn lại. Khẩu súng trên tay vẫn còn khói bay ra sau thành tích bắn hạ “hai anh hùng” của cửa hàng.
Tên mập mạp nhất nhoẻn miệng cười kinh khủng .
-Đánh hai lắm thưa hai anh bạn ! Nhưng chính vì lẽ đó tao sẽ cho hai đứa bây đi trước!
-Cũng may là cử hai tên này đi trước chứ không là không biết gì!- Một tên khác nói. Thì ra hai tên đó còn đồng bọn ở trong xe để xem tình hình.
Tên mập mạp chỉa súng vào hai , lên cò. Phong và Kaishsito nghiến răng , bất lực chả biết làm gì. Đúng là xúi quẩy mà. Định nổ súng nhưng chưa gì, một tên khác tới chặn lại. Tên này thấ y thân hình được nhất trong sáu đứa , cơ mà cái giộng ộp ộp như người già khiến hai anh không khó đoán ra, tên này cỡ tầm năm mươi .
-Này này! Khoan đã! Không lẽ mày định giết người đẹp luôn hả?- Tên đó nhìn mẹ Phong và mẹ Kaishito mà miệng nhóp nhép gớm ghiếc khiến An Di và Tuệ Linh rung mình. Ôm chặt lấy con hơn.
-Nhưng mà đại ca…-Thì ra hắn là thủ lĩnh của cái nhóm ăn cướp này.
-Để tao! Hai cô em đây là mẹ của hai tên nhóc phá phách này hả?- Hắn cũng cầm súng, đi đến kế bên bốn người. Hai bà hoảng , tái mét lại không nói được gì. Nghe cái giọng phát gớm đấy khiến Phong tức điên lên .
-Tránh xa mẹ tao ra!- Anh dung chân đá hắn ra , tên cướp liền lấy súng chỉa vào người Phong dọa.
-Mày nằm im! Coi chừng tao lấy mạng mày trước đây!
-Muốn lấy mạng nó thì lấy mạng tôi trước đi!-An Di lên tiếng bảo vệ con. Đúng là mỹ nhân khi tức giận thì càng xinh đẹp. Hắn nhệch miệng.
-Đẹp quá! Giết thì uống lắm! Xem như vì mày là con của mỹ nhân đây nên tao!
-Đại ca ơi! Người này cũng đẹp quá!- Tên thứ tư hình như cũng tầm tuổi nhưng nhỏ hơn tên đại ca. Thân hình thì đúng chất một ông già. Người gầy gò mà bụng phình to ra. Chỉ được cái mang khẩu sung theo để dọa chết mấy người khác.
Tên đó tới sờ mó người Tuệ Linh , Tuệ Linh liền hất tay ra. Kaishito bị ngay tay chân chỉ biết nằm im để hồi sức anh. Anh liếc qua bên tên xấu xí đó. Nói với chất giọng vo cùng ãm đãm.
-Bỏ bàn tay mày ra khỏi mẹ tao!- Tên cướp giật mình lùi lại, đưa súng chĩa vào Kaishito.
-Thôi nào! Chúng ta mau lấy hết trang sức rồi đi! Tao cũng chả muốn đổ máu với đứa nào đâu ! Bẩn lắm!- Tên dầu đàng ra lệnh , ba đứa còn lại lấy túi lấy hết số trang sức. Hắn quay qua nhìn hai tên bị đánh ngất, đá vào chân tên gần nhất.
-Đúng là hai đứa ăn hại!
Phong và Kaishsito hơi ngồi dậy một chút, An Di và Tuệ Linh cũng có giúp để dỡ hai anh ngồi. Mặt hai thể hiện sự tức giận pha lẫn bất lực pha lẫn câm hận . Trong cái vết thương thế này không phải hai anh không hành động được gì nhưng sẽ chậm chạp và khó khăn hơn. Chưa kể đây tới bốn tên và nhìn có vẻ khôn ngoan. Sợ rằng hành động dại dột thì trước khi cưới Mamako và Huyệt, hai anh đã đi gặp tổ tiên mình trước rồi.
Từ chỗ xa , lòng Mamako và Huyệt Anh nhói lên cực kì . Hai cô dự cảm không lành.
-Huyệt Anh…bà cũng có cảm giác giống tôi sao?
-Ừ…Tự nhiên có cái gì đó lạ lắm!
-Bốn người kia sao đi đâu mà lâu quá vậy? – Ánh Nguyệt chờ mãi liền buông miệng nói.Hoàng Dương trả lời.
-À! Đi mua nhẫn để thành sui gia ấy mà!
-Hai người này ghê thật!- Mai Chi bật cười.
-Mà có vẻ…đúng là lâu thật đấy!- Daisuke cũng đồng ý với Ánh Nguyệt. Tuệ Linh và An Di đi mua mấy cái này không lẽ lâu thế.
-Hai con bị sao thế?- Dosu nhìn qua hai cô nàng , hai đứa ai cũng đưa tay trước lồng ngưc, mặt mơ hồ.
-Tự nhiên bọn con…cảm thấy có gì đó không hay đã xảy ra!
-Không hay xảy ra?- Chấn Hùng nhăn mặt khó hiểu.
-Hình như có chuyện gì xảy ra với Kaishsito và Phong thì phải…-Huyệt Anh suy nghĩ qua lại rồi nói lên. Ai nẫy cũng nhìn nhau, đúng là họ đi có lâu chắc có lẽ là có chuyện gì.
-Con gọi cho hai đứa nó xem?- Ánh Nguyệt nhìn con gái bà mà cũng nghi ngờ . Mai Chi cũng thế. Không lẽ thần giao cách cảm? Vì khi xưa khi Dosu bị gì bà dù ở xa cũng cảm thấy lo lắng vô cùng.
Huyệt Anh lấy điện thoại ra kiếm số Kaishsito gọi cho anh.
Bên đằng kia, điện thoại trong túi quần Kaishsito reo lên, may mà anh để rung thôi nên mấy tên cướp không ai để ý.
-Mẹ…lấy điện thoại con ra trong túi quần con ấy ! Có gười gọi!-Kaishsito quay qua nói nhỏ với mẹ.
-Ai lại gọi cái giờ này nhỉ?- An Di buột miệng nói, bà căng thẳng quá.Phong do mệt quá nên đã thiếp đi . Bà vẫ ôm chặt lấy con mình.
-Là Huyệt Anh!-Tuệ Linh bất ngờ.
-Đưa cho con!
-Alo?- Huyệt Anh nghe Kaishsito nhấc máy nên cũng mừng thầm.
-Huyệt Anh hả em?-Kaishito nở nụ cười nhẹ và hạnh phúc vô cùng. Dẫu cho phút cuối có chết…anh cũng được nói chuyện với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.