Chương 13: HỢP TÁC VUI VẺ
Đường Nguyệt Y
28/06/2024
Cho tới khi...
"Lại rơi mất liêm sỉ rồi kìa, mau cúi xuống nhặt lên đi."
Nam Bách Thần chốt một câu không thể nào cục súc hơn, khiến bầu không khí lập tức thay đổi. Vân Hạ thì chán chả buồn nói rồi, tụt hứng không phanh.
"Bởi đó là lý do tôi không thích nhìn anh đấy, cái đồ tự mãn." Vân Hạ bĩu môi.
Bấy giờ, việc sát trùng vết thương cũng đã xong. Nam Bách Thần sau khi dọn dẹp dụng cụ y tế, thì đi qua tủ quần áo lấy áo sơ mi để đưa cho cô.
"Có mặc quần bảo hộ đúng không? Thay váy ra để mặc áo này vào là vừa hợp."
"Không thèm." La Vân Hạ bĩu môi.
"Thế mặc đồ dơ đi cho đẹp." Nam Bách Thần ném chiếc áo lên giường, rồi quay bước lại tủ quần áo chọn đồ cho mình, sau đó đi tắm.
Giờ chỉ còn lại một mình trong gian phòng xa lạ, nhưng Vân Hạ vẫn rất thoải mái tham quan một lượt, rồi mới dừng lại chỗ chiếc áo sơ mi ấy. Đắn đo một lúc, cô cũng quyết định thay vào người, rồi rời khỏi đó.
Đến lúc Nam Bách Thần tắm xong và quay trở ra thì không thấy cô đâu nữa, mang theo hoang mang anh vội đi tìm, xuống tới phòng bếp mới thấy Vân Hạ đang ngồi trên quầy bar mini, trên người đã mặc áo sơ mi của anh, để lộ đôi chân dài miên man, trắng mịn không chút vết tì.
Đút tay vào túi quần, anh khoan thai tiến thẳng vào bếp được một lúc thì đã mang ra đĩa mì xào nóng hổi đặt xuống trước mặt Vân Hạ.
"Tôi biết tửu lượng cô cao, nên không cần phải chứng minh nữa. Mau ăn đi." Nam Bách Thần hời hợt lên tiếng.
"Tôi cũng biết là anh đang quan tâm tôi, sợ tôi đói. Nhưng dù sao thì cũng cảm ơn anh, quả thực... tôi đang đói." Vân Hạ nhe răng cười.
Sau đó cô cầm nĩa và bắt đầu cuộn mì để ăn, ăn được hai ba miếng gì đó thì lại thôi, rồi nói:
"Không ngon chút nào."
Nam Bách Thần suýt thì ngã ngửa với "gáo nước lạnh" mà cô vừa ban cho. Anh dở khóc dở cười nhìn cô, rồi lắc đầu trong bất lực, nhưng không có nghĩa sẽ tiếp tục để đĩa mì đó cho cô ăn.
Thấy đĩa mì bị kéo đi, Vân Hạ liền phản ứng.
"Này, tôi đang ăn mà?"
"Cô chê không ngon, thôi thì đừng ăn nữa."
Và thế là cô nàng xụ mặt, không nói cũng không cần ăn, chỉ tiếp tục uống rượu. Được vài phút thì người không chịu nổi lại là anh ta, chẳng những lấy mì mà còn bón tới tận miệng cho cô.
"Ăn đi, để bỏ chó ăn cũng vậy à."
Hành động ga lăng, nhưng lời nói lại như chọc gậy vào tai người nghe, khiến La Vân Hạ không muốn dỗi cũng hóa thành dỗi thật.
"Vậy đem đi mà cho chó nó ăn, bà đây đếch thèm."
Vừa nói dứt câu, cô liền đứng dậy và Nam Bách Thần cũng lập tức buông nĩa mì để nắm tay kéo cô lại, dùng một chút lực đạo nhỏ đã đủ đưa cô gái vào trong vòng tay.
Tư thế thân mật, khoảng cách bằng không, nhưng Vân Hạ tuyệt nhiên lạnh lùng.
"Buông ra."
"Không buông. Đùa không vui thì thôi, không đùa nữa."
"Buông tôi ra."
Vân Hạ cau mày lặp lại yêu cầu và Nam Bách Thần thì vẫn giữ nguyên hiện trạng.
"Tôi buông, nhưng cô phải ăn tiếp vì thức ăn bỏ đi sẽ rất lãng phí."
"Anh vừa bảo sẽ cho chó ăn rồi còn gì?"
"Tôi nói là chuyện của tôi, nhưng cô phải xem trong nhà có con chó nào hay không chứ."
"Dở hơi, ai rảnh chạy đi tìm xem nhà anh có chó hay không để làm gì."
Thấy cô vẫn dỗi, anh lại bất giác bật cười.
