Chương 9
Hoa Hoa
03/02/2016
Một năm sau .
- Hân Di , em không ngủ mà ra đây làm gì vậy ???
Hân Di ngước mặt nên nhìn anh , cô khẽ mỉm cười , cả người nhào đến ôm lấy cổ anh .
- Đình Đình , anh xem anh kìa , em chỉ muốn dậy sớm một chút để chuẩn đồ ăn sáng cho anh thôi mà , anh không cần phải hóa giận như vậy .
Đình Đình thở dài .
- Em mới hồi viện , còn muốn làm gì nữa , em về nhà là để tịnh dưỡng , đâu phải để làm người giúp việc cho anh , từ giờ em đừng làm gì hết , ở yên một chỗ cho anh là được .
Hân Di gật đầu , lúc ngồi vào bàn ăn , cô bất giác hỏi một câu .
- Đình Đình , bác sĩ nói sau khi em hồi viện , nghỉ ngơi vài tháng thì có thể đi làm đúng không ??? Em rất muốn đi làm .
- Em không cần làm gì hết , em nghĩ anh không nuôi được em à ???
Hân Di xua tay , cô chống tay nên mặt bàn , suy đi nghĩ lại vẫn thấy , ở nhà rất chán , ra ngoài va chạm ít nhiều cũng vui hơn .
- Em không có ý đó , nhưng em thực không muốn ăn không ngồi dồi , con người sinh ra phải lao động , em không muốn giống như một con lợn chỉ biết ăn ngủ như vậy .
Suy nghĩ của cô không có gì là sai trái , Đình Đình giữ cô bên mình lâu như vậy , cũng đã đến lúc để cô đối diện dần với hiện thực , tương lai phía trước mập mờ không rõ ràng ,dù anh có muốn ở bên chăm sóc cô cả đời , cô nhất quyết cũng không chịu nghe . Nếu đã muốn sống tự lực , vậy cũng được , anh cũng thấy rất tự hào . Cô càng mạnh mẽ , anh càng đỡ lo lắng phần nào , suy nghĩ một hồi cũng đồng ý với cô .
- Hân Di , anh sẽ không ngăn cấm em , nhưng hiện tại thì ăn uống điều độ đi , đến khi khỏe hẳn , em có thể đi làm .
Hân Di lập tức vui hẳn nên , cô bổ nhào đến ôm lấy cổ anh từ phía sau , không ngừng cảm kích .
- Cảm ơn đã hiểu cho em , Đình Đình , anh đúng là người anh tốt nhất quả đất .
---------------------
Sau thời gian ở nhà tịnh dưỡng , bản thân cô cũng tự thấy mình đã khỏe hẳn , lập tức đi tìm việc làm . Hiện giờ nền kinh tế cũng khó khăn , để tìm được một công việc tốt không phải chuyện dễ dàng gì . Lúc đi ngang qua công ti Đình Hân , đôi chân bỗng níu lại .
Cái tên Đình Hân nghe rất quen thuộc , nhưng nghĩ mãi cũng không biết đã từng nghe qua ở đâu , Hân Di chăm chú vào tờ giấy dán bên cạnh cửa chính của công ti , hàng chữ còn ghi rất rõ đang tuyển nhân viên .
Cô bước vào công ti , hỏi thăm mới biết tình hình , thì ra giám đốc đang tuyển thư kí , cô thư kí đó không may bị xe tải cán chết , đúng là tội nghiệp . Hân Di theo nhân viên đi thẳng đến phòng giám đốc , cô khẽ rùng mình .
Nghe người này nói thì giám đốc không phải người dễ tính gì , rất khó tính và nóng nảy , chỉ cần làm việc không theo ý anh ta , nhất định sẽ sa thải ngay lập tức . Hân Di cô không sợ , trước đây cũng từng bị Đình Đình dọa nạt , anh nói đi làm rất vất cả chi bằng ở nhà anh nuôi , hàng ngày đi dạo phố , mua sắm ít đồ , kết thân với một vài người bạn rồi thỉnh thoảng đi chơi đâu đó ... Nghe thì có vẻ rất nhàn nhã , thanh thản , nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thấy thoải mái chút nào , cô vẫn thích tiêu tiền ro mình làm ra hơn , có như vậy mới vui vẻ tiêu sài .
" Cốc ... cốc "
- Vào đi .
