Chương 4: Cherbourg là bầu trời bao la (Phần 1)
Trương Tiểu Nhàn
10/10/2016
“Anh có thứ này muốn tặng em.” Tối hôm đó, lúc đi bên cạnh, Sâm nói với tôi.
“Là cái gì?”
“Hôm nay anh có đi qua một cửa hàng.”
Anh móc một hộp nhung từ trong túi quần ra, bên trong là một sợi dây
chuyền vàng, mặt dây chuyền là một quả cầu pha lê, trong quả cầu pha lê
có hình một con bọ cạp.
“Tặng chòm sao bọ cạp cho em là thích hợp nhất.”
Anh đeo lên cổ tôi.
“Bọ cạp rất cô độc đấy.” Tôi nói.
“Có anh em sẽ không còn cô độc nữa.” Anh ôm tôi rồi nói.
“Em không nỡ để anh đi.” Tôi ôm chặt anh, nhưng tôi biết anh không thể không về nhà.
“Năm nay sinh nhật anh, anh sẽ ở bên em chứ?” Tôi hỏi anh.
Anh gật đầu, tôi hài lòng để anh đi.
Tối hôm ấy đi học, Trần Định Lương bị cảm, nước mắt chảy liên tục.
“Anh tìm được bài hát kia không?” Tôi hỏi anh ta.
“Không tìm thấy.” Anh nói
Tôi hơi thất vọng.
“Vòng cổ của cô rất đẹp.” Anh nói.
“Cảm ơn anh.”
“Là bọ cạp sao?”
“Đúng vậy.” Tôi quay người muốn bước đi.
“Tôi chỉ tìm được lời bài hát.” Anh lấy một tờ giấy từ balo.
“Nhưng mà là tiếng Pháp.” Trần Định Lương nói.
“Tôi không biết tiếng Pháp.”
“Tôi biết, tôi có thể dịch cho cô nghe.”
“Cảm ơn anh.”
Anh ho vài cái: “Có thể tìm một nơi ngồi xuống trước được không, tôi muốn uống một cốc chanh mật ong nóng thật nóng.”
“Tôi hẹn bạn đợi ở nhà hàng, cùng đi nhé?” Tôi đã hẹn Từ Ngọc sau khi tan học tới tìm tôi.
Anh nghĩ một lát rồi đáp: “Cũng được.”
Trong quán ăn, anh gọi một ly chanh mật
ong, tôi sốt ruột chờ anh ta đọc lời bài hát cho tôi nghe nhưng anh ta
lại lấy ra một chiếc khăn tay lau nước mắt, nước mũi.
“Thế nào đây?” Tôi hỏi anh.
“Là cảm đấy, đã vài ngày rồi.”
Rồi anh ta nhanh chóng nhận ra mình hiểu sai ý: “Bài hát này rất quan trọng với cô sao?”
Tôi mỉm cười.
“Được rồi!” Anh uống một ngụm chanh mật ong, “Nghe này, đại ý lời bài hát như thế này:
‘Anh sẽ mãi mãi chờ em.
Từ đó đến nay, thời gian không có em.
Anh đã bị mất phương hướng.
Khi anh nghe bài hát này lại một lần nữa.
Anh không thể lại lừa gạt chính mình.
Tình yêu của chúng ta, chẳng lẽ chỉ là ảo giác sao?*’.”
* Có một điều lạ ở đây là, mình đã
đọc cả lời tiếng anh và tiếng pháp nhưng không có đoạn nào giống đoạn
này cả, chả lẽ đây là bản tiếng trung(?!?). Lời thì đúng là chờ mãi mãi
dạng như thế đấy. Ai rảnh, thích xem phim ca nhạc thì xem rồi chia sẻ
cho mình biết với, phim 92 phút thơi.
Lời tiếng anh:
Nếu điều đó là mãi mãi, em sẽ chờ đợi anh.
Một nghìn mùa hè, em vẫn sẽ chờ đợi anh.
Cho đến khi anh quay về bên em, cho đến khi anh muốn ôm em.
Cho đến khi em nghe thấy tiếng anh thở dài trong vòng tay em.
Bất cứ nơi nào mà anh đi lang thang, bất cứ nơi nào anh đến.
Mỗi ngày em đều yêu anh.
Em biết trái tim anh tin tưởng những điều trong trái tim em
Và mãi mãi, em sẽ chờ đợi anh.
Đồng hồ vẫn đang điểm giờ từng giờ.
Sau đó thời điểm ấy sẽ đến sau khi kết thúc tất cả những đợi chờ
Lúc anh quay lại tìm thấy em ở nơi này, hãy chạy
Thẳng vào đôi cánh tay đang chờ đợi của em.
Nếu điều đó là mãi mãi, em sẽ chờ đợi anh.
Một nghìn mùa hè, em vẫn sẽ chờ đợi anh.
Cho đến khi anh đang ở đây, bên cạnh em, cho đến khi em chạm vào anh.
Và mãi mãi chia sớt tình yêu cùng anh.
Lời tiếng Pháp:
Không, em chẳng thể nào sống được mà không có anh.
Em không thể, không thể rời khỏi anh, em chết vì điều đó mất.
