Đời Em Từng Có Anh

Chương 5: Cherbourg là bầu trời bao la (Phần 2)

Trương Tiểu Nhàn

10/10/2016

Buổi tối, đến giờ học của khóa thiết kế thời trang. Trần Định Lương để chúng tôi vẽ phác thảo thiết kế. Tôi vẽ một chiếc váy dạ hội, là chiếc váy dài màu đen có thắt lưng, dây áo là những viên đá lấp lánh giả kim cương kéo dài, váy hở lưng, sau lưng có nơ con bướm rất lớn. Tâm trạng tôi rất kém, lãng phí rất nhiều giấy, vẽ tất cả đều không giống trong suy nghĩ của tôi. Tôi rất tức giận, vo giấy thành viên, nhét vào thùng rác. Sau khi tan học, tôi rời khỏi lớp, Trần Định Lương đuổi theo. “Sách của Vũ Vô Quá đã đọc xong, trả cho cô nè.” Tôi thấy trên tay anh ta không có gì. “Tôi để trong xe, cô muốn đến cảng không?” “Hình như hôm nay tâm trạng cô không tốt lắm.” Anh vừa lái xe vừa nói. “Tâm tình của phụ nữ không tốt không cần bất cứ lời giải thích nào cả.” Tôi nói. Xe đến cửa tòa nhà, tôi xuống xe. “Chờ đã”, anh xuống xe, mở cốp sau xe lấy ra hai quả dưa hấu, “Hôm nay tôi về Fan Ling* thăm mẹ, bà ấy cho tôi đấy. Một mình tôi ăn không hết hai quả, một quả cho cô. * Fan Ling: là một khu vực trong lãnh thổ mới của Hồng Kông.

“Cảm ơn anh.” Tôi giơ hai tay lên nhận lấy. “Dưa hấu nặng lắm, tôi giúp cô mang lên nhé.” Thì ra anh ta dùng lí do này để lên thăm nhà tôi. Trần Định Lương thay tôi đặt dưa hấu trong tủ lạnh. Anh nhìn thấy bức tranh ghép hình của tôi, nói: “Đã được một phần năm rồi?” Tôi nhìn đồng hồ, mười giờ kém năm, có lẽ giờ này Sâm vẫn ở công ty. “Vợ trước của tôi hôm nay kết hôn.” Trần Định Lương nói. Hóa ra Trần Định Lương đã ly hôn. Hôm nay đối với anh mà nói, chắc cũng là khoảng thời gian không dễ chịu gì. Chúng tôi sinh cùng ngày tháng, không tưởng tượng được cũng có cùng ngày tâm trạng không tốt. “Vì sao anh không tham dự hôn lễ?” “Cô ấy không mời tôi.” “Vậy sao anh biết cô ấy kết hôn?” “Hôm nay mẹ tôi nói cho tôi biết, vợ trước của tôi và mẹ tôi có quan hệ rất tốt.” Trần Định Lương cười khổ. “Vậy hai người ly hôn không phải vì vấn đề mẹ chồng nàng dâu.” “Vấn đề là ở tôi.” Trần Định Lương nói. “Tôi không hiểu rõ về hôn nhân.”Tôi đáp. “Tôi cũng vậy, không hiểu về hôn nhân nhưng lại hiểu rõ về ly hôn.” Tôi không hiểu, chỉ muốn nghe những lí luận vĩ đại của anh ta. “Ly hôn là một cuộc đấu tranh rất đau đớn.” Đại khái Sâm cũng có cảm nghĩ như vậy chứ? Ly hôn so với kết hôn càng khó. “Không còn sớm nữa, tôi về đây.” Trần Định Lương nói. “Cảm ơn dưa hấu của anh.” “Suýt thì quên, sách của Vũ Vô Quá.” Trần Định Lương đưa sách của Vũ Vô Quá trả cho tôi. “Đọc được không?” “Được, nhưng không phải hạng đầu.” “Trên đời có bao nhiêu thứ là hàng đầu chứ?” Tôi nói. Trần Định Lương về, tôi thấy cô đơn lạnh lẽo, không ngờ người như anh ta lại mang đến cho tôi chút cảm giác ấm áp. Tôi nhìn từng giây từng phút trên đồng hồ báo thức trôi qua, đã là ba giờ sáng, Sâm có ở nhà không, có