Chương 6
Hoa Hoa
03/02/2016
Đình Hân rốt cuộc cũng quyết định ra đi , đối với cô , đó có lẽ là quyết định đứng đắn nhất của cuộc đời mình . Chỉ là mỗi khi nhớ đến hình ảnh Vân Bình , đôi chân cô lại giống như một tảng đá nặng không thể di chuyển , nó kiên định bám trụ nơi đây .
Đình Hân lê bước mệt nhoài vào trong sân bay , những người xung quanh đều bận rộn ôm hôn từ biệt người thân . Còn cô thì đơn độc giữa biển người mênh mông , bản thân cô từ trước đến nay đều đơn độc .... Cho nên cô đã dần cảm thấy nó giống như một phần cuộc sống của mình , chung sống hòa bình với nó , hai từ " Đơn độc " có lẽ sẽ gắn bó với cô đến khi chấm dứt sự tồn tại .
Đình Hân nghĩ đến điều này mà cười nhạt , hạnh phúc trong tay là do cô làm tuột mất , cớ gì lại trách do số mệnh . Cô không nên trách ai , càng không nên trách Vân Bình đã quên đi 2 chữ đợi chờ , có trách có phạt thì chính là cô .
- Đình Hân .
Cô nghe thoáng qua có ai đó đang gọi tên mình , nhưng phải chăng đó chỉ là do cô đã nghĩ quá nhiều , nhiều đến nỗi hoang tưởng đây là sự thật .
Đình Hân đã không quay lại phía sau , cô lê từng bước chân nặng nề về phía trước , việc quay lại nhận định có phải hoang tưởng hay không với cô đều chỉ làm tăng thêm vết thương lớn nơi trái tim mình .
- Đình Hân , đừng đi nữa - Một đôi tay rắn chắc tóm chặt lấy cổ tay cô . Cả cơ thể bị giật về phía sau một cách mạnh bạo , Đình Hân không biết chuyện gì đang sảy ra , cũng chỉ nghĩ đây là một sự hoang tưởng trầm trọng của bản thân hay đây chỉ là một giấc mơ hư ảo .
Vân Bình ôm chặt lấy Đình Hân trong vòng tay , anh hôn nên làn môi mềm mại , một nụ hôn cuồng nhiệt sau những tháng ngày xa cách trong sự nhớ nhung khôn nguôi .
Nếu là trước kia , điều anh sẽ làm là thủ thỉ vào tai cô những điều ngọt ngào ....
Còn bây giờ , anh sẽ không nói thêm bất cứ một lời nào , anh sẽ chỉ hành động theo trái tim mách bảo ....
"Thế giới của anh , chỉ cần nhỏ bé vậy thôi ....
Anh có thể mất mọi thứ ngoại trừ em - thế giới của riêng mình anh .....''
- Đây chỉ là mơ thôi phải không ???
Đình Hân ngơ ngác nhìn anh , tất cả đều rất chân thực không một tí gì là ảo ảnh hay mơ hồ viển vông .
- Không phải mơ , anh là thật .
- Không thể nào .... không thể nào .... - Đình Hân ôm chặt lấy tai mình , cô cố lắc đầu trấn tĩnh lại những âm thanh không ngừng vọng đến từ tứ phía , hình ảnh anh lu mờ trong phút chốc , Đình Hân cảm thấy xung quanh quay vòng vòng giống như không có điểm dừng , thoáng trong màn đêm bao quanh vẫn còn nghe thấy âm thanh của Vân Bình vang vỏng bên tai
- Đình Hân ... Đình Hân ... em tỉnh lại đi ....
Cô gục xuống trong vòng tay anh , dáng vẻ mệt mỏi xanh xao khiến Vân Bình lo lắng . Cô không chỉ mỏng manh mà còn rất tiều tụy , giống như một thiên thần bé nhỏ bị gãy mất một đôi cánh . Cô không phản kháng cự tuyệt , cũng không lên tiếng xa lánh anh . Ngược lại , cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh , đôi tay ôm chặt lấy anh ngay cả khi ngất đi vì mệt .
Vân Bình bế cô trên tay , thế giới của anh bị bệnh - điều này giống như anh cũng bị ảnh hưởng rất nhiều , trái tim anh cũng nhói lên theo từng nhịp đập yếu ớt của cô .
Dù là 5 năm hay 10 năm trước thì Đình Hân vẫn mãi là Đình Hân , cô vẫn mãi chỉ là một cô gái thuần khiết lạnh lùng , cô giống như một tảng băng ngàn năm bị chôn vùi dưới băng tuyết vĩnh cửu , chính vì vậy mà trái tim bị hóa thành đá . Nhưng anh là người duy nhất có thể dùng sức mạnh lớn lao của tình yêu đập tan lớp băng tuyết cứng rắn ấy , hóa nó thành dòng nước tinh khiết mát lạnh , hòa mình vào dòng nước ấy mà đánh cắp trái tim của nó .
Lúc này , Đình Hân nằm trên giường bệnh , đôi mắt hờ hững cụp lại . Trong giấc mơ của cô , Vân Bình đã xuất hiện , nhưng cô đâu hay giấc mơ này là thật hay ảo . Dẫu có ảo thì cô vẫn rất hạnh phúc , chỉ cần thấy anh cũng đủ khiến cô thấy hạnh phúc . Nơi nào đó trong trái tim thầm cầu nguyện cho anh , người con trai mang tên " Vân Bình " , người đã cho cô biết thế nào là yêu , người đã khắc tên của mình lên trái tim băng giá của cô .
Anh cúi xuống nói nhỏ vào tai cô , lời nói đầy kiên định , vững chắc không thể dịch chuyển .
- Anh sẽ luôn ở bên em , anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa vì em là cả thế giới của anh .... mãi mãi là như vậy .
Đình Hân mỉm cười hiền hòa , nụ cười ấm áp và đẹp đẽ . Từ khóe mi , một giọt nước mắt nóng hổi chảy ra , Vân Bình nhẹ nhàng đưa tay quệt ngang giọt nước mắt ấy . Hành động nhẹ nhàng nhưng cũng chan chứa yêu thương .
Đình Hân lê bước mệt nhoài vào trong sân bay , những người xung quanh đều bận rộn ôm hôn từ biệt người thân . Còn cô thì đơn độc giữa biển người mênh mông , bản thân cô từ trước đến nay đều đơn độc .... Cho nên cô đã dần cảm thấy nó giống như một phần cuộc sống của mình , chung sống hòa bình với nó , hai từ " Đơn độc " có lẽ sẽ gắn bó với cô đến khi chấm dứt sự tồn tại .
Đình Hân nghĩ đến điều này mà cười nhạt , hạnh phúc trong tay là do cô làm tuột mất , cớ gì lại trách do số mệnh . Cô không nên trách ai , càng không nên trách Vân Bình đã quên đi 2 chữ đợi chờ , có trách có phạt thì chính là cô .
- Đình Hân .
Cô nghe thoáng qua có ai đó đang gọi tên mình , nhưng phải chăng đó chỉ là do cô đã nghĩ quá nhiều , nhiều đến nỗi hoang tưởng đây là sự thật .
Đình Hân đã không quay lại phía sau , cô lê từng bước chân nặng nề về phía trước , việc quay lại nhận định có phải hoang tưởng hay không với cô đều chỉ làm tăng thêm vết thương lớn nơi trái tim mình .
- Đình Hân , đừng đi nữa - Một đôi tay rắn chắc tóm chặt lấy cổ tay cô . Cả cơ thể bị giật về phía sau một cách mạnh bạo , Đình Hân không biết chuyện gì đang sảy ra , cũng chỉ nghĩ đây là một sự hoang tưởng trầm trọng của bản thân hay đây chỉ là một giấc mơ hư ảo .
