Đối Diện! Mau Đêm Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!
Chương 22: Máy Đo Lừa Gạt.
Tử Dạ Bất Miên
25/11/2022
Trần Phóng dù có ngu ngốc đến thế nào thì vẫn nghe ra Tôn Thanh có ý làm khó mình, dưới cờ công ty Thịnh Dương không phải chỉ có mạng văn học Thịnh Thế, mà còn vô vàn các loại website, ví dụ như game “Muôn dân”, diễn đàn, trang tìm kiếm thông tin… Phạm vi rộng như vậy thì làm sao có khả năng trong một ngày xem rồi sửa hết được.
Huống hồ nhiệm vụ của cậu chỉ liên quan đến mạng văn học, không rớ tay vào những bộ phận khác, phần việc này thực sự không nằm trong phạm vi năng lực của cậu mà.
Trần Phóng thấy mình không làm được liền dứt khoát không thèm động, đi về!
Cậu xưa nay chưa từng biết giao thông công cộng ở thành phố C lại có thể đạt đến trình độ xe chở lợn như này, cậu bị chèn tới nỗi từ con lợn ốm hen thành con cá khô dẹp lép. Xe đi như bò ra đường, người đông đúc đã đủ thảm rồi, đã thế còn có kẻ cố tình đánh bủm một cái.
Chính vì thế trên xe ngập mùi kinh kinh, có người nhỏ giọng nghi vấn: “Ai xả bom mà thúi như vậy!”
Người người đều mong bắt kẻ tội đồ, nhưng làm gì có ai ngu đi thừa nhận đây.
Trần Phóng đột nhiên phun ra: “Bom này có mùi rau hẹ, ai mà nói chuyện hơi thở phát ra mùi hẹ thì người đấy là người thả bom!”
Một giây sau, có một tên đàn ông thô kệch hô lên: “Phắc! Trưa nay ông đây không ăn hẹ!”, thành ra tất cả mọi người đều biết người đàn ông trung niên này là chủ mưu. Cả người ông ta lập tức hồng từ gốc đến ngọn, không dám nói gì trước con mắt trêu chọc của mọi người nữa, tới trạm tiếp theo liền nhanh nhanh, chóng chóng xuống xe.
Trần Phóng rốt cuộc cũng đặt chân xuống mặt đất, khom người hít sâu mấy hơi mới giống con cá được về với nguồn nước, thực sự như sống lại vậy.
Chậm rãi đi về nhà, cậu ngang qua cửa hàng mỳ thịt bò yêu thích của mình.
Trần Phóng nghĩ, buổi trưa đã ăn một bữa no nê rồi, tối húp tạm mỳ gói cho xong bữa, không nên ăn mỳ thịt bò rất tốn tiền.
Tăng nhanh bước chân định đi thẳng luôn, nhưng cậu lại nghe thấy ông chủ gọi: “Tiểu Phóng ơi!”
Trần Phóng dừng bước, ông chủ biết tên cậu, cũng biết chút hoàn cảnh của cậu. Ông biết cậu từ khi còn rất nhỏ đã sống một mình, không có người nhà chăm sóc, một thân một mình sống trong phòng trọ đơn sơ phía trước.
Ông thấy Trần Phóng rất đáng thương, dáng người gầy gò, bé một mẩu thiếu dinh dưỡng. Mỗi lần cậu đến ăn mỳ thì ông sẽ cho thêm hai, ba miếng thịt, đôi lúc ngồi cạnh trò chuyện, tâm sự.
Ông cũng biết Trần Phóng ít khi ghé vào tiệm mỳ vì một phần là do không có tiền, mà cậu là đứa nhỏ có lòng tự trọng, cứ ăn không mãi thì rất ngại.
Hôm nay ngoại lệ, là do ông chủ một mực kéo cậu vào.
Trần Phóng nhìn bên trong, có mấy vị khách đang ngồi.
Có một vị đang cúi đầu ăn mỳ hấp dẫn ánh mắt Trần Phóng, nhưng nhiều lúc chỉ cần một cái liếc mắt thôi là đủ khiến cậu hối hận… Người kia không ai khác lại là lãnh đạo… Thẩm Thịnh Dương!
