Chương 8
Hoa Hoa
03/02/2016
Đúng là anh đã quay về bên cô , đúng là hai người đã chân thành bày tỏ tình cảm của nhau . Nhưng rồi sao ??? bi kịch vẫn mãi chỉ là bi kịch .
Thoáng chốc đã một năm sau ...
Vân Bình hạnh phúc ôm chặt lấy cô vào lòng , từ đáy mắt còn nhìn thấy rõ nét vui mừng ẩn hiện . Anh vui mừng vì điều gì ??? vì người con gái ấy đã mãi mãi thuộc về anh !
Đợi chờ từ giờ phút này đã không còn là mãi mãi ...
Bởi bây giờ , hai mảnh ghép trái tim đã hòa quện làm một , ghép thành một vật kiên định không thể tách biệt ...
Đình Hân ! Em là người con gái anh dùng tất cả tình cảm để theo đuổi em trong năm năm , em là người con gái anh gạt bỏ tất cả tình cảm để bỏ đi trong năm năm ... viễn tưởng có thể nhét em vào quá khứ mà lãng quên mãi mãi . Nhưng thực chất lại càng làm tăng sự nhung nhớ yêu thương trong lòng , " tình yêu " không có tội , người anh giành tình yêu thương cũng không có tội ... và bản thân anh cũng không có tội .... vì anh đã giành tình yêu cho đúng người .
Hiện tại hai người sống rất hạnh phúc , cô là một người vợ tốt , còn anh là một người chồng biết yêu thương chiều chuộng vợ , kinh tế thì lúc nào cũng dư giả . Đây không phải là cuộc sống hôn nhân viên mãn như truyện sao ???
Đình Hân nhẹ nhàng nắm chặt lấy lòng bàn tay anh , những đốt ngón tay xiết chặt lấy ngón tay anh , không lỏng không chặt nhưng rất vững chắc . Thời gian thấm thoát đã được 11 năm , từ cái ngày cô mới chỉ là đứa trẻ 15 tuổi không hiểu chuyện đến khi là một người phụ nữ hạnh phúc năm 26 tuổi .
Hạnh phúc sao ???
Phải ! ...
Cô rất hạnh phúc , cũng rất yêu chồng , tất tần tật đều lo liệu chu toàn ổn thỏa ...
Đình Hân nghĩ đến đây là rơi nước mắt , cổ họng nghẹn ứ không thể nói thành lời . Cuộc sống viên mãn này thì ra lại quá xa xỉ đối với cô , tháng ngày bên anh thì ra lại ngắn đến như vậy .
Tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy ??? Tại sao lại muốn tước đoạt mạng sống của tôi trong lúc tôi hạnh phúc nhất ... Tại sao ???
Đình Hân nhìn người đàn ông nằm kế bân , nước mắt chảy xuống ướt đẫm một mảng gối . Bàn tay đưa tới chạm nhẹ nên gương mặt tuấn mĩ của anh , cố thu hết những hình ảnh đó vào tim , nhẹ nhàng cất vào một góc tối trong tim .
Trời cũng sắp hửng sáng , Đình Hân liếc nhìn anh lần cuối cùng . Trong đáy mắt ngập tràn yêu thương và day dứt , hãy cứ để anh nghĩ cô là người đàn bà xấu xa , như vậy có lẽ sẽ tốt hơn nhìn anh đau khổ từng ngày khi phải ở bên một người mắc bệnh sắp chết .
Cô nhẹ nhàng sách vali bước đi , từng bước chậm chạp lưu luyến không rời , từng bước đều nặng trĩu yêu thương . Đình Hân cố gắng bình tâm , dẫu sao cô cũng muốn nghĩ cho anh , anh là người đàn ông thành đạt . Từng ngày trôi qua đối với anh đều rất quan trọng , cô rời bỏ anh sớm ngày nào thì anh sẽ sớm tìm được người phụ nữ tốt hơn cô . Tất cả xem như cô cũng làm được một việc tốt , có vậy cũng không thấy hổ thẹn với 26 năm làm người .
------------------
Anh vươn người ôm chầm lấy cô , nhưng vòng tay anh giường như vẫn chưa với tới , kế bên lạnh lẽo đến cô độc . Nhìn qua nhìn lại trong phòng cũng chỉ là bốn bức tường trắng tinh và một sốm vật dụng quen thuộc .
Vân Bình tiến đến mở cửa tủ lấy quần áo thì bỗng phát hiện một bên chống trơn , anh bỗng thấy nhịp tim mình không ổn định , vô cùng gấp gáp và nặng nhọc . Anh không ngừng gọi tên cô , tìm kiếm quanh nhà cũng không thấy bóng dáng thân quen ấy .
Anh vô cùng hoảng loạn , cả người đổ ụp xuống nền đất lạnh lẽo , thu mình vào một góc sợ hãi .
Rốt cuộc anh đang sợ điều gì ???
Đình Hân , xin em đừng rời xa anh ....
Vân Bình cố đứng dậy tiến vào phòng bếp , Đình Hân có lẽ muốn trêu anh , giống như cô vẫn thường làm , nhưng lần này thì khác .. cô khiến anh lo lắng thực sự . Trước mắt anh chỉ là không gian phòng bếp gọn gàng và sạch sẽ , trên mặt bàn toàn là những món ăn anh thích . Đình Hân còn khéo léo để lại một tờ giấy trên mặt bàn . Vân Bình cầm tờ giấy nên , khẽ mỉm cười , có lẽ là cô muốn về thăm anh trai hay người quen lâu ngày gặp mặt ... nhưng tất cả ngược lại hoàn toàn với suy nghĩ của anh .
Lá thư này hoàn toàn mang một ngữ khí lạnh lùng , mang đến một cảm giác đau đớn tê dại .
" Vân Bình !
Anh còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta quen nhau ???
Ngày đó em bị Đình Đình lôi đến , em ngang bướng không chịu bước vào nhà hàng gặp anh . Lúc đó chắc anh nghĩ em là người con gái cứng đầu , em cũng tự nhận thấy như vậy . Trước mặt anh lúc nào cũng tỏ ra phách lối ngang tàn , lời lẽ chỉ thiếu chút nữa sẽ chở nên thô tục . Em còn nhớ rất rõ lúc anh cầu hôn em , khi đó em đã lẳng lặng mà bỏ đi không đoái hoài đến cảm giác của anh . Còn cả những ngày được anh chiều chuộng cõng trên lưng giống như con nít , anh xem em là bảo bối , một bảo bối vô giá của riêng anh . Những ngày được làm vợ anh , em cũng có lúc thấy rất hạnh phúc . Nhưng Vân Bình à , em đã không làm tốt trọng trách của mình . Sau lưng anh , em quan hệ mờ ám với một người đàn ông khác , cắm nên đầu anh một đống sừng . Những chuyện đáng sấu hổ mà em làm ra thực không đáng được tha thứ phải không anh ??? Lúc anh đọc lá thư này , có lẽ em đã trên máy bay cùng người đàn ông đó . Em xin lỗi anh , nhưng em nghĩ chúng ta nên kết thúc tại đây . Anh hãy tìm một người phụ nữ khác tốt hơn em , ít nhất cũng đừng hai lòng giống em , em không muốn nhìn thấy anh đau khổ vì người con gái khác nữa . Xin lỗi anh , Vân Bình ... "
Lá thư trượt khỏi bàn tay anh mà lặng lẽ rơi xuống đất , anh ủ rũ như người mất hồn , trái tim bị bóp chặt không thể thở nổi .
Anh có thể tha thứ cho em , dù em làm ra chuyện gì cũng có thể tha thứ cho em ... chỉ cần em chịu nhận lỗi , việc gì anh cũng có thể tha thứ . Ngoại tình cũng được , anh sẵn sàng để em cắm sừng nên đầu , chỉ cần em đừng rời xa anh . Đình Hân ... anh thực sự rất yêu em , nhưng giờ cũng rất hận em ...
