Đợi Chờ Là Mãi Mãi

Chương 7

Hoa Hoa

03/02/2016

Ngày hôm nay , cô lại mơ ...

Mơ một giấc mơ giống hôm qua ....

Mơ về anh - Vân Bình ....

Căn phòng tràn ngập mùi hoa lavender ...

Một chàng trai tựa mình bên cửa sổ , ánh mắt chăm chú nhìn cô , trong đó tràn ngập yêu thương và hạnh phúc . Cô bị đắm chìm vào ánh mắt ấy , nếu đây thực là giấc mơ , vậy thì cô muốn mãi mãi không tỉnh dậy .... mãi mãi bên anh như hiện tại .

Đình Hân mỉm cười , cô đứng dậy khỏi giường bệnh đi đến bên anh . Vòng tay ôm chặt lấy anh , cảm giác ấm áp và quen thuộc khiến cô như lạc vào thế giới khác , thế giới của riêng cô .

- Vân Bình , em xin lỗi , anh đừng bao giờ rời xa em nữa , đừng bao giờ biến mất nữa được không ??? Em sai rồi , là do em quá cố chấp , là do em quá ngốc .

Phải ! Là do cô ngốc .....

- Đình Hân , anh không giận em ...

Vân Bình nhẹ nhàng lâng cằm Đình Hân lên đối diện với mình , anh cúi xuống hôn lên làn môi mềm mại ấy , cảm nhận hương vị ngọt ngào nơi đây . Đình Hân đắm chìm trong nụ hôn ấy , nhẹ nhàng đáp trả , nhẹ nhàng tận hưởng .

- Đình Hân , anh yêu em ...

- Đừng nói nữa , em sẽ không thể chấp nhận sự thật khi tỉnh giấc ...

- Em nghĩ đây là mơ sao ???



-.....

Vân Bình đẩy cô về phía trước , ánh nắng chiếc rọi vào gương mặt cô . Đình Hân đưa tay hứng những tia sang đang nhảy múa trên lòng bàn tay mình , những làn gió không ngừng thổi đến làm tung bay mái tóc bồng bềnh mềm mại của cô .

Một vòng tay ôm chặt lấy cô từ đằng sau , Vân Bình tựa cằm lên bờ vai mảnh khảnh của cô . Đình Hân ngỡ ngàng trước cảm giác chân thật đến sống động trước mắt .

Đến bao giờ em mới chịu tin đây là sự thật ??? Em là đồ ngốc ...chỉ có đồ ngốc mới cố chấp như vậy ....

--- 8h tối ---

Đình Hân mặc một chiếc váy hồng phớt , cô quàng tay anh đi về phía nhà hàng charm cham .

Khung cảnh xung quanh , bản nhạc vang lên giữa không gian tĩnh lặng , bông hoa hồng trơ trọi trên mặt bàn ... Tất cả đều giống với tối hôm đó .

Vân Bình ôn nhu nâng ly lên trước mặt Đình Hân ...

- Em không uống được rượu ... Nếu em say thì sao ???

- Em nên nhớ mình đang mơ

Đình Hân tự đánh vào đầu mình ....

Phải rồi ! Là cô đang mơ ... ngốc thật

Hương vị cay xè khiến cô muốn lấy toàn bộ ra khỏi cuống họng của mình . Đình Hân thấy khung cảnh xung quanh quay vòng vòng rồi từ từ chìm lịm vào bóng tối .

----- Sáng hôm sau ------



- Đình Hân ... Đình Hân ...

Cô liền kéo chăn che kín đầu , cả thân thể rất thoải mái không có lấy một trướng ngại vật bao bọc .

Khoan đã !!!!!

Đình Hân đưa tay chạm vào bên trong , quần áo của cô biến mất hoàn toàn , một bàn tay ngang nhiên chắn ngang bụng của cô .

Đình Hân trợn mắt nhìn kẻ đang ung dung kế bên .

- A A A A A... VÂN BÌNH .... ANH LÀ ĐỒ BIẾN THÁI ...

" BỤP ... CHÁT ... BỊCH ..#^^&&%&*)f#@ws3r$r$r$r$r$#@ .... "

- Khoan đã , đây là mơ mà ....

Mơ sao ???

Cô đâu phải đồ ngốc ... Chẳng qua là giả vờ ngốc để lừa anh !!!!

Thật không ngờ , lại có kẻ giám lừa lại cô ... Thật đáng ghét ...

- Đình Hân , anh làm vậy để em tự thừa nhận đây không phải mơ ; anh thề là chưa làm gì em hết , nếu có ... chỉ là giúp em cởi đồ .

Như vậy còn nói là không làm gì sao ??? Thật hết nói nổi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đợi Chờ Là Mãi Mãi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook