Đối Diện! Mau Đêm Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!
Chương 21: Gây Khó Dễ
Tử Dạ Bất Miên
25/11/2022
Vào thời điểm ấy, Trần Phóng đột nhiên nhớ tới thầy, con người lúc nào cũng mang nụ cười dịu dàng, kiên nhẫn giảng giải: “Trần Phóng à, dữ liệu máy tính có thể tạo được thế giới, mỗi bộ mã được viết ra là chứng minh cho thành quả lao động, cũng dự đoán rằng trong tính toán cơ không có biến số, cũng sẽ không có tình cảm. Em ngàn vạn lần không được lạc lối ở thế giới này, ở ngoài kia có bao điều thú vị mới khiến cuộc sống của em đa màu hơn.”
Y vừa có thể du tẩu thế giới ảo lạnh lùng, vừa có thể hoà nhập với thế giới thực xô bồ. Còn cậu thì khác, có thể thoải mái vùng vẫy trong thế giới ảo, nhưng bước chân ra đời thực thì khó tồn tại…
Lúc Trần Phóng về văn phòng thì thấy Lý Vĩnh Lợi với vẻ mặt phức tạp lại gần mình: “Trần Phóng, máy tính của chú tôi đã đổi rồi, dùng máy mới cho tốt.”
Cậu liếc qua, xác thực vị trí của mình đã được đổi máy khác, nói với y: “Cảm ơn anh.”
Lý Vĩnh Lợi liếc mắt nhìn cậu, không tiếp lời, rời đi.
Trần Phóng không bận tâm ngồi xuống, bắt đầu mần mò máy tính mới.
Quả nhiên, máy phải như này dùng mới sướng! Tốc độ vận hành siêu nhanh, mở nhiều chương trình không đơ, còn có thể chơi game cấu hình cao.
Trần Phóng được giao nhiệm vụ giữ tường lửa và nâng cấp mạng văn học Thịnh Thế. Thịnh Thế là mạng văn học mang tính chất lợi nhuận, điểm hay của nó là ngôn tình và đam mỹ được phân khu riêng, nước sông không phạm nước giếng, hai giang sơn có người dân riêng.
Rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình nổi tiếng của Thịnh Thế được xuất bản sách giấy rồi mua bản quyền chuyển thể thành phim. Nhưng bên đam mỹ thì không được thuận lợi như vậy, độc giả nếu muốn giúp đỡ đại thần nhà mình thì hay đập mìn hoặc đặt trước chương mới, cho nên lợi nhuận hai phe có chút khác biệt.
Những thứ này Trần Phóng sẽ phải tìm hiểu, cậu là người trung gian, cần phải phân bổ website thật hoàn hảo mới có thể chống lưng cho các tác giả, biên tập, còn phải tạo cơ hội giao lưu giữa các nhà xuất bản và họ.
Đây là lần đầu tiên Trần Phóng được biết, hoá ra kỹ thuật viên có nhiều nhiệm vụ như vậy.
Nhiệm vụ đầu tiên Trần Phóng được giao đó là quản lý đề mục “Tác giả đề cử”, đây là bảng danh sách thuộc hạng nặng tại diễn đàn, được lập ra bởi các tác giả đại thần đang viết văn tại Thịnh Thế, đề cử một tác phẩm mà họ cho là hay, giúp người đó tuyên truyền rầm rộ một tuần.
Có sự hợp tác này là bởi các tác giả đại thần muốn báo đáp mạng văn học Thịnh Thế, mục đích là lợi dụng tập đoàn fans đông đảo của họ để bồi dưỡng thế hệ đại thần tiếp theo.
Tất cả các nhà văn hoạt động ở Thịnh Thế đều lấy “Tác giả đề cử” là đỉnh cao nhất của sự nghiệp, bởi vì nó không chỉ quyết định cơ hội được xuất bản sách, mà còn là một bước then chốt cho tương lai.
Mà người được lên “Tác giả đề cử” lần này là Như Nhược Đương Sơ!!