T/G : mong rằng sẽ nhận được sự góp ý của các bạn !
Thoáng chốc đã một năm sau ...
Vân Bình hạnh phúc ôm chặt lấy cô vào lòng , từ đáy mắt còn nhìn thấy rõ nét vui mừng ẩn hiện . Anh vui mừng vì điều gì ??? vì người con gái ấy đã mãi mãi thuộc về anh !
Đợi chờ từ giờ phút này đã không còn là mãi mãi ...
Bởi bây giờ , hai mảnh ghép trái tim đã hòa quện làm một , ghép thành một vật kiên định không thể tách biệt ...
Đình Hân ! Em là người con gái anh dùng tất cả tình cảm để theo đuổi em trong năm năm , em là người con gái anh gạt bỏ tất cả tình cảm để bỏ đi trong năm năm ... viễn tưởng có thể nhét em vào quá khứ mà lãng quên mãi mãi . Nhưng thực chất lại càng làm tăng sự nhung nhớ yêu thương trong lòng , " tình yêu " không có tội , người anh giành tình yêu thương cũng không có tội ... và bản thân anh cũng không có tội .... vì anh đã giành tình yêu cho đúng người .
Hiện tại hai người sống rất hạnh phúc , cô là một người vợ tốt , còn anh là một người chồng biết yêu thương chiều chuộng vợ , kinh tế thì lúc nào cũng dư giả . Đây không phải là cuộc sống hôn nhân viên mãn như truyện sao ???
Đình Hân nhẹ nhàng nắm chặt lấy lòng bàn tay anh , những đốt ngón tay xiết chặt lấy ngón tay anh , không lỏng không chặt nhưng rất vững chắc . Thời gian thấm thoát đã được 11 năm , từ cái ngày cô mới chỉ là đứa trẻ 15 tuổi không hiểu chuyện đến khi là một người phụ nữ hạnh phúc năm 26 tuổi .
Hạnh phúc sao ???
Phải ! ...
Cô rất hạnh phúc , cũng rất yêu chồng , tất tần tật đều lo liệu chu toàn ổn thỏa ...
Đình Hân nghĩ đến đây là rơi nước mắt , cổ họng nghẹn ứ không thể nói thành lời . Cuộc sống viên mãn này thì ra lại quá xa xỉ đối với cô , tháng ngày bên anh thì ra lại ngắn đến như vậy .
Tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy ??? Tại sao lại muốn tước đoạt mạng sống của tôi trong lúc tôi hạnh phúc nhất ... Tại sao ???
Đình Hân nhìn người đàn ông nằm kế bân , nước mắt chảy xuống ướt đẫm một mảng gối . Bàn tay đưa tới chạm nhẹ nên gương mặt tuấn mĩ của anh , cố thu hết những hình ảnh đó vào tim , nhẹ nhàng cất vào một góc tối trong tim .
Trời cũng sắp hửng sáng , Đình Hân liếc nhìn anh lần cuối cùng . Trong đáy mắt ngập tràn yêu thương và day dứt , hãy cứ để anh nghĩ cô là người đàn bà xấu xa , như vậy có lẽ sẽ tốt hơn nhìn anh đau khổ từng ngày khi phải ở bên một người mắc bệnh sắp chết .
Cô nhẹ nhàng sách vali bước đi , từng bước chậm chạp lưu luyến không rời , từng bước đều nặng trĩu yêu thương . Đình Hân cố gắng bình tâm , dẫu sao cô cũng muốn nghĩ cho anh , anh là người đàn ông thành đạt . Từng ngày trôi qua đối với anh đều rất quan trọng , cô rời bỏ anh sớm ngày nào thì anh sẽ sớm tìm được người phụ nữ tốt hơn cô . Tất cả xem như cô cũng làm được một việc tốt , có vậy cũng không thấy hổ thẹn với 26 năm làm người .