Thẩm Thịnh Dương nhìn thấy cậu, trong mắt hơi loé lên kinh ngạc nhưng rất nhanh giấu đi, đôi ngươi đen kịt liếc nhìn cậu rồi cúi đầu ăn tiếp.
Nếu đã vô tình gặp lãnh đạo mà không qua ngồi thì chỉ sợ mai mốt sẽ bị đì, thế là Trần Phóng mang vẻ mặt đau khổ, đi tới trước mặt anh, chào hỏi: “Chào lãnh đạo!”
Thẩm Thịnh Dương suýt chút nữa bị sặc mỳ, mặt biến sắc. Cậu cũng nhìn ra anh bị nghẹn, vội vàng lao tới giúp anh vỗ lưng: “Anh không sao chứ??”
Thẩm Thịnh Dương khó khăn nuốt xuống, trừng Trần Phóng, cái thằng nhóc này, cứ đụng tới cậu là chả gặp chuyện gì tốt lành hết: “Ngồi.”
Anh ra hiệu vị trí đối diện, Trần Phóng không dám chống đối, rón rén ngồi xuống.
Cậu gọi một bát mỳ phải chăng nhất, “không người lái”.
“Không ăn thịt?” Thẩm Thịnh Dương săm soi cậu cậu từ trên xuống dưới, khinh thường bĩu môi: “Với cái thân thể gầy dơ xương thế này còn muốn giảm béo?”
Trần Phóng bối rối sờ đầu: “Không phải… tại cuối tháng mới có lương, bây giờ tôi không có tiền…”
Mặt anh biến sắc: “Khóc than trước mặt sếp, cậu đang chê lương quá thấp sao?”
Cậu vội vã xua tay: “Không phải! Cá nhân tôi thấy lương ở Thịnh Dương cao ngất ngưởng, cao hơn rất nhiều so với tưởng tượng! Thật đấy!” Trần Phóng một mặt cực kỳ son sắt, nghiêm túc, khiến Thẩm Thịnh Dương không nhịn được nhếch môi lên.
Lúc này, ông chủ bưng mỳ lên, Trần Phóng thấy trong bát mình có mấy miếng thịt, vội vã gọi ông: “Chú ơi, cháu gọi không thịt mà!”
Ông chủ cầm cái ghế ngồi xuống bên cạnh, ha hả cười: “Chú biết chứ, đây là cố tình khuyến mại. Tiểu Phóng à, bây giờ cháu còn rảnh rỗi không? Có muốn đến giúp chú không?”
“Dạ?” Cậu không hiểu ý cho lắm.
“Là thế này, tiệm chú cần phục vụ mà vừa vặn thiếu một người, chú mong cháu có thể đến giúp. Cũng không cần làm cả ngày, chỉ cần mấy tiếng cao điểm là được, chú tính tiền theo giờ.” Ông chủ nói thế cũng là suy nghĩ cho Trần Phóng, thấy cậu suốt ngày ở rịt trong nhà không đi kiếm việc không phải chuyện hay, vừa vặn ông lại đang tuyển phục vụ bán thời gian, chẳng phải vẹn đôi bên sao?
Nghe ông chủ nói mà sắc mặt Thẩm Thịnh Dương càng đen hơn, vừa nãy đã đoạt danh tiếng thịt bò, bây còn muốn cùng anh cướp người?
Trần Phóng chú ý tới gương mặt đen xì của Thẩm Thịnh Dương, lau đi mồ hôi lạnh, cười có lỗi với ông: “Cháu xin lỗi, cháu lại có việc rồi.”
Ông chủ có chút thất vọng, nhưng vẫn phấn khởi hỏi: “Ồ? Là việc gì vậy ?”
“Dạ…” Cậu không biết mở miệng thế nào, cậu là đứa chỉ tốt nghiệp trung học phổ thông mà đi làm ở “Công ty khoa học và kỹ thuật Thịnh Dương” thì ai tin chứ? Cho nên Trần Phóng lấp liếm: “Dạ, cháu đi làm ở một công ty.”
