Chương 266: Có Hẹn Lúc Năm Giờ
Thác Bạt Thụy Thụy
13/09/2024
“Anh sao không thể ở đây.” Anh nhàn nhạt nói, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống.
Cố Hiểu Thần nghi hoặc bối rồi nhìn Ngũ Hạ Liên vừa bất chợt lao ra, còn anh không vui đang trợn mắt nhìn cô, nhưng không nói gì nữa. Chẳng lẽ anh thực ra chưa đi Mỹ sao?
Nhưng dường như cũng không thể. Lúc đó chính mắt cô đã nhìn thấy anh đi về phía sảnh lên máy bay, anh chắc hẳn là đã lên máy bay rồi mới đúng chứ.
“Anh không phải là đi Mỹ rồi sao?” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng hỏi.
“Đi rồi.” Anh vẫn thờ ơ hai chữ.
Quả nhiên là đã đi rồi. Nhưng tính toán thời gian một chút, tính thế nào cũng không thấy đúng.
Cố Hiểu Thần nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu nảy ra muôn điều có thể. Ngoại trừ sau khi đến Mỹ, lập tức ngồi chuyến bay trở về Hồng Kông ngay, nếu không anh tuyệt đối sao có thể xuất hiện trước mặt cô vào lúc này. Chỉ là…………… chuyện này có thể sao? Ngày đêm qua lại giữa Hồng Kông và Mỹ?
Ngũ Hạ Liên lại đột nhiên ngã về phía cô, sức nặng cả người đè lên người cô. Cô gầy đến mức gần như bị anh lấn át, vì vậy phải sử dụng toàn bộ sức lực để đỡ anh, không để mình bị ngã xuống. Cố Hiểu Thần vất vả chống đỡ anh, có chút lo lắng, nhẹ giọng hỏi, “Anh sao vậy?”Anh tựa đầu vào vai cô, vòng tay qua eo thon của cô, lẩm bẩm nói, “Đau đầu.”
Hơi thở của anh gần đến mức khiến cô nhột nhạt.
Cố Hiểu Thần ngửi mùi hương nước hoa xen lẫn mùi thuốc lá độc nhất trên người anh, sao bỗng có chút vui mừng, người đàn ông này thật sự không nghỉ ngày đêm đi về sao? Xem ra là chưa điều chỉnh được chênh lệch múi giờ cho nên mới đau đầu. Cô giật giật ống tay áo của anh, chau mày nói, “Anh mệt rồi, về nhà tắm rửa rồi ngủ đi.”
“Ngủ với em.” Ngũ Hạ Liên siết chặt tay ôm cô, dĩ nhiên không có ý định buông cô ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Hiểu Thần bỗng lộ vẻ ngượng ngùng, ấp úng xấu hổ nói, “Không được, anh về chỗ của mình mà ngủ.”
“Anh không mang chìa khoá.” Ngũ Hạ Liên dụi dụi vào cổ cô, môi anh chạm vào da cô.
Cố Hiểu Thần khẽ đẩy anh ra, vội vàng nói, “Vậy anh ở khách sạn đi.”
“Anh lạ giường.” Lý do của anh thật quang minh chính đại.
“Vậy thì ngủ trên sàn nhà đi.” Cố Hiểu Thần không biết nên cười hay nên tức giận. Đây cũng xem là lý do? Anh thật là trẻ con, chẳng giống anh của bình thường tí nào. Sự thờ ơ kia của anh dường như đã biến mất, tìm mãi cũng không thấy dù chỉ là một vết nhỏ.
Ngũ Hạ Liên im lặng một lúc, sâu xa nói, “Một mình không ngủ được.”
“Anh một mình đến khách sạn ngủ đi.” Cố Hiểu Thần không chịu được lùi bước, cuối cũng anh cũng đứng thẳng dậy.
“Thật sự đuổi anh đi?” Ngũ Hạ Liên dựa vào tường, mắt đen sáng quắc chăm chú nhìn cô. Giọng điệu này vậy mà giống như người vô gia cư, vô tội đến vậy.
“Ha ha." Cố Hiểu Thần không nhịn được cười, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt cô, nụ cười của cô e lệ và ngây thơ khiến tim người ta rung động. Thậm chí qua cặp kính, anh cũng có thể nhìn rõ đôi mắt sáng của cô, thật đẹp và long lanh.“Vậy anh đi đây. Nhưng…….” Ngũ Hạ Liên thản nhiên nói, dừng lại một chút, cười vô lại, “Trước khi đi chẳng phải nên làm một chút chuyện sao.”