đồng ý với vợ rằng sẽ không gặp tôi nữa không? Tôi vội vã mặc quần áo nghiêm chỉnh, đến trước công ty của Sâm, đứng đó chần chừ. Tôi chưa từng làm chuyện ngu ngốc như thế này, thậm chí tôi còn không biết anh có ở trong công ty hay không. Trên đường chỉ có mình tôi, đêm dài cô quạnh, vì sao tôi lại không hết hi vọng đi, không chịu tin rằng đoạn tình yêu này sớm muộn gì cũng lụi tàn chứ? Đây chỉ là một trận đấu đau khổ mà thôi. Tôi chần chừ trên đường không biết bao lâu, rốt cuộc mới thấy mấy người đàn ông bước ra khỏi ngân hàng, nhưng không thấy Sâm, có lẽ tối nay anh không trực. Mười phút sau, tôi thấy Sâm từ ngân hàng đi ra, Sâm nhìn thấy tôi. “Tại sao em lại ở đây?” “Em nhớ anh!” Tôi nhào vào ngực anh. “Muộn thế này còn không ngủ?” “Em không ngủ được, có phải anh định sau này không gặp em nữa?” “Anh đưa em về nhà.” Tôi và Sâm cùng đi về nhà. Bốn giờ sáng, Trung Hoàn vẫn vắng vẻ, chỉ có mấy người đi đường vào sáng sớm. Chúng tôi nắm tay, đột nhiên tôi có cảm giác, Sâm sẽ không xa tôi đâu. “Có phải em dọa anh rồi không?” Tôi hỏi Sâm. “May anh không có tâm bệnh.” Anh cười khổ. “Xin lỗi, lẽ ra em nên nói chuyện chị ấy gọi điện thoại cho anh biết.” Tôi nói. “Dù sao cô ấy cũng biết rồi.” “Anh có đồng ý với chị ấy sau này sẽ không gặp em nữa không?” “Chuyện anh muốn làm, từ trước tới nay chưa ai có thể cản anh.” “Như vậy, anh không muốn ly hôn chứ không phải không thể ly hôn, phải không?” “Một người phụ nữ 37 tuổi, em bảo sau khi ly hôn cô ấy sẽ đi đâu?” “À, hóa ra là như vậy, em tình nguyện người 37 tuổi là em.” Giờ khắc này tôi mới hiểu được, tuổi tác của phụ nữ, vốn dĩ cũng là một trong những nguyên nhân khiến hôn nhân của cô ấy được bảo vệ. “Sau này chúng ta sẽ như thế nào?” Tôi hỏi Sâm. “Sau này em không nên dùng họ Chu khi gọi điện cho anh, hay dùng họ Từ đi nhé.” “Vì sao lại muốn em dùng họ Từ?” Tôi nghẹn đắng hỏi anh. “Chỉ là tự nhiên nghĩ ra, bạn tốt của em họ Từ mà.” “Được! Em họ Từ, là anh Từ hay cô Từ?” Tôi cười lạnh. “Tùy em nhưng đừng giữ số điện thoại này nữa.” “Vì sao anh lại sợ chị ấy như vậy?” “Anh không muốn bất cứ ai bị tổn thương.” Sâm đặt hai tay lên vai tôi, an ủi tôi. “Anh sẽ mãi mãi không rời em.” “Được! Em sẽ đổi số điện thoại.” Tôi đầu hàng. Khi anh nói “Anh sẽ mãi mãi không rời xa em” tôi liền mềm lòng. “Đã được một phần năm rồi, thành tích không tồi nha!” Sâm nhìn bức ghép hình của tôi. Trên bức hình đã thấy được một nửa nhà hàng, chỉ là chúng tôi sẽ không có nhà hàng của mình. Sau khi Sâm đi, tôi nằm trên giường. Bất cứ một người phụ nữ thông minh nào đều hiểu lúc này là lúc nên rút lui, nếu không, khi thanh xuân nhạt nhòa, chỉ có thể vĩnh viễn chỉ làm một tình nhân lén lén lút lút. Vậy mà vì anh, tôi đồng ý sửa họ mình thành họ Từ, có đôi khi, tôi càng hận chính bản thân mình nhiều hơn. Sinh nhật Sâm ngày càng gần, mỗi ngày tôi đều chăm chỉ ghép hình. Chủ nhật, Từ Ngọc tới nhà tôi, trách tôi chỉ lo ghép hình. “Có người chuyên thay người khác ghép hình đấy.” Từ Ngọc nói. “Tao muốn mỗi một miếng đều là tự tay mình ghép.” “Làm sao anh ta biết được?” “Mày đừng xui dại tao.” “Vũ Vô Quá gần đây rất lạ.” Từ Ngọc nói, “Dường như anh ấy có áp lực rất lớn, không ngừng viết, còn học hút thuốc nữa.” “Bảo sao trên người mày có mùi thuốc lá.” “Tao lo cho anh ấy lắm.” “Tao chưa từng nghe thấy chuyện viết bản thảo sẽ khiến người ta nổi điên.” Tôi đã đuổi khách rồi. Buổi tối, sau khi tắm xong, ngồi trước bàn ăn ghép hình, tôi đã thấy Cherburg là bầu trời bao la, đường đi Cherbourg và ba phần tư nhà hàng, chỉ còn một phần tư nhà hàng và đôi nam nữ chủ nhà. Tôi liên tục liên tục ghép, đôi nam nữ chủ quán đã xuất hiện. Lại ngửi được mùi bánh thơm từ tiệm bánh ngọt bên dưới bay lên, hóa ra đã là sáng sớm, tôi ghép miếng cuối cùng trên bức tranh, là ngực của người đàn ông chủ quán. Rốt cục đã hoàn thành, tôi đã quên mất mình đã bỏ ra bao nhiêu thời gian, nhưng cuối cùng tôi cũng thấy nhà hàng của chúng tôi. Lúc ấy Sâm sẽ phụ trách nấu đồ, tôi phụ trách chào hỏi khách. Sau bữa trưa, chúng tôi nhàn nhã ngồi bên ngoài nhà hàng nói chuyện phiếm. Trước khi đi làm, tôi đến tiệm bánh ngọt của chị Quách, chị ấy rất ân cần mời tôi. “Vẫn là lần đầu đặt bánh ở đây nhé!” Chị ấy nói. “Bạn em sinh nhật mà!” “Em thích bánh có hình gì?” “Có phải kiểu gì chị cũng có thể làm được không?” Tôi hỏi dò. “Phải xem độ khó như thế nào đã.” “Tôi đưa bức hình thu nhỏ của bức tranh ghép hình cho chị ấy: “Mặt bánh ngọt có thể làm như nhà hàng này không?” “Nhà hàng này?” Chị ấy càng hoảng. “A, được rồi, quả thật là quá phức tạp.” “Chừng nào em lấy?” Chị hỏi tôi. “Ngày mai.” Lúc tan việc, Sâm gọi cho tôi. “Tối mai anh có ở bên em không?” Tôi hỏi anh. “Ngày mai có việc gì sao?” “Ngày mai là sinh nhật anh, anh quên rồi sao?” Tôi cười anh. “Thật là quên mất đấy, anh chỉ biết cuối phiên hôm nay bảng Anh là bao nhiêu thôi.” “Chuyện đó, anh có ở bên em không? Nếu như không được cũng không sao.” Tôi tự an ủi mình, ngộ nhỡ anh nói anh không thể đến, tôi cũng có thể dễ chịu một chút. “Ngày mai mấy giờ?” “Anh quyết đi.” “Bảy giờ anh đến đón em.” Sau khi Sâm cúp máy, Từ Ngọc gọi cho tôi. “Vũ Vô Quá thật sự có vấn đề, mấy ngày nay anh ấy không viết được bản thảo.” Từ Ngọc rất lo lắng. “Người bình thường cũng bị táo bón mà!” “Mấy ngày cuối tuần anh ấy cũng không chạm vào tao!” “Ăn sơn hào hải vị quá nhiều cũng chán! Không nên suy nghĩ bậy bạ!” Tôi an ủi Từ Ngọc một tí vừa nghĩ tối mai nên mặc quần áo gì. Những ngày như thế này, nhất định phải là một bộ nội y mới tinh! Tôi dùng thẻ nhân viên mua một chiếc áo ngực bó sát màu đen, vừa hợp với váy đen tôi mới mua. Buổi sáng hôm nay, tôi đến tiệm bánh lấy bánh gato. Bánh gato rất đẹp, phải đến tám phần giống nhà hàng ở Cherbourg. “Tôi đã cố gắng hết sức.” Chị Quách nói. “Rất đẹp, cảm ơn chị.” Tôi đặt bánh trong tủ lạnh, đặt bức tranh ghép hình vào lồng kính, giấu trong tủ quần áo rồi mới đi làm. Trước khi hết giờ làm hai tiếng, tôi còn đi làm tóc. Tâm huyết dâng trào lại chạy đi mua một chai rượu đỏ cho anh. Bây giờ đã là bảy giờ mười lăm, tôi vội vàng chạy về nhà, vừa lúc Sâm đi ra từ tòa nhà. “Anh đợi em lâu lắm rồi.” Anh nói. “Em… Em đi gội đầu.” “Anh xin lỗi.” Anh nói. “Có ý gì?” Tôi hỏi anh, thân thể không tự chủ được mà run rẩy. Sâm nhìn tôi không nói lời nào. “Anh nói bảy giờ, hiện tại mới muộn mười lăm phút, em đi mua rượu, mua cho anh mà.” Tôi lấy bình rượu đỏ trong chiếc túi cầm trên tay ra cho anh xem. “Anh không thể ở bên em.” Rốt cục anh cũng nói ra. Tôi tức giận nhìn anh. “Cô ấy báo cho rất nhiều bạn bè thân thích tối nay đến ăn cơm.” Sâm nói. “Anh đã đồng ý với em mà!” Tôi tức giận quét mắt nhìn anh rồi chạy như bay vào tòa nhà. Sâm không đuổi theo, anh sẽ không đuổi theo, anh sẽ không nói xin lỗi tôi một lần nữa. Tôi mở chai rượu đỏ trị giá 3500 đồng kia, tu ừng ực hết cả bình, nuốt hết vào bụng, kết quả là nôn mửa một trận lên sàn nhà. Tôi lấy bức tranh ghép hình giấu trong tủ quần áo, vốn là tặng cho Sâm, giờ tôi mở khung kính ra, đặt bức hình dưới đất, đây là nhà hàng ăn của chúng tôi. Tôi dùng một tay lật ngược bức tranh, bức tranh ấy rơi từng miếng, tôi đảo tung lên. Loại cảm giác này rất thoải mái, tự tay tôi làm tự tay tôi hủy, anh hủy lời anh hứa, tôi hủy món quà tặng anh. Hủy một món đồ so với việc tạo ra đồ vật ấy thực sự dễ dàng hơn rất nhiều. Đúng rồi, trong tủ lạnh còn có bánh ngọt. Tôi lấy bánh ngọt ra, cái hộp còn chưa được mở, trên hộp là một cái nơ hình con bướm. Tôi cầm bánh ngọt, gõ cửa nhà Từ Ngọc, nó mở cửa. “Sinh nhật vui vẻ.” Tôi nói. Từ Ngoc ngây người ba giây, tôi nhét bánh ngọt vào tay nó. “Xảy ra chuyện gì thê?” Nó hỏi tôi. “Toilet đâu?” Từ Ngọc chỉ vào một căn phòng. Tôi xông vào, ôm bồn cầu khạc nhổ thật lâu. Tôi nghe thấy Từ Ngọc gọi Vũ Vô Quá vào giúp tôi. Hai người hợp sức ôm tôi đến salon, Từ Ngọc rót cho tôi một chén trà nóng. “Không phải mày ăn cơm với Sâm sao?” Từ Ngọc hỏi tôi. Sau khi nôn xong, người tôi đã tỉnh táo hơn nhiều, lúc này tôi mới phát hiện, dáng vẻ của Vũ Vô Quá thay đổi rất nhiều, đầu tóc anh ta rối bời, mặt mũi đầy râu, hơn nữa rất gầy, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc. “Vì sao anh lại biến thành dạng này?” Tôi hỏi anh ta. “Các cô nói chuyện đi, tôi đi viết bản thảo.” Vũ Vô Quá lạnh lùng nói. “Tại sao anh ta lại thay đổi thành ra như vậy?” Tôi hỏi Từ Ngọc. “Tao đã sớm nói với mày, một tháng trước anh ấy đã biến thành như vậy, mỗi ngày đều trốn trong phòng viết bản thảo, hôm nay còn xin nghỉ việc, nói là muốn ở nhà viết bản thảo.” “Anh ta bị kích thích gì sao?” “Tao cũng nghĩ thế, một tháng trước tòa soạn không dùng những tiểu thuyết mà anh viết nữa, anh không vui. Anh tự tạo áp lực lớn cho mình, nói muốn viết một quyển sách bán chạy, kết quả càng khẩn trương càng không viết được, càng không viết được, tâm trạng lại càng xấu.” “Mỗi người đều có phiền não!” Đầu tôi vô cùng đau nhức. “Vì sao mày uống nhiều rượu thế?” “Người đàn bà kia cố tình! Chị ta báo tin cho nhiều bạn bè thân thích đến chúc mừng sinh nhật Sâm, khiến anh ấy không thể ở bên cạnh tao.” “Mày định thế nào?” “Vốn dĩ tao có thể buông bỏ, nhưng bây giờ không biết nữa, tao không muốn thua chị ta, tao muốn đấu với chị ta một trận…” “Mày, mày dựa vào cái gì?” Từ Ngọc hỏi tôi. “Tao biết người Sâm yêu là tao.” Tôi nói. “Nếu vậy thì sao tối nay anh ta lại không ở bên mày?” Tôi lập tức á khẩu không thể trả lời. Đúng, anh yêu tôi đến nhường nào thì có ích lợi gì? Cuối cùng anh vẫn ở bên chị ta đấy thôi. “Chu Nhị, mày mới là người thứ ba!” Những lời này của Từ Ngọc như cảnh tỉnh tôi. Tôi luôn không muốn mình là người thứ ba, tôi cho rằng vợ anh mới là người thứ ba khiến tôi và Sâm không thể kết hôn. Bây giờ mới thật sự thấy nực cười. “Xin lỗi, tao không cố ý!” Từ Ngọc ngồi xuống bên cạnh tôi, hai tay ôm lấy đầu gối nói: “Chuyện yêu đương, tao không để ý đến việc ai làm người thứ ba. Được rồi, tao và mày lấy cảm giác là con người thì loại người này đáng chịu khổ cả đời.” “Tối nay tao có thể ở lại không? Tao không muốn về nhà.” “Đương nhiên, ngủ với tao.” “Vậy còn Vũ Vô Quá?” “Hai tuần rồi đều ngủ trong thư phòng.” Từ Ngọc phiền muộn nói. Tôi nằm trên giường Từ Ngọc, mơ hồ ngủ. Nửa đêm, bàng quang của tôi trướng lên dữ dội, đứng dậy đi toilet, cửa thư phòng hơi mở, tôi thấy lưng Vũ Vô Qúa, ngồi trước bàn sách, không ngừng vo những tờ bản thảo ném xuống đất, những tờ giấy bản thảo rơi đầy trên sàn thư phòng. Anh ta xoay người lại thấy tôi, mặt không biểu lộ gì. Chắc anh ta sẽ là người đầu tiên viết tiểu thuyết mà phát điên mất. Buổi sáng, tôi tỉnh ngủ. “Tao đi đây.” “Mày đi đâu vậy?” “Đi làm. Không đi làm thì không có tiền để sống.” “Mày không sao chứ?” “Tao quyết định chia tay với Đường Văn Sâm.” Tôi nói. “Chia tay? Đâu phải là lần đầu tiên mày nói.” Từ Ngọc không tin lời tôi. “Lầm này là sự thật! Đêm qua tao rất tỉnh táo, mày nói đúng, tao mới là người thứ ba, sự thật này sẽ không thể thay đổi, vĩnh viễn sẽ không.” Tôi đau khổ nói. “Mày thật sự cam lòng rời xa anh ta?” “Tao không muốn nghe những lời nói dối của anh ấy nữa, tao không muốn thất vọng một lần nữa, bị chính người mình yêu lừa gạt, là một chuyện rất đau lòng.” “Tao không biết, tao thường xuyên bị người mình yêu lừa dối đấy.” Từ Ngọc cười khổ. “Tạm thời tao sẽ chuyển về nhà ở.” “Vì sao?” “Tao không muốn gặp Sâm, tao không muốn cho mình cơ hội thay đổi ý định này.” Đúng lúc này, điện thoại của tôi reo, là Sâm gọi. Tôi rời khỏi nhà Từ Ngọc, gọi điện thoại đến