Mỗi khoảnh khắc không có anh như em không còn tồn tại.
Nhưng tình yêu của em, đừng rời xa em.
Tình yêu của em, em sẽ đợi anh trong cả cuộc đời này.
Hãy ở cạnh bên em, hãy quay trở lại.
Em cầu xin anh! Em cần anh.
Em muốn được sống vì anh.
Ôi, tình yêu cả em, đừng rời xa em.
Họ chia tay trên một sân ga tàu.
Họ xa nhau trong cái nhìn lần cuối…
Ôi em yêu anh, đừng rời xa em.
“Chỉ có như vậy thôi sao?” “Còn một câu nữa”, nước mắt anh lại chảy ra, nói với tôi, “Anh sẽ vĩnh viễn chờ em.” Từ Ngọc đứng sau Trần Định Lương, sợ đến mức không dám ngồi xuống. “Giới thiệu với mày, đây là Trần Định Lương, thầy giáo của tao; Từ Ngọc; là người mẫu. Anh ấy ở đây đọc lời bài hát cho tao nghe.” “Tao còn tưởng hai người đang nói chuyện.” Từ Ngọc nói. “Vì sao anh lại có lời bài hát?” Tôi hỏi. “Không biết là có người chép gửi cho tôi hay là tôi chép lại để đưa cho ai nữa, đây là chuyện lâu lắm rồi. Tặng cô đấy.” “Hình như đây không phải chữ của anh.” Tôi nói. “Thì là người khác viết cho tôi rồi.” Anh để trên mặt ghế. “Người kia vẫn còn chờ anh sao?” Tôi cười hỏi. Trần Định Lương lấy khăn tay lau nước mũi: “Đã hơn mười năm, có lẽ người đó đã lập gia đình rồi ấy chứ? Có ai sẽ vĩnh viễn chờ một người?” “Có vài người phụ nữ có thể đợi người đàn ông được như vậy.” Tôi nói. “Phụ nữ có thể nhưng đàn ông không thể.” “Đàn ông sao lại không thể?” “Bởi vì đàn ông là đàn ông.” Trần Định Lương cười lạnh, lắc đầu. Đối với câu phát biểu kia của anh ta, tôi không phục lắm: “Anh không thể, không có nghĩa là tất cả đàn ông đều không thể.” “Có một người đàn ông chờ cô sao?” “Có liên quan gì ở đây?” “Lúc cô đợi một người đàn ông thì cô có lên giường với một vài người đàn ông khác không?” “Dạng đó coi như là không chờ đợi.” Từ Ngọc ngắt lời. “Nhưng đàn ông lại không thể nào đợi một người mà lại không lên giường với người phụ nữ khác.” Trần Định Lương lại lấy khăn tay ra lau nước mũi. “Anh không thể đại diện cho tất cả đàn ông.” Tôi nói. “Đúng, nhưng tôi là đàn ông, cho nên so với cô càng có tính đại diện hơn, tôi cũng không đại diện cho phụ nữ để nói chuyện.” “Đàn ông thật sự có thể một mặt đợi phụ nữ, một mặt lên giường với người phụ nữ khác sao?” Từ Ngọc hỏi Trần Định Lương. “Thậm chí kết hôn cũng được, bản thân hai chuyện này không hề mâu thuẫn với nhau.” “Không mâu thuẫn?” Tôi cười lạnh. “Đương nhiên không mâu thuẫn, cho nên đàn ông mới có thể yêu hai người phụ nữ.” Tôi nhất thời nghẹn lời, có lẽ Trần Định Lương nói đúng, anh ta là đàn ông, anh ta hiểu về đàn ông hơn so với tôi, bởi vậy có thể giải thích được vì sao Sâm có thể sống với một người phụ nữ và yêu một người phụ nữ khác, vốn dĩ đàn ông cảm thấy giữa hai người này không hề mâu thuẫn với nhau. “Nếu như giống lời anh nói thì sẽ không có người đàn ông nào vĩnh viễn chờ một người phụ nữ.” Từ Ngọc nói. “Điều đó cũng không phải.” Trần Định Lương lấy khăn tay lau nước mắt. “Có người đàn ông sẽ vĩnh viễn chờ một người phụ nữ.” Trần Định Lương nói. “Thật ư?” Tôi cảm thấy kì quái, vì sao bỗng nhiên anh ta lại lật ngược lại cái lí luận vĩ đại của mình. “Bởi vì anh ta không tìm thấy những người phụ nữ khác.” Anh thong thả nói. “Nếu như tất cả đàn ông đều giống anh, trên thế giới này đã không có những câu chuyện tình yêu rung động đến tim can.” Từ Ngọc