Lúc Trần Phóng nhìn thấy cái tên này, lập tức kích động, suýt chút nữa nhảy choi choi, cậu thực sự rất rất rất hâm mộ và một lòng đi theo vị tác giả này. Đại nhân được lên “Tác giả đề cử”, chẳng mấy chốc sẽ thành danh, sẽ không còn là nhà văn phập phồng trôi nổi và cái con mụ Lang Yên Liễu Nhiễu kia chỉ là đám mây không cần để ý!
Miệng không nhịn được vui mừng ngân nga một điệu hát dân gian, bây giờ cậu cần giúp Như Nhược Đương Sơ thiết kế topic đề cử phù hợp.
Mặc dù nói là thiết kế riêng, nhưng để bớt việc thì người bình thường đều nhất trí lấy chủ đề chính là tranh thuỷ mặc giống giao diện trang chủ Thịnh Thế, như vậy thì tác giả không ý kiến mà độc giả càng không ý cò.
Nhưng Trần Phóng không cho là như vậy, Như Nhược Đương Sơ là đại thần trong lòng cậu, lần này có cơ hội được nổi tiếng, nếu lên “Tác giả đề cử thành công” thì đại nhân sẽ trở thành đại đại đại thần, đến lúc đó thì Lang Yên Liễu Nhiễu chỉ có thể quỳ rạp chịu thua mà thôi.
Mà đã là một fans trung thành thì Trần Phóng đương nhiên phải dốc toàn lực để đẩy đại nhân lên. Muốn thiết kế được một topic phù hợp với tác phẩm, thì trước tiên phải tìm hiểu kỹ cái đã!
Lúc Thẩm Thịnh Dương đi vào là thấy một cảnh tượng thế này: Trần Phóng mặt cười ngớ ngẩn, mắt híp lại, đôi mắt chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính, trên đó đang mở trang tiểu thuyết Thịnh Thế.
Đến gần vài bước, anh nhìn rõ tiêu đề: “Yêu là nảy nở từ bên trong”, tác giả Như Nhược Đương Sơ.
Trần Phóng rất nhanh đọc hết một chương, cúi đầu lọc cọc gõ chữ.
Thẩm Thịnh Dương không lên tiếng, chờ xem đứa ngốc này viết cái gì…
[Như Nhược Đương Sơ vĩ đại nhất: Đại nhân viết quá hay!!! Nhân vật chính có cá tính riêng khiến người đọc cảm thấy chân thực quá! Tung hoa! Tung hoa! O(∩_∩)O]
Khái niệm này là gì, tên ID kia nói sao, còn bình luận vừa được gửi đi nữa, làm sao anh không nhận ra đứa ngốc này lại có tiềm chất fans não tàn được cơ chứ?
Thẩm Thịnh Dương đột nhiên ho khan hai tiếng, Trần Phóng nghe tiếng liền quay đầu, thấy anh đứng sau lưng còn tầm mắt rơi trên màn hình máy tính, chắc là nhận ra mình đang đọc tiểu thuyết rồi.
Nhưng mà có sao đâu, cậu đang phục vụ công việc mà!
Trần Phóng bình tĩnh tắt trang web, quay đầu nhìn Thẩm Thịnh Dương. Người ngợm thế kia chắc là đồng nghiệp, cậu âm thầm đánh giá anh, gương mặt góc cạnh điển trai, mặt mày thanh thoát, sống mũi cao thẳng, dáng môi cũng rất dễ nhìn, nhìn riêng từng bộ phận thì thấy khá được, nhưng ghép chúng thành tổng thể thì thực sự khiến người đối diện vô cùng kinh ngạc.
Ngoại hình dư lày chắc chắn không phải nhân viên bình thường, Trần Phóng im lặng đánh giá thêm chút nữa, đứng lên hỏi: “Xin lỗi, anh là…”
“Tôi là Thẩm Thịnh Dương.” Anh giận! Đến bây giờ mà con hỏi tên anh thì trong mắt cậu có anh bao nhiêu chứ, cho nên anh trầm giọng đáp.