“Ồ.” Ông chủ chỉ nghĩ đơn thuần là công việc bưng trà đưa nước đơn giản nên không hỏi nhiều. Nếu cậu đã có công ăn việc làm thì ông nên động viên: “Nếu thế thì làm tốt nhé!”
Nói rồi ông đứng lên.
Trần Phóng cảm kích nhìn theo, hành động này khiến Thẩm Thịnh Dương vô cùng khó chịu: “Người ta chỉ cho cậu mấy miếng thịt và thêm công việc lao động chân tay mà lại cảm kích như thế. Còn tôi thì tuyển dụng, phát lương cao, chẳng lẽ cậu không cảm thấy mình cần cảm động rớt nước mắt sao?”
Trần Phóng nhìn anh, không nói gì, hai người có khả năng so sánh được sao? Ông chủ quan tâm tôi đã bao lâu, là sự lo lắng chân thành từ nội tâm mới khiến tôi quý trọng, còn anh với tôi… nhiều lắm chỉ là quan hệ giữa ông chủ và nhân viên mà thôi…
Thẩm Thịnh Dương trông vẻ im lặng của cậu thì lại càng thêm giận, đã thế cậu lại không ho he tiếng nào lại khiến những lời anh muốn nói mắc nghẹt tại cổ họng, tâm tình càng thêm buồn phiền hơn.
Anh ăn xong trước, đặt đũa gọn gàng. Trần Phóng ban đầu nghĩ anh sẽ đứng dậy rời đi, nhưng không ngờ Thẩm Thịnh Dương điềm tĩnh khoanh tay trước ngực, bất động.
Cậu không thể đuổi lãnh đạo, tầm mắt anh vừa vặn rơi trên người khiến cậu cực kỳ áp lực, nhanh nhanh chóng chóng đẩy nhanh tốc độ lùa mỳ vào miệng.
Gương mặt cậu bây giờ chả khác gì con cá vàng với hai cá má phồng phồng, Thẩm Thịnh Dương đành thở dài: “Cứ từ từ, không ai giục đâu.”
Chờ chút! Câu nói này… nghe quen quen?!
Một kỷ niệm quen thuộc trong ký ức lại ùa về khiến Trần Phóng nhíu mày, nhưng cậu không nhớ nổi rằng mình đã gặp cảnh này từ lúc nào. E rằng chỉ là ảo giác đi, Trần Phóng lắc đầu một cái, không nghĩ nữa.
Cậu thả chậm tốc độ, từ từ ăn hết. Ngẩng đầu lên liền thấy Thẩm Thịnh Dương hứng thú nhìn mình, tròng mắt đen ngậm ý cười.
“Lãnh… lãnh đạo?” Cậu cẩn thận gọi.
Anh thu liễm biểu tình: “Không cần gọi lãnh đạo, gọi thẳng tên là được.”
“… Vâng…” Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng Trần Phóng không dám gọi thẳng tên anh.
Thẩm Thịnh Dương cũng nghe thấy tiếng lòng của cậu, cái gì cũng không nói, đặt tiền lên bàn rồi quay người đi ra ngoài.
Trần Phóng gọi với theo: “Lãnh đạo! Còn tiền thừa kìa!”
Thẩm Thịnh Dương nghiến răng nói: “Trả cho cả cậu nữa.”
Có nghĩa là hôm nay anh mời khách, Trần Phóng thấy lãnh đạo nhà mình làm vậy thì không có ý kiến gì, người nào nhiều tiền thì người ấy trả là chuyện thường ở huyện, vì vậy vui vẻ gật gù: “Cảm ơn sếp!”
Ra khỏi tiệm mỳ, Trần Phóng nghĩ, phải chia tay ở đây rồi.
“Vậy lãnh đạo, tôi đi trước…”
“Cậu vừa mới nói mình không có tiền, muốn được dự chi lương không?” Thâm Thịnh Dương đột nhiên mở miệng, ngắt lời cậu.