nói. “Cô tin tưởng có những câu chuyện tình yêu rung động đến tim can sao?” Trần Định Lương hỏi Từ Ngọc. Từ Ngọc gật đầu. “Cho nên cô mới là phụ nữ.” Trần Định Lương bật cười. Từ Ngọc vẫn còn muốn tiếp tục tranh luận với anh. “Tôi đói rồi, ăn gì được đây?” Tôi nói. “Tao muốn ăn mỳ Ý sốt thịt bò (mì spaghetti Bolognese).” Từ Ngọc đáp. “Anh thì sao?” Tôi hỏi Trần Định Lương. “Tôi không làm phiền các cô chứ?” Tôi lắc đầu. “Tôi muốn một ly chanh mật ong.” Anh ta đáp. “Anh muốn ăn gì?” “Không ăn.” Sau khi Trần Định Lương uống xong ly chanh mật ong thứ hai, thì đã ngủ luôn trên ghế dựa. Có lẽ nguyên nhân do nghẹt mũi nên mũi anh ta luôn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ khò khè, miệng hơi hé, người hơi nghiêng về phía Từ Ngọc. “Có muốn đánh thức anh ta không?” Từ Ngọc hỏi tôi. “Không cần đâu, hình như anh ta bị cảm khá nặng, để anh ta ngủ một lát. Mày và Vũ Vô Quá làm hòa rồi hả?” “Buổi tối hôm tao rời đi, anh ấy không ngủ tí nào.” “Bản thảo tiểu thuyết đó thì làm sao?” “Anh ấy viết lại một lần nữa.” Từ Ngọc lấy một quyển sách từ trong túi, “Đây là sách mới của Vũ Vô Quá.” “Nhanh vậy sao?” “Bên trong còn nhiều tiểu thuyết gom lại nữa.” Từ Ngọc nói. “Lại là nhà xuất bản này? Chẳng phải mày nói nhà xuất bản này không tốt sao?” Tôi lật sách của Vũ Vô Quá, bìa sách không hấp dẫn, in ấn cũng xấu nữa. “Hết cách rồi, những nhà xuất bản lớn chỉ tìm tác giả nổi tiếng, sẽ không khai thác những tác giả mới có tiềm năng đâu, đây là sự tổn thất của bọn họ. Nhưng mà, chỉ cần tác phẩm hay, nhất định sẽ có người thưởng thức nó.” Từ Ngọc tràn ngập tin tưởng. “Được rồi, về nhà tao sẽ đọc.” “Quyển này rất hấp dẫn đấy, tao đã đọc mấy lần rồi.” Tôi và Từ Ngọc nói chuyện gần một tiếng đồng hồ, Trần Định Lương ngủ vẫn rất ngon, tiếng ngáy càng lúc càng lớn, tôi thật sự sợ rằng anh ta hít thở không thông. Tôi ra sức vỗ vỗ vai anh ta, mắt anh ta hơi mở. “Anh tỉnh ngủ chưa?” Tôi hỏi anh. “Hả? Tôi xin lỗi.” Anh tỉnh lại, lấy ví da, chuẩn bị thanh toán. “Tôi thanh toán rồi.”Tôi nói. “Cảm ơn cô. Tôi đưa cô về nhà.” “Từ Ngọc ở Trung Tây, có thể tiện đường tiễn cô ấy một đoạn không?” “Đương nhiên có thể.” “Trong nhà không có người phụ nữ nào chờ anh chứ?” Từ Ngọc cố ý trêu chọc anh. “Tâm tư trả thù của phụ nữ thật mạnh.” Trần Định Lương lắc đầu. Trần Định Lương lái chiếc xe jeep của mình đưa chúng tôi đến cảng. Anh nhìn thấy sách trên tay tôi. “Vũ Vô Quá? Tôi có đọc qua sách của người này.” “Thật không?” Từ Ngọc hưng phấn hỏi anh. “Viết cũng được.” “Vũ Vô Quá là bạn trai Từ Ngọc.” Tôi nói. “Thật ư? Quyển sách này có thể cho tôi mượn đọc không?” Trần Định Lương hỏi tôi. “Được, cho anh đọc trước.” Tôi nói với Trần Định Lương. “Tại sao anh lại đọc sách của Vũ Vô Quá?” Từ Ngọc hỏi Trần Định Lương. Trần Định Lương nhanh chóng lái xe chạy thẳng đến Trung Tây. “Không phải anh quên trước tiên phải cho tôi xuống ở Trung Hoàn sao?” Tôi nói. “Í!Tôi quên mất!” “Không sao, đưa Từ Ngọc về trước vậy.” “Cô hỏi tôi tại sao lại đọc sách của Vũ Vô Quá?” Trần Định Lương nói với Từ Ngọc, “Ban đầu là vì bị cái tên Vũ Vô Quá hấp dẫn.” Tôi cười. “Cô cười gì thế?” Trần Định Lương hỏi tôi. “Anh biết cái tên Vũ Vô Quá có ý nghĩa gì không?” “Chu Nhị!” Từ Ngọc dùng ngón tay chọc chọc tôi. “Là vũ trụ (yǔzhòu) không