“À…” Trần Phóng đột nhiên ngộ ra, vẻ mặt này suýt khiến Thẩm Thịnh Dương hài lòng chút chút, nhưng câu tiếp theo làm anh muốn tức đến hộc máu: “Xin hỏi anh tìm ai?”
“…”
Hít sâu mấy hơi, bình ổn tâm tình, anh cắn răng hỏi: “Lẽ nào cậu không thấy tên tôi quen tai sao?”
Miệng Trần Phóng lẩm nhẩm mấy lần: “Thẩm Thịnh Dương… Thẩm Thịnh Dương…” không có đặc biệt, cậu xưa nay chưa từng nghe được danh tự này, cũng chưa từng gặp người này bao giờ, sao anh lại nói quen tai nhỉ…
Thẩm Thịnh Dương… Công ty khoa học Thịnh Dương… có lẽ nào?
Trần Phóng trợn to mắt nhìn người đàn ông trước mắt: “Anh là… ông chủ hả???!!”
Mặt anh không đổi sắc, gật đầu: “Tôi đến xem nhân viên có hài lòng với máy tính mới hay không?”
Cậu càng thêm giật mình: “Anh… anh…”
Hôm nay tự cậu dẫn xác đến gặp lãnh đạo, nhưng mà lại không nhìn kỹ mặt mũi người ta, cho nên bây giờ mới không nhận ra, mình là thằng đần!
Tôn Thanh vốn đang xử lý dữ liệu, mắt ngẫu nhiên nhìn ra cửa, lại phát hiện Thẩm Thịnh Dương đang đứng đó. Anh rất ít khi xuống các bộ phận phòng ban, hiện tại xuất hiện ở phòng kỹ thuật đúng là việc hiếm thấy, Tôn Thanh vừa kinh ngạc, thêm cả một chút kích động.
Vừa thấy Thẩm Thịnh Dương, tim gã không khống chế được đập nhanh hơn, gã bật dậy khỏi ghế, thân thể không đi theo sự điều khiển đến chỗ anh.
“Boss…” Tôn Thanh đến bên anh, nhẹ giọng gọi.
Nhưng gã nhanh chóng phát hiện Thẩm Thịnh Dương chỉ nhìn chằm chằm một hướng, mà người ở hướng đó, là… Trần Phóng.
Trần Phóng hơi đỏ mặt, bối rối cúi đầu không dám nhìn thẳng anh, mà Tôn Thanh lại bắt được sự hứng thú rất rõ ràng trong mắt Thẩm Thịnh Dương.
Hứng thú?… Không lẽ…
Tôn Thanh không dám tiếp tục nghĩ, mau chóng phủi sạch chúng. Lúc này Thẩm Thịnh Dương thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng gã. Gã ý thức được sự thất thố của bản thân, mỉm cười: “Cơn gió nào đưa boss đến phòng kỹ thuật vậy?”
Con ngươi anh rời khỏi gã, nhìn về một phía vô định: “Không có gì, có điều nhân viên không hài lòng với thiết bị của công ty, tôi đến xem cậu ấy không ưng chỗ nào.”
Tôn Thanh nghe không hiểu nhưng Trần Phóng cực kỳ rõ ràng, cho nên đầu cậu cúi đã thấp giờ còn thấp hơn, không có lời nào phản bác được Thẩm Thịnh Dương.
“Thôi, mấy cậu tiếp tục công việc đi.” Thẩm Thịnh Dương xoay người, đưa một tay lên vỗ vai gã: “Tôi hi vọng cậu làm cho tốt nhiệm vụ được giao, còn những vấn đề khác, ít quản thì tốt hơn.”
Anh rời đi mà gã vẫn đứng sững sờ tại chỗ. Anh là có ý gì, chính là nhắc nhở gã đã bị giáng chức mà vẫn tự cho mình là trưởng phòng… và đừng có dùng thủ đoạn với Trần Phóng?
