Chương 12: THỜI KHẮC RUNG ĐỘNG
Đường Nguyệt Y
28/06/2024
"Bây giờ muốn đi đâu? Có cần tới bệnh viện kiểm tra mấy vết thương trên người không?"
Lái xe đi được một lúc, thì Nam Bách Thần đã ôn hòa cất câu hỏi, nhưng có vẻ như La Vân Hạ không quan tâm gì đến anh, cũng không để ý đến các vết tích trên người, mà chỉ trầm tư nhìn ra cảnh đêm phố thị đèn màu bên ngoài. Không còn dáng vẻ nhiều năng lượng, thay vào đó lại như một người đang chất chứa cả bầu tâm sự.
Có lẽ cô đang nhớ tới người chị quá cố của mình, nỗi đau ấy thật ra vẫn luôn dai dẳng trong lòng, chỉ là không ai chạm đến sẽ không thấy đau. Vậy mà hôm nay Từ Giao Giao lại lấy chuyện đó ra đả kích cô, khiến nỗi đau đó đang bộc phát đến nát lòng.
Thấy Vân Hạ cứ im lặng không biết quyết định của cô thế nào, nên Nam Bách Thần lại khẽ hỏi:
"Tôi có căn hộ riêng mới mua ở gần đây, nếu không ngại thì tôi đưa cô tới đó xử lý mấy vết xước trên người trước, rồi thay quần áo khác sạch sẽ, gọn gàng hơn, sau đó về nhà, chịu không?"
"..."
Mặc người bên cạnh nói hết cái này đến cái khác, thì La Vân Hạ vẫn tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, không nói không rằng như đang thử thách giới hạn kiên nhẫn của người đàn ông ấy vậy.
Quá bực, Nam Bách Thần liền thay đổi thái độ, bật chế độ mỏ hổn, mà hỏi lại lần nữa.
"Bị đánh đứt cọng dây nói hay đứt dây thính giác, mà hỏi gì cũng câm như hến vậy hả?"
"Không cho tôi ngắm trai, rồi tự nhiên bỏ tôi đi về để tôi bị người ta úp sọt đánh hội đồng, bây giờ lại tiếp tục mắng tôi bị câm, bị điếc, cũng không biết Nam Bách Thần anh có phải là đàn ông hay không?"
Cuối cùng La Vân Hạ cũng chịu mở miệng nói chuyện, nhưng mà nói với cái độ lạnh nhạt, hờn dỗi và chốt gọn một câu cuối khiến Nam Bách Thần không biết đường đỡ.
Anh quay qua nhìn cô với gương mặt dở khóc dở cười, cười như có như không, rồi lại gật đầu tán thưởng một cách đểu cáng.
"Hóa ra cô vẫn nghi ngờ về độ nam tính của tôi. Thế thì được thôi, cô muốn biết vậy thì lát nữa về tới nhà, tôi sẽ cho cô biết."
Nói xong, Nam Bách Thần lập tức đạp ga cho xe phi như bay về căn hộ cao cấp mới sắm của mình. Ở đây, không có người làm, chính xác là chỉ có mình anh và cô khi đã bước qua cổng chính.
La Vân Hạ rời khỏi ô tô bằng cách được bế đi vào nhà, lên tận phòng, mà không hề tồn tại chút biểu cảm e ngại, thẹn thùng nào. Cho tới khi đã bị đặt lên giường, thì cô lại trầm giọng cất lời:
"Tôi muốn uống rượu."
Đây là cái cách đánh lạc hướng người khác, thay đổi sắc mặt lẫn âm giọng làm đối phương bị lay động với ý định sắp thực hiện. Mà dù sao thì Nam Bách Thần cũng không có suy nghĩ sẽ thật sự làm chuyện đó với cô, nên không thể nói anh bị cô thao túng tâm lý.
"Lúc nãy uống ở club vẫn chưa đủ?" Anh nhướng mày hỏi.
"Đã uống được mấy ly đâu." Cô phụng phịu trả lời.
Thú thật thì người phụ nữ này đối với anh mà nói là người rất thú vị, những cảm xúnc lẫn nét mặt của cô đều khiến anh khó quên và Vân Hạ cũng chính là cái tên được anh đặc biệt ưu ái tiếp xúc nhất từ trước tới giờ.
La Vân Hạ là một cái gì đó rất cuốn...
"Rửa vết thương, rồi thay quần áo trước đã." Nam Bách Thần trầm giọng trả lời.
Sau đó anh đi lấy hộp y tế tới, rồi bắt đầu tận tụy ngồi xem từng vết xước trên tay, trên cổ cô. Trông anh ta nghiêm túc lắm, ánh mắt tập trung cao độ dường như còn tựa chút xót xa.
"Hơn thua với bọn họ làm gì để bị "cắn" ra nông nổi này."
Nghe anh nói, mà cô không nhịn được cười. Tính ra cái miệng anh với miệng của cô cũng hỗn y chang nhau, chỉ một chín một mười.
"Ai đến thì mình đón thôi, La Vân Hạ trước giờ chưa biết ngán ai." Cô nàng kiêu ngạo đối đáp.
"Ui da, đau... Anh không nhẹ tay hơn được à?"
"Vừa rồi anh hùng lắm mà?" Nam Bách Thần cau mày nhìn cô.
Tuy hơi bất mãn, nhưng sau đó cũng nhẹ tay hơn, thậm chí còn thổi thổi lên vết thương cho cô đỡ thấy rát. Cũng chính thời khắc này, hình ảnh chu đáo của anh chợt khiến Vân Hạ cảm thấy xuyến xao, dường như đâu đó có chút xíu bồi hồi, rung động.
Không gian tĩnh lặng, cô cứ âm thầm nhìn vào dáng vẻ của người đàn ông, rồi trong một phút vô tình lại vô thức đưa tay chạm vào mái tóc đen mượt, thuộc phong cách layer ngắn uốn tạo kiểu 7/3, thể hiện sự tự do trong anh.
Sự va chạm này, tình cờ dâng lên luồng cảm xúc lạ lẫm... Rồi Nam Bách Thần cũng ngẩng mặt lên nhìn cô, hai ánh mắt giao nhau tại một thời khắc. Cho tới khi...
Lái xe đi được một lúc, thì Nam Bách Thần đã ôn hòa cất câu hỏi, nhưng có vẻ như La Vân Hạ không quan tâm gì đến anh, cũng không để ý đến các vết tích trên người, mà chỉ trầm tư nhìn ra cảnh đêm phố thị đèn màu bên ngoài. Không còn dáng vẻ nhiều năng lượng, thay vào đó lại như một người đang chất chứa cả bầu tâm sự.
Có lẽ cô đang nhớ tới người chị quá cố của mình, nỗi đau ấy thật ra vẫn luôn dai dẳng trong lòng, chỉ là không ai chạm đến sẽ không thấy đau. Vậy mà hôm nay Từ Giao Giao lại lấy chuyện đó ra đả kích cô, khiến nỗi đau đó đang bộc phát đến nát lòng.
Thấy Vân Hạ cứ im lặng không biết quyết định của cô thế nào, nên Nam Bách Thần lại khẽ hỏi:
"Tôi có căn hộ riêng mới mua ở gần đây, nếu không ngại thì tôi đưa cô tới đó xử lý mấy vết xước trên người trước, rồi thay quần áo khác sạch sẽ, gọn gàng hơn, sau đó về nhà, chịu không?"
"..."
Mặc người bên cạnh nói hết cái này đến cái khác, thì La Vân Hạ vẫn tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, không nói không rằng như đang thử thách giới hạn kiên nhẫn của người đàn ông ấy vậy.
Quá bực, Nam Bách Thần liền thay đổi thái độ, bật chế độ mỏ hổn, mà hỏi lại lần nữa.
"Bị đánh đứt cọng dây nói hay đứt dây thính giác, mà hỏi gì cũng câm như hến vậy hả?"
"Không cho tôi ngắm trai, rồi tự nhiên bỏ tôi đi về để tôi bị người ta úp sọt đánh hội đồng, bây giờ lại tiếp tục mắng tôi bị câm, bị điếc, cũng không biết Nam Bách Thần anh có phải là đàn ông hay không?"
Cuối cùng La Vân Hạ cũng chịu mở miệng nói chuyện, nhưng mà nói với cái độ lạnh nhạt, hờn dỗi và chốt gọn một câu cuối khiến Nam Bách Thần không biết đường đỡ.
Anh quay qua nhìn cô với gương mặt dở khóc dở cười, cười như có như không, rồi lại gật đầu tán thưởng một cách đểu cáng.
"Hóa ra cô vẫn nghi ngờ về độ nam tính của tôi. Thế thì được thôi, cô muốn biết vậy thì lát nữa về tới nhà, tôi sẽ cho cô biết."
Nói xong, Nam Bách Thần lập tức đạp ga cho xe phi như bay về căn hộ cao cấp mới sắm của mình. Ở đây, không có người làm, chính xác là chỉ có mình anh và cô khi đã bước qua cổng chính.
La Vân Hạ rời khỏi ô tô bằng cách được bế đi vào nhà, lên tận phòng, mà không hề tồn tại chút biểu cảm e ngại, thẹn thùng nào. Cho tới khi đã bị đặt lên giường, thì cô lại trầm giọng cất lời:
"Tôi muốn uống rượu."
Đây là cái cách đánh lạc hướng người khác, thay đổi sắc mặt lẫn âm giọng làm đối phương bị lay động với ý định sắp thực hiện. Mà dù sao thì Nam Bách Thần cũng không có suy nghĩ sẽ thật sự làm chuyện đó với cô, nên không thể nói anh bị cô thao túng tâm lý.
"Lúc nãy uống ở club vẫn chưa đủ?" Anh nhướng mày hỏi.
"Đã uống được mấy ly đâu." Cô phụng phịu trả lời.
Thú thật thì người phụ nữ này đối với anh mà nói là người rất thú vị, những cảm xúnc lẫn nét mặt của cô đều khiến anh khó quên và Vân Hạ cũng chính là cái tên được anh đặc biệt ưu ái tiếp xúc nhất từ trước tới giờ.
La Vân Hạ là một cái gì đó rất cuốn...
"Rửa vết thương, rồi thay quần áo trước đã." Nam Bách Thần trầm giọng trả lời.
Sau đó anh đi lấy hộp y tế tới, rồi bắt đầu tận tụy ngồi xem từng vết xước trên tay, trên cổ cô. Trông anh ta nghiêm túc lắm, ánh mắt tập trung cao độ dường như còn tựa chút xót xa.
"Hơn thua với bọn họ làm gì để bị "cắn" ra nông nổi này."
Nghe anh nói, mà cô không nhịn được cười. Tính ra cái miệng anh với miệng của cô cũng hỗn y chang nhau, chỉ một chín một mười.
"Ai đến thì mình đón thôi, La Vân Hạ trước giờ chưa biết ngán ai." Cô nàng kiêu ngạo đối đáp.
"Ui da, đau... Anh không nhẹ tay hơn được à?"
"Vừa rồi anh hùng lắm mà?" Nam Bách Thần cau mày nhìn cô.
Tuy hơi bất mãn, nhưng sau đó cũng nhẹ tay hơn, thậm chí còn thổi thổi lên vết thương cho cô đỡ thấy rát. Cũng chính thời khắc này, hình ảnh chu đáo của anh chợt khiến Vân Hạ cảm thấy xuyến xao, dường như đâu đó có chút xíu bồi hồi, rung động.
Không gian tĩnh lặng, cô cứ âm thầm nhìn vào dáng vẻ của người đàn ông, rồi trong một phút vô tình lại vô thức đưa tay chạm vào mái tóc đen mượt, thuộc phong cách layer ngắn uốn tạo kiểu 7/3, thể hiện sự tự do trong anh.
Sự va chạm này, tình cờ dâng lên luồng cảm xúc lạ lẫm... Rồi Nam Bách Thần cũng ngẩng mặt lên nhìn cô, hai ánh mắt giao nhau tại một thời khắc. Cho tới khi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.