sai” Từ Ngọc nói. “Áo ngực (rǔzhào) không sai (size)?” Trần Định Lương bật cười. Từ Ngọc chán nản: “Tiểu thuyết đầu tay của Vũ Vô Quá viết về con người xâm lược một hành tinh nhỏ hơn, yếu hơn, vũ trụ không sai, con người mới sai, cho nên khi đó, anh ấy dùng bút danh này.” “Tin tao đi, bút danh này rất tốt, sẽ gặp vận đỏ.” “Cái này tao biết.” Từ Ngọc dương dương đắc ý. “Chỉ là bìa sách này thiết kế kém quá.” Trần Định Lương nói. “Tôi biết, nhưng chẳng có cách nào cả. Căn bản họ không đủ tiền để tìm nổi người thiết kế.” Từ Ngọc nói. “Quyển sách sau tôi sẽ thiết kế giùm cho.” Trần Định Lương nói. “Thật chứ?” Từ Ngọc hưng phấn cầm tay Trần Định Lương. “Anh ta thu phí đắt lắm đấy.” Tôi nói. “Yên tâm đi, là miễn phí đấy.” Trần Định Lương đáp. “Anh thật tốt, vừa rồi tôi đã hiểu lầm anh.” Từ Ngọc nói. Trần Định Lương đưa Từ Ngọc về nhà trước rồi mới đưa tôi về nhà. Tôi về đến nhà, lập tức nhận được điện thoại của Từ Ngọc. “Có phải Trần Định Lương kia thích mày phải không?” Từ Ngọc hỏi tôi. “Mày cảm thấy anh ta thích tao à?” “Anh ta cố ý đi nhầm đường, đợi đưa mày về cuối cùng, rõ ràng là muốn ở riêng bên mày đúng không? Tối nay tao mới biết anh ta thế mà anh ta lại đồng ý thiết kế bìa sách miễn phí cho Vũ Vô Quá, không thể nào vì tao được chứ?” “Cũng là lần thứ hai tao gặp anh ta thôi.” “Khả năng này là vừa thấy đã yêu, mày gặp rắc rối rồi.” “Anh ta sinh cùng ngày tháng với tao.” “Thật á?” “Tao cũng kinh hãi lắp bắp như vậy đấy.” “Thiết kế thời trang có phải rất phong lưu không?” “Trần Định Lương dường như rất có kinh nghiệm trong chuyện phụ nữ.” Tôi nói. “Mày không nên từ chối anh ta.” Từ Ngọc khuyên, cảnh báo tôi. “Vì sao?” “Mày muốn từ chối anh ta, anh ta sẽ từ chối thiết kế bìa sách cho Vũ Vô Quá, mày không thích cũng có thể qua loa với anh ta, xin mày đấy.” “Lẽ nào lại vậy, mày chỉ suy nghĩ cho mình.” “Thực ra tao cũng muốn tốt cho mày.” Từ Ngọc biện bạch: “Mày cho rằng mày còn trẻ lắm sao? Cuối cùng phụ nữ vẫn phải kết hôn.” “Làm sao mày biết Trần Định Lương không phải chồng của người đàn bà khác? Tao sẽ không phạm một sai lầm tới hai lần.” Cúp điện thoại, tôi đặt lời bài hát Trần Định Lương cho tôi dưới bức hình ghép. Tôi nói ba mươi sẽ rời khỏi Sâm, lại thêm sự xuất hiện của Trần Định Lương – người sinh cùng ngày tháng với tôi, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Cho tới bây giờ, tôi cũng không ghét anh ta, bằng trực giác của phụ nữ cho tôi biết anh ta cũng không ghét tôi. Là phụ nữ thì đều hi vọng được đàn ông yêu thích, nhất là những người đàn ông tốt. Tôi cởi vòng cổ ra, dưới ánh đèn lay động, con bọ cạp trong quả cầu pha lê là tôi, quả cầu pha lê là Sâm, trên đời này, không có người đàn ông nào giống như anh đã bảo vệ tôi, một người là đủ. Đúng lúc này, điện thoại reo, tôi nhấc máy, đối phương lại cúp, loại gọi mà không nói gì kiểu này, tôi đã nhận được nhiều lần. Buổi sáng mấy hôm sau, tôi nhận được một cú điện thoại. “Alo, ai vậy?” “Tôi là vợ Đường Văn Sâm.” Một giọng nữ nói. Tôi ngây người. “Những cuộc điện thoại gọi mà không nói gì đều là tôi gọi.” Chị ta nói. “Cô và Đường Văn Sâm qua lại bao lâu rồi?”