Kể cả Thẩm Thịnh Dương không có ý gì thì Tôn Thanh vẫn ngầm nhận ra ý nhắc nhở. Tim gã lập tức thắt lại, Thẩm Thịnh Dương bắt đầu ghét gã ư?
Trần Phóng thấy anh khuất bóng mới ngẩng đầu lên, liếc qua Tôn Thanh, thấy mặt gã hết lộ vẻ đau khổ rồi đột ngột chuyển qua dữ tợn làm cậu không nhịn được cảm thán: Oà! Kỹ thuật trở mặt thật cao siêu!
Đột nhiên, ánh mắt gã hung dữ nhìn cậu, Trần Phóng vội vã ngồi xuống quay lưng lại. Cơ mà nghĩ kỹ thì cậu đâu làm sai cái gì?
Ngày đầu tiên đi làm đầy bất khuất đã kết thúc, năm giờ vừa điểm, công nhân viên của Thịnh Dương lục tục kéo nhau tan sở, phòng kỹ thuật cũng không ngoại lệ.
Giang Dung đã sớm đếm ngược, kim ngắn vào đúng số năm, kim dài chuẩn xác chọt số mười hai là cô lập tức vác túi xách lao ra ngoài.
Lý Vĩnh Lợi trêu ghẹo: “Chạy nhanh vậy, chả lẽ bà đi cua zai hở?”
Giang Dung không thèm chấp, quay đầu thét: “Lại không phải à! Đàn ông bây giờ toàn yêu nhau, tôi mà không nắm chặt thì thì chỉ còn sót lại mấy tên chán đời các ông!”
Lý Vĩnh Lợi nhảy chồm chồm: “Bà nói gì vậy? Kể cả bọn tôi có vớ vẩn thì còn lâu mới thèm để ý tới loại con gái mà y chang thằng đàn ông như bà!”
Trần Phóng nhìn thời gian, chậm rãi thu dọn đồ chuẩn bị đi về.
Tôn Thanh đeo túi xách đi qua, nói với cậu: “Trần Phóng, cậu là người mới, chưa quen với bộ mã của Thịnh Dương. Hôm nay ở lại, đem toàn bộ mã xem xét, sửa sang, mai tôi kiểm tra.” Nói rồi, gã đi luôn.
Y vừa có thể du tẩu thế giới ảo lạnh lùng, vừa có thể hoà nhập với thế giới thực xô bồ. Còn cậu thì khác, có thể thoải mái vùng vẫy trong thế giới ảo, nhưng bước chân ra đời thực thì khó tồn tại…
Lúc Trần Phóng về văn phòng thì thấy Lý Vĩnh Lợi với vẻ mặt phức tạp lại gần mình: “Trần Phóng, máy tính của chú tôi đã đổi rồi, dùng máy mới cho tốt.”
Cậu liếc qua, xác thực vị trí của mình đã được đổi máy khác, nói với y: “Cảm ơn anh.”
Lý Vĩnh Lợi liếc mắt nhìn cậu, không tiếp lời, rời đi.
Trần Phóng không bận tâm ngồi xuống, bắt đầu mần mò máy tính mới.
Quả nhiên, máy phải như này dùng mới sướng! Tốc độ vận hành siêu nhanh, mở nhiều chương trình không đơ, còn có thể chơi game cấu hình cao.
Trần Phóng được giao nhiệm vụ giữ tường lửa và nâng cấp mạng văn học Thịnh Thế. Thịnh Thế là mạng văn học mang tính chất lợi nhuận, điểm hay của nó là ngôn tình và đam mỹ được phân khu riêng, nước sông không phạm nước giếng, hai giang sơn có người dân riêng.
Rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình nổi tiếng của Thịnh Thế được xuất bản sách giấy rồi mua bản quyền chuyển thể thành phim. Nhưng bên đam mỹ thì không được thuận lợi như vậy, độc giả nếu muốn giúp đỡ đại thần nhà mình thì hay đập mìn hoặc đặt trước chương mới, cho nên lợi nhuận hai phe có chút khác biệt.