Vân Bình ôm chặt lấy Đình Hân trong vòng tay , anh hôn nên làn môi mềm mại , một nụ hôn cuồng nhiệt sau những tháng ngày xa cách trong sự nhớ nhung khôn nguôi .
Nếu là trước kia , điều anh sẽ làm là thủ thỉ vào tai cô những điều ngọt ngào ....
Còn bây giờ , anh sẽ không nói thêm bất cứ một lời nào , anh sẽ chỉ hành động theo trái tim mách bảo ....
"Thế giới của anh , chỉ cần nhỏ bé vậy thôi ....
Anh có thể mất mọi thứ ngoại trừ em - thế giới của riêng mình anh .....''
- Đây chỉ là mơ thôi phải không ???
Đình Hân ngơ ngác nhìn anh , tất cả đều rất chân thực không một tí gì là ảo ảnh hay mơ hồ viển vông .
- Không phải mơ , anh là thật .
- Không thể nào .... không thể nào .... - Đình Hân ôm chặt lấy tai mình , cô cố lắc đầu trấn tĩnh lại những âm thanh không ngừng vọng đến từ tứ phía , hình ảnh anh lu mờ trong phút chốc , Đình Hân cảm thấy xung quanh quay vòng vòng giống như không có điểm dừng , thoáng trong màn đêm bao quanh vẫn còn nghe thấy âm thanh của Vân Bình vang vỏng bên tai
- Đình Hân ... Đình Hân ... em tỉnh lại đi ....
Cô gục xuống trong vòng tay anh , dáng vẻ mệt mỏi xanh xao khiến Vân Bình lo lắng . Cô không chỉ mỏng manh mà còn rất tiều tụy , giống như một thiên thần bé nhỏ bị gãy mất một đôi cánh . Cô không phản kháng cự tuyệt , cũng không lên tiếng xa lánh anh . Ngược lại , cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh , đôi tay ôm chặt lấy anh ngay cả khi ngất đi vì mệt .
Vân Bình bế cô trên tay , thế giới của anh bị bệnh - điều này giống như anh cũng bị ảnh hưởng rất nhiều , trái tim anh cũng nhói lên theo từng nhịp đập yếu ớt của cô .
Dù là 5 năm hay 10 năm trước thì Đình Hân vẫn mãi là Đình Hân , cô vẫn mãi chỉ là một cô gái thuần khiết lạnh lùng , cô giống như một tảng băng ngàn năm bị chôn vùi dưới băng tuyết vĩnh cửu , chính vì vậy mà trái tim bị hóa thành đá . Nhưng anh là người duy nhất có thể dùng sức mạnh lớn lao của tình yêu đập tan lớp băng tuyết cứng rắn ấy , hóa nó thành dòng nước tinh khiết mát lạnh , hòa mình vào dòng nước ấy mà đánh cắp trái tim của nó .
Lúc này , Đình Hân nằm trên giường bệnh , đôi mắt hờ hững cụp lại . Trong giấc mơ của cô , Vân Bình đã xuất hiện , nhưng cô đâu hay giấc mơ này là thật hay ảo . Dẫu có ảo thì cô vẫn rất hạnh phúc , chỉ cần thấy anh cũng đủ khiến cô thấy hạnh phúc . Nơi nào đó trong trái tim thầm cầu nguyện cho anh , người con trai mang tên " Vân Bình " , người đã cho cô biết thế nào là yêu , người đã khắc tên của mình lên trái tim băng giá của cô .
Anh cúi xuống nói nhỏ vào tai cô , lời nói đầy kiên định , vững chắc không thể dịch chuyển .
- Anh sẽ luôn ở bên em , anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa vì em là cả thế giới của anh .... mãi mãi là như vậy .
Đình Hân mỉm cười hiền hòa , nụ cười ấm áp và đẹp đẽ . Từ khóe mi , một giọt nước mắt nóng hổi chảy ra , Vân Bình nhẹ nhàng đưa tay quệt ngang giọt nước mắt ấy . Hành động nhẹ nhàng nhưng cũng chan chứa yêu thương .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.