Cô nhân viên mở cửa , sau đó thẳng tay tống Hân Di vào . Hân Di nhìn người đàn ông đang ngồi làm việc trước mặt mình , khẽ nhíu mày suy xet . Người đàn ông này rất có bản lĩnh , nếu nói về tuổi tác thì cũng vẫn còn rất trẻ , tướng mạo đẹp đẽ không chê nổi , hơn nữa vừa gặp lại có nét thân quen .
Hân Di khẽ lắc đầu , đôi chân lê bước đến gần bàn làm việc của anh , cô cúi đầu chào .
- Xin chào , tôi là Hân Di .
Giọng nói này ...
Vân Bình liền ngẩng lên nhìn cô , chiếc bút trên tay tuột xuống khỏi lòng bàn tay , ánh mắt từ lạnh lùng chuyển sang ngạc nhiên , ngay lập tức bật dậy khỏi ghế ôm chầm lấy cô .
- Đình Hân , anh biết em không bỏ anh mà , Đình Hân ... anh rất nhớ em .
Hân Di giống như một pho tượng bằng gỗ , chuyện này đến quá đột ngột , cô chẳng hiểu anh ta đang nói gì , có phải anh ta nhận nhầm người hay không ??? Như vậy không đúng , gương mặt của Hân Di đâu có giống với nhiều người đến thế , trước đây cũng từng đã có người nhận nhầm cô , nhưng sau đó phát hiện ra thì không ngừng xin lỗi tíu tít .
- Anh à ! anh nhận nhầm người rồi , tôi không phải Đình Hân , tôi là Hân Di .. " Đình Hân Di "
- Em đừng đùa nữa , cũng đừng nghĩ có thể gạt anh , Đình Hân , em dù có biến thành tro thì anh cũng nhận ra em .
Nhưng tôi chưa hề biến thành tro mà ??? Đình Hân Di bị anh xiết chặt trong vòng tay , mùi hương nam tính trên áo anh rất dễ chịu , mùi hương này cô rất thích , dù vậy nhưng anh ta đúng là đã nhận nhầm người . Anh ta quá cố chấp , dù nói thế nào cũng không chịu buông tay , càng lúc càng xiết chặt khiến cô muốn nghẹt thở .
- Hân Di , em không ngủ mà ra đây làm gì vậy ???
Hân Di ngước mặt nên nhìn anh , cô khẽ mỉm cười , cả người nhào đến ôm lấy cổ anh .
- Đình Đình , anh xem anh kìa , em chỉ muốn dậy sớm một chút để chuẩn đồ ăn sáng cho anh thôi mà , anh không cần phải hóa giận như vậy .
Đình Đình thở dài .
- Em mới hồi viện , còn muốn làm gì nữa , em về nhà là để tịnh dưỡng , đâu phải để làm người giúp việc cho anh , từ giờ em đừng làm gì hết , ở yên một chỗ cho anh là được .
Hân Di gật đầu , lúc ngồi vào bàn ăn , cô bất giác hỏi một câu .
- Đình Đình , bác sĩ nói sau khi em hồi viện , nghỉ ngơi vài tháng thì có thể đi làm đúng không ??? Em rất muốn đi làm .
- Em không cần làm gì hết , em nghĩ anh không nuôi được em à ???
Hân Di xua tay , cô chống tay nên mặt bàn , suy đi nghĩ lại vẫn thấy , ở nhà rất chán , ra ngoài va chạm ít nhiều cũng vui hơn .
- Em không có ý đó , nhưng em thực không muốn ăn không ngồi dồi , con người sinh ra phải lao động , em không muốn giống như một con lợn chỉ biết ăn ngủ như vậy .
Suy nghĩ của cô không có gì là sai trái , Đình Đình giữ cô bên mình lâu như vậy , cũng đã đến lúc để cô đối diện dần với hiện thực , tương lai phía trước mập mờ không rõ ràng ,dù anh có muốn ở bên chăm sóc cô cả đời , cô nhất quyết cũng không chịu nghe . Nếu đã muốn sống tự lực , vậy cũng được , anh cũng thấy rất tự hào . Cô càng mạnh mẽ , anh càng đỡ lo lắng phần nào , suy nghĩ một hồi cũng đồng ý với cô .
- Hân Di , anh sẽ không ngăn cấm em , nhưng hiện tại thì ăn uống điều độ đi , đến khi khỏe hẳn , em có thể đi làm .