Những thứ này Trần Phóng sẽ phải tìm hiểu, cậu là người trung gian, cần phải phân bổ website thật hoàn hảo mới có thể chống lưng cho các tác giả, biên tập, còn phải tạo cơ hội giao lưu giữa các nhà xuất bản và họ.
Đây là lần đầu tiên Trần Phóng được biết, hoá ra kỹ thuật viên có nhiều nhiệm vụ như vậy.
Nhiệm vụ đầu tiên Trần Phóng được giao đó là quản lý đề mục “Tác giả đề cử”, đây là bảng danh sách thuộc hạng nặng tại diễn đàn, được lập ra bởi các tác giả đại thần đang viết văn tại Thịnh Thế, đề cử một tác phẩm mà họ cho là hay, giúp người đó tuyên truyền rầm rộ một tuần.
Có sự hợp tác này là bởi các tác giả đại thần muốn báo đáp mạng văn học Thịnh Thế, mục đích là lợi dụng tập đoàn fans đông đảo của họ để bồi dưỡng thế hệ đại thần tiếp theo.
Tất cả các nhà văn hoạt động ở Thịnh Thế đều lấy “Tác giả đề cử” là đỉnh cao nhất của sự nghiệp, bởi vì nó không chỉ quyết định cơ hội được xuất bản sách, mà còn là một bước then chốt cho tương lai.
Mà người được lên “Tác giả đề cử” lần này là Như Nhược Đương Sơ!!
Lúc Trần Phóng nhìn thấy cái tên này, lập tức kích động, suýt chút nữa nhảy choi choi, cậu thực sự rất rất rất hâm mộ và một lòng đi theo vị tác giả này. Đại nhân được lên “Tác giả đề cử”, chẳng mấy chốc sẽ thành danh, sẽ không còn là nhà văn phập phồng trôi nổi và cái con mụ Lang Yên Liễu Nhiễu kia chỉ là đám mây không cần để ý!
Miệng không nhịn được vui mừng ngân nga một điệu hát dân gian, bây giờ cậu cần giúp Như Nhược Đương Sơ thiết kế topic đề cử phù hợp.
Mặc dù nói là thiết kế riêng, nhưng để bớt việc thì người bình thường đều nhất trí lấy chủ đề chính là tranh thuỷ mặc giống giao diện trang chủ Thịnh Thế, như vậy thì tác giả không ý kiến mà độc giả càng không ý cò.
Nhưng Trần Phóng không cho là như vậy, Như Nhược Đương Sơ là đại thần trong lòng cậu, lần này có cơ hội được nổi tiếng, nếu lên “Tác giả đề cử thành công” thì đại nhân sẽ trở thành đại đại đại thần, đến lúc đó thì Lang Yên Liễu Nhiễu chỉ có thể quỳ rạp chịu thua mà thôi.
Mà đã là một fans trung thành thì Trần Phóng đương nhiên phải dốc toàn lực để đẩy đại nhân lên. Muốn thiết kế được một topic phù hợp với tác phẩm, thì trước tiên phải tìm hiểu kỹ cái đã!
Lúc Thẩm Thịnh Dương đi vào là thấy một cảnh tượng thế này: Trần Phóng mặt cười ngớ ngẩn, mắt híp lại, đôi mắt chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính, trên đó đang mở trang tiểu thuyết Thịnh Thế.
Đến gần vài bước, anh nhìn rõ tiêu đề: “Yêu là nảy nở từ bên trong”, tác giả Như Nhược Đương Sơ.
Trần Phóng rất nhanh đọc hết một chương, cúi đầu lọc cọc gõ chữ.