“Dĩ nhiên là muốn chứ…”
Khoé miệng anh giương lên: “Công ty đối với những nhân viên sẵn sàng tăng ca, tình nguyện vì đoàn thể chịu khổ dự chi trước tiền lương một tháng.”
Trần Phóng vỗ ngực, sắt son thề thốt: “Tôi rất tình nguyện tăng ca, nguyện vì công ty hiến dâng sức lực, xương máu.” chỉ thiếu thân thể thôi…
“Rất tốt…” Dường như anh rất hài lòng, gật gật đầu: “Nếu cậu đã nói vậy thì hôm nay làm thêm giờ đi.”
“Dạ? Hôm nay á?” Cậu không biết mình có nghe lầm hay không: “Tôi tan tầm rồi mà.” thì tăng ca thế nào?
“Có một việc rất cần sự cống hiến của cậu.” Anh nở nụ cười cực bí hiểm, ngoắc ngoắc tay gọi: “Lại đây.”
Trần Phóng đi cùng anh, hoá ra là đến nhà anh!
Càng không ngờ hơn Thẩm Thịnh Dương sống ở tiểu khu xa hoa mới khánh thành đối diện khu ổ chuột cậu ở. Đây là lần đầu tiên cậu được bước chân vào khu chung cư cao cấp này. Trần Phóng ngơ ngác nhìn đèn đường sáng rực, hoa viên xinh đẹp, hai bên đường trồng rất nhiều cây cối xanh um, còn có một cái đài phun nước toả ra những tia nước tuyệt đẹp năm màu nhờ đèn màu.
Trần Phóng mê muội nhìn đài phun nước huyền ảo, đứng lại.
Thẩm Thịnh Dương quay đầu, thấy cậu đang ngẩn ngơ liền hỏi: “Đẹp không?”
Cậu không để ý là ai hỏi mình, gật gật: “Rất dễ nhìn.”
“Tại sao lại dễ nhìn?” Anh cảm thấy chẳng có gì đặc biệt mà sao cậu lại chăm chú đến thế.
Trần Phóng nhìn những sắc màu từ từ biến đổi, chậm rãi giải thích: “Bởi vì nhìn nó, giống như đang thấy…”
Còn chưa nói hết thì Trần Phóng tỉnh ra, phát hiện Thẩm Thịnh Dương đang đứng ngay cạnh, bối rối sờ ót: “Thật xin lỗi, lãnh đạo.”
Huống hồ nhiệm vụ của cậu chỉ liên quan đến mạng văn học, không rớ tay vào những bộ phận khác, phần việc này thực sự không nằm trong phạm vi năng lực của cậu mà.
Trần Phóng thấy mình không làm được liền dứt khoát không thèm động, đi về!
Cậu xưa nay chưa từng biết giao thông công cộng ở thành phố C lại có thể đạt đến trình độ xe chở lợn như này, cậu bị chèn tới nỗi từ con lợn ốm hen thành con cá khô dẹp lép. Xe đi như bò ra đường, người đông đúc đã đủ thảm rồi, đã thế còn có kẻ cố tình đánh bủm một cái.
Chính vì thế trên xe ngập mùi kinh kinh, có người nhỏ giọng nghi vấn: “Ai xả bom mà thúi như vậy!”
Người người đều mong bắt kẻ tội đồ, nhưng làm gì có ai ngu đi thừa nhận đây.
Trần Phóng đột nhiên phun ra: “Bom này có mùi rau hẹ, ai mà nói chuyện hơi thở phát ra mùi hẹ thì người đấy là người thả bom!”
Một giây sau, có một tên đàn ông thô kệch hô lên: “Phắc! Trưa nay ông đây không ăn hẹ!”, thành ra tất cả mọi người đều biết người đàn ông trung niên này là chủ mưu. Cả người ông ta lập tức hồng từ gốc đến ngọn, không dám nói gì trước con mắt trêu chọc của mọi người nữa, tới trạm tiếp theo liền nhanh nhanh, chóng chóng xuống xe.
Trần Phóng rốt cuộc cũng đặt chân xuống mặt đất, khom người hít sâu mấy hơi mới giống con cá được về với nguồn nước, thực sự như sống lại vậy.