------------------
Anh vươn người ôm chầm lấy cô , nhưng vòng tay anh giường như vẫn chưa với tới , kế bên lạnh lẽo đến cô độc . Nhìn qua nhìn lại trong phòng cũng chỉ là bốn bức tường trắng tinh và một sốm vật dụng quen thuộc .
Vân Bình tiến đến mở cửa tủ lấy quần áo thì bỗng phát hiện một bên chống trơn , anh bỗng thấy nhịp tim mình không ổn định , vô cùng gấp gáp và nặng nhọc . Anh không ngừng gọi tên cô , tìm kiếm quanh nhà cũng không thấy bóng dáng thân quen ấy .
Anh vô cùng hoảng loạn , cả người đổ ụp xuống nền đất lạnh lẽo , thu mình vào một góc sợ hãi .
Rốt cuộc anh đang sợ điều gì ???
Đình Hân , xin em đừng rời xa anh ....
Vân Bình cố đứng dậy tiến vào phòng bếp , Đình Hân có lẽ muốn trêu anh , giống như cô vẫn thường làm , nhưng lần này thì khác .. cô khiến anh lo lắng thực sự . Trước mắt anh chỉ là không gian phòng bếp gọn gàng và sạch sẽ , trên mặt bàn toàn là những món ăn anh thích . Đình Hân còn khéo léo để lại một tờ giấy trên mặt bàn . Vân Bình cầm tờ giấy nên , khẽ mỉm cười , có lẽ là cô muốn về thăm anh trai hay người quen lâu ngày gặp mặt ... nhưng tất cả ngược lại hoàn toàn với suy nghĩ của anh .
Lá thư này hoàn toàn mang một ngữ khí lạnh lùng , mang đến một cảm giác đau đớn tê dại .
" Vân Bình !
Anh còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta quen nhau ???
Ngày đó em bị Đình Đình lôi đến , em ngang bướng không chịu bước vào nhà hàng gặp anh . Lúc đó chắc anh nghĩ em là người con gái cứng đầu , em cũng tự nhận thấy như vậy . Trước mặt anh lúc nào cũng tỏ ra phách lối ngang tàn , lời lẽ chỉ thiếu chút nữa sẽ chở nên thô tục . Em còn nhớ rất rõ lúc anh cầu hôn em , khi đó em đã lẳng lặng mà bỏ đi không đoái hoài đến cảm giác của anh . Còn cả những ngày được anh chiều chuộng cõng trên lưng giống như con nít , anh xem em là bảo bối , một bảo bối vô giá của riêng anh . Những ngày được làm vợ anh , em cũng có lúc thấy rất hạnh phúc . Nhưng Vân Bình à , em đã không làm tốt trọng trách của mình . Sau lưng anh , em quan hệ mờ ám với một người đàn ông khác , cắm nên đầu anh một đống sừng . Những chuyện đáng sấu hổ mà em làm ra thực không đáng được tha thứ phải không anh ??? Lúc anh đọc lá thư này , có lẽ em đã trên máy bay cùng người đàn ông đó . Em xin lỗi anh , nhưng em nghĩ chúng ta nên kết thúc tại đây . Anh hãy tìm một người phụ nữ khác tốt hơn em , ít nhất cũng đừng hai lòng giống em , em không muốn nhìn thấy anh đau khổ vì người con gái khác nữa . Xin lỗi anh , Vân Bình ... "
Lá thư trượt khỏi bàn tay anh mà lặng lẽ rơi xuống đất , anh ủ rũ như người mất hồn , trái tim bị bóp chặt không thể thở nổi .
Anh có thể tha thứ cho em , dù em làm ra chuyện gì cũng có thể tha thứ cho em ... chỉ cần em chịu nhận lỗi , việc gì anh cũng có thể tha thứ . Ngoại tình cũng được , anh sẵn sàng để em cắm sừng nên đầu , chỉ cần em đừng rời xa anh . Đình Hân ... anh thực sự rất yêu em , nhưng giờ cũng rất hận em ...
T/G : mong rằng sẽ nhận được sự góp ý của các bạn !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.