Thẩm Thịnh Dương không lên tiếng, chờ xem đứa ngốc này viết cái gì…
[Như Nhược Đương Sơ vĩ đại nhất: Đại nhân viết quá hay!!! Nhân vật chính có cá tính riêng khiến người đọc cảm thấy chân thực quá! Tung hoa! Tung hoa! O(∩_∩)O]
Khái niệm này là gì, tên ID kia nói sao, còn bình luận vừa được gửi đi nữa, làm sao anh không nhận ra đứa ngốc này lại có tiềm chất fans não tàn được cơ chứ?
Thẩm Thịnh Dương đột nhiên ho khan hai tiếng, Trần Phóng nghe tiếng liền quay đầu, thấy anh đứng sau lưng còn tầm mắt rơi trên màn hình máy tính, chắc là nhận ra mình đang đọc tiểu thuyết rồi.
Nhưng mà có sao đâu, cậu đang phục vụ công việc mà!
Trần Phóng bình tĩnh tắt trang web, quay đầu nhìn Thẩm Thịnh Dương. Người ngợm thế kia chắc là đồng nghiệp, cậu âm thầm đánh giá anh, gương mặt góc cạnh điển trai, mặt mày thanh thoát, sống mũi cao thẳng, dáng môi cũng rất dễ nhìn, nhìn riêng từng bộ phận thì thấy khá được, nhưng ghép chúng thành tổng thể thì thực sự khiến người đối diện vô cùng kinh ngạc.
Ngoại hình dư lày chắc chắn không phải nhân viên bình thường, Trần Phóng im lặng đánh giá thêm chút nữa, đứng lên hỏi: “Xin lỗi, anh là…”
“Tôi là Thẩm Thịnh Dương.” Anh giận! Đến bây giờ mà con hỏi tên anh thì trong mắt cậu có anh bao nhiêu chứ, cho nên anh trầm giọng đáp.
“À…” Trần Phóng đột nhiên ngộ ra, vẻ mặt này suýt khiến Thẩm Thịnh Dương hài lòng chút chút, nhưng câu tiếp theo làm anh muốn tức đến hộc máu: “Xin hỏi anh tìm ai?”
“…”
Hít sâu mấy hơi, bình ổn tâm tình, anh cắn răng hỏi: “Lẽ nào cậu không thấy tên tôi quen tai sao?”
Miệng Trần Phóng lẩm nhẩm mấy lần: “Thẩm Thịnh Dương… Thẩm Thịnh Dương…” không có đặc biệt, cậu xưa nay chưa từng nghe được danh tự này, cũng chưa từng gặp người này bao giờ, sao anh lại nói quen tai nhỉ…
Thẩm Thịnh Dương… Công ty khoa học Thịnh Dương… có lẽ nào?
Trần Phóng trợn to mắt nhìn người đàn ông trước mắt: “Anh là… ông chủ hả???!!”
Mặt anh không đổi sắc, gật đầu: “Tôi đến xem nhân viên có hài lòng với máy tính mới hay không?”
Cậu càng thêm giật mình: “Anh… anh…”
Hôm nay tự cậu dẫn xác đến gặp lãnh đạo, nhưng mà lại không nhìn kỹ mặt mũi người ta, cho nên bây giờ mới không nhận ra, mình là thằng đần!
Tôn Thanh vốn đang xử lý dữ liệu, mắt ngẫu nhiên nhìn ra cửa, lại phát hiện Thẩm Thịnh Dương đang đứng đó. Anh rất ít khi xuống các bộ phận phòng ban, hiện tại xuất hiện ở phòng kỹ thuật đúng là việc hiếm thấy, Tôn Thanh vừa kinh ngạc, thêm cả một chút kích động.
Vừa thấy Thẩm Thịnh Dương, tim gã không khống chế được đập nhanh hơn, gã bật dậy khỏi ghế, thân thể không đi theo sự điều khiển đến chỗ anh.
“Boss…” Tôn Thanh đến bên anh, nhẹ giọng gọi.
Nhưng gã nhanh chóng phát hiện Thẩm Thịnh Dương chỉ nhìn chằm chằm một hướng, mà người ở hướng đó, là… Trần Phóng.