Hân Di lập tức vui hẳn nên , cô bổ nhào đến ôm lấy cổ anh từ phía sau , không ngừng cảm kích .
- Cảm ơn đã hiểu cho em , Đình Đình , anh đúng là người anh tốt nhất quả đất .
---------------------
Sau thời gian ở nhà tịnh dưỡng , bản thân cô cũng tự thấy mình đã khỏe hẳn , lập tức đi tìm việc làm . Hiện giờ nền kinh tế cũng khó khăn , để tìm được một công việc tốt không phải chuyện dễ dàng gì . Lúc đi ngang qua công ti Đình Hân , đôi chân bỗng níu lại .
Cái tên Đình Hân nghe rất quen thuộc , nhưng nghĩ mãi cũng không biết đã từng nghe qua ở đâu , Hân Di chăm chú vào tờ giấy dán bên cạnh cửa chính của công ti , hàng chữ còn ghi rất rõ đang tuyển nhân viên .
Cô bước vào công ti , hỏi thăm mới biết tình hình , thì ra giám đốc đang tuyển thư kí , cô thư kí đó không may bị xe tải cán chết , đúng là tội nghiệp . Hân Di theo nhân viên đi thẳng đến phòng giám đốc , cô khẽ rùng mình .
Nghe người này nói thì giám đốc không phải người dễ tính gì , rất khó tính và nóng nảy , chỉ cần làm việc không theo ý anh ta , nhất định sẽ sa thải ngay lập tức . Hân Di cô không sợ , trước đây cũng từng bị Đình Đình dọa nạt , anh nói đi làm rất vất cả chi bằng ở nhà anh nuôi , hàng ngày đi dạo phố , mua sắm ít đồ , kết thân với một vài người bạn rồi thỉnh thoảng đi chơi đâu đó ... Nghe thì có vẻ rất nhàn nhã , thanh thản , nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thấy thoải mái chút nào , cô vẫn thích tiêu tiền ro mình làm ra hơn , có như vậy mới vui vẻ tiêu sài .
" Cốc ... cốc "
- Vào đi .
Cô nhân viên mở cửa , sau đó thẳng tay tống Hân Di vào . Hân Di nhìn người đàn ông đang ngồi làm việc trước mặt mình , khẽ nhíu mày suy xet . Người đàn ông này rất có bản lĩnh , nếu nói về tuổi tác thì cũng vẫn còn rất trẻ , tướng mạo đẹp đẽ không chê nổi , hơn nữa vừa gặp lại có nét thân quen .
Hân Di khẽ lắc đầu , đôi chân lê bước đến gần bàn làm việc của anh , cô cúi đầu chào .
- Xin chào , tôi là Hân Di .
Giọng nói này ...
Vân Bình liền ngẩng lên nhìn cô , chiếc bút trên tay tuột xuống khỏi lòng bàn tay , ánh mắt từ lạnh lùng chuyển sang ngạc nhiên , ngay lập tức bật dậy khỏi ghế ôm chầm lấy cô .
- Đình Hân , anh biết em không bỏ anh mà , Đình Hân ... anh rất nhớ em .
Hân Di giống như một pho tượng bằng gỗ , chuyện này đến quá đột ngột , cô chẳng hiểu anh ta đang nói gì , có phải anh ta nhận nhầm người hay không ??? Như vậy không đúng , gương mặt của Hân Di đâu có giống với nhiều người đến thế , trước đây cũng từng đã có người nhận nhầm cô , nhưng sau đó phát hiện ra thì không ngừng xin lỗi tíu tít .
- Anh à ! anh nhận nhầm người rồi , tôi không phải Đình Hân , tôi là Hân Di .. " Đình Hân Di "
- Em đừng đùa nữa , cũng đừng nghĩ có thể gạt anh , Đình Hân , em dù có biến thành tro thì anh cũng nhận ra em .
Nhưng tôi chưa hề biến thành tro mà ??? Đình Hân Di bị anh xiết chặt trong vòng tay , mùi hương nam tính trên áo anh rất dễ chịu , mùi hương này cô rất thích , dù vậy nhưng anh ta đúng là đã nhận nhầm người . Anh ta quá cố chấp , dù nói thế nào cũng không chịu buông tay , càng lúc càng xiết chặt khiến cô muốn nghẹt thở .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.