. “Chị Đường à, tôi không hiểu chị đang nói gì.” “Không hiểu ư. Tôi và Đường Văn Sâm hẹn hò mười năm, kết hôn bảy năm. Bốn năm qua, anh ta thay đổi rất nhiều, tôi biết mỗi ngày anh ta đều nói dối tôi. Cô và anh ta quen nhau như thế nào?” “Tôi có thể giữ lại điều riêng tư không?” “Hừ! Riêng tư?” Chị ta cười lạnh! “Tôi tin các người không dám làm điều vượt rào chứ?” Chị ta quả thật là lừa mình dối người. “Anh ta yêu cô sao?” Chị ta hỏi tôi. “Cái này tôi không thể trả lời thay anh ấy.” Tôi nói. “Anh ta đã không còn thương tôi.” Chị ta tỉnh táo nói. Sự bình tĩnh và thẳng thắn của chị ta, ngược lại khiến tôi thêm phần áy náy. “Cô có thể đồng ý với tôi, không nói chuyện hôm nay cho anh ấy biết?” “Tôi đồng ý.” Gác máy, tôi ngồi trước bàn ăn, cầm lấy những mảnh ghép hình đã ghép, tôi cho rằng tôi sẽ khóc. Nhưng không, ngày hôm nay rốt cục đã tới, cũng giải đáp mọi nghi hoặc trong tôi bấy lâu nay, Sâm không yêu hai người phụ nữ một lúc, anh ấy chỉ yêu một người. Lúc hoàng hôn buông xuống, Sâm gọi cho tôi, anh nói buổi tối sẽ ăn với tôi. Chúng tôi ăn chim nướng trong nhà hàng cơm. Tinh thần của Sâm rất tốt. Anh mới kiếm cho ngân hàng một số tiền lớn. Tôi rất sợ tối hôm ấy sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của bọn tôi, tôi không biết người phụ nữ kia sẽ làm gì. Tôi ngồi sát thật sát Sâm, gác một chân lên đùi anh. Tôi đã đồng ý với chị ta sẽ không nói chuyện này với Sâm, mặc dù tôi không cần phải tuân theo cái lời hứa hẹn ấy, nhưng tôi không hi vọng chị ta xem thường tôi, cho rằng tôi dùng chuyện này để công kích chị ta. Sáng hôm sau, Sâm không gọi điện cho tôi, tôi bắt đầu lo lắng. Đế buổi chiều, rốt cuộc đã nhận được điện thoại của anh. “Sao em không nói với anh?” Anh hỏi tôi. Là tôi quá ngây thơ, tôi cho rằng chị ta bảo tôi không nói với Sâm thì chính chị ta cũng giữ bí mật này thật chặt. “Đêm qua, cô ấy giống như người điên.” Anh nói. “Vậy làm sao bây giờ?” Anh trầm mặc thật lâu. “Có phải sau này sẽ không gặp em nữa?” Tôi hỏi anh. “Anh sẽ tìm em sau.” Anh nói. Tôi buông điện thoại xuống, sợ rằng anh sẽ chẳng tìm tôi nữa.
Lời tiếng anh:
Nếu điều đó là mãi mãi, em sẽ chờ đợi anh.
Một nghìn mùa hè, em vẫn sẽ chờ đợi anh.
Cho đến khi anh quay về bên em, cho đến khi anh muốn ôm em.
Cho đến khi em nghe thấy tiếng anh thở dài trong vòng tay em.
Bất cứ nơi nào mà anh đi lang thang, bất cứ nơi nào anh đến.
Mỗi ngày em đều yêu anh.
Em biết trái tim anh tin tưởng những điều trong trái tim em
Và mãi mãi, em sẽ chờ đợi anh.
Đồng hồ vẫn đang điểm giờ từng giờ.
Sau đó thời điểm ấy sẽ đến sau khi kết thúc tất cả những đợi chờ
Lúc anh quay lại tìm thấy em ở nơi này, hãy chạy
Thẳng vào đôi cánh tay đang chờ đợi của em.
Nếu điều đó là mãi mãi, em sẽ chờ đợi anh.
Một nghìn mùa hè, em vẫn sẽ chờ đợi anh.
Cho đến khi anh đang ở đây, bên cạnh em, cho đến khi em chạm vào anh.
Và mãi mãi chia sớt tình yêu cùng anh.
Lời tiếng Pháp:
Không, em chẳng thể nào sống được mà không có anh.
Em không thể, không thể rời khỏi anh, em chết vì điều đó mất.
Mỗi khoảnh khắc không có anh như em không còn tồn tại.
Nhưng tình yêu của em, đừng rời xa em.
Tình yêu của em, em sẽ đợi anh trong cả cuộc đời này.
Hãy ở cạnh bên em, hãy quay trở lại.
Em cầu xin anh! Em cần anh.
Em muốn được sống vì anh.
Ôi, tình yêu cả em, đừng rời xa em.
Họ chia tay trên một sân ga tàu.
Họ xa nhau trong cái nhìn lần cuối…
Ôi em yêu anh, đừng rời xa em.