Chậm rãi đi về nhà, cậu ngang qua cửa hàng mỳ thịt bò yêu thích của mình.
Trần Phóng nghĩ, buổi trưa đã ăn một bữa no nê rồi, tối húp tạm mỳ gói cho xong bữa, không nên ăn mỳ thịt bò rất tốn tiền.
Tăng nhanh bước chân định đi thẳng luôn, nhưng cậu lại nghe thấy ông chủ gọi: “Tiểu Phóng ơi!”
Trần Phóng dừng bước, ông chủ biết tên cậu, cũng biết chút hoàn cảnh của cậu. Ông biết cậu từ khi còn rất nhỏ đã sống một mình, không có người nhà chăm sóc, một thân một mình sống trong phòng trọ đơn sơ phía trước.
Ông thấy Trần Phóng rất đáng thương, dáng người gầy gò, bé một mẩu thiếu dinh dưỡng. Mỗi lần cậu đến ăn mỳ thì ông sẽ cho thêm hai, ba miếng thịt, đôi lúc ngồi cạnh trò chuyện, tâm sự.
Ông cũng biết Trần Phóng ít khi ghé vào tiệm mỳ vì một phần là do không có tiền, mà cậu là đứa nhỏ có lòng tự trọng, cứ ăn không mãi thì rất ngại.
Hôm nay ngoại lệ, là do ông chủ một mực kéo cậu vào.
Trần Phóng nhìn bên trong, có mấy vị khách đang ngồi.
Có một vị đang cúi đầu ăn mỳ hấp dẫn ánh mắt Trần Phóng, nhưng nhiều lúc chỉ cần một cái liếc mắt thôi là đủ khiến cậu hối hận… Người kia không ai khác lại là lãnh đạo… Thẩm Thịnh Dương!
Thẩm Thịnh Dương nhìn thấy cậu, trong mắt hơi loé lên kinh ngạc nhưng rất nhanh giấu đi, đôi ngươi đen kịt liếc nhìn cậu rồi cúi đầu ăn tiếp.
Nếu đã vô tình gặp lãnh đạo mà không qua ngồi thì chỉ sợ mai mốt sẽ bị đì, thế là Trần Phóng mang vẻ mặt đau khổ, đi tới trước mặt anh, chào hỏi: “Chào lãnh đạo!”
Thẩm Thịnh Dương suýt chút nữa bị sặc mỳ, mặt biến sắc. Cậu cũng nhìn ra anh bị nghẹn, vội vàng lao tới giúp anh vỗ lưng: “Anh không sao chứ??”
Thẩm Thịnh Dương khó khăn nuốt xuống, trừng Trần Phóng, cái thằng nhóc này, cứ đụng tới cậu là chả gặp chuyện gì tốt lành hết: “Ngồi.”
Anh ra hiệu vị trí đối diện, Trần Phóng không dám chống đối, rón rén ngồi xuống.
Cậu gọi một bát mỳ phải chăng nhất, “không người lái”.
“Không ăn thịt?” Thẩm Thịnh Dương săm soi cậu cậu từ trên xuống dưới, khinh thường bĩu môi: “Với cái thân thể gầy dơ xương thế này còn muốn giảm béo?”
Trần Phóng bối rối sờ đầu: “Không phải… tại cuối tháng mới có lương, bây giờ tôi không có tiền…”
Mặt anh biến sắc: “Khóc than trước mặt sếp, cậu đang chê lương quá thấp sao?”
Cậu vội vã xua tay: “Không phải! Cá nhân tôi thấy lương ở Thịnh Dương cao ngất ngưởng, cao hơn rất nhiều so với tưởng tượng! Thật đấy!” Trần Phóng một mặt cực kỳ son sắt, nghiêm túc, khiến Thẩm Thịnh Dương không nhịn được nhếch môi lên.
Lúc này, ông chủ bưng mỳ lên, Trần Phóng thấy trong bát mình có mấy miếng thịt, vội vã gọi ông: “Chú ơi, cháu gọi không thịt mà!”