“Cái gì?” Cố Hiểu Thần trợn mắt nhìn anh, anh bỗng thò tay tháo mắt kính của cô ra.
Tầm hơi mờ đi, anh đã hướng về phía cô, khuôn mặt điển trai đè xuống, môi ai mang theo mùi thuốc lá quen thuộc, đó là mùi trong ký ức, cứ như vậy nhẹ nhàng rơi trên môi cô.
“Năm giờ chiều mai, quảng trường Trí Địa.” Ngũ Hạ Liên đặt lại mắt kính lên sống mũi cô, trầm giọng nói. Anh lại khôi phục vẻ lãnh đạm, không còn vui cười nữa, cứ như vậy xoay người rời đi.
Cố Hiểu Thần đứng yên tại chỗ nhìn anh rời đi, nhìn thấy anh châm thuốc, đốm lửa thuốc cháy giữa những ngón tay.
Anh nói gì vậy?
Năm giờ chiều mai, quảng trường Trí Địa.
***
Bộ phận ngân hàng đầu tư tiếp nhận triển lãm nền tảng điện tử của Châu thị và Hải Thăng, một ngày làm việc bận rộn, mọi người chóng mặt hoa mắt. Không dễ gì mới đến giờ tan làm, quản lý Thái Hoa đi ra khỏi văn phòng, vỗ vỗ tay, “Các vị, hôm nay có một cuộc họp tạm thời, cả nhóm ở lại một lát.”
Hả? Mọi người không nhịn được hụt hẫng, xui xẻo thở dài.
“Tôi đã hẹn bạn trai đi xem phim rồi, bây giờ thì không thể đi được nữa. Thật là mất hứng.” Tiểu Văn ngồi trên ghế, oán trách nói.
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu lên, bỗng nhớ đến lời nói của Ngũ Hạ Liên hôm qua.Các đồng nghiệp lần lượt rời vị trí, đi về phía phòng họp. Cố Hiểu Thần nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ phải nói với anh ấy như thế nào. Hạ quyết tâm ấn số của anh ấy, vẫn là câu nói cũ, “Xin lỗi, người dùng bạn gọi đang tắt máy……….”
Điện thoại di động của anh sớm đã tắt máy, cô cũng sớm đã biết, quả nhiên gọi cũng vô ích.
“Trợ lý Cố, chúng ta đi thôi.” Tiểu Văn thúc giục, Cố Hiểu Thần đành phải để điện thoại vào trong túi, cùng Tiểu Văn đi đến phòng họp.
Buổi họp này, có những vấn đề cụ thể của buổi triển lãm giữa hai công ty. Đây là vụ hợp tác lớn nhất của Ngân hàng thương mại trong thời gian qua. Thái Hoa đã chỉ trong buổi họp là không thể xem nhẹ. Buổi họp vừa mới tiến hành được mười lăm phút, lần lượt có chuông cuộc gọi reo lên, hoặc là tin nhắn.
“Toàn bộ tắt hết điện thoại!” Thái Hoa giận dữ hét lên sau vô số lần bị cắt ngang.
Bó tay, mọi người đành phải ------------- tắt điện thoại.
Cố Hiểu Thần rút điện thoại ra, cũng điều chỉnh sang trạng thái tắt nguồn.
“Mọi người nghe đây, thời gian của chúng ta rất gấp. Nhưng làm thế nào để lên kế hoạch hoàn hảo cho cuộc triển lãm nền tảng điện tử này trong thời gian có hạn……..” Xung quanh cuối cùng cũng đã im lặng, giọng nữ của Thái Hoa trầm lắng vang lên.
Năm giờ, năm rưỡi, sáu giờ, sáu rưỡi…………..
Thái Hoa nói không ngừng trong một tiếng rưỡi đồng hồ, lúc này cuộc họp mới kết thúc.
“Đợi rất lâu rồi phải không? Em vừa mới tan họp! Em tới ngay!” Tiểu Văn liền báo cáo với bạn trai. Cô vừa gọi điện, vừa vẫy tay với Cố Hiểu Thần.
Cố Hiểu Thần cũng vẫy tay với cô, vội vàng thu dọn đồ đạc, chạy xuống dưới tầng.
Một tiếng rưỡi rồi, anh vẫn sẽ chờ ở đó chứ.
Cố Hiểu Thần nghi hoặc bối rồi nhìn Ngũ Hạ Liên vừa bất chợt lao ra, còn anh không vui đang trợn mắt nhìn cô, nhưng không nói gì nữa. Chẳng lẽ anh thực ra chưa đi Mỹ sao?
Nhưng dường như cũng không thể. Lúc đó chính mắt cô đã nhìn thấy anh đi về phía sảnh lên máy bay, anh chắc hẳn là đã lên máy bay rồi mới đúng chứ.
“Anh không phải là đi Mỹ rồi sao?” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng hỏi.
“Đi rồi.” Anh vẫn thờ ơ hai chữ.
Quả nhiên là đã đi rồi. Nhưng tính toán thời gian một chút, tính thế nào cũng không thấy đúng.
Cố Hiểu Thần nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu nảy ra muôn điều có thể. Ngoại trừ sau khi đến Mỹ, lập tức ngồi chuyến bay trở về Hồng Kông ngay, nếu không anh tuyệt đối sao có thể xuất hiện trước mặt cô vào lúc này. Chỉ là…………… chuyện này có thể sao? Ngày đêm qua lại giữa Hồng Kông và Mỹ?
Ngũ Hạ Liên lại đột nhiên ngã về phía cô, sức nặng cả người đè lên người cô. Cô gầy đến mức gần như bị anh lấn át, vì vậy phải sử dụng toàn bộ sức lực để đỡ anh, không để mình bị ngã xuống. Cố Hiểu Thần vất vả chống đỡ anh, có chút lo lắng, nhẹ giọng hỏi, “Anh sao vậy?”Anh tựa đầu vào vai cô, vòng tay qua eo thon của cô, lẩm bẩm nói, “Đau đầu.”
Hơi thở của anh gần đến mức khiến cô nhột nhạt.
Cố Hiểu Thần ngửi mùi hương nước hoa xen lẫn mùi thuốc lá độc nhất trên người anh, sao bỗng có chút vui mừng, người đàn ông này thật sự không nghỉ ngày đêm đi về sao? Xem ra là chưa điều chỉnh được chênh lệch múi giờ cho nên mới đau đầu. Cô giật giật ống tay áo của anh, chau mày nói, “Anh mệt rồi, về nhà tắm rửa rồi ngủ đi.”
“Ngủ với em.” Ngũ Hạ Liên siết chặt tay ôm cô, dĩ nhiên không có ý định buông cô ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Hiểu Thần bỗng lộ vẻ ngượng ngùng, ấp úng xấu hổ nói, “Không được, anh về chỗ của mình mà ngủ.”
“Anh không mang chìa khoá.” Ngũ Hạ Liên dụi dụi vào cổ cô, môi anh chạm vào da cô.
Cố Hiểu Thần khẽ đẩy anh ra, vội vàng nói, “Vậy anh ở khách sạn đi.”
“Anh lạ giường.” Lý do của anh thật quang minh chính đại.
“Vậy thì ngủ trên sàn nhà đi.” Cố Hiểu Thần không biết nên cười hay nên tức giận. Đây cũng xem là lý do? Anh thật là trẻ con, chẳng giống anh của bình thường tí nào. Sự thờ ơ kia của anh dường như đã biến mất, tìm mãi cũng không thấy dù chỉ là một vết nhỏ.
Ngũ Hạ Liên im lặng một lúc, sâu xa nói, “Một mình không ngủ được.”
“Anh một mình đến khách sạn ngủ đi.” Cố Hiểu Thần không chịu được lùi bước, cuối cũng anh cũng đứng thẳng dậy.
“Thật sự đuổi anh đi?” Ngũ Hạ Liên dựa vào tường, mắt đen sáng quắc chăm chú nhìn cô. Giọng điệu này vậy mà giống như người vô gia cư, vô tội đến vậy.
“Ha ha." Cố Hiểu Thần không nhịn được cười, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt cô, nụ cười của cô e lệ và ngây thơ khiến tim người ta rung động. Thậm chí qua cặp kính, anh cũng có thể nhìn rõ đôi mắt sáng của cô, thật đẹp và long lanh.“Vậy anh đi đây. Nhưng…….” Ngũ Hạ Liên thản nhiên nói, dừng lại một chút, cười vô lại, “Trước khi đi chẳng phải nên làm một chút chuyện sao.”
“Cái gì?” Cố Hiểu Thần trợn mắt nhìn anh, anh bỗng thò tay tháo mắt kính của cô ra.
Tầm hơi mờ đi, anh đã hướng về phía cô, khuôn mặt điển trai đè xuống, môi ai mang theo mùi thuốc lá quen thuộc, đó là mùi trong ký ức, cứ như vậy nhẹ nhàng rơi trên môi cô.
“Năm giờ chiều mai, quảng trường Trí Địa.” Ngũ Hạ Liên đặt lại mắt kính lên sống mũi cô, trầm giọng nói. Anh lại khôi phục vẻ lãnh đạm, không còn vui cười nữa, cứ như vậy xoay người rời đi.
Cố Hiểu Thần đứng yên tại chỗ nhìn anh rời đi, nhìn thấy anh châm thuốc, đốm lửa thuốc cháy giữa những ngón tay.
Anh nói gì vậy?
Năm giờ chiều mai, quảng trường Trí Địa.
***
Bộ phận ngân hàng đầu tư tiếp nhận triển lãm nền tảng điện tử của Châu thị và Hải Thăng, một ngày làm việc bận rộn, mọi người chóng mặt hoa mắt. Không dễ gì mới đến giờ tan làm, quản lý Thái Hoa đi ra khỏi văn phòng, vỗ vỗ tay, “Các vị, hôm nay có một cuộc họp tạm thời, cả nhóm ở lại một lát.”
Hả? Mọi người không nhịn được hụt hẫng, xui xẻo thở dài.
“Tôi đã hẹn bạn trai đi xem phim rồi, bây giờ thì không thể đi được nữa. Thật là mất hứng.” Tiểu Văn ngồi trên ghế, oán trách nói.
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu lên, bỗng nhớ đến lời nói của Ngũ Hạ Liên hôm qua.Các đồng nghiệp lần lượt rời vị trí, đi về phía phòng họp. Cố Hiểu Thần nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ phải nói với anh ấy như thế nào. Hạ quyết tâm ấn số của anh ấy, vẫn là câu nói cũ, “Xin lỗi, người dùng bạn gọi đang tắt máy……….”
Điện thoại di động của anh sớm đã tắt máy, cô cũng sớm đã biết, quả nhiên gọi cũng vô ích.
“Trợ lý Cố, chúng ta đi thôi.” Tiểu Văn thúc giục, Cố Hiểu Thần đành phải để điện thoại vào trong túi, cùng Tiểu Văn đi đến phòng họp.
Buổi họp này, có những vấn đề cụ thể của buổi triển lãm giữa hai công ty. Đây là vụ hợp tác lớn nhất của Ngân hàng thương mại trong thời gian qua. Thái Hoa đã chỉ trong buổi họp là không thể xem nhẹ. Buổi họp vừa mới tiến hành được mười lăm phút, lần lượt có chuông cuộc gọi reo lên, hoặc là tin nhắn.
“Toàn bộ tắt hết điện thoại!” Thái Hoa giận dữ hét lên sau vô số lần bị cắt ngang.
Bó tay, mọi người đành phải ------------- tắt điện thoại.
Cố Hiểu Thần rút điện thoại ra, cũng điều chỉnh sang trạng thái tắt nguồn.
“Mọi người nghe đây, thời gian của chúng ta rất gấp. Nhưng làm thế nào để lên kế hoạch hoàn hảo cho cuộc triển lãm nền tảng điện tử này trong thời gian có hạn……..” Xung quanh cuối cùng cũng đã im lặng, giọng nữ của Thái Hoa trầm lắng vang lên.
Năm giờ, năm rưỡi, sáu giờ, sáu rưỡi…………..
Thái Hoa nói không ngừng trong một tiếng rưỡi đồng hồ, lúc này cuộc họp mới kết thúc.
“Đợi rất lâu rồi phải không? Em vừa mới tan họp! Em tới ngay!” Tiểu Văn liền báo cáo với bạn trai. Cô vừa gọi điện, vừa vẫy tay với Cố Hiểu Thần.
Cố Hiểu Thần cũng vẫy tay với cô, vội vàng thu dọn đồ đạc, chạy xuống dưới tầng.
Một tiếng rưỡi rồi, anh vẫn sẽ chờ ở đó chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.