"Trêu cô thôi, chứ tôi bị dị ứng lông chó nên nuôi làm sao được."
"Trùng hợp ghê, tôi bị dị ứng lông mèo." La Vân Hạ nhe răng cười bất mãn một cái, rồi lập tức vùng vẫy thoát khỏi anh ta.
Sau đó không biết từ bao giờ mà cô đã ăn hết đĩa mì, rượu cũng uống hết gần cả chai. Bấy giờ, Nam Bách Thần mới hỏi:
"Từ Giao Giao đã nói gì khiến cô tổn thương đúng không?"
Khá bất ngờ với câu hỏi của anh, nhưng Vân Hạ vẫn thành thật gật đầu.
"Cô ta động tới nỗi đau của tôi."
"Vì Nam Sơn Nhật sao?"
"Không, hắn ta không có cửa khiến tôi phải bận lòng."
Vân Hạ giờ đã hơi say, cô cười nói, cử chỉ đều không còn nền nã như bình thường. Bách Thần căn bản không quan tâm điều đó, anh chỉ là lén lút nhìn cô với một tâm tư phức tạp.
"Với năng lực của mình, tôi hoàn toàn có thể đánh bại Nam Sơn Nhật mà không cần người khác phải nhúng tay vào."
"Ừm." La Vân Hà gật đầu.
Nam Bách Thần ở đối diện lại hơi chau mày vì không hiểu.
"Ừm sao?"
"Anh không muốn hợp tác với tôi thì đành phải ừ thôi, hay anh muốn tôi dạ vâng, kính thưa mới chịu?"
"Nhưng tôi đã nói xong đâu."
Câu nói của Nam Bách Thần khiến Vân Hạ phải thay đổi thái độ, cô trở nên nghiêm túc hơn.
"Nói tiếp đi, tôi đang nghe."
"Đúng là tôi không cần ai nhúng tay vào chuyện của mình, nhưng thấy cô tội nghiệp nên tôi sẽ cho phép cô trở thành người phụ nữ của tôi, dung túng cho cô mọi việc bất kể đúng sai."
Rõ là muốn hợp tác nhưng lại cao ngạo không chịu lép vế. Cơ mà cũng chẳng sao, chỉ cần anh đồng ý, thì coi như con cá lớn này đã sa lưới rồi, cô thua một chút cũng không vấn đề gì.
"Thế phải cảm ơn anh đã tội nghiệp cho tôi. Nào, nâng ly chúc mừng hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ."
Tách...
"Lại rơi mất liêm sỉ rồi kìa, mau cúi xuống nhặt lên đi."
Nam Bách Thần chốt một câu không thể nào cục súc hơn, khiến bầu không khí lập tức thay đổi. Vân Hạ thì chán chả buồn nói rồi, tụt hứng không phanh.
"Bởi đó là lý do tôi không thích nhìn anh đấy, cái đồ tự mãn." Vân Hạ bĩu môi.
Bấy giờ, việc sát trùng vết thương cũng đã xong. Nam Bách Thần sau khi dọn dẹp dụng cụ y tế, thì đi qua tủ quần áo lấy áo sơ mi để đưa cho cô.
"Có mặc quần bảo hộ đúng không? Thay váy ra để mặc áo này vào là vừa hợp."
"Không thèm." La Vân Hạ bĩu môi.
"Thế mặc đồ dơ đi cho đẹp." Nam Bách Thần ném chiếc áo lên giường, rồi quay bước lại tủ quần áo chọn đồ cho mình, sau đó đi tắm.
Giờ chỉ còn lại một mình trong gian phòng xa lạ, nhưng Vân Hạ vẫn rất thoải mái tham quan một lượt, rồi mới dừng lại chỗ chiếc áo sơ mi ấy. Đắn đo một lúc, cô cũng quyết định thay vào người, rồi rời khỏi đó.
Đến lúc Nam Bách Thần tắm xong và quay trở ra thì không thấy cô đâu nữa, mang theo hoang mang anh vội đi tìm, xuống tới phòng bếp mới thấy Vân Hạ đang ngồi trên quầy bar mini, trên người đã mặc áo sơ mi của anh, để lộ đôi chân dài miên man, trắng mịn không chút vết tì.
Đút tay vào túi quần, anh khoan thai tiến thẳng vào bếp được một lúc thì đã mang ra đĩa mì xào nóng hổi đặt xuống trước mặt Vân Hạ.
"Tôi biết tửu lượng cô cao, nên không cần phải chứng minh nữa. Mau ăn đi." Nam Bách Thần hời hợt lên tiếng.
"Tôi cũng biết là anh đang quan tâm tôi, sợ tôi đói. Nhưng dù sao thì cũng cảm ơn anh, quả thực... tôi đang đói." Vân Hạ nhe răng cười.
Sau đó cô cầm nĩa và bắt đầu cuộn mì để ăn, ăn được hai ba miếng gì đó thì lại thôi, rồi nói:
"Không ngon chút nào."
Nam Bách Thần suýt thì ngã ngửa với "gáo nước lạnh" mà cô vừa ban cho. Anh dở khóc dở cười nhìn cô, rồi lắc đầu trong bất lực, nhưng không có nghĩa sẽ tiếp tục để đĩa mì đó cho cô ăn.
Thấy đĩa mì bị kéo đi, Vân Hạ liền phản ứng.
"Này, tôi đang ăn mà?"
"Cô chê không ngon, thôi thì đừng ăn nữa."
Và thế là cô nàng xụ mặt, không nói cũng không cần ăn, chỉ tiếp tục uống rượu. Được vài phút thì người không chịu nổi lại là anh ta, chẳng những lấy mì mà còn bón tới tận miệng cho cô.
"Ăn đi, để bỏ chó ăn cũng vậy à."
Hành động ga lăng, nhưng lời nói lại như chọc gậy vào tai người nghe, khiến La Vân Hạ không muốn dỗi cũng hóa thành dỗi thật.
"Vậy đem đi mà cho chó nó ăn, bà đây đếch thèm."
Vừa nói dứt câu, cô liền đứng dậy và Nam Bách Thần cũng lập tức buông nĩa mì để nắm tay kéo cô lại, dùng một chút lực đạo nhỏ đã đủ đưa cô gái vào trong vòng tay.
Tư thế thân mật, khoảng cách bằng không, nhưng Vân Hạ tuyệt nhiên lạnh lùng.
"Buông ra."
"Không buông. Đùa không vui thì thôi, không đùa nữa."
"Buông tôi ra."
Vân Hạ cau mày lặp lại yêu cầu và Nam Bách Thần thì vẫn giữ nguyên hiện trạng.
"Tôi buông, nhưng cô phải ăn tiếp vì thức ăn bỏ đi sẽ rất lãng phí."
"Anh vừa bảo sẽ cho chó ăn rồi còn gì?"
"Tôi nói là chuyện của tôi, nhưng cô phải xem trong nhà có con chó nào hay không chứ."
"Dở hơi, ai rảnh chạy đi tìm xem nhà anh có chó hay không để làm gì."
Thấy cô vẫn dỗi, anh lại bất giác bật cười.
"Trêu cô thôi, chứ tôi bị dị ứng lông chó nên nuôi làm sao được."
"Trùng hợp ghê, tôi bị dị ứng lông mèo." La Vân Hạ nhe răng cười bất mãn một cái, rồi lập tức vùng vẫy thoát khỏi anh ta.
Sau đó không biết từ bao giờ mà cô đã ăn hết đĩa mì, rượu cũng uống hết gần cả chai. Bấy giờ, Nam Bách Thần mới hỏi:
"Từ Giao Giao đã nói gì khiến cô tổn thương đúng không?"
Khá bất ngờ với câu hỏi của anh, nhưng Vân Hạ vẫn thành thật gật đầu.
"Cô ta động tới nỗi đau của tôi."
"Vì Nam Sơn Nhật sao?"
"Không, hắn ta không có cửa khiến tôi phải bận lòng."
Vân Hạ giờ đã hơi say, cô cười nói, cử chỉ đều không còn nền nã như bình thường. Bách Thần căn bản không quan tâm điều đó, anh chỉ là lén lút nhìn cô với một tâm tư phức tạp.
"Với năng lực của mình, tôi hoàn toàn có thể đánh bại Nam Sơn Nhật mà không cần người khác phải nhúng tay vào."
"Ừm." La Vân Hà gật đầu.
Nam Bách Thần ở đối diện lại hơi chau mày vì không hiểu.
"Ừm sao?"
"Anh không muốn hợp tác với tôi thì đành phải ừ thôi, hay anh muốn tôi dạ vâng, kính thưa mới chịu?"
"Nhưng tôi đã nói xong đâu."
Câu nói của Nam Bách Thần khiến Vân Hạ phải thay đổi thái độ, cô trở nên nghiêm túc hơn.
"Nói tiếp đi, tôi đang nghe."
"Đúng là tôi không cần ai nhúng tay vào chuyện của mình, nhưng thấy cô tội nghiệp nên tôi sẽ cho phép cô trở thành người phụ nữ của tôi, dung túng cho cô mọi việc bất kể đúng sai."
Rõ là muốn hợp tác nhưng lại cao ngạo không chịu lép vế. Cơ mà cũng chẳng sao, chỉ cần anh đồng ý, thì coi như con cá lớn này đã sa lưới rồi, cô thua một chút cũng không vấn đề gì.
"Thế phải cảm ơn anh đã tội nghiệp cho tôi. Nào, nâng ly chúc mừng hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ."
Tách...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.