Ông chủ cầm cái ghế ngồi xuống bên cạnh, ha hả cười: “Chú biết chứ, đây là cố tình khuyến mại. Tiểu Phóng à, bây giờ cháu còn rảnh rỗi không? Có muốn đến giúp chú không?”
“Dạ?” Cậu không hiểu ý cho lắm.
“Là thế này, tiệm chú cần phục vụ mà vừa vặn thiếu một người, chú mong cháu có thể đến giúp. Cũng không cần làm cả ngày, chỉ cần mấy tiếng cao điểm là được, chú tính tiền theo giờ.” Ông chủ nói thế cũng là suy nghĩ cho Trần Phóng, thấy cậu suốt ngày ở rịt trong nhà không đi kiếm việc không phải chuyện hay, vừa vặn ông lại đang tuyển phục vụ bán thời gian, chẳng phải vẹn đôi bên sao?
Nghe ông chủ nói mà sắc mặt Thẩm Thịnh Dương càng đen hơn, vừa nãy đã đoạt danh tiếng thịt bò, bây còn muốn cùng anh cướp người?
Trần Phóng chú ý tới gương mặt đen xì của Thẩm Thịnh Dương, lau đi mồ hôi lạnh, cười có lỗi với ông: “Cháu xin lỗi, cháu lại có việc rồi.”
Ông chủ có chút thất vọng, nhưng vẫn phấn khởi hỏi: “Ồ? Là việc gì vậy ?”
“Dạ…” Cậu không biết mở miệng thế nào, cậu là đứa chỉ tốt nghiệp trung học phổ thông mà đi làm ở “Công ty khoa học và kỹ thuật Thịnh Dương” thì ai tin chứ? Cho nên Trần Phóng lấp liếm: “Dạ, cháu đi làm ở một công ty.”
“Ồ.” Ông chủ chỉ nghĩ đơn thuần là công việc bưng trà đưa nước đơn giản nên không hỏi nhiều. Nếu cậu đã có công ăn việc làm thì ông nên động viên: “Nếu thế thì làm tốt nhé!”
Nói rồi ông đứng lên.
Trần Phóng cảm kích nhìn theo, hành động này khiến Thẩm Thịnh Dương vô cùng khó chịu: “Người ta chỉ cho cậu mấy miếng thịt và thêm công việc lao động chân tay mà lại cảm kích như thế. Còn tôi thì tuyển dụng, phát lương cao, chẳng lẽ cậu không cảm thấy mình cần cảm động rớt nước mắt sao?”
Trần Phóng nhìn anh, không nói gì, hai người có khả năng so sánh được sao? Ông chủ quan tâm tôi đã bao lâu, là sự lo lắng chân thành từ nội tâm mới khiến tôi quý trọng, còn anh với tôi… nhiều lắm chỉ là quan hệ giữa ông chủ và nhân viên mà thôi…
Thẩm Thịnh Dương trông vẻ im lặng của cậu thì lại càng thêm giận, đã thế cậu lại không ho he tiếng nào lại khiến những lời anh muốn nói mắc nghẹt tại cổ họng, tâm tình càng thêm buồn phiền hơn.
Anh ăn xong trước, đặt đũa gọn gàng. Trần Phóng ban đầu nghĩ anh sẽ đứng dậy rời đi, nhưng không ngờ Thẩm Thịnh Dương điềm tĩnh khoanh tay trước ngực, bất động.
Cậu không thể đuổi lãnh đạo, tầm mắt anh vừa vặn rơi trên người khiến cậu cực kỳ áp lực, nhanh nhanh chóng chóng đẩy nhanh tốc độ lùa mỳ vào miệng.
Gương mặt cậu bây giờ chả khác gì con cá vàng với hai cá má phồng phồng, Thẩm Thịnh Dương đành thở dài: “Cứ từ từ, không ai giục đâu.”
Chờ chút! Câu nói này… nghe quen quen?!
Một kỷ niệm quen thuộc trong ký ức lại ùa về khiến Trần Phóng nhíu mày, nhưng cậu không nhớ nổi rằng mình đã gặp cảnh này từ lúc nào. E rằng chỉ là ảo giác đi, Trần Phóng lắc đầu một cái, không nghĩ nữa.
Cậu thả chậm tốc độ, từ từ ăn hết. Ngẩng đầu lên liền thấy Thẩm Thịnh Dương hứng thú nhìn mình, tròng mắt đen ngậm ý cười.
“Lãnh… lãnh đạo?” Cậu cẩn thận gọi.
Anh thu liễm biểu tình: “Không cần gọi lãnh đạo, gọi thẳng tên là được.”
“… Vâng…” Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng Trần Phóng không dám gọi thẳng tên anh.
Thẩm Thịnh Dương cũng nghe thấy tiếng lòng của cậu, cái gì cũng không nói, đặt tiền lên bàn rồi quay người đi ra ngoài.
Trần Phóng gọi với theo: “Lãnh đạo! Còn tiền thừa kìa!”
Thẩm Thịnh Dương nghiến răng nói: “Trả cho cả cậu nữa.”
Có nghĩa là hôm nay anh mời khách, Trần Phóng thấy lãnh đạo nhà mình làm vậy thì không có ý kiến gì, người nào nhiều tiền thì người ấy trả là chuyện thường ở huyện, vì vậy vui vẻ gật gù: “Cảm ơn sếp!”
Ra khỏi tiệm mỳ, Trần Phóng nghĩ, phải chia tay ở đây rồi.
“Vậy lãnh đạo, tôi đi trước…”
“Cậu vừa mới nói mình không có tiền, muốn được dự chi lương không?” Thâm Thịnh Dương đột nhiên mở miệng, ngắt lời cậu.
“Dĩ nhiên là muốn chứ…”
Khoé miệng anh giương lên: “Công ty đối với những nhân viên sẵn sàng tăng ca, tình nguyện vì đoàn thể chịu khổ dự chi trước tiền lương một tháng.”
Trần Phóng vỗ ngực, sắt son thề thốt: “Tôi rất tình nguyện tăng ca, nguyện vì công ty hiến dâng sức lực, xương máu.” chỉ thiếu thân thể thôi…
“Rất tốt…” Dường như anh rất hài lòng, gật gật đầu: “Nếu cậu đã nói vậy thì hôm nay làm thêm giờ đi.”
“Dạ? Hôm nay á?” Cậu không biết mình có nghe lầm hay không: “Tôi tan tầm rồi mà.” thì tăng ca thế nào?
“Có một việc rất cần sự cống hiến của cậu.” Anh nở nụ cười cực bí hiểm, ngoắc ngoắc tay gọi: “Lại đây.”
Trần Phóng đi cùng anh, hoá ra là đến nhà anh!
Càng không ngờ hơn Thẩm Thịnh Dương sống ở tiểu khu xa hoa mới khánh thành đối diện khu ổ chuột cậu ở. Đây là lần đầu tiên cậu được bước chân vào khu chung cư cao cấp này. Trần Phóng ngơ ngác nhìn đèn đường sáng rực, hoa viên xinh đẹp, hai bên đường trồng rất nhiều cây cối xanh um, còn có một cái đài phun nước toả ra những tia nước tuyệt đẹp năm màu nhờ đèn màu.
Trần Phóng mê muội nhìn đài phun nước huyền ảo, đứng lại.
Thẩm Thịnh Dương quay đầu, thấy cậu đang ngẩn ngơ liền hỏi: “Đẹp không?”
Cậu không để ý là ai hỏi mình, gật gật: “Rất dễ nhìn.”
“Tại sao lại dễ nhìn?” Anh cảm thấy chẳng có gì đặc biệt mà sao cậu lại chăm chú đến thế.
Trần Phóng nhìn những sắc màu từ từ biến đổi, chậm rãi giải thích: “Bởi vì nhìn nó, giống như đang thấy…”
Còn chưa nói hết thì Trần Phóng tỉnh ra, phát hiện Thẩm Thịnh Dương đang đứng ngay cạnh, bối rối sờ ót: “Thật xin lỗi, lãnh đạo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.