Trần Phóng hơi đỏ mặt, bối rối cúi đầu không dám nhìn thẳng anh, mà Tôn Thanh lại bắt được sự hứng thú rất rõ ràng trong mắt Thẩm Thịnh Dương.
Hứng thú?… Không lẽ…
Tôn Thanh không dám tiếp tục nghĩ, mau chóng phủi sạch chúng. Lúc này Thẩm Thịnh Dương thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng gã. Gã ý thức được sự thất thố của bản thân, mỉm cười: “Cơn gió nào đưa boss đến phòng kỹ thuật vậy?”
Con ngươi anh rời khỏi gã, nhìn về một phía vô định: “Không có gì, có điều nhân viên không hài lòng với thiết bị của công ty, tôi đến xem cậu ấy không ưng chỗ nào.”
Tôn Thanh nghe không hiểu nhưng Trần Phóng cực kỳ rõ ràng, cho nên đầu cậu cúi đã thấp giờ còn thấp hơn, không có lời nào phản bác được Thẩm Thịnh Dương.
“Thôi, mấy cậu tiếp tục công việc đi.” Thẩm Thịnh Dương xoay người, đưa một tay lên vỗ vai gã: “Tôi hi vọng cậu làm cho tốt nhiệm vụ được giao, còn những vấn đề khác, ít quản thì tốt hơn.”
Anh rời đi mà gã vẫn đứng sững sờ tại chỗ. Anh là có ý gì, chính là nhắc nhở gã đã bị giáng chức mà vẫn tự cho mình là trưởng phòng… và đừng có dùng thủ đoạn với Trần Phóng?
Kể cả Thẩm Thịnh Dương không có ý gì thì Tôn Thanh vẫn ngầm nhận ra ý nhắc nhở. Tim gã lập tức thắt lại, Thẩm Thịnh Dương bắt đầu ghét gã ư?
Trần Phóng thấy anh khuất bóng mới ngẩng đầu lên, liếc qua Tôn Thanh, thấy mặt gã hết lộ vẻ đau khổ rồi đột ngột chuyển qua dữ tợn làm cậu không nhịn được cảm thán: Oà! Kỹ thuật trở mặt thật cao siêu!
Đột nhiên, ánh mắt gã hung dữ nhìn cậu, Trần Phóng vội vã ngồi xuống quay lưng lại. Cơ mà nghĩ kỹ thì cậu đâu làm sai cái gì?
Ngày đầu tiên đi làm đầy bất khuất đã kết thúc, năm giờ vừa điểm, công nhân viên của Thịnh Dương lục tục kéo nhau tan sở, phòng kỹ thuật cũng không ngoại lệ.
Giang Dung đã sớm đếm ngược, kim ngắn vào đúng số năm, kim dài chuẩn xác chọt số mười hai là cô lập tức vác túi xách lao ra ngoài.
Lý Vĩnh Lợi trêu ghẹo: “Chạy nhanh vậy, chả lẽ bà đi cua zai hở?”
Giang Dung không thèm chấp, quay đầu thét: “Lại không phải à! Đàn ông bây giờ toàn yêu nhau, tôi mà không nắm chặt thì thì chỉ còn sót lại mấy tên chán đời các ông!”
Lý Vĩnh Lợi nhảy chồm chồm: “Bà nói gì vậy? Kể cả bọn tôi có vớ vẩn thì còn lâu mới thèm để ý tới loại con gái mà y chang thằng đàn ông như bà!”
Trần Phóng nhìn thời gian, chậm rãi thu dọn đồ chuẩn bị đi về.
Tôn Thanh đeo túi xách đi qua, nói với cậu: “Trần Phóng, cậu là người mới, chưa quen với bộ mã của Thịnh Dương. Hôm nay ở lại, đem toàn bộ mã xem xét, sửa sang, mai tôi kiểm tra.” Nói rồi, gã đi luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.