“Chỉ có như vậy thôi sao?” “Còn một câu nữa”, nước mắt anh lại chảy ra, nói với tôi, “Anh sẽ vĩnh viễn chờ em.” Từ Ngọc đứng sau Trần Định Lương, sợ đến mức không dám ngồi xuống. “Giới thiệu với mày, đây là Trần Định Lương, thầy giáo của tao; Từ Ngọc; là người mẫu. Anh ấy ở đây đọc lời bài hát cho tao nghe.” “Tao còn tưởng hai người đang nói chuyện.” Từ Ngọc nói. “Vì sao anh lại có lời bài hát?” Tôi hỏi. “Không biết là có người chép gửi cho tôi hay là tôi chép lại để đưa cho ai nữa, đây là chuyện lâu lắm rồi. Tặng cô đấy.” “Hình như đây không phải chữ của anh.” Tôi nói. “Thì là người khác viết cho tôi rồi.” Anh để trên mặt ghế. “Người kia vẫn còn chờ anh sao?” Tôi cười hỏi. Trần Định Lương lấy khăn tay lau nước mũi: “Đã hơn mười năm, có lẽ người đó đã lập gia đình rồi ấy chứ? Có ai sẽ vĩnh viễn chờ một người?” “Có vài người phụ nữ có thể đợi người đàn ông được như vậy.” Tôi nói. “Phụ nữ có thể nhưng đàn ông không thể.” “Đàn ông sao lại không thể?” “Bởi vì đàn ông là đàn ông.” Trần Định Lương cười lạnh, lắc đầu. Đối với câu phát biểu kia của anh ta, tôi không phục lắm: “Anh không thể, không có nghĩa là tất cả đàn ông đều không thể.” “Có một người đàn ông chờ cô sao?” “Có liên quan gì ở đây?” “Lúc cô đợi một người đàn ông thì cô có lên giường với một vài người đàn ông khác không?” “Dạng đó coi như là không chờ đợi.” Từ Ngọc ngắt lời. “Nhưng đàn ông lại không thể nào đợi một người mà lại không lên giường với người phụ nữ khác.” Trần Định Lương lại lấy khăn tay ra lau nước mũi. “Anh không thể đại diện cho tất cả đàn ông.” Tôi nói. “Đúng, nhưng tôi là đàn ông, cho nên so với cô càng có tính đại diện hơn, tôi cũng không đại diện cho phụ nữ để nói chuyện.” “Đàn ông thật sự có thể một mặt đợi phụ nữ, một mặt lên giường với người phụ nữ khác sao?” Từ Ngọc hỏi Trần Định Lương. “Thậm chí kết hôn cũng được, bản thân hai chuyện này không hề mâu thuẫn với nhau.” “Không mâu thuẫn?” Tôi cười lạnh. “Đương nhiên không mâu thuẫn, cho nên đàn ông mới có thể yêu hai người phụ nữ.” Tôi nhất thời nghẹn lời, có lẽ Trần Định Lương nói đúng, anh ta là đàn ông, anh ta hiểu về đàn ông hơn so với tôi, bởi vậy có thể giải thích được vì sao Sâm có thể sống với một người phụ nữ và yêu một người phụ nữ khác, vốn dĩ đàn ông cảm thấy giữa hai người này không hề mâu thuẫn với nhau. “Nếu như giống lời anh nói thì sẽ không có người đàn ông nào vĩnh viễn chờ một người phụ nữ.” Từ Ngọc nói. “Điều đó cũng không phải.” Trần Định Lương lấy khăn tay lau nước mắt. “Có người đàn ông sẽ vĩnh viễn chờ một người phụ nữ.” Trần Định Lương nói. “Thật ư?” Tôi cảm thấy kì quái, vì sao bỗng nhiên anh ta lại lật ngược lại cái lí luận vĩ đại của mình. “Bởi vì anh ta không tìm thấy những người phụ nữ khác.” Anh thong thả nói. “Nếu như tất cả đàn ông đều giống anh, trên thế giới này đã không có những câu chuyện tình yêu rung động đến tim can.” Từ Ngọc nói. “Cô tin tưởng có những câu chuyện tình yêu rung động đến tim can sao?” Trần Định Lương hỏi Từ Ngọc. Từ Ngọc gật đầu. “Cho nên cô mới là phụ nữ.” Trần Định Lương bật cười. Từ Ngọc vẫn còn muốn tiếp tục tranh luận với anh. “Tôi đói rồi, ăn gì được đây?” Tôi nói. “Tao muốn ăn mỳ Ý sốt thịt bò (mì spaghetti Bolognese).” Từ Ngọc đáp. “Anh thì sao?” Tôi hỏi Trần Định Lương. “Tôi không làm phiền các cô chứ?” Tôi lắc đầu. “Tôi muốn một ly chanh mật ong.” Anh ta đáp. “Anh muốn ăn gì?” “Không ăn.” Sau khi Trần Định Lương uống xong ly chanh mật ong thứ hai, thì đã ngủ luôn trên ghế dựa. Có lẽ nguyên nhân do nghẹt mũi nên mũi anh ta luôn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ khò khè, miệng hơi hé, người hơi nghiêng về phía Từ Ngọc. “Có muốn đánh thức anh ta không?” Từ Ngọc hỏi tôi. “Không cần đâu, hình như anh ta bị cảm khá nặng, để anh ta ngủ một lát. Mày và Vũ Vô Quá làm hòa rồi hả?” “Buổi tối hôm tao rời đi, anh ấy không ngủ tí nào.” “Bản thảo tiểu thuyết đó thì làm sao?” “Anh ấy viết lại một lần nữa.” Từ Ngọc lấy một quyển sách từ trong túi, “Đây là sách mới của Vũ Vô Quá.” “Nhanh vậy sao?” “Bên trong còn nhiều tiểu thuyết gom lại nữa.” Từ Ngọc nói. “Lại là nhà xuất bản này? Chẳng phải mày nói nhà xuất bản này không tốt sao?” Tôi lật sách của Vũ Vô Quá, bìa sách không hấp dẫn, in ấn cũng xấu nữa. “Hết cách rồi, những nhà xuất bản lớn chỉ tìm tác giả nổi tiếng, sẽ không khai thác những tác giả mới có tiềm năng đâu, đây là sự tổn thất của bọn họ. Nhưng mà, chỉ cần tác phẩm hay, nhất định sẽ có người thưởng thức nó.” Từ Ngọc tràn ngập tin tưởng. “Được rồi, về nhà tao sẽ đọc.” “Quyển này rất hấp dẫn đấy, tao đã đọc mấy lần rồi.” Tôi và Từ Ngọc nói chuyện gần một tiếng đồng hồ, Trần Định Lương ngủ vẫn rất ngon, tiếng ngáy càng lúc càng lớn, tôi thật sự sợ rằng anh ta hít thở không thông. Tôi ra sức vỗ vỗ vai anh ta, mắt anh ta hơi mở. “Anh tỉnh ngủ chưa?” Tôi hỏi anh. “Hả? Tôi xin lỗi.” Anh tỉnh lại, lấy ví da, chuẩn bị thanh toán. “Tôi thanh toán rồi.”Tôi nói. “Cảm ơn cô. Tôi đưa cô về nhà.” “Từ Ngọc ở Trung Tây, có thể tiện đường tiễn cô ấy một đoạn không?” “Đương nhiên có thể.” “Trong nhà không có người phụ nữ nào chờ anh chứ?” Từ Ngọc cố ý trêu chọc anh. “Tâm tư trả thù của phụ nữ thật mạnh.” Trần Định Lương lắc đầu. Trần Định Lương lái chiếc xe jeep của mình đưa chúng tôi đến cảng. Anh nhìn thấy sách trên tay tôi. “Vũ Vô Quá? Tôi có đọc qua sách của người này.” “Thật không?” Từ Ngọc hưng phấn hỏi anh. “Viết cũng được.” “Vũ Vô Quá là bạn trai Từ Ngọc.” Tôi nói. “Thật ư? Quyển sách này có thể cho tôi mượn đọc không?” Trần Định Lương hỏi tôi. “Được, cho anh đọc trước.” Tôi nói với Trần Định Lương. “Tại sao anh lại đọc sách của Vũ Vô Quá?” Từ Ngọc hỏi Trần Định Lương. Trần Định Lương nhanh chóng lái xe chạy thẳng đến Trung Tây. “Không phải anh quên trước tiên phải cho tôi xuống ở Trung Hoàn sao?” Tôi nói. “Í!Tôi quên mất!” “Không sao, đưa Từ Ngọc về trước vậy.” “Cô hỏi tôi tại sao lại đọc sách của Vũ Vô Quá?” Trần Định Lương nói với Từ Ngọc, “Ban đầu là vì bị cái tên Vũ Vô Quá hấp dẫn.” Tôi cười. “Cô cười gì thế?” Trần Định Lương hỏi tôi. “Anh biết cái tên Vũ Vô Quá có ý nghĩa gì không?” “Chu Nhị!” Từ Ngọc dùng ngón tay chọc chọc tôi. “Là vũ trụ (yǔzhòu) không sai” Từ Ngọc nói. “Áo ngực (rǔzhào) không sai (size)?” Trần Định Lương bật cười. Từ Ngọc chán nản: “Tiểu thuyết đầu tay của Vũ Vô Quá viết về con người xâm lược một hành tinh nhỏ hơn, yếu hơn, vũ trụ không sai, con người mới sai, cho nên khi đó, anh ấy dùng bút danh này.” “Tin tao đi, bút danh này rất tốt, sẽ gặp vận đỏ.” “Cái này tao biết.” Từ Ngọc dương dương đắc ý. “Chỉ là bìa sách này thiết kế kém quá.” Trần Định Lương nói. “Tôi biết, nhưng chẳng có cách nào cả. Căn bản họ không đủ tiền để tìm nổi người thiết kế.” Từ Ngọc nói. “Quyển sách sau tôi sẽ thiết kế giùm cho.” Trần Định Lương nói. “Thật chứ?” Từ Ngọc hưng phấn cầm tay Trần Định Lương. “Anh ta thu phí đắt lắm đấy.” Tôi nói. “Yên tâm đi, là miễn phí đấy.” Trần Định Lương đáp. “Anh thật tốt, vừa rồi tôi đã hiểu lầm anh.” Từ Ngọc nói. Trần Định Lương đưa Từ Ngọc về nhà trước rồi mới đưa tôi về nhà. Tôi về đến nhà, lập tức nhận được điện thoại của Từ Ngọc. “Có phải Trần Định Lương kia thích mày phải không?” Từ Ngọc hỏi tôi. “Mày cảm thấy anh ta thích tao à?” “Anh ta cố ý đi nhầm đường, đợi đưa mày về cuối cùng, rõ ràng là muốn ở riêng bên mày đúng không? Tối nay tao mới biết anh ta thế mà anh ta lại đồng ý thiết kế bìa sách miễn phí cho Vũ Vô Quá, không thể nào vì tao được chứ?” “Cũng là lần thứ hai tao gặp anh ta thôi.” “Khả năng này là vừa thấy đã yêu, mày gặp rắc rối rồi.” “Anh ta sinh cùng ngày tháng với tao.” “Thật á?” “Tao cũng kinh hãi lắp bắp như vậy đấy.” “Thiết kế thời trang có phải rất phong lưu không?” “Trần Định Lương dường như rất có kinh nghiệm trong chuyện phụ nữ.” Tôi nói. “Mày không nên từ chối anh ta.” Từ Ngọc khuyên, cảnh báo tôi. “Vì sao?” “Mày muốn từ chối anh ta, anh ta sẽ từ chối thiết kế bìa sách cho Vũ Vô Quá, mày không thích cũng có thể qua loa với anh ta, xin mày đấy.” “Lẽ nào lại vậy, mày chỉ suy nghĩ cho mình.” “Thực ra tao cũng muốn tốt cho mày.” Từ Ngọc biện bạch: “Mày cho rằng mày còn trẻ lắm sao? Cuối cùng phụ nữ vẫn phải kết hôn.” “Làm sao mày biết Trần Định Lương không phải chồng của người đàn bà khác? Tao sẽ không phạm một sai lầm tới hai lần.” Cúp điện thoại, tôi đặt lời bài hát Trần Định Lương cho tôi dưới bức hình ghép. Tôi nói ba mươi sẽ rời khỏi Sâm, lại thêm sự xuất hiện của Trần Định Lương – người sinh cùng ngày tháng với tôi, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Cho tới bây giờ, tôi cũng không ghét anh ta, bằng trực giác của phụ nữ cho tôi biết anh ta cũng không ghét tôi. Là phụ nữ thì đều hi vọng được đàn ông yêu thích, nhất là những người đàn ông tốt. Tôi cởi vòng cổ ra, dưới ánh đèn lay động, con bọ cạp trong quả cầu pha lê là tôi, quả cầu pha lê là Sâm, trên đời này, không có người đàn ông nào giống như anh đã bảo vệ tôi, một người là đủ. Đúng lúc này, điện thoại reo, tôi nhấc máy, đối phương lại cúp, loại gọi mà không nói gì kiểu này, tôi đã nhận được nhiều lần. Buổi sáng mấy hôm sau, tôi nhận được một cú điện thoại. “Alo, ai vậy?” “Tôi là vợ Đường Văn Sâm.” Một giọng nữ nói. Tôi ngây người. “Những cuộc điện thoại gọi mà không nói gì đều là tôi gọi.” Chị ta nói. “Cô và Đường Văn Sâm qua lại bao lâu rồi?”. “Chị Đường à, tôi không hiểu chị đang nói gì.” “Không hiểu ư. Tôi và Đường Văn Sâm hẹn hò mười năm, kết hôn bảy năm. Bốn năm qua, anh ta thay đổi rất nhiều, tôi biết mỗi ngày anh ta đều nói dối tôi. Cô và anh ta quen nhau như thế nào?” “Tôi có thể giữ lại điều riêng tư không?” “Hừ! Riêng tư?” Chị ta cười lạnh! “Tôi tin các người không dám làm điều vượt rào chứ?” Chị ta quả thật là lừa mình dối người. “Anh ta yêu cô sao?” Chị ta hỏi tôi. “Cái này tôi không thể trả lời thay anh ấy.” Tôi nói. “Anh ta đã không còn thương tôi.” Chị ta tỉnh táo nói. Sự bình tĩnh và thẳng thắn của chị ta, ngược lại khiến tôi thêm phần áy náy. “Cô có thể đồng ý với tôi, không nói chuyện hôm nay cho anh ấy biết?” “Tôi đồng ý.” Gác máy, tôi ngồi trước bàn ăn, cầm lấy những mảnh ghép hình đã ghép, tôi cho rằng tôi sẽ khóc. Nhưng không, ngày hôm nay rốt cục đã tới, cũng giải đáp mọi nghi hoặc trong tôi bấy lâu nay, Sâm không yêu hai người phụ nữ một lúc, anh ấy chỉ yêu một người. Lúc hoàng hôn buông xuống, Sâm gọi cho tôi, anh nói buổi tối sẽ ăn với tôi. Chúng tôi ăn chim nướng trong nhà hàng cơm. Tinh thần của Sâm rất tốt. Anh mới kiếm cho ngân hàng một số tiền lớn. Tôi rất sợ tối hôm ấy sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của bọn tôi, tôi không biết người phụ nữ kia sẽ làm gì. Tôi ngồi sát thật sát Sâm, gác một chân lên đùi anh. Tôi đã đồng ý với chị ta sẽ không nói chuyện này với Sâm, mặc dù tôi không cần phải tuân theo cái lời hứa hẹn ấy, nhưng tôi không hi vọng chị ta xem thường tôi, cho rằng tôi dùng chuyện này để công kích chị ta. Sáng hôm sau, Sâm không gọi điện cho tôi, tôi bắt đầu lo lắng. Đế buổi chiều, rốt cuộc đã nhận được điện thoại của anh. “Sao em không nói với anh?” Anh hỏi tôi. Là tôi quá ngây thơ, tôi cho rằng chị ta bảo tôi không nói với Sâm thì chính chị ta cũng giữ bí mật này thật chặt. “Đêm qua, cô ấy giống như người điên.” Anh nói. “Vậy làm sao bây giờ?” Anh trầm mặc thật lâu. “Có phải sau này sẽ không gặp em nữa?” Tôi hỏi anh. “Anh sẽ tìm em sau.” Anh nói. Tôi buông điện thoại xuống, sợ rằng anh sẽ chẳng tìm tôi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.