cửa hàng. Mặc dù bốn năm nay đã nói lời chia tay rất nhiều lần, nhưng không có lần nào là thật lòng, lúc này lại khác, tôi có cảm giác tuyệt vọng. Lúc trước tôi sẽ khóc, lúc này lại không. Tôi về nhà thu dọn quần áo, những miếng ghép hình rơi vung vãi trên mặt đất, nhà hàng của tôi và Sâm sẽ vĩnh viễn không thành hiện thực. Điện thoại reo, tôi ngồi bên cạnh, đợi đến lúc hết chuông, tôi biết là Sâm gọi, điện thoại không reo nữa, nhất định anh cho rằng tôi đang giận, ngày mai sẽ gọi lại. Tôi lấy túi hành lí cầm tay rồi rời đi. Đi qua tầng một, gặp chị Quách đang mở cửa hàng. “Em Chu, đi du lịch sao?” Tôi gật đầu. “Bánh ngọt kia ăn ngon không?” Tôi gật đầu, căn bản tôi còn chưa nếm qua. Trở lại cửa hàng, Anna nói Đường Văn Sâm gọi cho tôi. Anh khẩn trương như vậy càng làm ý định của tôi thêm phần kiên quyết. Điện thoại lại reo, tôi không muốn Anna và Jenny đoán nhiều, hơn nữa sớm muộn gì tôi cũng phải nói rõ ràng với anh. Tôi cầm điện thoại. “Em đi đâu?” Anh dè chừng hỏi. “Em đã quên chúc anh sinh nhật vui vẻ. Sinh nhật vui vẻ nhé.” Tôi nói. “Tối nay anh tới tìm em, nhé?” Sâm hỏi tôi. “Đủ rồi đó, em không muốn nghe anh nói dối nữa.” “Tối nay chúng ta bàn lại.” “Không, em không gặp anh. Căn nhà đó, em sẽ trả lại, cảm ơn anh đã cho em một quãng thời gian vui vẻ. Gặp lại.” Tôi cúp máy. Sâm không gọi lại cho tôi. Tôi không nghĩ đến việc rốt cục tôi đã có dũng khí nói chia tay với anh. Tôi chưa từng yêu một người như vậy, tôi học xong cách yêu, lại phải học cách buông tay. Sau khi tan việc, tôi đến khóa học thiết kế, Trần Định Lương thấy tôi xách chiếc túi, hơi khó hiểu. “Tối qua cô đi qua đêm sao?” “Không.” “Tôi đưa cô ra cảng.” “Cảm ơn anh, hôm nay tôi không ra cảng.” “Tôi có cái này cho cô.” Trần Định Lương đưa cho tôi một cuốn băng ghi âm. “Cô muốn ‘I will wait for you’ mà.” Tôi không ngờ giờ khắc này lại nhận được bài hát này, hơi ngỡ ngàng. Vì sao đến cuối cùng tôi vẫn đến chậm một bước? “Cô tìm được rồi hả?” Anh hỏi tôi. “Không, cảm ơn anh, sao anh có thể tìm được?” “Tôi có cách.” Tôi trở về nhà mẹ, đặt băng ghi âm vào máy ghi âm. “Em sẽ chờ anh!” Là lời hứa hẹn rung động lòng người biết bao nhiêu, nhưng Sâm à, xin lỗi anh, em sẽ không chờ anh. Tôi rời khỏi căn nhà đó hai tuần, Sâm không tìm tôi, cũng không đến cửa hàng. Tôi hi vọng anh sẽ gọi điện thoại cầu xin tôi, hoặc tới cửa hàng tìm tôi. Nhưng anh không làm vậy. Mặc dù chia tay là tôi nói, nhưng đúng là tôi hơi thất vọng, tại sao anh có thể bỏ qua như vậy? Có lẽ anh hiểu rõ có cầu xin tôi cũng vô dụng, không phải tôi sẽ không hồi tâm chuyển ý mà anh chẳng có cách nào có thể thay đổi sự thật. Tôi và Từ Ngọc ngồi trong rạp chiếu phim xem một bộ phim hài, Từ Ngọc cười ầm ĩ, tôi thì cười không nổi. “Là mày muốn chia tay, anh ta không tìm mày, mày lại mất hứng.” Từ Ngọc nói. “Mày nói chia tay với một người đàn ông, không có khả năng không hy vọng anh ta liên tục cầu xin mày ở lại.” “Căn bản mày không nỡ chia tay anh ta, mày vẫn đang đeo vòng cổ anh ta tặng.” Đúng, tôi không nỡ tháo vòng cổ ra. “Không phải là Sâm đã xảy chuyện gì ngoài ý muốn chứ? Không có tin tức gì từ anh ấy cả.” Tôi nói. “Không thể nào, làm gì trùng hợp như thế chứ. Nếu mày lo lắng có thể tìm anh ta mà.” “Anh rất giảo hoạt, nghĩ lấy lui làm tiến, Anh biết rõ tao sẽ không nhịn được mà đến tìm anh trước.” “Cái gì cũng là do chính mày nói.” “Tao nghĩ nên về qua nhà một lát.” “Muốn tao về cùng không? Chẳng may Đường Văn Sâm tự sát trong nhà—” “Nói bậy! Anh ấy sẽ không chết vì tao đâu.” Tôi nhớ nhà của tôi và Sâm, có lẽ Sâm đã từng đến, để lại thứ gì đó, hoặc là đến thăm nó, sau đó sẽ không tìm tôi. Tôi đẩy cửa đi vào, nơi này vẫn giống như lúc tôi rời đi, nhưng bức hình ghép trên đất không thấy nữa. Một bức hoàn chỉnh đặt trên bàn ăn. Không thể nào! Lúc tôi đi, rõ ràng nó đã rơi xuống đất, tung tóe cả ra. Là ai ghép nó lại tốt như thế? Sâm bước ra từ toilet. “Anh đến đây bao giờ?” Tôi hỏi anh. “Hai tuần trước.” “Hai tuần trước?” Tôi hỏi Sâm. Anh đến trước bức tranh ghép hình ấy, nói: “Vừa mới ghép xong đấy.” “Ngày ngày anh đều ở lại đây?” “Thời gian rảnh mỗi ngày, đến luôn đây để ghép hình.” Sâm nói. “Thời gian của anh ít như vậy mà có thể ghép hình được thế này sao??” “Em quên anh là cao thủ ghép hình sao? Nhưng mà, quả là bức tranh này rất phức tạp, nếu như không dùng đến hai ngày nghỉ, sợ là còn chưa hoàn thành.” “Tại sao anh phải làm như vậy?” Tôi rưng rưng hỏi anh. “Đây là nhà hàng của chúng ta.” Sâm ôm tôi. “Đáng ghét!” Tôi khóc đẩy anh ra. “Đêm hôm em nói chia tay, anh quay lại đây, thấy bức tranh này trên đất, anh muốn ghép nó lại thật tốt. Anh nghĩ, nếu có một ngày em trở về, thấy bức ghép hình này, có lẽ sẽ vui hơn.” “Anh cho rằng em sẽ quay về sao?” “Không! Anh đã nghĩ em sẽ không quay về nữa, nhất định em cho rằng anh luôn lừa dối em. Đôi khi, anh thấy bản thân mình rất ích kỉ, có lẽ anh nên để em đi, để em có thể tìm được một người đàn ông có thể chăm sóc em cả đời.” “Anh lại không thể? Em ghét anh! Thật sự rất ghét anh. Nói cho anh biết, em chưa từng ghét ai như vậy.” Tôi xông lên, kéo ống tay áo của anh, dùng nắm đấm đánh anh. Sâm ôm tôi thật chặt. “Em ghét anh.” Tôi khóc nói. “Anh biết.” Anh nói. Tôi dùng sức ôm Sâm, tôi thật sự càng ghét anh hơn khi tôi phát hiện ra sự thật rằng: không có cách nào có thể rời khỏi người này. Tôi ôm lấy thân thể người đàn ông đã xa tôi mười bốn ngày, cường tráng ôn hòa nhưng làm cho người ta đau lòng, dù sắp đến ba mươi tuổi, tôi cũng không thể rời khỏi anh, cái gọi là lý trí và quyết tâm, chẳng qua là câu chuyện cười an ủi tự chính bản thân mình mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đời Em Từng Có Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook